Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2104
CHƯƠNG 2104
Tình yêu của anh và Thẩm Hạ Lan dành cho Diệp Tranh không kém gì con ruột của họ, sao cậu bé lại cảm thấy mình là người ăn nhờ ở đậu chứ.
Lúc này, Diệp Ân Tuấn cũng mừng vì Thẩm Hạ Lan không có ở đây.
Nếu Thẩm Hạ Lan nghe được thì cô sẽ buồn biết bao.
Diệp Tranh cũng nghĩ đến những lời mình vừa nói, tuy rằng nói là bị mê hoặc nhưng cậu bé biết đó chính là suy nghĩ sâu kín nhất trong lòng mình.
Cậu bé nói: “Ba ơi, nếu xử lý mọi chuyện ở đây xong thì con muốn ra nước ngoài.”
Diệp Ân Tuấn sửng sốt.
Anh biết Diệp Tranh muốn rời đi.
Rời khỏi nhà họ Diệp, rời khỏi bọn họ.
Diệp Ân Tuấn không biết sau này cậu bé có trở về hay không nữa.
Trái tim anh đau nhói.
Tám, chín năm trước, anh tiễn Diệp Nam Phương đi, bây giờ lẽ nào phải tiễn Diệp Tranh lần nữa sao?
“Ba không đồng ý.”
Giọng điệu Diệp Ân Tuấn rất kiên định.
“Chín năm trước, ba tiễn ba con đi, từ đó ba mất đi em trai. Ba không muốn lại tiễn con đi để rồi mất đi một đứa con trai. Ba biết bây giờ con có thể vẫn còn oán hận, vẫn còn những rào cản không thể vượt qua, nhưng không thành vấn đề, ba có thể đợi. Dù con có hận hay trách móc ba thì ba vẫn sẽ giữ con lại bên mình. Tranh Tranh, con phải gánh vác nhà họ Diệp.”
“Không, ba, con không muốn, con không muốn làm việc này, con chỉ muốn học y thôi.”
Diệp Tranh nói xong thì không cho Diệp Ân Tuấn nói nữa, cậu bé nói: “Trong nén nhan này có mê hương, có thể khiến người ta sinh ra ảo giác. Vậy là nó xảy ra sau khi đóng cửa lại, mà lúc chúng ta thắp cây nhan lần thứ hai thì cửa ra vào và cửa sổ vẫn mở, có nghĩa là mê hương đã phản ứng hóa học với không khí ẩm bên ngoài, tạo thành chất xúc tác, có thể khơi gợi những thứ chúng ta quan tâm nhất, thậm chí là những thứ đau buồn. Nếu không phải Nghê Nghê xịt hơi cay cho chúng ta thì sợ rằng chúng ta đã đánh nhau hoặc thậm chí có thể giết hại lẫn nhau.”
Nghe Diệp Tranh nói như vậy, lông mày Diệp Ân Tuấn bỗng nhíu chặt lại.
“Lần trước đến thăm nhà thờ tổ tiên thì không gặp những thứ như vậy.”
“Đây chắc chắn không phải tự nhiên mà là có người cố tình sắp xếp như vậy để bảo vệ nhà thờ tổ tiên, ngăn người ngoài đi vào.”
Lời nói của Diệp Tranh khiến Diệp Ân Tuấn sửng sốt, anh dường như nghĩ tới điều gì đó.
Lúc anh và Thẩm Hạ Lan mới đến đây thì ở đây chỉ là một nơi hoang vắng, sau đó Diệp Ân Tuấn đã mua lại mảnh đất này và thuê người xây sửa lại nhà thờ tổ tiên, bảo Trương Vũ giám sát chuyện này.
Trương Vũ là người của Trương Gia Trại, nếu biết một số thủ đoạn cũng là điều dễ hiểu, hơn nữa khi tới đây Trương Vũ còn tìm được sách cổ, vậy Trương Vũ là người tạo ra mảng ảo giác này sao?
Khi Diệp Ân Tuấn đang nghi ngờ thì Diệp Tranh đã buông tay anh ra rồi đi vào nhà thờ tổ tiên.
Sợ bị trúng chiêu lần nữa, Diệp Tranh bôi thật nhiều dầu gió cho tỉnh táo.
“Tranh Tranh.”
“Anh Tranh.”
Diệp Ân Tuấn và Diệp Nghê Nghê đồng thời lên tiếng, nhưng đã bị Diệp Tranh ngăn lại.
Tình yêu của anh và Thẩm Hạ Lan dành cho Diệp Tranh không kém gì con ruột của họ, sao cậu bé lại cảm thấy mình là người ăn nhờ ở đậu chứ.
Lúc này, Diệp Ân Tuấn cũng mừng vì Thẩm Hạ Lan không có ở đây.
Nếu Thẩm Hạ Lan nghe được thì cô sẽ buồn biết bao.
Diệp Tranh cũng nghĩ đến những lời mình vừa nói, tuy rằng nói là bị mê hoặc nhưng cậu bé biết đó chính là suy nghĩ sâu kín nhất trong lòng mình.
Cậu bé nói: “Ba ơi, nếu xử lý mọi chuyện ở đây xong thì con muốn ra nước ngoài.”
Diệp Ân Tuấn sửng sốt.
Anh biết Diệp Tranh muốn rời đi.
Rời khỏi nhà họ Diệp, rời khỏi bọn họ.
Diệp Ân Tuấn không biết sau này cậu bé có trở về hay không nữa.
Trái tim anh đau nhói.
Tám, chín năm trước, anh tiễn Diệp Nam Phương đi, bây giờ lẽ nào phải tiễn Diệp Tranh lần nữa sao?
“Ba không đồng ý.”
Giọng điệu Diệp Ân Tuấn rất kiên định.
“Chín năm trước, ba tiễn ba con đi, từ đó ba mất đi em trai. Ba không muốn lại tiễn con đi để rồi mất đi một đứa con trai. Ba biết bây giờ con có thể vẫn còn oán hận, vẫn còn những rào cản không thể vượt qua, nhưng không thành vấn đề, ba có thể đợi. Dù con có hận hay trách móc ba thì ba vẫn sẽ giữ con lại bên mình. Tranh Tranh, con phải gánh vác nhà họ Diệp.”
“Không, ba, con không muốn, con không muốn làm việc này, con chỉ muốn học y thôi.”
Diệp Tranh nói xong thì không cho Diệp Ân Tuấn nói nữa, cậu bé nói: “Trong nén nhan này có mê hương, có thể khiến người ta sinh ra ảo giác. Vậy là nó xảy ra sau khi đóng cửa lại, mà lúc chúng ta thắp cây nhan lần thứ hai thì cửa ra vào và cửa sổ vẫn mở, có nghĩa là mê hương đã phản ứng hóa học với không khí ẩm bên ngoài, tạo thành chất xúc tác, có thể khơi gợi những thứ chúng ta quan tâm nhất, thậm chí là những thứ đau buồn. Nếu không phải Nghê Nghê xịt hơi cay cho chúng ta thì sợ rằng chúng ta đã đánh nhau hoặc thậm chí có thể giết hại lẫn nhau.”
Nghe Diệp Tranh nói như vậy, lông mày Diệp Ân Tuấn bỗng nhíu chặt lại.
“Lần trước đến thăm nhà thờ tổ tiên thì không gặp những thứ như vậy.”
“Đây chắc chắn không phải tự nhiên mà là có người cố tình sắp xếp như vậy để bảo vệ nhà thờ tổ tiên, ngăn người ngoài đi vào.”
Lời nói của Diệp Tranh khiến Diệp Ân Tuấn sửng sốt, anh dường như nghĩ tới điều gì đó.
Lúc anh và Thẩm Hạ Lan mới đến đây thì ở đây chỉ là một nơi hoang vắng, sau đó Diệp Ân Tuấn đã mua lại mảnh đất này và thuê người xây sửa lại nhà thờ tổ tiên, bảo Trương Vũ giám sát chuyện này.
Trương Vũ là người của Trương Gia Trại, nếu biết một số thủ đoạn cũng là điều dễ hiểu, hơn nữa khi tới đây Trương Vũ còn tìm được sách cổ, vậy Trương Vũ là người tạo ra mảng ảo giác này sao?
Khi Diệp Ân Tuấn đang nghi ngờ thì Diệp Tranh đã buông tay anh ra rồi đi vào nhà thờ tổ tiên.
Sợ bị trúng chiêu lần nữa, Diệp Tranh bôi thật nhiều dầu gió cho tỉnh táo.
“Tranh Tranh.”
“Anh Tranh.”
Diệp Ân Tuấn và Diệp Nghê Nghê đồng thời lên tiếng, nhưng đã bị Diệp Tranh ngăn lại.
Bình luận facebook