Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-193
CHƯƠNG 190: BƯỚC ĐẦU TIÊN KHÓ KHĂN
CHƯƠNG 190: BƯỚC ĐẦU TIÊN KHÓ KHĂN
Thẩm Hạ Lan rối rắm một hồi lâu, sau khi nhìn thấy sự thản nhiên của Diệp Ân Tuấn, cô vẫn quyết định nói ra.
Nếu như sau khi nói ra rồi Diệp Ân Tuấn không thể chịu đựng được, không thể chấp nhận vậy thì cô cũng nên tuyệt vọng rồi.
Có lẽ là duyên phận giữa mình với Diệp Ân Tuấn cũng không kiên cố như là mình đã nghĩ, có lẽ không có bất cứ một người đàn ông nào sẽ tha thứ chuyện này.
Thẩm Hạ Lan xem như là mình đang đánh cược, nhưng mà cô cảm thấy Diệp Ân Tuấn sẽ không phải là một người nông cạn như thế, hai loại cảm xúc này cứ luôn làm cho cô rầu rĩ khó chịu.
Nhìn thấy bộ dạng khó chịu lúc này của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Anh đã nói là em không cần phải miễn cưỡng chính mình, chờ đến lúc nào em thật sự muốn nói cho anh nghe thì lại nói cho anh nghe là được rồi, bây giờ anh cũng không phải là cần biết cho lắm. Sao nào, có cần phải ăn chút gì không?”
Thấy được sự động viên của Diệp Ân Tuấn, ít nhiều gì Thẩm Hạ Lan cũng có chút động lực.
“Được.”
Diệp Ân Tuấn mỉm cười đứng dậy, tự mình đi nấu một bát cháo gạo cho Thẩm Hạ Lan.
Cháu gạo mềm đúng độ, trông có vẻ rất thơm ngon, nhưng mà Thẩm Hạ Lan vẫn cảm thấy hơi buồn nôn, nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của Diệp Ân Tuấn cô vẫn đút vào miệng từng chút một
Chắc được gọi là rót vào, bởi vì cô ăn không biết vị.
Mấy ngày nay bất kể là ăn gì cũng đều cảm thấy không có hương vị, cô thậm chí cho rằng vị giác của mình đã xuất hiện vấn đề, nhưng mà sau này cũng mới phát hiện ra tất cả đều là do tâm lý của mình chịu sự ảnh hưởng.
Quả nhiên là cô vẫn không qua được cửa ải này của mình.
Trong dạ dày của Thẩm Hạ Lan tiếp tục cuộn trào, cô lại cố gắng chịu đựng.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy cô như thế thì rất đau lòng.
“Không nên miễn cưỡng mình đâu, chuyện này phải làm từ từ.”
“Em biết, cũng không còn mãnh liệt như lúc trước nữa, có lẽ cũng có thể hòa hoãn một chút.”
Thẩm Hạ Lan cười nhạt, nhưng mà Diệp Ân Tuấn lại nhìn ra được cô đang cố gắng chống đỡ.
“Hạ Lan...”
Anh lại muốn tiếp tục nói gì đó, ở bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân của bác sĩ.
“Anh Diệp, xin anh ra đây một lát, tôi có chuyện muốn nói với anh về bệnh tình của cô Thẩm.”
Cô Thẩm này tuyệt đối không phải là Thẩm Hạ Lan mà là đang chỉ Thẩm Nghê Nghê.
Hai mắt của Diệp Ân Tuấn đột nhiên co rút lại.
“Anh cứ đi đi, em không có chuyện gì đâu.”
Thẩm Hạ Lan cũng biết là chuyện bệnh tình của Nghê Nghê
Không thể làm chậm trễ, cô vội vàng thúc giục Diệp Ân Tuấn đi đến đó.
“Vậy còn em...”
“Em không sao đâu, cho dù có chuyện thì cũng chỉ nôn ra một cái là tốt rồi. Nghê Nghê quan trọng hơn, bây giờ em như thế này không thể đến đó thăm con bé, anh chăm sóc con bé cho thật tốt thay em thì em mới có thể yên tâm được.”
Thẩm Hạ Lan sốt ruột, cũng rất lo lắng, không có bất cứ một người phụ nữ nào khi biết bệnh tình của con mình có thay đổi mà còn có thể bình tĩnh được cô cũng không ngoại lệ.
ctp_1988764_1_3
ctp_1988764_2_3
CHƯƠNG 190: BƯỚC ĐẦU TIÊN KHÓ KHĂN
Thẩm Hạ Lan rối rắm một hồi lâu, sau khi nhìn thấy sự thản nhiên của Diệp Ân Tuấn, cô vẫn quyết định nói ra.
Nếu như sau khi nói ra rồi Diệp Ân Tuấn không thể chịu đựng được, không thể chấp nhận vậy thì cô cũng nên tuyệt vọng rồi.
Có lẽ là duyên phận giữa mình với Diệp Ân Tuấn cũng không kiên cố như là mình đã nghĩ, có lẽ không có bất cứ một người đàn ông nào sẽ tha thứ chuyện này.
Thẩm Hạ Lan xem như là mình đang đánh cược, nhưng mà cô cảm thấy Diệp Ân Tuấn sẽ không phải là một người nông cạn như thế, hai loại cảm xúc này cứ luôn làm cho cô rầu rĩ khó chịu.
Nhìn thấy bộ dạng khó chịu lúc này của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Anh đã nói là em không cần phải miễn cưỡng chính mình, chờ đến lúc nào em thật sự muốn nói cho anh nghe thì lại nói cho anh nghe là được rồi, bây giờ anh cũng không phải là cần biết cho lắm. Sao nào, có cần phải ăn chút gì không?”
Thấy được sự động viên của Diệp Ân Tuấn, ít nhiều gì Thẩm Hạ Lan cũng có chút động lực.
“Được.”
Diệp Ân Tuấn mỉm cười đứng dậy, tự mình đi nấu một bát cháo gạo cho Thẩm Hạ Lan.
Cháu gạo mềm đúng độ, trông có vẻ rất thơm ngon, nhưng mà Thẩm Hạ Lan vẫn cảm thấy hơi buồn nôn, nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của Diệp Ân Tuấn cô vẫn đút vào miệng từng chút một
Chắc được gọi là rót vào, bởi vì cô ăn không biết vị.
Mấy ngày nay bất kể là ăn gì cũng đều cảm thấy không có hương vị, cô thậm chí cho rằng vị giác của mình đã xuất hiện vấn đề, nhưng mà sau này cũng mới phát hiện ra tất cả đều là do tâm lý của mình chịu sự ảnh hưởng.
Quả nhiên là cô vẫn không qua được cửa ải này của mình.
Trong dạ dày của Thẩm Hạ Lan tiếp tục cuộn trào, cô lại cố gắng chịu đựng.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy cô như thế thì rất đau lòng.
“Không nên miễn cưỡng mình đâu, chuyện này phải làm từ từ.”
“Em biết, cũng không còn mãnh liệt như lúc trước nữa, có lẽ cũng có thể hòa hoãn một chút.”
Thẩm Hạ Lan cười nhạt, nhưng mà Diệp Ân Tuấn lại nhìn ra được cô đang cố gắng chống đỡ.
“Hạ Lan...”
Anh lại muốn tiếp tục nói gì đó, ở bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân của bác sĩ.
“Anh Diệp, xin anh ra đây một lát, tôi có chuyện muốn nói với anh về bệnh tình của cô Thẩm.”
Cô Thẩm này tuyệt đối không phải là Thẩm Hạ Lan mà là đang chỉ Thẩm Nghê Nghê.
Hai mắt của Diệp Ân Tuấn đột nhiên co rút lại.
“Anh cứ đi đi, em không có chuyện gì đâu.”
Thẩm Hạ Lan cũng biết là chuyện bệnh tình của Nghê Nghê
Không thể làm chậm trễ, cô vội vàng thúc giục Diệp Ân Tuấn đi đến đó.
“Vậy còn em...”
“Em không sao đâu, cho dù có chuyện thì cũng chỉ nôn ra một cái là tốt rồi. Nghê Nghê quan trọng hơn, bây giờ em như thế này không thể đến đó thăm con bé, anh chăm sóc con bé cho thật tốt thay em thì em mới có thể yên tâm được.”
Thẩm Hạ Lan sốt ruột, cũng rất lo lắng, không có bất cứ một người phụ nữ nào khi biết bệnh tình của con mình có thay đổi mà còn có thể bình tĩnh được cô cũng không ngoại lệ.
ctp_1988764_1_3
ctp_1988764_2_3
Bình luận facebook