Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2163
CHƯƠNG 2163
Lần trước ám sát ở Trương Gia Trại không thành, lần này đổi thành Bạch Thủy Trại rồi?
Là anh đã quá nhân từ với anh ta.
Một tia lạnh lùng lướt qua mắt Diệp Ân Tuấn.
Khi Thẩm Hạ Lan thấy rằng cuộc chiến đã kết thúc, mới dẫn bọn trẻ bước ra.
“Sao rồi? Những người trong Bạch Thủy Trại không sao chứ?”
“Không sao, nhưng nhà của Trần Oánh Oánh đã bị tấn công.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn khiến trái tim Thẩm Hạ Lan run lên, vội hỏi: “Người đâu? Có xảy ra chuyện gì không?”
“Tạm thời không thấy ai, không biết có phải bị bắt đi rồi không.”
Diệp Ân Tuấn cũng rất buồn phiền.
Có vẻ như họ lại đến chậm một bước.
Thẩm Hạ Lan sợ rằng thảm kịch ở Trương Gia Trại sẽ lại xảy ra, vội nói: “Những người khác trong Bạch Thủy Trại đều không bị thương chứ?”
“Tụi anh đến kịp thời, họ không bị thương, chỉ là bị nhốt lại thôi. Bây giờ vệ sĩ đang xử lý. Chúng ta vào trong đã.”
“Được.”
Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan dẫn theo bọn trẻ vào Bạch Thủy Trại.
Bạch Thủy Trại là một làng trại rất đẹp, được bao quanh bởi núi và sông, nhân kiệt địa linh.
Thẩm Hạ Lan nhìn vào ánh mắt kinh hoàng của những người dân làng này, nghe tiếng khóc của lũ trẻ, không khỏi có chút áy náy.
Nếu họ không đến, có lẽ những người dân bình thường này đã không phải gánh chịu tai họa này.
Diệp Nghê Nghê im lặng một cách lạ thường. Diệp Tranh cầm hộp thuốc lên, nhanh chóng kiểm tra xem có ai bị thương không, bắt đầu làm nhiệm vụ của một bác sĩ.
Trần Oánh Oánh dẫn theo người vội vàng quay về, khi cô ta nhìn thấy chiến trường bên ngoài, cả khuôn mặt tái mét.
“Mẹ của tôi đâu?”
Trần Oánh Oánh nhanh chóng chạy vào.
Khi Diệp Nghê Nghê nhìn thấy Trần Oánh Oánh, lần này không châm chọc, mà ngược lại nói một cách hối lỗi: “Xin lỗi, lúc chúng tôi tới đã không thấy ba mẹ của dì, nhưng mà nhà dì đã bị tấn công, không còn đồ đạc gì nữa.”
Trần Oánh Oánh không quan tâm đến việc nhà có bị phá hủy hay không, mà nắm lấy dân làng xung quanh, lo lắng hỏi: “Ba và mẹ của tôi đâu?”
“Hôm qua họ đã lên núi, bây giờ vẫn chưa quay lại, có lẽ là đã thoát được.”
Dân làng cung kính với Trần Oánh Oánh.
Điều này khiến Diệp Nghê Nghê hơi ngạc nhiên.
“Ba mẹ dì ta lên núi làm gì?”
“Một nhóm người đi theo tôi!”
Trần Oánh Oánh vội vàng tập hợp một nhóm người nhỏ qua đây, hơi ngập ngừng khi nhìn thấy Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan, sau đó nói nhỏ: “Các người cũng đi với tôi, nghe nói có tin tức của thủ trưởng Trạm, bây giờ họ vẫn chưa quay về, hoặc là đã tìm được thủ trưởng Trạm, hoặc là đã gặp phải nguy hiểm, bất kể là cái nào, Sếp Diệp cũng đi với tôi một chuyến đi.”
Lần trước ám sát ở Trương Gia Trại không thành, lần này đổi thành Bạch Thủy Trại rồi?
Là anh đã quá nhân từ với anh ta.
Một tia lạnh lùng lướt qua mắt Diệp Ân Tuấn.
Khi Thẩm Hạ Lan thấy rằng cuộc chiến đã kết thúc, mới dẫn bọn trẻ bước ra.
“Sao rồi? Những người trong Bạch Thủy Trại không sao chứ?”
“Không sao, nhưng nhà của Trần Oánh Oánh đã bị tấn công.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn khiến trái tim Thẩm Hạ Lan run lên, vội hỏi: “Người đâu? Có xảy ra chuyện gì không?”
“Tạm thời không thấy ai, không biết có phải bị bắt đi rồi không.”
Diệp Ân Tuấn cũng rất buồn phiền.
Có vẻ như họ lại đến chậm một bước.
Thẩm Hạ Lan sợ rằng thảm kịch ở Trương Gia Trại sẽ lại xảy ra, vội nói: “Những người khác trong Bạch Thủy Trại đều không bị thương chứ?”
“Tụi anh đến kịp thời, họ không bị thương, chỉ là bị nhốt lại thôi. Bây giờ vệ sĩ đang xử lý. Chúng ta vào trong đã.”
“Được.”
Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan dẫn theo bọn trẻ vào Bạch Thủy Trại.
Bạch Thủy Trại là một làng trại rất đẹp, được bao quanh bởi núi và sông, nhân kiệt địa linh.
Thẩm Hạ Lan nhìn vào ánh mắt kinh hoàng của những người dân làng này, nghe tiếng khóc của lũ trẻ, không khỏi có chút áy náy.
Nếu họ không đến, có lẽ những người dân bình thường này đã không phải gánh chịu tai họa này.
Diệp Nghê Nghê im lặng một cách lạ thường. Diệp Tranh cầm hộp thuốc lên, nhanh chóng kiểm tra xem có ai bị thương không, bắt đầu làm nhiệm vụ của một bác sĩ.
Trần Oánh Oánh dẫn theo người vội vàng quay về, khi cô ta nhìn thấy chiến trường bên ngoài, cả khuôn mặt tái mét.
“Mẹ của tôi đâu?”
Trần Oánh Oánh nhanh chóng chạy vào.
Khi Diệp Nghê Nghê nhìn thấy Trần Oánh Oánh, lần này không châm chọc, mà ngược lại nói một cách hối lỗi: “Xin lỗi, lúc chúng tôi tới đã không thấy ba mẹ của dì, nhưng mà nhà dì đã bị tấn công, không còn đồ đạc gì nữa.”
Trần Oánh Oánh không quan tâm đến việc nhà có bị phá hủy hay không, mà nắm lấy dân làng xung quanh, lo lắng hỏi: “Ba và mẹ của tôi đâu?”
“Hôm qua họ đã lên núi, bây giờ vẫn chưa quay lại, có lẽ là đã thoát được.”
Dân làng cung kính với Trần Oánh Oánh.
Điều này khiến Diệp Nghê Nghê hơi ngạc nhiên.
“Ba mẹ dì ta lên núi làm gì?”
“Một nhóm người đi theo tôi!”
Trần Oánh Oánh vội vàng tập hợp một nhóm người nhỏ qua đây, hơi ngập ngừng khi nhìn thấy Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan, sau đó nói nhỏ: “Các người cũng đi với tôi, nghe nói có tin tức của thủ trưởng Trạm, bây giờ họ vẫn chưa quay về, hoặc là đã tìm được thủ trưởng Trạm, hoặc là đã gặp phải nguy hiểm, bất kể là cái nào, Sếp Diệp cũng đi với tôi một chuyến đi.”
Bình luận facebook