Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-228
Chương 228: Trái tim cô rất đau
“Thẩm Hạ Lan, cô cố ý muốn gây sự với tôi phải không? Cô có biết ở đây có bao nhiêu người không? Cô cho rằng chỉ dựa vào chính cô có thể đưa cha mẹ cô đi sao?”
Nhan Như Ngọc thấy ý tốt của mình bị Thẩm Hạ Lan cự tuyệt, sắc mặt không khỏi hơi khó coi.
Cô ta là người hiểu rõ Đường Trình Siêu, cho nên mới muốn để cho Thẩm Hạ Lan đi trước, chỉ cần Thẩm Hạ Lan còn sống, Đường Trình Siêu có lẽ còn có thể kiêng kỵ, thậm chí sẽ giữ lại mạng của Diệp Ân Tuấn cùng đứa nhỏ.
Thẩm Hạ Lan không hiểu được, cô không tin vào cái đạo lý đơn giản này đươc, bây giờ lại muốn lấy trứng chọi đá, rốt cuộc là vì sao?
Ban đầu Thẩm Hạ Lan không muốn Đường Trình Siêu là địch, bất kể là Đường Trình Siêu làm cái gì, cô đều giống như đà điểu tùy ý để Diệp Ân Tuấn đi giải quyết, thậm chí cảm thấy chỉ cần bản thân không ra mặt, rất nhiều chuyện vẫn có thể giữ lại màu sắc ban đầu.
Nhưng hôm nay, sự phản bội của Nhan Như Ngọc đã khiến cô hoàn toàn tỉnh ngộ.
Lừa mình dối người như vậy không có tác dụng gì.
Tâm tính đà điểu của cô sẽ không khiến kẻ xấu tém lại, thậm chí sẽ không thương hại cô, họ chỉ được voi đòi tiên mà thôi.
Năm năm qua, cô không thể bảo vệ tốt Thẩm Nghê Nghê đã là một vết sẹo trong lòng cô, hôm nay nếu như để cho Diệp Ân Tuấn và Thẩm Nghê Nghê rơi vào nguy hiểm, Thẩm Hạ Lan cô còn là người sao?
Thẩm Hạ Lan nhìn Nhan Như Ngọc, thấp giọng nói: "Như Ngọc, xin lỗi. Năm năm qua tôi thật sự là ép cô làm bạn với tôi, nhưng có câu nói là đạo bất đồng bất tương vi mưu. Hôm nay cô nhất định muốn đứng về phía Đường Trình Siêu, tôi cũng sẽ không nói gì, chỉ là hôm nay tôi sẽ không đi, tôi muốn mang theo cha mẹ tôi rời khỏi đây, cô cũng không ngăn được tôi!”
“Thế nào? Đi Hải Thành có mấy tháng, cô vẫn bản lĩnh như vậy nhỉ? Hay là cô nghĩ rằng bản lĩnh của cô có thể chống lại tôi? Thẩm Hạ Lan, tôi khuyên cô đừng lấy trứng chọi đá. Đừng nói người bên ngoài, nói tôi đây, cô cũng thấy khó đối phó rồi đấy.”
Nhan Như Ngọc nói xong, cởi áo khoác.
Năm năm qua, Thẩm Hạ Lan rất quen thuộc với cô ta, đương nhiên biết Nhan Như Ngọc là cao thủ nhu đạo, mà cô cũng chẳng là cái gì, nhưng bây giờ Thẩm Hạ Lan lại không có bất kỳ sợ hãi nào.
Cô thở dài một tiếng nói: "Hành động đi.”
Ba chữ này vừa nói ra, sắc mặt của Nhan Như Ngọc thay đổi.
“Cô dẫn người đến sao? Không thể nào. Không ai có thể vào đây! Đây là tiểu khu cao cấp!”
Nhưng Thẩm Hạ Lan lại không nói gì.
Cô đi tới bên cạnh ba mẹ, xem xét tất cả trên người bọn họ, phát hiện bọn họ quả thật không có vết thương gì mới thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên bên ngoài vang lên thanh âm hỗn loạn.
Sắc mặt của Nhan Như Ngọc hơi khó coi.
Cô ta muốn bắt giữ Thẩm Hạ Lan, nhưng Thẩm Hạ Lan lại rút súng ra nhắm ngay Nhan Như Ngọc.
“Tôi biết cô thân thủ tốt, tôi cũng biết bản thân không phải là đối thủ của cô, nhưng mà Như Ngọc, đừng ép tôi động thủ.”
Tư thế cầm súng của Thẩm Hạ Lan vô cùng chính xác, thậm chí tay cũng không run rẩy.
Nhan Như Ngọc nhận ra, khẩu súng trong tay Thẩm Hạ Lan là loại AK47 nhỏ.
“Cô biết dùng súng sao? Cô lại còn có súng! Thẩm Hạ Lan, xem ra bất kể là tôi hay là Đường Trình Siêu, chúng tôi đều coi thường cô rồi.”
“Quả thật các người coi thường tôi quá rồi, năm năm trước từ trong trận hỏa hoạn kia sống lại, tôi đã nói với chính mình, đời này tôi tuyệt đối không thể để mình bị người khác áp bức nữa. Chỉ là tôi không nghĩ tới, người cuối cùng đối xử với tôi như vậy lại là cô và Đường Trình Siêu, tôi luôn cho rằng hai người là bạn tốt nhất của tôi. Đường Trình Siêu đã làm gì với Nghê Nghê, tôi cũng mới biết được, nhưng tôi lại không trực tiếp hỏi anh ta, chẳng lẽ các người còn không hiểu sao? Bởi tôi không muốn đối địch với các người. Nhưng tại sao các người cứ phải từng bước ép tôi như vậy? Tại sao chuyện giữa chúng ta lại liên quan đến cha mẹ tôi? Đường Trình Siêu còn có bí mật gì tôi không biết, nhưng các người cũng không biết tất cả lá bài tẩy của tôi đâu. Cho nên Như Ngọc, đừng ép tôi.”
Con ngươi Thẩm Hạ Lan lạnh như băng, không còn ôn nhu như ngày xưa, bây giờ Thẩm Hạ Lan xa lạ như một người khác vậy.
Thậm chí Nhan Như Ngọc có một loại ảo giác, thật sự cô ta có hiểu rõ Thẩm Hạ Lan hay không?
“Tôi không tin cô dám nổ súng với tôi. Cô thiện lương như vậy, thậm chí còn hơi yếu đuối. Nếu năm năm qua không phải tôi và Trình Siêu giúp đỡ cô, cô cũng không có khả năng sống tốt. Cho nên cô sẽ không nổ súng với tôi, cô càng không thể đối phó được với Đường Trình Siêu! Thẩm Hạ Lan, tôi rất hiểu cô mà.”
“Vậy sao?”
Thẩm Hạ Lan cười lạnh một tiếng, trực tiếp bóp cò.
Súng đã được xử lý đặc biệt, thêm vào ống giảm thanh, chỉ nghe thấy "Phốc" một tiếng, Nhan Như Ngọc không thể tưởng tượng nổi nhìn Thẩm Hạ Lan, cơ thể đã ngã xuống, mà trên vai cô ta có thêm một vết thương, máu tươi đầm đìa.
Đau đớn chậm rãi khuếch tán ra, trong nháy mắt khiến cho cô ta vô lực.
“Cô đã bỏ thêm gì vào viên đạn?”
“Thuốc mê!”
Ánh mắt Thẩm Hạ Lan vẫn không thay đổi, thậm chí động tác cũng không thay đổi nhiều.
“Cô thực sự cho rằng tôi không có phòng bị gì mà đến sao? Cô thực sự nghĩ rằng tôi không cảnh giác với cô sao? Có lẽ trước kia cô ngụy trang rất tốt, nhưng cô lại thua ở vận may mất rồi. Tôi bảo một người bạn đến tìm cô, cô lại nói không biết tôi, điều này đã khiến tôi đã nghi ngờ rồi. Sau đó tôi gọi điện cho cô nhưng cô lại không nghe máy, sau đó cô gọi cho tôi nói cô bị bắt cóc, quả thật mặc dù cô giả vờ rất giống, nhưng Như Ngọc, cô nói cho tôi biết có tên bắt cóc nào sẽ để lại điện thoại cho cô cầu cứu không? Mà trong trường hợp đó cô lại gọi điện thoại mà không báo cảnh sát, mục đích gọi điện thoại cho tôi không phải là vẽ cho tôi một cái bẫy để tôi chui vào sao? Tôi là ngốc, là đơn thuần, lại chưa bao giờ đề phòng những người bạn này, tâm sự với nhau, nhưng điều này không có nghĩa là tôi không có chỉ số thông minh.”
Lúc Thẩm Hạ Lan nói những lời này, ánh mắt có thêm một tia thống khổ.
“Tôi chưa bao giờ muốn cùng các người trở thành tình trạng như hôm nay, nhưng tại sao các người lại ép tôi? Nếu như chỉ có một mình tôi, các người muốn cái mạng này của tôi, tôi đều có thể cho các người, nhưng các người không nên lấy ân tình đối với tôi mà tùy ý làm tổn thương đến những người bên cạnh tôi. Các người biết rõ tôi quan tâm nhất chính là ba mẹ và con của tôi, nhưng các người vẫn ra tay như cũ. Nghê Nghê còn nhỏ như vậy, cái gì cũng không hiểu, thậm chí còn chưa từng ra khỏi cửa bệnh viện. Không biết thế giới bên ngoài như thế nào, các người lại có thể xuống tay với con bé. Lúc các người ra tay, có nghĩ tới tôi và các người là bạn hay không?”
Cuối cùng con ngươi Thẩm Hạ Lan cũng đã hơi ướt đi.
Trái tim cô đau quá!
So với năm đó lòng đau đớn đến phế liệt tìm không ra được nơi đó, nhưng bây giờ cô lại không muốn tái hiện lại nữa.
Đối với người đáng giá, cô làm gì cũng được, nhưng đối với người như Đường Trình Siêu và Nhan Như Ngọc, tình cảm của cô đối với bọn họ mà nói thật sự không có gì quan trọng.
Nhan Như Ngọc còn muốn nói gì đó, nhưng không chống lại được tác dụng của thuốc trên vai, hôn mê bất tỉnh.
Trận đánh bên ngoài vẫn tiếp tục.
Thẩm Hạ Lan thu súng lại.
Súng này là bà Diệp cho cô, dùng thế nào cũng là bà Diệp tạm thời dạy cho cô. Cô vẫn cho rằng bản thân không có cơ hội nổ súng, nhưng không nghĩ tới vừa rồi nổ súng chính là nhắm ngay Nhan Như Ngọc.
Thẩm Hạ Lan trong lòng phức tạp, nhưng cũng không dám trì hoãn lại.
Cô nhanh chóng cõng mẹ Thẩm lên người, sau đó đi ra ngoài.
Dương Tân đã đi vào, lúc nhìn thấy Thẩm Hạ Lan thì vội vàng tiến lên khoát tay.
“Bác gái cứ giao cho tôi.”
“Bên trong còn có ba tôi, trước tiên anh đưa ông ấy ra, để cho người của chúng ta nhanh chóng rút lui đi.”
Thẩm Hạ Lan không biết Đường Trình Siêu lúc nào sẽ trở về, cũng không biết người của anh ta lúc nào sẽ đến, cho nên cô không dám dừng lại.
Dương Tân nhìn thoáng qua Nhan Như Ngọc nằm trong vũng máu, khẽ nhíu mày hỏi: “Người phụ nữ này làm sao bây giờ?”
“Không cần để ý đến cô ta, tự nhiên sẽ có người đến giúp cô ta thôi.”
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng dẫn người ra ngoài.
Dương Tân đưa bọn họ lên xe, sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Trước khi rời đi, Thẩm Hạ Lan gửi một tin nhắn cho Đường Trình Siêu.
“Nhan Như Ngọc bị thương, tính mạng bị đe dọa.”
Sau khi gửi xong, cô ném sim điện thoại đi.
Lần này, cô hoàn toàn vứt bỏ tất cả tình cảm đối với Đường Trình Siêu, giống như vứt bỏ chiếc sim điện thoại này vậy.
Trong lòng tự nhiên hơi khó chịu, nhưng cô không quan tâm nữa.
Xe nhanh chóng lái về viện điều dưỡng, Thẩm Hạ Lan bảo bác sĩ kiểm tra toàn thân cho cha mẹ nhà họ Thẩm.
Dư Kinh Hồng nhìn thấy cô mang theo hai người già trở về, mà bên cạnh cô không có ai khác, không khỏi hơi buồn bực.
“Này, một mình cô mang ở đâu về người già này vậy? Bọn họ là gì của cô vậy?”
Thẩm Hạ Lan không có tâm trạng để ý đến Dư Kinh Hồng, nói với Tống Đình ở bên cạnh: "Nhanh đi tìm Diệp Ân Tuấn, anh ấy có thể cần giúp đỡ.”
Lúc này cô không có cách nào rời khỏi nơi này, chỉ có thể để Tống Đình đi trước.
Dư Kinh Hồng vừa nghe Diệp Ân Tuấn cần giúp đỡ, ánh mắt lập tức sáng lên.
“Diệp Ân Tuấn làm sao vậy? Tôi cũng đi!”
Nhìn dáng vẻ Dư Kinh Hồng như vậy, Thẩm Hạ Lan quả thực buồn bực muốn chết.
Tống Đình lo lắng an ủi bọn họ, Thẩm Hạ Lan lại nói không có chuyện gì, đồng thời để cho anh ta nhanh chóng đi.
Biết Thẩm Hạ Lan còn có sự sắp xếp khác, Tống Đình không có chút chậm trễ nào mà chạy ra ngoài.
Bác sĩ kiểm tra toàn thân cho cha mẹ Thẩm, xác định bọn họ chỉ bị tiêm thuốc an thần, những thứ khác cũng không có gì đáng ngại, Thẩm Hạ Lan mới thở phào nhẹ nhõm.
Không lâu sau, hai ông bà đã tỉnh lại.
Bọn họ đối với nơi xa lạ này hơi kinh ngạc.
“Ba mẹ, hai người tỉnh rồi à? Có cảm thấy không thoải mái chỗ nào không?”
Thẩm Hạ Lan vội vàng mở miệng hỏi, cũng kéo lại sự chú ý của bọn họ.
“Hạ Lan?”
Bây giờ mẹ Thẩm đã hoàn toàn không còn cách nào che giấu sự nhung nhớ của mình đối với Thẩm Hạ Lan.
Ở nơi đó của Nhan Như Ngọc, hai người già bọn họ đã biết Thẩm Hạ Lan đã trải qua những gì, trong năm năm qua tất cả đều không hề dễ dàng, thậm chí biết đứa bé này đã từng chịu bao nhiêu đau khổ và uất ức, hôm nay có thể gặp lại Thẩm Hạ Lan, mẹ Thẩm ôm chặt lấy cô, nói gì cũng không chịu buông tay.
Lúc này tâm trạng của Thẩm Hạ Lan cũng rất phức tạp, cô chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày tình hình như vậy, phải dùng cách như vậy để nói cho cha mẹ biết tất cả.
“Ba mẹ, con xin lỗi. Đi theo con khiến hai người phải chịu khổ rồi.”
Con ngươi Thẩm Hạ Lan hơi ướt át.
Ba Thẩm thấy Thẩm Hạ Lan bình yên vô sự, lúc này mới thở dài một hơi nói: "Chúng ta nhận được tin tức nói con bị người ta bán đến nước Mỹ, ba và mẹ con lúc này mới ngựa không dừng vó chạy tới, ai biết chúng ta vừa đến, bạn của con nhanh chóng đón chúng ta, nói là để cho chúng ta ở chỗ cô ta chờ tin tức, cô ta sẽ giúp chúng ta. Chúng ta không có bất cứ manh mối nào ở Mỹ, chỉ có thể tin cô ta. Huống hồ cô ta biết tất cả những gì con đã làm trong năm năm qua, cho nên chúng ta...”
Nói tới đây, ba Thẩm lại thở dài một hơi nói: “Mãi đến khi chúng ta nghe thấy cô ấy gọi điện thoại cho con nói chúng ta bị bắt cóc, chúng ta mới biết chúng ta bị người ta lừa mất rồi. Con... Con không sao chứ?”
“Con không sao, ba. Ân Tuấn che chở cho con. Nhưng lại để cho ba mẹ chịu tội. Con biết bây giờ hai người rất mệt mỏi, nhưng con chỉ muốn nói với hai người rằng, con muốn hai người lập tức rời khỏi đây, trở về nước. Sau khi về nước có Hoắc Chấn Đình và Tống Dật Hiên bảo vệ hai người, con cũng yên tâm rồi.”
Sự sắp xếp của Thẩm Hạ Lan làm cho hai người già hơi sững sờ.
“Hạ Lan, con muốn làm gì?”
“Thẩm Hạ Lan, cô cố ý muốn gây sự với tôi phải không? Cô có biết ở đây có bao nhiêu người không? Cô cho rằng chỉ dựa vào chính cô có thể đưa cha mẹ cô đi sao?”
Nhan Như Ngọc thấy ý tốt của mình bị Thẩm Hạ Lan cự tuyệt, sắc mặt không khỏi hơi khó coi.
Cô ta là người hiểu rõ Đường Trình Siêu, cho nên mới muốn để cho Thẩm Hạ Lan đi trước, chỉ cần Thẩm Hạ Lan còn sống, Đường Trình Siêu có lẽ còn có thể kiêng kỵ, thậm chí sẽ giữ lại mạng của Diệp Ân Tuấn cùng đứa nhỏ.
Thẩm Hạ Lan không hiểu được, cô không tin vào cái đạo lý đơn giản này đươc, bây giờ lại muốn lấy trứng chọi đá, rốt cuộc là vì sao?
Ban đầu Thẩm Hạ Lan không muốn Đường Trình Siêu là địch, bất kể là Đường Trình Siêu làm cái gì, cô đều giống như đà điểu tùy ý để Diệp Ân Tuấn đi giải quyết, thậm chí cảm thấy chỉ cần bản thân không ra mặt, rất nhiều chuyện vẫn có thể giữ lại màu sắc ban đầu.
Nhưng hôm nay, sự phản bội của Nhan Như Ngọc đã khiến cô hoàn toàn tỉnh ngộ.
Lừa mình dối người như vậy không có tác dụng gì.
Tâm tính đà điểu của cô sẽ không khiến kẻ xấu tém lại, thậm chí sẽ không thương hại cô, họ chỉ được voi đòi tiên mà thôi.
Năm năm qua, cô không thể bảo vệ tốt Thẩm Nghê Nghê đã là một vết sẹo trong lòng cô, hôm nay nếu như để cho Diệp Ân Tuấn và Thẩm Nghê Nghê rơi vào nguy hiểm, Thẩm Hạ Lan cô còn là người sao?
Thẩm Hạ Lan nhìn Nhan Như Ngọc, thấp giọng nói: "Như Ngọc, xin lỗi. Năm năm qua tôi thật sự là ép cô làm bạn với tôi, nhưng có câu nói là đạo bất đồng bất tương vi mưu. Hôm nay cô nhất định muốn đứng về phía Đường Trình Siêu, tôi cũng sẽ không nói gì, chỉ là hôm nay tôi sẽ không đi, tôi muốn mang theo cha mẹ tôi rời khỏi đây, cô cũng không ngăn được tôi!”
“Thế nào? Đi Hải Thành có mấy tháng, cô vẫn bản lĩnh như vậy nhỉ? Hay là cô nghĩ rằng bản lĩnh của cô có thể chống lại tôi? Thẩm Hạ Lan, tôi khuyên cô đừng lấy trứng chọi đá. Đừng nói người bên ngoài, nói tôi đây, cô cũng thấy khó đối phó rồi đấy.”
Nhan Như Ngọc nói xong, cởi áo khoác.
Năm năm qua, Thẩm Hạ Lan rất quen thuộc với cô ta, đương nhiên biết Nhan Như Ngọc là cao thủ nhu đạo, mà cô cũng chẳng là cái gì, nhưng bây giờ Thẩm Hạ Lan lại không có bất kỳ sợ hãi nào.
Cô thở dài một tiếng nói: "Hành động đi.”
Ba chữ này vừa nói ra, sắc mặt của Nhan Như Ngọc thay đổi.
“Cô dẫn người đến sao? Không thể nào. Không ai có thể vào đây! Đây là tiểu khu cao cấp!”
Nhưng Thẩm Hạ Lan lại không nói gì.
Cô đi tới bên cạnh ba mẹ, xem xét tất cả trên người bọn họ, phát hiện bọn họ quả thật không có vết thương gì mới thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên bên ngoài vang lên thanh âm hỗn loạn.
Sắc mặt của Nhan Như Ngọc hơi khó coi.
Cô ta muốn bắt giữ Thẩm Hạ Lan, nhưng Thẩm Hạ Lan lại rút súng ra nhắm ngay Nhan Như Ngọc.
“Tôi biết cô thân thủ tốt, tôi cũng biết bản thân không phải là đối thủ của cô, nhưng mà Như Ngọc, đừng ép tôi động thủ.”
Tư thế cầm súng của Thẩm Hạ Lan vô cùng chính xác, thậm chí tay cũng không run rẩy.
Nhan Như Ngọc nhận ra, khẩu súng trong tay Thẩm Hạ Lan là loại AK47 nhỏ.
“Cô biết dùng súng sao? Cô lại còn có súng! Thẩm Hạ Lan, xem ra bất kể là tôi hay là Đường Trình Siêu, chúng tôi đều coi thường cô rồi.”
“Quả thật các người coi thường tôi quá rồi, năm năm trước từ trong trận hỏa hoạn kia sống lại, tôi đã nói với chính mình, đời này tôi tuyệt đối không thể để mình bị người khác áp bức nữa. Chỉ là tôi không nghĩ tới, người cuối cùng đối xử với tôi như vậy lại là cô và Đường Trình Siêu, tôi luôn cho rằng hai người là bạn tốt nhất của tôi. Đường Trình Siêu đã làm gì với Nghê Nghê, tôi cũng mới biết được, nhưng tôi lại không trực tiếp hỏi anh ta, chẳng lẽ các người còn không hiểu sao? Bởi tôi không muốn đối địch với các người. Nhưng tại sao các người cứ phải từng bước ép tôi như vậy? Tại sao chuyện giữa chúng ta lại liên quan đến cha mẹ tôi? Đường Trình Siêu còn có bí mật gì tôi không biết, nhưng các người cũng không biết tất cả lá bài tẩy của tôi đâu. Cho nên Như Ngọc, đừng ép tôi.”
Con ngươi Thẩm Hạ Lan lạnh như băng, không còn ôn nhu như ngày xưa, bây giờ Thẩm Hạ Lan xa lạ như một người khác vậy.
Thậm chí Nhan Như Ngọc có một loại ảo giác, thật sự cô ta có hiểu rõ Thẩm Hạ Lan hay không?
“Tôi không tin cô dám nổ súng với tôi. Cô thiện lương như vậy, thậm chí còn hơi yếu đuối. Nếu năm năm qua không phải tôi và Trình Siêu giúp đỡ cô, cô cũng không có khả năng sống tốt. Cho nên cô sẽ không nổ súng với tôi, cô càng không thể đối phó được với Đường Trình Siêu! Thẩm Hạ Lan, tôi rất hiểu cô mà.”
“Vậy sao?”
Thẩm Hạ Lan cười lạnh một tiếng, trực tiếp bóp cò.
Súng đã được xử lý đặc biệt, thêm vào ống giảm thanh, chỉ nghe thấy "Phốc" một tiếng, Nhan Như Ngọc không thể tưởng tượng nổi nhìn Thẩm Hạ Lan, cơ thể đã ngã xuống, mà trên vai cô ta có thêm một vết thương, máu tươi đầm đìa.
Đau đớn chậm rãi khuếch tán ra, trong nháy mắt khiến cho cô ta vô lực.
“Cô đã bỏ thêm gì vào viên đạn?”
“Thuốc mê!”
Ánh mắt Thẩm Hạ Lan vẫn không thay đổi, thậm chí động tác cũng không thay đổi nhiều.
“Cô thực sự cho rằng tôi không có phòng bị gì mà đến sao? Cô thực sự nghĩ rằng tôi không cảnh giác với cô sao? Có lẽ trước kia cô ngụy trang rất tốt, nhưng cô lại thua ở vận may mất rồi. Tôi bảo một người bạn đến tìm cô, cô lại nói không biết tôi, điều này đã khiến tôi đã nghi ngờ rồi. Sau đó tôi gọi điện cho cô nhưng cô lại không nghe máy, sau đó cô gọi cho tôi nói cô bị bắt cóc, quả thật mặc dù cô giả vờ rất giống, nhưng Như Ngọc, cô nói cho tôi biết có tên bắt cóc nào sẽ để lại điện thoại cho cô cầu cứu không? Mà trong trường hợp đó cô lại gọi điện thoại mà không báo cảnh sát, mục đích gọi điện thoại cho tôi không phải là vẽ cho tôi một cái bẫy để tôi chui vào sao? Tôi là ngốc, là đơn thuần, lại chưa bao giờ đề phòng những người bạn này, tâm sự với nhau, nhưng điều này không có nghĩa là tôi không có chỉ số thông minh.”
Lúc Thẩm Hạ Lan nói những lời này, ánh mắt có thêm một tia thống khổ.
“Tôi chưa bao giờ muốn cùng các người trở thành tình trạng như hôm nay, nhưng tại sao các người lại ép tôi? Nếu như chỉ có một mình tôi, các người muốn cái mạng này của tôi, tôi đều có thể cho các người, nhưng các người không nên lấy ân tình đối với tôi mà tùy ý làm tổn thương đến những người bên cạnh tôi. Các người biết rõ tôi quan tâm nhất chính là ba mẹ và con của tôi, nhưng các người vẫn ra tay như cũ. Nghê Nghê còn nhỏ như vậy, cái gì cũng không hiểu, thậm chí còn chưa từng ra khỏi cửa bệnh viện. Không biết thế giới bên ngoài như thế nào, các người lại có thể xuống tay với con bé. Lúc các người ra tay, có nghĩ tới tôi và các người là bạn hay không?”
Cuối cùng con ngươi Thẩm Hạ Lan cũng đã hơi ướt đi.
Trái tim cô đau quá!
So với năm đó lòng đau đớn đến phế liệt tìm không ra được nơi đó, nhưng bây giờ cô lại không muốn tái hiện lại nữa.
Đối với người đáng giá, cô làm gì cũng được, nhưng đối với người như Đường Trình Siêu và Nhan Như Ngọc, tình cảm của cô đối với bọn họ mà nói thật sự không có gì quan trọng.
Nhan Như Ngọc còn muốn nói gì đó, nhưng không chống lại được tác dụng của thuốc trên vai, hôn mê bất tỉnh.
Trận đánh bên ngoài vẫn tiếp tục.
Thẩm Hạ Lan thu súng lại.
Súng này là bà Diệp cho cô, dùng thế nào cũng là bà Diệp tạm thời dạy cho cô. Cô vẫn cho rằng bản thân không có cơ hội nổ súng, nhưng không nghĩ tới vừa rồi nổ súng chính là nhắm ngay Nhan Như Ngọc.
Thẩm Hạ Lan trong lòng phức tạp, nhưng cũng không dám trì hoãn lại.
Cô nhanh chóng cõng mẹ Thẩm lên người, sau đó đi ra ngoài.
Dương Tân đã đi vào, lúc nhìn thấy Thẩm Hạ Lan thì vội vàng tiến lên khoát tay.
“Bác gái cứ giao cho tôi.”
“Bên trong còn có ba tôi, trước tiên anh đưa ông ấy ra, để cho người của chúng ta nhanh chóng rút lui đi.”
Thẩm Hạ Lan không biết Đường Trình Siêu lúc nào sẽ trở về, cũng không biết người của anh ta lúc nào sẽ đến, cho nên cô không dám dừng lại.
Dương Tân nhìn thoáng qua Nhan Như Ngọc nằm trong vũng máu, khẽ nhíu mày hỏi: “Người phụ nữ này làm sao bây giờ?”
“Không cần để ý đến cô ta, tự nhiên sẽ có người đến giúp cô ta thôi.”
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng dẫn người ra ngoài.
Dương Tân đưa bọn họ lên xe, sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Trước khi rời đi, Thẩm Hạ Lan gửi một tin nhắn cho Đường Trình Siêu.
“Nhan Như Ngọc bị thương, tính mạng bị đe dọa.”
Sau khi gửi xong, cô ném sim điện thoại đi.
Lần này, cô hoàn toàn vứt bỏ tất cả tình cảm đối với Đường Trình Siêu, giống như vứt bỏ chiếc sim điện thoại này vậy.
Trong lòng tự nhiên hơi khó chịu, nhưng cô không quan tâm nữa.
Xe nhanh chóng lái về viện điều dưỡng, Thẩm Hạ Lan bảo bác sĩ kiểm tra toàn thân cho cha mẹ nhà họ Thẩm.
Dư Kinh Hồng nhìn thấy cô mang theo hai người già trở về, mà bên cạnh cô không có ai khác, không khỏi hơi buồn bực.
“Này, một mình cô mang ở đâu về người già này vậy? Bọn họ là gì của cô vậy?”
Thẩm Hạ Lan không có tâm trạng để ý đến Dư Kinh Hồng, nói với Tống Đình ở bên cạnh: "Nhanh đi tìm Diệp Ân Tuấn, anh ấy có thể cần giúp đỡ.”
Lúc này cô không có cách nào rời khỏi nơi này, chỉ có thể để Tống Đình đi trước.
Dư Kinh Hồng vừa nghe Diệp Ân Tuấn cần giúp đỡ, ánh mắt lập tức sáng lên.
“Diệp Ân Tuấn làm sao vậy? Tôi cũng đi!”
Nhìn dáng vẻ Dư Kinh Hồng như vậy, Thẩm Hạ Lan quả thực buồn bực muốn chết.
Tống Đình lo lắng an ủi bọn họ, Thẩm Hạ Lan lại nói không có chuyện gì, đồng thời để cho anh ta nhanh chóng đi.
Biết Thẩm Hạ Lan còn có sự sắp xếp khác, Tống Đình không có chút chậm trễ nào mà chạy ra ngoài.
Bác sĩ kiểm tra toàn thân cho cha mẹ Thẩm, xác định bọn họ chỉ bị tiêm thuốc an thần, những thứ khác cũng không có gì đáng ngại, Thẩm Hạ Lan mới thở phào nhẹ nhõm.
Không lâu sau, hai ông bà đã tỉnh lại.
Bọn họ đối với nơi xa lạ này hơi kinh ngạc.
“Ba mẹ, hai người tỉnh rồi à? Có cảm thấy không thoải mái chỗ nào không?”
Thẩm Hạ Lan vội vàng mở miệng hỏi, cũng kéo lại sự chú ý của bọn họ.
“Hạ Lan?”
Bây giờ mẹ Thẩm đã hoàn toàn không còn cách nào che giấu sự nhung nhớ của mình đối với Thẩm Hạ Lan.
Ở nơi đó của Nhan Như Ngọc, hai người già bọn họ đã biết Thẩm Hạ Lan đã trải qua những gì, trong năm năm qua tất cả đều không hề dễ dàng, thậm chí biết đứa bé này đã từng chịu bao nhiêu đau khổ và uất ức, hôm nay có thể gặp lại Thẩm Hạ Lan, mẹ Thẩm ôm chặt lấy cô, nói gì cũng không chịu buông tay.
Lúc này tâm trạng của Thẩm Hạ Lan cũng rất phức tạp, cô chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày tình hình như vậy, phải dùng cách như vậy để nói cho cha mẹ biết tất cả.
“Ba mẹ, con xin lỗi. Đi theo con khiến hai người phải chịu khổ rồi.”
Con ngươi Thẩm Hạ Lan hơi ướt át.
Ba Thẩm thấy Thẩm Hạ Lan bình yên vô sự, lúc này mới thở dài một hơi nói: "Chúng ta nhận được tin tức nói con bị người ta bán đến nước Mỹ, ba và mẹ con lúc này mới ngựa không dừng vó chạy tới, ai biết chúng ta vừa đến, bạn của con nhanh chóng đón chúng ta, nói là để cho chúng ta ở chỗ cô ta chờ tin tức, cô ta sẽ giúp chúng ta. Chúng ta không có bất cứ manh mối nào ở Mỹ, chỉ có thể tin cô ta. Huống hồ cô ta biết tất cả những gì con đã làm trong năm năm qua, cho nên chúng ta...”
Nói tới đây, ba Thẩm lại thở dài một hơi nói: “Mãi đến khi chúng ta nghe thấy cô ấy gọi điện thoại cho con nói chúng ta bị bắt cóc, chúng ta mới biết chúng ta bị người ta lừa mất rồi. Con... Con không sao chứ?”
“Con không sao, ba. Ân Tuấn che chở cho con. Nhưng lại để cho ba mẹ chịu tội. Con biết bây giờ hai người rất mệt mỏi, nhưng con chỉ muốn nói với hai người rằng, con muốn hai người lập tức rời khỏi đây, trở về nước. Sau khi về nước có Hoắc Chấn Đình và Tống Dật Hiên bảo vệ hai người, con cũng yên tâm rồi.”
Sự sắp xếp của Thẩm Hạ Lan làm cho hai người già hơi sững sờ.
“Hạ Lan, con muốn làm gì?”
Bình luận facebook