Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2480
CHƯƠNG 2480
Thẩm Hạ Lan có thể cảm nhận được ánh mắt của Thanh Loan nhìn cô như đang muốn xé xác cô thành trăm mảnh, nhưng cô không quan tâm bởi từ đầu Thanh Loan đã không có ý định kết bạn cùng cô, huống hồ cô và chồng mình có làm gì đi nữa thì cũng đều hợp lý hợp tình hợp pháp? Việc gì phải nhìn sắc mặt của cô ta chứ?
Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan vương vai mỉm cười ngọt ngào với Diệp Ân Tuấn rồi nói: “Em đói bụng rồi.”
“Thanh Loan nấu cơm xong rồi, em đi rửa mặt rồi ăn cơm.”
Diệp Ân Tuấn xoa đầu Thẩm Hạ Lan, vô cùng sủng nịch.
“Dạ.”
Thẩm Hạ Lan được thị nữ dẫn đi.
Thanh Loan cắn nát môi dưới, tay siết chặt, cô ta nhìn Diệp Ân Tuấn muốn nói rồi lại thôi làm cho Diệp Ân Tuấn rất là khó chịu.
“Có gì thì nói đi.”
Thanh Loan cắn môi dưới, thấp giọng nói: “Anh Diệp, chẳng phải anh quá nuông chiều cô ta sao? Phụ nữ thì đừng nuông chìu quá bằng không cô ta sẽ được đằng chân lân đằng đầu.”
Ánh mắt Diệp Ân Tuấn đột nhiên tối đi.
“Người phụ nữ của tôi đương nhiên tôi phải cưng chiều rồi. Sau này em đừng đả động tới chuyện này nữa.”
Sự chở che của Diệp Ân Tuấn khiến cho Thanh Loan rất không thoải mái, nhưng thấy mặt mũi Diệp Ân Tuấn lạnh lùng như vậy, Thanh Loan cũng thức thời không nói gì nữa.
Khi Thẩm Hạ Lan qua trở lại, cô đã nhạy bén nhận ra sự gay gắt giữa Thanh Loan cùng Diệp Ân Tuấn, nhưng vẫn làm như không biết nói: “Nơi này lạnh quá, ăn cơm được chưa?”
“Truyền mang đồ ăn lên.”
Thanh Loan cố gắng không để ý đến tiếng của Thẩm Hạ Lan, thậm chí còn lơ luôn cả sự hiện diện của Thẩm Hạ Lan nhưng chẳng thể nào làm được vì sự tồn tại của Thẩm Hạ Lan quá rõ rệt.
“Ông xã, em muốn ăn tôm.”
Thẩm Hạ Lan cười tủm tỉm nói với giọng điệu cố ý ra vẻ nũng nịu.
Diệp Ân Tuấn cười một cách cưng nựng, rõ ràng là anh cũng ra sức phối hợp.
Anh bóc tôm xong bỏ vào bát của Thẩm Hạ Lan còn mình thì không ăn con nào.
Thanh Loan ở bên cạnh thấy vậy đã mấy lần muốn nói nhưng đều nhịn, có điều ánh mắt không đồng tình thậm chí là trách móc vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Thẩm Hạ Lan, hy vọng Thẩm Hạ Lan có thể tự giác một chút đừng có sai bảo Diệp Ân Tuấn quá, đáng tiếc Thẩm Hạ Lan như bị mù, hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt cô ta.
“Uhm ông xã, còn cả cua nữa, em cũng muốn ăn.”
“Được.”
Diệp Ân Tuấn lại bóc cua cho Thẩm Hạ Lan rồi đặt vào chén của cô.
Thẩm Hạ Lan ăn xong liền kêu lên một tiếng khoái chí.
Nhìn thấy Thanh Loan giận mà không dám nói gì, sự tức giận trong ngực cô cũng vơi đi phần nào.
Thẩm Hạ Lan có thể cảm nhận được ánh mắt của Thanh Loan nhìn cô như đang muốn xé xác cô thành trăm mảnh, nhưng cô không quan tâm bởi từ đầu Thanh Loan đã không có ý định kết bạn cùng cô, huống hồ cô và chồng mình có làm gì đi nữa thì cũng đều hợp lý hợp tình hợp pháp? Việc gì phải nhìn sắc mặt của cô ta chứ?
Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan vương vai mỉm cười ngọt ngào với Diệp Ân Tuấn rồi nói: “Em đói bụng rồi.”
“Thanh Loan nấu cơm xong rồi, em đi rửa mặt rồi ăn cơm.”
Diệp Ân Tuấn xoa đầu Thẩm Hạ Lan, vô cùng sủng nịch.
“Dạ.”
Thẩm Hạ Lan được thị nữ dẫn đi.
Thanh Loan cắn nát môi dưới, tay siết chặt, cô ta nhìn Diệp Ân Tuấn muốn nói rồi lại thôi làm cho Diệp Ân Tuấn rất là khó chịu.
“Có gì thì nói đi.”
Thanh Loan cắn môi dưới, thấp giọng nói: “Anh Diệp, chẳng phải anh quá nuông chiều cô ta sao? Phụ nữ thì đừng nuông chìu quá bằng không cô ta sẽ được đằng chân lân đằng đầu.”
Ánh mắt Diệp Ân Tuấn đột nhiên tối đi.
“Người phụ nữ của tôi đương nhiên tôi phải cưng chiều rồi. Sau này em đừng đả động tới chuyện này nữa.”
Sự chở che của Diệp Ân Tuấn khiến cho Thanh Loan rất không thoải mái, nhưng thấy mặt mũi Diệp Ân Tuấn lạnh lùng như vậy, Thanh Loan cũng thức thời không nói gì nữa.
Khi Thẩm Hạ Lan qua trở lại, cô đã nhạy bén nhận ra sự gay gắt giữa Thanh Loan cùng Diệp Ân Tuấn, nhưng vẫn làm như không biết nói: “Nơi này lạnh quá, ăn cơm được chưa?”
“Truyền mang đồ ăn lên.”
Thanh Loan cố gắng không để ý đến tiếng của Thẩm Hạ Lan, thậm chí còn lơ luôn cả sự hiện diện của Thẩm Hạ Lan nhưng chẳng thể nào làm được vì sự tồn tại của Thẩm Hạ Lan quá rõ rệt.
“Ông xã, em muốn ăn tôm.”
Thẩm Hạ Lan cười tủm tỉm nói với giọng điệu cố ý ra vẻ nũng nịu.
Diệp Ân Tuấn cười một cách cưng nựng, rõ ràng là anh cũng ra sức phối hợp.
Anh bóc tôm xong bỏ vào bát của Thẩm Hạ Lan còn mình thì không ăn con nào.
Thanh Loan ở bên cạnh thấy vậy đã mấy lần muốn nói nhưng đều nhịn, có điều ánh mắt không đồng tình thậm chí là trách móc vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Thẩm Hạ Lan, hy vọng Thẩm Hạ Lan có thể tự giác một chút đừng có sai bảo Diệp Ân Tuấn quá, đáng tiếc Thẩm Hạ Lan như bị mù, hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt cô ta.
“Uhm ông xã, còn cả cua nữa, em cũng muốn ăn.”
“Được.”
Diệp Ân Tuấn lại bóc cua cho Thẩm Hạ Lan rồi đặt vào chén của cô.
Thẩm Hạ Lan ăn xong liền kêu lên một tiếng khoái chí.
Nhìn thấy Thanh Loan giận mà không dám nói gì, sự tức giận trong ngực cô cũng vơi đi phần nào.
Bình luận facebook