Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-39
CHƯƠNG 39: TÔI SẼ KHÔNG CỞI QUẦN CỦA EM
CHƯƠNG 39: TÔI SẼ KHÔNG CỞI QUẦN CỦA EM
Thẩm Hạ Lan vội vàng lau khô nước mắt, tuy nhiên vẫn bị Diệp Ân Tuấn trông thấy.
"Làm sao thế?"
Anh nhanh chóng bước đến, trông thấy Thẩm Hạ Lan đang cầm điện thoại trong tay, mà lúc này màn hình điện thoại còn chưa tối đi, hiển thị Thẩm Hạ Lan vừa nói chuyện với Đường Trình Siêu , rõ ràng vừa rồi còn gọi video nữa.
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan khóc đỏ cả hai mắt, lại thấy dáng vẻ hận không thể giết mình của cô lúc này, thì lửa giận anh vừa nhịn xuống lại từ từ cháy lên.
"Gọi video cho đường Trình Siêu kể khổ đúng không? Nói với anh ta Diệp Ân Tuấn không đủ năng lực để chăm sóc tốt cho em, nên em vừa mới về nước đã gặp phải chuyện không may đúng không? Đường Trình Siêu có an ủi em không? Có nói với em sẽ bay ngay từ Mỹ về đây không? Hay là em nói cho anh ta biết vừa rồi tôi đã cưỡng hôn em, có phải anh ta muốn ngồi máy bay cả đêm bay về đây để xử lý tôi không?"
Lời này của Diệp Ân Tuấn khiến tâm trạng của Thẩm Hạ Lan càng bực bội hơn, đặc biệt là anh còn nhắc đến nụ hôn vừa rồi.
Nụ hôn khiến cô thất thần trong nháy mắt, thậm chí còn hơi hoài niệm.
Lại nghĩ đến dáng vẻ yếu ớt của Thẩm Nghê Nghê, Thẩm Hạ Lan thật sự rất hận Diệp Ân Tuấn, rất hận bản thân mình.
"Diệp Ân Tuấn, anh cút ra ngoài cho tôi! Cút!"
Lúc này cô không muốn giấu diếm hận thù của mình với anh nữa, Nếu như giết người không phạm pháp, cô thật sự sẽ giết chết anh!
Nhưng mà ̣cô không thể!
Vì Nghê Nghê cô cũng không thể làm vậy!
Thẩm Hạ Lan tức giận đến mức cả người run lên, dáng vẻ bài xích chối từ kia giống như phát ra từ sâu trong lòng, khiến Diệp Ân Tuấn hơi kinh hãi.
"Em hận tôi như vậy sao? Thẩm Hạ Lan, rốt cuộc em có..."
"Tổng Giám đốc Diệp, không ổn rồi, cậu chủ nhỏ đã xảy ra chuyện."
Diệp Ân Tuấn còn chưa nói dứt lời, thì Tống Đình đã xông vào.
Khi anh ta trông thấy dáng vẻ giương cung bạt kiếm lúc này của Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan, thì nhất thời chảy đầy mồ hôi lạnh.
Có phải anh ta đến không đúng lúc không?
Ánh mắt Diệp Ân Tuấn giống như lưỡi dao sắc bén phóng tới, càng làm cho Tống Đình hơi không đững vững. Anh ta chỉ có thể gắng gượng nói: "Tổng Giám đốc Diệp, tin tức truyền đến từ bên nhà cổ, cậu chủ nhỏ bị sốt."
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Mặc dù Diệp Ân Tuấn hơi căm giận Tống Đình đã cắt ngang lời nói của mình, nhưng mà nghe thấy Diệp Tranh bị sốt, anh vẫn hơi lo lắng sốt ruột.
Thẩm Hạ Lan nhìn tất cả cảnh này, trong lòng tự trào phúng bản thân.
"Trông thấy chưa? Đây là người đàn ông là trước kia cô yêu hết lòng hết dạ! Là ba của con gái cô đấy! Hiện giờ tính mạng của Nghê Nghê đang ở ranh giới của sự sống và cái chết, anh ta có biết chút nào không? Mặc dù đã biết, thì có thể lo lắng căng thẳng cho Minh Triết và Nghê Nghê giống như khi lo lắng con của anh ta và Sở Anh Lạc không?"
Diệp Ân Tuấn lại không biết suy nghĩ trong lòng Thẩm Hạ Lan lúc này, thấy Tống Đình nói chuyện ấp a ấp úng, thì ánh mắt lóe sáng, nhanh chóng gầm lên một tiếng.
"Cậu nói mau, Diệp Tranh làm sao vậy?"
"Tổng Giám đốc Diệp, vì chuyện ở trường nên cậu chủ nhỏ bị anh trách mắng, cô Sở cũng nghe nói bí mật thương nghiệp của tập đoàn Hoàn Trí chúng ta bị tiết lộ ra ngoài có liên quan đến cậu chủ nhỏ, cho nên trong cơn tức giận, cô Sở đã đánh cậu bé. Lúc ấy cậu chủ nhỏ kiên cường không nói, nên cô Sở phạt cậu bé không được ăn cơm, nhưng không ngờ sáng hôm nay, cậu chủ nhỏ lại bị sốt."
Tống Đình nhanh chóng nói rõ đầu đuôi sự việc.
Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn đã khó coi muốn chết.
"Sở Anh Lạc! Ai cho cô ta cái quyền được tùy tiện động vào người thừa kế của nhà họ Diệp hả? Nói với Sở Anh Lạc, nếu như Diệp Tranh có gì không ổn, tôi sẽ khiến cô ta chôn cùng!"
Cũng vì vừa rồi cãi nhau với Thẩm Hạ Lan không được thoải mái, nên tính tình Diệp Ân Tuấn lúc này vô cùng nóng nảy.
Đã rất nhiều năm rồi anh mới không thể khống chế được tâm trạng của mình như vậy.
Tống Đình nơm nớp lo sợ lui ra ngoài, rồi vội vàng gọi điện thoại cho Sở Anh Lạc.
Thẩm Hạ Lan thấy anh lo lắng cho Diệp Tranh như thế, thì lạnh lùng nói: "Nếu như trong nhà Tổng Giám đốc Diệp có việc, hay là quay về giải quyết chuyện trong nhà trước đi, dù sao sức khỏe của người thừa kế nhà họ Diệp cũng không thể sơ xuất chút nào."
Cô không muốn nói câu ghen tức chua lòm như vậy, nhưng mà cô thật sự không nhịn được.
Minh Triết của cô, Nghê Nghê của cô, chưa từng được Diệp Ân Tuấn thương yêu chút nào, thậm chí bởi vì người ba như anh mà sắp gặp trắc trở. Hôm nay so sánh hai bên với nhau, tất nhiên tâm lý của Thẩm Hạ Lan sẽ không cân bằng.
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan, thấy cô quay đầu đi không để ý anh, anh cũng không nói gì, chỉ xoay người bế Thẩm Hạ Lan lên lần nữa.
"Anh làm gì thế? Diệp Ân Tuấn, anh thả tôi xuống! Anh lại muốn làm gì nữa?"
Thẩm Hạ Lan lập tức trở nên căng thẳng.
Diệp Ân Tuấn hiện giờ thật sự khiến người khác không đoán ra được, bây giờ cô đã hoàn toàn hoảng hốt, đặc biệt là sau trận cãi nhau vừa nãy, Thẩm Hạ Lan càng không muốn ở cùng một chỗ với anh.
Diệp Ân Tuấn thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: "Không phải em muốn đi vệ sinh sao? Chẳng lẽ lại muốn giải quyết trên giường?"
Bị anh nói như vậy, Thẩm Hạ Lan mới nhớ tới vừa rồi mình muốn đi vệ sinh, nhưng mà để anh bế cô vào trong đó, Thẩm Hạ Lan không thể nào đồng ý nổi.
"Anh bảo y tá đến đây giúp tôi, tôi không cần anh giúp!"
"Em yên tâm, tôi sẽ không cởi quần của em đâu."
Diệp Ân Tuấn bế cô vào phòng vệ sinh đặt cô lên trên nắp bồn cầu rồi xoay người ra ngoài.
"Xong rồi thì gọi tôi một tiếng."
Thẩm Hạ Lan không ngờ Diệp Ân Tuấn vừa rồi còn thô lỗ với mình như thế, mà lúc này lại có thể quân tử như vậy, cô vội vàng đóng cửa phòng vệ sinh lại, dựa vào tường nhà vệ sinh giãy giụa đứng dậy, rồi cởi quần xuống.
Sau khi giải quyết xong, cô lại gặp khó khăn trong việc kéo quần lên, nhưng cô lại không muốn gọi Diệp Ân Tuấn vào.
Tuy rằng hai người đã từng không giấu diếm nhau gì cả, nhưng dù sao đó cũng là chuyện năm năm trước rồi. Tuy rằng kế hoạch hiện giờ của cô là khiến cho Diệp Ân Tuấn yêu cô, có điều cô vẫn không thể nhịn được tính nóng nảy của mình, càng không có cách nào dễ dàng cho anh đụng chạm vào cô.
Làm sao bây giờ?
Sao cô lại vô dụng như vậy?
Thẩm Hạ Lan đang chán nản, thì đột nhiên lại nghe thấy tiếng cửa phòng vệ sinh bị người bên ngoài mở ra.
Cô sợ tới mức vội vàng ngẩng đầu lên, thì trông thấy Diệp Ân Tuấn bước vào.
"Sao anh lại vào đây?"
"Nghe thấy em đã giải quyết xong thì đi vào. Em không gọi tôi, tôi sợ em lại ngã ra đất khiến chân em lại bị thương nặng hơn."
Lời Diệp Ân Tuấn nói khiến trên mặt Thẩm Hạ Lan hơi nóng .
"Tôi không cần anh, tôi đã nói rồi, anh thế nào... A! Diệp Ân Tuấn, anh thả tôi xuống!"
Thẩm Hạ Lan còn chưa nói hết lời, đã bị Diệp Ân Tuấn bá đạo bế lên, rồi thả cô về giường lần nữa.
"Nếu em mệt thì ngủ một lát đi, muốn làm gì thì nói cho tôi biết, đừng nghĩ đến việc tôi sẽ rời khỏi chỗ này."
Diệp Ân Tuấn nói xong, thì ngồi lên ghế sofa bên cạnh Thẩm Hạ Lan, lấy máy tính xách tay ra bắt đầu xử lý công việc.
Thẩm Hạ Lan thấy anh mở cuộc họp video, cũng nghiêm túc không lên tiếng nữa. Có điều hình như Diệp Ân Tuấn cũng không kiêng dè Thẩm Hạ Lan, tình hình công ty hiện tại thế nào cũng phơi bày ra trước mặt cô.
"Tổng Giám đốc Diệp, bí mật kinh doanh của công ty chúng ta bị lộ ra ngoài, bây giờ đã không cứu vãn kịp nữa, tính riêng tổn thất trước mắt ở bên ngoài đã mất sáu trăm tỷ rồi. Kế hoạch đầu tư sau đó cũng bị bại lộ, bây giờ phải làm thế nào?"
"Tổng Giám đốc Diệp, đã có công ty đối địch muốn đào người từ công ty chúng ta rồi, hơn nữa cổ phiếu của chúng ta giảm rất mạnh, hiện giờ tình hình rất không ổn định."
"Tổng Giám đốc Diệp, việc nhà thiết kế Lisa lái thử xe xảy ra chuyện, không biết tại sao đã bị lộ ra ngoài, hiện giờ bên ngoài rất lo lắng về tính an toàn của xe chúng ta, nhà họ Thương yêu cầu hủy bỏ đơn đặt hàng."
Từng người quản lý vội vàng báo cáo tình hình gần nhất của công ty cho Diệp Ân Tuấn, Diệp Ân Tuấn cau mày, chờ bọn họ nói xong hết mới khẽ nói: "Tiếp tục điều tra tìm kiếm Hacker đã xâm nhập vào hệ thống máy tính của công ty. Còn về việc tổn thất của dự án đầu tư, thì hủy bỏ toàn bộ, đổi sang hạng mục khác. Còn về sự cố lái thử xe của Lisa, thì báo cảnh sát, để bọn họ điều tra, còn phía nhà họ Thương muốn hủy bỏ đơn đặt hàng, thì hủy hết cho họ."
"Nhưng nếu như làm như thế, thì tổn thất của công ty chúng ta sẽ rất lớn."
Quản lý phòng tài vụ không thể không lên tiếng nhắc nhở.
Diệp Ân Tuấn nói nhỏ: "Nhà họ Diệp tại Hải thành này đã có bề dày trăm năm lịch sử, sức mạnh của tập đoàn Hoàn Trí còn chưa đến mức thoáng cái đã sụp đổ. Việc nhà thiết kế Lisa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khiến người khác lo lắng về tính năng của ô tô chúng ta cũng không có gì đáng trách. Tạo áp lực cho cục cảnh sát, để bọn họ nhanh chóng phá án.
"Vâng!"
Diệp Ân Tuấn tiếp tục cuộc họp video, nhưng Thẩm Hạ Lan lại không muốn nghe nữa.
Trước đó cô còn đang nghi ngờ việc mình lái thử xe gặp chuyện không may có liên quan với Diệp Ân Tuấn, nhưng hiện giờ xem ra không phải do anh.
Nhớ lại vấn đề xảy ra lúc cô thử phanh xe, hai mắt Thẩm Hạ Lan bắt đầu híp lại.
Bây giờ cô về Hải thành với khuôn mặt hoàn toàn mới, không có ân oán gì với ai cả, chỉ đắc tội duy nhất với Sở Anh Lạc và Diệp Ân Tuấn.
Nếu như không phải Diệp Ân Tuấn muốn cô chết, vậy người bị nghi ngờ cũng chỉ còn có Sở Anh Lạc thôi.
Là cô ta sao?
Thẩm Hạ Lan đang suy nghĩ, không để ý đến Diệp Ân Tuấn đã kết thúc cuộc họp video, đang nhìn về phía cô.
"Đang nghĩ gì thế?"
Diệp Ân Tuấn đột nhiên mở miệng, ngược lại khiến Thẩm Hạ Lan hoảng sợ.
"Không nghĩ gì cả, nghĩ xem ai muốn tôi không được tốt, muốn đẩy tôi vào chỗ chết. Ngày lái thử xe, phanh xe xảy ra vấn đề, nhưng mà Tổng Giám đốc Diệp nói chiếc xe đó bình thường vẫn có người kiểm tra an toàn, vào hôm lái thử chắc chắn sẽ không có sai sót, chẳng lẽ trong gara không có camera giám sát sao?"
Thẩm Hạ Lan nói xong thì thấy Diệp Ân Tuấn lắc đầu: "Video giám sát ngày hôm đó bị thiếu mất một đoạn, tôi đã cho người đi điều tra rồi, em yên tâm, chuyện này tôi tuyệt đối sẽ không để cho em bị thương không rõ ràng đâu."
"Vậy cám ơn Tổng Giám đốc Diệp, tôi mệt rồi cần nghỉ ngơi, nếu như Tổng Giám đốc Diệp muốn làm việc, mời anh ra ngoài, tôi cần không gian yên tĩnh."
Thẩm Hạ Lan xua đuổi Diệp Ân Tuấn không khách khí chút nào.
Diệp Ân Tuấn cũng không giận, anh nói nhỏ: "Được, tôi ra hành lang, em có chuyện gì thì lúc nào cũng có thể gọi tôi."
Nói xong, anh cầm theo máy tính ra khỏi phòng bệnh.
Thẩm Hạ Lan vẫn hơi sững sờ.
Từ bao giờ, mà người kiêu ngạo như Tổng Giám đốc Diệp lại khiến mình ấm ức chỉ vì một cô gái không chịu nổi ồn ào?
Nhớ tới cuộc sống hôn nhân ba năm, ngày nào mà cô chẳng phải nhường nhịn anh?
Hôm nay cuối cùng cũng không giống thế nữa.
Bởi vì cô đã không còn là vợ anh, cho nên đãi ngộ cũng không giống nhau có phải không?
Trước đây rốt cuộc mình từng khiến Diệp Ân Tuấn chán ghét nhiều thế nào nhỉ?
Thẩm Hạ Lan cảm thấy ngực hơi đau, cô thật sự không muốn nhớ lại nữa.
Cô kéo chăn lên đắp kín đầu, mơ mơ màng màng ngủ quên mất.
Diệp Ân Tuấn thấy cô ngủ rồi, lúc này mới bước đến, kéo chăn của cô xuống, sợ cô nghẹt thở tự giết mình.
Cô vẫn giống trước đây, không vui thì thích vùi đầu vào trong chăn, giống như một con đà điểu. Hôm nay đã thay đổi một khuôn mặt khác, sao cái tật xấu này vẫn không chịu sửa lại nhỉ?
Diệp Ân Tuấn cười cưng chiều, điều chỉnh lại nhiệt độ trong phòng cho phù hợp. Lúc anh quay người muốn ra ngoài thì đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.
Anh nhẹ nhàng nhổ vài sợi tóc của Thẩm Hạ Lan cất vào trong túi áo, rồi sau đó mở cửa, nói với người chăm sóc đặc biệt bên ngoài: "Tôi có việc phải về một chuyến, chăm sóc cô Thẩmcho tốt, nếu như có chuyện gì thì lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho tôi!"
CHƯƠNG 39: TÔI SẼ KHÔNG CỞI QUẦN CỦA EM
Thẩm Hạ Lan vội vàng lau khô nước mắt, tuy nhiên vẫn bị Diệp Ân Tuấn trông thấy.
"Làm sao thế?"
Anh nhanh chóng bước đến, trông thấy Thẩm Hạ Lan đang cầm điện thoại trong tay, mà lúc này màn hình điện thoại còn chưa tối đi, hiển thị Thẩm Hạ Lan vừa nói chuyện với Đường Trình Siêu , rõ ràng vừa rồi còn gọi video nữa.
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan khóc đỏ cả hai mắt, lại thấy dáng vẻ hận không thể giết mình của cô lúc này, thì lửa giận anh vừa nhịn xuống lại từ từ cháy lên.
"Gọi video cho đường Trình Siêu kể khổ đúng không? Nói với anh ta Diệp Ân Tuấn không đủ năng lực để chăm sóc tốt cho em, nên em vừa mới về nước đã gặp phải chuyện không may đúng không? Đường Trình Siêu có an ủi em không? Có nói với em sẽ bay ngay từ Mỹ về đây không? Hay là em nói cho anh ta biết vừa rồi tôi đã cưỡng hôn em, có phải anh ta muốn ngồi máy bay cả đêm bay về đây để xử lý tôi không?"
Lời này của Diệp Ân Tuấn khiến tâm trạng của Thẩm Hạ Lan càng bực bội hơn, đặc biệt là anh còn nhắc đến nụ hôn vừa rồi.
Nụ hôn khiến cô thất thần trong nháy mắt, thậm chí còn hơi hoài niệm.
Lại nghĩ đến dáng vẻ yếu ớt của Thẩm Nghê Nghê, Thẩm Hạ Lan thật sự rất hận Diệp Ân Tuấn, rất hận bản thân mình.
"Diệp Ân Tuấn, anh cút ra ngoài cho tôi! Cút!"
Lúc này cô không muốn giấu diếm hận thù của mình với anh nữa, Nếu như giết người không phạm pháp, cô thật sự sẽ giết chết anh!
Nhưng mà ̣cô không thể!
Vì Nghê Nghê cô cũng không thể làm vậy!
Thẩm Hạ Lan tức giận đến mức cả người run lên, dáng vẻ bài xích chối từ kia giống như phát ra từ sâu trong lòng, khiến Diệp Ân Tuấn hơi kinh hãi.
"Em hận tôi như vậy sao? Thẩm Hạ Lan, rốt cuộc em có..."
"Tổng Giám đốc Diệp, không ổn rồi, cậu chủ nhỏ đã xảy ra chuyện."
Diệp Ân Tuấn còn chưa nói dứt lời, thì Tống Đình đã xông vào.
Khi anh ta trông thấy dáng vẻ giương cung bạt kiếm lúc này của Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan, thì nhất thời chảy đầy mồ hôi lạnh.
Có phải anh ta đến không đúng lúc không?
Ánh mắt Diệp Ân Tuấn giống như lưỡi dao sắc bén phóng tới, càng làm cho Tống Đình hơi không đững vững. Anh ta chỉ có thể gắng gượng nói: "Tổng Giám đốc Diệp, tin tức truyền đến từ bên nhà cổ, cậu chủ nhỏ bị sốt."
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Mặc dù Diệp Ân Tuấn hơi căm giận Tống Đình đã cắt ngang lời nói của mình, nhưng mà nghe thấy Diệp Tranh bị sốt, anh vẫn hơi lo lắng sốt ruột.
Thẩm Hạ Lan nhìn tất cả cảnh này, trong lòng tự trào phúng bản thân.
"Trông thấy chưa? Đây là người đàn ông là trước kia cô yêu hết lòng hết dạ! Là ba của con gái cô đấy! Hiện giờ tính mạng của Nghê Nghê đang ở ranh giới của sự sống và cái chết, anh ta có biết chút nào không? Mặc dù đã biết, thì có thể lo lắng căng thẳng cho Minh Triết và Nghê Nghê giống như khi lo lắng con của anh ta và Sở Anh Lạc không?"
Diệp Ân Tuấn lại không biết suy nghĩ trong lòng Thẩm Hạ Lan lúc này, thấy Tống Đình nói chuyện ấp a ấp úng, thì ánh mắt lóe sáng, nhanh chóng gầm lên một tiếng.
"Cậu nói mau, Diệp Tranh làm sao vậy?"
"Tổng Giám đốc Diệp, vì chuyện ở trường nên cậu chủ nhỏ bị anh trách mắng, cô Sở cũng nghe nói bí mật thương nghiệp của tập đoàn Hoàn Trí chúng ta bị tiết lộ ra ngoài có liên quan đến cậu chủ nhỏ, cho nên trong cơn tức giận, cô Sở đã đánh cậu bé. Lúc ấy cậu chủ nhỏ kiên cường không nói, nên cô Sở phạt cậu bé không được ăn cơm, nhưng không ngờ sáng hôm nay, cậu chủ nhỏ lại bị sốt."
Tống Đình nhanh chóng nói rõ đầu đuôi sự việc.
Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn đã khó coi muốn chết.
"Sở Anh Lạc! Ai cho cô ta cái quyền được tùy tiện động vào người thừa kế của nhà họ Diệp hả? Nói với Sở Anh Lạc, nếu như Diệp Tranh có gì không ổn, tôi sẽ khiến cô ta chôn cùng!"
Cũng vì vừa rồi cãi nhau với Thẩm Hạ Lan không được thoải mái, nên tính tình Diệp Ân Tuấn lúc này vô cùng nóng nảy.
Đã rất nhiều năm rồi anh mới không thể khống chế được tâm trạng của mình như vậy.
Tống Đình nơm nớp lo sợ lui ra ngoài, rồi vội vàng gọi điện thoại cho Sở Anh Lạc.
Thẩm Hạ Lan thấy anh lo lắng cho Diệp Tranh như thế, thì lạnh lùng nói: "Nếu như trong nhà Tổng Giám đốc Diệp có việc, hay là quay về giải quyết chuyện trong nhà trước đi, dù sao sức khỏe của người thừa kế nhà họ Diệp cũng không thể sơ xuất chút nào."
Cô không muốn nói câu ghen tức chua lòm như vậy, nhưng mà cô thật sự không nhịn được.
Minh Triết của cô, Nghê Nghê của cô, chưa từng được Diệp Ân Tuấn thương yêu chút nào, thậm chí bởi vì người ba như anh mà sắp gặp trắc trở. Hôm nay so sánh hai bên với nhau, tất nhiên tâm lý của Thẩm Hạ Lan sẽ không cân bằng.
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan, thấy cô quay đầu đi không để ý anh, anh cũng không nói gì, chỉ xoay người bế Thẩm Hạ Lan lên lần nữa.
"Anh làm gì thế? Diệp Ân Tuấn, anh thả tôi xuống! Anh lại muốn làm gì nữa?"
Thẩm Hạ Lan lập tức trở nên căng thẳng.
Diệp Ân Tuấn hiện giờ thật sự khiến người khác không đoán ra được, bây giờ cô đã hoàn toàn hoảng hốt, đặc biệt là sau trận cãi nhau vừa nãy, Thẩm Hạ Lan càng không muốn ở cùng một chỗ với anh.
Diệp Ân Tuấn thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: "Không phải em muốn đi vệ sinh sao? Chẳng lẽ lại muốn giải quyết trên giường?"
Bị anh nói như vậy, Thẩm Hạ Lan mới nhớ tới vừa rồi mình muốn đi vệ sinh, nhưng mà để anh bế cô vào trong đó, Thẩm Hạ Lan không thể nào đồng ý nổi.
"Anh bảo y tá đến đây giúp tôi, tôi không cần anh giúp!"
"Em yên tâm, tôi sẽ không cởi quần của em đâu."
Diệp Ân Tuấn bế cô vào phòng vệ sinh đặt cô lên trên nắp bồn cầu rồi xoay người ra ngoài.
"Xong rồi thì gọi tôi một tiếng."
Thẩm Hạ Lan không ngờ Diệp Ân Tuấn vừa rồi còn thô lỗ với mình như thế, mà lúc này lại có thể quân tử như vậy, cô vội vàng đóng cửa phòng vệ sinh lại, dựa vào tường nhà vệ sinh giãy giụa đứng dậy, rồi cởi quần xuống.
Sau khi giải quyết xong, cô lại gặp khó khăn trong việc kéo quần lên, nhưng cô lại không muốn gọi Diệp Ân Tuấn vào.
Tuy rằng hai người đã từng không giấu diếm nhau gì cả, nhưng dù sao đó cũng là chuyện năm năm trước rồi. Tuy rằng kế hoạch hiện giờ của cô là khiến cho Diệp Ân Tuấn yêu cô, có điều cô vẫn không thể nhịn được tính nóng nảy của mình, càng không có cách nào dễ dàng cho anh đụng chạm vào cô.
Làm sao bây giờ?
Sao cô lại vô dụng như vậy?
Thẩm Hạ Lan đang chán nản, thì đột nhiên lại nghe thấy tiếng cửa phòng vệ sinh bị người bên ngoài mở ra.
Cô sợ tới mức vội vàng ngẩng đầu lên, thì trông thấy Diệp Ân Tuấn bước vào.
"Sao anh lại vào đây?"
"Nghe thấy em đã giải quyết xong thì đi vào. Em không gọi tôi, tôi sợ em lại ngã ra đất khiến chân em lại bị thương nặng hơn."
Lời Diệp Ân Tuấn nói khiến trên mặt Thẩm Hạ Lan hơi nóng .
"Tôi không cần anh, tôi đã nói rồi, anh thế nào... A! Diệp Ân Tuấn, anh thả tôi xuống!"
Thẩm Hạ Lan còn chưa nói hết lời, đã bị Diệp Ân Tuấn bá đạo bế lên, rồi thả cô về giường lần nữa.
"Nếu em mệt thì ngủ một lát đi, muốn làm gì thì nói cho tôi biết, đừng nghĩ đến việc tôi sẽ rời khỏi chỗ này."
Diệp Ân Tuấn nói xong, thì ngồi lên ghế sofa bên cạnh Thẩm Hạ Lan, lấy máy tính xách tay ra bắt đầu xử lý công việc.
Thẩm Hạ Lan thấy anh mở cuộc họp video, cũng nghiêm túc không lên tiếng nữa. Có điều hình như Diệp Ân Tuấn cũng không kiêng dè Thẩm Hạ Lan, tình hình công ty hiện tại thế nào cũng phơi bày ra trước mặt cô.
"Tổng Giám đốc Diệp, bí mật kinh doanh của công ty chúng ta bị lộ ra ngoài, bây giờ đã không cứu vãn kịp nữa, tính riêng tổn thất trước mắt ở bên ngoài đã mất sáu trăm tỷ rồi. Kế hoạch đầu tư sau đó cũng bị bại lộ, bây giờ phải làm thế nào?"
"Tổng Giám đốc Diệp, đã có công ty đối địch muốn đào người từ công ty chúng ta rồi, hơn nữa cổ phiếu của chúng ta giảm rất mạnh, hiện giờ tình hình rất không ổn định."
"Tổng Giám đốc Diệp, việc nhà thiết kế Lisa lái thử xe xảy ra chuyện, không biết tại sao đã bị lộ ra ngoài, hiện giờ bên ngoài rất lo lắng về tính an toàn của xe chúng ta, nhà họ Thương yêu cầu hủy bỏ đơn đặt hàng."
Từng người quản lý vội vàng báo cáo tình hình gần nhất của công ty cho Diệp Ân Tuấn, Diệp Ân Tuấn cau mày, chờ bọn họ nói xong hết mới khẽ nói: "Tiếp tục điều tra tìm kiếm Hacker đã xâm nhập vào hệ thống máy tính của công ty. Còn về việc tổn thất của dự án đầu tư, thì hủy bỏ toàn bộ, đổi sang hạng mục khác. Còn về sự cố lái thử xe của Lisa, thì báo cảnh sát, để bọn họ điều tra, còn phía nhà họ Thương muốn hủy bỏ đơn đặt hàng, thì hủy hết cho họ."
"Nhưng nếu như làm như thế, thì tổn thất của công ty chúng ta sẽ rất lớn."
Quản lý phòng tài vụ không thể không lên tiếng nhắc nhở.
Diệp Ân Tuấn nói nhỏ: "Nhà họ Diệp tại Hải thành này đã có bề dày trăm năm lịch sử, sức mạnh của tập đoàn Hoàn Trí còn chưa đến mức thoáng cái đã sụp đổ. Việc nhà thiết kế Lisa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khiến người khác lo lắng về tính năng của ô tô chúng ta cũng không có gì đáng trách. Tạo áp lực cho cục cảnh sát, để bọn họ nhanh chóng phá án.
"Vâng!"
Diệp Ân Tuấn tiếp tục cuộc họp video, nhưng Thẩm Hạ Lan lại không muốn nghe nữa.
Trước đó cô còn đang nghi ngờ việc mình lái thử xe gặp chuyện không may có liên quan với Diệp Ân Tuấn, nhưng hiện giờ xem ra không phải do anh.
Nhớ lại vấn đề xảy ra lúc cô thử phanh xe, hai mắt Thẩm Hạ Lan bắt đầu híp lại.
Bây giờ cô về Hải thành với khuôn mặt hoàn toàn mới, không có ân oán gì với ai cả, chỉ đắc tội duy nhất với Sở Anh Lạc và Diệp Ân Tuấn.
Nếu như không phải Diệp Ân Tuấn muốn cô chết, vậy người bị nghi ngờ cũng chỉ còn có Sở Anh Lạc thôi.
Là cô ta sao?
Thẩm Hạ Lan đang suy nghĩ, không để ý đến Diệp Ân Tuấn đã kết thúc cuộc họp video, đang nhìn về phía cô.
"Đang nghĩ gì thế?"
Diệp Ân Tuấn đột nhiên mở miệng, ngược lại khiến Thẩm Hạ Lan hoảng sợ.
"Không nghĩ gì cả, nghĩ xem ai muốn tôi không được tốt, muốn đẩy tôi vào chỗ chết. Ngày lái thử xe, phanh xe xảy ra vấn đề, nhưng mà Tổng Giám đốc Diệp nói chiếc xe đó bình thường vẫn có người kiểm tra an toàn, vào hôm lái thử chắc chắn sẽ không có sai sót, chẳng lẽ trong gara không có camera giám sát sao?"
Thẩm Hạ Lan nói xong thì thấy Diệp Ân Tuấn lắc đầu: "Video giám sát ngày hôm đó bị thiếu mất một đoạn, tôi đã cho người đi điều tra rồi, em yên tâm, chuyện này tôi tuyệt đối sẽ không để cho em bị thương không rõ ràng đâu."
"Vậy cám ơn Tổng Giám đốc Diệp, tôi mệt rồi cần nghỉ ngơi, nếu như Tổng Giám đốc Diệp muốn làm việc, mời anh ra ngoài, tôi cần không gian yên tĩnh."
Thẩm Hạ Lan xua đuổi Diệp Ân Tuấn không khách khí chút nào.
Diệp Ân Tuấn cũng không giận, anh nói nhỏ: "Được, tôi ra hành lang, em có chuyện gì thì lúc nào cũng có thể gọi tôi."
Nói xong, anh cầm theo máy tính ra khỏi phòng bệnh.
Thẩm Hạ Lan vẫn hơi sững sờ.
Từ bao giờ, mà người kiêu ngạo như Tổng Giám đốc Diệp lại khiến mình ấm ức chỉ vì một cô gái không chịu nổi ồn ào?
Nhớ tới cuộc sống hôn nhân ba năm, ngày nào mà cô chẳng phải nhường nhịn anh?
Hôm nay cuối cùng cũng không giống thế nữa.
Bởi vì cô đã không còn là vợ anh, cho nên đãi ngộ cũng không giống nhau có phải không?
Trước đây rốt cuộc mình từng khiến Diệp Ân Tuấn chán ghét nhiều thế nào nhỉ?
Thẩm Hạ Lan cảm thấy ngực hơi đau, cô thật sự không muốn nhớ lại nữa.
Cô kéo chăn lên đắp kín đầu, mơ mơ màng màng ngủ quên mất.
Diệp Ân Tuấn thấy cô ngủ rồi, lúc này mới bước đến, kéo chăn của cô xuống, sợ cô nghẹt thở tự giết mình.
Cô vẫn giống trước đây, không vui thì thích vùi đầu vào trong chăn, giống như một con đà điểu. Hôm nay đã thay đổi một khuôn mặt khác, sao cái tật xấu này vẫn không chịu sửa lại nhỉ?
Diệp Ân Tuấn cười cưng chiều, điều chỉnh lại nhiệt độ trong phòng cho phù hợp. Lúc anh quay người muốn ra ngoài thì đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.
Anh nhẹ nhàng nhổ vài sợi tóc của Thẩm Hạ Lan cất vào trong túi áo, rồi sau đó mở cửa, nói với người chăm sóc đặc biệt bên ngoài: "Tôi có việc phải về một chuyến, chăm sóc cô Thẩmcho tốt, nếu như có chuyện gì thì lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho tôi!"
Bình luận facebook