-
Chương 28
Trong lúc chờ đợi, Trịnh Thư Ý vẫn cứ khư khư cầm điện thoại trêи tay, cứ chốc chốc lại nhìn lên màn hình.
Một lúc sau, người bên kia cuối cùng cũng trả lời tin nhắn.
Thời Yến: Tôi ngắt sai chỗ nào?
Trịnh Thư Ý hít sâu một hơi, ý để mình bình tĩnh lại.
Trịnh Thư Ý: Không có gì.
Thời Yến: Sao? Em đang nghĩ gì thế?
Thời Yến: Nói rõ ra xem nào.
Ở bên này, Tất Nhược San đã mở một gói snack, nhét bánh đầy miệng, nói chuyện không rõ ràng, “Mày đoán xem sếp tao làm gì? Anh ta lại dám đẩy hết tội lên đầu tao đấy!”
Trịnh Thư Ý hoàn toàn không còn chú ý đến Tất Nhược San, bàn tay siết chặt điện thoại, nghiến răng đến đau điếng.
Sao tay mày lại nhanh hơn não thế này?
Sao lại bổ sung thêm câu đó làm gì?
Mọi người giả vờ như không có chuyện gì xảy ra không tốt sao?
Trịnh Thư Ý: Xem như em chưa nói gì hết, chúc mừng năm mới.
“Đúng là nực cười, dựa vào đâu tao phải gánh tội thay cho anh ta chứ?”
Tất Nhược San không hề phát hiện ra hiện giờ mình đang độc thoại, giọng nói vẫn còn rất kϊƈɦ động.
“Thời buổi này có ai trông cậy vào công việc đó để kiếm cơm hả? Tao tiện tay kiếm một công việc bán hàng không lẽ không nuôi nổi bản thân? Cho nên tao gửi thẳng bằng chứng sang cho sếp lớn, đồng thời gửi đơn từ chức, ai thèm nhìn sắc mặt anh ta chứ?”
Điện thoại lại nhận được hai tin nhắn, Trịnh Thư Ý vừa nhìn thoáng qua, liền cúi đầu nhìn chằm chằm điện thoại không nhúc nhích.
Tất Nhược San chờ cả buổi mà không thấy ai đáp lại, nhìn trạng thái của Trịnh Thư Ý, không cần xem điện thoại của cô cũng biết cô đang làm gì.
Bỗng nhiên Tất Nhược San có cảm giác, người trước mặt mình bây giờ chính là con ngốc hết thuốc chữa.
Cô ấy vứt bịch snack xuống, đứng bật dậy, “Tao đi tắm!”
Thời Yến: Mau nói nhanh.
Thời Yến: Đừng đợi tôi ngủ rồi em mới nói.
Trịnh Thư Ý nhìn hai dòng tin nhắn, bàn tay khẽ run rẩy, gương mặt dần dần ửng đỏ.
Tên Thời Yến này đúng là cố ý mà!
Còn làm bộ không hiểu nữa chứ.
Người ta từ một suy ra ba, còn anh từ một suy ra ba trăm ba.
Trịnh Thư Ý: Đã nói là không có gì rồi mà, anh phiền quá!
Trịnh Thư Ý: Em không suy nghĩ gì nhiều cả, chỉ muốn phòng hờ anh suy nghĩ nhiều thôi.
Loading...
Trịnh Thư Ý: Em ngủ đây, bái bai!
Cô quăng điện thoại sang một bên, tiện tay túm một cái gối rồi ngả người lên ghế sofa.
Màn pháo hoa bên ngoài cửa sổ đã kết thúc, bầu trời đêm dày đặc vẫn được chiếu sáng bởi ánh đèn rực rỡ.
Trịnh Thư Ý trợn trừng hai mắt, nhìn trừng trừng mặt trăng đang treo lơ lửng ở trêи cao, bên tai nóng hừng hực.
Lớp mây mù che khuất ánh trăng được một lúc, chỉ hắt ra vài tia sáng lẻ loi, một lát sau được gió thổi tản đi, hiện ra một vòng cung cong cong trong màn đêm.
Náo nhiệt qua đi, thành phố cuối cùng cũng quay về với sự yên tĩnh.
Từ góc nhìn ở Bác Cảng Vân Loan, mặt sông vẫn còn sóng sánh lấp lánh ánh sáng.
Thời Yến gác hai chân lên ghế, nhắm mắt lại, ly rượu trong tay đã uống gần một nửa.
Chờ đến khi điện thoại không còn động tĩnh gì nữa, anh mới đứng dậy đi về phòng ngủ.
…
Sáng đầu năm mới, không biết nhà nào rảnh rỗi mà lại đốt pháo ở dưới lầu, từng trận pháo vang lên đùng đùng khiến Trịnh Thư Ý và Tất Nhược San đang ngủ ngon cũng phải bật dậy.
“Ai đốt pháo thế hả?! Hôm nay là Tết Nguyên đán* chứ có phải sáng mùng Một đâu!”
*Bên Trung Quốc, Tết Nguyên đán ngày nay chỉ Tết dương lịch, còn Tết âm lịch gọi là Xuân tiết.
Tất Nhược San mở cửa sổ định mắng người, nhưng vừa nhìn xuống thì chỉ thấy mỗi mặt đất toàn vỏ pháo, không có một bóng người.
“Đúng là không có tốt chất mà, lần sau mà bị chộp được bà đây nhất định phải báo cảnh sát, bộ không biết đốt pháo trong thành phố là phạm luật à?”
Đợi đến khi cơn gắt ngủ qua đi, Tất Nhược San quay đầu lại mới phát hiện ra, Trịnh Thư Ý vẫn còn đang ngồi ở đầu giường, hai mắt đờ đẫn, mái tóc rối bù giống như bị hành hạ suốt cả đêm qua.
Tất Nhược San ngáp một cái rồi nói, “Ngủ tiếp thôi.”
“Được.” Trịnh Thư Ý vuốt tóc, mò xuống giường làm vệ sinh xong xuôi, quay về phòng, mở máy tính và điện thoại lên, lần lượt gửi tin nhắn chúc mừng năm mới cho các đối tượng đã từng hợp tác phỏng vấn qua mail, hoặc Wechat, không cần biết là bây giờ bọn họ có còn gặp nhau hay không.
Đây là thói quen năm mới của cô, nhằm giữ gìn tài nguyên tin tức.
Tất Nhược San ngồi trêи giường yên lặng nhìn cô một hồi rồi mới hỏi, “Mày đang làm gì đấy?”
“Đừng làm phiền tao.”
Trịnh Thư Ý chăm chú nhìn màn hình máy tính, kiểm tra đối chiếu từng câu từng chữ, chỉ sợ mình lại đặt sai dấu câu.
Chuyện tối qua đã để lại một bóng ma tâm lý khá lớn đối với cô.
Thời Yến thì cũng đã đành, nhưng nếu phạm sai lầm với những người khác thì cô có thể đóng cửa bế quan ba năm.
Tất Nhược San nhìn cô gửi đi rất nhiều mail, rồi lại cầm điện thoại chọt chọt quẹt quẹt, nhịn không được mới hỏi, “Đừng nói là mày gửi tin nhắn cho Thời Yến nha?”
Trịnh Thư Ý sửng sốt, cố ý đưa điện thoại sang cho Tất Nhược San nhìn.
“Không phải, tao đang gửi tin nhắn cho bạn bè.”
“Vậy thì tốt.” Tất Nhược San nằm thẳng cẳng trêи giường một hồi mới chịu xuống giường, lúc đi ngang qua Trịnh Thư Ý, vỗ vỗ lên vai cô, “Bình tĩnh mới có thể chiến thắng, mấy hôm nay mày đừng để ý đến anh ta, chúng ta cứ chơi cho vui đã.”
Nói xong, Tất Nhược San vào phòng tắm rửa mặt.
Còn Trịnh Thư Ý lướt màn hình điện thoại, nhìn thấy khung chat của của và Thời Yến vẫn đang dừng lại đoạn đối thoại xấu hổ tối hôm qua.
Dù Tất Nhược San không nói thì mấy ngày sắp tới cô cũng sẽ không để ý đến Thời Yến.
Người đầu tiên mà Trịnh Thư Ý gửi tin nhắn chúc mừng trêи Wechat chính là Quan Hướng Thành.
Tầm mười phút sau, Quan Hướng Thành trả lời tin nhắn, là một tin nhắn thoại.
“Chúc con năm mới vui vẻ nhé, bây giờ chắc đã nghỉ Tết rồi nhỉ?”
Trịnh Thư Ý: Dạ, năm nay tụi con vẫn được nghỉ như bình thường.
Đọc câu trả lời của Trịnh Thư Ý, Quan Hướng Thành cảm thấy mấy cô gái bây giờ cũng thật cực khổ, làm nghề nào cũng phải tăng ca quanh năm suốt tháng, không hề nhẹ nhàng như ông nghĩ, thế là ông nói, “Vậy thì nghỉ ngơi cho thật tốt, nếu rảnh thì hoan nghênh cháu đến trường đua ngựa của chú chơi, phải vận động nhiều một chút, sức khỏe là tiền vốn lớn nhất.”
Trịnh Thư Ý: Tốt quá, nếu có cơ hội thì con nhất định sẽ đến!
Trịnh Thư Ý: Con cám ơn chú Quan trước!
Quan Hướng Thành: “Con cứ tự nhiên, trường đua ngựa bên kia luôn có người trông giữ.”
Vừa khéo Tất Nhược San đang đánh răng ló đầu ra loáng thoáng nghe thấy tin nhắn thoại, liền hỏi, “Trường đua ngựa gì thế?”
“Mày biết Quan Hướng Thành không?” Trịnh Thư Ý hỏi, “Là cái người mà hồi xưa giáo viên dạy môn đầu tư luôn nhắc đến ấy.”
“Có chút ấn tượng.” Tất Nhược San ngậm bàn chải đánh răng, ồm ồm nói, “Người vừa nãy là ông ấy à?”
“Ừ.”
Đối với chuyện Trịnh Thư Ý có bạn bè thế này, Tất Nhược San cũng chẳng thấy kỳ lạ, cô ấy gật đầu một cái rồi tiếp tục đánh răng rửa mặt.
Chờ đến khi Trịnh Thư Ý gửi hết tin nhắn cho mọi người thì đã không còn sớm nữa.
Hai người cùng nhau chen chúc trang điểm phấn son, kéo dài đến giữa trưa, ăn cơm ở nhà xong rồi mới đi ra ngoài.
Tết Nguyên đán là lễ lớn, nên phàm chỉ cần là chỗ có thể ăn cơm đều chật kín người chứ đừng nói chi là trung tâm thương mại.
Vừa nghĩ đến cảnh tượng đám đông chen chúc với nhau, Trịnh Thư Ý và Tất Nhược San trở nên chùn bước, hai người không thuộc nhóm người thích chỗ đông đúc, thế là vô cùng ăn ý quyết định không đến đó chịu tội nữa.
“Hay là đến Đại học Tài Chính và Kinh tế đi.” Tất Nhược San đề nghị, “Hôm qua ăn xong tối quá nên không vào đó được. Hôm nay đúng dịp trường học vắng người, bọn mình vào xem thử coi trường có gì thay đổi hay không?”
Hai người nói đi là đi, ngay lập tức đón xe quay về trường đại học.
Mấy ngày này, bọn cô không muốn chen chúc với đám đông.
Lúc đi đến trường đại học vừa khéo gặp lễ hội âm nhạc do sinh viên tổ chức ở sân vận động của trường, hai người vui vẻ xem cả một buổi trưa, chụp được không ít hình.
Ngày hôm sau lại tốn cả một buổi chiều để làm móng tay và xem phim, tối đến thì hai người ra bờ sông vừa ăn khuya vừa ngắm pháo hoa, ngày ngày trôi qua vô cùng thoải mái và dễ chịu, đây mới là ngày lễ trong tưởng tượng của bọn họ.
Nhưng mà trong lúc đó, Tất Nhược San luôn bận truyền thụ kinh nghiệm cho Trịnh Thư Ý.
“Mày phải dè dặt lại, để anh ta chờ đợi, chờ đến khi lo được lo mất là tốt nhất.”
Tất Nhược San ngồi ở quán vỉa hè, bình chân như vại, “Không gửi tin nhắn, không đăng bài nhiều, hiểu không?”
Trịnh Thư Ý đang sắp xếp lại ảnh chụp mấy ngày hôm nay, nghe Tất Nhược San nói thế, trong lòng cũng không hiểu mấy.
“Mày nói cứ như mày có kinh nghiệm lắm ấy.”
“Kinh nghiệm của tao đương nhiên là nhiều hơn mày rồi. Tao đâu có giống mày, chỉ cần chấm anh nào thì đa số đều là tao ra tay cả.”
Cô ấy nghĩ nghĩ rồi hỏi, “Mấy hôm nay anh ta có liên lạc với mày không?”
Trịnh Thư Ý lắc đầu, “Không có.”
Nói xong cô lại bổ sung, “Ổng toàn thế thôi.”
“Hừ.”
Tất Nhược San khẽ hừ một tiếng, “Vậy thì để anh ta chờ đi, tao không tin lát nữa anh ta nhìn thấy bài đăng của mày mà không ngứa ngáy trong lòng.”
Trong lúc nói chuyện với nhau, Trịnh Thư Ý tiện tay đăng chín bức ảnh lên mạng, tất cả đều là ảnh bọn cô chụp mấy ngày hôm nay.
Vừa ăn được vài miếng thì cô đã nhận được gần mười like và bình luận.
Trịnh Thư Ý đặt đũa xuống, kiểm tra từng cái một, nhưng không hề nhìn thấy Thời Yến ngứa ngáy trong lòng như Tất Nhược San nói.
Ngược lại, cô còn thấy anh đăng một bài về Kinh tế và Tài chính cách đây một phút trước.
Trịnh Thư Ý cảm thấy cái chiêu mà Tất Nhược San nói, căn bản không có tác dụng đối với người như Thời Yến.
“Mày xem đi, anh ấy vốn không thèm dính chiêu này!”
…
Đối với Thời Yến, kỳ nghỉ Tết Nguyên đán này không có ý nghĩa gì đặc biệt.
Vị trí càng cao, càng khó có cơ hội được nghỉ ngơi.
Mà Trần Thịnh thì lại càng thảm hơn.
Anh ta cứ nghĩ Thời Yến về nước đột xuất, còn mình ở lại Mỹ đại diện công ty tham dự tiệc tối, nếu không có chuyện gì quan trọng thì anh ta có thể đón Tết ở New york.
Ai mà ngờ, dường như sau khi Thời Yến về nước cũng không có chuyện gì gấp, một đống công việc bỗng đẩy sang cho anh ta.
Cũng may đến ngày cuối cùng Thời Yến có hẹn với người ta, thế nên cuộc họp qua video tạm thời được gác lại, cuối cùng Trần Thịnh cũng có thể ngủ một giấc thật ngon.
Mà bên này Thời Yến cũng không có chuyện gì quan trọng, là con trai của Quan Hướng Thành trở về.
Quan Tế khá giống Quan Hướng Thành, làm việc khiêm tốn, cũng không có thói quen bày tiệc mời khách, im ỉm về nhà điều chỉnh lại tình trạng lệch múi giờ, đến ngày thứ ba mới nhớ ra nên ra ngoài hóng gió, thế là gọi điện cho Thời Yến.
Tết nhất thì ồn ào, anh ta lại thích yên tĩnh, liền hẹn ba người bạn cùng nhau đến trường đua ngựa của nhà mình tụ tập.
Mọi người đến đây để thư giãn, đúng lúc thời tiết hôm nay khá đẹp, ánh mặt trời ấm áp vào mùa đông sưởi ấm cả người cũng khiến người ta dễ chịu hơn.
Thời Yến vừa đến liền nhìn thấy mấy người bạn đang nằm ườn trêи ghế trông vô cùng thoải mái, hoàn toàn không còn dáng vẻ cao quý như ngày thường.
Chào hỏi với bạn bè xong, anh cũng không tham gia vào cuộc trò chuyện của bọn họ, ngồi xuống tự nhiên, tháo mắt kính đặt sang một bên, xoa xoa sống mũi.
Trong tầm mắt mơ hồ, đồng cỏ mênh ʍôиɠ lọt vào mắt anh chỉ còn một mảnh xanh khô.
Thời Yến không xem điện thoại, cũng không nói chuyện với bạn, anh nhắm mắt lại dưỡng thần.
Ngồi một lúc lâu, bạn bè trò chuyện vui vẻ ra mặt, nhưng Thời Yến vẫn không xen vào, Quan Tế thấy thế thì hỏi, “Sao thế?”
“Không sao hết.”
Thời Yến hờ hững, dáng vẻ chẳng có hứng thú với bất cứ thứ gì. Anh duỗi chân ra, nhìn về bãi cỏ xanh ở trước mặt, ngắm mấy chú ngựa đang thong dong gặm cỏ.
…
Mây lửng thửng trôi, chầm chậm thay đổi hình dạng trêи phông nền màu xanh.
Tiếng người trò chuyện bên tai càng lúc càng khí thế, Quan Tế như chợt nhớ ra cái gì, chạy đến phòng thay đồ lấy ra một hộp gỗ.
“Cái gì thế?”
Đám bạn ào ào nhào tới hỏi.
“Thị trường chứng khoán đang rối loạn, trái tim của tôi không chịu nổi.”
Quan Tế không câu giờ, dứt khoát mở hộp gỗ ra, bên trong là mấy mặt Phật bằng ngọc.
“Ra đời va chạm nhiều, ngược lại càng thêm tin tưởng những chuyện này, hôm qua tôi lên núi thỉnh về mấy cái.”
Có người cười trêu anh ta, cũng có người hùa theo Quan Tế.
Dù là thời đại nào, nói đến những chuyện tâm linh thì vẫn có người kính sợ.
Quan Tế hớn hở quay sang hỏi Thời Yến, “Cậu đang nghĩ gì thế, sao tôi thấy cậu mất tập trung vậy?”
Thời Yến không trả lời anh ta, chỉ hỏi lại, “Sao thế?”
Quan Tế đặt hộp gỗ xuống trước mặt anh, “Có phần của cậu đấy, chọn một cái đi. Bọn mình làm nghề này, trái tim lúc nào cũng như đang ngồi cáp treo.”
Thời Yến không hứng thú mấy, ngước mắt nhìn sang, tiện tay cầm lên, “Cậu tin ba cái này à?”
Quan Tế nghiêm túc đáp, “Mặc kệ thế nào, cầu để an lòng thôi.”
“Thật hả?” Thời Yến yến xoay xoay mặt Phật, phía sau còn khắc một câu, “Cầu được ước thấy.”
Anh đeo kính lên, khẽ cười, “Cầu được ước thấy ư?”
Quan Tế đáp, “Ừ, có thể hiểu là thế, cậu đang mong muốn cái gì thì sẽ có cái đó.”
Lời vừa dứt, Thời Yến ngước mắt, chợt thấy bóng dáng quen thuộc xuất hiện từ xa.
Cô nhẹ nhàng bước tới, đi về phía này.
Thời Yến siết chặt món đồ trong tay.
Một lúc sau, người bên kia cuối cùng cũng trả lời tin nhắn.
Thời Yến: Tôi ngắt sai chỗ nào?
Trịnh Thư Ý hít sâu một hơi, ý để mình bình tĩnh lại.
Trịnh Thư Ý: Không có gì.
Thời Yến: Sao? Em đang nghĩ gì thế?
Thời Yến: Nói rõ ra xem nào.
Ở bên này, Tất Nhược San đã mở một gói snack, nhét bánh đầy miệng, nói chuyện không rõ ràng, “Mày đoán xem sếp tao làm gì? Anh ta lại dám đẩy hết tội lên đầu tao đấy!”
Trịnh Thư Ý hoàn toàn không còn chú ý đến Tất Nhược San, bàn tay siết chặt điện thoại, nghiến răng đến đau điếng.
Sao tay mày lại nhanh hơn não thế này?
Sao lại bổ sung thêm câu đó làm gì?
Mọi người giả vờ như không có chuyện gì xảy ra không tốt sao?
Trịnh Thư Ý: Xem như em chưa nói gì hết, chúc mừng năm mới.
“Đúng là nực cười, dựa vào đâu tao phải gánh tội thay cho anh ta chứ?”
Tất Nhược San không hề phát hiện ra hiện giờ mình đang độc thoại, giọng nói vẫn còn rất kϊƈɦ động.
“Thời buổi này có ai trông cậy vào công việc đó để kiếm cơm hả? Tao tiện tay kiếm một công việc bán hàng không lẽ không nuôi nổi bản thân? Cho nên tao gửi thẳng bằng chứng sang cho sếp lớn, đồng thời gửi đơn từ chức, ai thèm nhìn sắc mặt anh ta chứ?”
Điện thoại lại nhận được hai tin nhắn, Trịnh Thư Ý vừa nhìn thoáng qua, liền cúi đầu nhìn chằm chằm điện thoại không nhúc nhích.
Tất Nhược San chờ cả buổi mà không thấy ai đáp lại, nhìn trạng thái của Trịnh Thư Ý, không cần xem điện thoại của cô cũng biết cô đang làm gì.
Bỗng nhiên Tất Nhược San có cảm giác, người trước mặt mình bây giờ chính là con ngốc hết thuốc chữa.
Cô ấy vứt bịch snack xuống, đứng bật dậy, “Tao đi tắm!”
Thời Yến: Mau nói nhanh.
Thời Yến: Đừng đợi tôi ngủ rồi em mới nói.
Trịnh Thư Ý nhìn hai dòng tin nhắn, bàn tay khẽ run rẩy, gương mặt dần dần ửng đỏ.
Tên Thời Yến này đúng là cố ý mà!
Còn làm bộ không hiểu nữa chứ.
Người ta từ một suy ra ba, còn anh từ một suy ra ba trăm ba.
Trịnh Thư Ý: Đã nói là không có gì rồi mà, anh phiền quá!
Trịnh Thư Ý: Em không suy nghĩ gì nhiều cả, chỉ muốn phòng hờ anh suy nghĩ nhiều thôi.
Loading...
Trịnh Thư Ý: Em ngủ đây, bái bai!
Cô quăng điện thoại sang một bên, tiện tay túm một cái gối rồi ngả người lên ghế sofa.
Màn pháo hoa bên ngoài cửa sổ đã kết thúc, bầu trời đêm dày đặc vẫn được chiếu sáng bởi ánh đèn rực rỡ.
Trịnh Thư Ý trợn trừng hai mắt, nhìn trừng trừng mặt trăng đang treo lơ lửng ở trêи cao, bên tai nóng hừng hực.
Lớp mây mù che khuất ánh trăng được một lúc, chỉ hắt ra vài tia sáng lẻ loi, một lát sau được gió thổi tản đi, hiện ra một vòng cung cong cong trong màn đêm.
Náo nhiệt qua đi, thành phố cuối cùng cũng quay về với sự yên tĩnh.
Từ góc nhìn ở Bác Cảng Vân Loan, mặt sông vẫn còn sóng sánh lấp lánh ánh sáng.
Thời Yến gác hai chân lên ghế, nhắm mắt lại, ly rượu trong tay đã uống gần một nửa.
Chờ đến khi điện thoại không còn động tĩnh gì nữa, anh mới đứng dậy đi về phòng ngủ.
…
Sáng đầu năm mới, không biết nhà nào rảnh rỗi mà lại đốt pháo ở dưới lầu, từng trận pháo vang lên đùng đùng khiến Trịnh Thư Ý và Tất Nhược San đang ngủ ngon cũng phải bật dậy.
“Ai đốt pháo thế hả?! Hôm nay là Tết Nguyên đán* chứ có phải sáng mùng Một đâu!”
*Bên Trung Quốc, Tết Nguyên đán ngày nay chỉ Tết dương lịch, còn Tết âm lịch gọi là Xuân tiết.
Tất Nhược San mở cửa sổ định mắng người, nhưng vừa nhìn xuống thì chỉ thấy mỗi mặt đất toàn vỏ pháo, không có một bóng người.
“Đúng là không có tốt chất mà, lần sau mà bị chộp được bà đây nhất định phải báo cảnh sát, bộ không biết đốt pháo trong thành phố là phạm luật à?”
Đợi đến khi cơn gắt ngủ qua đi, Tất Nhược San quay đầu lại mới phát hiện ra, Trịnh Thư Ý vẫn còn đang ngồi ở đầu giường, hai mắt đờ đẫn, mái tóc rối bù giống như bị hành hạ suốt cả đêm qua.
Tất Nhược San ngáp một cái rồi nói, “Ngủ tiếp thôi.”
“Được.” Trịnh Thư Ý vuốt tóc, mò xuống giường làm vệ sinh xong xuôi, quay về phòng, mở máy tính và điện thoại lên, lần lượt gửi tin nhắn chúc mừng năm mới cho các đối tượng đã từng hợp tác phỏng vấn qua mail, hoặc Wechat, không cần biết là bây giờ bọn họ có còn gặp nhau hay không.
Đây là thói quen năm mới của cô, nhằm giữ gìn tài nguyên tin tức.
Tất Nhược San ngồi trêи giường yên lặng nhìn cô một hồi rồi mới hỏi, “Mày đang làm gì đấy?”
“Đừng làm phiền tao.”
Trịnh Thư Ý chăm chú nhìn màn hình máy tính, kiểm tra đối chiếu từng câu từng chữ, chỉ sợ mình lại đặt sai dấu câu.
Chuyện tối qua đã để lại một bóng ma tâm lý khá lớn đối với cô.
Thời Yến thì cũng đã đành, nhưng nếu phạm sai lầm với những người khác thì cô có thể đóng cửa bế quan ba năm.
Tất Nhược San nhìn cô gửi đi rất nhiều mail, rồi lại cầm điện thoại chọt chọt quẹt quẹt, nhịn không được mới hỏi, “Đừng nói là mày gửi tin nhắn cho Thời Yến nha?”
Trịnh Thư Ý sửng sốt, cố ý đưa điện thoại sang cho Tất Nhược San nhìn.
“Không phải, tao đang gửi tin nhắn cho bạn bè.”
“Vậy thì tốt.” Tất Nhược San nằm thẳng cẳng trêи giường một hồi mới chịu xuống giường, lúc đi ngang qua Trịnh Thư Ý, vỗ vỗ lên vai cô, “Bình tĩnh mới có thể chiến thắng, mấy hôm nay mày đừng để ý đến anh ta, chúng ta cứ chơi cho vui đã.”
Nói xong, Tất Nhược San vào phòng tắm rửa mặt.
Còn Trịnh Thư Ý lướt màn hình điện thoại, nhìn thấy khung chat của của và Thời Yến vẫn đang dừng lại đoạn đối thoại xấu hổ tối hôm qua.
Dù Tất Nhược San không nói thì mấy ngày sắp tới cô cũng sẽ không để ý đến Thời Yến.
Người đầu tiên mà Trịnh Thư Ý gửi tin nhắn chúc mừng trêи Wechat chính là Quan Hướng Thành.
Tầm mười phút sau, Quan Hướng Thành trả lời tin nhắn, là một tin nhắn thoại.
“Chúc con năm mới vui vẻ nhé, bây giờ chắc đã nghỉ Tết rồi nhỉ?”
Trịnh Thư Ý: Dạ, năm nay tụi con vẫn được nghỉ như bình thường.
Đọc câu trả lời của Trịnh Thư Ý, Quan Hướng Thành cảm thấy mấy cô gái bây giờ cũng thật cực khổ, làm nghề nào cũng phải tăng ca quanh năm suốt tháng, không hề nhẹ nhàng như ông nghĩ, thế là ông nói, “Vậy thì nghỉ ngơi cho thật tốt, nếu rảnh thì hoan nghênh cháu đến trường đua ngựa của chú chơi, phải vận động nhiều một chút, sức khỏe là tiền vốn lớn nhất.”
Trịnh Thư Ý: Tốt quá, nếu có cơ hội thì con nhất định sẽ đến!
Trịnh Thư Ý: Con cám ơn chú Quan trước!
Quan Hướng Thành: “Con cứ tự nhiên, trường đua ngựa bên kia luôn có người trông giữ.”
Vừa khéo Tất Nhược San đang đánh răng ló đầu ra loáng thoáng nghe thấy tin nhắn thoại, liền hỏi, “Trường đua ngựa gì thế?”
“Mày biết Quan Hướng Thành không?” Trịnh Thư Ý hỏi, “Là cái người mà hồi xưa giáo viên dạy môn đầu tư luôn nhắc đến ấy.”
“Có chút ấn tượng.” Tất Nhược San ngậm bàn chải đánh răng, ồm ồm nói, “Người vừa nãy là ông ấy à?”
“Ừ.”
Đối với chuyện Trịnh Thư Ý có bạn bè thế này, Tất Nhược San cũng chẳng thấy kỳ lạ, cô ấy gật đầu một cái rồi tiếp tục đánh răng rửa mặt.
Chờ đến khi Trịnh Thư Ý gửi hết tin nhắn cho mọi người thì đã không còn sớm nữa.
Hai người cùng nhau chen chúc trang điểm phấn son, kéo dài đến giữa trưa, ăn cơm ở nhà xong rồi mới đi ra ngoài.
Tết Nguyên đán là lễ lớn, nên phàm chỉ cần là chỗ có thể ăn cơm đều chật kín người chứ đừng nói chi là trung tâm thương mại.
Vừa nghĩ đến cảnh tượng đám đông chen chúc với nhau, Trịnh Thư Ý và Tất Nhược San trở nên chùn bước, hai người không thuộc nhóm người thích chỗ đông đúc, thế là vô cùng ăn ý quyết định không đến đó chịu tội nữa.
“Hay là đến Đại học Tài Chính và Kinh tế đi.” Tất Nhược San đề nghị, “Hôm qua ăn xong tối quá nên không vào đó được. Hôm nay đúng dịp trường học vắng người, bọn mình vào xem thử coi trường có gì thay đổi hay không?”
Hai người nói đi là đi, ngay lập tức đón xe quay về trường đại học.
Mấy ngày này, bọn cô không muốn chen chúc với đám đông.
Lúc đi đến trường đại học vừa khéo gặp lễ hội âm nhạc do sinh viên tổ chức ở sân vận động của trường, hai người vui vẻ xem cả một buổi trưa, chụp được không ít hình.
Ngày hôm sau lại tốn cả một buổi chiều để làm móng tay và xem phim, tối đến thì hai người ra bờ sông vừa ăn khuya vừa ngắm pháo hoa, ngày ngày trôi qua vô cùng thoải mái và dễ chịu, đây mới là ngày lễ trong tưởng tượng của bọn họ.
Nhưng mà trong lúc đó, Tất Nhược San luôn bận truyền thụ kinh nghiệm cho Trịnh Thư Ý.
“Mày phải dè dặt lại, để anh ta chờ đợi, chờ đến khi lo được lo mất là tốt nhất.”
Tất Nhược San ngồi ở quán vỉa hè, bình chân như vại, “Không gửi tin nhắn, không đăng bài nhiều, hiểu không?”
Trịnh Thư Ý đang sắp xếp lại ảnh chụp mấy ngày hôm nay, nghe Tất Nhược San nói thế, trong lòng cũng không hiểu mấy.
“Mày nói cứ như mày có kinh nghiệm lắm ấy.”
“Kinh nghiệm của tao đương nhiên là nhiều hơn mày rồi. Tao đâu có giống mày, chỉ cần chấm anh nào thì đa số đều là tao ra tay cả.”
Cô ấy nghĩ nghĩ rồi hỏi, “Mấy hôm nay anh ta có liên lạc với mày không?”
Trịnh Thư Ý lắc đầu, “Không có.”
Nói xong cô lại bổ sung, “Ổng toàn thế thôi.”
“Hừ.”
Tất Nhược San khẽ hừ một tiếng, “Vậy thì để anh ta chờ đi, tao không tin lát nữa anh ta nhìn thấy bài đăng của mày mà không ngứa ngáy trong lòng.”
Trong lúc nói chuyện với nhau, Trịnh Thư Ý tiện tay đăng chín bức ảnh lên mạng, tất cả đều là ảnh bọn cô chụp mấy ngày hôm nay.
Vừa ăn được vài miếng thì cô đã nhận được gần mười like và bình luận.
Trịnh Thư Ý đặt đũa xuống, kiểm tra từng cái một, nhưng không hề nhìn thấy Thời Yến ngứa ngáy trong lòng như Tất Nhược San nói.
Ngược lại, cô còn thấy anh đăng một bài về Kinh tế và Tài chính cách đây một phút trước.
Trịnh Thư Ý cảm thấy cái chiêu mà Tất Nhược San nói, căn bản không có tác dụng đối với người như Thời Yến.
“Mày xem đi, anh ấy vốn không thèm dính chiêu này!”
…
Đối với Thời Yến, kỳ nghỉ Tết Nguyên đán này không có ý nghĩa gì đặc biệt.
Vị trí càng cao, càng khó có cơ hội được nghỉ ngơi.
Mà Trần Thịnh thì lại càng thảm hơn.
Anh ta cứ nghĩ Thời Yến về nước đột xuất, còn mình ở lại Mỹ đại diện công ty tham dự tiệc tối, nếu không có chuyện gì quan trọng thì anh ta có thể đón Tết ở New york.
Ai mà ngờ, dường như sau khi Thời Yến về nước cũng không có chuyện gì gấp, một đống công việc bỗng đẩy sang cho anh ta.
Cũng may đến ngày cuối cùng Thời Yến có hẹn với người ta, thế nên cuộc họp qua video tạm thời được gác lại, cuối cùng Trần Thịnh cũng có thể ngủ một giấc thật ngon.
Mà bên này Thời Yến cũng không có chuyện gì quan trọng, là con trai của Quan Hướng Thành trở về.
Quan Tế khá giống Quan Hướng Thành, làm việc khiêm tốn, cũng không có thói quen bày tiệc mời khách, im ỉm về nhà điều chỉnh lại tình trạng lệch múi giờ, đến ngày thứ ba mới nhớ ra nên ra ngoài hóng gió, thế là gọi điện cho Thời Yến.
Tết nhất thì ồn ào, anh ta lại thích yên tĩnh, liền hẹn ba người bạn cùng nhau đến trường đua ngựa của nhà mình tụ tập.
Mọi người đến đây để thư giãn, đúng lúc thời tiết hôm nay khá đẹp, ánh mặt trời ấm áp vào mùa đông sưởi ấm cả người cũng khiến người ta dễ chịu hơn.
Thời Yến vừa đến liền nhìn thấy mấy người bạn đang nằm ườn trêи ghế trông vô cùng thoải mái, hoàn toàn không còn dáng vẻ cao quý như ngày thường.
Chào hỏi với bạn bè xong, anh cũng không tham gia vào cuộc trò chuyện của bọn họ, ngồi xuống tự nhiên, tháo mắt kính đặt sang một bên, xoa xoa sống mũi.
Trong tầm mắt mơ hồ, đồng cỏ mênh ʍôиɠ lọt vào mắt anh chỉ còn một mảnh xanh khô.
Thời Yến không xem điện thoại, cũng không nói chuyện với bạn, anh nhắm mắt lại dưỡng thần.
Ngồi một lúc lâu, bạn bè trò chuyện vui vẻ ra mặt, nhưng Thời Yến vẫn không xen vào, Quan Tế thấy thế thì hỏi, “Sao thế?”
“Không sao hết.”
Thời Yến hờ hững, dáng vẻ chẳng có hứng thú với bất cứ thứ gì. Anh duỗi chân ra, nhìn về bãi cỏ xanh ở trước mặt, ngắm mấy chú ngựa đang thong dong gặm cỏ.
…
Mây lửng thửng trôi, chầm chậm thay đổi hình dạng trêи phông nền màu xanh.
Tiếng người trò chuyện bên tai càng lúc càng khí thế, Quan Tế như chợt nhớ ra cái gì, chạy đến phòng thay đồ lấy ra một hộp gỗ.
“Cái gì thế?”
Đám bạn ào ào nhào tới hỏi.
“Thị trường chứng khoán đang rối loạn, trái tim của tôi không chịu nổi.”
Quan Tế không câu giờ, dứt khoát mở hộp gỗ ra, bên trong là mấy mặt Phật bằng ngọc.
“Ra đời va chạm nhiều, ngược lại càng thêm tin tưởng những chuyện này, hôm qua tôi lên núi thỉnh về mấy cái.”
Có người cười trêu anh ta, cũng có người hùa theo Quan Tế.
Dù là thời đại nào, nói đến những chuyện tâm linh thì vẫn có người kính sợ.
Quan Tế hớn hở quay sang hỏi Thời Yến, “Cậu đang nghĩ gì thế, sao tôi thấy cậu mất tập trung vậy?”
Thời Yến không trả lời anh ta, chỉ hỏi lại, “Sao thế?”
Quan Tế đặt hộp gỗ xuống trước mặt anh, “Có phần của cậu đấy, chọn một cái đi. Bọn mình làm nghề này, trái tim lúc nào cũng như đang ngồi cáp treo.”
Thời Yến không hứng thú mấy, ngước mắt nhìn sang, tiện tay cầm lên, “Cậu tin ba cái này à?”
Quan Tế nghiêm túc đáp, “Mặc kệ thế nào, cầu để an lòng thôi.”
“Thật hả?” Thời Yến yến xoay xoay mặt Phật, phía sau còn khắc một câu, “Cầu được ước thấy.”
Anh đeo kính lên, khẽ cười, “Cầu được ước thấy ư?”
Quan Tế đáp, “Ừ, có thể hiểu là thế, cậu đang mong muốn cái gì thì sẽ có cái đó.”
Lời vừa dứt, Thời Yến ngước mắt, chợt thấy bóng dáng quen thuộc xuất hiện từ xa.
Cô nhẹ nhàng bước tới, đi về phía này.
Thời Yến siết chặt món đồ trong tay.
Bình luận facebook