Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29
Long Tử Vy cúi đầu không dám lên tiếng, nếu ông nội còn sống, chắc chắn cũng sẽ nói như vậy. Ngay cả ba mẹ lúc đó cũng vì chuyện của em gái mà tức giận sinh bệnh.
Từ sau khi em gái bỏ đi, nhà không còn như trước, cửa tiệm cũng ngày một đi xuống. Bà gánh vác mọi việc, cố hết sức kinh doanh, nhưng không thể vực dậy nổi cửa tiệm. Việc tìm kiếm em gái tiêu tốn, trị bệnh cho mẹ chữa bệnh cho ba cũng vô cùng tốn kém, cuối cùng ba mẹ đều mất, nợ nần chồng chất, bà thậm chí không có tiền lo hậu sự cho ba, mới đành phải bán cửa tiệm.
Sau đó, bà rời quê nhà đến thành phố này.
Muốn nói trong lòng bà chưa từng oán trách em gái là không có khả năng, nhưng thời gian dài qua đi, bà cũng dần quên mất. Bà có mục tiêu sống của riêng mình, bà nhận rất nhiều vụ, trả hết nợ nần, tích cóp mở công ty, quen biết thêm nhiều bạn cùng nghề. Bà không kết hôn, cuộc sống chỉ xoay quanh công việc, nhưng bà vẫn luôn thấy thoải mái và vui vẻ.
Nhưng chuyện em gái gây ra không thể xóa bỏ, bản thân bà lại không có bản lĩnh vực dậy nhà họ Long. Long Tử Vy vô cùng hổ thẹn.
Hứa Tâm An lại không nghĩ như vậy, cô thấy việc ba mẹ vứt bỏ gia đình đúng là vô trách nhiệm, chuyện đó khó mà cho qua, có điều họ có quyền lựa chọn công việc và cuộc sống của riêng mình. Cũng giống như cô muốn mở quán cà phê sách, tuy nhiên ba cô nhất định muốn kinh doanh nến thì cô cảm thấy cũng không tệ, vẫn làm theo lời ông, còn tốn rất nhiều tâm tư cho cửa tiệm. Cô tình nguyện giúp ba quản lý tiệm nến, nhưng nếu bị bắt ép phải làm việc này, chắc chắn cô cũng cảm thấy hết sức khó khăn và đau khổ, thậm chí không thể làm nổi.
Còn nữa, muốn khiển trách, muốn ghét bỏ, muốn mắng cũng là chuyện của nhà họ Long và nhà họ Hứa bọn họ, người hai nhà còn chưa nói gì, chẳng lẽ lại đến lượt người ngoài vung tay múa chân? Người ngoài quản tốt việc nhà mình là được, dựa vào cái gì đi lải nhải về chuyện nhà người khác?
Thiên phú và sở thích của mỗi người không giống nhau, huống chi hàng ma sư là công việc vừa đặc biệt vừa nguy hiểm, đương nhiên không phải ai cũng vui vẻ làm. Bị cưỡng ép phải làm công việc không phải sở trường cũng không phải sở thích của bản thân, tất nhiên sẽ thấy vô cùng áp lực và mệt mỏi. Hơn nữa, danh tiếng và uy tín của đời trước, sao lại bắt người đời sau phải gánh lấy chứ? Những người đời sau có mục tiêu và cách sống của họ, có lẽ họ sẽ đạt được thành công ở lĩnh vực khác, cho dù không được gọi là thành tựu, nhưng sống tốt là được rồi. Bản thân hài lòng với cuộc sống hiện tại quan trọng hơn hết thảy, tại sao phải dùng tiêu chuẩn của người khác để áp đặt lên bản thân mình.
Lại nói về chuyện của ba mẹ cô, dù sao họ cũng đã bỏ đi rồi, việc họ làm đúng là không phải. Nhưng ở trước mặt bác nói những lời này cũng không có tác dụng gì, còn khiến bà đau lòng, khổ sở.
Hứa Tâm An nhìn sang Long Tử Vy, thấy bà quả thật trông vô cùng đau lòng, cô càng nghĩ càng thấy không phục. Nhưng hôm nay bọn họ đến là có việc nhờ người, cô lại là hậu bối trong tất cả hậu bối, nếu cô mở miệng tranh luận thì bà sẽ càng khó xử, nên Hứa Tâm An cố gắng nhẫn nhịn.
Cao Kiến Nghiêu vẫn luôn nhìn Long Tử Vy và Hứa Tâm An. Qua biểu cảm của Long Tử Vy ông nhận ra nhà họ Long vẫn còn một người biết điều, đáng tiếc bản lĩnh chỉ có vậy, không làm được việc lớn. Mà cô gái được gọi là người thừa kế sứ mệnh kia vẻ mặt lại không an phận, cái gì cũng không biết, uổng có cường hồn, đúng là phí phạm thiên phú, ông ta không thích chút nào.
Cao Kiến Nghiêu nhìn chằm chằm Hứa Tâm An, hỏi: "Cô có muốn nói gì không?"
Có, nhưng cô không muốn vòng vo, thẳng thắn nói vào trọng tâm: "Cao lão tiên sinh, lần này tôi và bác đến vì muốn hỏi thăm tin tức của Trần Bách Xuyên. Hắn đang làm chuyện phạm pháp, chúng ta nhất định phải ngăn cản."
"Đúng là hắn có đến tìm ta." Cao Kiến Nghiêu nói. Sau đó ông uống một ngụm trà, nhìn Hứa Tâm An, "Đổng Khê nói với ta, Trần Bách Xuyên muốn đoạt hồn của cô nhưng không thành công."
"Đúng vậy."
Cao Kiến Nghiêu chậm rãi nói: "Theo như ta biết, pháp lực của Trần Bách Xuyên rất cao cường. Còn cô?"
"Tôi không có pháp lực." Hứa Tâm An thẳng thắn trả lời.
"Vậy tại sao hắn không lấy được?" Cao Kiến Nghiêu hỏi.
Hứa Tâm An nhíu mày, cô cảm thấy Cao Kiến Nghiêu nghi ngờ tính chân thật trong lời nói của cô. Cũng khó trách, dù sao chuyện này ngoài cô và Tất Phương ra thì không ai nhìn thấy, đều chỉ nghe cô kể lại.
"Tôi có bùa hộ thân do Tất Phương tặng." Hứa Tâm An kiên nhẫn kể lại lần nữa đầu đuôi câu chuyện. Từ chuyện Tất Phương nói với cô về cửa tiệm Tìm Chết, cô điều tra được quả thật có hai chủ tiệm Tìm Chết bị giết hại, đến khi cô quyết định lên mạng tìm tin tức, cả chuyện cô bị Trần Bách Xuyên lừa gạt rồi may mắn thoát chết trong gang tấc. Còn việc đột nhiên cô có pháp lực trong ảo cảnh, có thể liên lạc với Tất Phương, cô đều nói là nhờ có bùa hộ thân của Tất Phương. Cứ như thế, cả câu chuyện logic hơn nhiều, đúng là không một lỗ hổng.
Hứa Tâm An nói xong, chính mình cũng cảm thấy hài lòng. Câu chuyện vừa đặc sắc vừa chân thật, có thể viết thành tiểu thuyết được rồi.
Cao Kiến Nghiêu nghe xong, thật lâu không lên tiếng, dường như vẫn đang chìm suy nghĩ. Qua một lúc lâu ông mới cất lời: "Kết giới liên hoàn dùng để đối phó với thần ma."
Hứa Tâm An vội đáp: "Hắn xác thật dùng nó đối phó tôi. Tất Phương có thể làm chứng. Tôi không nói dối."
"Bùa hộ thân Tất Phương tặng cô là gì?"
"Một phiến lông vũ."
"Có thể cho ta xem một chút không?"
Hứa Tâm An cân nhắc một lúc, cô mang sợi dây chuyền từ trong cổ áo ra. Cô không tháo nó xuống, chỉ đưa đến trước mặt Cao Kiến Nghiêu. Cao Kiến Nghiêu không chạm vào phiến lông vũ, chỉ nhìn nó một lát.
Hứa Tâm An nhìn vẻ mặt ông, không đoán ra được ông đang nghĩ gì. Một lúc sau, Cao Kiến Nghiêu khẽ gật đầu, Hứa Tâm An vội điều chỉnh lại dáng ngồi, cô thấy nhét sợi dây chuyền vào cổ áo thì có vẻ bất lịch sự, nên cứ để như vậy.
Một lúc sau, Cao Kiến Nghiêu nói: "Ta muốn kiểm chứng lại."
Hứa Tâm An hỏi: "Kiểm chứng thế nào ạ?"
Cô thấy Cao Kiến Nghiêu khẽ vẫy tay, Hà Nghĩa lấy từ chiếc tủ bên cạnh ra một chiếc hộp gỗ lớn vừa dài vừa hẹp, đặt trước mặt Cao Kiến Nghiêu, vừa khéo cũng ở trước mặt Hứa Tâm An.
Mở nắp hộp gỗ ra, bên trong đầy một hộp toàn là những mảnh vụn màu vàng nhỏ như hạt cát phát sáng lấp lánh.
Hứa Tâm An lập tức nhớ đến Long Tử Vy từng nói về Cao Kiến Nghiêu "Trong tâm có thiên nhãn có thể nhìn được quá khứ tương lai, tay chạm sa bàn có thể biết được may rủi họa phúc." Hứa Tâm An nhìn vào hộp, thầm nghĩ không biết đó có phải vàng thật không nữa. Đúng rồi, ông ta có thể nhìn quá khứ tương lai, nói không chừng định dùng cát vàng này để thi triển pháp thuật - Cát ơi cát, nói cho ta biết mọi chuyện có phải như vậy không, sau đó trên bề mặt cát sẽ hiện lên mấy chữ - "Không sai chính là như vậy".
Hứa Tâm An rửa mắt mong chờ, vô cùng hiếu kì muốn biết Cao lão tiên sinh làm thế nào dùng cát xác minh tính chân thật trong lời nói của người khác.
Cao Kiến Nghiêu không hề nóng vội, ông kéo hộc tủ bên người, tìm kiếm một hồi rồi lấy một tấm bùa chú. Chú ấn trên bùa được vẽ bằng chu sa, hình vẽ vô cùng phức tạp, Hứa Tâm An chưa từng nhìn thấy trong đống sách nhập môn ở nhà.
Tay trái Cao Kiến Nghiêu siết chặt lá bùa, tay phải viết ra câu chú, trong miệng không biết đang niệm cái gì, đột nhiên ông giơ tay trái lên, lá bùa bay lơ lửng trên không rồi biến thành bốn tấm bùa, tản ra bốn hướng. Hứa Tâm An chưa kịp hiểu gì, cô xoay qua xoay lại, nhìn chằm chằm bốn lá bùa. Những lá bùa đó như mọc thêm cánh, bay đến bốn hướng trên vách tường, đính chặt lên trên.
Hứa Tâm An nhìn hết tấm này đến tấm kia, phát hiện mỗi tấm dính trên tường đều ở một góc độ y như nhau, ngay ngắn chỉnh tề, cô dám cược là nếu dùng thước đo nhất định vuông góc 90o. Kì lạ hơn, chúng không hề rơi xuống, Hứa Tâm An chớp mắt, thật muốn chạy ra đó xé xuống xem mặt sau tấm bùa có hồ dán hay không.
"Sau đó cần làm..." Hứa Tâm An vừa nói vừa quay sang nhìn Cao Kiến Nghiêu, chỉ là vừa xoay sang, chữ "gì" chưa kịp ra khỏi miệng thì đã nhìn thấy Cao Kiến Nghiêu vung tay vào hộp đựng cát, cát vàng bay về hướng cô.
Hứa Tâm An cả kinh, rụt đầu theo bản năng, giơ tay cản lại.
Nhưng cô không cảm nhận được vật gì chạm tới người mình.
Có điều dưới chân đột nhiên lún xuống, như thể đang giẫm lên gì đó thật mềm mại. Hứa Tâm An cúi xuống nhìn, không ngờ cô đang giẫm lên một đống cát dày.
Cô ngẩng đầu, cát vàng trải mênh mông, như thể đang ở trên sa mạc.
Cô không còn nhìn thấy căn phòng, bàn, ghế, bác, Cao Kiến Nghiêu, Hà Nghĩa cũng như Đổng Khê.
Hứa Tâm An đầu tiên kinh ngạc, cô ngẩn người, sau đó liền hiểu ra nhất định đây là ảo cảnh do Cao Kiến Nghiêu tạo ra. Vậy thì không có gì phải sợ, lão tiên sinh đó là người tốt, bác và Đổng Khê vẫn ở đây, không ai có thể làm hại cô cả. Hứa Tâm An yên tâm ngồi xem phong cảnh.
"Đẹp quá đi." Không tốn tiền mà có thể nhìn thấy cảnh đẹp như vậy, cô đúng là được hưởng lợi.
Chưa đắc ý được lâu, đột nhiên dưới chân lại bị lún sâu xuống, Hứa Tâm An cúi đầu nhìn, hai chân cô bị vùi trong cát càng lúc càng sâu, chẳng mấy chốc đã ngập ngang đầu gối, Hứa Tâm An dùng sức nhấc chân lên, kết quả lại càng lún nhanh hơn.
Hứa Tâm An bất động, để chân cô chỉ từ từ lún xuống, còn nói với đống cát: "Được rồi, được rồi, đừng vội, ta biết mi là giả."
Thoáng chốc, cát vàng đã ngập đến eo cô, Hứa Tâm An vừa nhìn quanh quẩn vừa suy nghĩ.
Trong căn phòng, hai tay Cao Kiến Nghiêu đặt trên sa bàn, nhắm mắt cảm ứng.
Long Tử Vy bị nhốt trong Cảnh Giới Không. Bà có hơi căng thẳng, phải dùng tới pháp lực đối kháng. Cảnh Giới Không tương đối dễ dàng với Long Tử Vy, nhưng có lẽ vì biết đối thủ là Cao Kiến Nghiêu khiến bà áp lực, hơn nữa lại không rõ tình hình của Hứa Tâm An nên lo lắng vô cùng, vì vậy mà rơi vào thế bất lợi. Không gian càng ngày càng chật hẹp, ánh sáng tối dần, không khí cũng dần cạn.
Cao Kiến Nghiêu khẽ lắc đầu, đúng là không làm nên chuyện lớn.
Ông không hề buộc họ rơi vào tình cảnh như thế nào, muốn đến nơi nào đều do tiềm thức của họ quyết định.
Có lẽ Long Tử Vy luôn nghĩ đến việc kiểm tra pháp thuật nên mới rơi vào Cảnh Giới Không, bởi vì bà quá căng thẳng.
Hứa Tâm An ngược lại nghĩ thoáng hơn nhiều, Cao Kiến Nghiêu liền chú ý Hứa Tâm An kỹ hơn.
Cô ngồi trên sa mạc ngắm phong cảnh, nên ông cố ý tạo ra nguy hiểm, nhưng ông không cảm ứng được nỗi sợ hãi của cô, thậm chí một chút cũng không có. Điều này khiến ông kinh ngạc hơn việc Long Tử Vy căng thẳng.
Tay Cao Kiến Nghiêu ở đặt ở sa bàn siết lại.
Hứa Tâm An đột nhiên rơi xuống, chìm sâu vào trong cát.
sYT
Từ sau khi em gái bỏ đi, nhà không còn như trước, cửa tiệm cũng ngày một đi xuống. Bà gánh vác mọi việc, cố hết sức kinh doanh, nhưng không thể vực dậy nổi cửa tiệm. Việc tìm kiếm em gái tiêu tốn, trị bệnh cho mẹ chữa bệnh cho ba cũng vô cùng tốn kém, cuối cùng ba mẹ đều mất, nợ nần chồng chất, bà thậm chí không có tiền lo hậu sự cho ba, mới đành phải bán cửa tiệm.
Sau đó, bà rời quê nhà đến thành phố này.
Muốn nói trong lòng bà chưa từng oán trách em gái là không có khả năng, nhưng thời gian dài qua đi, bà cũng dần quên mất. Bà có mục tiêu sống của riêng mình, bà nhận rất nhiều vụ, trả hết nợ nần, tích cóp mở công ty, quen biết thêm nhiều bạn cùng nghề. Bà không kết hôn, cuộc sống chỉ xoay quanh công việc, nhưng bà vẫn luôn thấy thoải mái và vui vẻ.
Nhưng chuyện em gái gây ra không thể xóa bỏ, bản thân bà lại không có bản lĩnh vực dậy nhà họ Long. Long Tử Vy vô cùng hổ thẹn.
Hứa Tâm An lại không nghĩ như vậy, cô thấy việc ba mẹ vứt bỏ gia đình đúng là vô trách nhiệm, chuyện đó khó mà cho qua, có điều họ có quyền lựa chọn công việc và cuộc sống của riêng mình. Cũng giống như cô muốn mở quán cà phê sách, tuy nhiên ba cô nhất định muốn kinh doanh nến thì cô cảm thấy cũng không tệ, vẫn làm theo lời ông, còn tốn rất nhiều tâm tư cho cửa tiệm. Cô tình nguyện giúp ba quản lý tiệm nến, nhưng nếu bị bắt ép phải làm việc này, chắc chắn cô cũng cảm thấy hết sức khó khăn và đau khổ, thậm chí không thể làm nổi.
Còn nữa, muốn khiển trách, muốn ghét bỏ, muốn mắng cũng là chuyện của nhà họ Long và nhà họ Hứa bọn họ, người hai nhà còn chưa nói gì, chẳng lẽ lại đến lượt người ngoài vung tay múa chân? Người ngoài quản tốt việc nhà mình là được, dựa vào cái gì đi lải nhải về chuyện nhà người khác?
Thiên phú và sở thích của mỗi người không giống nhau, huống chi hàng ma sư là công việc vừa đặc biệt vừa nguy hiểm, đương nhiên không phải ai cũng vui vẻ làm. Bị cưỡng ép phải làm công việc không phải sở trường cũng không phải sở thích của bản thân, tất nhiên sẽ thấy vô cùng áp lực và mệt mỏi. Hơn nữa, danh tiếng và uy tín của đời trước, sao lại bắt người đời sau phải gánh lấy chứ? Những người đời sau có mục tiêu và cách sống của họ, có lẽ họ sẽ đạt được thành công ở lĩnh vực khác, cho dù không được gọi là thành tựu, nhưng sống tốt là được rồi. Bản thân hài lòng với cuộc sống hiện tại quan trọng hơn hết thảy, tại sao phải dùng tiêu chuẩn của người khác để áp đặt lên bản thân mình.
Lại nói về chuyện của ba mẹ cô, dù sao họ cũng đã bỏ đi rồi, việc họ làm đúng là không phải. Nhưng ở trước mặt bác nói những lời này cũng không có tác dụng gì, còn khiến bà đau lòng, khổ sở.
Hứa Tâm An nhìn sang Long Tử Vy, thấy bà quả thật trông vô cùng đau lòng, cô càng nghĩ càng thấy không phục. Nhưng hôm nay bọn họ đến là có việc nhờ người, cô lại là hậu bối trong tất cả hậu bối, nếu cô mở miệng tranh luận thì bà sẽ càng khó xử, nên Hứa Tâm An cố gắng nhẫn nhịn.
Cao Kiến Nghiêu vẫn luôn nhìn Long Tử Vy và Hứa Tâm An. Qua biểu cảm của Long Tử Vy ông nhận ra nhà họ Long vẫn còn một người biết điều, đáng tiếc bản lĩnh chỉ có vậy, không làm được việc lớn. Mà cô gái được gọi là người thừa kế sứ mệnh kia vẻ mặt lại không an phận, cái gì cũng không biết, uổng có cường hồn, đúng là phí phạm thiên phú, ông ta không thích chút nào.
Cao Kiến Nghiêu nhìn chằm chằm Hứa Tâm An, hỏi: "Cô có muốn nói gì không?"
Có, nhưng cô không muốn vòng vo, thẳng thắn nói vào trọng tâm: "Cao lão tiên sinh, lần này tôi và bác đến vì muốn hỏi thăm tin tức của Trần Bách Xuyên. Hắn đang làm chuyện phạm pháp, chúng ta nhất định phải ngăn cản."
"Đúng là hắn có đến tìm ta." Cao Kiến Nghiêu nói. Sau đó ông uống một ngụm trà, nhìn Hứa Tâm An, "Đổng Khê nói với ta, Trần Bách Xuyên muốn đoạt hồn của cô nhưng không thành công."
"Đúng vậy."
Cao Kiến Nghiêu chậm rãi nói: "Theo như ta biết, pháp lực của Trần Bách Xuyên rất cao cường. Còn cô?"
"Tôi không có pháp lực." Hứa Tâm An thẳng thắn trả lời.
"Vậy tại sao hắn không lấy được?" Cao Kiến Nghiêu hỏi.
Hứa Tâm An nhíu mày, cô cảm thấy Cao Kiến Nghiêu nghi ngờ tính chân thật trong lời nói của cô. Cũng khó trách, dù sao chuyện này ngoài cô và Tất Phương ra thì không ai nhìn thấy, đều chỉ nghe cô kể lại.
"Tôi có bùa hộ thân do Tất Phương tặng." Hứa Tâm An kiên nhẫn kể lại lần nữa đầu đuôi câu chuyện. Từ chuyện Tất Phương nói với cô về cửa tiệm Tìm Chết, cô điều tra được quả thật có hai chủ tiệm Tìm Chết bị giết hại, đến khi cô quyết định lên mạng tìm tin tức, cả chuyện cô bị Trần Bách Xuyên lừa gạt rồi may mắn thoát chết trong gang tấc. Còn việc đột nhiên cô có pháp lực trong ảo cảnh, có thể liên lạc với Tất Phương, cô đều nói là nhờ có bùa hộ thân của Tất Phương. Cứ như thế, cả câu chuyện logic hơn nhiều, đúng là không một lỗ hổng.
Hứa Tâm An nói xong, chính mình cũng cảm thấy hài lòng. Câu chuyện vừa đặc sắc vừa chân thật, có thể viết thành tiểu thuyết được rồi.
Cao Kiến Nghiêu nghe xong, thật lâu không lên tiếng, dường như vẫn đang chìm suy nghĩ. Qua một lúc lâu ông mới cất lời: "Kết giới liên hoàn dùng để đối phó với thần ma."
Hứa Tâm An vội đáp: "Hắn xác thật dùng nó đối phó tôi. Tất Phương có thể làm chứng. Tôi không nói dối."
"Bùa hộ thân Tất Phương tặng cô là gì?"
"Một phiến lông vũ."
"Có thể cho ta xem một chút không?"
Hứa Tâm An cân nhắc một lúc, cô mang sợi dây chuyền từ trong cổ áo ra. Cô không tháo nó xuống, chỉ đưa đến trước mặt Cao Kiến Nghiêu. Cao Kiến Nghiêu không chạm vào phiến lông vũ, chỉ nhìn nó một lát.
Hứa Tâm An nhìn vẻ mặt ông, không đoán ra được ông đang nghĩ gì. Một lúc sau, Cao Kiến Nghiêu khẽ gật đầu, Hứa Tâm An vội điều chỉnh lại dáng ngồi, cô thấy nhét sợi dây chuyền vào cổ áo thì có vẻ bất lịch sự, nên cứ để như vậy.
Một lúc sau, Cao Kiến Nghiêu nói: "Ta muốn kiểm chứng lại."
Hứa Tâm An hỏi: "Kiểm chứng thế nào ạ?"
Cô thấy Cao Kiến Nghiêu khẽ vẫy tay, Hà Nghĩa lấy từ chiếc tủ bên cạnh ra một chiếc hộp gỗ lớn vừa dài vừa hẹp, đặt trước mặt Cao Kiến Nghiêu, vừa khéo cũng ở trước mặt Hứa Tâm An.
Mở nắp hộp gỗ ra, bên trong đầy một hộp toàn là những mảnh vụn màu vàng nhỏ như hạt cát phát sáng lấp lánh.
Hứa Tâm An lập tức nhớ đến Long Tử Vy từng nói về Cao Kiến Nghiêu "Trong tâm có thiên nhãn có thể nhìn được quá khứ tương lai, tay chạm sa bàn có thể biết được may rủi họa phúc." Hứa Tâm An nhìn vào hộp, thầm nghĩ không biết đó có phải vàng thật không nữa. Đúng rồi, ông ta có thể nhìn quá khứ tương lai, nói không chừng định dùng cát vàng này để thi triển pháp thuật - Cát ơi cát, nói cho ta biết mọi chuyện có phải như vậy không, sau đó trên bề mặt cát sẽ hiện lên mấy chữ - "Không sai chính là như vậy".
Hứa Tâm An rửa mắt mong chờ, vô cùng hiếu kì muốn biết Cao lão tiên sinh làm thế nào dùng cát xác minh tính chân thật trong lời nói của người khác.
Cao Kiến Nghiêu không hề nóng vội, ông kéo hộc tủ bên người, tìm kiếm một hồi rồi lấy một tấm bùa chú. Chú ấn trên bùa được vẽ bằng chu sa, hình vẽ vô cùng phức tạp, Hứa Tâm An chưa từng nhìn thấy trong đống sách nhập môn ở nhà.
Tay trái Cao Kiến Nghiêu siết chặt lá bùa, tay phải viết ra câu chú, trong miệng không biết đang niệm cái gì, đột nhiên ông giơ tay trái lên, lá bùa bay lơ lửng trên không rồi biến thành bốn tấm bùa, tản ra bốn hướng. Hứa Tâm An chưa kịp hiểu gì, cô xoay qua xoay lại, nhìn chằm chằm bốn lá bùa. Những lá bùa đó như mọc thêm cánh, bay đến bốn hướng trên vách tường, đính chặt lên trên.
Hứa Tâm An nhìn hết tấm này đến tấm kia, phát hiện mỗi tấm dính trên tường đều ở một góc độ y như nhau, ngay ngắn chỉnh tề, cô dám cược là nếu dùng thước đo nhất định vuông góc 90o. Kì lạ hơn, chúng không hề rơi xuống, Hứa Tâm An chớp mắt, thật muốn chạy ra đó xé xuống xem mặt sau tấm bùa có hồ dán hay không.
"Sau đó cần làm..." Hứa Tâm An vừa nói vừa quay sang nhìn Cao Kiến Nghiêu, chỉ là vừa xoay sang, chữ "gì" chưa kịp ra khỏi miệng thì đã nhìn thấy Cao Kiến Nghiêu vung tay vào hộp đựng cát, cát vàng bay về hướng cô.
Hứa Tâm An cả kinh, rụt đầu theo bản năng, giơ tay cản lại.
Nhưng cô không cảm nhận được vật gì chạm tới người mình.
Có điều dưới chân đột nhiên lún xuống, như thể đang giẫm lên gì đó thật mềm mại. Hứa Tâm An cúi xuống nhìn, không ngờ cô đang giẫm lên một đống cát dày.
Cô ngẩng đầu, cát vàng trải mênh mông, như thể đang ở trên sa mạc.
Cô không còn nhìn thấy căn phòng, bàn, ghế, bác, Cao Kiến Nghiêu, Hà Nghĩa cũng như Đổng Khê.
Hứa Tâm An đầu tiên kinh ngạc, cô ngẩn người, sau đó liền hiểu ra nhất định đây là ảo cảnh do Cao Kiến Nghiêu tạo ra. Vậy thì không có gì phải sợ, lão tiên sinh đó là người tốt, bác và Đổng Khê vẫn ở đây, không ai có thể làm hại cô cả. Hứa Tâm An yên tâm ngồi xem phong cảnh.
"Đẹp quá đi." Không tốn tiền mà có thể nhìn thấy cảnh đẹp như vậy, cô đúng là được hưởng lợi.
Chưa đắc ý được lâu, đột nhiên dưới chân lại bị lún sâu xuống, Hứa Tâm An cúi đầu nhìn, hai chân cô bị vùi trong cát càng lúc càng sâu, chẳng mấy chốc đã ngập ngang đầu gối, Hứa Tâm An dùng sức nhấc chân lên, kết quả lại càng lún nhanh hơn.
Hứa Tâm An bất động, để chân cô chỉ từ từ lún xuống, còn nói với đống cát: "Được rồi, được rồi, đừng vội, ta biết mi là giả."
Thoáng chốc, cát vàng đã ngập đến eo cô, Hứa Tâm An vừa nhìn quanh quẩn vừa suy nghĩ.
Trong căn phòng, hai tay Cao Kiến Nghiêu đặt trên sa bàn, nhắm mắt cảm ứng.
Long Tử Vy bị nhốt trong Cảnh Giới Không. Bà có hơi căng thẳng, phải dùng tới pháp lực đối kháng. Cảnh Giới Không tương đối dễ dàng với Long Tử Vy, nhưng có lẽ vì biết đối thủ là Cao Kiến Nghiêu khiến bà áp lực, hơn nữa lại không rõ tình hình của Hứa Tâm An nên lo lắng vô cùng, vì vậy mà rơi vào thế bất lợi. Không gian càng ngày càng chật hẹp, ánh sáng tối dần, không khí cũng dần cạn.
Cao Kiến Nghiêu khẽ lắc đầu, đúng là không làm nên chuyện lớn.
Ông không hề buộc họ rơi vào tình cảnh như thế nào, muốn đến nơi nào đều do tiềm thức của họ quyết định.
Có lẽ Long Tử Vy luôn nghĩ đến việc kiểm tra pháp thuật nên mới rơi vào Cảnh Giới Không, bởi vì bà quá căng thẳng.
Hứa Tâm An ngược lại nghĩ thoáng hơn nhiều, Cao Kiến Nghiêu liền chú ý Hứa Tâm An kỹ hơn.
Cô ngồi trên sa mạc ngắm phong cảnh, nên ông cố ý tạo ra nguy hiểm, nhưng ông không cảm ứng được nỗi sợ hãi của cô, thậm chí một chút cũng không có. Điều này khiến ông kinh ngạc hơn việc Long Tử Vy căng thẳng.
Tay Cao Kiến Nghiêu ở đặt ở sa bàn siết lại.
Hứa Tâm An đột nhiên rơi xuống, chìm sâu vào trong cát.
sYT
Bình luận facebook