Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-280
Chương 280: Em cần con gái cũng cần anh!
Vốn dĩ Diệp Ân Tuấn chỉ là dọa cậu bé một chút, lúc này nghe thấy Thẩm Minh Triết nói như thế, Diệp Ân Tuấn tức giận trực tiếp đứng dậy, đi về phía Thẩm Minh Triết.
“Con nói lại lần nữa, con muốn làm cái gì?”
“Con muốn tìm bạn đời cho mẹ! Con muốn đổi ba!”
Thẩm Minh Triết vẫn không sợ chết mà khiêu khích uy nghiêm của Diệp Ân Tuấn.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy đau đầu chết đi được.
Thẩm Minh Triết này rốt cuộc ở trong tay của Diệp Nam Phương được bồi dưỡng như thế nào thế, bây giờ sao thiếu đòn như vậy?
Đừng nói đến Diệp Ân Tuấn, bây giờ ngay cả cô cũng muốn động thủ rồi.
“Con muốn thử bị nam nữ cùng đánh không?”
Thẩm Hạ Lan trực tiếp nhỏ tiếng mở miệng.
Thẩm Minh Triết hơi ngây ra, có hơi không dám tin nhìn sang Thẩm Hạ Lan, nói: “Mẹ, mẹ bây giờ có ai đó thì trở nên không có tính người rồi sao? Vì người trong lòng mẹ, mẹ cũng không cần con trai ruột nữa rồi?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy huyệt thái dương giật giật.
“Còn nói?”
“Hu hu, mẹ không yêu con rồi!”
Thẩm Minh Triết bắt đầu giở trò, khóc nức nở.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Thẩm Minh Triết bây giờ toàn thân trên dưới đều mang khí tức dụ dỗ tôi muốn ăn đòn.
Cô kéo Thẩm Minh Triết gần vào trong lòng, thấp giọng nói: “Được rồi, diễn đến đây thôi, mắt của con cũng không có nước mắt.”
Thẩm Minh Triết hơi ngây ra, vội chấm nước bọt mình lên khóe mắt, hơn nữa còn trịnh trọng hỏi: “Bây giờ lại có nước mắt rồi chứ?”
“Ba có thể đánh cho con chảy nước mắt.”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy Thẩm Minh Triết thật sự quá quậy rồi.
Thằng nhóc thối này bây giờ không có lúc nào không thể hiện sự tồn tại của cậu bé, cũng không biết có phải lúc đầu khi Sở Anh Lạc dẫn cậu bé đi đã để lại ám ảnh tướng đối lớn với cậu bé không.
Hiện nay đối với Thẩm Minh Triết, Diệp Ân Tuấn có yêu có hận, thấy cậu bé còn tiếp tục rúc trong lòng Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Lại đây, ba bế con.”
“Không cần! Con đã nói rồi, con muốn đổi ba, ba đừng mua chuộc con. Đầu tiên là đánh con, bây giờ lại muốn bế con, con không thèm kiểu vừa đấm vừa xoa này của ba.”
Thẩm Minh Triết nói rồi quay ngoắt đầu sang một bên, dường như thật sự ghét bỏ bộ dạng của Diệp Ân Tuấn.
Thẩm Hạ Lan lắc đầu bật cười.
“Được rồi, đừng kiêu nữa. Cũng không biết là ai khi nhìn thấy ba của con thì vui vẻ như một tên ngốc.”
“Người mẹ nói là Diệp Tranh?”
Thẩm Minh Triết thế nào cũng không thừa nhận tên ngốc đó là mình.
Diệp Ân Tuấn thấy cậu bé như thế, cũng lười so đo với cậu bé, anh nói với Thẩm Hạ Lan ở một bên: “Vừa rồi bị dọa rồi hả?”
“Ừm, trái tim cũng suýt nữa nhảy ra ngoài, xe chạy nhanh như thế, thằng nhóc thối này đứng ở đó, dọa chết em rồi.”
Lời này của Thẩm Hạ Lan thật sự không có nói sai, mãi đến bây giờ cô vẫn cảm thấy trái tim đập thình thịch.
Thẩm Minh Triết thấy mình đã dọa Thẩm Hạ Lan, thấy hơi có lỗi nói: “Mẹ, con sẽ không dám nữa.”
“Con để mẹ sống thêm mấy năm nữa đi, dày vò như thế thật sự sẽ dọa chết mẹ đó. Còn nữa, nơi hỗn loạn như này con đến làm gì? Con không biết mẹ và ba vừa rồi lo lắng cho con như nào không?”
“Đây không phải là đến vì mẹ, chuyện này mới có một kết cục hoàn mỹ sao? Con là đứa trẻ, người lớn đều cảm thấy con dễ lừa, đương nhiên chỉ cần con vô tội một chút, ngây thơ một chút, ngốc một chút, những người lớn đó sẽ cho rằng cho con cái kẹo thì sẽ đi theo, lúc này thật ra là lúc phòng bị của bọn họ yếu nhất, vậy thì con không thể lãng phí thiên phú của mình rồi.”
Những lời này của Thẩm Minh Triết khiến Thẩm Hạ Lan nghe mà líu lưỡi.
“Ai dạy cho con những lý luận này?”
“Chú đó! Chú hai nói con trông đẹp trai như thế, không làm vẻ dễ thương thì đáng tiếc cho gương mặt này của con rồi.”
Thẩm Minh Triết vô cùng tự hào nói.
Diệp Ân Tuấn có hơi buồn bực rồi, nhìn Thẩm Hạ Lan mà thấy hơi có lỗi: “Nam Phương quả thật không đáng tin như vậy.”
Thẩm Hạ Lan cũng buồn bực rồi.
Trước đây khi chưa gặp, đối với chú út Diệp Nam Phương này còn khá mong chờ, bây giờ thật hận không thể để con trai của mình tránh xa anh ta ra một chút.
“Chú hai của con cũng đến rồi?”
“Không có, chú hai nói trường hợp này chú ấy không thích hợp ra mặt, dù sao một người chết đột nhiên ra mặt, sẽ dọa chết người ra, giờ này chú hai chắc về nhà rồi, chú ấy nói về thăm bà nội. Mẹ, chúng ta cũng về đi, Nghê Nghê vẫn đợi chúng ta đó.”
Nói đến Nghê Nghê, Thẩm Minh Triết ngược lại mang vẻ mặt lo lắng.
Diệp Ân Tuấn cũng có hơi bất an.
“Bệnh tình của Nghê Nghê quả thật không thể kéo dài nữa, anh đã nói với mẹ rồi, hôm nay sẽ về, mặc kệ nói thế nào, bây giờ chuyện bên này đã giải quyết rồi, còn lô hàng đó, trở về để bọn họ đi điều tra, chúng ta trở về thăm con gái trước.”
Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như thế, Thẩm Hạ Lan cũng tương đối nôn nóng.
“Được! Chúng ta về nhà!”
Một nhà ba người xoay người đi.
Vào lúc này, Tiểu Tử vốn nên hôn mê đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ hòa thuận của một nhà ba người Thẩm Hạ Lan, bỗng đố kỵ không thôi.
Dựa vào đâu hạnh phúc mà cả đời này cô ta muốn theo đuổi lại không có được, mà Thẩm Hạ Lan lại có thể dễ dàng có được như thế?
Dựa vào đâu Diệp Ân Tuấn có thể cao cao tại thượng thưởng thụ mọi thứ như thế?
Dựa vào đâu?
Cô ta giống như phát điên lấy ra một con dao từ trong ngực, đâm về phía Thẩm Hạ Lan.
Thím Trương đã nói, bất luận như thế nào cũng không thể để Thẩm Hạ Lan sống!
Tín niệm này chống đỡ Tiểu Tử, khiến cô ta giống như câu hồn sư giả dưới địa ngục đi lên, mặc kệ tất cả mà xông tới.
“Á!”
Thẩm Minh Triết được Thẩm Hạ Lan ôm trong lòng, bỗng quay đầu thì nhìn thấu bộ dạng điên cuồng của Tiểu Tử, cậu bé bỗng bị dọa cho ngây dại.
Diệp Ân Tuấn khi nghe thấy tiếng thét của Thẩm Minh Triết, muốn đá Tiểu Tử ra nhưng đã không kịp rồi.
Anh bỗng đẩy Thẩm Hạ Lan ra.
“Phập” một tiếng, con dao trực tiếp đâm vào phần bụng của Diệp Ân Tuấn.
Bởi vì liên quan đến chiều cao, Tiểu Tử chỉ có thể đâm vào phần bụng của Diệp Ân Tuấn.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức tất cả mọi người đều không kịp trở tay.
Tài xế còn đang kiểm tra xe, định chuyển Tiểu Tử đang hôn mê lên xe, lại không ngờ Tiểu Tử đột nhiên tỉnh lại, lao về phía Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan ôm Thẩm Minh Triết còn không biết đã xảy ra chuyện gì thì cảm thấy mình bị Diệp Ân Tuấn đẩy ra, sau đó lảo đảo, cả người ngã ra đất.
Cô đau muốn chết, nhưng lại sống chết ôm chặt Thẩm Minh Triết vào trong lòng, có hơi tức giận quay đầu quát: “Diệp Ân Tuấn, anh làm trò quỷ gì thế?”
Cô vốn dĩ còn hơi tức giận, vừa quay đầu nhìn thấy phần bụng của Diệp Ân Tuấn chảy máu, bỗng hoảng.
“Ân Tuấn!”
Tiểu Tử rút con dao ra, muốn lần nữa hành hung với Diệp Ân Tuấn, lại bị tài xế ở một bên trực tiếp đã bay.
Thẩm Hạ Lan vội vàng buông Thẩm Minh Triết ra, mau chóng chạy đến bên cạnh Diệp Ân Tuấn, ôm chặt lấy anh.
“Diệp Ân Tuấn, anh như thế nào rồi? Chảy nhiều máu như thế, phải làm sao? Hộp sơ cứu, có hộp sơ cứu không?”
Thẩm Hạ Lan trước nay không biết nước mắt của mình nói đến là đến.
Mắt của cô mờ đi, chỉ nhìn thấy màu đỏ tươi của Diệp Ân Tuấn ỏ trước mắt.
Lần trước khi nhìn thấy Diệp Ân Tuấn bị thương là lúc nào?
Hình như là khi anh yêu cầu mình tha thứ cho anh, một dao đó tự mình đâm mình.
Vốn dĩ tưởng cả đời này đều sẽ không nhìn thấy Diệp Ân Tuấn chảy máu nữa, không ngờ bây giờ lại nhìn thấy rồi.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹt.
Thẩm Minh Triết hoàn toàn bị dọa cho phát ngốc, lúc này nhìn thấy bộ dạng khóc lóc thương tâm đó của Thẩm Hạ Lan, bỗng chạy đến bên cạnh Diệp Ân Tuấn, bật khóc nói: “Ba, con không chọc ba tức giận nữa, con không tìm bạn đời cho mẹ nữa, ba đừng ngất đi có được không? Trên phim có diễn, con người một khi ngất đi thì sẽ không tỉnh lại được nữa. Sau này con bảo đảm không quậy nữa, con không nói đùa với ba nữa, ba đừng ngủ!”
Diệp Ân Tuấn nhìn bộ dạng đau lòng của vợ con lúc này, đau đến đòi mạng, lại không thể không nhịn đau nói: “Ba không sao, gọi xe cấp cứu, đưa ba về Hải Thành, nhanh lúc ba còn có ý thức, lấy thận của ba cho Nghê Nghê. Nếu không sẽ không kịp nữa.”
Thẩm Hạ Lan nghe đến đây, cũng không nhịn được mà bật khóc.
“Em không cần! Diệp Ân Tuấn, anh nghe rõ cho em, anh nếu như dám có gì ngoài ý muốn, trên trời dưới đất, em với anh chưa xong đâu! Anh còn nợ em một hôn lễ, anh còn nói muốn ở bên em cả đời!”
Thẩm Hạ Lan khóc vô cùng thương tâm.
Thẩm Minh Triết cũng khóc nức nở.
Tài xế đã chế ngự được Tiểu Tử rồi.
Nhìn thấy Diệp Ân Tuấn bị thương chảy máu không ngừng, cô ta cười giống như kẻ điên.
“Ha ha ha ha! Tôi không có được hạnh phúc, các người ai cũng đừng hòng có được! Diệp Ân Tuấn cho dù không chết, muốn hiến thận cho Thẩm Nghê Nghê, nằm mơ đi! Gia đình các người tóm lại phải chết một người, có lẽ là chết hai người! Tôi thấy xứng đáng! Cho dù tôi chết rồi, tôi thấy cũng đáng rồi!”
Thẩm Hạ Lan trước nay chưa từng thống hận một người như thế, bây giờ cô hận không thể cầm con dao giết chết Tiểu Tử.
Cô bỗng đứng dậy, trực tiếp đi đến trước mặt Tiểu Tử, ‘bốp bốp’ vài tiếng, ra tay tuyệt đối không nương tay.
Tiểu Tử trực tiếp bị Thẩm Hạ Lan đánh cho ngây ra.
Có lẽ theo cô ta thấy, Thẩm Hạ Lan sẽ không động thủ với cô ta.
Cô ta ngây ngốc nhìn Thẩm Hạ Lan, nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói: “Nếu như Diệp Ân Tuấn hoặc con gái tôi bất cứ ai gặp chuyện ngoài ý muốn, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết.”
Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan giống như nhìn người chết, cái lạnh lẽo đó khiến Tiểu Tử không tự chủ mà rùng mình, nhưng vẫn cười điên cuồng: “Tôi nguyền rủa các người, cả đời này không có được hạnh phúc.”
“Người xấu! Tôi đánh chết chị! Tôi đánh chết chị!”
Thẩm Minh Triết giơ nắm đấm nhỏ, giống như phát điên đấm lên người Tiểu Tử.
Thẩm Hạ Lan bây giờ đã bình tĩnh lại rồi.
Diệp Ân Tuấn bây giờ bị thương rồi, chắc chắn không thể phẫu thuật được, bây giờ bắt buộc phải truyền máu cho Diệp Ân Tuấn mới được.
Cô nói với tài xế ở một bên: “Lập tức đưa Diệp tổng đến bệnh viện gần nhất! Mau!”
“Vâng!”
Tài xế trực tiếp đánh ngất Tiểu Tử, vì phòng ngừa cô ta lại giở trò, tài xế trực tiếp tìm dây thừng trói Tiểu Tử lại, lúc này mới đưa Diệp Ân Tuấn lên xe.
Tay của Thẩm Hạ Lan đang run rẩy.
Diệp Ân Tuấn có thể cảm nhận được sinh mạng đang dần trôi, anh nắm chặt tay của Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Nếu anh không được, nhất định đem thận của anh cho Nghê Nghê, nếu như bác sĩ nói có thể cùng lúc phẫu thuật, nhớ kỹ, đừng lo cho anh, cứu Nghê Nghê trước. Còn bé còn trẻ như thế, cái gì cũng không biết, nó còn cả chặng đường dài phía sau.”
“Em cần con gái, em cũng cần anh!”
Mắt của Thẩm Hạ Lan lại ngấn lệ.
Cô nắm chặt tay của Diệp Ân Tuấn, nói với Thẩm Minh Triết ở một bên: “Gọi điện cho Dương Tân, bảo anh ta sắp xếp trực thăng, lập tức quay về Hải Thành, đồng thời đưa bác sĩ ở căn cứ gần nhất và toàn bộ nhóm máu RH- đến.”
“Ồ, được!”
Thẩm Minh Triết tay chân có hơi luống cuống, cậu bé tưởng mình sẽ không để tâm đến Diệp Ân Tuấn, nhưng vào khoảnh khắc vừa rồi đó, cậu bé cảm thấy nếu như Diệp Ân Tuấn không còn nữa, cuộc đời của cậu bé sẽ không hoàn chỉnh.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối với Dương Tân, rất nhanh trực thăng đã chuẩn bị xong, chỉ có điều trên mặt của mỗi người đều vô cùng ngưng trọng, ai cũng không ngờ sẽ có hậu quả như này.
Vốn dĩ Diệp Ân Tuấn chỉ là dọa cậu bé một chút, lúc này nghe thấy Thẩm Minh Triết nói như thế, Diệp Ân Tuấn tức giận trực tiếp đứng dậy, đi về phía Thẩm Minh Triết.
“Con nói lại lần nữa, con muốn làm cái gì?”
“Con muốn tìm bạn đời cho mẹ! Con muốn đổi ba!”
Thẩm Minh Triết vẫn không sợ chết mà khiêu khích uy nghiêm của Diệp Ân Tuấn.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy đau đầu chết đi được.
Thẩm Minh Triết này rốt cuộc ở trong tay của Diệp Nam Phương được bồi dưỡng như thế nào thế, bây giờ sao thiếu đòn như vậy?
Đừng nói đến Diệp Ân Tuấn, bây giờ ngay cả cô cũng muốn động thủ rồi.
“Con muốn thử bị nam nữ cùng đánh không?”
Thẩm Hạ Lan trực tiếp nhỏ tiếng mở miệng.
Thẩm Minh Triết hơi ngây ra, có hơi không dám tin nhìn sang Thẩm Hạ Lan, nói: “Mẹ, mẹ bây giờ có ai đó thì trở nên không có tính người rồi sao? Vì người trong lòng mẹ, mẹ cũng không cần con trai ruột nữa rồi?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy huyệt thái dương giật giật.
“Còn nói?”
“Hu hu, mẹ không yêu con rồi!”
Thẩm Minh Triết bắt đầu giở trò, khóc nức nở.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Thẩm Minh Triết bây giờ toàn thân trên dưới đều mang khí tức dụ dỗ tôi muốn ăn đòn.
Cô kéo Thẩm Minh Triết gần vào trong lòng, thấp giọng nói: “Được rồi, diễn đến đây thôi, mắt của con cũng không có nước mắt.”
Thẩm Minh Triết hơi ngây ra, vội chấm nước bọt mình lên khóe mắt, hơn nữa còn trịnh trọng hỏi: “Bây giờ lại có nước mắt rồi chứ?”
“Ba có thể đánh cho con chảy nước mắt.”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy Thẩm Minh Triết thật sự quá quậy rồi.
Thằng nhóc thối này bây giờ không có lúc nào không thể hiện sự tồn tại của cậu bé, cũng không biết có phải lúc đầu khi Sở Anh Lạc dẫn cậu bé đi đã để lại ám ảnh tướng đối lớn với cậu bé không.
Hiện nay đối với Thẩm Minh Triết, Diệp Ân Tuấn có yêu có hận, thấy cậu bé còn tiếp tục rúc trong lòng Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Lại đây, ba bế con.”
“Không cần! Con đã nói rồi, con muốn đổi ba, ba đừng mua chuộc con. Đầu tiên là đánh con, bây giờ lại muốn bế con, con không thèm kiểu vừa đấm vừa xoa này của ba.”
Thẩm Minh Triết nói rồi quay ngoắt đầu sang một bên, dường như thật sự ghét bỏ bộ dạng của Diệp Ân Tuấn.
Thẩm Hạ Lan lắc đầu bật cười.
“Được rồi, đừng kiêu nữa. Cũng không biết là ai khi nhìn thấy ba của con thì vui vẻ như một tên ngốc.”
“Người mẹ nói là Diệp Tranh?”
Thẩm Minh Triết thế nào cũng không thừa nhận tên ngốc đó là mình.
Diệp Ân Tuấn thấy cậu bé như thế, cũng lười so đo với cậu bé, anh nói với Thẩm Hạ Lan ở một bên: “Vừa rồi bị dọa rồi hả?”
“Ừm, trái tim cũng suýt nữa nhảy ra ngoài, xe chạy nhanh như thế, thằng nhóc thối này đứng ở đó, dọa chết em rồi.”
Lời này của Thẩm Hạ Lan thật sự không có nói sai, mãi đến bây giờ cô vẫn cảm thấy trái tim đập thình thịch.
Thẩm Minh Triết thấy mình đã dọa Thẩm Hạ Lan, thấy hơi có lỗi nói: “Mẹ, con sẽ không dám nữa.”
“Con để mẹ sống thêm mấy năm nữa đi, dày vò như thế thật sự sẽ dọa chết mẹ đó. Còn nữa, nơi hỗn loạn như này con đến làm gì? Con không biết mẹ và ba vừa rồi lo lắng cho con như nào không?”
“Đây không phải là đến vì mẹ, chuyện này mới có một kết cục hoàn mỹ sao? Con là đứa trẻ, người lớn đều cảm thấy con dễ lừa, đương nhiên chỉ cần con vô tội một chút, ngây thơ một chút, ngốc một chút, những người lớn đó sẽ cho rằng cho con cái kẹo thì sẽ đi theo, lúc này thật ra là lúc phòng bị của bọn họ yếu nhất, vậy thì con không thể lãng phí thiên phú của mình rồi.”
Những lời này của Thẩm Minh Triết khiến Thẩm Hạ Lan nghe mà líu lưỡi.
“Ai dạy cho con những lý luận này?”
“Chú đó! Chú hai nói con trông đẹp trai như thế, không làm vẻ dễ thương thì đáng tiếc cho gương mặt này của con rồi.”
Thẩm Minh Triết vô cùng tự hào nói.
Diệp Ân Tuấn có hơi buồn bực rồi, nhìn Thẩm Hạ Lan mà thấy hơi có lỗi: “Nam Phương quả thật không đáng tin như vậy.”
Thẩm Hạ Lan cũng buồn bực rồi.
Trước đây khi chưa gặp, đối với chú út Diệp Nam Phương này còn khá mong chờ, bây giờ thật hận không thể để con trai của mình tránh xa anh ta ra một chút.
“Chú hai của con cũng đến rồi?”
“Không có, chú hai nói trường hợp này chú ấy không thích hợp ra mặt, dù sao một người chết đột nhiên ra mặt, sẽ dọa chết người ra, giờ này chú hai chắc về nhà rồi, chú ấy nói về thăm bà nội. Mẹ, chúng ta cũng về đi, Nghê Nghê vẫn đợi chúng ta đó.”
Nói đến Nghê Nghê, Thẩm Minh Triết ngược lại mang vẻ mặt lo lắng.
Diệp Ân Tuấn cũng có hơi bất an.
“Bệnh tình của Nghê Nghê quả thật không thể kéo dài nữa, anh đã nói với mẹ rồi, hôm nay sẽ về, mặc kệ nói thế nào, bây giờ chuyện bên này đã giải quyết rồi, còn lô hàng đó, trở về để bọn họ đi điều tra, chúng ta trở về thăm con gái trước.”
Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như thế, Thẩm Hạ Lan cũng tương đối nôn nóng.
“Được! Chúng ta về nhà!”
Một nhà ba người xoay người đi.
Vào lúc này, Tiểu Tử vốn nên hôn mê đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ hòa thuận của một nhà ba người Thẩm Hạ Lan, bỗng đố kỵ không thôi.
Dựa vào đâu hạnh phúc mà cả đời này cô ta muốn theo đuổi lại không có được, mà Thẩm Hạ Lan lại có thể dễ dàng có được như thế?
Dựa vào đâu Diệp Ân Tuấn có thể cao cao tại thượng thưởng thụ mọi thứ như thế?
Dựa vào đâu?
Cô ta giống như phát điên lấy ra một con dao từ trong ngực, đâm về phía Thẩm Hạ Lan.
Thím Trương đã nói, bất luận như thế nào cũng không thể để Thẩm Hạ Lan sống!
Tín niệm này chống đỡ Tiểu Tử, khiến cô ta giống như câu hồn sư giả dưới địa ngục đi lên, mặc kệ tất cả mà xông tới.
“Á!”
Thẩm Minh Triết được Thẩm Hạ Lan ôm trong lòng, bỗng quay đầu thì nhìn thấu bộ dạng điên cuồng của Tiểu Tử, cậu bé bỗng bị dọa cho ngây dại.
Diệp Ân Tuấn khi nghe thấy tiếng thét của Thẩm Minh Triết, muốn đá Tiểu Tử ra nhưng đã không kịp rồi.
Anh bỗng đẩy Thẩm Hạ Lan ra.
“Phập” một tiếng, con dao trực tiếp đâm vào phần bụng của Diệp Ân Tuấn.
Bởi vì liên quan đến chiều cao, Tiểu Tử chỉ có thể đâm vào phần bụng của Diệp Ân Tuấn.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức tất cả mọi người đều không kịp trở tay.
Tài xế còn đang kiểm tra xe, định chuyển Tiểu Tử đang hôn mê lên xe, lại không ngờ Tiểu Tử đột nhiên tỉnh lại, lao về phía Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan ôm Thẩm Minh Triết còn không biết đã xảy ra chuyện gì thì cảm thấy mình bị Diệp Ân Tuấn đẩy ra, sau đó lảo đảo, cả người ngã ra đất.
Cô đau muốn chết, nhưng lại sống chết ôm chặt Thẩm Minh Triết vào trong lòng, có hơi tức giận quay đầu quát: “Diệp Ân Tuấn, anh làm trò quỷ gì thế?”
Cô vốn dĩ còn hơi tức giận, vừa quay đầu nhìn thấy phần bụng của Diệp Ân Tuấn chảy máu, bỗng hoảng.
“Ân Tuấn!”
Tiểu Tử rút con dao ra, muốn lần nữa hành hung với Diệp Ân Tuấn, lại bị tài xế ở một bên trực tiếp đã bay.
Thẩm Hạ Lan vội vàng buông Thẩm Minh Triết ra, mau chóng chạy đến bên cạnh Diệp Ân Tuấn, ôm chặt lấy anh.
“Diệp Ân Tuấn, anh như thế nào rồi? Chảy nhiều máu như thế, phải làm sao? Hộp sơ cứu, có hộp sơ cứu không?”
Thẩm Hạ Lan trước nay không biết nước mắt của mình nói đến là đến.
Mắt của cô mờ đi, chỉ nhìn thấy màu đỏ tươi của Diệp Ân Tuấn ỏ trước mắt.
Lần trước khi nhìn thấy Diệp Ân Tuấn bị thương là lúc nào?
Hình như là khi anh yêu cầu mình tha thứ cho anh, một dao đó tự mình đâm mình.
Vốn dĩ tưởng cả đời này đều sẽ không nhìn thấy Diệp Ân Tuấn chảy máu nữa, không ngờ bây giờ lại nhìn thấy rồi.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹt.
Thẩm Minh Triết hoàn toàn bị dọa cho phát ngốc, lúc này nhìn thấy bộ dạng khóc lóc thương tâm đó của Thẩm Hạ Lan, bỗng chạy đến bên cạnh Diệp Ân Tuấn, bật khóc nói: “Ba, con không chọc ba tức giận nữa, con không tìm bạn đời cho mẹ nữa, ba đừng ngất đi có được không? Trên phim có diễn, con người một khi ngất đi thì sẽ không tỉnh lại được nữa. Sau này con bảo đảm không quậy nữa, con không nói đùa với ba nữa, ba đừng ngủ!”
Diệp Ân Tuấn nhìn bộ dạng đau lòng của vợ con lúc này, đau đến đòi mạng, lại không thể không nhịn đau nói: “Ba không sao, gọi xe cấp cứu, đưa ba về Hải Thành, nhanh lúc ba còn có ý thức, lấy thận của ba cho Nghê Nghê. Nếu không sẽ không kịp nữa.”
Thẩm Hạ Lan nghe đến đây, cũng không nhịn được mà bật khóc.
“Em không cần! Diệp Ân Tuấn, anh nghe rõ cho em, anh nếu như dám có gì ngoài ý muốn, trên trời dưới đất, em với anh chưa xong đâu! Anh còn nợ em một hôn lễ, anh còn nói muốn ở bên em cả đời!”
Thẩm Hạ Lan khóc vô cùng thương tâm.
Thẩm Minh Triết cũng khóc nức nở.
Tài xế đã chế ngự được Tiểu Tử rồi.
Nhìn thấy Diệp Ân Tuấn bị thương chảy máu không ngừng, cô ta cười giống như kẻ điên.
“Ha ha ha ha! Tôi không có được hạnh phúc, các người ai cũng đừng hòng có được! Diệp Ân Tuấn cho dù không chết, muốn hiến thận cho Thẩm Nghê Nghê, nằm mơ đi! Gia đình các người tóm lại phải chết một người, có lẽ là chết hai người! Tôi thấy xứng đáng! Cho dù tôi chết rồi, tôi thấy cũng đáng rồi!”
Thẩm Hạ Lan trước nay chưa từng thống hận một người như thế, bây giờ cô hận không thể cầm con dao giết chết Tiểu Tử.
Cô bỗng đứng dậy, trực tiếp đi đến trước mặt Tiểu Tử, ‘bốp bốp’ vài tiếng, ra tay tuyệt đối không nương tay.
Tiểu Tử trực tiếp bị Thẩm Hạ Lan đánh cho ngây ra.
Có lẽ theo cô ta thấy, Thẩm Hạ Lan sẽ không động thủ với cô ta.
Cô ta ngây ngốc nhìn Thẩm Hạ Lan, nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói: “Nếu như Diệp Ân Tuấn hoặc con gái tôi bất cứ ai gặp chuyện ngoài ý muốn, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết.”
Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan giống như nhìn người chết, cái lạnh lẽo đó khiến Tiểu Tử không tự chủ mà rùng mình, nhưng vẫn cười điên cuồng: “Tôi nguyền rủa các người, cả đời này không có được hạnh phúc.”
“Người xấu! Tôi đánh chết chị! Tôi đánh chết chị!”
Thẩm Minh Triết giơ nắm đấm nhỏ, giống như phát điên đấm lên người Tiểu Tử.
Thẩm Hạ Lan bây giờ đã bình tĩnh lại rồi.
Diệp Ân Tuấn bây giờ bị thương rồi, chắc chắn không thể phẫu thuật được, bây giờ bắt buộc phải truyền máu cho Diệp Ân Tuấn mới được.
Cô nói với tài xế ở một bên: “Lập tức đưa Diệp tổng đến bệnh viện gần nhất! Mau!”
“Vâng!”
Tài xế trực tiếp đánh ngất Tiểu Tử, vì phòng ngừa cô ta lại giở trò, tài xế trực tiếp tìm dây thừng trói Tiểu Tử lại, lúc này mới đưa Diệp Ân Tuấn lên xe.
Tay của Thẩm Hạ Lan đang run rẩy.
Diệp Ân Tuấn có thể cảm nhận được sinh mạng đang dần trôi, anh nắm chặt tay của Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Nếu anh không được, nhất định đem thận của anh cho Nghê Nghê, nếu như bác sĩ nói có thể cùng lúc phẫu thuật, nhớ kỹ, đừng lo cho anh, cứu Nghê Nghê trước. Còn bé còn trẻ như thế, cái gì cũng không biết, nó còn cả chặng đường dài phía sau.”
“Em cần con gái, em cũng cần anh!”
Mắt của Thẩm Hạ Lan lại ngấn lệ.
Cô nắm chặt tay của Diệp Ân Tuấn, nói với Thẩm Minh Triết ở một bên: “Gọi điện cho Dương Tân, bảo anh ta sắp xếp trực thăng, lập tức quay về Hải Thành, đồng thời đưa bác sĩ ở căn cứ gần nhất và toàn bộ nhóm máu RH- đến.”
“Ồ, được!”
Thẩm Minh Triết tay chân có hơi luống cuống, cậu bé tưởng mình sẽ không để tâm đến Diệp Ân Tuấn, nhưng vào khoảnh khắc vừa rồi đó, cậu bé cảm thấy nếu như Diệp Ân Tuấn không còn nữa, cuộc đời của cậu bé sẽ không hoàn chỉnh.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối với Dương Tân, rất nhanh trực thăng đã chuẩn bị xong, chỉ có điều trên mặt của mỗi người đều vô cùng ngưng trọng, ai cũng không ngờ sẽ có hậu quả như này.
Bình luận facebook