Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2087
CHƯƠNG 2087
Thẩm Hạ Lan ngửi được mùi thuốc súng.
Cô kéo tay áo Diệp Ân Tuấn, nói nhỏ: “Anh nói với một đứa bé như vậy thì không lịch sự lắm đâu.”
“Anh cũng không định lịch sự, đi thôi.”
Diệp Ân Tuấn nói xong thì lôi Thẩm Hạ Lan đi.
Ông quản gia tức giận muốn ra mặt nói giúp Tiêu Hằng nhưng lại bị Tiêu Hằng ngăn lại.
Tiêu Hằng có chút lo lắng.
Cậu bị bác Diệp ghét bỏ sao.
Lẽ nào Nghê Nghê cũng nghĩ như vậy?
Cậu trơ mắt nhìn Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan bước vào tứ hợp viện đối diện, không khỏi sửng sờ.
Cậu nhớ rõ ràng trước kia cậu từng đi hỏi đối phương, nhưng đối phương nói chủ nhân ngôi nhà này mang họ Thẩm. Đến bây giờ cậu mới biết Diệp Nghê Nghê thực sự sống ở đó.
Cậu sẽ đánh mất Diệp Nghê Nghê như vậy sao?
Đôi mắt đẹp của Tiêu Hằng thoáng qua một chút buồn bã.
“Quản gia, điều tra xem họ sẽ đi đâu, đặt vé cho tôi, tôi sẽ đi theo họ.”
Tiêu Hằng tuy còn nhỏ nhưng ăn nói rất có khí thế, khiến quản gia có chút khó xử.
“Cậu chủ nhỏ, tuần sau cậu sẽ tham gia cuộc thi violon thanh thiếu niên. Đây là kỳ thi vào cấp sáu của cậu, nếu cậu không đi thì ông chủ…”
“Lời của ba tôi thì ông nghe răm rắp, còn lời nói của tôi thì không có tác dụng gì hả?”
Tiêu Hằng nhíu mày, quản gia đột nhiên cảm thấy có chút áp lực.
“Không phải đâu, chỉ là nếu không kịp thời gian thì ông chủ có thể sẽ trách tội. Cậu cũng biết đấy, ông chủ rất nghiêm khắc với cậu mà.”
“Vậy thì cứ trách tội đi.”
Tiêu Hằng nói xong thì đi vào, chỉ là ánh mắt có chút luyến tiếc.
Cậu muốn ở chung với Diệp Nghê Nghê, thật sự rất muốn rất muốn. Loại khát vọng này vượt qua sự vâng lời của cậu với ba cậu, còn vượt qua cả sự yêu thích âm nhạc.
Mọi người đều ghen tị với cậu vì cậu được sinh ra trong một gia đình có truyền thống âm nhạc, họ nói rằng cậu là thiên tài âm nhạc, tương lai chắc chắn có thể nối nghiệp ba mẹ mình.
Ông nội cậu là nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng, ba cậu là nghệ sĩ violon nổi tiếng, mẹ cậu đảm nhận vị trí hát chính trong đoàn ca hát quốc gia, ngay cả các anh chị của cậu cũng đã cầm được giải thưởng trên tay từ khi còn nhỏ.
Từ lúc sinh ra, Tiêu Hằng đã được thông báo rằng âm nhạc là con đường tồn tại, là con đường kế thừa của gia đình họ. Dù có thích hay không thì cậu cũng phải luyện khuôn nhạc từ khi bắt đầu hiểu chuyện. Đây là quy tắc của nhà họ Tiêu.
Trong những năm qua, cậu tưởng mình đã quen rồi, cũng tưởng mình thật sự thích âm nhạc. Những nốt nhạc du dương có thể khiến cậu quên đi mọi muộn phiền và xoa dịu tâm trạng bực bội của mình. Nhưng từ khi gặp Diệp Nghê Nghê, cậu nhận ra hình như thực sự có thiên thần trên thế giới này, một người khiến cậu muốn bẻ gãy giấc mơ âm nhạc để đến gần thiên thần của mình.
Kinh doanh?
Đối với nhà họ Tiêu, đây quả thật là một hành vi nổi loạn.
Nhà họ Tiêu cho rằng nghệ thuật mới là ngành nghề thiêng liêng nhất, con cái nhà họ Tiêu cũng phải đi theo con đường nghệ thuật. Trong mắt họ, những người làm kinh doanh chẳng khác gì những kẻ lưu manh toàn thân sặc mùi tiền. Một khi họ biết cậu muốn kinh doanh thì sợ rằng sẽ tìm mọi cách ngăn cản.
Thẩm Hạ Lan ngửi được mùi thuốc súng.
Cô kéo tay áo Diệp Ân Tuấn, nói nhỏ: “Anh nói với một đứa bé như vậy thì không lịch sự lắm đâu.”
“Anh cũng không định lịch sự, đi thôi.”
Diệp Ân Tuấn nói xong thì lôi Thẩm Hạ Lan đi.
Ông quản gia tức giận muốn ra mặt nói giúp Tiêu Hằng nhưng lại bị Tiêu Hằng ngăn lại.
Tiêu Hằng có chút lo lắng.
Cậu bị bác Diệp ghét bỏ sao.
Lẽ nào Nghê Nghê cũng nghĩ như vậy?
Cậu trơ mắt nhìn Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan bước vào tứ hợp viện đối diện, không khỏi sửng sờ.
Cậu nhớ rõ ràng trước kia cậu từng đi hỏi đối phương, nhưng đối phương nói chủ nhân ngôi nhà này mang họ Thẩm. Đến bây giờ cậu mới biết Diệp Nghê Nghê thực sự sống ở đó.
Cậu sẽ đánh mất Diệp Nghê Nghê như vậy sao?
Đôi mắt đẹp của Tiêu Hằng thoáng qua một chút buồn bã.
“Quản gia, điều tra xem họ sẽ đi đâu, đặt vé cho tôi, tôi sẽ đi theo họ.”
Tiêu Hằng tuy còn nhỏ nhưng ăn nói rất có khí thế, khiến quản gia có chút khó xử.
“Cậu chủ nhỏ, tuần sau cậu sẽ tham gia cuộc thi violon thanh thiếu niên. Đây là kỳ thi vào cấp sáu của cậu, nếu cậu không đi thì ông chủ…”
“Lời của ba tôi thì ông nghe răm rắp, còn lời nói của tôi thì không có tác dụng gì hả?”
Tiêu Hằng nhíu mày, quản gia đột nhiên cảm thấy có chút áp lực.
“Không phải đâu, chỉ là nếu không kịp thời gian thì ông chủ có thể sẽ trách tội. Cậu cũng biết đấy, ông chủ rất nghiêm khắc với cậu mà.”
“Vậy thì cứ trách tội đi.”
Tiêu Hằng nói xong thì đi vào, chỉ là ánh mắt có chút luyến tiếc.
Cậu muốn ở chung với Diệp Nghê Nghê, thật sự rất muốn rất muốn. Loại khát vọng này vượt qua sự vâng lời của cậu với ba cậu, còn vượt qua cả sự yêu thích âm nhạc.
Mọi người đều ghen tị với cậu vì cậu được sinh ra trong một gia đình có truyền thống âm nhạc, họ nói rằng cậu là thiên tài âm nhạc, tương lai chắc chắn có thể nối nghiệp ba mẹ mình.
Ông nội cậu là nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng, ba cậu là nghệ sĩ violon nổi tiếng, mẹ cậu đảm nhận vị trí hát chính trong đoàn ca hát quốc gia, ngay cả các anh chị của cậu cũng đã cầm được giải thưởng trên tay từ khi còn nhỏ.
Từ lúc sinh ra, Tiêu Hằng đã được thông báo rằng âm nhạc là con đường tồn tại, là con đường kế thừa của gia đình họ. Dù có thích hay không thì cậu cũng phải luyện khuôn nhạc từ khi bắt đầu hiểu chuyện. Đây là quy tắc của nhà họ Tiêu.
Trong những năm qua, cậu tưởng mình đã quen rồi, cũng tưởng mình thật sự thích âm nhạc. Những nốt nhạc du dương có thể khiến cậu quên đi mọi muộn phiền và xoa dịu tâm trạng bực bội của mình. Nhưng từ khi gặp Diệp Nghê Nghê, cậu nhận ra hình như thực sự có thiên thần trên thế giới này, một người khiến cậu muốn bẻ gãy giấc mơ âm nhạc để đến gần thiên thần của mình.
Kinh doanh?
Đối với nhà họ Tiêu, đây quả thật là một hành vi nổi loạn.
Nhà họ Tiêu cho rằng nghệ thuật mới là ngành nghề thiêng liêng nhất, con cái nhà họ Tiêu cũng phải đi theo con đường nghệ thuật. Trong mắt họ, những người làm kinh doanh chẳng khác gì những kẻ lưu manh toàn thân sặc mùi tiền. Một khi họ biết cậu muốn kinh doanh thì sợ rằng sẽ tìm mọi cách ngăn cản.
Bình luận facebook