Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-137
Chương 137: Một Viên Trúng Đích
Chương 137 : Một viên trúng đích“C
hỉ Yên!” Viên Chỉ Hề hoảng sợ hét lên, mắt thấy Viên Chỉ Yên bị ngã trên mặt đất không động đậy, cậu lập tức lo lắng.
“Cẩn thận!” Kỳ Tễ bỗng nhiên lên tiếng, chỉ thấy Từ Phúc dùng thủ đoạn khéo léo nắm được cánh tay Viên Chỉ Hề, ngay sau đó thuận thế xoay một cái, cánh tay Viên Chỉ Hề liền bị bẻ gãy.
“A…” Viên Chỉ Hề đau đớn kêu lên thảm thiết, muốn thoát khỏi Từ Phúc nhưng lại bất lực, nhanh chóng bị Từ Phúc nắm lấy cổ.
Kỳ Tễ kinh sợ, dao ngắn liền đâm tới phía tay Từ Phúc đang nắm lấy cổ Viên Chỉ Hề, Từ Phúc nở một nụ cười thâm hiểm, để mặc một bàn tay bị thương, lại dùng tay kia cũng nắm lấy cổ Kỳ Tễ.
“Phập…” Âm thanh dao ngắn xuyên qua máu thịt rõ ràng rất nhẹ, lúc này lại truyền rõ ràng vào trong tai Viên Chỉ Hề và Kỳ Tễ, hai người bị nắm cổ, cơ bản tránh không thoát, Từ Phúc chỉ cần hơi tăng chút sức là có thể bẻ gãy cổ bọn họ.
“Cho rằng có thứ nhỏ bé có khả năng bắn ngược sức mạnh kia thì thật sự có thể phòng thủ được sao? Kỳ Tễ, những thứ năm đó vi sư dạy ngươi, xem ra ngươi thật sự đều quên cả rồi, vậy mà trở nên khinh địch như vậy. Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, ta biết sức mạnh cực hạn của các ngươi, nhưng các ngươi lại không biết của ta, ha ha… Như vậy cũng dám dụ ta tới nơi này, rõ ràng là muốn chết!”
Từ Phúc dần tăng thêm sức mạnh trên tay, hai người không thở được, tròng mắt đã lồi cả ra, sức lực vùng vẫy cũng càng ngày càng nhỏ.
“Các ngươi nói xem bây giờ ta giết chết các ngươi, hay là bắt lấy người phụ nữ kia trước rồi uống cạn máu của cô ta ngay trước mặt các ngươi, sau đó mới giết chết các ngươi?”
“Ngươi… dám…” Viên Chỉ Hề vất vả giãy giụa nói ra hai chữ, trên tay Từ Phúc nắm cổ cậu còn cắm một con dao ngắn, máu trên tay Từ Phúc cũng theo ngón tay chảy lên cổ và quần áo Viên Chỉ Hề, còn mang theo hơi ấm nóng.
“Sao ta lại không dám? Nhìn bộ dạng rất mong chờ của các ngươi, ta quyết định đi tìm người phụ nữ kia trước, giết chết cô ta ngay trước mặt các ngươi, ha ha ha…”
“Pằng!” Một tiếng súng vang, một viên đạn bắn vào ngực Từ Phúc, sau lưng Từ Phúc tuôn ra một chùm hoa máu, biểu cảm trên mặt cũng cứng lại.
Cả không gian giống như đều yên tĩnh lại, Từ Phúc chậm rãi quay đầu, chậm rãi nâng mắt lên, nhìn thấy Từ Du đứng trên tầng hai, hai tay cầm súng, vẻ mặt hoảng sợ.
“Bịch bịch…” Từ Phúc vừa buông tay, Kỳ Tễ và Viên Chỉ Hề lập tức ngã xuống, hai người đã không còn sức để đứng lên.
“Sao... ngươi dám…” Từ Phúc đi từng bước về phía Từ Du, Từ Du thấy vậy bỗng dưng lui từng bước, hai tay cầm súng cũng đang run rẩy.
Sau khi thoát ra từ tầng hầm, cô liền lặng lẽ trèo lên tầng hai, cô đã mấy lần muốn nổ súng, nhưng vì không đủ can đảm nên từ bỏ, mãi đến khi hai người đều bị nắm cổ, mạng sống đang nghìn cân treo sợi tóc, cô mới không thể không nổ súng.
May mắn là cô thật sự đã bắn trúng, hơn nữa bắn trúng giữa lưng Từ Phúc, nhưng bất hạnh lại là Từ Phúc vẫn chưa chết…
“Ngươi…” Từ Phúc đi từng bước, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu lớn, ngã xuống đất.
Từ Du cũng sợ tới mức cả người đổ mồ hôi lạnh, ngã ngồi dưới đất.
Cô giết người rồi, cô giết người rồi!
“A…” Cô quăng súng xuống, ôm lấy đầu, hoảng sợ hét lên, cô giết người rồi!
Kỳ Tễ vùng vẫy đi đến bên cạnh Từ Phúc, muốn tới kiểm tra xem Từ Phúc thật sự đã chết hay chưa, Từ Phúc trợn tròn mắt nhìn thẳng phía Kỳ Tễ, ánh mắt chậm rãi trở nên ôn hòa, há miệng thở dốc, bỗng nhiên gọi một tiếng: “Anh…”
Kỳ Tễ bỗng dưng giật mình, trừng lớn mắt nhìn gương mặt quen thuộc kia, không thể tin, nói: “Tiểu Trạch?”
“Anh… Đúng… Là em… Em… cuối cùng… cuối cùng cũng gặp lại anh rồi…” Kỳ Trạch vừa nói, bên khóe môi lại trào ra máu tươi, cậu cũng không nghĩ tới bản thân vẫn có thể tỉnh lại.
Cậu chỉ biết là bản thân ngủ say đã lâu, rất lâu, chỗ đó tối đen mênh mông, chỉ có thể nghe thấy những lời nói điên cuồng của Từ Phúc. Trước đó không lâu, Từ Phúc thức tỉnh, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn Từ Phúc lừa gạt Kỳ Tễ, bản thân lại không làm được gì. Lần đó Từ Phúc làm Kỳ Tễ bị thương nặng, cậu rất hận không thể giết Từ Phúc, nhưng mà cậu không có cách nào, ý thức của Từ Phúc quá mạnh mẽ, cậu không phải đối thủ của ông ta.
Nhưng vừa rồi, cậu phát hiện bản thân đột nhiên có thể nói chuyện, tuy rằng cả người vô cùng đau đớn, cậu cũng biết bản thân sống không lâu, nhưng mà có thể gặp lại Kỳ Tễ, có thể lại cùng Kỳ Tễ trò chuyện, cậu đã rất thỏa mãn rồi.
“Tiểu Trạch, Tiểu Trạch… Đúng là em sao?” Kỳ Tễ nhẹ nhàng ôm Kỳ Trạch vào lòng, hai mắt mơ hồ đẫm lệ. Anh ta lau vết máu trên khóe môi cậu nhưng càng lau lại càng có nhiều máu tươi chảy ra, làm ướt hai tay anh ta.
“Xin lỗi, là anh trai vô dụng… Là anh trai vô dụng…” Giọng Kỳ Tễ nghẹn ngào, run run nói: “Là anh không nhìn thấu thủ đoạn của Từ Phúc mới khiến cho em trở nên như vậy… Tiểu Trạch, xin lỗi em.”
“Anh… Cho tới giờ em chưa từng… trách anh… Là em vô dụng… Anh, anh… Có thể gặp lại anh… thật tốt…” Khóe môi Kỳ Trạch nhẹ nhàng nhếch lên, lộ ra một nụ cười thản nhiên. Cậu muốn dùng tay chạm vào mặt Kỳ Tễ, nhưng lại cảm thấy không thể dùng sức. “Anh… em…”
“Phập!” Kỳ Trạch còn chưa dứt lời, tay phải bỗng nhiên rút dao ngắn trong tay trái ra, đâm ngay vào ngực Kỳ Tễ!
Ánh mắt Kỳ Trạch hung ác lại âm u lạnh lẽo, giống như rắn độc núp mình trong bóng tối, há cái miệng to như chậu máu ra.
Vẻ khiếp sợ của Kỳ Tễ đọng lại trên mặt, ngơ ngác nhìn chằm chằm người trong lòng, giống như vẫn còn suy nghĩ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
“Phụt…” Khoảnh khắc khi dao ngắn bị rút ra, máu tươi trong ngực Kỳ Tễ lập tức phun mạnh ra, nhuộm ướt mặt Kỳ Trạch.
“Ha ha ha ha… Kỳ Tễ, ta nói rồi, cho dù chết ta cũng sẽ kéo theo ngươi chết chung…” Trong mắt Từ Phúc xẹt qua một tia điên cuồng, ngay sau đó, hai mắt đã bị nước mắt làm mơ hồ, ý thức của Kỳ Trạch lại xuất hiện.
Hai anh em lẳng lặng nhìn nhau, trong đầu đột nhiên đồng thời vang lên một câu: “Hai anh em chúng ta sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm, cho nên nếu chết cũng sẽ cùng chết.”
Hơn hai ngàn năm trước, bọn họ chưa thực hiện được lời hứa hẹn này, hơn hai ngàn năm sau, cuối cùng đã thực hiện được rồi.
“Kỳ Tễ, Kỳ Tễ…” Viên Chỉ Hề bò tới, biến cố vừa rồi xảy ra quá nhanh, cậu cơ bản không kịp phản ứng. Tuy rằng từ trước đến nay không thích Kỳ Tễ, thậm chí là căm thù, nhưng lúc nhìn thấy anh ta bị con dao ngắn kia đâm vào ngực thì vẫn hết sức kinh sợ.
Kỳ Tễ không trả lời, Viên Chỉ Hề ý thức được tình hình không ổn, kiểm tra hơi thở và nhịp tim của anh ta thì thấy hoàn toàn dừng lại rồi.
Máu của Kỳ Tễ chảy đầy người Kỳ Trạch, máu của hai anh em hòa quyện cùng một chỗ, vĩnh viễn sẽ không chia lìa nữa.
Kỳ Tễ đến chết vẫn mở to hai mắt, chỉ là trong ánh mắt đã không có ánh sáng, cứ như vậy lẳng lặng “nhìn” em trai của mình.
Viên Chỉ Hề không biết một giây cuối trước khi chết anh ta nghĩ gì, có lẽ, đã mãn nguyện.
Kỳ Tễ đã chết, người đàn ông sống cô độc hơn hai ngàn năm cuối cùng cũng đã chết, chết bình thản như vậy, không chút sợ hãi như vậy, quả thật như vậy dường như hơi có lỗi với sự tồn tại dài bất tận của anh ta.
Thì ra, người trường sinh bất tử cũng sẽ chết.
Chương 137 : Một viên trúng đích“C
hỉ Yên!” Viên Chỉ Hề hoảng sợ hét lên, mắt thấy Viên Chỉ Yên bị ngã trên mặt đất không động đậy, cậu lập tức lo lắng.
“Cẩn thận!” Kỳ Tễ bỗng nhiên lên tiếng, chỉ thấy Từ Phúc dùng thủ đoạn khéo léo nắm được cánh tay Viên Chỉ Hề, ngay sau đó thuận thế xoay một cái, cánh tay Viên Chỉ Hề liền bị bẻ gãy.
“A…” Viên Chỉ Hề đau đớn kêu lên thảm thiết, muốn thoát khỏi Từ Phúc nhưng lại bất lực, nhanh chóng bị Từ Phúc nắm lấy cổ.
Kỳ Tễ kinh sợ, dao ngắn liền đâm tới phía tay Từ Phúc đang nắm lấy cổ Viên Chỉ Hề, Từ Phúc nở một nụ cười thâm hiểm, để mặc một bàn tay bị thương, lại dùng tay kia cũng nắm lấy cổ Kỳ Tễ.
“Phập…” Âm thanh dao ngắn xuyên qua máu thịt rõ ràng rất nhẹ, lúc này lại truyền rõ ràng vào trong tai Viên Chỉ Hề và Kỳ Tễ, hai người bị nắm cổ, cơ bản tránh không thoát, Từ Phúc chỉ cần hơi tăng chút sức là có thể bẻ gãy cổ bọn họ.
“Cho rằng có thứ nhỏ bé có khả năng bắn ngược sức mạnh kia thì thật sự có thể phòng thủ được sao? Kỳ Tễ, những thứ năm đó vi sư dạy ngươi, xem ra ngươi thật sự đều quên cả rồi, vậy mà trở nên khinh địch như vậy. Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, ta biết sức mạnh cực hạn của các ngươi, nhưng các ngươi lại không biết của ta, ha ha… Như vậy cũng dám dụ ta tới nơi này, rõ ràng là muốn chết!”
Từ Phúc dần tăng thêm sức mạnh trên tay, hai người không thở được, tròng mắt đã lồi cả ra, sức lực vùng vẫy cũng càng ngày càng nhỏ.
“Các ngươi nói xem bây giờ ta giết chết các ngươi, hay là bắt lấy người phụ nữ kia trước rồi uống cạn máu của cô ta ngay trước mặt các ngươi, sau đó mới giết chết các ngươi?”
“Ngươi… dám…” Viên Chỉ Hề vất vả giãy giụa nói ra hai chữ, trên tay Từ Phúc nắm cổ cậu còn cắm một con dao ngắn, máu trên tay Từ Phúc cũng theo ngón tay chảy lên cổ và quần áo Viên Chỉ Hề, còn mang theo hơi ấm nóng.
“Sao ta lại không dám? Nhìn bộ dạng rất mong chờ của các ngươi, ta quyết định đi tìm người phụ nữ kia trước, giết chết cô ta ngay trước mặt các ngươi, ha ha ha…”
“Pằng!” Một tiếng súng vang, một viên đạn bắn vào ngực Từ Phúc, sau lưng Từ Phúc tuôn ra một chùm hoa máu, biểu cảm trên mặt cũng cứng lại.
Cả không gian giống như đều yên tĩnh lại, Từ Phúc chậm rãi quay đầu, chậm rãi nâng mắt lên, nhìn thấy Từ Du đứng trên tầng hai, hai tay cầm súng, vẻ mặt hoảng sợ.
“Bịch bịch…” Từ Phúc vừa buông tay, Kỳ Tễ và Viên Chỉ Hề lập tức ngã xuống, hai người đã không còn sức để đứng lên.
“Sao... ngươi dám…” Từ Phúc đi từng bước về phía Từ Du, Từ Du thấy vậy bỗng dưng lui từng bước, hai tay cầm súng cũng đang run rẩy.
Sau khi thoát ra từ tầng hầm, cô liền lặng lẽ trèo lên tầng hai, cô đã mấy lần muốn nổ súng, nhưng vì không đủ can đảm nên từ bỏ, mãi đến khi hai người đều bị nắm cổ, mạng sống đang nghìn cân treo sợi tóc, cô mới không thể không nổ súng.
May mắn là cô thật sự đã bắn trúng, hơn nữa bắn trúng giữa lưng Từ Phúc, nhưng bất hạnh lại là Từ Phúc vẫn chưa chết…
“Ngươi…” Từ Phúc đi từng bước, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu lớn, ngã xuống đất.
Từ Du cũng sợ tới mức cả người đổ mồ hôi lạnh, ngã ngồi dưới đất.
Cô giết người rồi, cô giết người rồi!
“A…” Cô quăng súng xuống, ôm lấy đầu, hoảng sợ hét lên, cô giết người rồi!
Kỳ Tễ vùng vẫy đi đến bên cạnh Từ Phúc, muốn tới kiểm tra xem Từ Phúc thật sự đã chết hay chưa, Từ Phúc trợn tròn mắt nhìn thẳng phía Kỳ Tễ, ánh mắt chậm rãi trở nên ôn hòa, há miệng thở dốc, bỗng nhiên gọi một tiếng: “Anh…”
Kỳ Tễ bỗng dưng giật mình, trừng lớn mắt nhìn gương mặt quen thuộc kia, không thể tin, nói: “Tiểu Trạch?”
“Anh… Đúng… Là em… Em… cuối cùng… cuối cùng cũng gặp lại anh rồi…” Kỳ Trạch vừa nói, bên khóe môi lại trào ra máu tươi, cậu cũng không nghĩ tới bản thân vẫn có thể tỉnh lại.
Cậu chỉ biết là bản thân ngủ say đã lâu, rất lâu, chỗ đó tối đen mênh mông, chỉ có thể nghe thấy những lời nói điên cuồng của Từ Phúc. Trước đó không lâu, Từ Phúc thức tỉnh, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn Từ Phúc lừa gạt Kỳ Tễ, bản thân lại không làm được gì. Lần đó Từ Phúc làm Kỳ Tễ bị thương nặng, cậu rất hận không thể giết Từ Phúc, nhưng mà cậu không có cách nào, ý thức của Từ Phúc quá mạnh mẽ, cậu không phải đối thủ của ông ta.
Nhưng vừa rồi, cậu phát hiện bản thân đột nhiên có thể nói chuyện, tuy rằng cả người vô cùng đau đớn, cậu cũng biết bản thân sống không lâu, nhưng mà có thể gặp lại Kỳ Tễ, có thể lại cùng Kỳ Tễ trò chuyện, cậu đã rất thỏa mãn rồi.
“Tiểu Trạch, Tiểu Trạch… Đúng là em sao?” Kỳ Tễ nhẹ nhàng ôm Kỳ Trạch vào lòng, hai mắt mơ hồ đẫm lệ. Anh ta lau vết máu trên khóe môi cậu nhưng càng lau lại càng có nhiều máu tươi chảy ra, làm ướt hai tay anh ta.
“Xin lỗi, là anh trai vô dụng… Là anh trai vô dụng…” Giọng Kỳ Tễ nghẹn ngào, run run nói: “Là anh không nhìn thấu thủ đoạn của Từ Phúc mới khiến cho em trở nên như vậy… Tiểu Trạch, xin lỗi em.”
“Anh… Cho tới giờ em chưa từng… trách anh… Là em vô dụng… Anh, anh… Có thể gặp lại anh… thật tốt…” Khóe môi Kỳ Trạch nhẹ nhàng nhếch lên, lộ ra một nụ cười thản nhiên. Cậu muốn dùng tay chạm vào mặt Kỳ Tễ, nhưng lại cảm thấy không thể dùng sức. “Anh… em…”
“Phập!” Kỳ Trạch còn chưa dứt lời, tay phải bỗng nhiên rút dao ngắn trong tay trái ra, đâm ngay vào ngực Kỳ Tễ!
Ánh mắt Kỳ Trạch hung ác lại âm u lạnh lẽo, giống như rắn độc núp mình trong bóng tối, há cái miệng to như chậu máu ra.
Vẻ khiếp sợ của Kỳ Tễ đọng lại trên mặt, ngơ ngác nhìn chằm chằm người trong lòng, giống như vẫn còn suy nghĩ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
“Phụt…” Khoảnh khắc khi dao ngắn bị rút ra, máu tươi trong ngực Kỳ Tễ lập tức phun mạnh ra, nhuộm ướt mặt Kỳ Trạch.
“Ha ha ha ha… Kỳ Tễ, ta nói rồi, cho dù chết ta cũng sẽ kéo theo ngươi chết chung…” Trong mắt Từ Phúc xẹt qua một tia điên cuồng, ngay sau đó, hai mắt đã bị nước mắt làm mơ hồ, ý thức của Kỳ Trạch lại xuất hiện.
Hai anh em lẳng lặng nhìn nhau, trong đầu đột nhiên đồng thời vang lên một câu: “Hai anh em chúng ta sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm, cho nên nếu chết cũng sẽ cùng chết.”
Hơn hai ngàn năm trước, bọn họ chưa thực hiện được lời hứa hẹn này, hơn hai ngàn năm sau, cuối cùng đã thực hiện được rồi.
“Kỳ Tễ, Kỳ Tễ…” Viên Chỉ Hề bò tới, biến cố vừa rồi xảy ra quá nhanh, cậu cơ bản không kịp phản ứng. Tuy rằng từ trước đến nay không thích Kỳ Tễ, thậm chí là căm thù, nhưng lúc nhìn thấy anh ta bị con dao ngắn kia đâm vào ngực thì vẫn hết sức kinh sợ.
Kỳ Tễ không trả lời, Viên Chỉ Hề ý thức được tình hình không ổn, kiểm tra hơi thở và nhịp tim của anh ta thì thấy hoàn toàn dừng lại rồi.
Máu của Kỳ Tễ chảy đầy người Kỳ Trạch, máu của hai anh em hòa quyện cùng một chỗ, vĩnh viễn sẽ không chia lìa nữa.
Kỳ Tễ đến chết vẫn mở to hai mắt, chỉ là trong ánh mắt đã không có ánh sáng, cứ như vậy lẳng lặng “nhìn” em trai của mình.
Viên Chỉ Hề không biết một giây cuối trước khi chết anh ta nghĩ gì, có lẽ, đã mãn nguyện.
Kỳ Tễ đã chết, người đàn ông sống cô độc hơn hai ngàn năm cuối cùng cũng đã chết, chết bình thản như vậy, không chút sợ hãi như vậy, quả thật như vậy dường như hơi có lỗi với sự tồn tại dài bất tận của anh ta.
Thì ra, người trường sinh bất tử cũng sẽ chết.
Bình luận facebook