-
Chương 63
Trận mưa này không biết đã tạnh từ lúc nào, chỉ để lại tiếng côn trùng yếu ớt kêu vang trong tiếng gió lạnh lẽo, người đang chìm vào giấc ngủ say hoàn toàn không nghe thấy.
Trong phòng ngủ.
Trịnh Thư Ý ghé đầu lên gối, tấm chăn mỏng lộn xộn khoác hờ trên người cô, mái tóc dài rối tung ướt đẫm mồ hôi xõa bung bên gối trắng muốt.
Từ bả vai trở xuống, một nửa tấm lưng trần trụi lộ ra bên ngoài, dưới ánh đèn dìu dịu, dấu vết đỏ thẫm trên phần xương bướm hiện lên vô cùng rõ ràng.
Cô trừng mắt nhìn kim đồng hồ bên giường chỉ hai giờ rưỡi sáng, sắc đỏ trên mặt vẫn chưa hoàn toàn tan biến.
Nhưng người bên cạnh còn chưa chịu nằm yên.
Thời Yến từ bên người cô nhoài người sang, đặt những nụ hôn rải rác lên lưng cô, mang theo những cơn tê dại như bị điện giật.
Cả căn phòng lớn như thế, nhưng không khí bên trong lại rất loãng.
Trịnh Thư Ý khép hờ mắt, ấn đường khẽ nhíu lại, dường như có thể ngửi thấy hơi thở mập mờ qua từng nhịp thở.
"Đừng..." Cô rụt người vào chăn, trở tay đẩy Thời Yến ra, "Ngày mai em còn phải đi làm nữa, anh phiền quá."
Nụ hôn của Thời Yến dừng lại ở sau gáy cô, anh vén sợi tóc đang dính bên mặt cô ra, sau đó đứng dậy.
"Vậy tắm rửa nghỉ ngơi thôi."
Trịnh Thư Ý co người lại không nhúc nhích.
Đến khi cảm nhận được bàn tay Thời Yến chạm vào chân cô, ý muốn ôm cô, Trịnh Thư Ý mới lật đật bật người dậy.
Cô vội vàng khoác áo ngủ lên, cúi đầu đẩy anh ra rồi bước xuống giường.
"Tự em tắm, không phiền tới anh."
Cảm giác thân thuộc như đôi vợ chồng già suốt mấy ngày qua đã hoàn toàn sụp đổ ngay trong tối nay.
Trịnh Thư Ý bước vào phòng tắm rồi đóng cửa lại, cô mất sức xụi lơ tựa lưng lên vách tường, thắt lưng bủn rủn từ từ khom xuống.
Bức tường đối diện là một mảng đá cẩm thạch, vừa hay biến thành tấm gương dưới ánh đèn sáng tỏ.
Trịnh Thư Ý nhìn bóng mình phản chiếu trên mặt đá, những hình ảnh vừa rồi lại bắt đầu hiện lên trước mắt cô.
Cô hít sâu một hơi, giơ tay lên, trông thấy chỗ cổ tay hằn lên một lằn đỏ, hơi thở lại bắt đầu nóng ran.
Cố gắng ép bản thân thôi không nghĩ nữa, cô sắp điên tới nơi rồi. Ấn bàn tay lên vách tường, muốn dùng sự lạnh lẽo này để làm dịu đi cảm giác nóng bỏng ấy.
Hóa ra Thời Yến không phải chỉ nổ bằng mồm với cô.
Nhưng cũng không hoàn toàn khách quan.
- - Không phải chỉ ngồi trên đùi anh mới có phản ứng.
Những cái hôn, mơn trớn, thậm chí dù chỉ là một cái chạm nhẹ lên cổ cũng giống như kích phải ngòi nổ.
Mà càng khó tin hơn chính là...
Trịnh Thư Ý phát hiện ra rằng mình cũng giống như anh.
Hơn nữa, cô cảm thấy từ nay về sau mình không thể nào nhìn thẳng vào biệt danh "cục cưng" này nữa.
Đến bây giờ, cứ nhớ đến dáng vẻ trên giường của Thời Yến khi gọi cô như thế, và cả những chuyện xảy ra tiếp đó, cô lại càng cảm thấy khó thở hơn.
Mỗi một lần như thế, mỗi một lần anh gọi cô bằng biệt danh ấy, anh lại càng động tình, và cô lại càng phải tiếp nhận nhiều hơn.
Nhưng mỗi khi anh gọi cô như thế, cô lại mê muội trong sự dịu dàng đến tận xương.
Rõ ràng là anh biết cô bị mê hoặc, cam tâm tình nguyện thỏa mãn mọi yêu cầu vô độ của anh.
...
Bởi vì thật sự quá mệt, Trịnh Thư Ý chỉ tắm rửa qua loa rồi đi ra.
Quay lại phòng ngủ, cô nhìn xung quanh khắp phòng nhưng không thấy bóng dáng Thời Yến ở đâu.
Một người sống sờ sờ không thể nào bốc hơi khỏi nhà mình được, vì thể cô cũng mặc kệ. Nhưng lúc ngồi xuống giường, nhìn thấy đồ bị vứt trong thùng rác, tâm trạng của cô lại xao động.
Mặc kệ xấu hổ thế nào thì cô cũng phải dọn dẹp lại, nếu không ngày mai mà để cho dì giúp việc phát hiện thì càng làm cô xấu hổ hơn.
Cho nên khi Thời Yến vào phòng, anh liền trông thấy Trịnh Thư Ý đang ngồi xổm bên thùng rác dọn dẹp
Anh im lặng đi đến sau lưng cô, "Để anh làm cho."
Trịnh Thư Ý nghe thấy tiếng anh, tay cô run lên, ngược lại tăng tốc vội vàng cột túi lại, đứng dậy rồi lại lấy chân đá nó ra xa.
Sau đó, cô ra vẻ thản nhiên, hất cằm hỏi anh, "Anh mua từ khi nào thế?"
Thời Yến nghiêng đầu nhìn cô, như cố gắng nhớ lại rồi đáp, "Không nhớ nữa."
Trịnh Thư Ý nghĩ có lẽ là do anh ngại, mặc dù khả năng này rất nhỏ.
"Thế thì anh đúng là phòng ngừa chu đáo đấy."
Ánh mắt Thời Yến thuận theo đôi chân của cô lưu luyến lướt lên trên, nhìn vào mắt cô, vô cùng tự nhiên gật đầu, "Ừ, mơ ước em đã lâu."
"..."
Lời này tuy có hơi sắc tình, nhưng nếu không cố gắng nhớ lại những chuyện vừa xảy ra lúc nãy, thì đây chính là một lời khen dành cho cô.
Thế là cằm Trịnh Thư Ý lại nhấc lên cao thêm, "Thế, anh đối với em là gặp sắc nảy lòng tham à?"
Thời Yến: "Anh nghĩ biểu hiện vừa nãy của mình đã cho em đáp án rồi."
"..."
Trịnh Thư Ý rụt cằm về.
Cô biết ngay mà, thằng cha này không bao giờ biết ngại cả.
Vì che giấu vẻ ngại ngùng của mình, cô đưa tay đẩy lên ngực Thời Yến, nhưng lại bị anh bắt lấy rồi kéo vào lòng mình.
Tư thế gần nhau như thế, Trịnh Thư Ý ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh.
"Anh mới hút thuốc đấy à?"
"Có gì đâu mà ngạc nhiên." Thời Yến cúi đầu, cọ cằm lên tóc cô, ngay cả giọng nói cũng mang theo cảm giác thỏa mãn, "Chẳng lẽ em không xứng có một điếu thuốc sau khi xong chuyện à?"
Trịnh Thư Ý không ngờ mình lại có thể nghe được lời khen vừa thẳng thắn mà lại có chút lưu manh thế này từ miệng Thời Yến.
Nhưng trong tình huống này, cô lại thấy, giọng điệu khi anh nói lời này cũng gợi cảm không thua gì lúc anh gọi cô là "cục cưng" vậy.
...
Đối với Trịnh Thư Ý, nửa sau đêm nay là giấc ngủ ngon nhất trong nhiều ngày qua của cô.
Mấy hôm nay, khi hai người chưa phá bỏ tầng quan hệ thân mật nhất, Trịnh Thư Ý luôn phải kiềm chế mỗi khi nằm ngủ trong lòng anh.
Nhưng hôm nay, cơn buồn ngủ ập tới, cô vẫn không quên đòi ôm, đòi anh dỗ dành.
Trước khi chìm vào giấc ngủ say, cô loáng thoáng nhớ được rằng mình bám rịt vào Thời Yến như một con bạch tuộc.
Trong tình huống như thế mà sáng ngày hôm sau, hai người vẫn có thể thức dậy đúng giờ.
Trời vừa sáng, Thời Yến đã đứng trong phòng thay đồ sửa sang lại quần áo, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, vẫn là dáng vẻ áo quần bảnh bao ấy.
Trịnh Thư Ý dựa người vào bàn, thích thú ngắm anh thắt cà vạt, đeo đồng hồ.
Khi anh quay người lại, Trịnh Thư Ý bỗng nở nụ cười rồi dang hai tay ra với anh.
Có lẽ là do tối qua đã nhìn thấy quá nhiều ánh mắt như thế, bây giờ Thời Yến không cần phải suy đoán ý nghĩ của cô nữa. Anh dứt khoát ôm cô lên, đặt lên trán cô một nụ hôn.
Trịnh Thư Ý nở nụ cười hài lòng, sau đó mang theo gương mặt nghiêm túc giống anh xoay người đi ra ngoài.
Cô biết chỉ cần rời khỏi căn phòng này, sẽ có hai cặp mắt của dì giúp việc và tài xế đang quan sát bọn họ. Tên Thời Yến này nhất định sẽ trở mặt ngay, sẽ bày ra dáng vẻ lạnh lùng tuy ban đêm chúng ta ngủ cùng một giường nhưng chúng ta không thân nhau kia.
Quả nhiên, Thời Yến lúc ngồi vào bàn ăn và Thời Yến ngày hôm qua như hai người khác nhau.
Mấy phút sau, Trịnh Thư Ý không thể nào chịu nổi sự im lặng này được nữa, cô cứ nhìn anh, mà anh cũng không có ý muốn trò chuyện với cô.
Thế là Trịnh Thư Ý đành phải lấy điện thoại ra nghịch.
Cô lôi điện thoại ra nhìn thử, thấy mấy người trong nhóm chat đang bàn về một chuyện, thế là thuận miệng hỏi, "Em vừa mới thấy trong nhóm chat công ty nói Minh Dự của anh ngưng cho bất động sản Thần Diệu vay rồi, tại sao thế?"
Thời Yến, "Việc đầu tư và sử dụng vốn vay một cách chặt chẽ là trọng tâm kiểm soát rủi ro của ngân hàng. Ngưng cho bất động sản Thần Diệu vay là biện pháp cần thiết để tránh nguy cơ rủi ro tài chính, em có ý kiến gì không?"
Trịnh Thư Ý, "..."
Em chẳng có ý kiến gì cả, em chỉ muốn hóng chuyện chút thôi mà.
Người không biết còn tưởng hôm qua chúng ta nằm trên giường thảo luận phương pháp khống chế rủi ro ngân hàng ấy chứ.
"Không có gì."
"Thế thì ăn cơm đi."
...
Cũng nhờ hành động vô tình trên bàn ăn của Thời Yến mà khi Trịnh Thư Ý đến công ty, chẳng ai nghĩ đến vẻ mặt mệt mỏi của cô là do lao lực ở trên giường cả. Bọn họ chỉ suy đoán xem cô lại thức đêm tăng ca làm đề cương phỏng vấn cho nhân vật lớn nào nữa.
Tay bị thương phải nghỉ ở nhà mà còn cố gắng như thế, ai cũng cất giọng ca thán, Thư Ý mà không vụt sáng thì đúng là thiên lý bất dung
Quay trở lại làm việc sau bảy ngày nghỉ, mấy đồng nghiệp đang rảnh tay đều đi tới hỏi thăm thương thế của Trịnh Thư Ý, đến khi tổng biên đến, khu làm việc mới hoàn toàn tiến vào trạng thái làm việc.
"Ha ha, kể cô nghe chuyện này."
Khổng Nam cầm ly nước trái cây, đạp vào ghế xoay bay tới, nhỏ giọng nói với cô, "Sáng nay lúc vào thang máy, tôi có nghe nhóm người Hám Vĩ Nghệ đang nói chuyện với nhau, tháng sáu này Hứa Vũ Linh sẽ bị điều về chi nhánh Trữ Châu đấy."
"Tôi biết rồi." Trịnh Thư Ý gật đầu, "Bữa đó sau khi tôi về nhà, chủ biên đã nói với tôi.
"Vậy là đúng là vì chuyện kia rồi."
Khổng Nam khó tin nhìn Trịnh Thư Ý.
Đến tận bây giờ, chuyện Hứa Vũ Linh tự mình tung tin đồn nhảm vẫn chưa truyền trong công ty. Khổng Nam còn tưởng chuyện này chưa được giải quyết, lãnh đạo bên trên vẫn còn đang cân nhắc, nhưng cô ấy không ngờ mọi chuyện đã giải quyết xong.
Cấp trên không thông báo thì vẫn có lí giải, thứ nhất là để công ty không dính vào những tin đồn, thứ hai là chừa lại mặt mũi cho nhân viên lâu năm.
"Cô biết không, cô ta nói với mọi người là muốn thay đổi môi trường làm việc, ở Giang Thành áp lực công việc quá lớn, vì thế mới xin chuyển về chi nhánh." Khổng Nam nói xong liền trợn mắt, "Nếu tôi là cô á, tôi sẽ nói với bạn trai chính thức của mình, xem cô ta còn mặt mũi mà rời đi chắc."
"Không đáng." Trịnh Thư Ý bưng ly cà phê lên, chạm vào ly nước trái cây trên tay Khổng Nam, "Tôi rất hài lòng với cách xử lý này, với lại cô tưởng bạn trai tôi là xã hội đen à? Tòa soạn bọn mình đâu có liên quan đến anh ấy, chẳng lẽ tìm người đánh cho cô ta một trận ư?"
Khổng Nam cười trừ, khóe môi cong cong, "Bạn trai cô có bối cảnh thế kia, nếu quay về một trăm năm trước thì có khác gì xã hội đen đâu chứ?"
Buôn chuyện nhác việc cả sáng tạm dừng tại đây, hai người bắt đầu tập trung vào chuyên môn.
Cứ đến thứ hai thì quầy trà nước lại hao cà phê, đa số nhiều người vẫn còn mang theo cơn buồn ngủ từ cuối tuần, cộng thêm vào xuân nên hay buồn ngủ, vì thế bầu không khí ở trong văn phòng cũng không sôi động như mọi hôm.
Đến thẳng năm giờ chiều.
Mặt trời ngã về phía tây, hoàng hôn dần buông xuống, tiếng bàn phím vang lên càng thêm nặng nề.
Một cô đồng nghiệp bình thường hay bô bô cái mồm chợt cầm điện thoại lên, "Ối" một tiếng, sau đó điện thoại mỗi người trong tổ tài chính liên tiếp vang lên.
Trịnh Thư Ý cũng không ngoại lệ, nhưng lại chậm tay hơn người khác, đến khi cô xem xong tin tức, Khổng Nam đã quăng ánh mắt hóng hớt sang chỗ cô.
Tin tức mà mọi người nhận được đều giống nhau, tất cả đều là bốn, năm tấm ảnh chụp từ một người bình thường trên weibo.
Trong tấm ảnh, Tống Nhạc Lam đang ôm một người đàn ông trung niên trong bệnh viện.
Việc cô ca sĩ quốc dân có cuộc sống cá nhân bí ẩn khiến toàn showbiz bùng nổ là chuyện bình thường, nhưng chuyện khiến tổ tài chính khiếp sợ chính là người đàn ông trung niên trong tấm ảnh.
Trịnh Thư Ý nhìn mấy tấm ảnh này chầm chầm, nhìn rồi lại nhìn, ánh mắt từ khó tin đến bất ngờ rồi hoảng sợ, không nói nên lời.
Sao... sao lại là Tần Hiếu Minh?
Tư thế giữa hai người trong tấm ảnh trực tiếp đập vỡ mối quan hệ mập mờ của bọn họ, trong đó có một tấm ảnh Tần Hiếu Minh ôm Tống Nhạc Lam, tay kia... cánh tay kia còn đặt trên lưng bà ấy.
Cô và Khổng Nam nhìn nhau một hồi, sau khi xác nhận thông tin trong mắt đối phương, cô mới giật mình hoàn hồn, cầm điện thoại chạy ra ban công.
Điện thoại Thời Yến vang lên một lúc mới có người bắt máy.
"Anh đang ở đâu thế?"
Giọng Trịnh Thư Ý khẽ run, cô vẫn chưa kịp hỏi anh có thấy tin tức trên mạng chưa thì đã nghe anh nói, "Anh đang ở bệnh viện, Thời Nguyệt bị tai nạn giao thông."
"Hả?! Cái gì?!"
Sóng trước vừa êm sóng sau đã xô tới, Trịnh Thư Ý thốt lên, "Sao lại bị tai nạn?! Con bé đâu? Tình huống hiện tại thế nào?"
"Không có chuyện gì hết."
Thời Yến đáp, "Không nghiêm trọng lắm."
Nhưng Trịnh Thư Ý không thể đoán được giọng nói bình tĩnh của anh là do tính cách hay do tình huống thực tế, "Ở bệnh viện nào vậy anh?"
"Bệnh viện nhân dân Giang Thành."
"Em đến ngay."
Ngay cả túi xách cô cũng không cầm, Trịnh Thư Ý vội vàng chạy xuống lầu, tiện tay bắt một chiếc taxi.
Ngồi lên xe, cô gấp như kiến bò trên chảo.
Một là vì tình huống của Tống Nhạc Lam, hai là vì người đàn ông đang ôm Tống Nhạc Lam trong ảnh chính là ba của Tần Thời Nguyệt, anh rể của Thời Yến.
Khoan hẳn nhắc đến tin đồn của Tần hiếu Minh ảnh hưởng thế nào với giá cổ phiếu của Minh Dự, Trịnh Thư Ý chỉ quan tâm không biết Thời Yến có vì thế mà bị sốc hay không.
Vì lần trước khi cô vừa nhắc đến chị anh, Thời Yến cười vui vẻ biết bao nhiêu.
Hai mươi phút sau, chiếc xe dừng lại trước bệnh viện.
Trịnh Thư Ý vội vàng xuống xe, chạy thật nhanh trên đôi giày cao gót, lúc đến tầng 3 của dãy B thì toàn thân cô đã mướt mồ hôi.
Thời Yến đứng chờ cô ở hành lang.
Trịnh Thư Ý chạy về phía anh, vừa thở hổn hển vừa hỏi anh, "Tiểu Nguyệt không sao thật chứ anh?"
"Không sao, nó chỉ hoảng sợ đến ngất xỉu thôi. Bác sĩ đã kiểm tra rồi, bị thương ngoài da."
Thời Yến ra hiệu cho cô nhìn vào phòng bệnh.
Xuyên qua cửa thủy tinh, Tần Thời Nguyệt đang nằm trên giường bệnh nói chuyện với y tá.
Cuối cùng Trịnh Thư Ý cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thời Yến: "Anh đã bảo không có gì rồi mà, sao em lại vội vàng chạy đến đây thế?"
Trịnh Thư Ý nghe thế chỉ muốn lừ mắt trừng anh.
Có ai mà gặp chuyện lại bình tĩnh như uống tuyệt tình đơn giống anh không hả?
Nghĩ đến một chuyện khác, Trịnh Thư Ý không đành trừng anh nữa.
"Đúng rồi, anh.. anh có xem tin tức chưa?"
Trịnh Thư Ý nghĩ thầm có lẽ anh còn nhận được tin nhanh hơn cả mình nữa, thế nên không nói thẳng, "Chuyện Tần tổng bị chụp lén ấy."
"Với Tống Nhạc Lam hả?"
Thời Yến vẫn bình tĩnh, "Anh thấy rồi."
Trịnh Thư Ý, "...?"
"Chuyện thế này mà anh còn bình tĩnh được à?"
Thời Yến kéo cô ra trước người anh, ánh mắt lướt qua người cô, nhìn về phía sau, không nói gì.
Có lẽ con người khi bị sốc sẽ như thế này.
Trịnh Thư Ý có thể thấu hiểu việc Thời Yến tỏ vẻ mạnh mẽ.
Cô gục đầu xuống, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu.
Thời Yến đỡ vai cô muốn để cô ngẩng đầu lên, "Em sao thế?"
Trịnh Thư Ý, "Em cũng giống như anh, rất khó chịu."
Thời Yến, "Vì sao?"
Trịnh Thư Ý vẫn còn đang sốc vì thần tượng cao cao không thể với tới của mình lại có liên quan đến mình như thế, cô tự lẩm bẩm một mình, "Không ngờ em cũng có ngày được rút ngắn khoảng cách giữa mình với thần tượng, nhưng mà bà ấy lại cùng anh rể của bạn trai mình làm ra chuyện này. Sao lại có thể... sao lại là Tần tổng và Tống Nhạc Lam được?"
"Ai cũng nói bà ấy tài đức vẹn toàn, ấy thế mà bà ấy lại làm ra chuyện thế này."
"Bà ấy còn nói mình luôn ca ngợi tình yêu, đúng là nực cười."
"Không thấy đau mặt à?"
Thời Yến, "..."
Anh ngẩng đầu, nhìn người phụ nữ sau lưng Trịnh Thư Ý, nhỏ giọng gọi một tiếng, "Chị."
Trong phòng ngủ.
Trịnh Thư Ý ghé đầu lên gối, tấm chăn mỏng lộn xộn khoác hờ trên người cô, mái tóc dài rối tung ướt đẫm mồ hôi xõa bung bên gối trắng muốt.
Từ bả vai trở xuống, một nửa tấm lưng trần trụi lộ ra bên ngoài, dưới ánh đèn dìu dịu, dấu vết đỏ thẫm trên phần xương bướm hiện lên vô cùng rõ ràng.
Cô trừng mắt nhìn kim đồng hồ bên giường chỉ hai giờ rưỡi sáng, sắc đỏ trên mặt vẫn chưa hoàn toàn tan biến.
Nhưng người bên cạnh còn chưa chịu nằm yên.
Thời Yến từ bên người cô nhoài người sang, đặt những nụ hôn rải rác lên lưng cô, mang theo những cơn tê dại như bị điện giật.
Cả căn phòng lớn như thế, nhưng không khí bên trong lại rất loãng.
Trịnh Thư Ý khép hờ mắt, ấn đường khẽ nhíu lại, dường như có thể ngửi thấy hơi thở mập mờ qua từng nhịp thở.
"Đừng..." Cô rụt người vào chăn, trở tay đẩy Thời Yến ra, "Ngày mai em còn phải đi làm nữa, anh phiền quá."
Nụ hôn của Thời Yến dừng lại ở sau gáy cô, anh vén sợi tóc đang dính bên mặt cô ra, sau đó đứng dậy.
"Vậy tắm rửa nghỉ ngơi thôi."
Trịnh Thư Ý co người lại không nhúc nhích.
Đến khi cảm nhận được bàn tay Thời Yến chạm vào chân cô, ý muốn ôm cô, Trịnh Thư Ý mới lật đật bật người dậy.
Cô vội vàng khoác áo ngủ lên, cúi đầu đẩy anh ra rồi bước xuống giường.
"Tự em tắm, không phiền tới anh."
Cảm giác thân thuộc như đôi vợ chồng già suốt mấy ngày qua đã hoàn toàn sụp đổ ngay trong tối nay.
Trịnh Thư Ý bước vào phòng tắm rồi đóng cửa lại, cô mất sức xụi lơ tựa lưng lên vách tường, thắt lưng bủn rủn từ từ khom xuống.
Bức tường đối diện là một mảng đá cẩm thạch, vừa hay biến thành tấm gương dưới ánh đèn sáng tỏ.
Trịnh Thư Ý nhìn bóng mình phản chiếu trên mặt đá, những hình ảnh vừa rồi lại bắt đầu hiện lên trước mắt cô.
Cô hít sâu một hơi, giơ tay lên, trông thấy chỗ cổ tay hằn lên một lằn đỏ, hơi thở lại bắt đầu nóng ran.
Cố gắng ép bản thân thôi không nghĩ nữa, cô sắp điên tới nơi rồi. Ấn bàn tay lên vách tường, muốn dùng sự lạnh lẽo này để làm dịu đi cảm giác nóng bỏng ấy.
Hóa ra Thời Yến không phải chỉ nổ bằng mồm với cô.
Nhưng cũng không hoàn toàn khách quan.
- - Không phải chỉ ngồi trên đùi anh mới có phản ứng.
Những cái hôn, mơn trớn, thậm chí dù chỉ là một cái chạm nhẹ lên cổ cũng giống như kích phải ngòi nổ.
Mà càng khó tin hơn chính là...
Trịnh Thư Ý phát hiện ra rằng mình cũng giống như anh.
Hơn nữa, cô cảm thấy từ nay về sau mình không thể nào nhìn thẳng vào biệt danh "cục cưng" này nữa.
Đến bây giờ, cứ nhớ đến dáng vẻ trên giường của Thời Yến khi gọi cô như thế, và cả những chuyện xảy ra tiếp đó, cô lại càng cảm thấy khó thở hơn.
Mỗi một lần như thế, mỗi một lần anh gọi cô bằng biệt danh ấy, anh lại càng động tình, và cô lại càng phải tiếp nhận nhiều hơn.
Nhưng mỗi khi anh gọi cô như thế, cô lại mê muội trong sự dịu dàng đến tận xương.
Rõ ràng là anh biết cô bị mê hoặc, cam tâm tình nguyện thỏa mãn mọi yêu cầu vô độ của anh.
...
Bởi vì thật sự quá mệt, Trịnh Thư Ý chỉ tắm rửa qua loa rồi đi ra.
Quay lại phòng ngủ, cô nhìn xung quanh khắp phòng nhưng không thấy bóng dáng Thời Yến ở đâu.
Một người sống sờ sờ không thể nào bốc hơi khỏi nhà mình được, vì thể cô cũng mặc kệ. Nhưng lúc ngồi xuống giường, nhìn thấy đồ bị vứt trong thùng rác, tâm trạng của cô lại xao động.
Mặc kệ xấu hổ thế nào thì cô cũng phải dọn dẹp lại, nếu không ngày mai mà để cho dì giúp việc phát hiện thì càng làm cô xấu hổ hơn.
Cho nên khi Thời Yến vào phòng, anh liền trông thấy Trịnh Thư Ý đang ngồi xổm bên thùng rác dọn dẹp
Anh im lặng đi đến sau lưng cô, "Để anh làm cho."
Trịnh Thư Ý nghe thấy tiếng anh, tay cô run lên, ngược lại tăng tốc vội vàng cột túi lại, đứng dậy rồi lại lấy chân đá nó ra xa.
Sau đó, cô ra vẻ thản nhiên, hất cằm hỏi anh, "Anh mua từ khi nào thế?"
Thời Yến nghiêng đầu nhìn cô, như cố gắng nhớ lại rồi đáp, "Không nhớ nữa."
Trịnh Thư Ý nghĩ có lẽ là do anh ngại, mặc dù khả năng này rất nhỏ.
"Thế thì anh đúng là phòng ngừa chu đáo đấy."
Ánh mắt Thời Yến thuận theo đôi chân của cô lưu luyến lướt lên trên, nhìn vào mắt cô, vô cùng tự nhiên gật đầu, "Ừ, mơ ước em đã lâu."
"..."
Lời này tuy có hơi sắc tình, nhưng nếu không cố gắng nhớ lại những chuyện vừa xảy ra lúc nãy, thì đây chính là một lời khen dành cho cô.
Thế là cằm Trịnh Thư Ý lại nhấc lên cao thêm, "Thế, anh đối với em là gặp sắc nảy lòng tham à?"
Thời Yến: "Anh nghĩ biểu hiện vừa nãy của mình đã cho em đáp án rồi."
"..."
Trịnh Thư Ý rụt cằm về.
Cô biết ngay mà, thằng cha này không bao giờ biết ngại cả.
Vì che giấu vẻ ngại ngùng của mình, cô đưa tay đẩy lên ngực Thời Yến, nhưng lại bị anh bắt lấy rồi kéo vào lòng mình.
Tư thế gần nhau như thế, Trịnh Thư Ý ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh.
"Anh mới hút thuốc đấy à?"
"Có gì đâu mà ngạc nhiên." Thời Yến cúi đầu, cọ cằm lên tóc cô, ngay cả giọng nói cũng mang theo cảm giác thỏa mãn, "Chẳng lẽ em không xứng có một điếu thuốc sau khi xong chuyện à?"
Trịnh Thư Ý không ngờ mình lại có thể nghe được lời khen vừa thẳng thắn mà lại có chút lưu manh thế này từ miệng Thời Yến.
Nhưng trong tình huống này, cô lại thấy, giọng điệu khi anh nói lời này cũng gợi cảm không thua gì lúc anh gọi cô là "cục cưng" vậy.
...
Đối với Trịnh Thư Ý, nửa sau đêm nay là giấc ngủ ngon nhất trong nhiều ngày qua của cô.
Mấy hôm nay, khi hai người chưa phá bỏ tầng quan hệ thân mật nhất, Trịnh Thư Ý luôn phải kiềm chế mỗi khi nằm ngủ trong lòng anh.
Nhưng hôm nay, cơn buồn ngủ ập tới, cô vẫn không quên đòi ôm, đòi anh dỗ dành.
Trước khi chìm vào giấc ngủ say, cô loáng thoáng nhớ được rằng mình bám rịt vào Thời Yến như một con bạch tuộc.
Trong tình huống như thế mà sáng ngày hôm sau, hai người vẫn có thể thức dậy đúng giờ.
Trời vừa sáng, Thời Yến đã đứng trong phòng thay đồ sửa sang lại quần áo, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, vẫn là dáng vẻ áo quần bảnh bao ấy.
Trịnh Thư Ý dựa người vào bàn, thích thú ngắm anh thắt cà vạt, đeo đồng hồ.
Khi anh quay người lại, Trịnh Thư Ý bỗng nở nụ cười rồi dang hai tay ra với anh.
Có lẽ là do tối qua đã nhìn thấy quá nhiều ánh mắt như thế, bây giờ Thời Yến không cần phải suy đoán ý nghĩ của cô nữa. Anh dứt khoát ôm cô lên, đặt lên trán cô một nụ hôn.
Trịnh Thư Ý nở nụ cười hài lòng, sau đó mang theo gương mặt nghiêm túc giống anh xoay người đi ra ngoài.
Cô biết chỉ cần rời khỏi căn phòng này, sẽ có hai cặp mắt của dì giúp việc và tài xế đang quan sát bọn họ. Tên Thời Yến này nhất định sẽ trở mặt ngay, sẽ bày ra dáng vẻ lạnh lùng tuy ban đêm chúng ta ngủ cùng một giường nhưng chúng ta không thân nhau kia.
Quả nhiên, Thời Yến lúc ngồi vào bàn ăn và Thời Yến ngày hôm qua như hai người khác nhau.
Mấy phút sau, Trịnh Thư Ý không thể nào chịu nổi sự im lặng này được nữa, cô cứ nhìn anh, mà anh cũng không có ý muốn trò chuyện với cô.
Thế là Trịnh Thư Ý đành phải lấy điện thoại ra nghịch.
Cô lôi điện thoại ra nhìn thử, thấy mấy người trong nhóm chat đang bàn về một chuyện, thế là thuận miệng hỏi, "Em vừa mới thấy trong nhóm chat công ty nói Minh Dự của anh ngưng cho bất động sản Thần Diệu vay rồi, tại sao thế?"
Thời Yến, "Việc đầu tư và sử dụng vốn vay một cách chặt chẽ là trọng tâm kiểm soát rủi ro của ngân hàng. Ngưng cho bất động sản Thần Diệu vay là biện pháp cần thiết để tránh nguy cơ rủi ro tài chính, em có ý kiến gì không?"
Trịnh Thư Ý, "..."
Em chẳng có ý kiến gì cả, em chỉ muốn hóng chuyện chút thôi mà.
Người không biết còn tưởng hôm qua chúng ta nằm trên giường thảo luận phương pháp khống chế rủi ro ngân hàng ấy chứ.
"Không có gì."
"Thế thì ăn cơm đi."
...
Cũng nhờ hành động vô tình trên bàn ăn của Thời Yến mà khi Trịnh Thư Ý đến công ty, chẳng ai nghĩ đến vẻ mặt mệt mỏi của cô là do lao lực ở trên giường cả. Bọn họ chỉ suy đoán xem cô lại thức đêm tăng ca làm đề cương phỏng vấn cho nhân vật lớn nào nữa.
Tay bị thương phải nghỉ ở nhà mà còn cố gắng như thế, ai cũng cất giọng ca thán, Thư Ý mà không vụt sáng thì đúng là thiên lý bất dung
Quay trở lại làm việc sau bảy ngày nghỉ, mấy đồng nghiệp đang rảnh tay đều đi tới hỏi thăm thương thế của Trịnh Thư Ý, đến khi tổng biên đến, khu làm việc mới hoàn toàn tiến vào trạng thái làm việc.
"Ha ha, kể cô nghe chuyện này."
Khổng Nam cầm ly nước trái cây, đạp vào ghế xoay bay tới, nhỏ giọng nói với cô, "Sáng nay lúc vào thang máy, tôi có nghe nhóm người Hám Vĩ Nghệ đang nói chuyện với nhau, tháng sáu này Hứa Vũ Linh sẽ bị điều về chi nhánh Trữ Châu đấy."
"Tôi biết rồi." Trịnh Thư Ý gật đầu, "Bữa đó sau khi tôi về nhà, chủ biên đã nói với tôi.
"Vậy là đúng là vì chuyện kia rồi."
Khổng Nam khó tin nhìn Trịnh Thư Ý.
Đến tận bây giờ, chuyện Hứa Vũ Linh tự mình tung tin đồn nhảm vẫn chưa truyền trong công ty. Khổng Nam còn tưởng chuyện này chưa được giải quyết, lãnh đạo bên trên vẫn còn đang cân nhắc, nhưng cô ấy không ngờ mọi chuyện đã giải quyết xong.
Cấp trên không thông báo thì vẫn có lí giải, thứ nhất là để công ty không dính vào những tin đồn, thứ hai là chừa lại mặt mũi cho nhân viên lâu năm.
"Cô biết không, cô ta nói với mọi người là muốn thay đổi môi trường làm việc, ở Giang Thành áp lực công việc quá lớn, vì thế mới xin chuyển về chi nhánh." Khổng Nam nói xong liền trợn mắt, "Nếu tôi là cô á, tôi sẽ nói với bạn trai chính thức của mình, xem cô ta còn mặt mũi mà rời đi chắc."
"Không đáng." Trịnh Thư Ý bưng ly cà phê lên, chạm vào ly nước trái cây trên tay Khổng Nam, "Tôi rất hài lòng với cách xử lý này, với lại cô tưởng bạn trai tôi là xã hội đen à? Tòa soạn bọn mình đâu có liên quan đến anh ấy, chẳng lẽ tìm người đánh cho cô ta một trận ư?"
Khổng Nam cười trừ, khóe môi cong cong, "Bạn trai cô có bối cảnh thế kia, nếu quay về một trăm năm trước thì có khác gì xã hội đen đâu chứ?"
Buôn chuyện nhác việc cả sáng tạm dừng tại đây, hai người bắt đầu tập trung vào chuyên môn.
Cứ đến thứ hai thì quầy trà nước lại hao cà phê, đa số nhiều người vẫn còn mang theo cơn buồn ngủ từ cuối tuần, cộng thêm vào xuân nên hay buồn ngủ, vì thế bầu không khí ở trong văn phòng cũng không sôi động như mọi hôm.
Đến thẳng năm giờ chiều.
Mặt trời ngã về phía tây, hoàng hôn dần buông xuống, tiếng bàn phím vang lên càng thêm nặng nề.
Một cô đồng nghiệp bình thường hay bô bô cái mồm chợt cầm điện thoại lên, "Ối" một tiếng, sau đó điện thoại mỗi người trong tổ tài chính liên tiếp vang lên.
Trịnh Thư Ý cũng không ngoại lệ, nhưng lại chậm tay hơn người khác, đến khi cô xem xong tin tức, Khổng Nam đã quăng ánh mắt hóng hớt sang chỗ cô.
Tin tức mà mọi người nhận được đều giống nhau, tất cả đều là bốn, năm tấm ảnh chụp từ một người bình thường trên weibo.
Trong tấm ảnh, Tống Nhạc Lam đang ôm một người đàn ông trung niên trong bệnh viện.
Việc cô ca sĩ quốc dân có cuộc sống cá nhân bí ẩn khiến toàn showbiz bùng nổ là chuyện bình thường, nhưng chuyện khiến tổ tài chính khiếp sợ chính là người đàn ông trung niên trong tấm ảnh.
Trịnh Thư Ý nhìn mấy tấm ảnh này chầm chầm, nhìn rồi lại nhìn, ánh mắt từ khó tin đến bất ngờ rồi hoảng sợ, không nói nên lời.
Sao... sao lại là Tần Hiếu Minh?
Tư thế giữa hai người trong tấm ảnh trực tiếp đập vỡ mối quan hệ mập mờ của bọn họ, trong đó có một tấm ảnh Tần Hiếu Minh ôm Tống Nhạc Lam, tay kia... cánh tay kia còn đặt trên lưng bà ấy.
Cô và Khổng Nam nhìn nhau một hồi, sau khi xác nhận thông tin trong mắt đối phương, cô mới giật mình hoàn hồn, cầm điện thoại chạy ra ban công.
Điện thoại Thời Yến vang lên một lúc mới có người bắt máy.
"Anh đang ở đâu thế?"
Giọng Trịnh Thư Ý khẽ run, cô vẫn chưa kịp hỏi anh có thấy tin tức trên mạng chưa thì đã nghe anh nói, "Anh đang ở bệnh viện, Thời Nguyệt bị tai nạn giao thông."
"Hả?! Cái gì?!"
Sóng trước vừa êm sóng sau đã xô tới, Trịnh Thư Ý thốt lên, "Sao lại bị tai nạn?! Con bé đâu? Tình huống hiện tại thế nào?"
"Không có chuyện gì hết."
Thời Yến đáp, "Không nghiêm trọng lắm."
Nhưng Trịnh Thư Ý không thể đoán được giọng nói bình tĩnh của anh là do tính cách hay do tình huống thực tế, "Ở bệnh viện nào vậy anh?"
"Bệnh viện nhân dân Giang Thành."
"Em đến ngay."
Ngay cả túi xách cô cũng không cầm, Trịnh Thư Ý vội vàng chạy xuống lầu, tiện tay bắt một chiếc taxi.
Ngồi lên xe, cô gấp như kiến bò trên chảo.
Một là vì tình huống của Tống Nhạc Lam, hai là vì người đàn ông đang ôm Tống Nhạc Lam trong ảnh chính là ba của Tần Thời Nguyệt, anh rể của Thời Yến.
Khoan hẳn nhắc đến tin đồn của Tần hiếu Minh ảnh hưởng thế nào với giá cổ phiếu của Minh Dự, Trịnh Thư Ý chỉ quan tâm không biết Thời Yến có vì thế mà bị sốc hay không.
Vì lần trước khi cô vừa nhắc đến chị anh, Thời Yến cười vui vẻ biết bao nhiêu.
Hai mươi phút sau, chiếc xe dừng lại trước bệnh viện.
Trịnh Thư Ý vội vàng xuống xe, chạy thật nhanh trên đôi giày cao gót, lúc đến tầng 3 của dãy B thì toàn thân cô đã mướt mồ hôi.
Thời Yến đứng chờ cô ở hành lang.
Trịnh Thư Ý chạy về phía anh, vừa thở hổn hển vừa hỏi anh, "Tiểu Nguyệt không sao thật chứ anh?"
"Không sao, nó chỉ hoảng sợ đến ngất xỉu thôi. Bác sĩ đã kiểm tra rồi, bị thương ngoài da."
Thời Yến ra hiệu cho cô nhìn vào phòng bệnh.
Xuyên qua cửa thủy tinh, Tần Thời Nguyệt đang nằm trên giường bệnh nói chuyện với y tá.
Cuối cùng Trịnh Thư Ý cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thời Yến: "Anh đã bảo không có gì rồi mà, sao em lại vội vàng chạy đến đây thế?"
Trịnh Thư Ý nghe thế chỉ muốn lừ mắt trừng anh.
Có ai mà gặp chuyện lại bình tĩnh như uống tuyệt tình đơn giống anh không hả?
Nghĩ đến một chuyện khác, Trịnh Thư Ý không đành trừng anh nữa.
"Đúng rồi, anh.. anh có xem tin tức chưa?"
Trịnh Thư Ý nghĩ thầm có lẽ anh còn nhận được tin nhanh hơn cả mình nữa, thế nên không nói thẳng, "Chuyện Tần tổng bị chụp lén ấy."
"Với Tống Nhạc Lam hả?"
Thời Yến vẫn bình tĩnh, "Anh thấy rồi."
Trịnh Thư Ý, "...?"
"Chuyện thế này mà anh còn bình tĩnh được à?"
Thời Yến kéo cô ra trước người anh, ánh mắt lướt qua người cô, nhìn về phía sau, không nói gì.
Có lẽ con người khi bị sốc sẽ như thế này.
Trịnh Thư Ý có thể thấu hiểu việc Thời Yến tỏ vẻ mạnh mẽ.
Cô gục đầu xuống, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu.
Thời Yến đỡ vai cô muốn để cô ngẩng đầu lên, "Em sao thế?"
Trịnh Thư Ý, "Em cũng giống như anh, rất khó chịu."
Thời Yến, "Vì sao?"
Trịnh Thư Ý vẫn còn đang sốc vì thần tượng cao cao không thể với tới của mình lại có liên quan đến mình như thế, cô tự lẩm bẩm một mình, "Không ngờ em cũng có ngày được rút ngắn khoảng cách giữa mình với thần tượng, nhưng mà bà ấy lại cùng anh rể của bạn trai mình làm ra chuyện này. Sao lại có thể... sao lại là Tần tổng và Tống Nhạc Lam được?"
"Ai cũng nói bà ấy tài đức vẹn toàn, ấy thế mà bà ấy lại làm ra chuyện thế này."
"Bà ấy còn nói mình luôn ca ngợi tình yêu, đúng là nực cười."
"Không thấy đau mặt à?"
Thời Yến, "..."
Anh ngẩng đầu, nhìn người phụ nữ sau lưng Trịnh Thư Ý, nhỏ giọng gọi một tiếng, "Chị."
Bình luận facebook