Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1460
CHƯƠNG 1460
Lão Diệp đắc ý như vậy thật sự ổn sao?
Cậu lạnh lùng liếc nhìn Diệp Minh Triết, nói: “Chờ con trưởng thành, ba cũng già rồi, đến lúc đấy da dẻ cũng biến dạng, còn đẹp bằng thân hình của con sao? Chờ đến lúc có cơ bụng tám múi, mỗi ngày con đều cởi trần đi qua trước mặt mẹ, con xem là mẹ nhìn ba hay là nhìn con.”
Nụ cười của Diệp Ân Tuấn cứng lại.
“Tên nhóc thối, con muốn bị đánh đúng không?”
“Là ba tự tìm kích thích trước.”
Diệp Minh Triết nói xong trực tiếp lấy một bộ quần áo vào phòng tắm, “rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Diệp Ân Tuấn ngây ra một lúc.
Anh đến nơi này làm gì?
Thế mà bị tên nhóc quỷ này làm cho quên mất.
Thẩm Hạ Lan ở trên lầu thay một bộ quần áo, nặng nề đi xuống lầu.
Diệp Ân Tuấn cũng không quan tâm Diệp Minh Triết nữa, vội vàng ra khỏi phòng hỏi: “Đi lên đâu vậy?
Đây là!”
“Đi tập thể hình.”
Thẩm Hạ Lan thay một bộ đồ tập thể hình, nhìn Diệp Ân Tuấn như không rồi đi thẳng.
“Không phải, em đợi chút.”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy địa vị gia đình của mình bị dao động.
“Em buổi sáng cũng không ăn muốn đi tập thể hình?”
Thẩm Hạ Lan nhìn bụng mình, có chút ghét bỏ nói: “Ăn cái gì mà ăn chứ? Anh nhìn bụng em đi, cũng đã nhiều hơn một lớp thịt rồi. Không ăn.”
“Giảm béo cũng phải ăn no trước mới có sức giảm đúng không? Nếu như em tập thể hình bị đói xong chóng mặt, đến lúc đó người khác còn nghĩ rằng anh ngược đãi em. Nhanh lên, ăn cơm trước, ăn cơm xong anh đi với em.”
Diệp Ân Tuấn nói thầm trong lòng: “Không thể để Thẩm Hạ Lan một mình đi tập thể hình được. Nguyên một đám huấn luyện viên thể hình bên kia đều vô cùng tốt, nếu như có người nào không có mắt nhìn trúng vợ của anh thì làm sao bây giờ?”
Thẩm Hạ Lan không thể nào biết được trong lòng Diệp Ân Tuấn là tâm tư như vậy, nghĩ nghĩ cũng đúng, quả thực bụng hơi đói, nếu như thật sự đói đến chóng mặt thì cũng không tốt với thanh danh của Diệp Ân Tuấn.
Nghĩ như vậy cô cũng có chút do dự.
Diệp Minh Triết đúng lúc này ra ngoài.
Nhìn thấy Thẩm Hạ Lan mặc đồ tập thể hình là biết mẹ muốn làm gì.
Cậu thở dài một hơi nói: “Mẹ, gặp chuyện mới ôm chân phật thì cũng vô dụng. Sáng sớm mỗi ngày mẹ cùng bọn con luyện công buổi sáng là tốt rồi.”
“Diệp Minh Triết, con câm miệng!”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy tên nhóc thối hôm nay sao vô cùng chướng mắt.
Quả nhiên khuôn mặt Thẩm Hạ Lan trầm hẳn xuống.
“Minh Triết, ngay cả con cũng ghét bỏ mẹ sao?”
Dáng vẻ muốn khóc lại không khóc của Thẩm Hạ Lan thật sự làm Diệp Minh Triết có chút kinh hồn táng đảm.
Lão Diệp đắc ý như vậy thật sự ổn sao?
Cậu lạnh lùng liếc nhìn Diệp Minh Triết, nói: “Chờ con trưởng thành, ba cũng già rồi, đến lúc đấy da dẻ cũng biến dạng, còn đẹp bằng thân hình của con sao? Chờ đến lúc có cơ bụng tám múi, mỗi ngày con đều cởi trần đi qua trước mặt mẹ, con xem là mẹ nhìn ba hay là nhìn con.”
Nụ cười của Diệp Ân Tuấn cứng lại.
“Tên nhóc thối, con muốn bị đánh đúng không?”
“Là ba tự tìm kích thích trước.”
Diệp Minh Triết nói xong trực tiếp lấy một bộ quần áo vào phòng tắm, “rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Diệp Ân Tuấn ngây ra một lúc.
Anh đến nơi này làm gì?
Thế mà bị tên nhóc quỷ này làm cho quên mất.
Thẩm Hạ Lan ở trên lầu thay một bộ quần áo, nặng nề đi xuống lầu.
Diệp Ân Tuấn cũng không quan tâm Diệp Minh Triết nữa, vội vàng ra khỏi phòng hỏi: “Đi lên đâu vậy?
Đây là!”
“Đi tập thể hình.”
Thẩm Hạ Lan thay một bộ đồ tập thể hình, nhìn Diệp Ân Tuấn như không rồi đi thẳng.
“Không phải, em đợi chút.”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy địa vị gia đình của mình bị dao động.
“Em buổi sáng cũng không ăn muốn đi tập thể hình?”
Thẩm Hạ Lan nhìn bụng mình, có chút ghét bỏ nói: “Ăn cái gì mà ăn chứ? Anh nhìn bụng em đi, cũng đã nhiều hơn một lớp thịt rồi. Không ăn.”
“Giảm béo cũng phải ăn no trước mới có sức giảm đúng không? Nếu như em tập thể hình bị đói xong chóng mặt, đến lúc đó người khác còn nghĩ rằng anh ngược đãi em. Nhanh lên, ăn cơm trước, ăn cơm xong anh đi với em.”
Diệp Ân Tuấn nói thầm trong lòng: “Không thể để Thẩm Hạ Lan một mình đi tập thể hình được. Nguyên một đám huấn luyện viên thể hình bên kia đều vô cùng tốt, nếu như có người nào không có mắt nhìn trúng vợ của anh thì làm sao bây giờ?”
Thẩm Hạ Lan không thể nào biết được trong lòng Diệp Ân Tuấn là tâm tư như vậy, nghĩ nghĩ cũng đúng, quả thực bụng hơi đói, nếu như thật sự đói đến chóng mặt thì cũng không tốt với thanh danh của Diệp Ân Tuấn.
Nghĩ như vậy cô cũng có chút do dự.
Diệp Minh Triết đúng lúc này ra ngoài.
Nhìn thấy Thẩm Hạ Lan mặc đồ tập thể hình là biết mẹ muốn làm gì.
Cậu thở dài một hơi nói: “Mẹ, gặp chuyện mới ôm chân phật thì cũng vô dụng. Sáng sớm mỗi ngày mẹ cùng bọn con luyện công buổi sáng là tốt rồi.”
“Diệp Minh Triết, con câm miệng!”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy tên nhóc thối hôm nay sao vô cùng chướng mắt.
Quả nhiên khuôn mặt Thẩm Hạ Lan trầm hẳn xuống.
“Minh Triết, ngay cả con cũng ghét bỏ mẹ sao?”
Dáng vẻ muốn khóc lại không khóc của Thẩm Hạ Lan thật sự làm Diệp Minh Triết có chút kinh hồn táng đảm.
Bình luận facebook