Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1742
CHƯƠNG 1742
Cuối cùng, bàn tay của Hồ Ngọc Duyên đã đi đến vị trí giữa hai chân Tống Dật Hiên, đôi tay khẽ run rẩy, bộp một tiếng, trứng gà bị cô đập nát ở đũng quần của Tống Dật Hiên.
“Má ơi!”
Người đầu tiên cười vang là Tô Nam.
Dịch trứng gà màu vàng thuận theo ống quần chảy xuống.
Hồ Ngọc Duyên thật sự rất muốn khóc.
“Em xin lỗi, Dật Hiên, không phải là em cố ý đâu.”
Tống Dật Hiên cũng thấy muốn khóc.
Mấy người bọn họ kêu gào Hồ Ngọc Duyên tiếp tục làm.
Liên tiếp mười quả trứng gà, Hồ Ngọc Duyên mới có thể qua cửa ải này, chỉ có điều là Tống Dật Hiên thảm quá rồi, trong quần dính dáp khó chịu.
“Để tôi đi tắm cái đã.”
Hồ Ngọc Duyên mất hết sức lực, khuôn mặt vẫn luôn nằm trong trạng thái sung huyết, sau lưng ướt đẫm, nghe thấy mình đã qua cửa, đặt mông ngồi trên giường cưới, dở khóc dở cười nhìn Thẩm Hạ Lan.
“Trò đùa của nhà em hơi lớn đó nha, chị sẽ nhớ mãi đó.”
Thẩm Hạ Lan chỉ có thể xấu hổ mà cười cười.
“Chị dâu, náo động phòng là náo nhiệt mà có đúng không?”
“Được đó, chỉ mong ngày mai em cũng nói như vậy là được rồi.”
Hồ Ngọc Duyên thở phào một hơi, Tống Dật Hiên đi tắm, chờ đến lúc anh ta đi ra mới phát hiện quần áo mà mình đã chuẩn bị không còn đâu nữa.
“Ai lấy quần áo của tôi rồi?”
Một tiếng kêu này của Tống Dật Hiên lập tức làm cho thần kinh của Hồ Ngọc Duyên lại bị kéo cao.
Cô nhìn Diệp Ân Tuấn, Diệp Ân Tuấn nhún nhún vai, anh nói: “Tôi ở đây nhìn Hạ Lan thôi nha, không làm gì hết.”
Hồ Ngọc Duyên lại nhìn Tô Nam, thấy Tô Nam đi vào từ bên ngoài, không khỏi đau đầu.
“Cậu Tô, quần áo của Dật Hiên đâu rồi?”
“Hả? Đó là quần áo của anh ta à, tôi cầm đi lau bàn rồi, làm sao bây giờ đây?”
Dáng vẻ láo xược của Tô Nam thật sự làm cho Hồ Ngọc Duyên muốn đánh anh ta.
“Để tôi đi lấy quần áo cho anh ấy.”
“Không cần đâu, tôi đã chuẩn bị xong từ sớm rồi.”
Diệp Ân Tuấn vỗ tay một cái, Phi liền đem một cái hộp tới cho Hồ Ngọc Duyên.
“Đưa cho cậu ta đi, nếu như không muốn bọn tôi ngày nào cũng kiếm chuyện, vậy thì hôm nay hãy phối hợp một chút.”
Đây là lần đầu tiên mà Hồ Ngọc Duyên phát hiện Diệp Ân Tuấn xấu bụng như thế, nhưng mà có thể làm sao đây, Ngày hôm nay rõ ràng bọn họ đến để quậy động phòng, không nghe lời bọn họ, sau này thật sự ngày nào cũng đến kiếm chuyện, cô với Tống Dật Hiên không chịu được đâu.
Nhưng mà cũng nhìn xem xem là cái gì, Hồ Ngọc Duyên mở cái hộp ra.
Ở bên trong là một cái quần đùi, nhưng mà điểm khác biệt đó chính là trên quần đùi có rất nhiều ổ khóa nhỏ.
“Cái gì vậy?”
“Chiếc quần trinh tiết.”
Tô Nam nở một nụ cười tà ác.
Cuối cùng, bàn tay của Hồ Ngọc Duyên đã đi đến vị trí giữa hai chân Tống Dật Hiên, đôi tay khẽ run rẩy, bộp một tiếng, trứng gà bị cô đập nát ở đũng quần của Tống Dật Hiên.
“Má ơi!”
Người đầu tiên cười vang là Tô Nam.
Dịch trứng gà màu vàng thuận theo ống quần chảy xuống.
Hồ Ngọc Duyên thật sự rất muốn khóc.
“Em xin lỗi, Dật Hiên, không phải là em cố ý đâu.”
Tống Dật Hiên cũng thấy muốn khóc.
Mấy người bọn họ kêu gào Hồ Ngọc Duyên tiếp tục làm.
Liên tiếp mười quả trứng gà, Hồ Ngọc Duyên mới có thể qua cửa ải này, chỉ có điều là Tống Dật Hiên thảm quá rồi, trong quần dính dáp khó chịu.
“Để tôi đi tắm cái đã.”
Hồ Ngọc Duyên mất hết sức lực, khuôn mặt vẫn luôn nằm trong trạng thái sung huyết, sau lưng ướt đẫm, nghe thấy mình đã qua cửa, đặt mông ngồi trên giường cưới, dở khóc dở cười nhìn Thẩm Hạ Lan.
“Trò đùa của nhà em hơi lớn đó nha, chị sẽ nhớ mãi đó.”
Thẩm Hạ Lan chỉ có thể xấu hổ mà cười cười.
“Chị dâu, náo động phòng là náo nhiệt mà có đúng không?”
“Được đó, chỉ mong ngày mai em cũng nói như vậy là được rồi.”
Hồ Ngọc Duyên thở phào một hơi, Tống Dật Hiên đi tắm, chờ đến lúc anh ta đi ra mới phát hiện quần áo mà mình đã chuẩn bị không còn đâu nữa.
“Ai lấy quần áo của tôi rồi?”
Một tiếng kêu này của Tống Dật Hiên lập tức làm cho thần kinh của Hồ Ngọc Duyên lại bị kéo cao.
Cô nhìn Diệp Ân Tuấn, Diệp Ân Tuấn nhún nhún vai, anh nói: “Tôi ở đây nhìn Hạ Lan thôi nha, không làm gì hết.”
Hồ Ngọc Duyên lại nhìn Tô Nam, thấy Tô Nam đi vào từ bên ngoài, không khỏi đau đầu.
“Cậu Tô, quần áo của Dật Hiên đâu rồi?”
“Hả? Đó là quần áo của anh ta à, tôi cầm đi lau bàn rồi, làm sao bây giờ đây?”
Dáng vẻ láo xược của Tô Nam thật sự làm cho Hồ Ngọc Duyên muốn đánh anh ta.
“Để tôi đi lấy quần áo cho anh ấy.”
“Không cần đâu, tôi đã chuẩn bị xong từ sớm rồi.”
Diệp Ân Tuấn vỗ tay một cái, Phi liền đem một cái hộp tới cho Hồ Ngọc Duyên.
“Đưa cho cậu ta đi, nếu như không muốn bọn tôi ngày nào cũng kiếm chuyện, vậy thì hôm nay hãy phối hợp một chút.”
Đây là lần đầu tiên mà Hồ Ngọc Duyên phát hiện Diệp Ân Tuấn xấu bụng như thế, nhưng mà có thể làm sao đây, Ngày hôm nay rõ ràng bọn họ đến để quậy động phòng, không nghe lời bọn họ, sau này thật sự ngày nào cũng đến kiếm chuyện, cô với Tống Dật Hiên không chịu được đâu.
Nhưng mà cũng nhìn xem xem là cái gì, Hồ Ngọc Duyên mở cái hộp ra.
Ở bên trong là một cái quần đùi, nhưng mà điểm khác biệt đó chính là trên quần đùi có rất nhiều ổ khóa nhỏ.
“Cái gì vậy?”
“Chiếc quần trinh tiết.”
Tô Nam nở một nụ cười tà ác.
Bình luận facebook