Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 44
Lần này xin giúp đỡ hắn vô cùng lo lắng. Rốt cuộc Cao Kiến Nghiêu không phải kiểu người hời hợt, sa bàn của ông cũng làm hắn do dự. Chẳng may trong lúc ông kiểm tra Hứa Tâm An lại nhìn thấy gì đó nên thay đổi chủ ý, ngược lại đi đối phó hắn thì không hay.
Nhưng cũng may có Đổng Khê. Là như cũ có Đổng Khê ở giữa hòa giải, sắp xếp kế hoạch chi tiết. Hắn chỉ cần thu phục Cao Kiến Nghiêu, bên phía Long Tử Vy đã có cô.
Việc Hứa Tâm An và Cao Kiến Nghiêu gặp mặt không xảy ra bất kì sơ hở nào. Nhưng hắn vẫn đề phòng, những gì Cao Kiến Nghiêu đưa cho và chỉ dạy, hắn đều kiểm tra kỹ lưỡng mới dám tin tưởng sử dụng. Mà Đổng Khê quả nhiên cũng phát hiện ra, thái độ của Cao Kiến Nghiêu đối với hắn đã thay đổi.
Những chuyện này hiện giờ đối với hắn không có ảnh hưởng. Hắn không muốn cầu xin Cao Kiến Nghiêu, thứ hắn muốn giờ đây hắn đã có được. Sau này sẽ đến lượt Cao Kiến Nghiêu phải cầu xin hắn. Cao Kiến Nghiêu muốn nhìn thấy Nến Hồn, muốn thấy được pháp khí hàng ma lợi hại nhất thế gian, ông ta nhất định phải đến cầu xin hắn.
"Đừng lo lắng, mọi chuyện sẽ thuận lợi."
Đổng Khê ngẫm nghĩ, "Em vẫn nên đi hỏi thêm lần nữa."
Trong phòng, Hứa Tâm An nhắm mắt cố gắng tập trung tinh thần thầm gọi Tất Phương, nhưng mãi mà không nhận được hồi âm. Cô điều chỉnh lại hơi thở, tự nhắc nhở bản thân phải kiên nhẫn, không được nóng vội, lần trước trong ảo cảnh đã thành công, lần này nhất định cũng thế. Không cần đến linh vũ cô vẫn sẽ làm được.
Cửa phòng đột nhiên mở ra, Đổng Khê bước đến ngồi bên cạnh giường.
Hứa Tâm An cảnh giác nhìn cô ta, trong lòng cố gắng gọi Tất Phương.
Đổng Khê hỏi: "Cô còn biết gì về cửa tiệm Tìm Chết và Nến Hồn?"
Hứa Tâm An trầm mặc: "Chuyện này nói ra dài lắm, còn rất phức tạp." [Tất Phương, Tất Phương, anh có nghe thấy tôi gọi không? Cứu tôi với!]
Đổng Khê và Trần Bách Xuyên nhìn nhau, Trần Bách Xuyên cau mày mất kiên nhẫn, Đổng Khê nhẫn nại hỏi: "Tâm An, tôi đã suy nghĩ đến việc cô vừa nói, có lẽ có vật thay thế được cường hồn của chủ tiệm Tìm Chết, nhưng chúng tôi biết được quá ít. Nếu cô biết chuyện gì, tốt nhất nên nói với chúng tôi. Chúng tôi cũng không muốn đi đến bước đường này, chỉ cần có một tia hi vọng, chúng tôi cũng muốn thử."
"Thử cái gì?"
Đổng Khê nói: "Thử không giết cô mà vẫn thực hiện được lý tưởng của chúng tôi. Cho nên cô còn biết chuyện gì thì mau nói cho tôi biết, có lẽ sẽ có ích."
[Tất Phương, Tất Phương, anh có nghe thấy không? Bọn họ đang lừa gạt tôi, vừa muốn lấy mạng tôi vừa muốn lừa gạt tôi moi tin tức. Tất Phương mau trả lời tôi đi, anh có nghe thấy không?]
"Chuyện của cửa tiệm Tìm Chết và Nến Hồn đúng là rất phức tạp, cha tôi nói một ít, Tất Phương nói một ít. Tôi cũng không biết rốt cuộc hai người còn thiếu thông tin nào, chi bằng cô nói xem hai người muốn làm gì, sau đó chúng ta công khai trao đổi với nhau, cùng nhau nghĩ cách."
Trần Bách Xuyên lạnh lùng cất tiếng: "Đổng Khê, mặc kệ cô ta đi, cô ta đang lừa em. Nếu cô ta biết chuyện về cửa tiệm Tìm Chết và Nến Hồn thì còn đăng tin lên mạng làm gì chứ? Chuyện ngu xuẩn như vậy, để cho liệt tổ liệt tông nhà cô ta biết có khi tức giận đến thổ huyết mất."
"Chính vì chuyện ngu xuẩn đó mà Tất Phương đã dạy dỗ tôi một trận, anh ta cũng tiết lộ cho tôi không ít thông tin, còn dặn dò tôi không được nói với người khác. Nhưng hiện tại chuyện này liên quan đến tính mạng tôi, nên tôi mới suy nghĩ lại."
[Tất Phương, mượn tên anh dùng một chút, bọn họ sợ anh, nhắc đến anh bọn họ sẽ để ý. Nhưng mà chuyện đó không quan trọng, quan trọng là anh mau đến đây. Ở xa quá không nhận được tín hiệu sao? Hay là tôi vẫn chưa kết nối thành công?]
Trần Bách Xuyên sa sầm mặt lại, "Đừng giở trò, biết chuyện gì mau nói, không biết thì im miệng lại. Với tình hình hiện nay đoạt hồn cô là cách làm thuận tiện nhất, tôi cũng không có ý định tìm cái khác thay thế."
"Không không, lấy hồn tôi không thuận tiện chút nào, chẳng lẽ anh vẫn chưa phát hiện ra sao?"
Đổng Khê nghiêm túc hỏi: "Phát hiện cái gì?"
"Cửa tiệm nhà tôi rất cổ quái."
[Cổ quái nhất là Tất Phương đó, một tên tham ăn biếng làm. Tất Phương, sườn xào chua ngọt, chân giò hầm, cá sợi, anh có nghe thấy không?]
Đổng Khê và Trần Bách Xuyên nhìn nhau, cửa tiệm nhà cô ta rất cổ quái là có ý gì?
"Vì sao Tất Phương lại đến cửa tiệm nhà tôi mà không phải là nhà khác?"
Đổng Khê nhíu mày, Trần Bách Xuyên hừ lạnh: "Có gì thì nói thẳng ra, đừng có hỏi ngược lại, không cần tỏ vẻ thần bí."
Hứa Tâm An lặng thing.
Đổng Khê nhìn cô chằm chằm: "Tâm An, nếu cô không có gì muốn nói, vậy chúng tôi bắt đầu đây."
"Không phải là cần đợi đến thời điểm à?"
"Cô tỉnh dậy quá sớm. Hơn nữa cô khiến tôi có cảm giác bất an, đêm dài lắm mộng."
"Sao cô lại có suy nghĩ đó, chúng ta thảo luận một chút."
[Tất Phương, làm thế nào bây giờ, mau đến cứu tôi!]
Đổng Khê quay người đi ra ngoài, Trần Bách Xuyên cũng đi theo.
Hứa Tâm An vội hét lên: "Này, này, ở lại nói thêm đi, hai người chẳng phải muốn biết Nến Hồn ở đâu sao?"
Hai người họ đột ngột dừng bước, lập tức xoay người lại.
Hứa Tâm An nuốt nước bọt, nhìn hai người họ từ từ bước đến bên giường.
Hứa Tâm An nói: "Chủ tiệm Tìm Chết có sứ mệnh bảo vệ Nến Hồn, nhưng lại không có chủ tiệm nào từng nhìn thấy nó, hai người không thấy kỳ lạ sao?"
"Không được hỏi ngược lại, có gì nói thẳng ra, nếu không thì im miệng." Trần Bách Xuyên vẫn câu nói đó.
Hứa Tâm An gật đầu, nói: "Đúng là tôi có biết vài chuyện hai người không biết, Tất Phương từng nói, anh ta cảm nhận được sự tồn tại của Nến Hồn nên mới đến cửa tiệm nhà tôi."
"Vậy Nến Hồn của nhà cô đâu?" Đổng Khê hỏi.
Hứa Tâm An liếm môi, cố gắng bịa chuyện: "Tất Phương nói, Nến Hồn có ý nguyện của riêng mình, lúc cần xuất hiện sẽ tự khắc xuất hiện. Anh ta nói Linh Phù Hồn Hỏa dùng để trừ gian diệt ác, lòng thiện bất diệt, hồn hỏa trường tồn. Lúc đầu Thiên Đế giao cho anh ta mười cây Linh Phù Hồn Hỏa mang đến nhân gian, chính là muốn duy trì lòng tin vào chính nghĩ, giao cho nhân loại pháp khí mạnh nhất, có thể tiêu diệt cả bản thân ngài. Ngài mong con người có sức mạnh bảo vệ bản thân, cũng mong sau này thần ma đã tận hưởng hết sự vĩnh hằng của sinh mệnh có thể tự do lựa chọn đi hay ở, không ỷ mạnh hiếp yếu, tôn trọng ý nguyện của người khác, quyết tâm bảo vệ trời đất thế gian, nên mới tạo ra Linh Phù Hồn Hỏa, chính là Nến Hồn. Thiên Đế tin rằng lòng thiện cũng bất diệt như sinh mạng của thần ma. Nhân gian đời đời truyền thừa, chắc chắn có thể bảo vệ tốt Nến Hồn. Chính là Thiên Đế cũng không tiên liệu được, mấy vạn năm sau, thần ma chìm sâu vào giấc ngủ, mà nhân gian thì đầy rẫy ý niệm xấu xa. Việc truyền thừa Cửa tiệm Tìm Chết càng lúc càng khó khăn..."
Nói đến đây, Hứa Tâm An bội phục bản thân, chuyện như thế mà cũng bịa ra được, đầu óc linh hoạt đến đáng sợ. Nói nhiều như thế, Đổng Khê và Trần Bách Xuyên lại không hề ngắt lời cô, dường như rất chăm chú lắng nghe, Hứa Tâm An dừng một chút, không ngừng cố gắng, tiếp tục bịa chuyện.
"Hai người biết tại sao trước giờ giới hàng ma không hề có ghi chép gì về Nến Hồn không? Có rất nhiều câu chuyện được lưu truyền trong giới hàng ma, cũng có rất nhiều pháp sư hàng ma vĩ đại, trong tay nắm giữ vũ khí thiên hạ vô địch, tiêu diệt rất nhiều yêu ma tàn bạo, nhưng trong những câu chuyện đó chưa bao giờ nhắc đến Nến Hồn. Không phải vì Nến Hồn bí mật đến vậy, mà bởi vì, chủ tiệm Tìm Chết chưa bao giờ sử dụng đến nó. Từ lúc Tất Phương giao cho họ thì họ đã vô cùng coi trọng sức mạnh vĩ đại này. Sức mạnh càng to lớn, họ càng phải cẩn trọng. Có được sức mạnh thì phải gánh vác trách nhiệm, không phải dùng nó để giết người, mà để cứu người, hai chuyện này rất khác biệt."
Hứa Tâm An vừa nói vừa tỉ mỉ quan sát nét mặt của Đổng Khê và Trần Bách Xuyên, hi vọng có thể tìm ra chút dao động trên gương mặt họ, nhưng đời chẳng như mơ, cô không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt họ, cận thị nặng đúng là chướng ngại lớn nhất của cô.
Hứa Tâm An lấy lại bình tĩnh, tập trung rồi tiếp tục nói: "Trước kia chính là Tất Phương đưa Linh Phù Hồn Hỏa đến các gia tộc chủ tiệm Tìm Chết, tuy nhiên lúc anh ta muốn dùng đến nó lại phát hiện ngay cả bản thân mình cũng tìm không ra. Tất Phương ở trong nhà tôi được một thời gian, tuy luôn khẳng định tiệm của tôi có Nến Hồn, nhưng lại không tìm ra được. Sau đó xảy ra một chuyện kỳ lạ, theo lý mà nói Trần Bách Xuyên có thể dễ dàng đoạt được hồn phách của tôi nhưng dù bày bố trận pháp lớn như vậy vẫn không thành công. Tất Phương liền nói với tôi, không có lòng chính nghĩa lương thiện thì không thể sử dụng được Nến Hồn..."
"Được rồi, như vậy đủ rồi." Đổng Khê đột nhiên ngắt lời cô, quay người đi ra khỏi phòng.
"..." Hứa Tâm An sửng sốt, đợi đã, làm sao thế? Đang nói chuyện vui vẻ cơ mà, đang đến đoạn cao trào đấy! Chẳng lẽ cô diễn lố quá à?
"Đổng Khê." Cô gọi to, nhưng Đổng Khê không hề quay đầu lại, cùng Trần Bách Xuyên ra khỏi phòng.
Cửa phòng khép lại.
Hứa Tâm An nghệt mặt, rồi ngay lập tức cố gắng tập trung tinh thần để gọi Tất Phương.
Đổng Khê mặt lạnh như băng đi lại trên hành lanh, thật lâu không lên tiếng.
Trần Bách Xuyên vỗ nhẹ lên vai cô ta: "Không cần quan tâm đến cô ta. Tất cả chỉ là bịa đặt, rõ ràng là bịa đặt."
Đổng Khê lắc đầu, Trần Bách Xuyên nhíu mi, tưởng cô bắt đầu dao động, đang muốn khuyên nhủ thì nghe Đổng Khê nói: "Chúng ta hành động thôi."
Trần Bách Xuyên ngẩn ra.
Đổng Khê ôm lấy eo hắn, dựa đầu vào ngực hắn: "Chuyện anh muốn làm cũng là chuyện em muốn làm, không có đường lui, không thể dừng lại, cũng không thể quay đầu."
Trần Bách Xuyên trong lòng nhẹ nhõm, ôm lấy cô, vuốt nhẹ tóc: "Em nhớ kỹ, chúng ta không làm sai."
Đổng Khê ngẩng lên nhìn hắn, khẽ gật đầu.
Hai người đi lấy pháp khí, sau đó trở về phòng.
Hứa Tâm An cố gắng gọi Tất Phương nhưng không có kết quả, nhìn thấy họ quay lại vội nói: "Đổng Khê, tôi muốn đi vệ sinh."
Đổng Khê vô cảm đặt chiếc lọ thủy tinh trên tủ đầu giường nói: "Không cần đi nữa, sẽ kết thúc nhanh thôi."
Hứa Tâm An nhìn vào chiếc lọ nhỏ có dán bùa, hiểu ra cách của cô không có hiệu quả, những điều cô nói thậm chí còn kích thích Đổng Khê có thêm quyết tâm. Cô hỏi: "Đây là cái gì?"
"Bình dẫn hồn."
Hứa Tâm An nhíu mày: "Giống như trong "Tây du ký", Tôn Ngộ Không cầm bình hồ lô nói 'Yêu quái, ta gọi ba tiếng người dám trả lời không?' Nếu tôi trả lời, "vèo" một cái hồn tôi liền bị hút vào trong bình? Cái này còn không khí thế bằng cầm dao nhỏ hù dọa đâu."
Đổng Khê nhìn cô, nói: "Cô đúng là nghĩ thoáng, rất tốt. Tâm An, tôi hứa với cô, tôi sẽ không làm hại ba cô, cũng không dùng hồn của cô đi làm chuyện xấu. Nói thật với cô, chúng tôi muốn luyện Nến Hồn. Dùng cường hồn của chủ tiệm Tìm Chết có thể khởi động trận pháp, dẫn hồn nhập nến, luyện thành pháp khí. Tuy nó không giống với Linh Phù Hồn Hỏa của Tất Phương, nhưng sức mạnh nhất định không thua kém. Trận pháp còn có thể chế ngự được Long tộc, để chúng chịu sự khống chế của giới hàng ma chúng ta. Từ nay về sau, sẽ không còn yêu ma nào dám làm loạn nhân gian. Cô hiểu chưa?"
"Không hiểu." Hứa Tâm An nói, "Tôi chỉ biết cô sắp giết tôi."
"Tôi rất xin lỗi."
"Cô có thể đưa kính cho tôi không? Để tôi nhìn rõ ánh mắt hối lỗi của cô."
Đổng Khê: "..."
Nhưng cũng may có Đổng Khê. Là như cũ có Đổng Khê ở giữa hòa giải, sắp xếp kế hoạch chi tiết. Hắn chỉ cần thu phục Cao Kiến Nghiêu, bên phía Long Tử Vy đã có cô.
Việc Hứa Tâm An và Cao Kiến Nghiêu gặp mặt không xảy ra bất kì sơ hở nào. Nhưng hắn vẫn đề phòng, những gì Cao Kiến Nghiêu đưa cho và chỉ dạy, hắn đều kiểm tra kỹ lưỡng mới dám tin tưởng sử dụng. Mà Đổng Khê quả nhiên cũng phát hiện ra, thái độ của Cao Kiến Nghiêu đối với hắn đã thay đổi.
Những chuyện này hiện giờ đối với hắn không có ảnh hưởng. Hắn không muốn cầu xin Cao Kiến Nghiêu, thứ hắn muốn giờ đây hắn đã có được. Sau này sẽ đến lượt Cao Kiến Nghiêu phải cầu xin hắn. Cao Kiến Nghiêu muốn nhìn thấy Nến Hồn, muốn thấy được pháp khí hàng ma lợi hại nhất thế gian, ông ta nhất định phải đến cầu xin hắn.
"Đừng lo lắng, mọi chuyện sẽ thuận lợi."
Đổng Khê ngẫm nghĩ, "Em vẫn nên đi hỏi thêm lần nữa."
Trong phòng, Hứa Tâm An nhắm mắt cố gắng tập trung tinh thần thầm gọi Tất Phương, nhưng mãi mà không nhận được hồi âm. Cô điều chỉnh lại hơi thở, tự nhắc nhở bản thân phải kiên nhẫn, không được nóng vội, lần trước trong ảo cảnh đã thành công, lần này nhất định cũng thế. Không cần đến linh vũ cô vẫn sẽ làm được.
Cửa phòng đột nhiên mở ra, Đổng Khê bước đến ngồi bên cạnh giường.
Hứa Tâm An cảnh giác nhìn cô ta, trong lòng cố gắng gọi Tất Phương.
Đổng Khê hỏi: "Cô còn biết gì về cửa tiệm Tìm Chết và Nến Hồn?"
Hứa Tâm An trầm mặc: "Chuyện này nói ra dài lắm, còn rất phức tạp." [Tất Phương, Tất Phương, anh có nghe thấy tôi gọi không? Cứu tôi với!]
Đổng Khê và Trần Bách Xuyên nhìn nhau, Trần Bách Xuyên cau mày mất kiên nhẫn, Đổng Khê nhẫn nại hỏi: "Tâm An, tôi đã suy nghĩ đến việc cô vừa nói, có lẽ có vật thay thế được cường hồn của chủ tiệm Tìm Chết, nhưng chúng tôi biết được quá ít. Nếu cô biết chuyện gì, tốt nhất nên nói với chúng tôi. Chúng tôi cũng không muốn đi đến bước đường này, chỉ cần có một tia hi vọng, chúng tôi cũng muốn thử."
"Thử cái gì?"
Đổng Khê nói: "Thử không giết cô mà vẫn thực hiện được lý tưởng của chúng tôi. Cho nên cô còn biết chuyện gì thì mau nói cho tôi biết, có lẽ sẽ có ích."
[Tất Phương, Tất Phương, anh có nghe thấy không? Bọn họ đang lừa gạt tôi, vừa muốn lấy mạng tôi vừa muốn lừa gạt tôi moi tin tức. Tất Phương mau trả lời tôi đi, anh có nghe thấy không?]
"Chuyện của cửa tiệm Tìm Chết và Nến Hồn đúng là rất phức tạp, cha tôi nói một ít, Tất Phương nói một ít. Tôi cũng không biết rốt cuộc hai người còn thiếu thông tin nào, chi bằng cô nói xem hai người muốn làm gì, sau đó chúng ta công khai trao đổi với nhau, cùng nhau nghĩ cách."
Trần Bách Xuyên lạnh lùng cất tiếng: "Đổng Khê, mặc kệ cô ta đi, cô ta đang lừa em. Nếu cô ta biết chuyện về cửa tiệm Tìm Chết và Nến Hồn thì còn đăng tin lên mạng làm gì chứ? Chuyện ngu xuẩn như vậy, để cho liệt tổ liệt tông nhà cô ta biết có khi tức giận đến thổ huyết mất."
"Chính vì chuyện ngu xuẩn đó mà Tất Phương đã dạy dỗ tôi một trận, anh ta cũng tiết lộ cho tôi không ít thông tin, còn dặn dò tôi không được nói với người khác. Nhưng hiện tại chuyện này liên quan đến tính mạng tôi, nên tôi mới suy nghĩ lại."
[Tất Phương, mượn tên anh dùng một chút, bọn họ sợ anh, nhắc đến anh bọn họ sẽ để ý. Nhưng mà chuyện đó không quan trọng, quan trọng là anh mau đến đây. Ở xa quá không nhận được tín hiệu sao? Hay là tôi vẫn chưa kết nối thành công?]
Trần Bách Xuyên sa sầm mặt lại, "Đừng giở trò, biết chuyện gì mau nói, không biết thì im miệng lại. Với tình hình hiện nay đoạt hồn cô là cách làm thuận tiện nhất, tôi cũng không có ý định tìm cái khác thay thế."
"Không không, lấy hồn tôi không thuận tiện chút nào, chẳng lẽ anh vẫn chưa phát hiện ra sao?"
Đổng Khê nghiêm túc hỏi: "Phát hiện cái gì?"
"Cửa tiệm nhà tôi rất cổ quái."
[Cổ quái nhất là Tất Phương đó, một tên tham ăn biếng làm. Tất Phương, sườn xào chua ngọt, chân giò hầm, cá sợi, anh có nghe thấy không?]
Đổng Khê và Trần Bách Xuyên nhìn nhau, cửa tiệm nhà cô ta rất cổ quái là có ý gì?
"Vì sao Tất Phương lại đến cửa tiệm nhà tôi mà không phải là nhà khác?"
Đổng Khê nhíu mày, Trần Bách Xuyên hừ lạnh: "Có gì thì nói thẳng ra, đừng có hỏi ngược lại, không cần tỏ vẻ thần bí."
Hứa Tâm An lặng thing.
Đổng Khê nhìn cô chằm chằm: "Tâm An, nếu cô không có gì muốn nói, vậy chúng tôi bắt đầu đây."
"Không phải là cần đợi đến thời điểm à?"
"Cô tỉnh dậy quá sớm. Hơn nữa cô khiến tôi có cảm giác bất an, đêm dài lắm mộng."
"Sao cô lại có suy nghĩ đó, chúng ta thảo luận một chút."
[Tất Phương, làm thế nào bây giờ, mau đến cứu tôi!]
Đổng Khê quay người đi ra ngoài, Trần Bách Xuyên cũng đi theo.
Hứa Tâm An vội hét lên: "Này, này, ở lại nói thêm đi, hai người chẳng phải muốn biết Nến Hồn ở đâu sao?"
Hai người họ đột ngột dừng bước, lập tức xoay người lại.
Hứa Tâm An nuốt nước bọt, nhìn hai người họ từ từ bước đến bên giường.
Hứa Tâm An nói: "Chủ tiệm Tìm Chết có sứ mệnh bảo vệ Nến Hồn, nhưng lại không có chủ tiệm nào từng nhìn thấy nó, hai người không thấy kỳ lạ sao?"
"Không được hỏi ngược lại, có gì nói thẳng ra, nếu không thì im miệng." Trần Bách Xuyên vẫn câu nói đó.
Hứa Tâm An gật đầu, nói: "Đúng là tôi có biết vài chuyện hai người không biết, Tất Phương từng nói, anh ta cảm nhận được sự tồn tại của Nến Hồn nên mới đến cửa tiệm nhà tôi."
"Vậy Nến Hồn của nhà cô đâu?" Đổng Khê hỏi.
Hứa Tâm An liếm môi, cố gắng bịa chuyện: "Tất Phương nói, Nến Hồn có ý nguyện của riêng mình, lúc cần xuất hiện sẽ tự khắc xuất hiện. Anh ta nói Linh Phù Hồn Hỏa dùng để trừ gian diệt ác, lòng thiện bất diệt, hồn hỏa trường tồn. Lúc đầu Thiên Đế giao cho anh ta mười cây Linh Phù Hồn Hỏa mang đến nhân gian, chính là muốn duy trì lòng tin vào chính nghĩ, giao cho nhân loại pháp khí mạnh nhất, có thể tiêu diệt cả bản thân ngài. Ngài mong con người có sức mạnh bảo vệ bản thân, cũng mong sau này thần ma đã tận hưởng hết sự vĩnh hằng của sinh mệnh có thể tự do lựa chọn đi hay ở, không ỷ mạnh hiếp yếu, tôn trọng ý nguyện của người khác, quyết tâm bảo vệ trời đất thế gian, nên mới tạo ra Linh Phù Hồn Hỏa, chính là Nến Hồn. Thiên Đế tin rằng lòng thiện cũng bất diệt như sinh mạng của thần ma. Nhân gian đời đời truyền thừa, chắc chắn có thể bảo vệ tốt Nến Hồn. Chính là Thiên Đế cũng không tiên liệu được, mấy vạn năm sau, thần ma chìm sâu vào giấc ngủ, mà nhân gian thì đầy rẫy ý niệm xấu xa. Việc truyền thừa Cửa tiệm Tìm Chết càng lúc càng khó khăn..."
Nói đến đây, Hứa Tâm An bội phục bản thân, chuyện như thế mà cũng bịa ra được, đầu óc linh hoạt đến đáng sợ. Nói nhiều như thế, Đổng Khê và Trần Bách Xuyên lại không hề ngắt lời cô, dường như rất chăm chú lắng nghe, Hứa Tâm An dừng một chút, không ngừng cố gắng, tiếp tục bịa chuyện.
"Hai người biết tại sao trước giờ giới hàng ma không hề có ghi chép gì về Nến Hồn không? Có rất nhiều câu chuyện được lưu truyền trong giới hàng ma, cũng có rất nhiều pháp sư hàng ma vĩ đại, trong tay nắm giữ vũ khí thiên hạ vô địch, tiêu diệt rất nhiều yêu ma tàn bạo, nhưng trong những câu chuyện đó chưa bao giờ nhắc đến Nến Hồn. Không phải vì Nến Hồn bí mật đến vậy, mà bởi vì, chủ tiệm Tìm Chết chưa bao giờ sử dụng đến nó. Từ lúc Tất Phương giao cho họ thì họ đã vô cùng coi trọng sức mạnh vĩ đại này. Sức mạnh càng to lớn, họ càng phải cẩn trọng. Có được sức mạnh thì phải gánh vác trách nhiệm, không phải dùng nó để giết người, mà để cứu người, hai chuyện này rất khác biệt."
Hứa Tâm An vừa nói vừa tỉ mỉ quan sát nét mặt của Đổng Khê và Trần Bách Xuyên, hi vọng có thể tìm ra chút dao động trên gương mặt họ, nhưng đời chẳng như mơ, cô không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt họ, cận thị nặng đúng là chướng ngại lớn nhất của cô.
Hứa Tâm An lấy lại bình tĩnh, tập trung rồi tiếp tục nói: "Trước kia chính là Tất Phương đưa Linh Phù Hồn Hỏa đến các gia tộc chủ tiệm Tìm Chết, tuy nhiên lúc anh ta muốn dùng đến nó lại phát hiện ngay cả bản thân mình cũng tìm không ra. Tất Phương ở trong nhà tôi được một thời gian, tuy luôn khẳng định tiệm của tôi có Nến Hồn, nhưng lại không tìm ra được. Sau đó xảy ra một chuyện kỳ lạ, theo lý mà nói Trần Bách Xuyên có thể dễ dàng đoạt được hồn phách của tôi nhưng dù bày bố trận pháp lớn như vậy vẫn không thành công. Tất Phương liền nói với tôi, không có lòng chính nghĩa lương thiện thì không thể sử dụng được Nến Hồn..."
"Được rồi, như vậy đủ rồi." Đổng Khê đột nhiên ngắt lời cô, quay người đi ra khỏi phòng.
"..." Hứa Tâm An sửng sốt, đợi đã, làm sao thế? Đang nói chuyện vui vẻ cơ mà, đang đến đoạn cao trào đấy! Chẳng lẽ cô diễn lố quá à?
"Đổng Khê." Cô gọi to, nhưng Đổng Khê không hề quay đầu lại, cùng Trần Bách Xuyên ra khỏi phòng.
Cửa phòng khép lại.
Hứa Tâm An nghệt mặt, rồi ngay lập tức cố gắng tập trung tinh thần để gọi Tất Phương.
Đổng Khê mặt lạnh như băng đi lại trên hành lanh, thật lâu không lên tiếng.
Trần Bách Xuyên vỗ nhẹ lên vai cô ta: "Không cần quan tâm đến cô ta. Tất cả chỉ là bịa đặt, rõ ràng là bịa đặt."
Đổng Khê lắc đầu, Trần Bách Xuyên nhíu mi, tưởng cô bắt đầu dao động, đang muốn khuyên nhủ thì nghe Đổng Khê nói: "Chúng ta hành động thôi."
Trần Bách Xuyên ngẩn ra.
Đổng Khê ôm lấy eo hắn, dựa đầu vào ngực hắn: "Chuyện anh muốn làm cũng là chuyện em muốn làm, không có đường lui, không thể dừng lại, cũng không thể quay đầu."
Trần Bách Xuyên trong lòng nhẹ nhõm, ôm lấy cô, vuốt nhẹ tóc: "Em nhớ kỹ, chúng ta không làm sai."
Đổng Khê ngẩng lên nhìn hắn, khẽ gật đầu.
Hai người đi lấy pháp khí, sau đó trở về phòng.
Hứa Tâm An cố gắng gọi Tất Phương nhưng không có kết quả, nhìn thấy họ quay lại vội nói: "Đổng Khê, tôi muốn đi vệ sinh."
Đổng Khê vô cảm đặt chiếc lọ thủy tinh trên tủ đầu giường nói: "Không cần đi nữa, sẽ kết thúc nhanh thôi."
Hứa Tâm An nhìn vào chiếc lọ nhỏ có dán bùa, hiểu ra cách của cô không có hiệu quả, những điều cô nói thậm chí còn kích thích Đổng Khê có thêm quyết tâm. Cô hỏi: "Đây là cái gì?"
"Bình dẫn hồn."
Hứa Tâm An nhíu mày: "Giống như trong "Tây du ký", Tôn Ngộ Không cầm bình hồ lô nói 'Yêu quái, ta gọi ba tiếng người dám trả lời không?' Nếu tôi trả lời, "vèo" một cái hồn tôi liền bị hút vào trong bình? Cái này còn không khí thế bằng cầm dao nhỏ hù dọa đâu."
Đổng Khê nhìn cô, nói: "Cô đúng là nghĩ thoáng, rất tốt. Tâm An, tôi hứa với cô, tôi sẽ không làm hại ba cô, cũng không dùng hồn của cô đi làm chuyện xấu. Nói thật với cô, chúng tôi muốn luyện Nến Hồn. Dùng cường hồn của chủ tiệm Tìm Chết có thể khởi động trận pháp, dẫn hồn nhập nến, luyện thành pháp khí. Tuy nó không giống với Linh Phù Hồn Hỏa của Tất Phương, nhưng sức mạnh nhất định không thua kém. Trận pháp còn có thể chế ngự được Long tộc, để chúng chịu sự khống chế của giới hàng ma chúng ta. Từ nay về sau, sẽ không còn yêu ma nào dám làm loạn nhân gian. Cô hiểu chưa?"
"Không hiểu." Hứa Tâm An nói, "Tôi chỉ biết cô sắp giết tôi."
"Tôi rất xin lỗi."
"Cô có thể đưa kính cho tôi không? Để tôi nhìn rõ ánh mắt hối lỗi của cô."
Đổng Khê: "..."
Bình luận facebook