Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2392
CHƯƠNG 2392
“Đến rồi à?”
Thẩm Hạ Lan lập tức đẩy Diệp Ân Tuấn ra, vô cùng hưng phấn nhìn ra phía ngoài.
Nước T là một đất nước rất hiện đại, khắp nơi đều là lối kiến trúc thời kỳ Đông Âu, Thẩm Hạ Lan nhìn đến hoa mắt.
“Phương Chính này chuyển hết công trình kiến trúc của các quốc gia Đông Âu đến đây sao? Chẳng trách ông ta lại không mở cửa cho người ngoài, nếu các quốc gia khác nhìn thấy các kiến trúc đặc trưng của mình xuất hiện ở đây, còn không kiện ông ta xâm phạm bản quyền à?”
Thẩm Hạ Lan thì thầm, khiến Diệp Ân Tuấn cảm thấy hơi buồn cười.
Sự chú ý của cô đúng là rất độc đáo.
“Đi thôi, xuống máy bay trước đã, máy bay này không đăng ký ở đây, nên nhân dịp bọn họ chưa phát hiện được thì phải bay trở về trước.”
Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói.
Thẩm Hạ Lan không khỏi có chút sững sờ.
“Bay trở về? Vậy chúng ta làm thế nào? Chỉ hai người chúng ta ở đây ư? Không phải chứ? Diệp Ân Tuấn, anh đang nghiêm túc sao?”
Thẩm Hạ Lan vốn có chút lo lắng, bây giờ lại nghe thấy ngay cả máy bay cũng sắp bay mất, không khỏi càng cảm thấy căng thẳng hơn.
Diệp Ân Tuấn xoa xoa đầu cô, cười nói: “Không sao, ở đây có người của chúng ta mà.”
“Hả?”
“Em quên rồi hả? Thanh Loan đang ở đây.”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói vậy, Thẩm Hạ Lan lập tức lấy lại tinh thần.
“Đúng nhỉ, Thanh Loan ở đây, mà Thanh Loan là nam hay nữ? Dung mạo đẹp trai, xinh đẹp không?”
Hiện Thẩm Hạ Lan như đứa trẻ hiếu kỳ, không kìm được hỏi hết chuyện này đến chuyện khác.
Diệp Ân Tuấn biết nguyên nhân là do cô quá căng thẳng, nên cũng không nói gì thêm, mà dắt tay Thẩm Hạ Lan xuống máy bay.
Sau khi cúi đầu chào bọn họ, phi công lập tức bay đi.
Thẩm Hạ Lan chợt cảm thấy có chút bơ vơ.
“Anh ta cứ thế mà đi à?”
Nhìn ánh mắt không nỡ của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn cảm thấy hơi buồn bực.
“Em lưu luyến anh ta sao? Hay là để anh ta đưa em cùng trở về nhé?”
“Đừng đừng đừng, em chỉ nói vậy thôi mà.”
Nghe được vị chua trong lời nói của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan lập tức đổi giọng.
Diệp Ân Tuấn liếc cô một cái, lập tức kéo tay cô đi về phía trước.
May mà màu da của người nước T và bọn họ giống nhau, nên hai người Thẩm Hạ Lan đi trên đường cũng sẽ không gây chú ý gì.
Nơi bọn họ hạ cánh là một sườn núi nhỏ, sau khi xuống núi, Diệp Ân Tuấn mở nắp sau điện thoại di động, lấy sim điện thoại ra vất đi, rồi cho vào một sim điện thoại mới.
“Đến rồi à?”
Thẩm Hạ Lan lập tức đẩy Diệp Ân Tuấn ra, vô cùng hưng phấn nhìn ra phía ngoài.
Nước T là một đất nước rất hiện đại, khắp nơi đều là lối kiến trúc thời kỳ Đông Âu, Thẩm Hạ Lan nhìn đến hoa mắt.
“Phương Chính này chuyển hết công trình kiến trúc của các quốc gia Đông Âu đến đây sao? Chẳng trách ông ta lại không mở cửa cho người ngoài, nếu các quốc gia khác nhìn thấy các kiến trúc đặc trưng của mình xuất hiện ở đây, còn không kiện ông ta xâm phạm bản quyền à?”
Thẩm Hạ Lan thì thầm, khiến Diệp Ân Tuấn cảm thấy hơi buồn cười.
Sự chú ý của cô đúng là rất độc đáo.
“Đi thôi, xuống máy bay trước đã, máy bay này không đăng ký ở đây, nên nhân dịp bọn họ chưa phát hiện được thì phải bay trở về trước.”
Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói.
Thẩm Hạ Lan không khỏi có chút sững sờ.
“Bay trở về? Vậy chúng ta làm thế nào? Chỉ hai người chúng ta ở đây ư? Không phải chứ? Diệp Ân Tuấn, anh đang nghiêm túc sao?”
Thẩm Hạ Lan vốn có chút lo lắng, bây giờ lại nghe thấy ngay cả máy bay cũng sắp bay mất, không khỏi càng cảm thấy căng thẳng hơn.
Diệp Ân Tuấn xoa xoa đầu cô, cười nói: “Không sao, ở đây có người của chúng ta mà.”
“Hả?”
“Em quên rồi hả? Thanh Loan đang ở đây.”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói vậy, Thẩm Hạ Lan lập tức lấy lại tinh thần.
“Đúng nhỉ, Thanh Loan ở đây, mà Thanh Loan là nam hay nữ? Dung mạo đẹp trai, xinh đẹp không?”
Hiện Thẩm Hạ Lan như đứa trẻ hiếu kỳ, không kìm được hỏi hết chuyện này đến chuyện khác.
Diệp Ân Tuấn biết nguyên nhân là do cô quá căng thẳng, nên cũng không nói gì thêm, mà dắt tay Thẩm Hạ Lan xuống máy bay.
Sau khi cúi đầu chào bọn họ, phi công lập tức bay đi.
Thẩm Hạ Lan chợt cảm thấy có chút bơ vơ.
“Anh ta cứ thế mà đi à?”
Nhìn ánh mắt không nỡ của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn cảm thấy hơi buồn bực.
“Em lưu luyến anh ta sao? Hay là để anh ta đưa em cùng trở về nhé?”
“Đừng đừng đừng, em chỉ nói vậy thôi mà.”
Nghe được vị chua trong lời nói của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan lập tức đổi giọng.
Diệp Ân Tuấn liếc cô một cái, lập tức kéo tay cô đi về phía trước.
May mà màu da của người nước T và bọn họ giống nhau, nên hai người Thẩm Hạ Lan đi trên đường cũng sẽ không gây chú ý gì.
Nơi bọn họ hạ cánh là một sườn núi nhỏ, sau khi xuống núi, Diệp Ân Tuấn mở nắp sau điện thoại di động, lấy sim điện thoại ra vất đi, rồi cho vào một sim điện thoại mới.
Bình luận facebook