Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48
Long Tử Vy lườm ông, lạnh lùng nói: "Tâm An ở phòng bên cạnh."
Lúc này Tần Hướng Vũ cũng chạy đến, thấy gần đấy có tiếng động vội chạy sang.
Hứa Đức An vừa thấy có người tới, cứ tưởng là bọn bắt cóc, lại bày ra tư thế phòng bị, vờ như mình là cao thủ.
Long Tử Vy trừng mắt, xoay người đi ra ngoài. Tần Hướng Vũ khó hiểu nhìn Hứa Đức An, rồi đi theo Long Tử Vy.
Hứa Đức An ngại ngùng đứng tại chỗ. Ông nghĩ mãi nghĩ mãi, một lúc sau mới phản ứng: "A! A! Con gái! Con gái của tôi! Tâm An ơi, ba ở đây!" Vừa gào vừa chạy sang phòng bên cạnh.
Ông vừa vào phòng đã thấy con gái cưng bị một chàng trai trẻ ôm trong lòng, Long Tử Vy đứng bên cạnh nhẹ giọng hỏi chuyện.
Hứa Đức An không dám xen miệng, cũng không hiểu, Khu hồn trận gì gì đó... Nhưng có thể hiểu được là con gái suýt nữa mất mạng. Nghe xong sợ hãi tới mức muốn khóc.
Ông đi du lịch khắp thế giới, để con gái ở nhà, một mình đối mặt với biết bao hiểm nguy. Ông sớm biết con gái gặp phải thần tiên yêu quái gì đó, lại còn cho rằng không có gì nguy hiểm chưa cần về vội, ông đúng là không có tư cách làm cha.
Hứa Đức An càng nghĩ càng muốn khóc.
"Con gái!" Ông xúc động xông tới định ôm lấy Hứa Tâm An, không ngờ chàng trai đang ôm con gái ông lại không hề có ý buông tay. Như thế nếu ông muốn ôm con gái, chẳng lẽ lại phải ôm cả chàng trai này?
Hứa Đức An dùng ánh mắt ra hiệu cho chàng trai thả con gái ông ra cho ba cô ôm một cái, chàng trai lại không thèm để ý đến ông.
Vì thế, Hứa Đức An cúng nhắc đứng đó với tư thế hai tay dang rộng.
"Ách." Hứa Đức An quyết định tự giới thiệu thân phận của mình trước: "Tôi là ba của Tâm An."
Thân phận này đủ để ông ôm con gái một cái rồi chứ?
"Ta là thần." Chàng trai nghênh ngang trả lời.
Hứa Đức An: "..."
Thân phận này nghe kiểu gì cũng thấy thật oai phong nha... Đợi đã, liên quan gì đến ông ta chứ?
Hứa Đức An dùng ánh mắt dò hỏi con gái tình huống trước mặt.
Kết quả thần lại trả lời: "Tâm An nói, nếu ông không được gặp thần và yêu quái sẽ rất tiếc nuối. Xin chúc mừng, ông được gặp thần rồi. Yêu quái ở nhà, về là gặp được ngay."
Mọi người: "..."
Hứa Tâm An nhìn ba, nói: "Con đã từng nói với ba vị thần này bị thần kinh."
"À à à." Hứa Đức An cuối cùng cũng hiểu, thì ra đây chính là Tất Phương, quả thật bị thần kinh.
Được thôi được thôi, cậu cứ ôm đi. Hứa Đức An xua xua tay, ra vẻ hào phóng. So đo với tên thần kinh làm cái gì.
Long Tử Vy lườm ông, lão gia hỏa này mấy chục năm qua chẳng thay đổi chút nào.
Bà gọi điện cho Phù Lương, thông báo đã tìm được Hứa Tâm An, cô không có việc gì, sau đó hỏi "Bên Trần Bách Xuyên thế nào rồi?"
"Hạo ca không cản được, hiện tại Đổng Khê đã đến cầu Kim Sa, Quách Tấn và Hạo ca vẫn đang đuổi theo. Trên đường còn gặp hai chiếc xe, nhìn thấy bọn họ xong liền lập tức đuổi theo, không biết là ai."
Long Tử Vy nhíu mày, quay sang nói với Tần Hướng Vũ: "Chìa khóa."
Tần Hướng Vũ ném chìa khóa xe cho bà, Long Tử Vy vừa chạy ra ngoài vừa dặn Tần Hướng Vũ xử lý vết thương cho Tâm An, kiểm tra toàn bộ căn nhà, bà phải đi tiếp viện cho đám Quách Tấn.
Long Tử Vy lái xe theo đường tắt đến cầu Kim Sa, Phù Lương thỉnh thoảng thông báo tình huống cho bà. Khi bà vừa rẽ vào phía đông cầu Kim Sa thì nhìn thấy đằng xa xe của Hoàng Thiên Hạo đang rẽ sang đường bên kia, liền đảo tay lái chạy sang đầu đường đó đợi.
Vừa đuổi đến nơi lại nghe thấy "Rầm" một tiếng, xe của Quách Tấn đâm vào đuôi xe Đổng Khê, ép xe cô ta vào bên đường. Long Tử Vy bèn quay xe lại chắn ngang đường. Bà nhìn thẳng vào mắt Đổng Khê, thấy rõ ràng trong mắt cô ta có sự căng thẳng và rối rắm.
Long Tử Vy mím chặt môi, đang định xuống xe bắt lấy Đổng Khê thì lại nghe "Rầm" một tiếng, một chiếc xe khác bất ngờ đâm vào phía sau xe bà khiến chiếc xe bị chấn động, trượt về phía trước vài mét.
Long Tử Vy quay lại, nhìn thấy Hà Nghĩa bước xuống từ xe phía sau, đi thẳng về hướng Quách Tấn và Đổng Khê.
Long Tử Vy tức giận, lấy côn Lập Thiên rồi ra khỏi xe chạy đến, ba đoạn côn bay lên nhằm thẳng vào gáy Hà Nghĩa.
Hà Nghĩa vội cúi đầu, lăn một vòng tránh đi.
Long Tử Vy làm chỉ quyết niệm chú, côn Lập Thiên ở giữa không trung "roạt" một tiếng biến thành một cây côn dài, lại bay về phía Hà Nghĩa.
Lúc này Quách Tấn đã đuổi đến trước xe Đổng Khê, nắm chặt đoản kiếm Song Ngư trong tay.
Đổng Khê nhanh chóng phản ứng lại, đá văng cửa xe, một luồng sáng bay về phía Quách Tấn.
Quách Tấn vội nhảy lên nóc xe, trở tay ngăn lại bùa chú kia, rồi nâng tay lên giáng một chưởng xuống nóc xe.
Một cỗ nhiệt khí ầm ầm đánh vào trong xe.
Đổng Khê và Trần Bách Xuyên nhảy ra ngoài.
Trần Bách Xuyên đang bị thương, không thể ứng chiến, chật vật ngã lăn xuống đất.
Đổng Khê xoay cổ tay, Mê Ảnh kính xuất hiện, kính vừa lật, một luồng ánh sáng bắn về phía Quách Tấn.
Quách Tấn chống tay, nhảy từ nóc xe xuống tránh đi.
Bàn tay Đổng Khê liên tục xòe ra rồi khép lại, theo đó Mê Ảnh kính cũng khép mở linh hoạt không ngừng, một con Nhện yêu to bằng lòng bàn tay bò từ trong kính ra, chỉ trong chớp mắt đã biến thành một con yêu quái khổng lồ cao hơn 3m nhào về phía Quách Tấn.
Đây là "Yêu Ảnh Sát", sở trường của Đổng Khê, dùng kính để thu phục yêu quái rồi trở thành chủ nhân của chúng, trong lúc nguy cấp có thể thả ảo ảnh của những yêu quái đã thu phục ra, giết chết kẻ địch.
Quách Tấn nhìn thấy con nhện khổng lồ, toàn thân lập tức nổi da gà, suýt nữa mềm nhũn chân ngã xuống.
"Mẹ nó!" Anh ta nhìn thấy nhện thứ nhất chỉ muốn giết, thứ hai chỉ muốn trốn, vì thế lập tức tách đoản kiếm Song Ngư ra thành hai cây kiếm cong phóng về phía đôi mắt của nó.
Nhưng con Nhện yêu này đã bị Đổng Khê thu phục, thứ cô ta thả ra chỉ là ảo ảnh yêu hồn, nên nó chỉ hành động theo sự chỉ dẫn của Đổng Khê, không còn bản năng sinh tồn, đối mặt với hai lưỡi kiếm sắc bén cũng không có ý định tránh né, há to miệng trực tiếp nhào về phía Quách Tấn.
"Tạch, tạch, tạch, tạch..." Những viên ngọc màu đỏ đậm đường kính tầm 1cm rơi tứ tung trên mặt đường như vừa đứt khỏi dây, tựa như một thước phim quay chậm.
Long Tử Vy chỉ nhìn thấy Hà Nghĩa xua tay, sau đó vài viên ngọc bay về phía côn Lập Thiên, phát ra tiếng "tách, tách". Những viên ngọc nhỏ bé lại mang theo lực tựa ngàn cân, phá giải trận pháp của Côn Lập Thiên.
Quách Tấn trơ mắt nhìn con nhện nhảy tới muốn đè lên người anh, nhưng trong nháy mắt, anh nghe thấy tiếng những viên ngọc lăn tới bên cạnh. Anh chớp chớp mắt, chỉ thấy rất nhiều viên ngọc đang đánh vào đôi chân đầy lông của con nhện. Nhện yêu đáng ra sẽ có một cú đáp đất đầy khí thế, không ngờ lại bị tập kích, "Rầm" một cái ngã xuống giữa hai chân Quách Tấn.
Quách Tấn mãi mới hoàn hồn, mẹ ơi, may mà anh phản ứng nhanh tránh được cú ngã lấy thịt đè người của Nhện yêu, nếu không có khi còn thảm hơn bị nó cắn chết.
Anh ta lùi về sau, chống tay đứng dậy tránh xa nó, thu đoản kiếm đang cắm trong mắt Nhện yêu về.
Nhện yêu cất tiếng rên rỉ, còn muốn tiếp tục công kích, thình lình bị một cây roi dài 10m quất tới, mạnh mẽ như xẻ núi lấp biển, khói bụi bay mù mịt.
Nhện yêu bị chém thành hai nửa kêu lên thảm thiết, trên mặt đường còn lưu lại dấu vết của ngọn roi như vừa bị bà là nóng bỏng đi qua.
Nhện yêu hóa thành tro bụi, từ từ biến mất.
Đây là kết quả của ảo ảnh yêu hồn bị giết chết.
Quách Tấn thở phào nhẹ nhõm, là roi Xích Thiếc, Hoàng Thiên Hạo đến rồi.
Cây roi trở về kích thước ban đầu, nằm gọn trong tay Hoàng Thiên Hạo.
Phía bên kia "ầm" một tiếng, côn Lập Thiên bị những viên ngọc đập vào nhưng vẫn đứng sừng sững, không hề rơi xuống đất. Long Tử Vy nắm lấy côn, bay người lên đá về phía Hà Nghĩa.
Hà Nghĩa cong người, nhẹ nhàng tránh được.
Long Tử Vy không đá trúng, hai chân vừa chạm đất liền vung côn lên, đánh lại những viên ngọc đang bay đến từ bốn phía.
Tất cả chỉ xảy ra trong chớp mắt.
Đổng Khê dìu Trần Bách Xuyên đi chưa được mười bước, cất tiếng gọi to: "Đại sư huynh."
"Lên xe." Hà Nghĩa nghiêng đầu, ra hiệu cho Đổng Khê.
"Đừng hòng trốn khỏi đây!" Long Tử Vy hét lớn, côn Lập Thiên lại xuất hiện.
Một chiếc xe chạy ngang qua bọn họ, xuyên qua người Long Tử Vy như bóng ma.
Lúc này bà mới phát hiện, bọn họ dường như đang ở không gian khác của con đường này.
Hà Nghĩa nói: "Bày trận lớn như thế, lại còn thả cả yêu quái ra mà các người cũng không thèm lập kết giới. Lỡ như làm ảnh hưởng hay tổn thương đến người dân thì sao?"
Mọi người: "..."
Mẹ ơi! Đánh nhau hay là lên lớp thế? Hơn nữa, thả yêu quái ra là người bên phía anh ta cơ mà.
Hà Nghĩa bấm tay, Huyền Linh châu lăn xuống mặt đường như những viên bi, Long Tử Vy cảm thấy không ổn, vội hét to: "Cẩn thận!" nhưng đã không kịp.
Bà, Quách Tấn và Hoàng Thiên Hạo không kịp phòng bị, chỉ nhìn thấy một đám sương đỏ nổ tung trước mắt.
Mọi người theo bản năng nhảy về phía sau, đưa tay lên đỡ. Nhưng đám sương đỏ như thể ảo ảnh che hết tầm nhìn của họ.
Sau đó họ nghe thấy tiếng Hà Nghĩa vang lên: "Long Tử Vy, tôi nguyện ý giúp đỡ Hứa Tâm An, nhưng tôi không thể đứng nhìn sư muội chết. Người tôi mang đi, sau này nhất định đưa tới cửa xin lỗi, cho mọi người một lời giải thích."
Anh ta vừa dứt lời liền khởi động xe. Một lát sau sương đỏ tan dần, đám người Long Tử Vy đứng giữa đường lớn, xe của họ đậu cách đó không xa. Hà Nghĩa, Đổng Khê và Trần Bách Xuyên đã biến mất không còn dấu vết, dưới đất cũng không còn một viên ngọc nào.
Ba người trợn mắt nhìn nhau, không thể làm gì.
Quách Tấn đột nhiên nói: "Long tỷ, chị có số điện thoại của tên Hà Nghĩa kia không?"
Long Tử Vy không rõ nguyên nhân, nhưng vẫn mở điện thoại tìm số cho anh ta.
Quách Tấn ấn gọi đi, không ngờ Hà Nghĩa vẫn nghe máy.
Quách Tấn mở miệng liền mắng: "Mẹ nó, con mẹ nó kẻ nào muốn lấy mạng sư muội anh, sư muội anh mới là tội phạm giết người! Đồ mặt dày, không biết xấu hổ! Hứ!"
Mắng xong liền tắt máy, sau đó thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt thoải mái nói: "Được rồi, trong lòng sảng khoái hẳn."
Long Tử Vy, Hoàng Thiên Hạo: "..." Sảng khoái như này có ấu trĩ quá không?
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Đoạn đánh nhau mình không biết phải edit sao cho sát, đã sửa đi sửa lại vài lần nhưng vẫn không hài lòng...
Bình thường mỗi chương chỉ tầm 1-2h là xong mà chương này phải mất hơn 3h mới tạm ổn.
Mọi người đọc có chỗ nào không hài lòng có thể chỉ ra giúp mình. Mình xin tiếp thu để lần sau hoàn thiện hơn.
Lúc này Tần Hướng Vũ cũng chạy đến, thấy gần đấy có tiếng động vội chạy sang.
Hứa Đức An vừa thấy có người tới, cứ tưởng là bọn bắt cóc, lại bày ra tư thế phòng bị, vờ như mình là cao thủ.
Long Tử Vy trừng mắt, xoay người đi ra ngoài. Tần Hướng Vũ khó hiểu nhìn Hứa Đức An, rồi đi theo Long Tử Vy.
Hứa Đức An ngại ngùng đứng tại chỗ. Ông nghĩ mãi nghĩ mãi, một lúc sau mới phản ứng: "A! A! Con gái! Con gái của tôi! Tâm An ơi, ba ở đây!" Vừa gào vừa chạy sang phòng bên cạnh.
Ông vừa vào phòng đã thấy con gái cưng bị một chàng trai trẻ ôm trong lòng, Long Tử Vy đứng bên cạnh nhẹ giọng hỏi chuyện.
Hứa Đức An không dám xen miệng, cũng không hiểu, Khu hồn trận gì gì đó... Nhưng có thể hiểu được là con gái suýt nữa mất mạng. Nghe xong sợ hãi tới mức muốn khóc.
Ông đi du lịch khắp thế giới, để con gái ở nhà, một mình đối mặt với biết bao hiểm nguy. Ông sớm biết con gái gặp phải thần tiên yêu quái gì đó, lại còn cho rằng không có gì nguy hiểm chưa cần về vội, ông đúng là không có tư cách làm cha.
Hứa Đức An càng nghĩ càng muốn khóc.
"Con gái!" Ông xúc động xông tới định ôm lấy Hứa Tâm An, không ngờ chàng trai đang ôm con gái ông lại không hề có ý buông tay. Như thế nếu ông muốn ôm con gái, chẳng lẽ lại phải ôm cả chàng trai này?
Hứa Đức An dùng ánh mắt ra hiệu cho chàng trai thả con gái ông ra cho ba cô ôm một cái, chàng trai lại không thèm để ý đến ông.
Vì thế, Hứa Đức An cúng nhắc đứng đó với tư thế hai tay dang rộng.
"Ách." Hứa Đức An quyết định tự giới thiệu thân phận của mình trước: "Tôi là ba của Tâm An."
Thân phận này đủ để ông ôm con gái một cái rồi chứ?
"Ta là thần." Chàng trai nghênh ngang trả lời.
Hứa Đức An: "..."
Thân phận này nghe kiểu gì cũng thấy thật oai phong nha... Đợi đã, liên quan gì đến ông ta chứ?
Hứa Đức An dùng ánh mắt dò hỏi con gái tình huống trước mặt.
Kết quả thần lại trả lời: "Tâm An nói, nếu ông không được gặp thần và yêu quái sẽ rất tiếc nuối. Xin chúc mừng, ông được gặp thần rồi. Yêu quái ở nhà, về là gặp được ngay."
Mọi người: "..."
Hứa Tâm An nhìn ba, nói: "Con đã từng nói với ba vị thần này bị thần kinh."
"À à à." Hứa Đức An cuối cùng cũng hiểu, thì ra đây chính là Tất Phương, quả thật bị thần kinh.
Được thôi được thôi, cậu cứ ôm đi. Hứa Đức An xua xua tay, ra vẻ hào phóng. So đo với tên thần kinh làm cái gì.
Long Tử Vy lườm ông, lão gia hỏa này mấy chục năm qua chẳng thay đổi chút nào.
Bà gọi điện cho Phù Lương, thông báo đã tìm được Hứa Tâm An, cô không có việc gì, sau đó hỏi "Bên Trần Bách Xuyên thế nào rồi?"
"Hạo ca không cản được, hiện tại Đổng Khê đã đến cầu Kim Sa, Quách Tấn và Hạo ca vẫn đang đuổi theo. Trên đường còn gặp hai chiếc xe, nhìn thấy bọn họ xong liền lập tức đuổi theo, không biết là ai."
Long Tử Vy nhíu mày, quay sang nói với Tần Hướng Vũ: "Chìa khóa."
Tần Hướng Vũ ném chìa khóa xe cho bà, Long Tử Vy vừa chạy ra ngoài vừa dặn Tần Hướng Vũ xử lý vết thương cho Tâm An, kiểm tra toàn bộ căn nhà, bà phải đi tiếp viện cho đám Quách Tấn.
Long Tử Vy lái xe theo đường tắt đến cầu Kim Sa, Phù Lương thỉnh thoảng thông báo tình huống cho bà. Khi bà vừa rẽ vào phía đông cầu Kim Sa thì nhìn thấy đằng xa xe của Hoàng Thiên Hạo đang rẽ sang đường bên kia, liền đảo tay lái chạy sang đầu đường đó đợi.
Vừa đuổi đến nơi lại nghe thấy "Rầm" một tiếng, xe của Quách Tấn đâm vào đuôi xe Đổng Khê, ép xe cô ta vào bên đường. Long Tử Vy bèn quay xe lại chắn ngang đường. Bà nhìn thẳng vào mắt Đổng Khê, thấy rõ ràng trong mắt cô ta có sự căng thẳng và rối rắm.
Long Tử Vy mím chặt môi, đang định xuống xe bắt lấy Đổng Khê thì lại nghe "Rầm" một tiếng, một chiếc xe khác bất ngờ đâm vào phía sau xe bà khiến chiếc xe bị chấn động, trượt về phía trước vài mét.
Long Tử Vy quay lại, nhìn thấy Hà Nghĩa bước xuống từ xe phía sau, đi thẳng về hướng Quách Tấn và Đổng Khê.
Long Tử Vy tức giận, lấy côn Lập Thiên rồi ra khỏi xe chạy đến, ba đoạn côn bay lên nhằm thẳng vào gáy Hà Nghĩa.
Hà Nghĩa vội cúi đầu, lăn một vòng tránh đi.
Long Tử Vy làm chỉ quyết niệm chú, côn Lập Thiên ở giữa không trung "roạt" một tiếng biến thành một cây côn dài, lại bay về phía Hà Nghĩa.
Lúc này Quách Tấn đã đuổi đến trước xe Đổng Khê, nắm chặt đoản kiếm Song Ngư trong tay.
Đổng Khê nhanh chóng phản ứng lại, đá văng cửa xe, một luồng sáng bay về phía Quách Tấn.
Quách Tấn vội nhảy lên nóc xe, trở tay ngăn lại bùa chú kia, rồi nâng tay lên giáng một chưởng xuống nóc xe.
Một cỗ nhiệt khí ầm ầm đánh vào trong xe.
Đổng Khê và Trần Bách Xuyên nhảy ra ngoài.
Trần Bách Xuyên đang bị thương, không thể ứng chiến, chật vật ngã lăn xuống đất.
Đổng Khê xoay cổ tay, Mê Ảnh kính xuất hiện, kính vừa lật, một luồng ánh sáng bắn về phía Quách Tấn.
Quách Tấn chống tay, nhảy từ nóc xe xuống tránh đi.
Bàn tay Đổng Khê liên tục xòe ra rồi khép lại, theo đó Mê Ảnh kính cũng khép mở linh hoạt không ngừng, một con Nhện yêu to bằng lòng bàn tay bò từ trong kính ra, chỉ trong chớp mắt đã biến thành một con yêu quái khổng lồ cao hơn 3m nhào về phía Quách Tấn.
Đây là "Yêu Ảnh Sát", sở trường của Đổng Khê, dùng kính để thu phục yêu quái rồi trở thành chủ nhân của chúng, trong lúc nguy cấp có thể thả ảo ảnh của những yêu quái đã thu phục ra, giết chết kẻ địch.
Quách Tấn nhìn thấy con nhện khổng lồ, toàn thân lập tức nổi da gà, suýt nữa mềm nhũn chân ngã xuống.
"Mẹ nó!" Anh ta nhìn thấy nhện thứ nhất chỉ muốn giết, thứ hai chỉ muốn trốn, vì thế lập tức tách đoản kiếm Song Ngư ra thành hai cây kiếm cong phóng về phía đôi mắt của nó.
Nhưng con Nhện yêu này đã bị Đổng Khê thu phục, thứ cô ta thả ra chỉ là ảo ảnh yêu hồn, nên nó chỉ hành động theo sự chỉ dẫn của Đổng Khê, không còn bản năng sinh tồn, đối mặt với hai lưỡi kiếm sắc bén cũng không có ý định tránh né, há to miệng trực tiếp nhào về phía Quách Tấn.
"Tạch, tạch, tạch, tạch..." Những viên ngọc màu đỏ đậm đường kính tầm 1cm rơi tứ tung trên mặt đường như vừa đứt khỏi dây, tựa như một thước phim quay chậm.
Long Tử Vy chỉ nhìn thấy Hà Nghĩa xua tay, sau đó vài viên ngọc bay về phía côn Lập Thiên, phát ra tiếng "tách, tách". Những viên ngọc nhỏ bé lại mang theo lực tựa ngàn cân, phá giải trận pháp của Côn Lập Thiên.
Quách Tấn trơ mắt nhìn con nhện nhảy tới muốn đè lên người anh, nhưng trong nháy mắt, anh nghe thấy tiếng những viên ngọc lăn tới bên cạnh. Anh chớp chớp mắt, chỉ thấy rất nhiều viên ngọc đang đánh vào đôi chân đầy lông của con nhện. Nhện yêu đáng ra sẽ có một cú đáp đất đầy khí thế, không ngờ lại bị tập kích, "Rầm" một cái ngã xuống giữa hai chân Quách Tấn.
Quách Tấn mãi mới hoàn hồn, mẹ ơi, may mà anh phản ứng nhanh tránh được cú ngã lấy thịt đè người của Nhện yêu, nếu không có khi còn thảm hơn bị nó cắn chết.
Anh ta lùi về sau, chống tay đứng dậy tránh xa nó, thu đoản kiếm đang cắm trong mắt Nhện yêu về.
Nhện yêu cất tiếng rên rỉ, còn muốn tiếp tục công kích, thình lình bị một cây roi dài 10m quất tới, mạnh mẽ như xẻ núi lấp biển, khói bụi bay mù mịt.
Nhện yêu bị chém thành hai nửa kêu lên thảm thiết, trên mặt đường còn lưu lại dấu vết của ngọn roi như vừa bị bà là nóng bỏng đi qua.
Nhện yêu hóa thành tro bụi, từ từ biến mất.
Đây là kết quả của ảo ảnh yêu hồn bị giết chết.
Quách Tấn thở phào nhẹ nhõm, là roi Xích Thiếc, Hoàng Thiên Hạo đến rồi.
Cây roi trở về kích thước ban đầu, nằm gọn trong tay Hoàng Thiên Hạo.
Phía bên kia "ầm" một tiếng, côn Lập Thiên bị những viên ngọc đập vào nhưng vẫn đứng sừng sững, không hề rơi xuống đất. Long Tử Vy nắm lấy côn, bay người lên đá về phía Hà Nghĩa.
Hà Nghĩa cong người, nhẹ nhàng tránh được.
Long Tử Vy không đá trúng, hai chân vừa chạm đất liền vung côn lên, đánh lại những viên ngọc đang bay đến từ bốn phía.
Tất cả chỉ xảy ra trong chớp mắt.
Đổng Khê dìu Trần Bách Xuyên đi chưa được mười bước, cất tiếng gọi to: "Đại sư huynh."
"Lên xe." Hà Nghĩa nghiêng đầu, ra hiệu cho Đổng Khê.
"Đừng hòng trốn khỏi đây!" Long Tử Vy hét lớn, côn Lập Thiên lại xuất hiện.
Một chiếc xe chạy ngang qua bọn họ, xuyên qua người Long Tử Vy như bóng ma.
Lúc này bà mới phát hiện, bọn họ dường như đang ở không gian khác của con đường này.
Hà Nghĩa nói: "Bày trận lớn như thế, lại còn thả cả yêu quái ra mà các người cũng không thèm lập kết giới. Lỡ như làm ảnh hưởng hay tổn thương đến người dân thì sao?"
Mọi người: "..."
Mẹ ơi! Đánh nhau hay là lên lớp thế? Hơn nữa, thả yêu quái ra là người bên phía anh ta cơ mà.
Hà Nghĩa bấm tay, Huyền Linh châu lăn xuống mặt đường như những viên bi, Long Tử Vy cảm thấy không ổn, vội hét to: "Cẩn thận!" nhưng đã không kịp.
Bà, Quách Tấn và Hoàng Thiên Hạo không kịp phòng bị, chỉ nhìn thấy một đám sương đỏ nổ tung trước mắt.
Mọi người theo bản năng nhảy về phía sau, đưa tay lên đỡ. Nhưng đám sương đỏ như thể ảo ảnh che hết tầm nhìn của họ.
Sau đó họ nghe thấy tiếng Hà Nghĩa vang lên: "Long Tử Vy, tôi nguyện ý giúp đỡ Hứa Tâm An, nhưng tôi không thể đứng nhìn sư muội chết. Người tôi mang đi, sau này nhất định đưa tới cửa xin lỗi, cho mọi người một lời giải thích."
Anh ta vừa dứt lời liền khởi động xe. Một lát sau sương đỏ tan dần, đám người Long Tử Vy đứng giữa đường lớn, xe của họ đậu cách đó không xa. Hà Nghĩa, Đổng Khê và Trần Bách Xuyên đã biến mất không còn dấu vết, dưới đất cũng không còn một viên ngọc nào.
Ba người trợn mắt nhìn nhau, không thể làm gì.
Quách Tấn đột nhiên nói: "Long tỷ, chị có số điện thoại của tên Hà Nghĩa kia không?"
Long Tử Vy không rõ nguyên nhân, nhưng vẫn mở điện thoại tìm số cho anh ta.
Quách Tấn ấn gọi đi, không ngờ Hà Nghĩa vẫn nghe máy.
Quách Tấn mở miệng liền mắng: "Mẹ nó, con mẹ nó kẻ nào muốn lấy mạng sư muội anh, sư muội anh mới là tội phạm giết người! Đồ mặt dày, không biết xấu hổ! Hứ!"
Mắng xong liền tắt máy, sau đó thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt thoải mái nói: "Được rồi, trong lòng sảng khoái hẳn."
Long Tử Vy, Hoàng Thiên Hạo: "..." Sảng khoái như này có ấu trĩ quá không?
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Đoạn đánh nhau mình không biết phải edit sao cho sát, đã sửa đi sửa lại vài lần nhưng vẫn không hài lòng...
Bình thường mỗi chương chỉ tầm 1-2h là xong mà chương này phải mất hơn 3h mới tạm ổn.
Mọi người đọc có chỗ nào không hài lòng có thể chỉ ra giúp mình. Mình xin tiếp thu để lần sau hoàn thiện hơn.
Bình luận facebook