Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2533
CHƯƠNG 2533
Mắt Diệp Ân Tuấn bỗng trở nên ảm đạm, nhưng không nói gì.
Thẩm Hạ Lan cũng không ngờ mình sẽ gặp lại Phương Thiến ở trong tình cảnh này, nếu không phải bà bỗng xuất hiện, có lẽ cô đã sớm quên mất người này rồi, thậm chí còn vô thức cho rằng bà đã chết rồi, dù gì sau lần hành động đó, Phương Thiến như bốc hơi khỏi nhân gian.
Có lẽ Phương Thiến mãi không xuất hiện cũng là điều mà Diệp Ân Tuấn muốn nhìn thấy, nhưng giờ bà lại xuất hiện, còn dùng bộ dạng chật vật như vậy đứng trước mặt bọn họ, chắc chắn trong lòng anh đang rất chấn động.
Khoảng thời gian này, vì mấy chuyện khác, nên Diệp Ân Tuấn đã buông bỏ tình cảm dành cho Phương Thiến, nhưng giờ lại bị khơi dậy.
Người chứ đâu phải cỏ cây, mà không có tình cảm?
Nhiều năm như vậy, dù là âm mưu tính toán, thì chắc chắn giữa Diệp Ân Tuấn và Phương Thiến vẫn có chút tình cảm mẹ con.
Nhưng bị âm mưu tính toán kia giày vò nên mới hoàn toàn trở mặt thôi.
Giờ nhìn thấy Phương Thiến lại gọi mình là người nhà họ Diệp lần nữa, sắc mặt Diệp Ân Tuấn rất khó coi, nhưng không ngăn cản.
Diệp Ân Tuấn luôn nắm chặt Thẩm Hạ Lan, mồ hôi lạnh trong bàn tay anh đã thấm ướt mu bàn tay cô.
Cô không biết mình phải nói gì để an ủi Diệp Ân Tuấn, đành phải ở bên anh như vậy.
Phương Chúc vẫn muốn nói gì đó, nhưng Phương Thiến chẳng hề cho anh ta cơ hội.
Bà hạ bàn tay đang cầm dao xuống, đầu của Phương Chúc đã rơi xuống sàn, đôi mắt sợ sệt đó nhìn chằm chằm mấy thị vệ kia, dọa bọn họ suýt tè ra quần.
Nhưng Phương Thiến chẳng hề thương hại, giết Phương Chúc xong, bà cũng giết mấy người khác luôn.
Bà biết mình làm xong chuyện này, sẽ hoàn toàn tiêu đời ở nước T.
Giết người trong gia tộc mình, rồi thả mấy người phụ nữ này đi, tội không thể tha.
Nhưng vậy thì sao chứ?
Bà đã sống đủ rồi.
Nếu trước khi Diệp Ân Tuấn tới bà vẫn nghĩ mình sợ chết, muốn sống thoi thóp, thì giờ bà đã hiểu rõ, mình sống hèn mọn như vậy, chỉ để gặp lại anh lần nữa, rồi nói một câu xin lỗi với anh.
Phương Thiến từ tốn xoay người, nhìn Diệp Ân Tuấn, nước mắt nóng hổi đã lăn dài.
“Ân Tuấn.”
“Bà có chuyện gì thì nói đi.”
Diệp Ân Tuấn quay mặt đi, lạnh lùng nói.
Phương Thiến cắn môi, nói từng câu từng chữ: “Xin lỗi. Tôi biết ba chữ này không thể bù đắp được gì cho cậu, cũng không thể nào xóa đi những tổn thương mà tôi đã gây ra cho cậu, nhưng tôi vẫn muốn nói câu xin lỗi với cậu.”
Cả người Diệp Ân Tuấn cứng đờ, nhưng không ngắt lời bà, càng không nói lời tha thứ.
Lúc biết bà bán nước, anh đã sớm xoắn xuýt giữa yêu hận tình thù với Phương Thiến, giờ lại càng không biết phải đối mặt thế nào với bà.
Phương Thiến nhìn Diệp Ân Tuấn, thấy dáng vẻ của anh rất giống Diệp Quốc Quân, thì ánh mắt không khỏi dịu dàng hơn.
“Tôi là người nước T, có lẽ theo cậu thấy, mọi chuyện tôi làm đều là tội ác không thể tha, tội đáng muôn chết, nhưng đứng trên lập trường của tôi, thì tôi chỉ là người chấp hành mệnh lệnh mà thôi. Tôi biết dù tôi nói gì, cũng không thể bù đắp những tổn thương mà tôi gây ra cho cậu, mặc kệ cậu có tin hay không, thì tôi từng thật lòng xem cậu như con ruột mà đối đãi.
Mắt Diệp Ân Tuấn bỗng trở nên ảm đạm, nhưng không nói gì.
Thẩm Hạ Lan cũng không ngờ mình sẽ gặp lại Phương Thiến ở trong tình cảnh này, nếu không phải bà bỗng xuất hiện, có lẽ cô đã sớm quên mất người này rồi, thậm chí còn vô thức cho rằng bà đã chết rồi, dù gì sau lần hành động đó, Phương Thiến như bốc hơi khỏi nhân gian.
Có lẽ Phương Thiến mãi không xuất hiện cũng là điều mà Diệp Ân Tuấn muốn nhìn thấy, nhưng giờ bà lại xuất hiện, còn dùng bộ dạng chật vật như vậy đứng trước mặt bọn họ, chắc chắn trong lòng anh đang rất chấn động.
Khoảng thời gian này, vì mấy chuyện khác, nên Diệp Ân Tuấn đã buông bỏ tình cảm dành cho Phương Thiến, nhưng giờ lại bị khơi dậy.
Người chứ đâu phải cỏ cây, mà không có tình cảm?
Nhiều năm như vậy, dù là âm mưu tính toán, thì chắc chắn giữa Diệp Ân Tuấn và Phương Thiến vẫn có chút tình cảm mẹ con.
Nhưng bị âm mưu tính toán kia giày vò nên mới hoàn toàn trở mặt thôi.
Giờ nhìn thấy Phương Thiến lại gọi mình là người nhà họ Diệp lần nữa, sắc mặt Diệp Ân Tuấn rất khó coi, nhưng không ngăn cản.
Diệp Ân Tuấn luôn nắm chặt Thẩm Hạ Lan, mồ hôi lạnh trong bàn tay anh đã thấm ướt mu bàn tay cô.
Cô không biết mình phải nói gì để an ủi Diệp Ân Tuấn, đành phải ở bên anh như vậy.
Phương Chúc vẫn muốn nói gì đó, nhưng Phương Thiến chẳng hề cho anh ta cơ hội.
Bà hạ bàn tay đang cầm dao xuống, đầu của Phương Chúc đã rơi xuống sàn, đôi mắt sợ sệt đó nhìn chằm chằm mấy thị vệ kia, dọa bọn họ suýt tè ra quần.
Nhưng Phương Thiến chẳng hề thương hại, giết Phương Chúc xong, bà cũng giết mấy người khác luôn.
Bà biết mình làm xong chuyện này, sẽ hoàn toàn tiêu đời ở nước T.
Giết người trong gia tộc mình, rồi thả mấy người phụ nữ này đi, tội không thể tha.
Nhưng vậy thì sao chứ?
Bà đã sống đủ rồi.
Nếu trước khi Diệp Ân Tuấn tới bà vẫn nghĩ mình sợ chết, muốn sống thoi thóp, thì giờ bà đã hiểu rõ, mình sống hèn mọn như vậy, chỉ để gặp lại anh lần nữa, rồi nói một câu xin lỗi với anh.
Phương Thiến từ tốn xoay người, nhìn Diệp Ân Tuấn, nước mắt nóng hổi đã lăn dài.
“Ân Tuấn.”
“Bà có chuyện gì thì nói đi.”
Diệp Ân Tuấn quay mặt đi, lạnh lùng nói.
Phương Thiến cắn môi, nói từng câu từng chữ: “Xin lỗi. Tôi biết ba chữ này không thể bù đắp được gì cho cậu, cũng không thể nào xóa đi những tổn thương mà tôi đã gây ra cho cậu, nhưng tôi vẫn muốn nói câu xin lỗi với cậu.”
Cả người Diệp Ân Tuấn cứng đờ, nhưng không ngắt lời bà, càng không nói lời tha thứ.
Lúc biết bà bán nước, anh đã sớm xoắn xuýt giữa yêu hận tình thù với Phương Thiến, giờ lại càng không biết phải đối mặt thế nào với bà.
Phương Thiến nhìn Diệp Ân Tuấn, thấy dáng vẻ của anh rất giống Diệp Quốc Quân, thì ánh mắt không khỏi dịu dàng hơn.
“Tôi là người nước T, có lẽ theo cậu thấy, mọi chuyện tôi làm đều là tội ác không thể tha, tội đáng muôn chết, nhưng đứng trên lập trường của tôi, thì tôi chỉ là người chấp hành mệnh lệnh mà thôi. Tôi biết dù tôi nói gì, cũng không thể bù đắp những tổn thương mà tôi gây ra cho cậu, mặc kệ cậu có tin hay không, thì tôi từng thật lòng xem cậu như con ruột mà đối đãi.
Bình luận facebook