Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1397
CHƯƠNG 1397
Bác sĩ sau khi khám xong, thấp giọng nói: “Anh ấy bị cảm lạnh dẫn đến phát sốt, uống chút thuốc hạ sốt là được rồi, nhưng mà anh ấy thiếu ngủ nghiêm trọng, hẳn là phải để anh ấy nghỉ ngơi nhiều mới tốt.”
Thẩm Hạ Lan gật nhẹ đầu, tự mình tiễn bác sĩ đi.
Lúc quay về, Diệp Ân Tuấn còn chưa tỉnh lại.
Anh rất ít khi như vậy.
Thẩm Hạ Lan nắm tay Diệp Ân Tuấn, cảm thấy nhiệt độ cơ thể của anh còn đang lên cao.
Người đàn ông này sao thế?
Sao lại phát sốt chứ?
Chẳng lẽ vì đêm qua ngắm sao?
Nhưng mà cũng không đi ra ngoài mà!
Thẩm Hạ Lan trăm mối không thể hiểu, cô không hỏi nhớ đến những mẩu thuốc lá trên booong tàu.
“Đêm qua anh ấy mấy giờ ngủ?”
“Rạng sáng năm giờ hơn.”
Câu trả lời của thủ hạ làm Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ.
Người đàn ông này cả đêm không ngủ làm gì?
Một mình đứng trên boong tàu ngắm biển.
Thẩm Hạ Lan có chút đau lòng.
Cô đi lấy chút nước ấm, lấy khăn nóng lau lau qua người Diệp Ân Tuấn rồi lại đút thuốc cho anh.
Hầu hạ khoảng chừng hai tiếng, nhiệt độ của Diệp Ân Tuấn cuối cùng cũng hạ xuống.
Lúc anh mở to mắt cảm thấy cả người vô lực.
“Anh đây sao thế?”
Diệp Ân Tuấn muốn đứng dậy, lại cảm thấy vô cùng yếu.
Thẩm Hạ Lan vội vàng đỡ anh dậy, cho anh uống chút nước ấm, lúc này mới thấp giọng nói: “Anh phát sốt?”
“Anh?”
Diệp Ân Tuấn hơi ngơ ra.
Sao anh có thể phát sốt được?
Nhưng mà nhìn biểu cảm của Thẩm Hạ Lan cũng biết là cô đang nói thật.
“Xin lỗi, làm em lo lắng.”
“Người đều ăn ngũ cốc hoa màu, sau có thể không bị bệnh được? Anh xin lỗi em cái gì. Ngược lại là em, ở bên cạnh anh cũng không biết anh phát sốt.”
Thẩm Hạ Lan có chút tự trách.
Diệp Ân Tuấn nắm lấy tay cô nói: “Là chính anh không chú ý, trước nay chưa từng bị cảm, không ngờ thế mà lại bị cảm.”
“Có đói bụng không? Em mua cháo gạo, anh ăn một chút?”
Thẩm Hạ Lan nhắc đến đề tài này.
“Được.”
Diệp Ân Tuấn ôn nhu cười.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy trong ánh mắt của anh nhiều hơn một tia nhu tình, còn có những thứ khác, nhưng mà cô không hiểu được.
Cô lấy cháo gạo, từng miếng từng miếng đút cho Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn nhìn khuôn mặt Thẩm Hạ Lan, từng miếng từng miếng ăn cháo, cảm thấy đáy lòng nóng lên.
Người phụ nữ này là người phụ nữ mà cả đời này anh muốn dùng tính mạng để bảo vệ, không thể để cho cô có chút thương tổn nào.
Sau khi Thẩm Hạ Lan đút hết một chén cháo gạo, nhìn thấy trán của Diệp Ân Tuấn có chút mồ hôi, lúc này mới thở dài một hơi.
Bác sĩ sau khi khám xong, thấp giọng nói: “Anh ấy bị cảm lạnh dẫn đến phát sốt, uống chút thuốc hạ sốt là được rồi, nhưng mà anh ấy thiếu ngủ nghiêm trọng, hẳn là phải để anh ấy nghỉ ngơi nhiều mới tốt.”
Thẩm Hạ Lan gật nhẹ đầu, tự mình tiễn bác sĩ đi.
Lúc quay về, Diệp Ân Tuấn còn chưa tỉnh lại.
Anh rất ít khi như vậy.
Thẩm Hạ Lan nắm tay Diệp Ân Tuấn, cảm thấy nhiệt độ cơ thể của anh còn đang lên cao.
Người đàn ông này sao thế?
Sao lại phát sốt chứ?
Chẳng lẽ vì đêm qua ngắm sao?
Nhưng mà cũng không đi ra ngoài mà!
Thẩm Hạ Lan trăm mối không thể hiểu, cô không hỏi nhớ đến những mẩu thuốc lá trên booong tàu.
“Đêm qua anh ấy mấy giờ ngủ?”
“Rạng sáng năm giờ hơn.”
Câu trả lời của thủ hạ làm Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ.
Người đàn ông này cả đêm không ngủ làm gì?
Một mình đứng trên boong tàu ngắm biển.
Thẩm Hạ Lan có chút đau lòng.
Cô đi lấy chút nước ấm, lấy khăn nóng lau lau qua người Diệp Ân Tuấn rồi lại đút thuốc cho anh.
Hầu hạ khoảng chừng hai tiếng, nhiệt độ của Diệp Ân Tuấn cuối cùng cũng hạ xuống.
Lúc anh mở to mắt cảm thấy cả người vô lực.
“Anh đây sao thế?”
Diệp Ân Tuấn muốn đứng dậy, lại cảm thấy vô cùng yếu.
Thẩm Hạ Lan vội vàng đỡ anh dậy, cho anh uống chút nước ấm, lúc này mới thấp giọng nói: “Anh phát sốt?”
“Anh?”
Diệp Ân Tuấn hơi ngơ ra.
Sao anh có thể phát sốt được?
Nhưng mà nhìn biểu cảm của Thẩm Hạ Lan cũng biết là cô đang nói thật.
“Xin lỗi, làm em lo lắng.”
“Người đều ăn ngũ cốc hoa màu, sau có thể không bị bệnh được? Anh xin lỗi em cái gì. Ngược lại là em, ở bên cạnh anh cũng không biết anh phát sốt.”
Thẩm Hạ Lan có chút tự trách.
Diệp Ân Tuấn nắm lấy tay cô nói: “Là chính anh không chú ý, trước nay chưa từng bị cảm, không ngờ thế mà lại bị cảm.”
“Có đói bụng không? Em mua cháo gạo, anh ăn một chút?”
Thẩm Hạ Lan nhắc đến đề tài này.
“Được.”
Diệp Ân Tuấn ôn nhu cười.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy trong ánh mắt của anh nhiều hơn một tia nhu tình, còn có những thứ khác, nhưng mà cô không hiểu được.
Cô lấy cháo gạo, từng miếng từng miếng đút cho Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn nhìn khuôn mặt Thẩm Hạ Lan, từng miếng từng miếng ăn cháo, cảm thấy đáy lòng nóng lên.
Người phụ nữ này là người phụ nữ mà cả đời này anh muốn dùng tính mạng để bảo vệ, không thể để cho cô có chút thương tổn nào.
Sau khi Thẩm Hạ Lan đút hết một chén cháo gạo, nhìn thấy trán của Diệp Ân Tuấn có chút mồ hôi, lúc này mới thở dài một hơi.
Bình luận facebook