Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25
Hứa Tâm An chống cằm nhìn chuột béo bị cầm tù, vô cùng hài lòng đối với biểu hiện của Tất Phương, "Làm tốt lắm, buổi tối thêm đồ ăn."
Chuột béo thấy không bỏ trốn được, khóc ầm lên: "Tôi không phải người xấu, không đúng, tôi không phải là yêu quái xấu. Chẳng qua mấy người xông vào đúng lúc tôi ở đó thôi mà."
Hứa Tâm An chống cằm nhìn nó, "Này, dù gì anh cũng là đàn ông, không, là yêu quái nam. Có nghe qua câu nam nhi có nước mắt nhưng không dễ rơi chưa? Tôi là người tốt, sẽ không giết người, không, yêu quái bừa bãi đâu.
Chuột béo len lén liếc nhìn người đàn ông có mái tóc nâu đỏ ngồi trên sô-pha. Nó có thể cảm giác được, Hứa Tâm An vô hại, người lợi hại chính là gã đàn ông tóc đỏ kia.
Lúc nãy cô gái này gọi kẻ đó là Tất Phương, nó chỉ là một tiểu yêu, không có kiến thức, không biết Tất Phương là ai, nhưng chắn chắn là rất lợi hại, vô cùng lợi hại. Chỉ nháy mắt đã nhốt nó lại, mà vẫn còn nhàn nhã ngồi chơi game, như thể chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
"Cô, cô muốn thế nào?" Chuột béo hỏi.
"Anh muốn người kia thấy không cần thiết phải diệt khẩu nữa thì mau kể hết mọi chuyện cho tôi biết. Hắn ta đến căn nhà ma đó để làm gì, có đồng bọn không, anh đã nghe được gì hay nhìn thấy gì rồi. Anh nói rõ ràng mọi chuyện tôi mới có thể yên tâm. Hiện tại tôi rất đa nghi, tôi nghi ngờ anh là đồng bọn do hắn ta phái đến, mà trảm yêu trừ hại cho dân cũng là việc nên làm. Đúng lúc tôi đang luyện tập vẽ mấy lá bùa..."
Chuột béo nước mắt lưng tròng: "Tôi cũng không định giấu cô."
Nhìn vẻ mặt tội nghiệp kia, lại tròn trĩnh như thế, thật đáng yêu!
Hứa Tâm An hỏi chuột béo: "Anh tên gì?"
"Không có tên."
"Vậy tạm thời đặt biệt danh cho anh là Béo tròn nha." Hứa Tâm An tự động làm chủ thay hắn, "Béo tròn này, anh nói xem, lần đầu tiên người đó đến là lúc nào vậy?"
"Tôi không nhớ thời điểm cụ thể, có lẽ khoảng hơn nửa tháng trước."
"Hơn nửa tháng sao?" Quả nhiên, Tất Phương đoán không sai.
"Đúng, hắn tới nhìn qua vài lần, tôi cũng không nhớ rõ ràng số lần, có lẽ tầm ba bốn lần gì đó. Nhưng không phải lần nào tôi cũng thấy hắn ta, vì thỉnh thoảng tôi cũng ra ngoài tìm đồ ăn, nên có thể hắn còn đến nhiều hơn thế nữa. Nhưng tôi nhìn thấy, mỗi lần hắn ta đến đều để lại vài thứ, vẽ đi vẽ lại gì đó lên trên tường và mặt đất. Cũng từng có một người đàn ông đến cùng hắn ta, lúc đó tôi vội vã trốn đi, không dám nhìn kỹ. Chỉ nhìn thấy hắn dẫn người khác đến đúng một lần, bình thường chỉ có mỗi mình hắn. Hơn một tuần sau, người đó không đến nữa. Rồi vào một đêm nọ hắn ta đột nhiên lại đến, đi khắp nơi quan sát rồi bỏ đi. Ngày hôm sau thì cô xuất hiện, giống như ma "Xoẹt" một cái từ trên trời rơi xuống. Tôi tò mò nên lén lại gần, không ngờ bị pháp thuật đả thương, ngã tại chỗ không nhúc nhích được gì cả.
"Lúc đó anh đang ở nguyên hình sao?" Hứa Tâm An hỏi. Chứ không một người to đùng thế này chẳng lẽ cô lại không phát hiện ra? Hoặc có thể lúc đó cô quá sợ hãi, chỉ lo tìm cách trốn chạy nên không chú ý đến anh ta.
"Đúng, là nguyên hình." Khi Chuột béo nói đến chuyện này có hơi ngại ngùng, "Tôi chỉ có đạo hạnh hơn ba trăm năm, tu vi chưa đủ, hóa thành hình người trong thời gian dài sẽ rất mệt, ở trạng thái nguyên hình vẫn thấy thoải mái nhất."
Nó dừng một chút rồi nói tiếp, "Nói chung lúc ấy tôi bị thương, nằm im không nhúc nhích. Kết quả hai ngày sau tôi mới tạm cử động được, người đó lại đến, hắn ta vừa vào đã phát hiện ra tôi, định dùng pháp khí thu phục tôi. Tôi liều mạng trốn chạy, nhiều lần suýt chút nữa là bị bắt.Cuối cùng, tôi nghĩ vẫn nên đến tìm cô, tôi nhớ được mùi của cô, trước đây lúc hắn gọi điện có nhắc đến thành phố W, nên tôi mới tìm đến đây. Tìm mấy ngày thì thấy được cô."
"Hắn ta gọi điện có nhắc đến thành phố W sao?" Hứa Tâm An nghiêng đầu, "Lúc nào thế?"
"Một ngày trước khi cô xuất hiện, không phải tôi nói hắn ta có đến xem xét ngôi nhà ma sao. Hắn gọi điện nói đã kiểm tra xong, không còn vấn đề gì nữa, người đăng bài có địa chỉ IP ở thành phố W, ngày mai hắn ta sẽ liên lạc, có lẽ là nhà đó, sau khi xác nhận sẽ lập tức ra tay."
Hứa Tâm An nhìn Tất Phương, lại hỏi Béo tròn: "Vậy anh có biết hắn ta gọi điện cho ai không?"
"Không biết."
"Lúc gọi điện thoại có gọi tên đối phương không?"
Béo tròn nghĩ một hồi: "Hình như là không."
"Vậy hắn ta có nói gì thêm trong điện thoại không."
"Lúc đó tôi đang trốn trong hang, không dám đến gần, chỉ nghe đứt quãng được một chút. Hình như còn nói là...chỉ thiếu một cái đó thôi, lại nói gì mà...có lẽ không có pháp lực, có lẽ cha cô ấy mới có, nhưng nếu người đăng bài là cô ấy, chứng tỏ cô ấy biết những chuyện đó, phải nhanh chóng hành động mới được. Quan trọng vẫn phải xem hồn lực của cô ấy thế nào, cô ấy là con một, có khả năng rất lớn..."
Hứa Tâm An suy nghĩ một hồi, nghe có vẻ như trước khi cô đăng bài thì Trần Bách Xuyên đã theo dõi cô rồi, nhớ ra một thời gian trước cô hay có cảm giác ai đó đang theo dõi mình. Nhưng làm sao hắn biết được nhà cô chính là Cửa tiệm Tìm Chết?
Nếu đã theo dõi cô từ hơn một tháng trước, lúc đó ba cô đã đi du lịch không ở nhà, hắn thấy cô không có pháp lực, cho rằng ba cô mới là chủ tiệm, là người thừa kế sứ mạng, chứng tỏ trước đó hắn ta đã nghe ngóng tình hình nhà cô.
Chỉ thiếu một cái? Chẳng lẽ đúng là mục tiêu của họ không phải người có cường hồn bình thường, mà là chủ tiệm Tìm Chết?
Thế nên cô đăng bài khiến hắn cảm thấy nguy hiểm, cũng khiến hắn có lý do để bắt chuyện làm quen rồi lừa gạt cô. Mà cô lập tức trúng kế, vô cùng tin tưởng hắn.
Xem ra đúng là như thế, chắc chắn hắn ta cũng biết trong tiệm của cô còn có một người đàn ông nữa, hắn ta có biết thân phận của Tất Phương không? Có lẽ biết. Cho nên lúc đó hắn ta hẹn gặp mặt cô ngay lập tức, bắt buộc cô không được nói với bất kỳ ai, không cho cô cả thời gian suy ngẫm tìm hiểu, cũng không cho cô biết hắn ta trông như thế nào, chuẩn bị sẵn sàng nếu Tất Phương xuất hiện hắn sẽ đổi ngay sang phương án khác.
Hắn ta mất hơn nửa tháng để bố trí nhiều tầng kết giới liên hoàn có thể dịch chuyển người từ nơi này tới nơi khác, xem ra hắn ta đã đề phòng Tất Phương rồi.
Hứa Tâm An lại nhìn Tất Phương, cô đoán chắc là như thế, hắn ta cố tình làm vậy vì sợ Tất Phương xuất hiện làm hỏng kế hoạch của hắn, cho nên mới chuẩn bị sẵn sàng để có thể chuyển dời người đi. Nhưng cô vẫn không hiểu, làm thế nào hắn ta biết được nhà cô là Cửa tiệm Tìm Chết? Nếu không phải là Tất Phương chạy tới cửa nói cho cô, đến chính cô còn không biết.
"Hắn ta còn nói gì khác nữa không?"
"Còn nói cái gì mà nếu tập hợp đủ rồi, Giao Long cái gì đó, thức tỉnh rồi hay gì đó' đoạn này tôi không nghe rõ, nhưng chắn chắn có hai chữ Giao Long."
Tất Phương đang biếng nhác nằm trên ghế sô-pha chơi game vừa nghe đến đây bỗng kinh ngạc dừng lại, cất tiếng hỏi: "Giao Long?" Giọng điệu nghiêm túc đến mức Hứa Tâm An phải quay sang nhìn anh ta.
Béo tròn sợ hãi run lẩy bẩy: "Tôi thật sự nghe thấy thế, không lừa anh đâu." Tên Tất Phương này đúng là đáng sợ mà, cô gái à, cô không cảm thấy sao?
Tất Phương quăng chiếc máy chơi game trong tay đi, chớp mắt đã ở trước mặt Béo tròn: "Hắn ta nói Giao Long thế nào?"
"Tôi không biết." Chuột béo sắp khóc, "Chỉ nghe đến đã thức tỉnh gì gì đó thôi."
"Còn gì nữa không?"
"Không còn. Thật mà, mỗi lần hắn ta đến đều quan sát khắp nơi, bày chỗ này chỗ kia, vẽ tới vẽ lui. Tôi chỉ nghe được cú điện thoại đó thôi, lúc trước hắn ta dẫn đồng bọn đến tôi cũng không nhìn rõ, chỉ biết là một người đàn ông, lớn tuổi hơn hắn ta."
Tất Phương để Chuột béo đi, sau đó lộ vẻ mặt ngơ ngác hiếm thấy. Chuyện này khiến Hứa Tâm An hơi lo lắng, Tất Phương mà cô quen là một kẻ lúc không thân thì cao ngạo vô lễ, thân rồi thì mặt dày vô sỉ, cụm từ "nghiêm túc và đăm chiêu suy nghĩ" không thích hợp với anh ta chút nào.
Hứa Tâm An gọi điện cho Long Tử Vy, kể lại chi tiết chuyện Chuột béo vừa nói. Long Tử Vy rất xem trọng việc này, bà muốn gặp Chuột béo, Hứa Tâm An có chút khó xử. Cô nói Chuột béo đã đi rồi, không biết bây giờ đang ở đâu, vả lại cô đã hứa sẽ không dẫn hàng ma sư hay bất kỳ ai khác đến tìm nó.
Long Tử Vy suy nghĩ một hồi rồi quyết kịnh từ bỏ, nói sẽ dựa vào manh mối có được để tiếp tục điều tra. Bà nói với Hứa Tâm An sẽ đem chuyện này nói cho những người khác, có tin tức gì sẽ báo cho nàng biết.
Hôm đó Hứa Tâm An đóng cửa rất sớm, về nhà làm món sườn xào mà Tất Phương yêu thích nhất, người này lúc gặp chuyện không vui cũng không mất khẩu vị, cơm vẫn ăn hết sạch, sau đó ra lan can giả vờ suy ngẫm.
Hứa Tâm An cũng qua đó ngồi, hỏi: "Giao Long là chiến hữu của anh à? Trong truyền thuyết có nói lúc Hoàng Đế tham gia Đại chiến Thần Ma ở Thái Sơn, Giao Long điều khiển chiến xa, anh ở bên cạnh hầu hạ."
"Cái gì mà hầu hạ, trước giờ ta chưa từng hầu hạ ai hết, hiểu chưa?"
"Vậy truyền thuyết là thật sao?" Hứa Tâm An vô cùng hứng thú, nhích đến gần Tất Phương hơn, "Nói tôi nghe nào, Hoàng Đế trông như thế nào? Có bao nhiêu bà vợ? Anh và Giao Long giữ chức vụ gì? Xi Vưu thì sao? Trông như thế nào? Có xấu không? Là kẻ không đội trời chung với Hoàng Đế sao?"
"Đừng tin mấy truyền thuyết bậy bạ đó. Những điển tích ấy lưu truyền đến ngày nay, qua hàng ngàn năm đã bị sửa đổi thêm thắt lung tung, không tin được."
"Cái đó cũng là thành quả lao động mà. Hơn nữa cũng không liên quan đến tôi, để cho mấy chuyên gia nghiên cứu. Khoan đã, anh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi. Lúc đó các anh có lương bổng không? Sao lại có được chức vụ đó vậy? Có phải nhờ vào đánh đấm không, ai thắng thì đi theo người đó, kiểu như thế đúng không?"
Tất Phương bày ra bộ mặt chán nản: "Cô thật phiền."
Hứa Tâm An hoàn toàn không để tâm đến thái độ của Tất Phương, chọc vào eo giục anh ta mau kể tiếp.
"Trải qua mấy vạn năm, ta lại lánh đời đã ngủ say vài lần, rất nhiều chuyện đều đã quên. Nhưng có một số chuyện vẫn còn nhớ rõ. Ta và Giao Long có chút giao tình. Anh ta là thần thú do Thiên Đế cứu được, cũng được Thiên Đế chỉ điểm tu luyện, cuối cùng đắc đạo. Lúc đó tranh đoạt thần quyền vô cùng kịch liệt, trong truyền thuyết của con người các cô có nói đến năm vị Thiên Đế, còn đặt tên cho họ, Hoàng Đế là một trong những người đó. Tôi chỉ dựa theo tên gọi mà con người các cô đặt để kể lại thôi, Giao Long vì muốn báo đáp ân tình của Hoàng Đế nên vẫn luôn đi theo ông ấy, giúp ông ấy Nam chinh Bắc phạt, lập không ít chiến công. Khi đó rất nhiều người muốn có được năm thần thú từ thời viễn cổ khai thiên chúng ta, rất nhiều người đến tìm chúng ta nhờ giúp đỡ, song ta không thích tham gia vào những chuyện này."
"Đợi đã, thời viễn cổ khai thiên đã có thần chú rồi sao?"
"Tất Phương, Cư Bỉ*, Thiên Ngô**, Thụ Hợi***, Chúc Âm****, là những tên gọi do con người đặt ra. Thuở khai thiên lập địa, con người đã chép như thế trong sử sách, thật ra cũng không khoa trương đến vậy."
*Cư Bỉ: (hay Cư Bỉ Thỉ): dạng quái nhân, được nhắc tới trong "Hải Nội Bắc Kinh" thuộc "Sơn Hải Kinh", là dạng thi thể có dáng vẻ như con người, đã bị bẻ gãy cổ, tóc rối tung, mất một tay.
**Thiên Ngô: Thủy thần trong thần thoại viễn cổ Trung Hoa. Sách "Sơn Hải kinh" chép: Thiên Ngô, tám đầu tám mặt, mình hổ, tám chân tám đuôi, toàn thân sắc xanh vàng, chủ về nước.
***Thụ Hợi: Được coi là một trong các thần thượng cổ của Trung Hoa, tương truyền là người có bàn chân cực lớn, đi lại nhanh nhẹn, là người phát minh ra thước đo nguyên thủy, đồng thời vận dụng "Dịch học" để tìm ra cách nhẩm tính khoảng cách cực kỳ chính xác.
****Chúc Âm(hay Chúc Cửu Âm, Chúc Long): quái thần viễn cổ Trung Hoa. Theo "Sơn Hải Kinh", Chúc Long sống ở núi Chương Vĩ, thần mặt người thân rắn, khắp mình đỏ rực, con mắt dựng đứng, mí mắt hợp thành khe, không ăn ngủ hay hô hấp chỉ nuốt gió mưa, có khả năng soi sáng những nơi cực kỳ u ám tối tăm.
"Tôi chưa đọc đến đoạn đó, chỉ xem đến đoạn Hoàng Đế đánh trận, có Giao Long điều khiển chiến xa, anh ở bên cạnh hầu hạ."
Tất Phương gắt gỏng: "Đã bảo với cô ta không hầu hạ ai mà."
Thật là nhỏ mọn.
---------------------Tôi là đường phân cách hết chương 26------------------------------------
Chuyện bên lề:
Tác giả: Tất Phương nói anh ta không hầu hạ ai, rõ ràng là nói dối!
Hứa Tâm An (tâm hồn buôn chuyện hừng hực cháy): A, vậy anh ta từng hầu hạ ai, mau nói cho tôi biết với!
Tác giả: Ha ha, ánh mắt của quần chúng nhân dân sáng như sao!
Chuột béo thấy không bỏ trốn được, khóc ầm lên: "Tôi không phải người xấu, không đúng, tôi không phải là yêu quái xấu. Chẳng qua mấy người xông vào đúng lúc tôi ở đó thôi mà."
Hứa Tâm An chống cằm nhìn nó, "Này, dù gì anh cũng là đàn ông, không, là yêu quái nam. Có nghe qua câu nam nhi có nước mắt nhưng không dễ rơi chưa? Tôi là người tốt, sẽ không giết người, không, yêu quái bừa bãi đâu.
Chuột béo len lén liếc nhìn người đàn ông có mái tóc nâu đỏ ngồi trên sô-pha. Nó có thể cảm giác được, Hứa Tâm An vô hại, người lợi hại chính là gã đàn ông tóc đỏ kia.
Lúc nãy cô gái này gọi kẻ đó là Tất Phương, nó chỉ là một tiểu yêu, không có kiến thức, không biết Tất Phương là ai, nhưng chắn chắn là rất lợi hại, vô cùng lợi hại. Chỉ nháy mắt đã nhốt nó lại, mà vẫn còn nhàn nhã ngồi chơi game, như thể chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
"Cô, cô muốn thế nào?" Chuột béo hỏi.
"Anh muốn người kia thấy không cần thiết phải diệt khẩu nữa thì mau kể hết mọi chuyện cho tôi biết. Hắn ta đến căn nhà ma đó để làm gì, có đồng bọn không, anh đã nghe được gì hay nhìn thấy gì rồi. Anh nói rõ ràng mọi chuyện tôi mới có thể yên tâm. Hiện tại tôi rất đa nghi, tôi nghi ngờ anh là đồng bọn do hắn ta phái đến, mà trảm yêu trừ hại cho dân cũng là việc nên làm. Đúng lúc tôi đang luyện tập vẽ mấy lá bùa..."
Chuột béo nước mắt lưng tròng: "Tôi cũng không định giấu cô."
Nhìn vẻ mặt tội nghiệp kia, lại tròn trĩnh như thế, thật đáng yêu!
Hứa Tâm An hỏi chuột béo: "Anh tên gì?"
"Không có tên."
"Vậy tạm thời đặt biệt danh cho anh là Béo tròn nha." Hứa Tâm An tự động làm chủ thay hắn, "Béo tròn này, anh nói xem, lần đầu tiên người đó đến là lúc nào vậy?"
"Tôi không nhớ thời điểm cụ thể, có lẽ khoảng hơn nửa tháng trước."
"Hơn nửa tháng sao?" Quả nhiên, Tất Phương đoán không sai.
"Đúng, hắn tới nhìn qua vài lần, tôi cũng không nhớ rõ ràng số lần, có lẽ tầm ba bốn lần gì đó. Nhưng không phải lần nào tôi cũng thấy hắn ta, vì thỉnh thoảng tôi cũng ra ngoài tìm đồ ăn, nên có thể hắn còn đến nhiều hơn thế nữa. Nhưng tôi nhìn thấy, mỗi lần hắn ta đến đều để lại vài thứ, vẽ đi vẽ lại gì đó lên trên tường và mặt đất. Cũng từng có một người đàn ông đến cùng hắn ta, lúc đó tôi vội vã trốn đi, không dám nhìn kỹ. Chỉ nhìn thấy hắn dẫn người khác đến đúng một lần, bình thường chỉ có mỗi mình hắn. Hơn một tuần sau, người đó không đến nữa. Rồi vào một đêm nọ hắn ta đột nhiên lại đến, đi khắp nơi quan sát rồi bỏ đi. Ngày hôm sau thì cô xuất hiện, giống như ma "Xoẹt" một cái từ trên trời rơi xuống. Tôi tò mò nên lén lại gần, không ngờ bị pháp thuật đả thương, ngã tại chỗ không nhúc nhích được gì cả.
"Lúc đó anh đang ở nguyên hình sao?" Hứa Tâm An hỏi. Chứ không một người to đùng thế này chẳng lẽ cô lại không phát hiện ra? Hoặc có thể lúc đó cô quá sợ hãi, chỉ lo tìm cách trốn chạy nên không chú ý đến anh ta.
"Đúng, là nguyên hình." Khi Chuột béo nói đến chuyện này có hơi ngại ngùng, "Tôi chỉ có đạo hạnh hơn ba trăm năm, tu vi chưa đủ, hóa thành hình người trong thời gian dài sẽ rất mệt, ở trạng thái nguyên hình vẫn thấy thoải mái nhất."
Nó dừng một chút rồi nói tiếp, "Nói chung lúc ấy tôi bị thương, nằm im không nhúc nhích. Kết quả hai ngày sau tôi mới tạm cử động được, người đó lại đến, hắn ta vừa vào đã phát hiện ra tôi, định dùng pháp khí thu phục tôi. Tôi liều mạng trốn chạy, nhiều lần suýt chút nữa là bị bắt.Cuối cùng, tôi nghĩ vẫn nên đến tìm cô, tôi nhớ được mùi của cô, trước đây lúc hắn gọi điện có nhắc đến thành phố W, nên tôi mới tìm đến đây. Tìm mấy ngày thì thấy được cô."
"Hắn ta gọi điện có nhắc đến thành phố W sao?" Hứa Tâm An nghiêng đầu, "Lúc nào thế?"
"Một ngày trước khi cô xuất hiện, không phải tôi nói hắn ta có đến xem xét ngôi nhà ma sao. Hắn gọi điện nói đã kiểm tra xong, không còn vấn đề gì nữa, người đăng bài có địa chỉ IP ở thành phố W, ngày mai hắn ta sẽ liên lạc, có lẽ là nhà đó, sau khi xác nhận sẽ lập tức ra tay."
Hứa Tâm An nhìn Tất Phương, lại hỏi Béo tròn: "Vậy anh có biết hắn ta gọi điện cho ai không?"
"Không biết."
"Lúc gọi điện thoại có gọi tên đối phương không?"
Béo tròn nghĩ một hồi: "Hình như là không."
"Vậy hắn ta có nói gì thêm trong điện thoại không."
"Lúc đó tôi đang trốn trong hang, không dám đến gần, chỉ nghe đứt quãng được một chút. Hình như còn nói là...chỉ thiếu một cái đó thôi, lại nói gì mà...có lẽ không có pháp lực, có lẽ cha cô ấy mới có, nhưng nếu người đăng bài là cô ấy, chứng tỏ cô ấy biết những chuyện đó, phải nhanh chóng hành động mới được. Quan trọng vẫn phải xem hồn lực của cô ấy thế nào, cô ấy là con một, có khả năng rất lớn..."
Hứa Tâm An suy nghĩ một hồi, nghe có vẻ như trước khi cô đăng bài thì Trần Bách Xuyên đã theo dõi cô rồi, nhớ ra một thời gian trước cô hay có cảm giác ai đó đang theo dõi mình. Nhưng làm sao hắn biết được nhà cô chính là Cửa tiệm Tìm Chết?
Nếu đã theo dõi cô từ hơn một tháng trước, lúc đó ba cô đã đi du lịch không ở nhà, hắn thấy cô không có pháp lực, cho rằng ba cô mới là chủ tiệm, là người thừa kế sứ mạng, chứng tỏ trước đó hắn ta đã nghe ngóng tình hình nhà cô.
Chỉ thiếu một cái? Chẳng lẽ đúng là mục tiêu của họ không phải người có cường hồn bình thường, mà là chủ tiệm Tìm Chết?
Thế nên cô đăng bài khiến hắn cảm thấy nguy hiểm, cũng khiến hắn có lý do để bắt chuyện làm quen rồi lừa gạt cô. Mà cô lập tức trúng kế, vô cùng tin tưởng hắn.
Xem ra đúng là như thế, chắc chắn hắn ta cũng biết trong tiệm của cô còn có một người đàn ông nữa, hắn ta có biết thân phận của Tất Phương không? Có lẽ biết. Cho nên lúc đó hắn ta hẹn gặp mặt cô ngay lập tức, bắt buộc cô không được nói với bất kỳ ai, không cho cô cả thời gian suy ngẫm tìm hiểu, cũng không cho cô biết hắn ta trông như thế nào, chuẩn bị sẵn sàng nếu Tất Phương xuất hiện hắn sẽ đổi ngay sang phương án khác.
Hắn ta mất hơn nửa tháng để bố trí nhiều tầng kết giới liên hoàn có thể dịch chuyển người từ nơi này tới nơi khác, xem ra hắn ta đã đề phòng Tất Phương rồi.
Hứa Tâm An lại nhìn Tất Phương, cô đoán chắc là như thế, hắn ta cố tình làm vậy vì sợ Tất Phương xuất hiện làm hỏng kế hoạch của hắn, cho nên mới chuẩn bị sẵn sàng để có thể chuyển dời người đi. Nhưng cô vẫn không hiểu, làm thế nào hắn ta biết được nhà cô là Cửa tiệm Tìm Chết? Nếu không phải là Tất Phương chạy tới cửa nói cho cô, đến chính cô còn không biết.
"Hắn ta còn nói gì khác nữa không?"
"Còn nói cái gì mà nếu tập hợp đủ rồi, Giao Long cái gì đó, thức tỉnh rồi hay gì đó' đoạn này tôi không nghe rõ, nhưng chắn chắn có hai chữ Giao Long."
Tất Phương đang biếng nhác nằm trên ghế sô-pha chơi game vừa nghe đến đây bỗng kinh ngạc dừng lại, cất tiếng hỏi: "Giao Long?" Giọng điệu nghiêm túc đến mức Hứa Tâm An phải quay sang nhìn anh ta.
Béo tròn sợ hãi run lẩy bẩy: "Tôi thật sự nghe thấy thế, không lừa anh đâu." Tên Tất Phương này đúng là đáng sợ mà, cô gái à, cô không cảm thấy sao?
Tất Phương quăng chiếc máy chơi game trong tay đi, chớp mắt đã ở trước mặt Béo tròn: "Hắn ta nói Giao Long thế nào?"
"Tôi không biết." Chuột béo sắp khóc, "Chỉ nghe đến đã thức tỉnh gì gì đó thôi."
"Còn gì nữa không?"
"Không còn. Thật mà, mỗi lần hắn ta đến đều quan sát khắp nơi, bày chỗ này chỗ kia, vẽ tới vẽ lui. Tôi chỉ nghe được cú điện thoại đó thôi, lúc trước hắn ta dẫn đồng bọn đến tôi cũng không nhìn rõ, chỉ biết là một người đàn ông, lớn tuổi hơn hắn ta."
Tất Phương để Chuột béo đi, sau đó lộ vẻ mặt ngơ ngác hiếm thấy. Chuyện này khiến Hứa Tâm An hơi lo lắng, Tất Phương mà cô quen là một kẻ lúc không thân thì cao ngạo vô lễ, thân rồi thì mặt dày vô sỉ, cụm từ "nghiêm túc và đăm chiêu suy nghĩ" không thích hợp với anh ta chút nào.
Hứa Tâm An gọi điện cho Long Tử Vy, kể lại chi tiết chuyện Chuột béo vừa nói. Long Tử Vy rất xem trọng việc này, bà muốn gặp Chuột béo, Hứa Tâm An có chút khó xử. Cô nói Chuột béo đã đi rồi, không biết bây giờ đang ở đâu, vả lại cô đã hứa sẽ không dẫn hàng ma sư hay bất kỳ ai khác đến tìm nó.
Long Tử Vy suy nghĩ một hồi rồi quyết kịnh từ bỏ, nói sẽ dựa vào manh mối có được để tiếp tục điều tra. Bà nói với Hứa Tâm An sẽ đem chuyện này nói cho những người khác, có tin tức gì sẽ báo cho nàng biết.
Hôm đó Hứa Tâm An đóng cửa rất sớm, về nhà làm món sườn xào mà Tất Phương yêu thích nhất, người này lúc gặp chuyện không vui cũng không mất khẩu vị, cơm vẫn ăn hết sạch, sau đó ra lan can giả vờ suy ngẫm.
Hứa Tâm An cũng qua đó ngồi, hỏi: "Giao Long là chiến hữu của anh à? Trong truyền thuyết có nói lúc Hoàng Đế tham gia Đại chiến Thần Ma ở Thái Sơn, Giao Long điều khiển chiến xa, anh ở bên cạnh hầu hạ."
"Cái gì mà hầu hạ, trước giờ ta chưa từng hầu hạ ai hết, hiểu chưa?"
"Vậy truyền thuyết là thật sao?" Hứa Tâm An vô cùng hứng thú, nhích đến gần Tất Phương hơn, "Nói tôi nghe nào, Hoàng Đế trông như thế nào? Có bao nhiêu bà vợ? Anh và Giao Long giữ chức vụ gì? Xi Vưu thì sao? Trông như thế nào? Có xấu không? Là kẻ không đội trời chung với Hoàng Đế sao?"
"Đừng tin mấy truyền thuyết bậy bạ đó. Những điển tích ấy lưu truyền đến ngày nay, qua hàng ngàn năm đã bị sửa đổi thêm thắt lung tung, không tin được."
"Cái đó cũng là thành quả lao động mà. Hơn nữa cũng không liên quan đến tôi, để cho mấy chuyên gia nghiên cứu. Khoan đã, anh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi. Lúc đó các anh có lương bổng không? Sao lại có được chức vụ đó vậy? Có phải nhờ vào đánh đấm không, ai thắng thì đi theo người đó, kiểu như thế đúng không?"
Tất Phương bày ra bộ mặt chán nản: "Cô thật phiền."
Hứa Tâm An hoàn toàn không để tâm đến thái độ của Tất Phương, chọc vào eo giục anh ta mau kể tiếp.
"Trải qua mấy vạn năm, ta lại lánh đời đã ngủ say vài lần, rất nhiều chuyện đều đã quên. Nhưng có một số chuyện vẫn còn nhớ rõ. Ta và Giao Long có chút giao tình. Anh ta là thần thú do Thiên Đế cứu được, cũng được Thiên Đế chỉ điểm tu luyện, cuối cùng đắc đạo. Lúc đó tranh đoạt thần quyền vô cùng kịch liệt, trong truyền thuyết của con người các cô có nói đến năm vị Thiên Đế, còn đặt tên cho họ, Hoàng Đế là một trong những người đó. Tôi chỉ dựa theo tên gọi mà con người các cô đặt để kể lại thôi, Giao Long vì muốn báo đáp ân tình của Hoàng Đế nên vẫn luôn đi theo ông ấy, giúp ông ấy Nam chinh Bắc phạt, lập không ít chiến công. Khi đó rất nhiều người muốn có được năm thần thú từ thời viễn cổ khai thiên chúng ta, rất nhiều người đến tìm chúng ta nhờ giúp đỡ, song ta không thích tham gia vào những chuyện này."
"Đợi đã, thời viễn cổ khai thiên đã có thần chú rồi sao?"
"Tất Phương, Cư Bỉ*, Thiên Ngô**, Thụ Hợi***, Chúc Âm****, là những tên gọi do con người đặt ra. Thuở khai thiên lập địa, con người đã chép như thế trong sử sách, thật ra cũng không khoa trương đến vậy."
*Cư Bỉ: (hay Cư Bỉ Thỉ): dạng quái nhân, được nhắc tới trong "Hải Nội Bắc Kinh" thuộc "Sơn Hải Kinh", là dạng thi thể có dáng vẻ như con người, đã bị bẻ gãy cổ, tóc rối tung, mất một tay.
**Thiên Ngô: Thủy thần trong thần thoại viễn cổ Trung Hoa. Sách "Sơn Hải kinh" chép: Thiên Ngô, tám đầu tám mặt, mình hổ, tám chân tám đuôi, toàn thân sắc xanh vàng, chủ về nước.
***Thụ Hợi: Được coi là một trong các thần thượng cổ của Trung Hoa, tương truyền là người có bàn chân cực lớn, đi lại nhanh nhẹn, là người phát minh ra thước đo nguyên thủy, đồng thời vận dụng "Dịch học" để tìm ra cách nhẩm tính khoảng cách cực kỳ chính xác.
****Chúc Âm(hay Chúc Cửu Âm, Chúc Long): quái thần viễn cổ Trung Hoa. Theo "Sơn Hải Kinh", Chúc Long sống ở núi Chương Vĩ, thần mặt người thân rắn, khắp mình đỏ rực, con mắt dựng đứng, mí mắt hợp thành khe, không ăn ngủ hay hô hấp chỉ nuốt gió mưa, có khả năng soi sáng những nơi cực kỳ u ám tối tăm.
"Tôi chưa đọc đến đoạn đó, chỉ xem đến đoạn Hoàng Đế đánh trận, có Giao Long điều khiển chiến xa, anh ở bên cạnh hầu hạ."
Tất Phương gắt gỏng: "Đã bảo với cô ta không hầu hạ ai mà."
Thật là nhỏ mọn.
---------------------Tôi là đường phân cách hết chương 26------------------------------------
Chuyện bên lề:
Tác giả: Tất Phương nói anh ta không hầu hạ ai, rõ ràng là nói dối!
Hứa Tâm An (tâm hồn buôn chuyện hừng hực cháy): A, vậy anh ta từng hầu hạ ai, mau nói cho tôi biết với!
Tác giả: Ha ha, ánh mắt của quần chúng nhân dân sáng như sao!
Bình luận facebook