Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2354
CHƯƠNG 2354
Sau khi nhóm người rời Trương Gia Trại, họ dừng lại gần Bạch Thủy Trại.
Dạo gần đây Thẩm Hạ Lan hay đi trên con đường này nên cô dĩ nhiên rất quen thuộc.
“Đến Bạch Thủy Trại làm gì? Chẳng lẽ trại chủ Trần của Bạch Thủy Trại có hiềm nghi?”
Bây giờ Thẩm Hạ Lan cảm thấy không thể tin tưởng ai hết.
Trương Linh lắc đầu nói: “Không phải, chú hai Hoắc đang ở gần đây.”
“Cái gì?”
Hai mắt Thẩm Hạ Lan đột nhiên mở to.
Diệp Ân Tuấn cũng nhăn mày.
Đường ở đây rất bằng phẳng, không có chỗ nào có thể giấu người được, Trương Linh nói chú hai Hoắc ở đây, nhưng anh nhìn thế nào cũng thấy không giống lắm.
“Trương Linh, bà có chắc là ở đây không?”
“Phải.”
Trương Linh gật đầu, sau đó đưa Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan đến một thị trấn nhỏ gần Bạch Thủy Trại.
Thị trấn này không có nhiều người, cũng không sôi động lắm, mỗi hộ gia đình đều cách nhau hơi xa, khu vực tương đối rộng.
Trương Linh đưa họ đến một ngôi nhà có vẻ bình thường và nói: “Chú hai Hoắc đang ở đây.”
Thẩm Hạ Lan không thể tưởng tượng được chú hai lại được bố trí ở một nơi bình dân như vậy, còn thật sự bị giấu trong thành phố.
Ánh mắt Diệp Ân Tuấn xẹt qua tia lạnh lẽo, anh lấy từ trong ủng ra một con dao găm quân dụng đưa cho Thẩm Hạ Lan, nói: “Đi vào cũng phải cẩn thận, lúc nào cũng phải bảo vệ mình, biết không?”
Thẩm Hạ Lần sửng sốt một chút, sau đó gật đầu.
Trương Linh nhìn bọn họ, khẽ nói: “Không cần phiền phức như vậy đâu, tôi có thể thả cổ trùng để người trong đó ngất xỉu, thuận tiện cho chúng ta làm việc. Bằng không, nếu có tiếng ồn lớn thì tôi sợ sẽ khiến người bên ngoài chú ý.”
Nghe Trương Linh nói vậy, Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan biết ở đây có lính canh bên ngoài.
Họ vô thức quan sát xung quanh và nhận thấy rằng địa hình ở đây quả thực dễ phòng thủ nhưng khó tấn công.
“Được.”
Mặc dù Diệp Ân Tuấn không có ấn tượng tốt với cổ trùng, nhưng lúc này anh phải thừa nhận rằng bước đi của Trương Linh an toàn hơn.
Bọn họ chỉ có ba người, lỡ như bên trong có quá nhiều người, thì cứu người biến thành nộp mạng mất.
Diệp Ân Tuấn thận trọng, Thẩm Hạ Lan tự nhiên cũng không còn lo lắng nữa, mọi chuyện đều nghe theo Diệp Ân Tuấn, chỉ cần có anh ở đây thì Thẩm Hạ Lan sẽ không hoảng sợ.
Thấy Diệp Ân Tuấn đồng ý, Trương Linh lấy từ trong túi ra một cái hộp nhỏ, Thẩm Hạ Lan biết trong đó chứa gì, nhưng nghĩ đến loại cổ trùng đó, cô cảm thấy toàn thân tê dại, thậm chí còn dựng tóc gáy.
Diệp Ân Tuấn biết Thẩm Hạ Lan đang sợ hãi nên anh đứng chắn trước mặt Thẩm Hạ Lan, chặn hết tầm nhìn của cô.
Sau khi Trương Linh thả cổ trùng ra, ba người cùng đợi, sau khoảng mười phút, Trương Linh mới nói: “Có thể vào được rồi.”
Diệp Ân Tuấn kéo Thẩm Hạ Lan ra phía sau anh, Trương Linh đi cuối, cả ba nhanh chóng bước vào nhà.
Sau khi nhóm người rời Trương Gia Trại, họ dừng lại gần Bạch Thủy Trại.
Dạo gần đây Thẩm Hạ Lan hay đi trên con đường này nên cô dĩ nhiên rất quen thuộc.
“Đến Bạch Thủy Trại làm gì? Chẳng lẽ trại chủ Trần của Bạch Thủy Trại có hiềm nghi?”
Bây giờ Thẩm Hạ Lan cảm thấy không thể tin tưởng ai hết.
Trương Linh lắc đầu nói: “Không phải, chú hai Hoắc đang ở gần đây.”
“Cái gì?”
Hai mắt Thẩm Hạ Lan đột nhiên mở to.
Diệp Ân Tuấn cũng nhăn mày.
Đường ở đây rất bằng phẳng, không có chỗ nào có thể giấu người được, Trương Linh nói chú hai Hoắc ở đây, nhưng anh nhìn thế nào cũng thấy không giống lắm.
“Trương Linh, bà có chắc là ở đây không?”
“Phải.”
Trương Linh gật đầu, sau đó đưa Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan đến một thị trấn nhỏ gần Bạch Thủy Trại.
Thị trấn này không có nhiều người, cũng không sôi động lắm, mỗi hộ gia đình đều cách nhau hơi xa, khu vực tương đối rộng.
Trương Linh đưa họ đến một ngôi nhà có vẻ bình thường và nói: “Chú hai Hoắc đang ở đây.”
Thẩm Hạ Lan không thể tưởng tượng được chú hai lại được bố trí ở một nơi bình dân như vậy, còn thật sự bị giấu trong thành phố.
Ánh mắt Diệp Ân Tuấn xẹt qua tia lạnh lẽo, anh lấy từ trong ủng ra một con dao găm quân dụng đưa cho Thẩm Hạ Lan, nói: “Đi vào cũng phải cẩn thận, lúc nào cũng phải bảo vệ mình, biết không?”
Thẩm Hạ Lần sửng sốt một chút, sau đó gật đầu.
Trương Linh nhìn bọn họ, khẽ nói: “Không cần phiền phức như vậy đâu, tôi có thể thả cổ trùng để người trong đó ngất xỉu, thuận tiện cho chúng ta làm việc. Bằng không, nếu có tiếng ồn lớn thì tôi sợ sẽ khiến người bên ngoài chú ý.”
Nghe Trương Linh nói vậy, Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan biết ở đây có lính canh bên ngoài.
Họ vô thức quan sát xung quanh và nhận thấy rằng địa hình ở đây quả thực dễ phòng thủ nhưng khó tấn công.
“Được.”
Mặc dù Diệp Ân Tuấn không có ấn tượng tốt với cổ trùng, nhưng lúc này anh phải thừa nhận rằng bước đi của Trương Linh an toàn hơn.
Bọn họ chỉ có ba người, lỡ như bên trong có quá nhiều người, thì cứu người biến thành nộp mạng mất.
Diệp Ân Tuấn thận trọng, Thẩm Hạ Lan tự nhiên cũng không còn lo lắng nữa, mọi chuyện đều nghe theo Diệp Ân Tuấn, chỉ cần có anh ở đây thì Thẩm Hạ Lan sẽ không hoảng sợ.
Thấy Diệp Ân Tuấn đồng ý, Trương Linh lấy từ trong túi ra một cái hộp nhỏ, Thẩm Hạ Lan biết trong đó chứa gì, nhưng nghĩ đến loại cổ trùng đó, cô cảm thấy toàn thân tê dại, thậm chí còn dựng tóc gáy.
Diệp Ân Tuấn biết Thẩm Hạ Lan đang sợ hãi nên anh đứng chắn trước mặt Thẩm Hạ Lan, chặn hết tầm nhìn của cô.
Sau khi Trương Linh thả cổ trùng ra, ba người cùng đợi, sau khoảng mười phút, Trương Linh mới nói: “Có thể vào được rồi.”
Diệp Ân Tuấn kéo Thẩm Hạ Lan ra phía sau anh, Trương Linh đi cuối, cả ba nhanh chóng bước vào nhà.
Bình luận facebook