Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1392
CHƯƠNG 1392
Diệp Ân Tuấn nằm xuống bên cạnh cô, mười ngón tay đan vào nhau, thấp giọng nói: “Nếu như mỗi ngày có thể mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì quay về cũng không tệ.”
“Sau đó có hai mẫu đất, nuôi vài con trâu sao?”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan lập tức làm Diệp Ân Tuấn nở nụ cười.
Cuộc sống điền viên tất cả mọi người đều hướng đến, nhưng mà lớn rồi tuyệt đối không tốt đẹp như trong tưởng tượng.
Thẩm Hạ Lan dựa vào bả vai Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: “Em vẫn luôn suy nghĩ, nếu như tám năm trước không có hiểu lầm kia, hai chúng ta có thể đến với nhau hay không.”
“Có lẽ là sẽ, anh không thích Sở Anh Lạc, đương nhiên sẽ không lấy cô ấy vào cửa.”
Diệp Ân Tuấn nói làm Thẩm Hạ Lan nhớ đến lời Tống Đình từng nói, cũng nhớ đến bộ áo cưới đó.
Cô nhìn Diệp Ân Tuấn, thấp giọng hỏi: “Có phải lúc học đại học có phải anh đã vừa ý em không? Em nghe nói tiệc rượu lần đó là Thẩm Hạ Lan và Tống Khinh Dao tính kế để anh ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ cưới Sở Anh Lạc, kết quả anh lại cho người đưa rượu đã thêm đồ cho em? Hả?”
Diệp Ân Tuấn sững sờ, giống như không ngờ chuyện như vậy sẽ bị Thẩm Hạ Lan biết, không khỏi nhíu mày: “Cái tên miệng rộng Tống Đình này.”
Thẩm Hạ Lan lập tức có chút đắc ý cười.
“Đến cùng phải hay không?”
“Phải cái gì?”
“Có phải anh lúc đại học đã thích em?”
Câu hỏi của Thẩm Hạ Lan làm Diệp Ân Tuấn có chút quẫn bách.
“Không biết em đang nói cái gì.”
Diệp Ân Tuấn ngạo kiều gối cánh tay lên sau đầu mình, nhìn bầu trời đầy sao, không khỏi nhớ lại thời kỳ đại học.
Lúc ấy anh cũng đã là năm tư đại học, Thẩm Hạ Lan mới là tân sinh viên mới vào học, lần đầu tiên nhìn thấy cô, cô đang tìm ký túc xá.
Anh còn nhớ lúc ấy Thẩm Hạ Lan mặc quần jeans, áo sơ mi trắng, kéo theo vali gặp người nào cũng hỏi lớp của cô ở đâu.
Diệp Ân Tuấn thật sự không nhìn được cô gái này hỏi người này người khác, đánh phải đẩy người bên cạnh ra, để cậu ta dẫn Thẩm Hạ Lan đi.
Có lẽ bắt đầu từ ngay cái nhìn kia, anh đã thích cô gái này.
Ngay lúc đó mặc dù cách ăn mặc của Thẩm Hạ Lan cực kỳ tùy ý, rất bình thường, nhưng mà nụ cười ấm áp đó, khuôn mặt xinh đẹp tự tin vẫn rất là chói mắt.
Nhưng mà Diệp Ân Tuấn cũng cao ngạo, cho dù xem trọng cô gái này, cũng sẽ không chủ động Đuổi theo, chỉ là sẽ không tự chủ được tìm kiếm cảm giác tồn tại ở những nơi mà cô đi qua, sau đó nhìn vẻ kinh diễm của Thẩm Hạ Lan khi nhìn thấy mình, anh đã cảm thấy ngọt ngào trong lòng.
Nghĩ đến đây, khóe môi của Diệp Ân Tuấn có chút cong lại.
Thời đại học thật sự rất là tốt đẹp.
Thẩm Hạ Lan không có được đáp án mình mong muốn, trực tiếp xoay người áp Diệp Ân Tuấn dưới người.
“Nói hay không?”
Tư thế lúc này có chút ái muội.
Hô hấp của Diệp Ân Tuấn đột nhiên dồn dập.
“Bà xã, em đây là định làm cái gì?”
“Em muốn nghe đáp án. Đến cùng là lúc đại học anh có thích em hay không?”
Thẩm Hạ Lan vô cùng cố chấp với chuyện này.
Diệp Ân Tuấn cười cười, đột nhiên giữ đầu của cô lại, môi mỏng hơi lạnh lập tức ngăn miệng Thẩm Hạ Lan lại.
Diệp Ân Tuấn nằm xuống bên cạnh cô, mười ngón tay đan vào nhau, thấp giọng nói: “Nếu như mỗi ngày có thể mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì quay về cũng không tệ.”
“Sau đó có hai mẫu đất, nuôi vài con trâu sao?”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan lập tức làm Diệp Ân Tuấn nở nụ cười.
Cuộc sống điền viên tất cả mọi người đều hướng đến, nhưng mà lớn rồi tuyệt đối không tốt đẹp như trong tưởng tượng.
Thẩm Hạ Lan dựa vào bả vai Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: “Em vẫn luôn suy nghĩ, nếu như tám năm trước không có hiểu lầm kia, hai chúng ta có thể đến với nhau hay không.”
“Có lẽ là sẽ, anh không thích Sở Anh Lạc, đương nhiên sẽ không lấy cô ấy vào cửa.”
Diệp Ân Tuấn nói làm Thẩm Hạ Lan nhớ đến lời Tống Đình từng nói, cũng nhớ đến bộ áo cưới đó.
Cô nhìn Diệp Ân Tuấn, thấp giọng hỏi: “Có phải lúc học đại học có phải anh đã vừa ý em không? Em nghe nói tiệc rượu lần đó là Thẩm Hạ Lan và Tống Khinh Dao tính kế để anh ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ cưới Sở Anh Lạc, kết quả anh lại cho người đưa rượu đã thêm đồ cho em? Hả?”
Diệp Ân Tuấn sững sờ, giống như không ngờ chuyện như vậy sẽ bị Thẩm Hạ Lan biết, không khỏi nhíu mày: “Cái tên miệng rộng Tống Đình này.”
Thẩm Hạ Lan lập tức có chút đắc ý cười.
“Đến cùng phải hay không?”
“Phải cái gì?”
“Có phải anh lúc đại học đã thích em?”
Câu hỏi của Thẩm Hạ Lan làm Diệp Ân Tuấn có chút quẫn bách.
“Không biết em đang nói cái gì.”
Diệp Ân Tuấn ngạo kiều gối cánh tay lên sau đầu mình, nhìn bầu trời đầy sao, không khỏi nhớ lại thời kỳ đại học.
Lúc ấy anh cũng đã là năm tư đại học, Thẩm Hạ Lan mới là tân sinh viên mới vào học, lần đầu tiên nhìn thấy cô, cô đang tìm ký túc xá.
Anh còn nhớ lúc ấy Thẩm Hạ Lan mặc quần jeans, áo sơ mi trắng, kéo theo vali gặp người nào cũng hỏi lớp của cô ở đâu.
Diệp Ân Tuấn thật sự không nhìn được cô gái này hỏi người này người khác, đánh phải đẩy người bên cạnh ra, để cậu ta dẫn Thẩm Hạ Lan đi.
Có lẽ bắt đầu từ ngay cái nhìn kia, anh đã thích cô gái này.
Ngay lúc đó mặc dù cách ăn mặc của Thẩm Hạ Lan cực kỳ tùy ý, rất bình thường, nhưng mà nụ cười ấm áp đó, khuôn mặt xinh đẹp tự tin vẫn rất là chói mắt.
Nhưng mà Diệp Ân Tuấn cũng cao ngạo, cho dù xem trọng cô gái này, cũng sẽ không chủ động Đuổi theo, chỉ là sẽ không tự chủ được tìm kiếm cảm giác tồn tại ở những nơi mà cô đi qua, sau đó nhìn vẻ kinh diễm của Thẩm Hạ Lan khi nhìn thấy mình, anh đã cảm thấy ngọt ngào trong lòng.
Nghĩ đến đây, khóe môi của Diệp Ân Tuấn có chút cong lại.
Thời đại học thật sự rất là tốt đẹp.
Thẩm Hạ Lan không có được đáp án mình mong muốn, trực tiếp xoay người áp Diệp Ân Tuấn dưới người.
“Nói hay không?”
Tư thế lúc này có chút ái muội.
Hô hấp của Diệp Ân Tuấn đột nhiên dồn dập.
“Bà xã, em đây là định làm cái gì?”
“Em muốn nghe đáp án. Đến cùng là lúc đại học anh có thích em hay không?”
Thẩm Hạ Lan vô cùng cố chấp với chuyện này.
Diệp Ân Tuấn cười cười, đột nhiên giữ đầu của cô lại, môi mỏng hơi lạnh lập tức ngăn miệng Thẩm Hạ Lan lại.
Bình luận facebook