Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2472
CHƯƠNG 2472
Trong khi Thẩm Hạ Lan đang đấu tranh tư tưởng thì cô bất chợt nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói: “Lục công chúa này và Phương Nguyên có quan hệ gì nhỉ?”
Thẩm Hạ Lan đang tính toán xem có nên khóc hay không thì nghe thấy vậy dừng lại, lắc lắc đầu nói: “Hai người bọn họ vừa mới thành lập liên minh, hay nói chính xác hơn là vì em nên mới bắt tay với nhau. Nghĩ kỹ thì em cảm thấy bên phía có vẻ an toàn hơn, chí ít cô ta sẽ không làm gì anh.”
Lời này khiến trong lòng Diệp Ân Tuấn rất khó chịu.
“Về phe cô ta thì em sẽ phải chịu uất ức.”
“Còn chưa biết ai mới là người chịu uất ức đâu đấy.”
Thẩm Hạ Lan mỉm cười, mắt sáng trong khiến Diệp Ân Tuấn động lòng cười nói: “Được nhưng nếu cô ta ăn hiếp em thì em nhất định phải nói cho anh biết đấy.”
“Đương nhiên rồi, anh là bùa bảo hộ của em mà.”
Thẩm Hạ Lan ôm lấy cánh tay của Diệp Ân Tuấn cọ vào cơ thể mình để làm nũng khiến Diệp Ân Tuấn cảm thấy toàn thân nóng lên.
“Em muốn làm sao?”
Giọng nói của anh khàn khàn nhưng Thẩm Hạ Lan lại nhanh chóng nhìn thấy gió nổi mây phun trong mắt anh nên vội vã rụt người lại, cười nói: “Thói quen ấy mà.”
“Buổi tối anh không ngại thói quen đó của em đâu.”
Nếu không phải thời cơ không đúng, Diệp Ân Tuấn sao có thể buông tha cô chứ, bây giờ cô cũng chẳng biết làm gì.
Thẩm Hạ Lan cười ngây ngô không đáp lời.
“Đúng rồi, nếu chúng ta muốn đi thì phải nhanh nhanh một chút, em sợ lục công chúa không đáng tin. Em đi tìm cô Mặc đây.
Diệp Ân Tuấn còn chưa kịp nói gì thì Thẩm Hạ Lan đã bỏ chạy như thể anh là mãnh thú hồng hoang vậy.
Anh bật cười lắc đầu nhưng mặt lại nhanh chóng đổi sắc.
Lúc rời khỏi chỗ của Thanh Loan, anh đã nói dứt khoát như vậy, bây giờ anh lại đưa Thẩm Hạ Lan trở về, liệu Thanh Loan có oán hận Thẩm Hạ Lan?
Nghĩ đến đây, Diệp Ân Tuấn hơi buồn bực.
Đúng lúc này Thanh Loan gọi điện thoại đến.
“Anh Diệp, anh ở đâu vậy? Ba em đến chỗ anh hai rồi, giờ em qua, anh nhân cơ hội lẩn vào trong đám thị vệ rồi em sẽ đưa anh đi.”
Giọng điệu của Thanh Loan nghe rất gấp gáp.
Đối với Diệp Ân Tuấn mà nói, Thanh Loan không nỡ để anh chịu một chút tổn thương nào. Phương Chính đột nhiên đến chỗ Phương Nguyên khiến Thanh Loan sợ hãi quá độ. Tuy rằng trong lòng có chút bất mãn vì sự dứt khoát của Diệp Ân Tuấn đối với mình nhưng lúc này cô ta cũng chẳng nghĩ đến chuyện đó nữa.
Nghe đến đó, Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Không cần qua đâu, anh không ở chỗ Phương Nguyên, lát nữa anh đưa Hạ Lan qua, nếu em cảm thấy không chấp nhận được thì chúng tôi sẽ tìm chỗ khác để trú chân.”
Ngụ ý của những lời này là nếu cô ta có thể bao dung Thẩm Hạ Lan thì tôi tới nếu không thì thôi.
Trong khi Thẩm Hạ Lan đang đấu tranh tư tưởng thì cô bất chợt nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói: “Lục công chúa này và Phương Nguyên có quan hệ gì nhỉ?”
Thẩm Hạ Lan đang tính toán xem có nên khóc hay không thì nghe thấy vậy dừng lại, lắc lắc đầu nói: “Hai người bọn họ vừa mới thành lập liên minh, hay nói chính xác hơn là vì em nên mới bắt tay với nhau. Nghĩ kỹ thì em cảm thấy bên phía có vẻ an toàn hơn, chí ít cô ta sẽ không làm gì anh.”
Lời này khiến trong lòng Diệp Ân Tuấn rất khó chịu.
“Về phe cô ta thì em sẽ phải chịu uất ức.”
“Còn chưa biết ai mới là người chịu uất ức đâu đấy.”
Thẩm Hạ Lan mỉm cười, mắt sáng trong khiến Diệp Ân Tuấn động lòng cười nói: “Được nhưng nếu cô ta ăn hiếp em thì em nhất định phải nói cho anh biết đấy.”
“Đương nhiên rồi, anh là bùa bảo hộ của em mà.”
Thẩm Hạ Lan ôm lấy cánh tay của Diệp Ân Tuấn cọ vào cơ thể mình để làm nũng khiến Diệp Ân Tuấn cảm thấy toàn thân nóng lên.
“Em muốn làm sao?”
Giọng nói của anh khàn khàn nhưng Thẩm Hạ Lan lại nhanh chóng nhìn thấy gió nổi mây phun trong mắt anh nên vội vã rụt người lại, cười nói: “Thói quen ấy mà.”
“Buổi tối anh không ngại thói quen đó của em đâu.”
Nếu không phải thời cơ không đúng, Diệp Ân Tuấn sao có thể buông tha cô chứ, bây giờ cô cũng chẳng biết làm gì.
Thẩm Hạ Lan cười ngây ngô không đáp lời.
“Đúng rồi, nếu chúng ta muốn đi thì phải nhanh nhanh một chút, em sợ lục công chúa không đáng tin. Em đi tìm cô Mặc đây.
Diệp Ân Tuấn còn chưa kịp nói gì thì Thẩm Hạ Lan đã bỏ chạy như thể anh là mãnh thú hồng hoang vậy.
Anh bật cười lắc đầu nhưng mặt lại nhanh chóng đổi sắc.
Lúc rời khỏi chỗ của Thanh Loan, anh đã nói dứt khoát như vậy, bây giờ anh lại đưa Thẩm Hạ Lan trở về, liệu Thanh Loan có oán hận Thẩm Hạ Lan?
Nghĩ đến đây, Diệp Ân Tuấn hơi buồn bực.
Đúng lúc này Thanh Loan gọi điện thoại đến.
“Anh Diệp, anh ở đâu vậy? Ba em đến chỗ anh hai rồi, giờ em qua, anh nhân cơ hội lẩn vào trong đám thị vệ rồi em sẽ đưa anh đi.”
Giọng điệu của Thanh Loan nghe rất gấp gáp.
Đối với Diệp Ân Tuấn mà nói, Thanh Loan không nỡ để anh chịu một chút tổn thương nào. Phương Chính đột nhiên đến chỗ Phương Nguyên khiến Thanh Loan sợ hãi quá độ. Tuy rằng trong lòng có chút bất mãn vì sự dứt khoát của Diệp Ân Tuấn đối với mình nhưng lúc này cô ta cũng chẳng nghĩ đến chuyện đó nữa.
Nghe đến đó, Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Không cần qua đâu, anh không ở chỗ Phương Nguyên, lát nữa anh đưa Hạ Lan qua, nếu em cảm thấy không chấp nhận được thì chúng tôi sẽ tìm chỗ khác để trú chân.”
Ngụ ý của những lời này là nếu cô ta có thể bao dung Thẩm Hạ Lan thì tôi tới nếu không thì thôi.
Bình luận facebook