• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cửa Tiệm Cổ Quái (3 Viewers)

  • Chương 40

Bên phía thành phố S, nhóm người Long Tử Vy quyết tâm có đánh chết cũng không xuống xe. Vinh Chính Phi cũng không nóng vội, chỉ cần kéo dài thời gian khiến họ không kịp lên máy bay là được, cho nên cũng không định dùng bạo lực với họ, chỉ nói chuyện phiếm với Hồng Khải, khuyên Hồng Khải nên dẫn theo họ về nhà làm khách, còn nấn ná sẽ khiến lão gia không vui.
Hồng Khải cũng không vừa: "Xe các anh đầy người rồi, chúng tôi lên nóc xe ngồi sao? Hay là Vinh ca lái xe dẫn đường đi, tôi theo sau. Thế nào? Để người của anh lái xe tôi? Vậy không được, đây là vợ của tôi, không ai được động vào cô ấy hết."
Long Tử Vy không lên tiếng, bình tĩnh quan sát tình hình. Đến khi Vinh Chính Phi sắp hết kiên nhẫn, mặt biến sắc định buông lời đe dọa thì đột nhiên có vài chiếc xe chạy đến, có cả tiếng còi xe cảnh sát vang lên cách đó không xa.
Hồng Khải hét lớn: "Vinh ca xem xem, tôi đã nói không thể làm thế này trên đường cao tốc rồi, anh cản trở giao thông, chặn đường gây nguy hiểm, cảnh sát đến rồi."
Vinh Chính Phi nhíu mày, anh ta không lo lắng chuyện cảnh sát, bọn họ giải quyết được, nhưng mấy chiếc xe đến vừa khéo như này thì không bình thường cho lắm.
Nháy mắt xe cảnh sát đã sắp đến nơi, Hồng Khải xoay người đẩy Hoàng Thiên Hạo, chỉ về phía bên trái xe. Long Tử Vy quay người lại, nhìn thấy bên ngoài vòng vây, tài xế của một chiếc xe đang vẫy tay với họ, liền mở cửa bên trái rồi cùng với Hoàng Thiên Hạo chạy thật nhanh về phía chiếc xe đó. Người của Vinh Chính Phi định chạy sang ngăn cản, thì người trong mấy chiếc xe vừa đến cũng mở cửa ra định bước xuống, đúng lúc đó xe cảnh sát cũng dừng lại trước mặt họ.
Người của Vinh Chính Phi không dám làm bậy, chia bè kéo phái đánh nhau trước mặt cảnh sát không phải cách hay. Mà Long Tử Vy và Hoàng Thiên Hạo đã chạy lên chiếc xe kia, tài xế vội đạp ga, xe chạy nhanh về phía sân bay.
Người lái xe lớn tiếng chào hỏi: "Tôi là bạn thân của Hồng Khải! Các vị cần tới sân bay sao? Mấy giờ bay? Yên tâm đi, nhất định sẽ tới kịp!"
Hứa Tâm An đang nói chuyện nói với ba, chợt thấy mắt của Hứa Đức An không mở ra nổi thì cười nói: "Ba vội vàng trở về chắc mệt mỏi lắm, ba ngủ một chút đi, về đến nhà con gọi ba dậy."
Hứa Đức An mơ màng mấp máy miệng, sau đó ngủ thiếp đi.
Hứa Tâm An quay người sang, cũng thấy mắt mình trĩu xuống, nghĩ thế này hơi bất lịch sự bèn uống thêm vài ngụm nước cho tỉnh táo, đúng lúc xe đi đến một ngã rẽ, liền nhắc nhở: "Đổng tỷ, kia mới là hướng đi quảng trường Khải San mà."
Đổng Khê nhìn cô cười, nói: "Tôi biết."
Hứa Tâm An muốn hỏi Đổng Khê tại sao lại đi hướng khác, nhưng chưa kịp lên tiếng thì mắt đã díp lại, ngủ thiếp đi mất.
Đổng Khê vẫn bình tĩnh tiếp tục lái xe, lúc này điện thoại cô ta vang lên, là Hà Nghĩa gọi đến. Đổng Khê nghĩ một hồi rồi ấn nút nhận cuộc gọi.
"Muội đang ở đâu?" Hà Nghĩa hỏi.
"Có chuyện gì sao?"
"Sư phụ bảo muội quay về."
"Được."
"Người nói lập tức trở về." Hà Nghĩa nhấn mạnh.
Đổng Khê trả lời: "Được", rồi tắt máy.
Hà Nghĩa nhíu mày, quay sang nhìn Cao Kiến Nghiêu đang ngồi bên canh, gọi: "Sư phụ."
Cao Kiến Nghiêu nhắm hai mắt, tay chạm sa bàn, một lát sau lên tiếng: "Gọi lần nữa, bảo nó nhất định phải trở về."
Hà Nghĩa mở loa điện thoại rồi nhanh chóng gọi lần nữa, tuy nhiên chỉ nghe thấy câu nói đã được mặc định sẵn: "Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được."
Cao Kiến Nghiêu cũng nghe thấy, ông thất thần một lúc rồi thở dài: "Đã vậy thì tùy nó đi, mỗi người có cơ duyên của mình."
Hà Nghĩa sốt ruột nói: "Cô ấy nói dối. Cô ấy và Trần Bách Xuyên đã quen biết trước khi hắn ta tới gặp sư phụ."
"Không thể coi là nói dối vì ta chưa từng hỏi nó. Chỉ có thể nói nó đã che giấu chuyện này thôi."
"Vậy thì những lời Trần Bách Xuyên nói rất có thể là do cô ấy dạy. Cô ấy biết sư phụ yêu kích kiểu người như thế nào. Bọn họ liên thủ lừa người..."
Cao Kiến Nghiêu lắc đầu, ông ta mở mắt, nhấc tay khỏi sa bàn. "Đúng là tụi nó có giở chút thủ đoạn, có điều chuyện Trần Bách Xuyên muốn làm đúng là chuyện ta muốn làm, nếu ta còn trẻ, nếu ta là chủ tiệm Tìm Chết, ta cũng sẽ lựa chọn như thế."
"Nhưng Đổng Khê..."
Cao Kiến Nghiêu ngắt lời, "Nó có quyết định của nó, có chuyện nó muốn làm. Chỉ dẫn của sa bàn phụ thuộc vào dục vọng trong lòng mỗi người, lời chỉ dẫn sẽ thay đổi khi dục vọng của con người thay đổi. Bất tận không ngừng nghỉ. Con tưởng rằng nó còn là đứa trẻ chỉ biết nghe theo lời sư phụ sư huynh trước đây sao, thật ra nó đã có chính kiến từ lâu rồi."
Hà Nghĩa nhíu mày không lên tiếng.
Cao Kiến Nghiêu lại nói: "Dẫu bất tận, vẫn là có giới hạn. Cho nên sa bàn chỉ cho ta thấy những chuyện ta có thể nghĩ ra, chỉ cho ta biết về những người liên quan tới ta. Đạo lý trên đời chính là thế. Muốn rất nhiều, nhưng không thể tất cả đều như ý nguyện. Hà Nghĩa, những chuyện ta muốn làm mà chưa kịp thực hiện, ta giao lại cho con."
"Sư phụ," Hà Nghĩa kêu lên: "Người có thể ngăn cản..."
"Ta không muốn ngăn cản." Cao Kiến Nghiêu lại lần nữa ngắt lời anh ta. "Cũng không ngăn cản được. Ta muốn biết kết quả. Ta không nhìn thấy được kết quả của Trần Bách Xuyên và Hứa Tâm An, ta rất muốn biết."
Hà Nghĩa mấp máy môi, nhưng lại không biết nói gì mới phải. Sư phụ từng nói, cuộc đời con người vốn không có kết quả, bởi vì tất cả mọi người đều như nhau, đều sẽ chết, không có ngoại lệ. Cho nên cuộc đời không có kết quả, chỉ có quá trình.
Giờ người lại nói muốn biết kết quả.
Cao Kiến Nghiêu không nói thêm nữa, ông nhìn chằm chằm vào sa bàn, nghĩ đến những lời Hứa Tâm An nói với mình. Cô nói ông ta không hiểu, cái cảnh giới không còn tham vọng, biết vừa lòng thỏa mãn ấy, ông ta có sống đến trăm tuổi cũng không hiểu được. Cao Kiến Nghiêu cảm thấy cô ta nói không đúng. Nhưng ông càng nghĩ về những lời ấy, càng không dám khẳng định.
Lí tưởng và tham vọng, hài lòng và nhu nhược, khác biệt ở đâu?
Long Tử Vy và Hoàng Thiên Hạo vừa xuống xe liền lao đến bàn làm thủ tục lên máy bay, nhìn đồng hồ, đã muộn một phút so với thời gian làm thủ tục rồi, e là không kịp nữa.
Lúc này điện thoại của Hoàng Thiên Hạo vang lên, là Hồng Khải gọi đến. Hoàng Thiên Hạo vừa chạy vừa nghe máy.
Hồng Khải hét lớn: "Hai người đến chưa? Đến chưa? Đã quá thời gian rồi. Quầy số một ở khu Đông có bàn trực quản lý, tôi có người bạn làm ở đó, mặc áo khoác màu vàng, đeo kính, anh ta tên A Tường, anh ta đã giúp hai người kéo dài thời gian, nhanh, nhanh, nhanh!"
Hoàng Thiên Hạo ngẩng đầu nhìn bảng chỉ dẫn, kéo Long Tử Vy chạy đến quầy số một ở khu Đông. Từ xa họ đã nhìn thấy một người mặc áo khoác màu vàng, người đó vừa gọi điện thoại vừa nhìn ngó xung quanh, thấy Hoàng Thiên Hạo và Long Tử Vy đang chạy như điên đến, liền lớn tiếng gọi: "Thấy rồi thấy rồi."
Hai bên vẫy tay kịch liệt, cùng chạy tới bàn quản lý trực ban. A Tường kêu lên: "Chính là bọn họ, anh xem, tôi đã nói sẽ đến kịp mà, bây giờ đến rồi, là chuyện liên quan đến mạng người đấy, anh thông cảm nha."
Người quản lý đó quen biết A Tường, nói với anh ta vài câu rồi giúp Hoàng Thiên Hạo và Long Tử Vy làm thủ tục. Cuối cùng hai người cũng thở phào nhẹ nhõm, hết lời cảm ơn A Tường, đi qua cửa kiểm soát đợi máy bay cất cánh.
Hai người ngồi xuống xong, Hoàng Thiên Hạo liền gọi điện cảm ơn Hồng Khải, sẵn tiện hỏi chuyện xe cộ bị chèn ép thế nào rồi, Hồng Khải có gặp phiền phức gì không. Long Tử Vy gọi điện cho Đổng Khê, nhưng chỉ nghe âm báo số điện thoại hiện không liên lạc được.
Trong lòng Long Tử Vy chùng xuống, vội gọi cho Hứa Tâm An, nhưng đáp lại chỉ có âm báo tự động.
Long Tử Vy lại gọi điện cho Quách Tấn. Quách Tấn lập tức bắt máy, nói anh ta đã hẹn Đổng Khê gặp nhau ở con đường này, nhưng vẫn chưa thấy xe của cô ấy.
"Điện thoại của Đổng Khê và Tâm An đều không gọi được, e là đã xảy ra chuyện, cậu mau đi tìm kiếm xung quanh, nếu Trần Bách Xuyên muốn bắt họ, không thể không lưu lại dấu vết gì."
Quách Tấn giật mình, vội khởi động xe, phóng về phía sân bay.
Long Tử Vy cầm điện thoại, trong lòng lo lắng không thôi. Lúc này điện thoại bà lại reo lên, bà cứ nghĩ là Đổng Khê, không ngờ là Phù Lương.
"Chị còn nhớ tấm hình phác họa do Hứa Tâm An vẽ không? Căn phòng khi cô ấy bước vào cao ốc Kim Mộc ấy."
"Nhớ." Để đảm bảo không xảy ra sơ hở, bối cảnh Trần Bách Xuyên tạo ra phải là nơi hắn quen thuộc.
Phù Lương nói: "Tôi ở trên mạng tìm kiếm được ba tiểu khu có thiết kế căn hộ tương tự, nhưng cả chủ nhà và người thuê đều không khả nghi."
"Ừ." Chuyện đó Long Tử Vy biết.
"Nhưng hôm nay tôi đột nhiên nhớ tới nên điều tra hồ sơ giao dịch bất động sản. Ở khu C tòa nhà Vinh Quang có căn phòng tương tự như thế, nằm ở dãy 2 tầng 10 tòa nhà C, người chủ hiện giờ là Lý Côn, nhưng chủ trước là Đổng Khê."
Trước mắt Long Tử Vy tối đi: "Cái gì?"
"Là nhà của Đổng Khê. Thời gian giao dịch của căn nhà này là ngày 27 tháng 1. Ngày 26 tháng 1, chị dẫn Tâm An đến văn phòng nói về vụ án, hôm đó Tâm An vẽ lại hình dáng căn phòng cho tôi, cùng hôm đó Đổng Khê nhanh chóng bán nó với một nửa giá thị trường. Còn nữa..." Phù Lương dừng một chút, "Những lá bùa Tâm An chụp lại trên tường của Cao Kiến Nghiêu, lúc đó Đổng Khê nói là để đảm bảo lúc thi triển pháp thuật không bị quấy nhiễu, chúng ta đều không để ý, nhưng sau khi tra được thông tin căn nhà kia, tôi không yên tâm, nên lại điều tra lần nữa. Thì ra đó không phải là những bùa chú phong ấn bình thường, nó dùng để ngăn cản sự liên hệ giữa thần ma với linh vật. Nói cách khác, nó dùng để ngăn cản Tất Phương liên lạc với linh vũ. Lúc đó Cao Kiến Nghiêu làm vậy với Tâm An, có lẽ là để thăm dò, kiểm tra xem những lá bùa đó có hiệu nghiệm hay không."
Long Tử Vy cảm giác huyệt thái dương giật liên hồi, bà cố gắng bình tĩnh nói: "Điện thoại của Đổng Khê và Tâm An đều không liên lạc được, cậu có thể truy tìm vị trí hiện tại của họ không?"
"Đã tắt máy thì không thể tìm ra được nữa. Chương trình hiện tại của tôi không làm được. Nhưng tôi có thể nhập sẵn số điện thoại của họ vào để chương trình tự động chạy, chỉ cần mở máy sẽ tìm ra ngay lập tức."
"Được. Để chương trình chạy tự động đi. Tôi sẽ nghĩ cách khác." Long Tử Vy cảm thấy bất lực, vừa tức giận vừa hối hận. Hiện tại có thể xâu chuỗi toàn bộ sự việc rồi.
Là Đổng Khê phát hiện ra vào ảo cảnh kết giới của Trần Bách Xuyên sẽ đưa người xông vào nhà của hắn đến nơi khác, vì thế đưa ra kết luận có lẽ hắn muốn đánh lừa sự chú ý của mọi người. Sau đó, bọn họ điều tra ra Trần Bách Xuyên bay về thành phố S.
Cũng chính cô ta kể lại những lời đại sư huynh Hà Nghĩa nói qua điện thoại với Trần Bách Xuyên, vì thế họ mới suy đoán Trần Bách Xuyên đã từ bỏ Hứa Tâm An và sẽ thực hiện kế hoạch của hắn ở thành phố S. Vì thế Tất Phương đi, bà cũng đi, để Hứa Tâm An lại cho Đổng Khê.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom