Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1388
CHƯƠNG 1388
Lời này của Diệp Ân Tuấn làm cho Thẩm Hạ Lan có chút buồn bực.
“Được rồi. Cắt bánh đi.”
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn ưu nhã cắt bánh, thật sự hâm mộ ngón tay thon dài này.
Diệp Ân Tuấn đưa bánh ngọt cho Thẩm Hạ Lan.
“Miếng thứ nhất phải cho thọ tinh.”
“Không thích ăn, em ăn giúp anh đi.”
Diệp Ân Tuấn cũng không thích đồ ngọt.
Thẩm Hạ Lan rất kiên trì đút đến miệng anh một miếng, sau đó mới bắt đầu ăn.
Cô ăn rất tao nhã, nhưng mà những tia sáng lốm đốm dưới mắt lại lộ vẻ như ăn rất ngon.
Đúng lúc có một miếng bơ dính ở khóe miệng, Diệp Ân Tuấn duỗi ngón tay nhẹ nhàng quét qua bờ môi cô, lập tức làm cho cả người Thẩm Hạ Lan run rẩy.
“Anh, anh làm gì thế?”
Mặt cô đỏ lên.
Diệp Ân Tuấn cười nói: “Dính vào khóe miệng rồi.”
“Ồ,”
Cô gật nhẹ đầu, tim đập như trống.
Hai người show ân ái không xem ai ra gì quả thật kích thích người xung quanh, nhưng mà hai người bọn họ căn bản không biết.
Một bữa cơm đến đến nồng tình mật ý.
Sau khi Diệp Ân Tuấn thanh toán xong, Thẩm Hạ Lan cùng anh ra khỏi nhà hàng, cô nhìn Diệp Ân Tuấn nói: “Em cũng có quà cho anh đây.”
“Cái gì?”
Thẩm Hạ Lan lấy ra chiếc đồng hồ kim cương kia.
“Đây chính là món quà sinh nhật đầu tiên em tặng cho anh, anh phải giữ kỹ.”
Diệp Ân Tuấn nhớ đến kết hôn tám năm, quả thật là lần đầu tiên mừng sinh nhật với Thẩm Hạ Lan. Ba năm kết hôn đầu tiên đó, Diệp Ân Tuấn cũng không tổ chức sinh nhật, cho nên quà sinh nhật Thẩm Hạ Lan chuẩn bị cũng không tặng đi.
Năm năm ở nước ngoài cô hận Diệp Ân Tuấn, càng không có khả năng chuẩn bị quà cho anh, không ngờ kết hôn tám năm, thế mà lần đầu tiên anh nhận được quà của Thẩm Hạ Lan.
“Được.”
Diệp Ân Tuấn lấy đồng hồ trên cổ tay mình xuống, để Thẩm Hạ Lan mang đồng hồ mới lên.
Đồng hồ kim cương dưới ánh nắng phát ra hào quang, làm cổ tay Diệp Ân Tuấn càng thêm xinh đẹp.
Thẩm Hạ Lan nhìn vô cùng thỏa mãn.
“Sau này chiếc đồng hồ này chính là em, lúc em không có ở đây, chiếc đồng hồ này sẽ bên cạnh từng phút từng giây.”
“Nói nhảm, cái gì gọi là không ở? Em vĩnh viễn ở đây.”
Diệp Ân Tuấn trực tiếp cúi đầu xuống hôn lấy Thẩm Hạ Lan.
Ở đầu đường bị ông xã đẹp trai hôn môi, Thẩm Hạ Lan cảm thấy máu cả người sôi trào, ngượng ngùng cũng thật sự hưng phấn.
Hai người hôn môi xong, Diệp Ân Tuấn khàn giọng nói: “Có muốn đi dạo một chút?”
“Không muốn, chúng ta mua ít đồ xong thì về, em muốn cùng anh ra biển.”
Yêu cầu của Thẩm Hạ Lan Diệp Ân Tuấn đương nhiên thỏa mãn.
Chỉ là anh có chút buồn bực.
Nếu như mình không phẫu thuật cái kia, có phải là khi rời bến có thể làm rất nhiều chuyện không? Ví dụ như làm chuyện yêu nên làm!
Hôm nay chỉ có thể nhìn không thể ăn, chuyện đau đầu nhức trứng như vậy rốt cuộc còn phải kéo dài bao lâu?
Diệp Ân Tuấn cảm giác mình sắp điên rồi.
Lời này của Diệp Ân Tuấn làm cho Thẩm Hạ Lan có chút buồn bực.
“Được rồi. Cắt bánh đi.”
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn ưu nhã cắt bánh, thật sự hâm mộ ngón tay thon dài này.
Diệp Ân Tuấn đưa bánh ngọt cho Thẩm Hạ Lan.
“Miếng thứ nhất phải cho thọ tinh.”
“Không thích ăn, em ăn giúp anh đi.”
Diệp Ân Tuấn cũng không thích đồ ngọt.
Thẩm Hạ Lan rất kiên trì đút đến miệng anh một miếng, sau đó mới bắt đầu ăn.
Cô ăn rất tao nhã, nhưng mà những tia sáng lốm đốm dưới mắt lại lộ vẻ như ăn rất ngon.
Đúng lúc có một miếng bơ dính ở khóe miệng, Diệp Ân Tuấn duỗi ngón tay nhẹ nhàng quét qua bờ môi cô, lập tức làm cho cả người Thẩm Hạ Lan run rẩy.
“Anh, anh làm gì thế?”
Mặt cô đỏ lên.
Diệp Ân Tuấn cười nói: “Dính vào khóe miệng rồi.”
“Ồ,”
Cô gật nhẹ đầu, tim đập như trống.
Hai người show ân ái không xem ai ra gì quả thật kích thích người xung quanh, nhưng mà hai người bọn họ căn bản không biết.
Một bữa cơm đến đến nồng tình mật ý.
Sau khi Diệp Ân Tuấn thanh toán xong, Thẩm Hạ Lan cùng anh ra khỏi nhà hàng, cô nhìn Diệp Ân Tuấn nói: “Em cũng có quà cho anh đây.”
“Cái gì?”
Thẩm Hạ Lan lấy ra chiếc đồng hồ kim cương kia.
“Đây chính là món quà sinh nhật đầu tiên em tặng cho anh, anh phải giữ kỹ.”
Diệp Ân Tuấn nhớ đến kết hôn tám năm, quả thật là lần đầu tiên mừng sinh nhật với Thẩm Hạ Lan. Ba năm kết hôn đầu tiên đó, Diệp Ân Tuấn cũng không tổ chức sinh nhật, cho nên quà sinh nhật Thẩm Hạ Lan chuẩn bị cũng không tặng đi.
Năm năm ở nước ngoài cô hận Diệp Ân Tuấn, càng không có khả năng chuẩn bị quà cho anh, không ngờ kết hôn tám năm, thế mà lần đầu tiên anh nhận được quà của Thẩm Hạ Lan.
“Được.”
Diệp Ân Tuấn lấy đồng hồ trên cổ tay mình xuống, để Thẩm Hạ Lan mang đồng hồ mới lên.
Đồng hồ kim cương dưới ánh nắng phát ra hào quang, làm cổ tay Diệp Ân Tuấn càng thêm xinh đẹp.
Thẩm Hạ Lan nhìn vô cùng thỏa mãn.
“Sau này chiếc đồng hồ này chính là em, lúc em không có ở đây, chiếc đồng hồ này sẽ bên cạnh từng phút từng giây.”
“Nói nhảm, cái gì gọi là không ở? Em vĩnh viễn ở đây.”
Diệp Ân Tuấn trực tiếp cúi đầu xuống hôn lấy Thẩm Hạ Lan.
Ở đầu đường bị ông xã đẹp trai hôn môi, Thẩm Hạ Lan cảm thấy máu cả người sôi trào, ngượng ngùng cũng thật sự hưng phấn.
Hai người hôn môi xong, Diệp Ân Tuấn khàn giọng nói: “Có muốn đi dạo một chút?”
“Không muốn, chúng ta mua ít đồ xong thì về, em muốn cùng anh ra biển.”
Yêu cầu của Thẩm Hạ Lan Diệp Ân Tuấn đương nhiên thỏa mãn.
Chỉ là anh có chút buồn bực.
Nếu như mình không phẫu thuật cái kia, có phải là khi rời bến có thể làm rất nhiều chuyện không? Ví dụ như làm chuyện yêu nên làm!
Hôm nay chỉ có thể nhìn không thể ăn, chuyện đau đầu nhức trứng như vậy rốt cuộc còn phải kéo dài bao lâu?
Diệp Ân Tuấn cảm giác mình sắp điên rồi.
Bình luận facebook