Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2483
CHƯƠNG 2483
Thẩm Hạ Lan thấy cô ta đã đi thì định buông tay ra nhưng lại bị Diệp Ân Tuấn nắm chặt lại.
“Chọc cho đã rồi bỏ chạy, bà Diệp dạo này cao tay quá nhỉ?”
Diệp Ân Tuấn cất giọng khàn khàn, sự nung nấu trong ánh mắt anh khiến Thẩm Hạ Lan muốn khóc tới nơi.
“Ông xã này, chuyện chúng ta đi gặp Trương Vũ quan trọng hơn.”
Mặc Vân Thanh thấy Thẩm Hạ Lan ở trước mặt Thanh Loan và trước mặt Diệp Ân Tuấn là hai dáng vẻ khác nhau thì không khỏi cười khẽ một tiếng.
“Con nhóc quỷ này, cẩn thận đùa với lửa lớn có ngày tự thiêu chính mình đấy.”
Nói xong Mặc Vân Thanh quay về phòng.
Lúc này, Trương Vũ là ai bà tay không quan tâm, nhưng thấy Thẩm Hạ Lan cùng Diệp Ân Tuấn phát “cơm chó”, bà nghĩ mình đã ăn no rồi nên không cần ăn thêm “cơm chó” nữa.
Thẩm Hạ Lan lúc này mới nhận ra trong lúc chọc tức Thanh Loan, cô vô tình quên mất sự có mặt của Mặc Vân Thanh.
Quá ư là thất sách.
“Đều tại anh hết!”
Thẩm Hạ Lan nhéo Diệp Ân Tuấn một cái.
Diệp Ân Tuấn còn đang tưởng tượng lát nữa quay lại sẽ được lợi lộc gì nào ngờ bị người ta ngang nhiên nhéo một cái, không khỏi muốn khóc lên.
“Anh lại làm gì nữa?”
“Nếu không phải anh chọc phải đào hoa thì em có đến nỗi bị cô cười không hả?”
Thẩm Hạ Lan hiện tại đang tự mâu thuẫn, biết rõ không liên quan đến Diệp Ân Tuấn nhưng không hiểu sao vẫn cứ nổi xung.
Cái đồ ong bướm này!
Diệp Ân Tuấn cảm thấy mình thật là khổ quá đi.
“Được rồi là lỗi của anh, nóc nhà của anh đừng nóng giận nữa, em nói thế nào thì là thế ấy?”
“Hừ!”
Thẩm Hạ Lan ngạo nghễ khịt mũi rồi bước nhanh theo hướng Thanh Loan vừa đi.
Mặc dù Thanh Loan đi rất nhanh nhưng cô ta vẫn để ý tình hình phía sau, thấy Diệp Ân Tuấn cùng Thẩm Hạ Lan cứ chậm rì rì chưa đi lại nhớ đến bộ dạng nũng nịu vừa nãy của Thẩm Hạ Lan, cô ta bất giác nghĩ lan man.
“Khốn kiếp? Loại phụ nữ như vậy sao xứng với anh Diệp chứ? Mình tuyệt đối sẽ không để cô ta làm tổn hại danh tính của anh Diệp. Nhất định thế!”
Thanh Loan lầm bầm lầu bầu xong, trong mắt lộ rõ ánh nhìn phẫn nộ.
Thấy Thanh Loan như thế, Thúy không kìm được bước lên một bước, thấp giọng nói: “Công chúa, đừng nóng giận nữa, chuyện này thực ra rất dễ xử lý. Em thấy bà Diệp đó có ánh mắt đào hoa, nhan sắc quyến rũ, nhìn là biết không phải người an phận. Ngày mai trong cung có yến hội, nghe nói quốc chủ đặc biệt tổ chức cho thiếu gia Lăng Thiên Vũ. Lần này quốc chủ tự mình ra lệnh cho tân quý Lăng Thiên Vũ phải trình diện. Có tin đồn rằng Lăng Thiên Vũ dáng vẻ xấu xí, hay là đến lúc đó chúng ta động tay động chân một chút để bà Diệp ở cùng với Lăng Thiên Vũ, đắc tội xúc phạm Lăng Thiên Vũ, sợ rằng Thẩm Hạ Lan sẽ không có cách nào lo được cho bản thân cô ta. Anh Diệp thì sao tiện ra mặt được, đến lúc đó chẳng phải mọi chuyện đều theo ý của chúng ta sao?”
Thẩm Hạ Lan thấy cô ta đã đi thì định buông tay ra nhưng lại bị Diệp Ân Tuấn nắm chặt lại.
“Chọc cho đã rồi bỏ chạy, bà Diệp dạo này cao tay quá nhỉ?”
Diệp Ân Tuấn cất giọng khàn khàn, sự nung nấu trong ánh mắt anh khiến Thẩm Hạ Lan muốn khóc tới nơi.
“Ông xã này, chuyện chúng ta đi gặp Trương Vũ quan trọng hơn.”
Mặc Vân Thanh thấy Thẩm Hạ Lan ở trước mặt Thanh Loan và trước mặt Diệp Ân Tuấn là hai dáng vẻ khác nhau thì không khỏi cười khẽ một tiếng.
“Con nhóc quỷ này, cẩn thận đùa với lửa lớn có ngày tự thiêu chính mình đấy.”
Nói xong Mặc Vân Thanh quay về phòng.
Lúc này, Trương Vũ là ai bà tay không quan tâm, nhưng thấy Thẩm Hạ Lan cùng Diệp Ân Tuấn phát “cơm chó”, bà nghĩ mình đã ăn no rồi nên không cần ăn thêm “cơm chó” nữa.
Thẩm Hạ Lan lúc này mới nhận ra trong lúc chọc tức Thanh Loan, cô vô tình quên mất sự có mặt của Mặc Vân Thanh.
Quá ư là thất sách.
“Đều tại anh hết!”
Thẩm Hạ Lan nhéo Diệp Ân Tuấn một cái.
Diệp Ân Tuấn còn đang tưởng tượng lát nữa quay lại sẽ được lợi lộc gì nào ngờ bị người ta ngang nhiên nhéo một cái, không khỏi muốn khóc lên.
“Anh lại làm gì nữa?”
“Nếu không phải anh chọc phải đào hoa thì em có đến nỗi bị cô cười không hả?”
Thẩm Hạ Lan hiện tại đang tự mâu thuẫn, biết rõ không liên quan đến Diệp Ân Tuấn nhưng không hiểu sao vẫn cứ nổi xung.
Cái đồ ong bướm này!
Diệp Ân Tuấn cảm thấy mình thật là khổ quá đi.
“Được rồi là lỗi của anh, nóc nhà của anh đừng nóng giận nữa, em nói thế nào thì là thế ấy?”
“Hừ!”
Thẩm Hạ Lan ngạo nghễ khịt mũi rồi bước nhanh theo hướng Thanh Loan vừa đi.
Mặc dù Thanh Loan đi rất nhanh nhưng cô ta vẫn để ý tình hình phía sau, thấy Diệp Ân Tuấn cùng Thẩm Hạ Lan cứ chậm rì rì chưa đi lại nhớ đến bộ dạng nũng nịu vừa nãy của Thẩm Hạ Lan, cô ta bất giác nghĩ lan man.
“Khốn kiếp? Loại phụ nữ như vậy sao xứng với anh Diệp chứ? Mình tuyệt đối sẽ không để cô ta làm tổn hại danh tính của anh Diệp. Nhất định thế!”
Thanh Loan lầm bầm lầu bầu xong, trong mắt lộ rõ ánh nhìn phẫn nộ.
Thấy Thanh Loan như thế, Thúy không kìm được bước lên một bước, thấp giọng nói: “Công chúa, đừng nóng giận nữa, chuyện này thực ra rất dễ xử lý. Em thấy bà Diệp đó có ánh mắt đào hoa, nhan sắc quyến rũ, nhìn là biết không phải người an phận. Ngày mai trong cung có yến hội, nghe nói quốc chủ đặc biệt tổ chức cho thiếu gia Lăng Thiên Vũ. Lần này quốc chủ tự mình ra lệnh cho tân quý Lăng Thiên Vũ phải trình diện. Có tin đồn rằng Lăng Thiên Vũ dáng vẻ xấu xí, hay là đến lúc đó chúng ta động tay động chân một chút để bà Diệp ở cùng với Lăng Thiên Vũ, đắc tội xúc phạm Lăng Thiên Vũ, sợ rằng Thẩm Hạ Lan sẽ không có cách nào lo được cho bản thân cô ta. Anh Diệp thì sao tiện ra mặt được, đến lúc đó chẳng phải mọi chuyện đều theo ý của chúng ta sao?”
Bình luận facebook