Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2309
Chương 2309:
Anh buông Thẩm Hạ Lan ra, dịu dàng nói: “Ăn cơm trước đi, để anh đi tắm đã.”
“Đừng có tắm nước lạnh, dễ bị cảm đó.”
Thẩm Hạ Lan nhìn anh một chút, nhiệt độ cơ thể cực kỳ nóng đã biểu hiện rõ Diệp Ân Tuấn đang rất khô nóng, cô không khỏi lo lắng nhắc nhở.
“Được rồi.”
Diệp Ân Tuấn đi vào trong nhà vệ sinh, Thẩm Hạ Lan hâm nóng ba ly sữa bò, Diệp Tranh cũng đã quay lại.
“Mẹ ơi, chào buổi sáng.”
Diệp Tranh đã vệ sinh cá nhân xong rồi, bộ dạng đẹp trai nho nhỏ ấy làm người ta yêu thích.
“Chào buổi sáng Tranh, đến đây, ngồi xuống ăn sáng đi con.”
Thẩm Hạ Lan kêu Diệp Tranh ngồi xuống, nhưng mà Diệp Tranh lại không động đũa.
“Sao vậy con?”
Thẩm Hạ Lan có hơi khựng lại.
Diệp Tranh vội vàng nói: “Ba vẫn còn chưa ra mà, chúng ta đợi ba ra rồi ăn cùng nhau luôn.”
Thẩm Hạ Lan lập tức hiểu ngay, có lẽ là con cái nhà họ Diệp được dạy dỗ lễ nghi trên bàn ăn.
Khi trước không cảm thấy có cái gì, nhưng mà bây giờ Thẩm Hạ Lan mới ý thức được trong năm năm mình không ở đây, Diệp Ân Tuấn giáo dục con cái rất đúng mực.
“Ngoan lắm.”
Thẩm Hạ Lan sờ lên đầu Diệp Tranh, dịu dàng cười.
Lúc Diệp Ân Tuấn đi ra thì nhìn thấy Thẩm Hạ Lan và Diệp Tranh vẫn còn chưa ăn, anh ngạc nhiên hỏi.
“Sao vậy, không ăn được hả?”
“Đang chờ anh đó, nhanh lên đi.”
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy nước đang nhỏ giọt trên tóc Diệp Ân Tuấn vẫn còn chưa được lau khô, không khỏi kéo cái khăn mặt ở một bên rồi đi tới.
“Ngồi xuống.”
Cô đè Diệp Ân Tuấn ngồi xuống ghế, sau đó lại dùng khăn lau tóc cho anh, lực đạo dịu dàng lại mang theo hương thơm quen thuộc, trong lúc nhất thời làm Diệp Ân Tuấn cảm thấy rất hạnh phúc.
Diệp Tranh liền nhanh chóng đưa đũa cho Diệp Ân Tuấn.
“Ngồi xuống ăn cơm đi.”
Diệp Ân Tuấn kéo tay Thẩm Hạ Lan, kêu cô ngồi xuống, Diệp Tranh cũng đưa đũa cho Thẩm Hạ Lan.
“Mời ba mẹ ăn cơm.”
“Được rồi, ăn cơm thôi.”
Diệp Ân Tuấn cười nhạt, lúc này Diệp Tranh mới bắt đầu ăn cơm.
Lễ nghi trên bàn ăn của Diệp Tranh vẫn luôn rất tốt, ăn rất ưu nhã, Thẩm Hạ Lan nhìn cậu bé mà không khỏi nhớ tới tướng ăn của Diệp Nghê Nghê.
Chỉ sợ là cô bé đó chính là một tên ăn hàng chuyển thế, chỉ cần ăn ngon thì không cần biết lễ nghi bàn ăn gì hết.
Nghĩ tới bốn người đi ra ngoài mà bây giờ chỉ còn lại có ba người, Thẩm Hạ Lan không khỏi hỏi: “Nghê Nghê với anh Trạm ở cùng một chỗ không có việc gì có đúng không?”
Diệp Ân Tuấn biết là cô lo lắng cho con gái, anh nhẹ gật đầu rồi nói: “Lần này Nghê Nghê ra ngoài trải nghiệm, yên tâm đi, có Trần Oánh Oánh ở bên cạnh bảo vệ, con bé không có chuyện gì đâu.”
Diệp Tranh đến đây ăn cơm cũng là vì để nghe ngóng tin tức của Diệp Nghê Nghê, bây giờ nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy thì cũng đã yên lòng.
Anh buông Thẩm Hạ Lan ra, dịu dàng nói: “Ăn cơm trước đi, để anh đi tắm đã.”
“Đừng có tắm nước lạnh, dễ bị cảm đó.”
Thẩm Hạ Lan nhìn anh một chút, nhiệt độ cơ thể cực kỳ nóng đã biểu hiện rõ Diệp Ân Tuấn đang rất khô nóng, cô không khỏi lo lắng nhắc nhở.
“Được rồi.”
Diệp Ân Tuấn đi vào trong nhà vệ sinh, Thẩm Hạ Lan hâm nóng ba ly sữa bò, Diệp Tranh cũng đã quay lại.
“Mẹ ơi, chào buổi sáng.”
Diệp Tranh đã vệ sinh cá nhân xong rồi, bộ dạng đẹp trai nho nhỏ ấy làm người ta yêu thích.
“Chào buổi sáng Tranh, đến đây, ngồi xuống ăn sáng đi con.”
Thẩm Hạ Lan kêu Diệp Tranh ngồi xuống, nhưng mà Diệp Tranh lại không động đũa.
“Sao vậy con?”
Thẩm Hạ Lan có hơi khựng lại.
Diệp Tranh vội vàng nói: “Ba vẫn còn chưa ra mà, chúng ta đợi ba ra rồi ăn cùng nhau luôn.”
Thẩm Hạ Lan lập tức hiểu ngay, có lẽ là con cái nhà họ Diệp được dạy dỗ lễ nghi trên bàn ăn.
Khi trước không cảm thấy có cái gì, nhưng mà bây giờ Thẩm Hạ Lan mới ý thức được trong năm năm mình không ở đây, Diệp Ân Tuấn giáo dục con cái rất đúng mực.
“Ngoan lắm.”
Thẩm Hạ Lan sờ lên đầu Diệp Tranh, dịu dàng cười.
Lúc Diệp Ân Tuấn đi ra thì nhìn thấy Thẩm Hạ Lan và Diệp Tranh vẫn còn chưa ăn, anh ngạc nhiên hỏi.
“Sao vậy, không ăn được hả?”
“Đang chờ anh đó, nhanh lên đi.”
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy nước đang nhỏ giọt trên tóc Diệp Ân Tuấn vẫn còn chưa được lau khô, không khỏi kéo cái khăn mặt ở một bên rồi đi tới.
“Ngồi xuống.”
Cô đè Diệp Ân Tuấn ngồi xuống ghế, sau đó lại dùng khăn lau tóc cho anh, lực đạo dịu dàng lại mang theo hương thơm quen thuộc, trong lúc nhất thời làm Diệp Ân Tuấn cảm thấy rất hạnh phúc.
Diệp Tranh liền nhanh chóng đưa đũa cho Diệp Ân Tuấn.
“Ngồi xuống ăn cơm đi.”
Diệp Ân Tuấn kéo tay Thẩm Hạ Lan, kêu cô ngồi xuống, Diệp Tranh cũng đưa đũa cho Thẩm Hạ Lan.
“Mời ba mẹ ăn cơm.”
“Được rồi, ăn cơm thôi.”
Diệp Ân Tuấn cười nhạt, lúc này Diệp Tranh mới bắt đầu ăn cơm.
Lễ nghi trên bàn ăn của Diệp Tranh vẫn luôn rất tốt, ăn rất ưu nhã, Thẩm Hạ Lan nhìn cậu bé mà không khỏi nhớ tới tướng ăn của Diệp Nghê Nghê.
Chỉ sợ là cô bé đó chính là một tên ăn hàng chuyển thế, chỉ cần ăn ngon thì không cần biết lễ nghi bàn ăn gì hết.
Nghĩ tới bốn người đi ra ngoài mà bây giờ chỉ còn lại có ba người, Thẩm Hạ Lan không khỏi hỏi: “Nghê Nghê với anh Trạm ở cùng một chỗ không có việc gì có đúng không?”
Diệp Ân Tuấn biết là cô lo lắng cho con gái, anh nhẹ gật đầu rồi nói: “Lần này Nghê Nghê ra ngoài trải nghiệm, yên tâm đi, có Trần Oánh Oánh ở bên cạnh bảo vệ, con bé không có chuyện gì đâu.”
Diệp Tranh đến đây ăn cơm cũng là vì để nghe ngóng tin tức của Diệp Nghê Nghê, bây giờ nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy thì cũng đã yên lòng.
Bình luận facebook