Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1403
CHƯƠNG 1403
Bọn họ được huấn luyện nghiêm túc, lại làm cho Thẩm Hạ Lan cảm thấy có chút quen thuộc.
“Người của nhà họ Diệp hả?”
Thẩm Hạ Lan hơi kinh ngạc.
Đúng lúc này, Tống Đình bước ra từ bên trong.
“Mợ chủ.”
Trong nháy mắt nhìn thấy Tống Đình, Thẩm Hạ Lan hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Có một suy nghĩ chợt lóe lên ở trong đầu, lại nhanh chóng lướt mất.
“Sao anh lại đến đây?”
“Tối hôm qua sếp Diệp đã gọi điện thoại cho tôi đến đây.”
Tống Đình vô cùng mệt mỏi, có vẻ như là mấy ngày nay không được nghỉ ngơi tốt.
Thẩm Hạ Lan nghĩ tới anh ta chạy một đường từ Vân Nam đến đây, không khỏi thấp giọng nói: “Vất vả cho anh rồi.”
“Vẫn ổn, đây là sách cổ, là cậu Hạ đã sai người đưa cho tôi, tôi nghĩ đến cũng đã đến rồi, cho nên thuận tiện mang đến đây.”
Tống Đình đưa quyển sách cổ ở trong tay cho Thẩm Hạ Lan.
Quyển sách cổ này đúng là đã lâu năm rồi, giấy đều đã ố vàng.
Thẩm Hạ Lan có chút kích động, dù sao thì cái này có thể trị tận gốc chứng bệnh đau thần kinh của Diệp Ân Tuấn, cô vội vàng nhét vào trong ngực.
“Ân Tuấn kêu anh đến đây làm gì vậy?”
Thẩm Hạ Lan nhớ tối hôm qua Diệp Ân Tuấn rất khó chịu, không khỏi có chút lo lắng.
Tống Đình thấp giọng nói: “sếp Diệp chỉ kêu tôi dẫn người sang đây thăm Tử, nói là có chuyện gì thì để sáng ngày hôm sau rồi hẵng nói, không ngờ tới là mợ chủ lại đến đây.”
“Anh ấy đang sốt.”
Thẩm Hạ Lan bất đắc dĩ nói.
Tống Đình lập tức hiểu ngay.
Bị người thân nhất của mình phản bội, tư vị này giống như róc da róc thịt, đau thấu tim gan.
“Vậy mợ chủ, mợ là…”
“Vào xem một chút đi.”
Ở nơi đất khách quê người, Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Tống Đình, cả người đều lên tinh thần.
Cho dù Kình Thiên Minh có tốt đi nữa thì dù sao cũng không bằng bọn người Tống Đình và Ám Dạ, lúc này có thể có thêm một tia lực lượng.
Tống Đình nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đi vào, thấp giọng nói: “Mợ chủ, Dương Tân cũng đến đây.”
Bước chân của Thẩm Hạ Lan dừng lại một chút, “ừ” một tiếng, cũng không có quá nhiều biểu cảm gì rồi lại bước vào trong.
Tống Đình không hiểu rõ một tiếng “ừ” này của Thẩm Hạ Lan là có ý gì, là chấp nhận, hay là không chấp nhận? Không khỏi có chút thấp thỏm, lập tức đi theo vào.
Ở phía xa xa, Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Dương Tân đang ngồi trên xe lăn.
Ánh mắt của anh ta lóe lên sự kích động, lại mang theo một tia hoảng sợ và thấp thỏm, không khỏi làm cho Thẩm Hạ Lan nhớ tới bộ dạng cao ngạo lúc vừa mới gặp anh ta.
Bọn họ được huấn luyện nghiêm túc, lại làm cho Thẩm Hạ Lan cảm thấy có chút quen thuộc.
“Người của nhà họ Diệp hả?”
Thẩm Hạ Lan hơi kinh ngạc.
Đúng lúc này, Tống Đình bước ra từ bên trong.
“Mợ chủ.”
Trong nháy mắt nhìn thấy Tống Đình, Thẩm Hạ Lan hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Có một suy nghĩ chợt lóe lên ở trong đầu, lại nhanh chóng lướt mất.
“Sao anh lại đến đây?”
“Tối hôm qua sếp Diệp đã gọi điện thoại cho tôi đến đây.”
Tống Đình vô cùng mệt mỏi, có vẻ như là mấy ngày nay không được nghỉ ngơi tốt.
Thẩm Hạ Lan nghĩ tới anh ta chạy một đường từ Vân Nam đến đây, không khỏi thấp giọng nói: “Vất vả cho anh rồi.”
“Vẫn ổn, đây là sách cổ, là cậu Hạ đã sai người đưa cho tôi, tôi nghĩ đến cũng đã đến rồi, cho nên thuận tiện mang đến đây.”
Tống Đình đưa quyển sách cổ ở trong tay cho Thẩm Hạ Lan.
Quyển sách cổ này đúng là đã lâu năm rồi, giấy đều đã ố vàng.
Thẩm Hạ Lan có chút kích động, dù sao thì cái này có thể trị tận gốc chứng bệnh đau thần kinh của Diệp Ân Tuấn, cô vội vàng nhét vào trong ngực.
“Ân Tuấn kêu anh đến đây làm gì vậy?”
Thẩm Hạ Lan nhớ tối hôm qua Diệp Ân Tuấn rất khó chịu, không khỏi có chút lo lắng.
Tống Đình thấp giọng nói: “sếp Diệp chỉ kêu tôi dẫn người sang đây thăm Tử, nói là có chuyện gì thì để sáng ngày hôm sau rồi hẵng nói, không ngờ tới là mợ chủ lại đến đây.”
“Anh ấy đang sốt.”
Thẩm Hạ Lan bất đắc dĩ nói.
Tống Đình lập tức hiểu ngay.
Bị người thân nhất của mình phản bội, tư vị này giống như róc da róc thịt, đau thấu tim gan.
“Vậy mợ chủ, mợ là…”
“Vào xem một chút đi.”
Ở nơi đất khách quê người, Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Tống Đình, cả người đều lên tinh thần.
Cho dù Kình Thiên Minh có tốt đi nữa thì dù sao cũng không bằng bọn người Tống Đình và Ám Dạ, lúc này có thể có thêm một tia lực lượng.
Tống Đình nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đi vào, thấp giọng nói: “Mợ chủ, Dương Tân cũng đến đây.”
Bước chân của Thẩm Hạ Lan dừng lại một chút, “ừ” một tiếng, cũng không có quá nhiều biểu cảm gì rồi lại bước vào trong.
Tống Đình không hiểu rõ một tiếng “ừ” này của Thẩm Hạ Lan là có ý gì, là chấp nhận, hay là không chấp nhận? Không khỏi có chút thấp thỏm, lập tức đi theo vào.
Ở phía xa xa, Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Dương Tân đang ngồi trên xe lăn.
Ánh mắt của anh ta lóe lên sự kích động, lại mang theo một tia hoảng sợ và thấp thỏm, không khỏi làm cho Thẩm Hạ Lan nhớ tới bộ dạng cao ngạo lúc vừa mới gặp anh ta.
Bình luận facebook