Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1635
CHƯƠNG 1635
Hóa ra thằng nhóc này ngoài anh ra thì không biết gửi cho người khác.
Lúc này thì nghe thấy Diệp Tranh nói: “Cậu có phải rất thích lão Diệp không? Nếu không, cậu sao lại muốn gửi cho ba chứ?”
“Thích ba sao?”
Diệp Minh Triết lại sững người, sau đó gật đầu nói: “Ừ, tớ rất thích ba. Ba rất mạnh, khi ở quân khu đi đâu cũng thấy sự tích của ba. Tớ ngày nào cũng nghe thấy người khác bàn tán về ba, tớ vừa vui vừa không vui.”
“Tại sao chứ?”
“Vui là vì đó là ba tớ, tớ được hưởng sái. Không vui cũng là vì đó là ba tớ, khởi điểm của ba quá cao, tớ sợ không thể vượt qua ba. Nói thật tớ khá là áp lực.”
Diệp Minh Triết vừa nói vừa gật đầu, bộ dạng còn rất băn khoăn sầu não.
Diệp Ân Tuấn thế nào cũng không ngờ mình trong lúc vô hình đã mang lại cho con trai áp lực lớn như vậy, điều này khiến anh có hơi áy náy, thậm chí cảm thấy lúc đầu đưa Diệp Minh Triết đến quân khu rốt cuộc là đúng hay sai.
Thẩm Hạ Lan hình như biết anh đang nghĩ gì, nắm chặt lấy tay của anh, vô hình chung cho anh một chút an ủi.
Diệp Minh Triết nói xong thì bỗng xua tay nói: “Aiya, không nghĩ nữa, càng nghĩ càng phiền, tớ vẫn phải tiếp tục gửi cái này cho lão Diệp.”
“Cậu tại sao cứ phải cố chấp gửi cái này cho lão Diệp như vậy?”
Diệp Tranh chỉ có thể thuận theo lời của cậu bé mà hỏi tiếp.
Vấn đề này đã hỏi ba lần rồi, nhưng đều bị Diệp Minh Triết bỏ qua, có thể thấy nhân cách thứ hai của Diệp Minh Triết rất thông minh, cũng rất giảo hoạt, cậu bé không muốn đối diện với vấn đề này.
Sắc mặt của Diệp Tranh có hơi nghiêm trọng rồi.
Diệp Minh Triết bỗng ngoảnh đầu, nhìn Diệp Tranh rồi hỏi: “Cậu tại sao muốn biết vấn đề này như vậy?”
“Tò mò. Nếu không còn có thể là gì?”
Diệp Tranh mỉm cười, nụ cười của cậu bé ấm áp như vậy, tựa như tắm trong gió xuân, khiến người khác cảm thấy rất thoải mái.
Diệp Minh Triết đột nhiên cảm thấy mí mắt có hơi nặng, sau đó bỗng gục trên bàn ngủ thiếp đi.
Diệp Tranh thấy cậu bé không có phản ứng, lúc này mới thở phào, cả người giống như bị tê liệt, mồ hôi sau lưng đã thấm ướt áo.
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn nhanh chóng đi vào.
“Tranh, con không sao chứ?”
Thẩm Hạ Lan rất là lo lắng hỏi.
Diệp Tranh lắc đầu, mệt mỏi nói: “Sức mạnh tinh thần của Minh Triết rất mạnh, con suýt nữa không khống chế được cậu ấy. Ba mẹ, nhân cách thứ hai của Minh Triết rất thông minh.”
“Điểm này ba mẹ đã nhìn ra rồi. Vất vả cho con rồi, Tranh.”
Diệp Ân Tuấn vỗ vai của Diệp Tranh, đứa trẻ này còn nhỏ, nhưng vừa rồi lại thể hiện ra một mặt vô cùng mạnh mẽ, khiến anh rất là an ủi.
Hóa ra thằng nhóc này ngoài anh ra thì không biết gửi cho người khác.
Lúc này thì nghe thấy Diệp Tranh nói: “Cậu có phải rất thích lão Diệp không? Nếu không, cậu sao lại muốn gửi cho ba chứ?”
“Thích ba sao?”
Diệp Minh Triết lại sững người, sau đó gật đầu nói: “Ừ, tớ rất thích ba. Ba rất mạnh, khi ở quân khu đi đâu cũng thấy sự tích của ba. Tớ ngày nào cũng nghe thấy người khác bàn tán về ba, tớ vừa vui vừa không vui.”
“Tại sao chứ?”
“Vui là vì đó là ba tớ, tớ được hưởng sái. Không vui cũng là vì đó là ba tớ, khởi điểm của ba quá cao, tớ sợ không thể vượt qua ba. Nói thật tớ khá là áp lực.”
Diệp Minh Triết vừa nói vừa gật đầu, bộ dạng còn rất băn khoăn sầu não.
Diệp Ân Tuấn thế nào cũng không ngờ mình trong lúc vô hình đã mang lại cho con trai áp lực lớn như vậy, điều này khiến anh có hơi áy náy, thậm chí cảm thấy lúc đầu đưa Diệp Minh Triết đến quân khu rốt cuộc là đúng hay sai.
Thẩm Hạ Lan hình như biết anh đang nghĩ gì, nắm chặt lấy tay của anh, vô hình chung cho anh một chút an ủi.
Diệp Minh Triết nói xong thì bỗng xua tay nói: “Aiya, không nghĩ nữa, càng nghĩ càng phiền, tớ vẫn phải tiếp tục gửi cái này cho lão Diệp.”
“Cậu tại sao cứ phải cố chấp gửi cái này cho lão Diệp như vậy?”
Diệp Tranh chỉ có thể thuận theo lời của cậu bé mà hỏi tiếp.
Vấn đề này đã hỏi ba lần rồi, nhưng đều bị Diệp Minh Triết bỏ qua, có thể thấy nhân cách thứ hai của Diệp Minh Triết rất thông minh, cũng rất giảo hoạt, cậu bé không muốn đối diện với vấn đề này.
Sắc mặt của Diệp Tranh có hơi nghiêm trọng rồi.
Diệp Minh Triết bỗng ngoảnh đầu, nhìn Diệp Tranh rồi hỏi: “Cậu tại sao muốn biết vấn đề này như vậy?”
“Tò mò. Nếu không còn có thể là gì?”
Diệp Tranh mỉm cười, nụ cười của cậu bé ấm áp như vậy, tựa như tắm trong gió xuân, khiến người khác cảm thấy rất thoải mái.
Diệp Minh Triết đột nhiên cảm thấy mí mắt có hơi nặng, sau đó bỗng gục trên bàn ngủ thiếp đi.
Diệp Tranh thấy cậu bé không có phản ứng, lúc này mới thở phào, cả người giống như bị tê liệt, mồ hôi sau lưng đã thấm ướt áo.
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn nhanh chóng đi vào.
“Tranh, con không sao chứ?”
Thẩm Hạ Lan rất là lo lắng hỏi.
Diệp Tranh lắc đầu, mệt mỏi nói: “Sức mạnh tinh thần của Minh Triết rất mạnh, con suýt nữa không khống chế được cậu ấy. Ba mẹ, nhân cách thứ hai của Minh Triết rất thông minh.”
“Điểm này ba mẹ đã nhìn ra rồi. Vất vả cho con rồi, Tranh.”
Diệp Ân Tuấn vỗ vai của Diệp Tranh, đứa trẻ này còn nhỏ, nhưng vừa rồi lại thể hiện ra một mặt vô cùng mạnh mẽ, khiến anh rất là an ủi.
Bình luận facebook