Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1502
CHƯƠNG 1502
Nhìn ra được, hai vợ chồng Tô Nam thật sự xem Tô Thanh thành con gái ruột mà nuôi dưỡng.
“Chào bác gái Diệp.”
Tô Thanh ra thế tay.
Trong lòng Thẩm Hạ Lan ít nhiều có hơi tiếc và thổn thức.
Cô gái tốt như vậy cả đời này lại không thể nói chuyện, đáng tiếc quá.
“Tô Thanh càng ngày càng xinh.”
Thẩm Hạ Lan xoa đầu của Tô Thanh.
Tô Thanh mỉm cười có hơi ngại, sau đó tiếp tục ra thế tay nói: “Minh Triết đâu ạ?”
“Ở trong phòng, bác dẫn cháu đi tìm thằng bé.”
Thẩm Hạ Lan rất là thích Tô Thanh.
“Không cần đâu, bác gái Diệp, cháu tự mình đi, bác nói chuyện với mẹ.”
Tô Thanh nói xong thì rời khỏi.
Thẩm Hạ Lan nhìn bóng lưng của Tô Thanh, thở dài một tiếng: “Đứa trẻ này biết nói chuyện thì tốt rồi.”
Bạch Tử Đồng cũng có hơi cảm thán.
“Tôi và Tô Nam cũng từng nghĩ đến vấn đề này, nhưng loại khiếm khuyết bẩm sinh này, thật sự không có cách nào. Ngay cả chúng tôi là bác sĩ, cũng không thể làm được gì. Loại cảm giác bất lực này rất sót.
Thanh rất tốt, con bé hoàn toàn vứt bỏ quá khứ, bây giờ sống rất tươi vui, tự tin, cũng sẽ không vì khiếm khuyết của mình mà có chút tự ti, đây là chuyện mà tôi và Tô Nam thấy an ủi nhất.
Bụng của Bạch Tử Đồng đã hơn sáu tháng rồi.
Thẩm Hạ Lan nhìn cái bụng của cô ta, vội kéo tay của cô ta đi về phía phòng.
“Vào trong trước đi, cái bụng này của cậu nhìn trông thật lớn.”
“Đừng nhắc nữa, tại đứa bé này hại ấy, rất biết ăn luôn, cậu không thấy tớ béo lên một vòng rồi sao.”
Bạch Tử Đồng có hơi buồn bực.
Thẩm Hạ Lan nghĩ đến đứa con vô duyên đó của mình, không khỏi có hơi chua xót trong lòng.
“Có thể ăn là phúc.”
Bạch Tử Đồng không có bỏ qua sự thương cảm trong đáy mắt Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Cậu đã có hai đứa con trai một cô con gái rồi, không cần phải sinh nữa. Anh hai cũng là vì tốt cho cậu.”
“Tớ biết.”
Thẩm Hạ Lan hờ hững cười một tiếng.
Tiêu Niệm Vi cũng dẫn hai bảo bối đến rồi, khi Thẩm Hạ Lan và Bạch Tử Đồng nhìn thấy thì đều mỉm cười.
“Đây là làm sao vậy? Mặt và cổ đỏ vậy?”
Thẩm Hạ Lan trêu.
Tiêu Niệm Vi có chút bực tức nói: “Còn có thể làm sao, bị chó cắn.”
“Nói anh là chó, vậy em là cái gì?”
Lương Thiệu Cảnh rõ ràng rất xuân phong đắc ý.
Nhìn ra được, hai vợ chồng Tô Nam thật sự xem Tô Thanh thành con gái ruột mà nuôi dưỡng.
“Chào bác gái Diệp.”
Tô Thanh ra thế tay.
Trong lòng Thẩm Hạ Lan ít nhiều có hơi tiếc và thổn thức.
Cô gái tốt như vậy cả đời này lại không thể nói chuyện, đáng tiếc quá.
“Tô Thanh càng ngày càng xinh.”
Thẩm Hạ Lan xoa đầu của Tô Thanh.
Tô Thanh mỉm cười có hơi ngại, sau đó tiếp tục ra thế tay nói: “Minh Triết đâu ạ?”
“Ở trong phòng, bác dẫn cháu đi tìm thằng bé.”
Thẩm Hạ Lan rất là thích Tô Thanh.
“Không cần đâu, bác gái Diệp, cháu tự mình đi, bác nói chuyện với mẹ.”
Tô Thanh nói xong thì rời khỏi.
Thẩm Hạ Lan nhìn bóng lưng của Tô Thanh, thở dài một tiếng: “Đứa trẻ này biết nói chuyện thì tốt rồi.”
Bạch Tử Đồng cũng có hơi cảm thán.
“Tôi và Tô Nam cũng từng nghĩ đến vấn đề này, nhưng loại khiếm khuyết bẩm sinh này, thật sự không có cách nào. Ngay cả chúng tôi là bác sĩ, cũng không thể làm được gì. Loại cảm giác bất lực này rất sót.
Thanh rất tốt, con bé hoàn toàn vứt bỏ quá khứ, bây giờ sống rất tươi vui, tự tin, cũng sẽ không vì khiếm khuyết của mình mà có chút tự ti, đây là chuyện mà tôi và Tô Nam thấy an ủi nhất.
Bụng của Bạch Tử Đồng đã hơn sáu tháng rồi.
Thẩm Hạ Lan nhìn cái bụng của cô ta, vội kéo tay của cô ta đi về phía phòng.
“Vào trong trước đi, cái bụng này của cậu nhìn trông thật lớn.”
“Đừng nhắc nữa, tại đứa bé này hại ấy, rất biết ăn luôn, cậu không thấy tớ béo lên một vòng rồi sao.”
Bạch Tử Đồng có hơi buồn bực.
Thẩm Hạ Lan nghĩ đến đứa con vô duyên đó của mình, không khỏi có hơi chua xót trong lòng.
“Có thể ăn là phúc.”
Bạch Tử Đồng không có bỏ qua sự thương cảm trong đáy mắt Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Cậu đã có hai đứa con trai một cô con gái rồi, không cần phải sinh nữa. Anh hai cũng là vì tốt cho cậu.”
“Tớ biết.”
Thẩm Hạ Lan hờ hững cười một tiếng.
Tiêu Niệm Vi cũng dẫn hai bảo bối đến rồi, khi Thẩm Hạ Lan và Bạch Tử Đồng nhìn thấy thì đều mỉm cười.
“Đây là làm sao vậy? Mặt và cổ đỏ vậy?”
Thẩm Hạ Lan trêu.
Tiêu Niệm Vi có chút bực tức nói: “Còn có thể làm sao, bị chó cắn.”
“Nói anh là chó, vậy em là cái gì?”
Lương Thiệu Cảnh rõ ràng rất xuân phong đắc ý.
Bình luận facebook