Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2439
CHƯƠNG 2439
Anh đương nhiên sẽ liều mạng bảo vệ tính mạng của Thanh Loan, nhưng Diệp Ân Tuấn không dám tưởng tượng Thẩm Hạ Lan sẽ như thế nào, thậm chí không biết Thanh Loan có thừa cơ hội này mà lợi dụng quan hệ và địa hình để gài bẫy hãm hại Thẩm Hạ Lan hay không.
Đây là điều anh lo lắng, lúc này lại không thể nói tỉ mỉ với Thẩm Hạ Lan.
Lúc trước Thanh Loan lại không hề tiết lộ cho anh biết tin tức ở trong cung nam nữ cần phải tách ra đi riêng, trong lòng Diệp Ân Tuấn đã hơi tức giận, nếu Thẩm Hạ Lan có chuyện gì, Diệp Ân Tuấn thật sự không dám tưởng tượng.
Hình như Thẩm Hạ Lan cũng biết Diệp Ân Tuấn đang lo lắng cái gì, cô vội vàng đeo vòng tay lên, sau đó mở trang bị ra, lúc này mới cười nói: “Yên tâm đi, em sợ chết lắm, chỉ cần có vấn đề em nhất định sẽ tìm anh.”
“Lát nữa gặp lại.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn nhìn nhau gật đầu, Diệp Ân Tuấn lại nhìn Mặc Vân Thanh.
“Yên tâm đi, cô sẽ chăm sóc cho cô ấy.”
Mặc Vân Thanh cũng hiểu rõ ý tứ trong ánh mắt của Diệp Ân Tuấn, không chờ anh nói gì đã mở lời trước.
“Cảm ơn cô.”
Diệp Ân Tuấn xoay người cùng Cường đi khỏi nơi này.
Mặc Vân Thanh nhìn theo bóng dáng bọn họ rời đi, cảm thán nói: “Tình nghĩa như thế nhưng lại cứ có người mơ ước hạnh phúc không thuộc về mình, cháu nói xem có phải rất đáng buồn không?”
Thẩm Hạ Lan hơi sửng sốt, không biết phải trả lời như thế này, dù sao ở bên phía Mặc Vân Thanh, Hoắc Chấn Ninh và Tiêu Nguyệt thật lòng yêu nhau, mà Mặc Vân Thanh lại yêu Hoắc Chấn Ninh sâu sắc, cái này có tính là mơ ước hạnh phúc không thuộc về mình không?
Thẩm Hạ Lan ngó lơ câu hỏi này, khẽ hỏi: “Cô, cô đoán xem bao giờ mới có người đến đón chúng ta?”
“Cháu tưởng cái cô Thanh Loan kia sẽ cử người đến đón chúng ta thật sao? Có lẽ nói không chừng người đến đây sẽ lấy mạng chúng ta nữa kìa.”
Mặc Vân Thanh cười lạnh, lời nói ra lại giống hệt những gì Thẩm Hạ Lan đang suy nghĩ, nhưng cô vẫn cười nói: “Không thể nào, Thanh Loan là người của Ân Tuấn, đương nhiên sẽ không làm cháu có việc gì.”
“Bé ngốc à, vậy chúng ta cứ cá cược thử xem.”
Mặc Vân Thanh nhìn đôi mắt trong suốt của Thẩm Hạ Lan, khẽ thở dài.
“Cháu không thèm cược với cô đâu, cô lớn hơn cháu nhiều như thế, kinh nghiệm phong phú, lời cô nói chắc chắn là bẫy, cháu sẽ không sụp hố đâu.”
Thẩm Hạ Lan cười nói, lập tức làm Mặc Vân Thanh cười khẽ.
“Bé hồ ly.”
Nghe Mặc Vân Thanh đánh giá, Thẩm Hạ Lan cũng không phản bác gì, lúc hai người đang định nói gì đó, đột nhiên một loạt tiếng bước chân hỗn loạn nhanh chóng chạy về phía bọn họ, Thẩm Hạ Lan và Mặc Vân Thanh lập tức nghiêm mặt lại.
Anh đương nhiên sẽ liều mạng bảo vệ tính mạng của Thanh Loan, nhưng Diệp Ân Tuấn không dám tưởng tượng Thẩm Hạ Lan sẽ như thế nào, thậm chí không biết Thanh Loan có thừa cơ hội này mà lợi dụng quan hệ và địa hình để gài bẫy hãm hại Thẩm Hạ Lan hay không.
Đây là điều anh lo lắng, lúc này lại không thể nói tỉ mỉ với Thẩm Hạ Lan.
Lúc trước Thanh Loan lại không hề tiết lộ cho anh biết tin tức ở trong cung nam nữ cần phải tách ra đi riêng, trong lòng Diệp Ân Tuấn đã hơi tức giận, nếu Thẩm Hạ Lan có chuyện gì, Diệp Ân Tuấn thật sự không dám tưởng tượng.
Hình như Thẩm Hạ Lan cũng biết Diệp Ân Tuấn đang lo lắng cái gì, cô vội vàng đeo vòng tay lên, sau đó mở trang bị ra, lúc này mới cười nói: “Yên tâm đi, em sợ chết lắm, chỉ cần có vấn đề em nhất định sẽ tìm anh.”
“Lát nữa gặp lại.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn nhìn nhau gật đầu, Diệp Ân Tuấn lại nhìn Mặc Vân Thanh.
“Yên tâm đi, cô sẽ chăm sóc cho cô ấy.”
Mặc Vân Thanh cũng hiểu rõ ý tứ trong ánh mắt của Diệp Ân Tuấn, không chờ anh nói gì đã mở lời trước.
“Cảm ơn cô.”
Diệp Ân Tuấn xoay người cùng Cường đi khỏi nơi này.
Mặc Vân Thanh nhìn theo bóng dáng bọn họ rời đi, cảm thán nói: “Tình nghĩa như thế nhưng lại cứ có người mơ ước hạnh phúc không thuộc về mình, cháu nói xem có phải rất đáng buồn không?”
Thẩm Hạ Lan hơi sửng sốt, không biết phải trả lời như thế này, dù sao ở bên phía Mặc Vân Thanh, Hoắc Chấn Ninh và Tiêu Nguyệt thật lòng yêu nhau, mà Mặc Vân Thanh lại yêu Hoắc Chấn Ninh sâu sắc, cái này có tính là mơ ước hạnh phúc không thuộc về mình không?
Thẩm Hạ Lan ngó lơ câu hỏi này, khẽ hỏi: “Cô, cô đoán xem bao giờ mới có người đến đón chúng ta?”
“Cháu tưởng cái cô Thanh Loan kia sẽ cử người đến đón chúng ta thật sao? Có lẽ nói không chừng người đến đây sẽ lấy mạng chúng ta nữa kìa.”
Mặc Vân Thanh cười lạnh, lời nói ra lại giống hệt những gì Thẩm Hạ Lan đang suy nghĩ, nhưng cô vẫn cười nói: “Không thể nào, Thanh Loan là người của Ân Tuấn, đương nhiên sẽ không làm cháu có việc gì.”
“Bé ngốc à, vậy chúng ta cứ cá cược thử xem.”
Mặc Vân Thanh nhìn đôi mắt trong suốt của Thẩm Hạ Lan, khẽ thở dài.
“Cháu không thèm cược với cô đâu, cô lớn hơn cháu nhiều như thế, kinh nghiệm phong phú, lời cô nói chắc chắn là bẫy, cháu sẽ không sụp hố đâu.”
Thẩm Hạ Lan cười nói, lập tức làm Mặc Vân Thanh cười khẽ.
“Bé hồ ly.”
Nghe Mặc Vân Thanh đánh giá, Thẩm Hạ Lan cũng không phản bác gì, lúc hai người đang định nói gì đó, đột nhiên một loạt tiếng bước chân hỗn loạn nhanh chóng chạy về phía bọn họ, Thẩm Hạ Lan và Mặc Vân Thanh lập tức nghiêm mặt lại.
Bình luận facebook