Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1417
Chương 1417
Phòng thủ của nước T rất nghiêm ngặt.
Thẩm Hạ Lan nhìn phong cách kiến trúc nửa hiện đại nửa cổ kính này, cảm thấy nó rất đẹp.
Diệp Ân Tuấn chỉ vào cái tháp đồng hồ ở cách đó không xa rồi nói: “Tháp đồng hồ đó có phải là một công trình mang tính đánh dấu, nhìn bề ngoài cũng có chút năm tháng.”
Trương Linh nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy thì vội vàng nói: “Tháp đồng hồ này có bề dày lịch sử khoảng hai trăm năm.”
“Lâu như vậy à? Đúng là không nhìn ra.”
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn không hề giống như là hai người đang chạy nạn, ngược lại còn giống như đi du lịch hơn.
Trương Linh không thể không khâm phục sự trầm ổn của bọn họ.
Xe chạy vào tòa thị chính.
Trương Linh đưa họ vào trong nhà của thị trưởng.
Thị trưởng là một ông cụ khoảng năm mươi tuổi, lúc nhìn thấy Trương Linh dẫn Thẩm Hạ Lan đến đây thì vội vàng chạy ra.
“Bác sĩ Trương, mọi người đến rồi?”
“Ừm, khách quý của bà chủ, hầu hạ cho thật tốt.”
Lời nói của Trương Linh khiến Thẩm Hạ Lan lập tức hiểu ngay, thị trưởng là người của Tiêu Nguyệt.
Tiêu Nguyệt giả chết hơn mười năm, chỉ sợ là có rất nhiều thế lực trà trộn vào mỗi một cấp bậc, ở đây có xuất hiện một thị trưởng cũng không có gì kì lạ.
Thị trưởng nhìn thấy Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan có khí chất bất phàm, cười nói: “Cứ gọi tôi là lão dương, từ xa đến đây là khách, mau vào đi.”
Diệp Ân Tuấn không nói gì thêm, sau khi nhẹ gật đầu thì đi vào cùng với Thẩm Hạ Lan.
Lão dương sắp xếp phòng dành cho khách cho bọn họ, đồng thời còn nói với quản gia là phải thỏa mãn hết tất cả những yêu cầu của bọn người Diệp Ân Tuấn.
Thẩm Hạ Lan thật sự cảm nhận mình là khách quý.
Trương Linh không nán lại, sau khi đưa bọn họ đến đây thì đi ngay.
Bên ngoài vẫn còn tiếng la hét bắt người ở khắp nơi.
Thẩm Hạ Lan nhìn ra bên ngoài, thấp giọng nói: “Anh nói xem Phương Nguyên có biết chúng ta đến đây không?”
“Không biết nữa, em muốn gặp anh ta hả?”
Diệp Ân Tuấn nhìn thoáng qua Thẩm Hạ Lan, cảm xúc không rõ.
Thẩm Hạ Lan lắc đầu: “Tạm thời vẫn không muốn gặp, nói thật thì em không thích nước T, vừa mới nghĩ ở đây có quá khứ của Vu Phong và Thẩm Niệm Niệm, em liền cảm thấy khó chịu.”
“Đúng vậy, chỉ là không biết có cơ hội gặp Vu Phong không.”
Diệp Ân Tuấn nhìn ra bên ngoài, thờ ơ mở miệng.
Thẩm Hạ Lan hơi sửng sờ.
“Nếu như gặp thì sao đây?”
“Giết.”
Lúc Diệp Ân Tuấn nói đến câu này, sát khí tràn đầy.
Thẩm Hạ Lan đã không còn lòng thương xót như trước.
Phòng thủ của nước T rất nghiêm ngặt.
Thẩm Hạ Lan nhìn phong cách kiến trúc nửa hiện đại nửa cổ kính này, cảm thấy nó rất đẹp.
Diệp Ân Tuấn chỉ vào cái tháp đồng hồ ở cách đó không xa rồi nói: “Tháp đồng hồ đó có phải là một công trình mang tính đánh dấu, nhìn bề ngoài cũng có chút năm tháng.”
Trương Linh nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy thì vội vàng nói: “Tháp đồng hồ này có bề dày lịch sử khoảng hai trăm năm.”
“Lâu như vậy à? Đúng là không nhìn ra.”
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn không hề giống như là hai người đang chạy nạn, ngược lại còn giống như đi du lịch hơn.
Trương Linh không thể không khâm phục sự trầm ổn của bọn họ.
Xe chạy vào tòa thị chính.
Trương Linh đưa họ vào trong nhà của thị trưởng.
Thị trưởng là một ông cụ khoảng năm mươi tuổi, lúc nhìn thấy Trương Linh dẫn Thẩm Hạ Lan đến đây thì vội vàng chạy ra.
“Bác sĩ Trương, mọi người đến rồi?”
“Ừm, khách quý của bà chủ, hầu hạ cho thật tốt.”
Lời nói của Trương Linh khiến Thẩm Hạ Lan lập tức hiểu ngay, thị trưởng là người của Tiêu Nguyệt.
Tiêu Nguyệt giả chết hơn mười năm, chỉ sợ là có rất nhiều thế lực trà trộn vào mỗi một cấp bậc, ở đây có xuất hiện một thị trưởng cũng không có gì kì lạ.
Thị trưởng nhìn thấy Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan có khí chất bất phàm, cười nói: “Cứ gọi tôi là lão dương, từ xa đến đây là khách, mau vào đi.”
Diệp Ân Tuấn không nói gì thêm, sau khi nhẹ gật đầu thì đi vào cùng với Thẩm Hạ Lan.
Lão dương sắp xếp phòng dành cho khách cho bọn họ, đồng thời còn nói với quản gia là phải thỏa mãn hết tất cả những yêu cầu của bọn người Diệp Ân Tuấn.
Thẩm Hạ Lan thật sự cảm nhận mình là khách quý.
Trương Linh không nán lại, sau khi đưa bọn họ đến đây thì đi ngay.
Bên ngoài vẫn còn tiếng la hét bắt người ở khắp nơi.
Thẩm Hạ Lan nhìn ra bên ngoài, thấp giọng nói: “Anh nói xem Phương Nguyên có biết chúng ta đến đây không?”
“Không biết nữa, em muốn gặp anh ta hả?”
Diệp Ân Tuấn nhìn thoáng qua Thẩm Hạ Lan, cảm xúc không rõ.
Thẩm Hạ Lan lắc đầu: “Tạm thời vẫn không muốn gặp, nói thật thì em không thích nước T, vừa mới nghĩ ở đây có quá khứ của Vu Phong và Thẩm Niệm Niệm, em liền cảm thấy khó chịu.”
“Đúng vậy, chỉ là không biết có cơ hội gặp Vu Phong không.”
Diệp Ân Tuấn nhìn ra bên ngoài, thờ ơ mở miệng.
Thẩm Hạ Lan hơi sửng sờ.
“Nếu như gặp thì sao đây?”
“Giết.”
Lúc Diệp Ân Tuấn nói đến câu này, sát khí tràn đầy.
Thẩm Hạ Lan đã không còn lòng thương xót như trước.
Bình luận facebook