Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1352
CHƯƠNG 1352
Trương Linh khẽ cau mày, có chút muốn nói lại ngừng.
Tiêu Nguyệt thở dài một cái nói: “Nếu nó muốn ngồi ở vị trí đó thì phải dựa vào chính mình. Thu xếp cho tôi một chút, tôi muốn ở chỗ này mấy ngày.”
“Vâng thưa phu nhân.”
Trương Linh cũng rời đi.
Sau khi Thẩm Hạ Lan ra ngoài, cũng không vội vàng rời khỏi chợ đen, thay vào đó cô đi dạo quanh vài vòng, mua thêm một số đồ, lúc này mới ngồi xe về đồn đóng quân.
Khi Diệp Ân Tuấn tỉnh dậy đã không tìm được Thẩm Hạ Lan, lo lắng đến mức muốn lái xe ra ngoài, vừa ra cửa thì gặp Thẩm Hạ Lan đang xách túi lớn túi nhỏ về.
“Em ra ngoài mua đồ à?”
“Đúng vậy. Sao thế? Tiêu tiền của anh nên đau lòng à?”
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn một cách tinh nghịch.
Diệp Ân Tuấn đột nhiên bất lực mỉm cười.
“Làm sao có thể? Nhà chúng ta nghèo chỉ có tiền thôi, nếu như em không xài, để mọc lông à?”
“Em thích mấy lời này của chồng nhất, biết người đàn ông nào là đẹp trai nhất không?”
Diệp Ân Tuấn khẽ sững sờ, có chút nghi hoặc.
“Người đàn ông trả tiền là đẹp trai nhất đó! Vậy nên lát nữa anh phải ra ngoài dạo với em, bên này nghe nói kim cương rất đẹp, em phải mua một chút, chia cho bọn người Tử Thất, tốt xấu gì em cũng đến Châu Phi một lần không phải sao?”
Bộ dạng hào phóng của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn đột nhiên cười lên “Mệt không?”
“Sao không mệt được? Chân đau quá. Cõng nha?”
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn đầy mong đợi.
Diệp Ân Tuấn thở dài, chấp nhận số phận mà ngồi xổm xuống.
“Lên đi.”
Thẩm Hạ Lan nhảy lên lưng Diệp Ân Tuấn, hai tay ôm cổ anh, hơi thở ấm áp cọ cọ qua dái tai của Diệp Ân Tuấn.
“Ông xã, anh nghỉ ngơi tốt chưa?”
“Có chỉ thị gì thì nói, đừng trêu chọc anh, tránh xa tai anh ra chút.”
Diệp Ân Tuấn chỉ cảm thấy toàn thân run lên.
Con yêu tinh nhỏ này, đợi đó cho anh, có một ngày anh sẽ khiến cô cầu xin.
Trong lòng Diệp Ân Tuấn thầm nghĩ.
Thẩm Hạ Lan không biết sống chết mà dựa trên cổ anh, hơi thở tựa hoa lan.
“Em không thích.”
“Thẩm Hạ Lan, có câu tục ngữ này em nghe qua chưa?”
“Hửm?”
“Gieo nhân nào gặp quả đấy.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn không nhẹ cũng không nặng, thậm chí còn dịu dàng, nhưng khiến Thẩm Hạ Lan không khỏi rùng mình.
“Xía, uy hiếp em.”
Thẩm Hạ Lan bĩu môi, nhưng đã ngừng động tác trêu chọc Diệp Ân Tuấn.
Thần kinh căng thẳng của Diệp Ân Tuấn cuối cùng cũng được thả lỏng.
Hai người mùi mẫn tình cảm giống như không có ai ở bên cạnh, đã kích thích rất nhiều chó độc thân. Các binh lính ở các quân khu đó nhìn bọn họ, mắt cũng lòi ra hết rồi.
Ánh mắt Diệp Ân Tuấn đột nhiên trở nên lạnh lùng.
“Bị thiếu huấn luyện đúng không?”
Một câu nói khiến mấy binh sĩ đó như mong mọc thêm được hai chân, nhanh chóng chạy đi.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên cười nói: “Đúng rồi, chồng, khi nào anh mặc đồ nữ tỏ tình em ở trên phố vậy?”
Diệp Ân Tuấn đột nhiên sững người.
Trương Linh khẽ cau mày, có chút muốn nói lại ngừng.
Tiêu Nguyệt thở dài một cái nói: “Nếu nó muốn ngồi ở vị trí đó thì phải dựa vào chính mình. Thu xếp cho tôi một chút, tôi muốn ở chỗ này mấy ngày.”
“Vâng thưa phu nhân.”
Trương Linh cũng rời đi.
Sau khi Thẩm Hạ Lan ra ngoài, cũng không vội vàng rời khỏi chợ đen, thay vào đó cô đi dạo quanh vài vòng, mua thêm một số đồ, lúc này mới ngồi xe về đồn đóng quân.
Khi Diệp Ân Tuấn tỉnh dậy đã không tìm được Thẩm Hạ Lan, lo lắng đến mức muốn lái xe ra ngoài, vừa ra cửa thì gặp Thẩm Hạ Lan đang xách túi lớn túi nhỏ về.
“Em ra ngoài mua đồ à?”
“Đúng vậy. Sao thế? Tiêu tiền của anh nên đau lòng à?”
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn một cách tinh nghịch.
Diệp Ân Tuấn đột nhiên bất lực mỉm cười.
“Làm sao có thể? Nhà chúng ta nghèo chỉ có tiền thôi, nếu như em không xài, để mọc lông à?”
“Em thích mấy lời này của chồng nhất, biết người đàn ông nào là đẹp trai nhất không?”
Diệp Ân Tuấn khẽ sững sờ, có chút nghi hoặc.
“Người đàn ông trả tiền là đẹp trai nhất đó! Vậy nên lát nữa anh phải ra ngoài dạo với em, bên này nghe nói kim cương rất đẹp, em phải mua một chút, chia cho bọn người Tử Thất, tốt xấu gì em cũng đến Châu Phi một lần không phải sao?”
Bộ dạng hào phóng của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn đột nhiên cười lên “Mệt không?”
“Sao không mệt được? Chân đau quá. Cõng nha?”
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn đầy mong đợi.
Diệp Ân Tuấn thở dài, chấp nhận số phận mà ngồi xổm xuống.
“Lên đi.”
Thẩm Hạ Lan nhảy lên lưng Diệp Ân Tuấn, hai tay ôm cổ anh, hơi thở ấm áp cọ cọ qua dái tai của Diệp Ân Tuấn.
“Ông xã, anh nghỉ ngơi tốt chưa?”
“Có chỉ thị gì thì nói, đừng trêu chọc anh, tránh xa tai anh ra chút.”
Diệp Ân Tuấn chỉ cảm thấy toàn thân run lên.
Con yêu tinh nhỏ này, đợi đó cho anh, có một ngày anh sẽ khiến cô cầu xin.
Trong lòng Diệp Ân Tuấn thầm nghĩ.
Thẩm Hạ Lan không biết sống chết mà dựa trên cổ anh, hơi thở tựa hoa lan.
“Em không thích.”
“Thẩm Hạ Lan, có câu tục ngữ này em nghe qua chưa?”
“Hửm?”
“Gieo nhân nào gặp quả đấy.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn không nhẹ cũng không nặng, thậm chí còn dịu dàng, nhưng khiến Thẩm Hạ Lan không khỏi rùng mình.
“Xía, uy hiếp em.”
Thẩm Hạ Lan bĩu môi, nhưng đã ngừng động tác trêu chọc Diệp Ân Tuấn.
Thần kinh căng thẳng của Diệp Ân Tuấn cuối cùng cũng được thả lỏng.
Hai người mùi mẫn tình cảm giống như không có ai ở bên cạnh, đã kích thích rất nhiều chó độc thân. Các binh lính ở các quân khu đó nhìn bọn họ, mắt cũng lòi ra hết rồi.
Ánh mắt Diệp Ân Tuấn đột nhiên trở nên lạnh lùng.
“Bị thiếu huấn luyện đúng không?”
Một câu nói khiến mấy binh sĩ đó như mong mọc thêm được hai chân, nhanh chóng chạy đi.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên cười nói: “Đúng rồi, chồng, khi nào anh mặc đồ nữ tỏ tình em ở trên phố vậy?”
Diệp Ân Tuấn đột nhiên sững người.
Bình luận facebook