Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1444
CHƯƠNG 1444
Là sợ hãi ba mẹ Thẩm đối xử với mình không tốt, hay là sợ tương lai một khi thân thế của mình bị phát hiện, ba mẹ Thẩm sẽ làm gì với cô, cho nên Phương Nguyên nhất định phải tìm được mình và bảo vệ cho mình?
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình nghĩ như thế này cũng tốt quá, nhưng mà ngoại trừ tưởng tượng như thế này, cô cũng không thể tìm được những lý do nào khác để giải thích tại sao Tiêu Nguyệt lại muốn để Phương Nguyên nhất định phải tìm được mình.
Bắt đầu từ khi tiếp xúc với Tiêu Nguyệt, Thẩm Hạ Lan đã biết Tiêu Nguyệt biết rất rõ những chuyện xảy ra với cô và những người ở bên cạnh cô, bà vốn là người ngoài cuộc nhìn tình thế phát triển, nhưng mà Thẩm Hạ Lan không biết bà ấy biết thân phận của mình từ khi nào, là bắt đầu từ lúc mới được sinh ra, bị Tiêu Ái thay thế?
Hay là từ lúc nào?
Đầu óc của Thẩm Hạ Lan có chút hỗn loạn.
Những vấn đề này cần phải chờ đến khi gặp Tiêu Nguyệt mới có thể hỏi rõ ràng.
Hiện tại ông cụ Tiêu bởi vì tìm được con gái cả bị mất tích mà đang vui vẻ không thôi.
Thẩm Hạ Lan cũng không muốn đánh gãy cảm xúc vui mừng của ông, cô thấp giọng nói: “Ông ngoại, cháu đi ra ngoài một lát.”
“Được được được.”
Ông cụ Tiêu cầm lấy cái đồng hồ quả quýt, nhớ đến con gái cả của mình, nhớ đến vợ của mình, trong lúc nhất thời cảm xúc dâng trào.
Thẩm Hạ Lan quay người rời khỏi thư phòng.
Cô vừa mới ra khỏi thư phòng thì liền nhìn thấy Dư Khinh Hồng đang đứng ở cửa nghe lén.
Dư Khinh Hồng không hề có cảm giác quẫn bách khi bị bắt gặp đang nghe lén, thậm chí còn quang minh chính đại mà hỏi: “Dì cả? Mẹ còn có một người chị sinh đôi?”
“Từ nhỏ ba của cô giáo dục cô như thế nào vậy, chẳng lẽ không biết có cái gọi là phi lễ chớ nghe?”
Lông mày của Thẩm Hạ Lan nhíu chặt lại cùng một chỗ.
Cũng bởi vì không muốn để cho cô ta biết, cho nên mới cố ý vào thư phòng nói chuyện, không ngờ tới là da mặt của Dư Khinh Hồng thật sự rất dày, thế mà còn đi theo sau.
Dư Khinh Hồng trầm giọng nói: “Cô tính toán tôi sau lưng tôi, tôi cũng nên nghe một chút, nếu không thì chết như thế nào còn không biết nữa là.”
“Nếu như tôi thật sự muốn chơi chết cô, cô cảm thấy là mình có thể sống đến bây giờ?”
Thẩm Hạ Lan nhìn cô ta giống như là nhìn một kẻ ngốc, sau đó đi ngang qua bên cạnh cô ta.
Dư Khinh Hồng lập tức bị kích thích.
“Thẩm Hạ Lan, cô có ý gì chứ? Cô với tôi đều là cháu ngoại nhà họ Tiêu, đều là con gái của Tiêu Ái, cô dựa vào cái gì mà cảm thấy mình hơn người một bậc, dựa vào cái gì mà đối xử với tôi lạnh nhạt hờ hững.”
Cô ta kéo cánh tay của Thẩm Hạ Lan, thở phì phò trừng mắt nhìn cô.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Dư Khinh Hồng tức quá hóa giận thật sự rất buồn cười.
Cô nhìn cô ta rồi nói: “Không dựa vào cái gì hết, dựa vào nhân phẩm của tôi tốt hơn cô, dựa vào duyên số của tôi tốt hơn cô. Sao vậy, không phục hả? Không phục thì cũng không có cách nào khác, ai kêu nhân phẩm của cô kém như vậy, còn có một người ba như thế.”
“Không cho phép cô nói ba tôi như thế!”
Dư Khinh Hồng tức giận giơ tay lên muốn tát vào mặt của Thẩm Hạ Lan.
Là sợ hãi ba mẹ Thẩm đối xử với mình không tốt, hay là sợ tương lai một khi thân thế của mình bị phát hiện, ba mẹ Thẩm sẽ làm gì với cô, cho nên Phương Nguyên nhất định phải tìm được mình và bảo vệ cho mình?
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình nghĩ như thế này cũng tốt quá, nhưng mà ngoại trừ tưởng tượng như thế này, cô cũng không thể tìm được những lý do nào khác để giải thích tại sao Tiêu Nguyệt lại muốn để Phương Nguyên nhất định phải tìm được mình.
Bắt đầu từ khi tiếp xúc với Tiêu Nguyệt, Thẩm Hạ Lan đã biết Tiêu Nguyệt biết rất rõ những chuyện xảy ra với cô và những người ở bên cạnh cô, bà vốn là người ngoài cuộc nhìn tình thế phát triển, nhưng mà Thẩm Hạ Lan không biết bà ấy biết thân phận của mình từ khi nào, là bắt đầu từ lúc mới được sinh ra, bị Tiêu Ái thay thế?
Hay là từ lúc nào?
Đầu óc của Thẩm Hạ Lan có chút hỗn loạn.
Những vấn đề này cần phải chờ đến khi gặp Tiêu Nguyệt mới có thể hỏi rõ ràng.
Hiện tại ông cụ Tiêu bởi vì tìm được con gái cả bị mất tích mà đang vui vẻ không thôi.
Thẩm Hạ Lan cũng không muốn đánh gãy cảm xúc vui mừng của ông, cô thấp giọng nói: “Ông ngoại, cháu đi ra ngoài một lát.”
“Được được được.”
Ông cụ Tiêu cầm lấy cái đồng hồ quả quýt, nhớ đến con gái cả của mình, nhớ đến vợ của mình, trong lúc nhất thời cảm xúc dâng trào.
Thẩm Hạ Lan quay người rời khỏi thư phòng.
Cô vừa mới ra khỏi thư phòng thì liền nhìn thấy Dư Khinh Hồng đang đứng ở cửa nghe lén.
Dư Khinh Hồng không hề có cảm giác quẫn bách khi bị bắt gặp đang nghe lén, thậm chí còn quang minh chính đại mà hỏi: “Dì cả? Mẹ còn có một người chị sinh đôi?”
“Từ nhỏ ba của cô giáo dục cô như thế nào vậy, chẳng lẽ không biết có cái gọi là phi lễ chớ nghe?”
Lông mày của Thẩm Hạ Lan nhíu chặt lại cùng một chỗ.
Cũng bởi vì không muốn để cho cô ta biết, cho nên mới cố ý vào thư phòng nói chuyện, không ngờ tới là da mặt của Dư Khinh Hồng thật sự rất dày, thế mà còn đi theo sau.
Dư Khinh Hồng trầm giọng nói: “Cô tính toán tôi sau lưng tôi, tôi cũng nên nghe một chút, nếu không thì chết như thế nào còn không biết nữa là.”
“Nếu như tôi thật sự muốn chơi chết cô, cô cảm thấy là mình có thể sống đến bây giờ?”
Thẩm Hạ Lan nhìn cô ta giống như là nhìn một kẻ ngốc, sau đó đi ngang qua bên cạnh cô ta.
Dư Khinh Hồng lập tức bị kích thích.
“Thẩm Hạ Lan, cô có ý gì chứ? Cô với tôi đều là cháu ngoại nhà họ Tiêu, đều là con gái của Tiêu Ái, cô dựa vào cái gì mà cảm thấy mình hơn người một bậc, dựa vào cái gì mà đối xử với tôi lạnh nhạt hờ hững.”
Cô ta kéo cánh tay của Thẩm Hạ Lan, thở phì phò trừng mắt nhìn cô.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Dư Khinh Hồng tức quá hóa giận thật sự rất buồn cười.
Cô nhìn cô ta rồi nói: “Không dựa vào cái gì hết, dựa vào nhân phẩm của tôi tốt hơn cô, dựa vào duyên số của tôi tốt hơn cô. Sao vậy, không phục hả? Không phục thì cũng không có cách nào khác, ai kêu nhân phẩm của cô kém như vậy, còn có một người ba như thế.”
“Không cho phép cô nói ba tôi như thế!”
Dư Khinh Hồng tức giận giơ tay lên muốn tát vào mặt của Thẩm Hạ Lan.
Bình luận facebook