Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2160
CHƯƠNG 2160
Nghĩ đến việc Trần Oánh Oánh vẫn còn nợ mình một bữa ăn ngon, tâm trạng cô bé rất vui.
Khi Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Diệp Nghê Nghê như vậy, bất giác mỉm cười, sờ đầu cô bé nói: “Giỏi lắm.”
“Phải vậy chứ!”
Diệp Nghê Nghê có chút kiêu ngạo.
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy cảnh này, khóe môi nhếch lên.
Diệp Tranh vẫn chưa thể thích ứng với sự thay đổi của Diệp Nghê Nghê, thấp giọng hỏi: “Trần Oánh Oánh đó không phải em chỉ tiếp xúc qua một lần thôi sao? Những thông tin này sao biết được vậy? Lại là Minh Triết điều tra giúp em sao?”
“Không phải, là đích thân cô ta nói với em.”
“Lúc nào vậy?”
Diệp Nghê Nghê sững sờ một tí, cũng không thể nói là vào lúc Diệp Tranh bị mẹ đánh ngất giấu ở trong bếp được, như vậy thì chuyện bản thân là tay bắn tỉa sẽ bị anh Tranh biết rồi? Bây giờ cô như vậy anh Tranh đã có chút không chịu được, lỡ biết được cô biết dùng súng….
Diệp Nghê Nghê cảm thấy rằng mình nên nhân từ một tí, hiền lành một tí.
“Em quên mất rồi, chỉ nhớ rằng cô ta nói mời em ăn một bữa, nói ở đây có rất nhiều món ngon, cô ta muốn mời em ăn những thứ bay trên trời, chạy dưới đất, bơi trong hồ, những thứ khác em không nhớ lắm.”
Trần Oánh Oánh lúc này bất giác hắt xì mấy cái, luôn cảm thấy mũi ngứa ngứa.
Ai đang nói về cô ta?
Diệp Ân Tuấn không thể không mỉm cười khi nghe Diệp Nghê Nghê nói vậy.
Thẩm Hạ Lan cũng không vạch trần lời của Diệp Nghê Nghê.
Mặc dù Diệp Tranh vẫn còn hơi nghi ngờ, nhưng nhìn vào đôi mắt to sáng ngời của Diệp Nghê Nghê, cuối cùng cũng thở dài nói: “Em vẫn nên làm tên tham ăn vui vẻ đi.”
“Em cũng cảm thấy như vậy. Hơn nữa vẫn luôn nỗ lực.”
Diệp Nghê Nghê cũng trịnh trọng gật đầu, chọc cười mọi người.
Không khí vui vẻ trở lại.
Thẩm Hạ Lan có chút mong đợi.
Vốn cảm thấy họ vì chuyện của anh Trạm mà đến, nhưng không ngờ chuyện của Trạm Dực lại càng ngày càng lẫn vào chuyện họ cần điều tra, không, hoặc là từ lúc bắt đầu đã là chung một chuyện.
Trạm Dực là bởi vì chuyện của Trương Gia Trại bị khống chế đến đây.
Có lẽ Diệp Ân Tuấn nói đúng, Trạm Dực chắc hẳn đã biết điều gì đó, hoặc đã chạm đến sự thật năm đó Trương Gia Trại bị diệt trại mới tai bay vạ gió như vậy.
Thẩm Hạ Lan nhìn ra con đường bên ngoài, thực sự hy vọng rằng chuyện này sẽ sớm được sáng tỏ.
Hàn Khiếu!
Một cái tên đã nghe qua từ rất lâu nhưng quên mất, một người đàn ông chưa từng xuất hiện qua, không ngờ lại trở thành nhân vật chủ chốt của chuyện này.
Năm đó ông ta đến Trương Gia Trại làm gì? Trương Gia Trại đối xử đặc biệt với ông ta cũng khiến người khác tò mò, hoặc là không lâu sau sẽ biết được đáp án.
Nghĩ đến việc Trần Oánh Oánh vẫn còn nợ mình một bữa ăn ngon, tâm trạng cô bé rất vui.
Khi Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Diệp Nghê Nghê như vậy, bất giác mỉm cười, sờ đầu cô bé nói: “Giỏi lắm.”
“Phải vậy chứ!”
Diệp Nghê Nghê có chút kiêu ngạo.
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy cảnh này, khóe môi nhếch lên.
Diệp Tranh vẫn chưa thể thích ứng với sự thay đổi của Diệp Nghê Nghê, thấp giọng hỏi: “Trần Oánh Oánh đó không phải em chỉ tiếp xúc qua một lần thôi sao? Những thông tin này sao biết được vậy? Lại là Minh Triết điều tra giúp em sao?”
“Không phải, là đích thân cô ta nói với em.”
“Lúc nào vậy?”
Diệp Nghê Nghê sững sờ một tí, cũng không thể nói là vào lúc Diệp Tranh bị mẹ đánh ngất giấu ở trong bếp được, như vậy thì chuyện bản thân là tay bắn tỉa sẽ bị anh Tranh biết rồi? Bây giờ cô như vậy anh Tranh đã có chút không chịu được, lỡ biết được cô biết dùng súng….
Diệp Nghê Nghê cảm thấy rằng mình nên nhân từ một tí, hiền lành một tí.
“Em quên mất rồi, chỉ nhớ rằng cô ta nói mời em ăn một bữa, nói ở đây có rất nhiều món ngon, cô ta muốn mời em ăn những thứ bay trên trời, chạy dưới đất, bơi trong hồ, những thứ khác em không nhớ lắm.”
Trần Oánh Oánh lúc này bất giác hắt xì mấy cái, luôn cảm thấy mũi ngứa ngứa.
Ai đang nói về cô ta?
Diệp Ân Tuấn không thể không mỉm cười khi nghe Diệp Nghê Nghê nói vậy.
Thẩm Hạ Lan cũng không vạch trần lời của Diệp Nghê Nghê.
Mặc dù Diệp Tranh vẫn còn hơi nghi ngờ, nhưng nhìn vào đôi mắt to sáng ngời của Diệp Nghê Nghê, cuối cùng cũng thở dài nói: “Em vẫn nên làm tên tham ăn vui vẻ đi.”
“Em cũng cảm thấy như vậy. Hơn nữa vẫn luôn nỗ lực.”
Diệp Nghê Nghê cũng trịnh trọng gật đầu, chọc cười mọi người.
Không khí vui vẻ trở lại.
Thẩm Hạ Lan có chút mong đợi.
Vốn cảm thấy họ vì chuyện của anh Trạm mà đến, nhưng không ngờ chuyện của Trạm Dực lại càng ngày càng lẫn vào chuyện họ cần điều tra, không, hoặc là từ lúc bắt đầu đã là chung một chuyện.
Trạm Dực là bởi vì chuyện của Trương Gia Trại bị khống chế đến đây.
Có lẽ Diệp Ân Tuấn nói đúng, Trạm Dực chắc hẳn đã biết điều gì đó, hoặc đã chạm đến sự thật năm đó Trương Gia Trại bị diệt trại mới tai bay vạ gió như vậy.
Thẩm Hạ Lan nhìn ra con đường bên ngoài, thực sự hy vọng rằng chuyện này sẽ sớm được sáng tỏ.
Hàn Khiếu!
Một cái tên đã nghe qua từ rất lâu nhưng quên mất, một người đàn ông chưa từng xuất hiện qua, không ngờ lại trở thành nhân vật chủ chốt của chuyện này.
Năm đó ông ta đến Trương Gia Trại làm gì? Trương Gia Trại đối xử đặc biệt với ông ta cũng khiến người khác tò mò, hoặc là không lâu sau sẽ biết được đáp án.
Bình luận facebook