Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1342
CHƯƠNG 1342
Thẩm Hạ Lan còn định gọi Diệp Minh Triết, nhưng nghe thấy Diệp Tranh nói: “Mẹ, chân con có hơi đau, mẹ có thể dìu con vào nghỉ không?”
Đôi mắt to to đáng thương của Diệp Tranh khiến Thẩm Hạ Lan làm sao mà từ chối?
Biết rõ là cậu bé muốn giải vây cho Diệp Minh Triết, nhưng Thẩm Hạ Lan vẫn ngồi xổm xuống bế cậu bé lên.
Thể trọng của Diệp Tranh nhẹ đi không ít.
“Tranh à, con gầy rồi, có phải theo Trương Linh không có ăn no không?”
Mi tâm Thẩm Hạ Lan khẽ nhíu.
Diệp Tranh vội vàng nói: “Không có, sư phụ đối với con tốt lắm.”
“Con toàn nói tốt cho bà ta.”
Thẩm Hạ Lan lải lải nhải nhải mà bế Diệp Tranh đi vào.
Diệp Minh Triết nhìn thấy bọn họ đi vào rồi thì mới thở phào một hơi.
Hai tổ viên còn lại cũng xêm xêm tuổi với Diệp Minh Triết, lớn hơn một tí xíu, cũng chỉ sáu bảy tuổi thôi, bình thường ở quân khu nhìn thấy Diệp Minh Triết toàn xị mặt, tưởng cậu bé trời không sợ đất không sợ chứ, không ngờ vẫn có khắc tinh.
“Cục cưng tổ trưởng?”
Có người không sợ chết mà gọi một tiếng, lập tức thu hút ánh mắt như dao găm của Diệp Minh Triết.
“Cậu ngứa da đúng không?”
“Không không không, hệ thống an toàn của chúng ta thật sự bị công kích rồi.”
Đối phương vội vàng mở miệng.
Diệp Minh Triết nhíu chặt mày.
Cậu bé mới vừa trải qua sự xung kích bắn tỉa vật sống đầu tiên trong đời, đúng lúc cảm xúc đang không có chỗ để phát tiết, hôm nay vậy mà lại có người không cần mạng mà lao tới?
“Ai?”
“Một người có biệt danh là Chứng Hoang Tưởng, không biết là ai, chúng tôi không tra được IP của đối phương, tốc độ công kích rất nhanh, hệ thống phòng ngự của chúng ta đã bị công kích 30% rồi.”
Mi tâm của Diệp Minh Triết càng lúc càng nhíu chặt.
30%?
Hệ thống phòng ngự bên này là do đích thân cậu bé làm, vậy mà trong thời gian ngắn như vậy lại bị người ta công kích 30%, có thể thấy đối phương là một nhân vật lợi hại.
“Để tôi.”
Diệp Minh Triết trực tiếp đến trước máy tính, nhanh chóng ngồi xuống, bàn tay nhỏ bắt đầu nhập mã trên bàn phím.
Màn hình biến đổi liên tục.
Người xung quanh nín thở nhìn Diệp Minh Triết biểu diễn, ai nấy đều kính phục không ngớt.
Luôn nghe nói kỹ thuật máy tính của Diệp Minh Triết rất cao siêu, nhưng chưa thấy cậu bé biểu diễn qua, rất nhiều người cảm thấy có người khen ngợi cũng chỉ là muốn tâng bốc Diệp Minh Triết thôi, Diệp Minh Triết cũng chả giải thích những cái này, cũng không che giấu, để mặc cho tin đồn loan đi.
Bây giờ nhìn thấy Diệp Minh Triết trực tiếp trổ thao tác hacker tại hiện trường, ngón tay điêu luyện đó giống như là những nốt nhạc linh hoạt, gõ ra những tiếng giòn giã trên bàn phím, nghe rất vui tai, mà đối phương rất nhanh đã tan rã dưới sự truy đuổi có tuần tự của Diệp Minh Triết.
Chứng Hoang Tưởng muốn rút khỏi hệ thống, nhưng lại phát hiện đường lui bị chặn rồi.
Diệp Minh Triết trong lúc vá hệ thống phòng ngự, đồng thời đã thả virus cho máy tính cô bé.
Chứng Hoang Tưởng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, máy vi tính hoàn toàn không phản ứng rồi.
“Đậu xanh!”
Cô bé đập mạnh bàn phím trong cơn giận dữ, ‘ầm’ một tiếng, máy tính trực tiếp nổ.
“Đậu xanh!”
Chứng Hoang Tưởng tức đến hét lên.
“Máy tính của tôi!”
Ai mà ngờ Chứng Hoang Tưởng là một cô bé nhỏ đẹp như tượng tạc chứ.
Thẩm Hạ Lan còn định gọi Diệp Minh Triết, nhưng nghe thấy Diệp Tranh nói: “Mẹ, chân con có hơi đau, mẹ có thể dìu con vào nghỉ không?”
Đôi mắt to to đáng thương của Diệp Tranh khiến Thẩm Hạ Lan làm sao mà từ chối?
Biết rõ là cậu bé muốn giải vây cho Diệp Minh Triết, nhưng Thẩm Hạ Lan vẫn ngồi xổm xuống bế cậu bé lên.
Thể trọng của Diệp Tranh nhẹ đi không ít.
“Tranh à, con gầy rồi, có phải theo Trương Linh không có ăn no không?”
Mi tâm Thẩm Hạ Lan khẽ nhíu.
Diệp Tranh vội vàng nói: “Không có, sư phụ đối với con tốt lắm.”
“Con toàn nói tốt cho bà ta.”
Thẩm Hạ Lan lải lải nhải nhải mà bế Diệp Tranh đi vào.
Diệp Minh Triết nhìn thấy bọn họ đi vào rồi thì mới thở phào một hơi.
Hai tổ viên còn lại cũng xêm xêm tuổi với Diệp Minh Triết, lớn hơn một tí xíu, cũng chỉ sáu bảy tuổi thôi, bình thường ở quân khu nhìn thấy Diệp Minh Triết toàn xị mặt, tưởng cậu bé trời không sợ đất không sợ chứ, không ngờ vẫn có khắc tinh.
“Cục cưng tổ trưởng?”
Có người không sợ chết mà gọi một tiếng, lập tức thu hút ánh mắt như dao găm của Diệp Minh Triết.
“Cậu ngứa da đúng không?”
“Không không không, hệ thống an toàn của chúng ta thật sự bị công kích rồi.”
Đối phương vội vàng mở miệng.
Diệp Minh Triết nhíu chặt mày.
Cậu bé mới vừa trải qua sự xung kích bắn tỉa vật sống đầu tiên trong đời, đúng lúc cảm xúc đang không có chỗ để phát tiết, hôm nay vậy mà lại có người không cần mạng mà lao tới?
“Ai?”
“Một người có biệt danh là Chứng Hoang Tưởng, không biết là ai, chúng tôi không tra được IP của đối phương, tốc độ công kích rất nhanh, hệ thống phòng ngự của chúng ta đã bị công kích 30% rồi.”
Mi tâm của Diệp Minh Triết càng lúc càng nhíu chặt.
30%?
Hệ thống phòng ngự bên này là do đích thân cậu bé làm, vậy mà trong thời gian ngắn như vậy lại bị người ta công kích 30%, có thể thấy đối phương là một nhân vật lợi hại.
“Để tôi.”
Diệp Minh Triết trực tiếp đến trước máy tính, nhanh chóng ngồi xuống, bàn tay nhỏ bắt đầu nhập mã trên bàn phím.
Màn hình biến đổi liên tục.
Người xung quanh nín thở nhìn Diệp Minh Triết biểu diễn, ai nấy đều kính phục không ngớt.
Luôn nghe nói kỹ thuật máy tính của Diệp Minh Triết rất cao siêu, nhưng chưa thấy cậu bé biểu diễn qua, rất nhiều người cảm thấy có người khen ngợi cũng chỉ là muốn tâng bốc Diệp Minh Triết thôi, Diệp Minh Triết cũng chả giải thích những cái này, cũng không che giấu, để mặc cho tin đồn loan đi.
Bây giờ nhìn thấy Diệp Minh Triết trực tiếp trổ thao tác hacker tại hiện trường, ngón tay điêu luyện đó giống như là những nốt nhạc linh hoạt, gõ ra những tiếng giòn giã trên bàn phím, nghe rất vui tai, mà đối phương rất nhanh đã tan rã dưới sự truy đuổi có tuần tự của Diệp Minh Triết.
Chứng Hoang Tưởng muốn rút khỏi hệ thống, nhưng lại phát hiện đường lui bị chặn rồi.
Diệp Minh Triết trong lúc vá hệ thống phòng ngự, đồng thời đã thả virus cho máy tính cô bé.
Chứng Hoang Tưởng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, máy vi tính hoàn toàn không phản ứng rồi.
“Đậu xanh!”
Cô bé đập mạnh bàn phím trong cơn giận dữ, ‘ầm’ một tiếng, máy tính trực tiếp nổ.
“Đậu xanh!”
Chứng Hoang Tưởng tức đến hét lên.
“Máy tính của tôi!”
Ai mà ngờ Chứng Hoang Tưởng là một cô bé nhỏ đẹp như tượng tạc chứ.
Bình luận facebook