Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 207
"Khụ khụ —— nôn ——" Mục Thần chán nản tê liệt ngã xuống trên mặt đất, che cổ, từng ngụm từng ngụm hô hấp không khí.
"Mục Thần!" Liên Hoa lo lắng muốn tiến lên, hỏi thăm tình huống của Mục Thần.
"Không cho đi, không cho lại gần anh ta!" Cánh tay Triển Thiếu Khuynh giống như xích sắt, khóa chặt Liên Hoa ở trong lòng mình: "Anh ta vừa đối xử với em như vậy, em còn đồng tình với anh ta!"
Liên Hoa cứng họng, bởi vì chuyện vừa rồi, trong lòng cô xác thực không đồng tình với Mục Thần, nhưng tình bạn mấy năm, cô không có cách nào nhìn bạn mình bị thương. Cô thở dài, lẩm bẩm nói: "Thiếu Khuynh, Mục Thần chỉ là thiếu suy nghĩ, dù sao anh ấy cũng là bạn tốt của em, anh để em qua, em chỉ muốn nhìn anh ấy có thương tổn không thôi......"
"Em quan tâm anh ta có bị thương không, như vậy anh sang nhìn là được rồi!" Triển Thiếu Khuynh kéo Liên Hoa cách xa Mục Thần, cẩn thận giơ chân lên, từng bước một đi về phía Mục Thần.
Triển Thiếu Khuynh vẫn chưa đi được như bình thường, anh phải dưỡng thương hai tuần nữa, so với lần trước ở trước mặt Liên Hoa đã tốt hơn rồi, có thể vẫn có chênh lệch rất lớn với người bình thường, l^q'đ~ nhất là đi trên đất, anh phải cố gắng phối hợp tứ chi gấp mười lần, mới có thể khiến thân thể giữ trọng tâm để không ngã xuống.
Trong lòng anh chỉ có một ý niệm, đó chính là tuyệt đối không thể ở trước mặt tình địch mất thể diện! Nếu anh thay Liên Hoa đến xem thương thế Mục Thần, sẽ phải từng bước một đi tới, sẽ phải khiến Mục Thần kinh sợ khiến anh ta khâm phục, sẽ phải biểu lộ ra mình đã hồi phục như thường!
Mục Thần quả nhiên là nhìn ngây người, ánh mắt của anh nhìn thẳng vào Triển Thiếu Khuynh, trong mắt đều là hoảng sợ ngoài ý muốn.
Triển Thiếu Khuynh xuất hiện sau lưng của anh, thắt cổ anh ném ra ngoài thì còn vẻn vẹn chỉ là đỡ xe lăn đứng lên, nhưng bây giờ, Triển Thiếu Khuynh không có bất kỳ cái gì để dựa, từng bước một đi tới!
Chẳng lẽ, chân Triển Thiếu Khuynh đã bình phục?!
Trên mặt Mục Thần chán chường, nếu như Triển Thiếu Khuynh đã khôi phục khỏe mạnh, vậy anh còn có cái gì có thể vượt qua Triển Thiếu Khuynh? Trước kia anh cũng chỉ có thân thể này là tiền vốn lớn nhất mạnh hơn Triển Thiếu Khuynh, nhưng những phương diện khác, bất luận là tình cảm năm năm trước với Liên Hoa, hay là tình cảm huyết mạch tương liên với Tiểu Bạch, đều là Triển Thiếu Khuynh mạnh hơn. Nhưng nếu như chân Triển Thiếu Khuynh cũng hoàn toàn hồi phục, anh càng không có tư cách để so sánh......
Triển Thiếu Khuynh đứng nghiêm, lạnh lùng nhìn xuống Mục Thần, lấy uy thế sấm vang chớp giật nhìn anh chằm chằm mấy giây, mới chậm rãi cúi người, lôi tay Mục Thần nâng anh lên.
Triển Thiếu Khuynh ở bên tai Mục Thần bên tai, lấy giọng chỉ có hai người có thể nghe được nghiêm túc khiển trách anh: "Mục Thần, tình yêu của anh với Liên Hoa chính là muốn như vậy tổn thương cô ấy ư, anh có thể tổn hại cô ấy, ép buộc cô ấy đồng ý! Mục Thần, lần trước tôi đã nói với anh, sẽ để cho anh làm ra chuyện như vậy? Liên Hoa sẽ càng hận anh, sẽ chán ghét anh hơn, anh đây là tự tìm đường chết!"
Hiện tại anh hoàn toàn quên lời này rõ ràng là hai tuần trước Liên Hoa nói với anh, một lần kia anh ghen tỵ điên rồi, muốn mạnh mẽ chiếm Liên Hoa, nhưng anh làm như vậy, chỉ càng đẩy cô ấy ra xa mà thôi!
Mục Thần bị
"Mục Thần!" Liên Hoa lo lắng muốn tiến lên, hỏi thăm tình huống của Mục Thần.
"Không cho đi, không cho lại gần anh ta!" Cánh tay Triển Thiếu Khuynh giống như xích sắt, khóa chặt Liên Hoa ở trong lòng mình: "Anh ta vừa đối xử với em như vậy, em còn đồng tình với anh ta!"
Liên Hoa cứng họng, bởi vì chuyện vừa rồi, trong lòng cô xác thực không đồng tình với Mục Thần, nhưng tình bạn mấy năm, cô không có cách nào nhìn bạn mình bị thương. Cô thở dài, lẩm bẩm nói: "Thiếu Khuynh, Mục Thần chỉ là thiếu suy nghĩ, dù sao anh ấy cũng là bạn tốt của em, anh để em qua, em chỉ muốn nhìn anh ấy có thương tổn không thôi......"
"Em quan tâm anh ta có bị thương không, như vậy anh sang nhìn là được rồi!" Triển Thiếu Khuynh kéo Liên Hoa cách xa Mục Thần, cẩn thận giơ chân lên, từng bước một đi về phía Mục Thần.
Triển Thiếu Khuynh vẫn chưa đi được như bình thường, anh phải dưỡng thương hai tuần nữa, so với lần trước ở trước mặt Liên Hoa đã tốt hơn rồi, có thể vẫn có chênh lệch rất lớn với người bình thường, l^q'đ~ nhất là đi trên đất, anh phải cố gắng phối hợp tứ chi gấp mười lần, mới có thể khiến thân thể giữ trọng tâm để không ngã xuống.
Trong lòng anh chỉ có một ý niệm, đó chính là tuyệt đối không thể ở trước mặt tình địch mất thể diện! Nếu anh thay Liên Hoa đến xem thương thế Mục Thần, sẽ phải từng bước một đi tới, sẽ phải khiến Mục Thần kinh sợ khiến anh ta khâm phục, sẽ phải biểu lộ ra mình đã hồi phục như thường!
Mục Thần quả nhiên là nhìn ngây người, ánh mắt của anh nhìn thẳng vào Triển Thiếu Khuynh, trong mắt đều là hoảng sợ ngoài ý muốn.
Triển Thiếu Khuynh xuất hiện sau lưng của anh, thắt cổ anh ném ra ngoài thì còn vẻn vẹn chỉ là đỡ xe lăn đứng lên, nhưng bây giờ, Triển Thiếu Khuynh không có bất kỳ cái gì để dựa, từng bước một đi tới!
Chẳng lẽ, chân Triển Thiếu Khuynh đã bình phục?!
Trên mặt Mục Thần chán chường, nếu như Triển Thiếu Khuynh đã khôi phục khỏe mạnh, vậy anh còn có cái gì có thể vượt qua Triển Thiếu Khuynh? Trước kia anh cũng chỉ có thân thể này là tiền vốn lớn nhất mạnh hơn Triển Thiếu Khuynh, nhưng những phương diện khác, bất luận là tình cảm năm năm trước với Liên Hoa, hay là tình cảm huyết mạch tương liên với Tiểu Bạch, đều là Triển Thiếu Khuynh mạnh hơn. Nhưng nếu như chân Triển Thiếu Khuynh cũng hoàn toàn hồi phục, anh càng không có tư cách để so sánh......
Triển Thiếu Khuynh đứng nghiêm, lạnh lùng nhìn xuống Mục Thần, lấy uy thế sấm vang chớp giật nhìn anh chằm chằm mấy giây, mới chậm rãi cúi người, lôi tay Mục Thần nâng anh lên.
Triển Thiếu Khuynh ở bên tai Mục Thần bên tai, lấy giọng chỉ có hai người có thể nghe được nghiêm túc khiển trách anh: "Mục Thần, tình yêu của anh với Liên Hoa chính là muốn như vậy tổn thương cô ấy ư, anh có thể tổn hại cô ấy, ép buộc cô ấy đồng ý! Mục Thần, lần trước tôi đã nói với anh, sẽ để cho anh làm ra chuyện như vậy? Liên Hoa sẽ càng hận anh, sẽ chán ghét anh hơn, anh đây là tự tìm đường chết!"
Hiện tại anh hoàn toàn quên lời này rõ ràng là hai tuần trước Liên Hoa nói với anh, một lần kia anh ghen tỵ điên rồi, muốn mạnh mẽ chiếm Liên Hoa, nhưng anh làm như vậy, chỉ càng đẩy cô ấy ra xa mà thôi!
Mục Thần bị
Bình luận facebook