Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 441-445
CHƯƠNG 441: MỌI CHUYỆN KHÔNG CÓ BIẾT TỪ SỚM
“Nghê Nghê thật sự là cô bắt cóc sao? Cô đưa nó đi đâu rồi?”
Bà cụ Hoáắc lập tức trở nên căng thẳng.
Đầu tiên Thẩm Hạ Lan vì lấy thuốc giải độc cho bà ta đã mất đi một đứa con, bây giờ bà ta không hy vọng bởi vì sự ngu xuẩn của mình mà khiến Thẩm Hạ Lan lại mất đi một đứa con nữa, như thế Thẩm Hạ Lan sẽ điên mất, mà bà ta cả đời cũng sẽ không tha thứ cho mình Dư Khinh Hồng thấy bà cụ Hoắc khẩn trương như thế, không khỏi cười nói: “Sao hả? Bà bây giờ nghĩ ra thì khẩn trưởng rồi sao? Bây giờ biết chị ta là cháu gái của bà rồi? Bà già như bà thật sự thú vị, khi đối tốt với tôi tôi nói cái gì cũng tin, đối với cháu gái ruột của mình đều có thể tàn nhẫn như thế, bây giờ lại cảm thấy có lỗi với chị ta rôi?
Muốn đối tốt với chị ta? Bà tưởng Thẩm Hạ Lan còn sẽ tha thứ cho bà sao?”
Nghe thấy Dư Khinh Hồng nói như thể, vẻ mặt của bà cụ Hoäc có hơi câm cự được.
“Cô im miệng!”
“Tôi im miệng sao? Bà trước đó rất thích nghe tôi nói chuyện đó, bà nội tốt của tôi”
Dư Khinh Hồng tiếp tục cười, tiếng cười chói tai đến khiến bà cụ Hoắc tức đến mức sắc mặt tím tái.
Hoắc Chấn Đình lại trực tiếp cho người chặn miệng của cô ta lại.
“Tôi hỏi cô một lân nữa, Nghê Nghê có phải là cô bắt cóc không? Cô đưa con bé đi đâu rồi?”
Dư Khinh Hông ư ư muốn nói chuyện, Hoắc Chấn Đình lúc này để người đó buông cô ta ra.
“Tôi làm sao biết con nhóc đó đi đâu. Nếu như thật sự ở trong tay của tôi, tôi sao có thể sẽ buông ra cơ hội dày vò Thẩm Hạ Lan chứ? Tôi nhất định phải khiến máu của con nhóc đó cạn khô, sau đó quay video cho Thẩm Hạ Lan xem, để chị ta đau lòng đến chết, áy náy đến chết! Để chị ta giương mắt nhìn con gái ruột của mình chết đi lại không thể làm được gì!”
“Súc sinh”
Bà cụ Hoắc cuối cùng cũng không nhịn được mà cho Dư Khinh Hồng một cái tát nữa.
Bà ta thật sự không dám tin, cô gái rắn rết trước mặt này chính là người mà mình cưng chiều trong thời gian dài như vậy.
Bà ta nhất định là mù rồi, vậy mà không nhìn ra sự giả dối của cô gái này, vậy mà tổn thương cháu gái ruột của mình như thết Dư Khinh Hồng bị đánh lần nữa, lại cười ha hả, thần thái đặc biệt điên cuồng.
“Bà đánh đi, bà có giỏi thì đánh chết tôi đi! Tôi ngược lại muốn xem thử, bà lên cơn nghiện thì phải làm sao? Tôi muốn khiến tất cả người của Hải Thành đều biết, bà cụ của nhà họ Hoắc hút ma túy! Bà cụ của nhà họ Hoắc vậy mà hút ma túy rồi! Ha ha ha ha!”
Dư Khinh Hồng lần nữa bật cười, nhưng bà cụ Hoắc lại không xả được cục tức ra, suýt nữa chết ngất, may mà Hoắc Chấn Đình luôn quan sát, vội vàng võ lưng của bà ta giúp bà ta thông khí.
“Mẹ, mẹ đừng tức giận, chuyện này con sẽ xử lý, mẹ đừng lo”
Bà cụ Hoäc một lúc lâu mới từ từ dịu lại, nhìn chằm chằm Dư Khinh Hồng hắn học nói: “Đưa cô ta vào trong tù cho mẹ, không thể để cô ta chết dễ dàng được! Mẹ muốn khiến cô ta sống không bằng chết?!”
“Con biết rồi, mẹ, mẹ đừng lo, mẹ theo con trở về trước, thân thể của mẹ không thẻ dày vò như vậy”
Hoắc Chấn Đình thật sự cũng rất lo lắng.
Anh sợ bà cụ Hoắc đột nhiên phát bệnh.
Bà cụ Hoắc thật ra đã cảm thấy cơ thể không thoải mái rồi, nhưng bà ta đều luôn cầm cự.
“Mẹ bây giờ đâu cũng không đi, mẹ ở đây, con lôi người phụ nữ lòng dạ rắn rết này xuống trước đi, mẹ nhìn thấy cô ta thì muốn giết người”
Phải!
Bà cụ Hoắc bây giờ thật sự có khuynh hướng bạo lực, bà ta thật sự rất muốn giết Dư Khinh Hồng. Nếu như giết người không phạm pháp.
Hoắc Chấn Đình vội vàng cho người lôi Dư Khinh Hồng xuống.
Dư Khinh Hồng cứ kêu gào, cười chế giễu, âm thanh đó giống như ma âm văng vẳng bên tai của bà cụ Hoắc, nhức nhối, mãi không thể tản đi.
Bà ta đột nhiên nghĩ tới Thẩm Hạ Lan.
“Dư Khinh Hồng không phải là nói con bé Hạ Lan 2 giờ sẽ đến nhà sao? Bây giờ sắp 2 giờ rồi, mẹ muốn gặp con bé. Có một số chuyện mẹ cần phải nói rõ với nó. Đứa trẻ này bị mẹ hiểu lầm lâu như bậy, mẹ nợ nó một câu xin lỗi”
Bà cụ Hoắc bây giờ khẩn trương muốn gặp Thẩm Hạ Lan.
Bà ta biết bản thân không có mặt mũi gặp Thẩm Hạ Lan, nhưng bà ta cũng biết bản thân một khi đến viện điều trị, có thể sống ra ngoài hay không vẫn khó nói.
Bà ta không trẻ nữa, không chịu được sự dày vò như vậy, chỉ là nghĩ cái mạng này của mình là Thẩm Hạ Lan dùng đứa con của mình đổi lấy, mà bà ta vậy mà lại hiểu lầm Thẩm Hạ Lan, trong lòng vô cùng hổ thẹn.
Hoắc Chấn Đình biết tính khí của Thẩm Hạ Lan, bị người khác tổn thương lâu như vậy, bây giờ cho dù là nói rõ hết, Thẩm Hạ Lan đoán chắc cũng sẽ không trở về.
Có điều nếu như lời của Dư Khinh Hồng nói là thật, vậy thì vì Thẩm Nghê Nghệ, có lẽ Thẩm Hạ Lan vẫn sẽ trở về.
Hoắc Chấn Đình vội nói: “Con bảo người làm chuẩn bị một chút, lát nữa Hạ Lan đến rồi, mẹ và con bé nói chuyện”
“Được được được, mẹ nhớ con bé thích ăn sữa chua và xoài, con bảo người làm đi mau một ít”
Cảm xúc của bà cụ Hoắc đột nhiên trở nên kích động.
Thấy bộ dạng này của bà ta, Hoắc Chấn Đình cũng không đành nói gì, càng không đành nói với bà cụ Hoắc, cho dù Thẩm Hạ Lan đến rồi, cũng chưa chắc sẽ có sắc mặt tốt.
Nhưng người trước mắt dẫu sao là mẹ của mình, hiện nay một chân bước vào trong quan tài rồi, anh ta sao mà lỡ đả kích bà ta.
Hoắc Chấn Đình dẫn người ra ngoài sắp xếp, tâm trạng của bà cụ Hoắc rất kích động, loại cảm giác này giống như lần đầu tiên tìm được Thẩm Hạ Lan.
Nghĩ để cô nhận tổ quy tông như thế, muốn thân cận với đứa cháu gái này của như thế.
Nếu như không phải là vì Dư Khinh Hồng, bọn họ bây giờ chắc rất thân thiết rồi?
Bà cụ Hoắc không khỏi cảm thấy thương cảm rồi.
Bà ta bây giờ vừa mong chờ nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, vừa có hơi sợ hãi nhìn thấy cô.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mắt thấy hơn 2 giờ rồi, nhưng Thẩm Hạ Lan vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.
Bà cụ Hoắc có hơi không bình tĩnh rồi.
“Chấn Đình, con đi xem thử, có phải là Hạ Lan đến mà ngại vào không?
Con đi đón con bé vào đây.”
Bà cụ Hoắc khả năng thật sự hồ đồ rồi.
Nếu như Thẩm Hạ Lan thật sự là đến hưng sư vấn tội, sao có thể ngại vào chứ?
Có điều bây giờ Hoắc Chấn Đình cũng không nói gì, đích thân ra ngoài cửa xem, đừng nói là Thẩm Hạ Lan, xe của nhà họ Diệp cũng không có.
“Mẹ, Hạ Lan có lẽ có việc đến trễ rồi, chúng tôi tiếp tục đợi”
“Được được được, tiếp tục đợi, đợi đợi.”
Bà cụ Hoắc đáp lại, có điều nhìn ra được thần sắc có chút cô đơn và thất vọng.
Thời gian quá hai rưỡi, qua ba giờ, nhưng Thẩm Hạ Lan vẫn không có động tĩnh, thậm chí ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có.
Bà cụ Hoắc hoàn toàn ngồi không yên rồi.
“Chấn Đình, con gọi điện hỏi thử”
Hoắc Chấn Đình lại có hơi khó xử rồi.
Anh ta gọi điện phải hỏi như nào? Nói như nào?
Chẳng lẽ hỏi Thẩm Hạ Lan, Thẩm Nghê Nghê bị người ta bắt cóc rồi, cô sao còn không tới?
Chuyện này vốn dĩ với nhà họ Hoắc cũng không có quan hệ lớn gì.
“Đi đi! Đi mau đi!”
Bà cụ Hoắc phải gọi là rất khẩn trương.
Hoắc Chấn Đình thấy bà ta như thế, có hơi do dự gọi điện cho Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan nhìn số điện thoại trên màn hình điện thoại, không khỏi hơi nhíu mày.
Sau khi Diệp Ân Tuấn rời đi, cô cứ cảm thấy trong lòng không được yên, nghĩ đến lời dặn của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan gọi video call cho Thẩm Minh Triết, biết Thẩm Minh Triết ở nhà họ Diệp khá tốt, cô lúc này mới yên tâm.
Lại nói chuyện một lúc với Thẩm Minh Triết, giờ có hơi buồn ngủ rồi, đang ngủ trưa thì bị cuộc gọi của Hoắc Chấn Đình làm cho tỉnh.
Cô vốn không định nghe, nhưng điện thoại cứ đổ chuông mãi, chuông réo khiến người ta cảm thấy có hơi phiền.
Thẩm Hạ Lan cúp máy.
Hoắc Chấn Đình nghe tiếng báo bận của cuộc gọi, không khỏi có chút cười khổ.
Quả nhiên là Thẩm Hạ Lan.
Nhà họ Hoắc tổn thương cô như thế, cô sớm đã không xem mình là người của nhà họ Hoắc rồi, không lâu trước có thể báo chuyện của bà cụ Hoắc đã coi như hết tình hết nghĩa rồi, cô sao có thể còn nghe điện thoại của người nhà họ Hoắc?
Bà cụ Hoắc thấy dáng vẻ này của Hoắc Chấn Đình, vội hỏi: “Không ai nghe sao? Hay là con bé Hạ Lan đã nói cái gì?”
“Khả năng điện thoại không để bên người, không ai nghe”
Hoắc Chấn Đình thấy dáng vẻ khẩn trương của mẹ mình, đành phải nói dối.
Anh ta thừa nhận, bà cụ Hoắc đã làm sai, hơn nữa sai không lỗi không nhỏ, đối với Thẩm Hạ Lan mà nói, loại tổn thương này có lẽ là cả đời.
Nếu như là anh ta, anh ta cũng có khả năng sẽ không tha thứ cho bà cụ Hoắc và nhà họ Hoắc, nhưng người này dù sao là mẹ của mình, dù sao bây giờ thành ra nông nỗi này, cũng coi như là gặp báo ứng rồi?
Anh ta là người con yêu mẹ, thế nào cũng không thể giương mắt nhìn bà cụ Hoắc tiếc nuối.
Ánh mắt của bà cụ Hoắc lập tức mất đi ánh sáng màu sắc.
“Nó không muốn nghe điện thoại của nhà họ Hoắc chúng tôi phải không?
Nhưng vì con bé Nghê Nghê, nó chắc cũng đến đây. Hay là nói thư của Dư Khinh Hồng không có đưa tới? Nó không biết chuyện này?”
Suy đoán của bà cụ Hoắc khiến Hoắc Chấn Đình khẽ lắc đầu.
“Mẹ, mẹ nghỉ ngơi một lát trước đi, con lại gọi cho con bé thử xem. Hoặc con gọi điện cho Diệp Ân Tuấn, bây giờ người có thể thuyết phục được Hạ Lan cũng chỉ có cậu ta”
“Đúng đúng đúng, gọi điện cho Diệp Ân Tuấn! Con nói với nó, chỉ cần Hạ Lan chịu đến nhà họ Hoắc chúng ta một chuyến, nó cho dù xem cả nhà họ Hoắc lấy đi mẹ cũng bằng lòng”
Bà cụ Hoắc bây giờ thật sự là bệnh nặng tìm vội thầy lang rồi.
So với sản nghiệp của nhà họ Hoắc, thứ bà ta bây giờ để tâm nhất vẫn là Thẩm Hạ Lan.
Hoắc Chấn Đình thở dài, nếu như bà ta có giác ngộ này từ sớm, có phải cũng sẽ không xuất hiện nhiều chuyện như này rồi không?
Đáng tiếc chuyện gì cũng không có biết sớm.
Anh ta gọi điện cho Diệp Ân Tuấn, đáng tiếc điện thoại của Diệp Ân Tuấn luôn trong tình trạng tắt máy.
Diệp Ân Tuấn rất ít khi tắt máy, bây giờ tắt máy đoán chắc có liên quan tới Thẩm Hạ Lan.
Hoắc Chấn Đình nghĩ như thế, biết rõ mình lần nữa gọi điện cho Thẩm Hạ Lan thì có hơi phiên người, nhưng anh ta vẫn lần nữa ấn gọi cho Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan liếc nhìn, trực tiếp cúp máy, sau đó tắt máy.
Cô không muốn tiếp tục có bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Hoắc nữa.
Diệp Ân Tiếp khi đi cũng không cho cô tham gia vào chuyện của nhà họ Hoắc không phải sao?
Huống chỉ vừa nghĩ tới bà cụ Hoắc, Thẩm Hạ Lan thật sự không thể bình tâm được.
Cô đến tháng rồi.
Hôm Diệp Ân Tuấn đi, cô vậy mà đến tháng rồi.
Tới tháng muộn một tuần, cô vốn tưởng rằng sẽ không tới, nhưng vậy mà tới rồi, không những như thế, hơn nữa còn tới ùn ùn.
Thẩm Hạ Lan nằm trên giường như thế, đều cảm thấy thân dưới ào ào, giống như đổ máu.
Cô cảm thấy bụng có hơi đau, từng cơn từng cơn, còn có máu từ trong cơ thể chảy ra, lúc này cơ thể hình như bị rút rỗng.
Thẩm Hạ Lan không khỏi có hơi nhớ nhúng Diệp Ân Tuấn, rất nhớ rất nhớ.
Nếu như Diệp Ân Tuấn ở đây, anh chắc chắn sẽ pha một ly nước đường đỏ cho cô, sau đó dịu dàng mát xa bụng của cô, nói với cô không sợ, có anh ở đây.
Nhưng bây giờ anh đi rồi.
Thẩm Hạ Lan trước giờ không có cảm thấy cơ đơn như vậy vào lúc này.
Những cái gọi là mâu thuẫn đó, cái gọi là tình cảm không vượt qua được cái hố đó, ở trước mặt sự suy nhược và đau đớn, dường như đều không tồn tại, cô bây giờ trong tim trong đầu đều là những điều tốt đẹp mà Diệp Ân Tuấn dành cho cô.
Thẩm Hạ Lan không khỏi cầm điện thoại lên, biết rõ Diệp Ân Tuấn không thể nghe, nhưng vẫn ấn gọi vào số máy quen thuộc đó. Chỉ cần là một số điện thoại, chỉ là của anh, cho dù là âm thanh tắt máy lạnh lùng, đều khiến cô cảm thấy vô cùng an lòng.
CHƯƠNG 442: TÔI TÌM THẤM HẠ LAN CÓ CHÚT CHUYỆN
Quả nhiên có một giọng nữ lạnh lùng vang lên, Thẩm Hạ Lan lắng nghe hết lân này đến lân khác, cảm thấy bản thân mình hơi điên rô.
Trước kia Diệp Ân Tuấn cũng từng đi công tác, mình nào có yếu đuổi như vậy đâu, bây giờ sao thế này?
Thẩm Hạ Lan đặt điện thoại xuống, cô nhìn điện thoại. Mình dùng số máy bàn gọi cho Diệp Ân Tuấn, bây giờ lại nhìn điện thoại, nhớ đến những chuyện phiền phức bên nhà họ Hoắc, trong lòng càng cảm thấy phiên phức hơn.
Dứt khoát ném điện thoại ra xa tít, Thẩm Hạ Lan kéo mền trùm kín đầu tiếp tục ngủ.
Mẹ Thẩm thấy Hạ Lan nhốt mình trong phòng, ít nhiêu gì cũng cảm thấy lo lắng, bà ấy muốn đi lên nói gì đó, nhưng bị ba Thẩm cản lại.
“Con mình lớn rồi, có rất nhiều chuyện tự bản thân nó có thể giải quyết được, bà đừng làm rắc rối thêm”
“Chẳng phải tôi chỉ đi hỏi xem tối nay Ân Tuấn có về ăn cơm hay không sao? Tôi đã chuẩn bị thức ăn xong cả rôi”
Mẹ Thẩm tìm cái cớ rất hợp lý cho minh.
Ba Thẩm nhìn cánh cửa phòng đóng chặt rồi nói: “Để cho nó nghỉ ngơi thêm đi. Gần đây nó không nghỉ ngơi được bao nhiêu, dù có thế nào đi chăng nữa, đợi Ân Tuấn về rồi chuẩn bị cũng được, huống hồ chi nhà mình cũng đâu có gì ăn. Mấy ngày nay Hạ Lan đã phải gánh chịu những thứ gì, cả tôi và bà đều không biết, con chúng ta hiếu thảo, gánh vác hết cả khó khăn vất vả lên vai, đến chuyện của nhà họ Hoắc cũng không nói cho chúng ta biết. Nếu như không phải nghe đồn đại ở bên ngoài thì tôi không biết nó phải chịu tủi thân nhiều như thế”
“Haiz, nhà họ Hoắc cũng thật tình, rõ ràng ban đầu còn giành Hạ Lan với chúng ta, bây giờ thì hay rồi, không ngờ lại đối xử với ruột thịt của mình như thế. Bà ta đấy, không biết thế nào rồi, có phải càng già càng hô đồ hay không?
Nếu như sau này tôi có già thì tôi cũng không đối xử với Hạ Lan như thể đâu”
Mẹ Thẩm vừa nghĩ đến đây đã cảm thấy thương Hạ Lan vô cùng.
“Được rôi được rôi, đợi chừng nào chúng ta già rồi nói tiếp. Bà đi nấu chút gì cho con bé ăn đi, đợi nó tỉnh dậy ăn một chút. Nhìn nó ôm đến mức nào kia kìa.’ Câu nói của ba Thẩm khiến cho mẹ Thẩm thở dài, rôi sau đó bà ấy xoay lưng đi xuống nhà bếp.
Thẩm Hạ Lan không biết ba mẹ thở văn than dài vì mình, cô ngủ một lúc, bụng vẫn đau buốt, cô bò dậy muốn uõng chút nước ấm cho đỡ, nhưng trong phòng không còn nước ấm nữa.
Cô không khỏi đi xuống nhà dưới.
Thẩm Nghê Nghê vẫn đang ngủ trưa, ba Thẩm ở trong phòng làm việc, mẹ Thẩm nấu nướng gì đó dưới nhà bếp.
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy gia đình êm ấm như vậy, cô không khỏi nở nụ cười.
“Mẹ, mẹ nấu món ngon gì đây?”
Thẩm Hạ Lan vào nhà bếp, chủ động đến gân mẹ Thẩm.
Mẹ Thẩm thấy mặt cô nhợt nhạt bèn vội vàng hỏi: “Con sao thế? Sao sắc mặt lại tệ như thế?”
“Không sao đâu ạ, đột nhiên con bị, hơi đau bụng thôi.”
Câu trả lời của Thẩm Hạ Lan khiến cho mẹ Thẩm càng thấy lo lắng hơn.
“Lần đầu tiên sau khi bị sảy thai à?
“Dạ”
“Thế thì con mau lên giường nằm đi, để mẹ nấu chút nước đường cho mà uống. Lần này không thể qua loa được đâu, lát nữa cảm thấy khó chịu thì phải nói với mẹ và ba, nếu không ổn thì phải vào bệnh viện khám đó”
Mẹ Thẩm vô cùng lo lắng.
“Không sao đâu mẹ, mẹ, con không yếu đuối như vậy đâu. Con khát nước nên xuống nhà tìm miếng nước uống thôi”
Thực ra Thẩm Hạ Lan vẫn còn cảm thấy đau bụng, nhưng cô không muốn mẹ Thẩm lo lắng vì mình, chỉ đành nói như thế mà thôi.
“Con đó, không biết chăm sóc chính bản thân mình gì hết. Phải rồi, tối nay Ân Tuấn có về nhà ăn cơm không?
Con gọi điện cho nó chưa?”
Nghe đến tên Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan không khỏi ngập ngừng.
“Anh ấy đi công tác rồi. Công ty bên nước ngoài xảy ra vấn đề gấp, cần anh ấy đi giải quyết, bởi thế anh ấy xuất phát rồi, e rằng không có phúc ăn cơm mẹ nấu đâu”
“Đi công tác?”
Mẹ Thẩm không khỏi nhíu mày.
“Sao lại đi công tác vào lúc này?”
“Mẹ à, công ty có việc thì sao lựa thời gian được! Được rồi, anh ấy không ăn, con ăn chẳng phải được rồi sao”
Thẩm Hạ Lan khoác cánh tay mẹ Thẩm, cô làm nũng. Bây giờ trông cô cứ giống hệt như một đứa trẻ chưa trưởng thành vậy.
Mẹ Thẩm thấy Thẩm Hạ Lan như thế, trái tim bà ấy không khỏi mềm nhữn.
“Con đó, chỉ biết làm mẹ vui thôi.
Mau về phòng nghỉ ngơi đi, đợi mẹ nấu nước đường cho mà uống, mẹ sẽ mang lên cho con. Bây giờ cơ thể của con không được khỏe như lúc trước. Con đừng đụng vô cái gì cả, mấy ngày nay cứ nằm trên giường nghỉ ngơi cho mẹ, đừng nghĩ đến bất cứ chuyện gì, biết không?”
Mẹ Thẩm vô cùng thương xót Thẩm Hạ Lan.
“Con biết rồi mà mẹ. Con chỉ tới tháng thôi mà, mẹ nhìn mẹ kìa, cứ như con bị bệnh vậy đó, mẹ muốn làm ai sợ chết vậy?”
Miệng lưỡi của Thẩm Hạ Lan khiến cho mẹ Thẩm phì phì phì mấy tiếng liên tục.
“Cái gì con cũng dám nói hết. Mẹ và ba con hy vọng con khỏe mạnh. Mau nghỉ ngơi đi, con cứ việc yên tâm Nghê Nghê, có mẹ và ba con ở đây, con bé sẽ không sao đâu”
“Dạ dạ dạ, con về phòng nghỉ ngơi đây!”
Thẩm Hạ Lan nói không lại mẹ Thẩm, đến đây giờ mới đi lên lầu lại.
Sau khi lên lầu, cô cảm thấy đầu mình nặng trĩu, bước chân lại nhẹ bằng, cơ thể hơi yếu ớt…
Rất ít khi nào nhìn thấy cảnh tượng máu me như thế, lần này không biết có phải vì bị sảy thai hay không, cô thật sự rất khó chịu.
Thẩm Hạ Lan vào toalet một chuyến, rồi mở điện thoại, định gọi cho Lam Tử Thất một cuộc, xem xem có thể kêu cô ấy tìm một bác sĩ cho mình, để mình hỏi thử xem sao hay không.
Cô thật sự không muốn làm ba mẹ Thẩm lo lắng.
Vừa mới mở máy, tin nhắn của Hoắc Chấn Đình đã hiện lên.
Anh ta nói cho cô biết Dư Khinh Hồng đã làm gì bà cụ Hoắc, bây giờ cô †a đã khống chế nhà họ Hoắc rồi. Với lại Dư Khinh Hồng không hề bắt cóc Thẩm Nghê Nghê, không biết bây giờ Thẩm Nghê Nghê như thế nào? Cuối cùng mới bảo bà cụ Hoắc không khỏe lắm, phải đưa vào bệnh viện điều trị, hy vọng có thể gặp cô trước lúc đi.
Thẩm Hạ Lan đọc tin nhắn, cô do dự một lúc rồi mới trả lời: “Ừm, tôi biết rồi. Chúc bà cụ xuôi buồm thuận gió”
Sau khi nhận được tin nhắn ấy, Hoắc Chấn Đình biết ngay là Thẩm Hạ Lan sẽ không đến.
Mặc dù cô không nói thẳng, thế nhưung ai mà không nhận ra kia chứ?
Bà cụ Hoắc vẫn luôn chờ đợi, thời gian chờ đợi là một loại dày vò, khiến cho bà cụ Hoắc đến tất cả những gì mình đã làm với Thẩm Hạ Lan, càng nghĩ càng cảm thấy mình không đáng được tha thứ, càng nghĩ càng thấp thỏm lo âu.
Đeén lúc nhận được tin nhắn của Hoắc Chấn Đình, bà cụ cụ nhìn Hoắc Chấn Đình chăm chú như nhìn một đứa trẻ, hy vọng có thể nhận được tin tức tốt đẹp từ anh ta, nhưng tiếc rằng thấy sắc mặt của Hoắc Chấn Đình, bà ta biết ngay không còn hy vọng nào nữa.
“Con bé không đến sao?”
“Mẹ, chúng ta vào bệnh viện trước đi đã, sức khỏe của mẹ đã như vậy rồi, không thể chờ lâu hơn được nữa đâu, Hạ Lan cần thời gian thích ứng, chúng ta cho cô ấy một chút thời gian đi được không?”
Hoắc Chấn Đình không nỡ nói năng quá mức tàn nhãn với bà cụ Hoắc, đã đến từng này tuổi rồi, có lẽ giữ lại một tia hy vọng cho bà cụ sẽ tốt hơn.
Bà cụ Hoắc lại là một người sáng suốt, bà cụ cười khổ: “Con không cần phải an ủi mẹ, mẹ đã làm điều khốn nạn gì, tự bản thân mẹ biết rõ. Đừng nói là con bé Hạ Lan, đến bản thân mẹ, chắc hẳn mẹ cũng sẽ không tha thứ cho ai làm vậy với mình. Sợ rằng mẹ và con bé ấy không còn duyên bà cháu trong cuộc đời này nữa”
“Mẹ..”
Bà cụ Hoắc khoát tay rồi nói: “Đừng nói thêm gì nữa cả, mẹ tự tạo nghiệp thì mẹ phải trả, bây giờ có kết cục như thế cũng do mẹ tự chuốc lấy cả. Vào lúc nó cần sự giúp đỡ và ủng hộ của người nhà nhất, một người làm bà nội như mẹ lại gây phiền phức cho nó hết lần này đến lần hác. Không những không giúp đỡ được tí ti nào mà còn làm con bé đau lòng. Mẹ già lẩm cẩm, mẹ đích thân đẩy con cháu của nhà họ Hoắc đi, bây giờ có nói gì cũng đã muộn, mẹ chỉ hy vọng sau này nó có thể sống tốt mà thôi”
“Dạ, con biết rồi thưa mẹ”
Đến nước này rồi, xem như bà cụ Hoäc đã hiểu rõ.
“Chấn Đình, giúp Hạ Lan tìm Nghê Nghê đi. Nghê Nghê mà mạng sống của con bé. Đều tại mẹ nên nó mới lạc mất con của mình, bây giờ không thể để nó gánh chịu thêm chút tổn thất nào nữa cả. Tất cả mọi thứ của nhà họ Hoắc cuối cùng cũng sẽ giao lại cho con, nhưng cũng có một nửa thuộc về Hạ Lan, con phải giữ lấy. Nếu như nhà họ Diệp không buông tha cho nhà họ Hoắc thì con đi nói với bọn họ, nhà chúng ta tình nguyện cho Hạ Lan tất cả mọi thứ”
Hoắc Chấn Đình cảm thấy câu nói của bà cụ Hoắc đượm vẻ đau thương.
Anh ta vội vàng gật đầu.
“Được rồi, mẹ thấy mệt, nghỉ ngơi một lúc đây, bây giờ mẹ phải vào nhà thờ của nhà họ Hoắc để xin lỗi ba con, anh cả của con. Tại mẹ khiến cho nhà họ Hoắc xấu mặt”
Bây giờ bà cụ Hoắc rất buồn bã, giống như đã mất hết sức lực, khiến cho người khác cảm thấy đau lòng.
Hoắc Chấn Đình sai người đẩy bà cụ Hoắc vào phòng, anh ta chưa chịu bỏ cuộc, lúc gọi điện cho Thẩm Hạ Lan thêm lần nữa, số máy của Thẩm Hạ Lan lại báo bận.
“Cậu Hoắc, có lẽ cô ấy thật sự không muốn nghe điện thoại của chúng ta.
Người hầu đã nói ra tiếng lòng của Thẩm Hạ Lan.
Hoắc Chấn Đình nhìn căn phòng đang đóng chặt cửa của bà cụ: “Chăm sóc bà cụ cho tử tế, tôi sang nhà họ Diệp một chuyên”
Sau khi nói dứt lời, anh ta dẫn theo người rồi rời khỏi nhà họ Hoắc.
Anh ta biết mình làm như thế thì sẽ khiến cho Thẩm Hạ Lan khó xử, nhưng bà cụ đã già rồi, sau lần này chẳng biết còn sống được bao lâu nữa, có lẽ đây là lần gặp mặt cuối cùng giữa Thẩm Hạ Lan và bà cụ.
Ân ân oán oán ngày trước, Hoắc Chấn Đình thật sự không muốn bà cụ ôm theo nỗi luyến tiếc rời khỏi nhân thế.
Anh ta vội vàng chạy đến nhà họ Diệp, nhưng lại hay tin Thẩm Hạ Lan không có ở đây.
Hoắc Chấn Đình lại đến biệt thự bên bờ biển của nhà họ Diệp, vẫn nhận được tin tức như vậy.
Cuối cùng anh ta mới biết tin Thẩm Hạ Lan đang ở nhà họ Thẩm, đến lúc này mới lái xe sang đấy.
Lúc đến trước cửa nhà họ Thẩm, Hoắc Chấn Đình vừa khéo nhìn thấy Lam Tử Thất cùng với viện trưởng Bạch Tử Đồng của bệnh viện trong quân khu.
Hoắc Chấn Đình lập tức cảm thấy lo lăng.
“Sao thế? Ai bị bệnh mà viện trưởng Bạch phải đích thân đến đây?”
Bạch Tử Đồng là vợ của Tô Nam, mấy năm nay vì Tô Nam thương vợ nên cô ấy rất ít khi nào ra ngoài khám bệnh, thậm chí công việc trong bệnh viện cũng được Tô Nam ôm hết một nửa, bây giờ lại xuất hiện ở đây, làm sao Hoắc Chấn Đình không ngạc nhiên, không lo lắng cho được?
Lam Tử Thất nhìn thấy Hoắc Chấn Đình, cô ấy đứng chặn trước mặt Bạch Tử Đồng, giọng nói hết sức lạnh lùng: “Cậu Hoắc, anh đến đây làm gì?”
Ít nhiều gì Hoắc Chấn Đình cũng biết một ít tin tức về Lam Tử Thất, bây giơ thấy gương mặt cô ấy có vẻ hằn học, tất nhiên cũng biết cô ấy tức giận giùm Thẩm Hạ Lan.
Anh ta nói một cách ôn hòa: “Tôi đến tìm Hạ Lan có chút việc”
“Xin lỗi, Hạ Lan nhà chúng tôi chẳng có liên quan gì đến nhà họ Hoắc.
Bây giờ cậu Diệp đi công tác, tình ngay lý gian, cậu Hoắc đừng vào nhà quấy rầy Hạ Lan nữa”
Câu nói của Lam Tử Thất khiến cho Hoắc Chấn Đình ngây người.
“Diệp Ân Tuấn đi công tác? Đi hồi nào? Sao có thể?”
CHƯƠNG 443: TÔI CŨNG LÀ PHỤ NỮ MÀ, TÔI HIỂU
Lời nói của Hoắc Chấn Đình làm cho Lam Tử Thất ngây ra một lúc.
“Anh có ý gì chứ?”
“Không phải, không phải là bây giờ Nghê Nghê đang bị bắt cóc à? Có tin tức gì chưa, hiện tại dưới loại tình huống này cho dù trời có sập thì Diệp Ân Tuấn cũng không nên rời khỏi Hải Thành được chứ, huống hồ gì gân đây cũng không nghe nói công ty nhà họ Diệp xảy ra chuyện gì cân phải xử lý khẩn cấp?”
Hoắc Chấn Đình nói như thế này, Lam Tử Thất lập tức nhíu mày.
“Rốt cuộc là anh muốn nói cái gì?”
Mắt thấy Lam Tử Thất cho dù có muốn đánh vỡ thì cũng phải hỏi đến tận cùng, Bạch Tử Đồng vội vàng mở miệng nói.
“Được rôi, được rồi, chuyện này để sau rồi hãng nói, bây giờ không phải là muốn tôi đến khám cho Hạ Lan hả, chúng ta đi vào trước đi, có được không?”
Nghe Bạch Tử Đồng nói như vậy, Hoắc Chấn Đình nhất thời sốt ruột.
“Hạ Lan sao vậy, xảy ra chuyện gì?”
“Anh Hoắc, anh thật sự là không được mời mà tới, nhưng mà tôi vẫn đề nghị anh đừng có đi vào, hiện tại Hạ Lan nhà chúng tôi thật sự không muốn gặp người nhà họ Hoắc các người, anh đến đây làm cái gì hả? Tôi có đoán cũng đoán được, Hạ Lan cũng đoán được, tôi chỉ có thể nói là hiện tại sức khỏe của Hạ Lan nhà chúng tôi không thoải mái, nếu như anh thật sự muốn tốt cho cậu ấy thì anh đừng miễn cưỡng cậu ấy làm chuyện mà cậu ấy không thích. Bà cụ nhà các anh đã để Hạ Lan đau lòng không chịu được, chẳng lẽ là ngay cả anh cũng muốn ép buộc người khác à?”
Mặc dù giọng nói của Lam Tử Thất đã hòa hoãn hơn rất nhiều, nhưng mà ý tứ trong lời nói vẫn làm cho Hoäc Chấn Đình ít nhiều gì cảm thấy xấu hổ.
Lời đã nói đến mức này rồi, nếu như anh ta tiếp tục đi vào cầu xin Thẩm Hạ Lan bỏ qua cho nhà họ Hoắc, có lẽ thật sự không tốt lắm.
Chẳng qua nếu như hiện tại cho anh ta rời khỏi nơi này, Hoắc Chấn Đình cũng không yên tâm cho lắm.
“Được, tôi không đi vào, tôi chờ ở đây, một lát nữa các người đi ra có thể nói cho tôi biết sức khỏe của con bé như thế nào không? Cho dù nói như thế nào thì tôi cũng là chú út của con bé, hiện tại Diệp Ân Tuấn không có ở đây, tôi phải biết con bé xảy ra chuyện gì”
Dáng vẽ quan tâm của Hoắc Chấn Đình làm cho thái độ của Lam Tử Thất khá hơn được một chút.
“Anh muốn chờ thì cứ chờ đi, nhưng mà tôi không hứa chắc là Hạ Lan sẽ muốn để cho chúng tôi nói cho anh biết, cũng có khi là các người đợi uống công rồi”
“Không sao hết”
Hiện tại Hoắc Chấn Đình đã hoàn toàn buông xuống cái mác anh Hoắc.
Bạch Tử Đồng nhìn Hoäc Chấn Đình một chút, có mấy lời muốn nói nhưng mà khi nhìn thấy mặt của Lam Tử Thất thì vẫn nhịn được.
Hai người phụ nữ bước vào nhà họ Thẩm.
Mẹ Thẩm nhìn thấy Lam Tử Thất đã đến, bà vô cùng nhiệt tình, lại nghe nói Lam Tử Thất có dẫn theo bác sĩ đến đây thì càng vui mừng hơn nữa.
“Bác sĩ có đúng không ạ? Sức khỏe của Hạ Lan nhà chúng tôi không dễ chịu cho lắm, lúc đầu tôi dự định cùng với ba của con bé dẫn còn bé đến bệnh viện khám, không ngờ đến là con nhóc Tử Thất này lại dẫn bác sĩ đến đây. Vất vả, vất vả rồi”
Sự nhiệt tình của mẹ Thẩm làm cho Bạch Tử Đồng cảm thấy có hơi bất ngờ.
“Không có việc gì đâu, bà Thẩm, tôi đến đây xem bệnh là được rồi, chồng của tôi cũng là bác sĩ, quan hệ với Diệp tổng cũng không tệ. Trước khi Diệp tổng đi đã giao phó lại cho tôi, nếu không có chuyện gì thì đến đây xem một chút, dù sao thì hiện tại thân thể của mợ Diệp cần phải tỉnh dưỡng”
“Đúng đúng đúng, vẫn là Ân Tuấn suy nghĩ chu đáo, mời mọi người vào”
Mẹ Thẩm nghe nói là do Diệp Ân Tuấn giới thiệu, bây giờ lại là Lam Tử Thất dẫn đến đây, vội vàng mời người vào nhà.
Sau khi Bạch Tử Đồng đi vào liền đi theo mẹ Thẩm và Lam Tử Thất vào trong phòng của Thẩm Hạ Lan.
Lúc mở cửa phòng ra, Thẩm Hạ Lan đang nghỉ ngơi, có thể là vừa mới ngủ nên không nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra.
Mẹ Thẩm muốn đánh thức cô dậy, lại bị Bạch Tử Đồng ngăn cản lại.
“Không cần đâu bà Thẩm, tôi với cô Lam ở đây là được rồi, tôi sẽ làm kiểm tra cho cô ấy, bà cứ yên tâm đi”
“Vậy xin làm phiền bác sĩ”
Mẹ Thẩm nhẹ gật đầu, sau đó đi chuẩn bị thức ăn cho bọn Bạch Tử Đồng.
Lam Tử Thất nhìn gương mặt của Thẩm Hạ Lan trắng bệch như là tờ giấy, lập tức lo lắng nói: “Trước kia Hạ Lan đi ngủ rất dễ tỉnh lại, có một tí âm thanh là đã tỉnh dậy rồi, sao ngày hôm nay lại…
“Phụ nữ có cơ thể suy yếu thì sẽ như thế này, thích ngủ, hơn nữa nghỉ ngơi không tốt. Cô nhìn quầng thâm mắt dưới mắt của cô ấy đi, chắc có lẽ là mấy ngày nay giấc ngủ có vấn đề, nếu như trong lòng lại còn có chuyện khác làm tổn thương thân thể, nhìn sắc mặt của cô ấy đi kìa, thiếu khí huyết trầm trọng, tôi cần phải lấy dụng cụ y tế, cô vẫn nên đánh thức cô ấy dậy đi”
Đầu tiên là Bạch Tử Đồng nhìn sắc mặt của Thẩm Hạ Lan một chút, cùng là phụ nữ với nhau, cô ta thật sự có chút đau lòng.
Lúc còn trong tháng, Thẩm Hạ Lan có thể nói là vẫn còn ổn, nhưng mà sau khi ra tháng thì những chuyện tồi tệ này đã làm cho cô nghỉ ngơi không được tốt, hiện tại xem ra là đã bị tổn thương gan nội tạng.
Lúc đầu dự định cứ xem bệnh cho Thẩm Hạ Lan như thế, bây giờ nghĩ lại hay là chờ Thẩm Hạ Lan tỉnh dậy rồi khám mới tốt hơn.
Lam Tử Thất đánh thức Thẩm Hạ Lan dậy.
Thẩm Hạ Lan mơ mơ màng màng, lúc nhìn thấy Lam Tử Thất vẫn còn có chút mờ mịt.
“Tử Thất, sao cậu lại đến đây?”
“Ngủ đến nỗi hồ đồ rồi hả?
Không phải cậu điện thoại cho tớ đến đây à, thân thể đã khỏe hơn chút nào chưa? Sao chỉ đến tháng mà làm cậu yếu ớt như vậy cơ chứ?”
Lam Tử Thất vô cùng lo lắng đỡ Thẩm Hạ Lan ngồi dậy.
Lúc này Thẩm Hạ Lan mới kịp phản ứng lại.
“Đúng đúng đúng, cậu nhìn tớ đi, đã sắp bị bệnh mất trí nhớ của người già rồi này”
Thẩm Hạ Lan nở nụ cười nhạt, đứng dậy phát hiện trong căn phòng còn có thêm một người xa lạ.
“Người này là…”
“Đây là bác sĩ Bạch Tử Đồng, viện trưởng bệnh viện quân khu, là vợ của Tô Nam bạn của chồng cậu đấy, là Diệp tổng nhà cậu nhờ bác sĩ Bạch đến đây khám bệnh cho cậu”
Lời nói của Lam Tử Thất làm Thẩm Hạ Lan cảm thấy hơi mất lịch sự.
“Bác sĩ Bạch, xin lỗi nha, tôi không biết”
Cô muốn cử động nhưng lại cảm thấy ở phía dưới có một dòng lũ lớn, cả người lập tức trở nên hơi lúng túng.
Thẩm Hạ Lan cũng không ngờ là mình lại ra một lượng lớn như thế, bây giờ vừa mới cử động chỉ sợ là sẽ làm bẩn ga giường, bây giờ đứng dậy cũng chỉ có thể làm cho mình càng thêm xấu hổ, huống hồ gì cô còn hơi choáng váng.
Trong nháy mắt cô cử động thì Bạch Tử Đồng đã nghe thấy một mùi máu tươi, bây giờ lại nhìn dáng vẻ hiện tại của Thẩm Hạ Lan, không khỏi đưa tay giữ cổ tay của cô lại, sắc mặt có hơi ngưng trọng.
“Mợ Diệp, tình huống này của cô đã kéo dài bao lâu rồi?”
“Ngày hôm nay tôi vừa mới đến kỳ, là như vậy á, sao vậy?”
Trước kia Thẩm Hạ Lan không như vậy, cho nên khi cô nghe thấy Bạch Tử Đồng hỏi như thế thì cô không khỏi có chút lo lắng.
“À, không có gì đâu, chỉ là hỏi một chút mà thôi, trước kia ra khoảng bao nhiêu?”
“Vẫn ổn, không có nhiều như vậy, lần này tôi cảm thấy rất không bình thường, hơn nữa còn choáng váng, có hơi mệt mỏi”
Thẩm Hạ Lan nói triệu chứng của mình.
Bạch Tử Đồng cười nói: “Ra một lượng lớn như thế, nếu như cô không bị choáng váng hoa mắt thì mới là kỳ quái đó. Không có chuyện gì đâu, chỉ là phản ứng tự nhiên của thân thể sau khi sinh non mà thôi, chắc là do ác lộ chưa được sạch sẽ, lần này tôi sẽ mang một ít về. Đau bụng có đúng không, có phải là cảm thấy rất khó chịu?”
Nghe thấy những gì Bạch Tử Đồng nói không khác gì mấy so với triệu chứng của mình, Thẩm Hạ Lan liền vội vàng gật đầu.
“Đúng đúng đúng, bụng đau thì cũng không phải là đau lắm, nhưng mà chính là có một loại cảm giác đau ngâm ngầm, hơn nữa phần bụng hai bên tôi cảm thấy như là còn có máu chảy xuống”
“Đây là chuyện bình thường thôi, không cần phải lo lắng đâu, nhưng mà cô cứ chảy máu như thế này là không thể được, tôi phải truyền nước cho cô.
Mặc dù là đào thải những thứ bẩn thỉu như thế này ra là tốt, nhưng mà cũng không thể mặc kệ sức khỏe của mình, có phải không? Bây giờ cô rất yếu ớt”
“Vậy phải làm sao bây giờ, có cần phải bồi bổ không á?”
Lam Tử Thất nghe thấy cơ thể của Thẩm Hạ Lan yếu ớt liền trở nên khẩn trương, vội vàng hỏi.
Bạch Tử Đồng lắc đầu nói: “Không cần bồi bổ đâu, hiện tại cô ấy thuộc về tình trạng có bồi bổ cũng không thể tiêu được, chỉ có thể chậm rãi điều trị. Mợ Diệp, tha thứ cho tôi nói thẳng, trong đoạn thời gian gần đây có lẽ là cô cần phải phối hợp với tôi”
“Phối hợp? Sao phải phối hợp?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy chỉ là đến kỳ, chắc cũng không có chuyện gì.
Bạch Tử Đồng cười tủm tỉm làm Thẩm Hạ Lan cũng nhìn không ra cái gì.
“Đương nhiên là tôi nói như thế nào thì cô làm như thế đó, gần đây cô đừng đụng vào nước lạnh nha, tốt nhất là giống như ở cữ vậy đó, chú ý giữ ấm, chú ý bồi bổ khí huyết. Còn nữa, cô đừng suy nghĩ quá nhiều, chuyện nào không cần hỏi thì cô đừng có hỏi, cứ yên tâm tĩnh dưỡng sức khỏe. Gần đây Diệp tổng không có ở trong nước, về phần sinh hoạt vợ chồng tôi cảm thấy cũng không cần phải lo lắng”
Câu nói cuối cùng của Bạch Tử Đồng làm cho Thẩm Hạ Lan phải đỏ mặt.
“Bác sĩ Bạch, dựa vào tình huống hiện tại của tôi, cho dù anh ấy có ở trong nước, tôi cũng không thể làm gì được”
Lời này vừa mới nói ra, Lam Tử Thất lập tức nở nụ cười.
“Cậu nghĩ đi đâu vậy hả? Đều đã có bộ dạng này rồi mà còn nghĩ chuyện đó của Diệp tổng nhà cậu, tớ nói này, Diệp tổng nhà cậu có biết vợ của mình là một người đói khát như thế không?”
“Cậu xéo đi, nói tào lao cái gì đó?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy trên mặt nóng bừng.
Cô với Lam Tử Thất nói chuyện không kiêng cử thì cũng thôi đi, không ngờ đến ở trước mặt của Bạch Tử Đồng mà Lam Tử Thất cũng như thế này, lập tức làm cho Thẩm Hạ Lan cảm thấy lạnh lùng.
Ngược lại là Bạch Tử Đồng cũng không nói cái gì, chỉ là cười có chút tùy tính.
“Không có gì, thực sắc tính dã, theo như lão khổng tử nói, tôi cũng là phụ nữ mà, tôi hiểu”
“Ai nha bác sĩ Bạch”
Thẩm Hạ Lan thật sự hận tìm không được một cái lỗ để chui vào.
Cô đâu có phải là loại phụ nữ này đâu chứt Nhưng mà cũng chính bởi vì một hai câu nói này, khoảng cách của ba người phụ nữ đã được kéo gần lại trong nháy mắt.
Lam Tử Thất thấy Bạch Tử Đồng chuyện trò vui vẻ, cũng không có gì không thích hợp, đương nhiên rất yên lòng, cũng có tâm tư nói đùa.
“Cậu nói cậu một chút đi, có phải là gả vào hào môn cho nên làm kiêu rồi không hả? Đến tháng một lần mà giày vò cậu thành cái dạng này, cậu nói xem một lát nữa tớ phải nói với mẹ Thẩm như thế nào đây hả? Nói là cậu đến tháng chảy máu quá nhiều cho nên dính giường, còn không phải là để mẹ Thẩm cười chết là”
“Cậu im miệng lại cho tớ nha!”
Thẩm Hạ Lan cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Nếu như là bị bệnh khác thì cũng được, hiện tại là bởi vì chút chuyện của phụ nữ mà làm cho viện trưởng bệnh viện quân khu phải đến đây, nếu như chuyện này để cho Diệp Ân Tuấn biết được, còn không biết sẽ như thế nào.
Nghĩ đến Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan không khỏi hỏi một câu.
“Bác sĩ Bạch, cô có biết là Diệp Ân Tuấn nhà chúng tôi đi đến nước nào không vậy?”
“Hả?”
Bạch Tử Đồng có hơi ngơ ngác.
“Mợ Diệp hỏi như thế này, sao tôi biết được?”
Thẩm Hạ Lan lập tức ngượng ngùng.
“Đúng vậy đó, tôi hồ đồ rồi, chỉ là hiện tại điện thoại của anh ấy không liên lạc được, không biết bây giờ anh ấy đang ở đâu nữa. Lúc trước gọi điện thoại với anh ấy, tôi cũng quên hỏi, còn không phải là tôi nghĩ anh ấy với chồng của cô là bạn của nhau, có lẽ là chồng của cô biết gì đó”
Nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Bạch Tử Đồng cười nói: “Mặc dù Tô Nam với Diệp tổng là bạn bè, nhưng mà cũng không nói những chuyện trên thương trường đâu, dù sao thì lĩnh vực của mọi người khác biệt nhau, không có tiếng nói chung”
“Cũng đúng”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy có lẽ là mình thật sự làm kiêu rồi. Tại sao bây giờ cô lại càng nhớ Diệp Ân Tuấn thêm nữa vậy chứ, chỉ cần là những người có liên quan đến Diệp Ân Tuấn, cô đều muốn hỏi tình huống của Diệp Ân Tuấn, loại tâm trạng bất an đó cứ luôn kéo dài làm cho cô cảm thấy không yên lòng.
Bạch Tử Đồng xoay người lại chuẩn bị thuốc truyền cho Thẩm Hạ Lan, nhưng mà trong nháy mắt xoay người, nụ cười trên mặt liền biến mất, thay vào đó là một sắc mặt vô cùng lo lắng.
CHƯƠNG 444: KHÔNG PHẢI LÀ NÓI MỘT CÂU XIN LỖI THÌ CÓ THỂ ĐƯỢC THA THỨ.
Cô ta nhìn thuốc ở trong tay, nhíu mày lại, nhanh chóng tiêm vào trong bình truyên. Trong nháy mắt quay đầu nhìn về phía Thẩm Hạ Lan, sắc mặt của Bạch Tử Đồng đã trở nên ôn hòa như gió xuân.
“Một lát nữa lúc ghim kim tiêm, chắc có lẽ là hơi đau một chút, cô kiên nhẫn chút nha”
Cảm giác mà Bạch Tử Đồng mang đến cho người ta chính là một loại cảm giác làm cho người ta hết sức thoải mái, mặc dù đây là lần đầu tiên gặp nhau, nhưng mà Thẩm Hạ Lan cảm thấy ở chung với cô ta rất dễ chịu, rất thoải mái.
“Không sao đâu, tôi không có yếu ớt như vậy.’ “Đúng rồi đó bác sĩ Bạch, cô cứ dùng sức mà đâm cậu ấy đi, cậu ấy không có dễ hỏng như vậy đâu”
Lam Tử Thất nghịch ngợm nói lại đùa giỡn với Thẩm Hạ Lan.
“Thôi cậu đừng có nói nữa, cậu có tin là tớ sẽ đánh cậu không hả, một lát nữa tớ sẽ làm cho Tống Đình không có thời gian chăm sóc cho cậu.”
Lúc Thẩm Hạ Lan nhắc tới Tống Đình, sắc mặt của Lam Tử Thất có hơi ửng hông.
“Không có ai như cậu hết ấy! Cậu như thế này gọi là lấy việc công làm việc tư, cẩn thận tớ kêu Tống Đình từ chức, mặc kệ mấy cái chuyện lộn xộn trong nhà mấy người”
“Ái chà chà, bây giờ cậu nói chuyện hùng hổ như vậy luôn hả, cậu kêu Tống Đình đến đây từ chức với tớ xem nào.”
Thẩm Hạ Lan nhạo báng Lam Tử Thất, làm cho Lam Tử Thất đỏ bừng cả khuôn mặt.
“Cậu đừng có kích thích tớ nha, tớ nói cho cậu biết, hiện tại tớ cũng thấy là Diệp tổng không có ở đây, chờ đến lúc anh ta trở về rôi, cậu xem xem tớ có để cho Tống Đình hầu hạ cặp đôi hai người hay không.”
Lam Tử Thất hừ lạnh một tiếng, cái căm hất lên cao, dáng vẻ không ai sánh bằng làm cho Thẩm Hạ Lan không thể nhịn cười được.
Thấy tâm trạng của Thẩm Hạ Lan cũng không tệ lắm, Bạch Tử Đồng âm thầm thở một hơi nhẹ nhõm, sau đó cười nói: “Mợ Diệp, cô muốn vào phòng vệ sinh xử lý trước hay là chờ sau khi tôi làm xong rồi thì tôi sẽ đi với cô?”
Lời nói này làm Thẩm Hạ Lan lúng túng một lần nữa.
Thiếu chút nữa là cô quên đi chuyện xấu hổ ở phía dưới mình.
“Tôi thật sự ngại quá.”
Sắc mặt của cô có hơi ửng đỏ.
“Không có chuyện gì đâu, chúng ta đều là phụ nữ cả mà, đều hiểu thôi”
Bạch Tử Đồng cười cười, Lam Tử Thất lập tức hiểu ngay.
“Má ơi, cậu làm ướt giường rồi hả”
“Cậu còn nói nữa!”
Thẩm Hạ Lan thật sự cảm thấy là mình nên tìm cái gì đó để bịt cái miệng của Lam Tử Thất lại mới được.
Bạch Tử Đồng cười nói: “Không có chuyện gì đâu, đây đều là phản ứng bình thường cả thôi, không cần phải để ý nhiều như vậy. Tôi thấy để cô Lam đỡ cô đi vào trong nhà vệ sinh xử lý một chút, nơi này cứ giao lại cho tôi.’ “Vậy thì sao có thể được chứ, chờ một lát nữa để tôi tự dọn”
Làm sao Thẩm Hạ Lan có thể để Bạch Tử Đồng ra tay?
Bạch Tử Đồng lại cười nói: “Không có chuyện gì đâu, sau này mọi người là bạn bè của nhau, hai người cũng đừng có khách khí với tôi mà, trực tiếp gọi tên của tôi là được rồi, tôi với hai người cũng không lớn hơn bao nhiêu”
Nghe Bạch Tử Đồng nói như vậy, Thẩm Hạ Lan và Lam Tử Thất đương nhiên cũng vui vẻ.
Cuối cùng Thẩm Hạ Lan nói không lại Lam Tử Thất, được cô đỡ lấy đi vào trong nhà vệ sinh.
Sau khi Bạch Tử Đồng vén chăn lên, nhìn màu máu đỏ sậm ở trên chăn bông, lông mày lại nhíu chặt lại với nhau.
Cô ta thừa dịp lúc Thẩm Hạ Lan không có chú ý, nhanh chóng lấy một ít máu, lúc này mới thay ga giường, trải ga giường mới lên.
Lúc Thẩm Hạ Lan và Lam Tử Thất trở về, sắc mặt của Thẩm Hạ Lan lại tái nhợt thêm mấy phần.
Chỉ là đi vào nhà vệ sinh, cô giống như là đã mất đi rất nhiều khí huyết, cái này khiến cho Bạch Tử Đồng cảm thấy lo lắng.
“Nhanh chóng nằm xuống đi, hai ngày nay là ngày ra nhiều nhất, cô cũng không thể vất vả quá mức được. Cô Lam, có người nào hoặc là chuyện gì không cần thiết thì cũng không cần phải làm kinh động đến mợ Diệp đâu”
Lam Tử Thất lập tức hiểu ý của Bạch Tử Đồng ngay.
“Tôi biết rồi, có lẽ là hiện tại có thể làm kinh động đến cậu ấy cũng chỉ có Diệp tổng nhà bọn họ thôi”
Thẩm Hạ Lan bị trêu chọc có chút đỏ mặt.
“Cậu còn nói nữa!”
Cô trừng mắt nhìn Lam Tử Thất, sau đó nhìn về phía Bạch Tử Đồng rồi nói: “Tôi nói này Tử Đồng, cô cũng đừng có gọi tôi là mợ Diệp nữa, cứ trực tiếp gọi tôi là Hạ Lan cũng được”
“Được”
Bạch Tử Đồng rất tốt tính, rất dễ nói chuyện.
Cô ấy lại tiêm chút thuốc cho Thẩm Hạ Lan, sau đó cười nói: “Hai người nói chuyện với nhau trước đi, tôi đi xuống dưới nói chuyện với mẹ Thẩm một chút, nhằm để cải thiện bữa ăn cho cô, thân thể này của cô chỉ dựa vào thuốc để điều dưỡng cũng không được nữa: “Tôi bị thiếu máu hả? Lúc tôi ở cữ vẫn rất tốt mà”
Ít nhiều gì Thẩm Hạ Lan vẫn có chút bất an.
Bạch Tử Đồng cười nói: “Lúc cô ở cữ rất tốt, đó là chuyện không sai, nhưng mà lúc cô sinh non đã làm tổn thương đến gốc rễ. Lúc Tô Nam trở về tôi có nghe nói rồi, mẹ Trương quả thật quá đáng, ghê tởm với lại không có nói câu nào dễ nghe, cô không nghe lời bác sĩ có đúng không vậy?”
“Cái gì?”
Thẩm Hạ Lan không hiểu gì hết.
Bạch Tử Đồng suy nghĩ một chút rồi nói: “Cô với Diệp tổng không nhịn được quan hệ vợ chồng có đúng không?”
“Cái này có ảnh hưởng hả?”
Thẩm Hạ Lan vội vàng cúi đầu xuống, mặt đỏ đến cổ.
“Ôi cha, lúc nấy là ai nói mình không đói khát vậy chứ, cái này là sao thế này? Bị đánh vào mặt rồi chứ gì?”
Lam Tử Thất còn đang cười trên nỗi đau của người khác, liền bị Thẩm Hạ Lan nhéo một cái.
“Ui da! Đau! Thẩm Hạ Lan cậu giở trò, tự mình làm mà còn không cho người khác nói hả?”
“Tớ cũng không tin là cậu với Tống Đình chưa từng làm!”
Thẩm Hạ Lan tức chết đi được.
Ngày hôm nay Lam Tử Thất đặc biệt đến đây để đối nghịch với cô đó hả?
Bạch Tử Đồng thấy bọ đùa giỡn như thế này, không khỏi cười nói: “Có cô Lam ở đây, tôi không lo lắng tâm trạng của cô sẽ không ổn”
“Cậu ấy chỉ biết chọc tức tôi”
Đương nhiên là Thẩm Hạ Lan biết rõ ý của Bạch Tử Đồng, nhưng mà vẫn không thể làm cho Lam Tử Thất đắc ý được.
“Tử Đồng, ý của cô nói là tôi sinh hoạt vợ chồng cho nên mới như thế này đó ư?”
Thẩm Hạ Lan cũng đã nghe ra đã xảy ra chuyện gì.
Bạch Tử Đồng nhẹ gật đầu rồi nói: “Theo lý thuyết thì có lẽ qua một tháng ở cữ thì sẽ không có chuyện gì, nhưng mà cô với Diệp tổng vẫn nên chú ý một chút”
SÁT Thẩm Hạ Lan có chút thất vọng.
Bây giờ cô có muốn thì cũng không thể bắt được người.
Nhớ đến Diệp Ân Tuấn vì không đụng chạm vào cô, từng để Tô Nam hạ thuốc cho mình, ít nhiều gì Thẩm Hạ Lan cũng có hơi cảm động.
“Thật ra thì cũng không phải là ý của anh ấy đâu, lúc trước vì tôi, anh ấy còn để Tô Nam nhà của cô kê thuốc cho anh ấy, tôi còn thật sự không thể hiểu được, thỏa mãn cho anh ấy một lần, sau đó là do tôi chủ động”
Âm thanh của Thẩm Hạ Lan không lớn, cũng có chút ngượng ngùng, trực tiếp làm cho Lam Tử Thất nghe đến nỗi phải mở to hai mắt.
“Này này, cậu chủ động hả? Cậu vẫn còn là Thẩm Hạ Lan ngây thơ đơn thuần mà tớ đã biết đó à?”
“Cậu đi ra đi!”
Thẩm Hạ Lan bị Lam Tử Thất trêu chọc có chút nóng nảy, thật sự rất muốn đánh người.
Lam Tử Thất ở một bên lại cười lên ha hả.
“Được rồi, đừng có chọc cô ấy nữa, hiện tại cô ấy đang rất yếu, cô ấy chịu không nổi ồn ào như vậy đâu”
Bạch Tử Đồng thấy cảm xúc của bọn họ rất tốt, đương nhiên rất vui nhưng, mà hiện tại sức khỏe của Thẩm Hạ Lan quả thật không quá thích hợp.
Lam Tử Thất ngồi ở trước giường của Thẩm Hạ Lan.
“Được được được, tớ sẽ hầu hạ cậu mà, có được chưa?”
“Cái này còn tạm được”
Hiện tại Thẩm Hạ Lan cảm thấy thật may mắn khi ở bên mình có bạn bè giống như là Lam Tử Thất và Bạch Tử Đồng, cô cũng sẽ không cô đơn và khó chịu như thế.
Nếu không thì cô cũng không biết mình phải làm như thế nào khi mình nhớ Diệp Ân Tuấn điên cuồng.
Bạch Tử Đồng đứng dậy đi ra ngoài tìm mẹ Thẩm để nói chuyện cải thiện bữa ăn.
Lam Tử Thất cười nói với Thẩm Hạ Lan: “Cậu nhìn bác sĩ Bạch đi kìa, có khí chất biết bao nhiêu, tớ nghe nói câu chuyện tình yêu lúc trước của cô ấy và Tô Nam là một giai thoại đó.”
“Sao cậu lại biết tất cả mọi chuyện thế?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy hiện tại Lam Tử Thất sống vô cùng tự do tự tại, tin tức mà cô biết được, người mà cô quen biết hình như là còn nhiều hơn mình.
Lam Tử Thất dương dương đắc ý nói: “Đương nhiên rồi, bên cạnh tớ có một người đàn ông đắc lực mà”
“Ô ô, nhìn bộ dạng ngọt ngào của cậu đi, dự định lúc nào kết hôn thế?”
“Vẫn còn không biết nữa, chờ Tống Đình quyết định rồi hãng nói”
Lam Tử Thất ngượng ngùng nói, trông giống như là cô gái nhỏ.
Thẩm Hạ Lan nhìn ra được cô ấy thật sự lún sâu vào rồi.
Cũng may con người của Tống Đình thật sự rất tốt, cũng có thể để cho người ta yên tâm, ở cùng một chỗ với Lam Tử Thất, Thẩm Hạ Lan vẫn cảm thấy hài lòng.
“Cậu đó nha, đừng có khi dễ người ta quá đó.”
“Tớ mới không có vậy”
Hai người trêu chọc với nhau, cười đùa vui vẻ.
Lam Tử Thất cảm thấy ánh nắng có hơi gắt, lúc đứng lên đi đến cửa sổ để kéo rèm cửa lên, không khỏi nhìn thấy Hoắc Chấn Đình đang chờ ở bên ngoài.
Cô vẫn còn nhớ rõ lời của Bạch Tử Đồng, hiện tại tình trạng cơ thể của Thẩm Hạ Lan vẫn nên đừng để cô quan tâm đến những chuyện và người không cần thiết.
“Hạ Lan”
“Hả?”
“Ở bên phía bà cụ nhà họ Hoắc, cậu tính như thế nào?”
Lam Tử Thất đột nhiên mở miệng hỏi làm Thẩm Hạ Lan bất ngờ.
“Không tính toán gì hết, tớ đã làm chuyện mà tớ nên làm, về phần sau này có như thế nào thì cứ tùy bọn họ đi, tớ cũng không muốn phải quan tâm nhiều đến chuyện của nhà họ Hoắc nữa, cũng không muốn nghe. Cậu muốn nói cái gì?”
“Không có gì?”
Lam Tử Thất nhún vai nói: “Tớ chỉ muốn khuyên cậu, bây giờ cậu thừa dịp không có Diệp tổng ở nhà, tĩnh dưỡng cho thật tốt đi, người nào và chuyện nào không đáng giá để quan tâm thì không cần phải quan tâm, cậu phải bảo dưỡng thân thể cho thật tốt, chờ Diệp tổng nhà cậu trở về, hai người lại điên long đảo phượng cái gì nữa đó”
“Cậu lại nói bậy rồi! Cái tên háo sắc này, hiện tại cậu đi theo Tống Đình rồi, tại sao nói vài câu thì lại không thể rời khỏi chữ sắc kia chứ?”
Thẩm Hạ Lan bị Lam Tử Thất làm cho mắc cỡ chết đi được.
Đang nói chuyện, Bạch Tử Đồng đã trở về nhìn thấy bọn họ đang giỡn với nhau, cười nói: “Tình cảm của hai người quả thật là rất tốt, chỉ mới qua có một lát thôi, thế mà lại âm ï lên nữa rồi?”
“Là cậu ấy bắt nạt tôi”
Lam Tử Thất cười đùa giống như là một đứa con nít.
Thẩm Hạ Lan lười phải so đo với cô, nói với Bạch Tử Đồng: “Cô có bận nhiều việc lắm không, nếu không thì ở lại đây ăn cơm tối đi, mẹ của tôi nấu ăn rất ngon đó”
“Hạ Lan, cậu giữ bác sĩ Bạch ở lại đây dùng cơm, thế thì bác sĩ Tô phải làm sao bây giờ, còn không phải là một lát nữa sẽ tìm đến nhà?”
Bạch Tử Đồng lắc đầu nói: “Bây giờ ngoại trừ việc trêu ghẹo Hạ Lan thì cô còn trêu ghẹo tôi nữa có đúng không hả?”
“Không không, nói đùa thôi”
Lam Tử Thất vội vàng khoát tay, nhưng mà lại cười nói: “Bác sĩ Bạch, cô chăm sóc cho Hạ Lan giúp tôi một chút đi, để tôi đi xuống dưới mua chút đồ”
“Cậu muốn mua cái gì thế, ở chỗ của tớ cái gì cũng có mà”
Thẩm Hạ Lan có chút tò mò mà hỏi một câu.
Lam Tử Thất trực tiếp nói một câu: “Tớ muốn mua đồ lót, cậu có thể cho tớ mặc không hả?”
“Cậu cút nhanh lên đi!”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy bây giờ Lam Tử Thất không còn sợ gì hết, cái gì cũng dám nói.
Lam Tử Thất cười hì hì rời khỏi phòng.
Cô nhanh chóng đi đến cổng nhà họ Thẩm.
Hoắc Chấn Đình nhìn thấy cô đi ra, không khỏi nhanh chóng bước lên.
“Thế nào rồi, sức khỏe của Hạ Lan vẫn còn ổn chứ?”
Lam Tử Thất thu hồi lại dáng vẻ cười đùa tí tởn của mình, nhìn Hoắc Chấn Đình rồi nói: “Anh Hoắc, nếu như anh thật sự muốn tốt cho Hạ Lan thì tôi khuyên anh gần đây vẫn nên đừng có tới, cũng không cần phải mang đến bất cứ chuyện gì ở nhà họ Hoắc các anh đến cho Hạ Lan đâu”
Hoắc Chấn Đình hơi bất ngờ hỏi: “Rốt cuộc là con bé như thế nào?”
“Cũng không có gì hết, chỉ là di chứng của lần sinh non khi trước mà thôi, hiện tại sức khỏe của cậu ấy rất yếu ớt. Phụ nữ bị bệnh ở phương diện này, anh cũng không thể giúp được gì đâu. Nếu như anh thật sự thương cậu ấy thì gần đây anh vẫn nên để cho cậu ấy tỉnh dưỡng thật tốt đi, mấy cái chuyện lộn xộn ở nhà của anh không phải là một câu xin lỗi của bà cụ nhà các anh thì có thể được tha thứ”
CHƯƠNG 445: CHÚNG TA LÀ BÁC SĨ, KHÔNG PHẢI LÀ THẦN TIÊN.
Nghe thấy Lam Tử Thất nói như vậy, Hoắc Chấn Đình lập tức nói không nên lời.
“Đây là ý của Hạ Lan à?”
“Anh cảm thấy là tôi sẽ cho Hạ Lan biết rằng anh đang ở bên ngoài ư?”
Lam Tử Thất nhìn Hoắc Chấn Đình, không khỏi thở dài một hơi rồi nói: “Anh Hoäc, đôi với nhà họ Hoäc các anh, Hạ Lan đã thất vọng cực độ rồi.
Các người cũng đã xử lý chuyện rất tuyệt tình, hiện tại đến đây vãn hôi có cân thiết không hả? Bà cụ nhà các anh tuổi thì đã lớn, có lẽ có một vài chuyện hiện tại đã làm cho bà ấy thấy hối hận, nhưng mà như vậy thì sao chứ? Một khi tổn thương đã hình thành, chẳng lẽ chỉ dựa vào các người lớn tuổi rồi, sắp xuống mồ, thế thì phải để người trẻ tuổi tha thứ ư? Huống hồ gì hiện tại Hạ Lan bị như thể này là do từ đâu tới ?người khác không biết, chẳng lẽ là anh Hoắc cũng không biết?”
“Anh suy nghĩ thật kỹ đi, Hạ Lan đã từng mạnh mẽ đến cỡ nào, bây giờ cậu ấy quả thật đã trở thành lâm đại ngọc rồi đó, anh có thể cảm nhận được sự thay đổi bên trong đó làm cho người ta đau lòng đến cỡ nào? Anh vẫn luôn nói anh là chú út của Hạ Lan, anh là vì muốn tốt cho cậu ấy, anh yêu thương cậu ấy, nhưng mà nếu như anh thật sự yêu thương cậu ấy thì tôi câu xin anh, nhờ anh, anh đừng xuất hiện ở trước mặt của cậu ấy nữa. Những chuyện lộn xộn nhà các người tạo ra cho cậu ấy vẫn còn chưa đủ nữa à? Bác sĩ Bạch đã nói cậu ấy thiếu máu bệnh tật, suy nghĩ cẩn thận cho nên mới có thể làm cho sức khỏe không tốt như thế, coi như tôi cầu xin anh đi, anh đi vê đi, sự tiếc nuối của bà cụ nhà các anh, Hạ Lan nhà chúng tôi không có cách nào đền bù được đâu.”
Lam Tử Thất đã nói đến cỡ này rôi, nếu như Hoắc Chấn Đình vẫn kiên trì thì cũng không khỏi quá đáng.
Anh ta nhìn về phía phòng của Thẩm Hạ Lan, mặc dù là có chút khổ sở nhưng mà vẫn thấp giọng nói: “Cô yên tâm đi, tôi sẽ không đến đây làm phiền con bé nữa đâu. Nhưng mà nếu như con bé thật sự có chuyện gì thì tôi hi vọng là đến lúc đó cô có thể nói cho tôi biết”
“Yên tâm đi”
Mặc dù là Lam Tử Thất hi hi ha ha ở trước mặt Thẩm Hạ Lan, nhưng mà cô thực sự muốn tốt cho Thẩm Hạ Lan, cô biết được chuyện giữa Thẩm Hạ Lan và nhà họ Hoắc từ trong miệng của Tống Đình, Lam Tử Thất đã từng muốn liều lĩnh chạy đến nhà họ Hoäc đòi lại công đạo cho Thẩm Hạ Lan, lại bị Tống Đình ngăn cản lại.
Dù sao thì chuyện giữa nhà họ Hoäc và Thẩm Hạ Lan, những người ngoài như bọn họ không có cách nào nhúng tay vào.
Nhưng mà bây giờ Lam Tử Thất thực sự không thể kìm chế được nữa.
Hoắc Chấn Đình còn muốn nói cái gì đó, nhưng mà có làm như thế nào cũng không mở miệng được.
Anh ta cô đơn xoay người lại, mang theo người của mình rời khỏi nhà họ Thẩm.
Cuối cùng Lam Tử Thất mới thở dài một hơi.
Cô đến siêu thị gân đó mua ít đồ, sau đó trở về nhà họ Thẩm.
Thẩm Hạ Lan đã ngủ rồi.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn thế mà cô ngủ nhanh ghê.
Lam Tử Thất có chút buồn bực, nhìn Bạch Tử Đồng một chút, thấp giọng hỏi: “Sao cậu ấy lại thích ngủ như vậy?”
“Bình thường thôi, ra nhiều máu như vậy thì tinh thân cũng sẽ không tốt, thuốc tương đối chậm, cô nhớ quan tâm nhiều một chút, tôi trở về bệnh viện một chuyến, một lát nữa sẽ trở lại”
Lời nói của Bạch Tử Đồng làm Lam Tử Thất hơi sững sờ.
“Cô còn trở vê nữa hả?”
“Ừ, cô ấy cần phải tiêm liên tục ba cái, cô không phải là y tá, có một số việc cô không làm được, tôi trở về bệnh viện sắp xếp một chút, sau đó lại trở lại đây: Nghe Bạch Tử Đồng giải thích như vậy, lúc này Lam Tử Thất mới thở phào một hơi.
“Làm phiền cô rồi”
“Phiền phức cái gì chứ, đây là chuyện mà tôi nên làm”
Bạch Tử Đồng cười cười, mang theo hòm thuốc rồi khỏi nhà họ Thẩm.
Sau khi rời khỏi nhà họ Thẩm, Bạch Tử Đồng trực tiếp gọi điện thoại cho Tô Nam.
“Tình huống của Diệp tổng như thế nào?”
Tô Nam lắc cái cổ đau nhức nhìn video giám sát ở trước mắt rồi nói: “Không tốt cho lắm, đang tiến hành vật lý trị liệu, sao vậy?”
“Tình huống của Thẩm Hạ Lan cũng không tốt cho lắm”
Lời nói của Bạch Tử Đồng làm cho sắc mặt của Tô Nam có chút khẩn trương.
“Sao vậy, đã xảy ra chuyện gì, không phải chỉ là thân thể có hơi khó chịu thôi hả?”
“Em khám ra không chỉ những thứ này, Tô Nam, để em trở về bệnh viện làm xét nghiệm máu, nếu như có thể thì qua mấy ngày nữa tốt nhất nên mang cô ấy đến bệnh viện để kiểm tra toàn diện một lần, quan trọng nhất là phải kiểm tra tử cung”
Sắc mặt của Bạch Tử Đồng có hơi nghiêm trọng, giọng điệu cũng không còn nhẹ nhàng.
“Tử cung như thế nào?”
“Em nghỉ ngờ hiện tại là điềm báo tử cung chảy nhiều máu, máu bài trừ lúc có kinh nguyệt là màu đỏ sãm biến thành màu đen, hơn nữa mùi cũng rất nồng, cục máu quá nhiều, em không có dụng cụ để kiểm tra, chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm nhiều năm mà phán đoán. Em đã tiêm thuốc cầm máu cho cô ấy rồi, có thể khống chế lại hay không thì cũng còn chưa biết nữa, hơn nữa cảm xúc của cô ấy cũng thật sự không tốt, gần đây rất thích ngủ, tinh thần uể oải. Nếu như có thể mà nói thì em vẫn hy vọng Diệp tổng có thể ở bên cạnh của cô ấy, anh phải biết rằng một khi mà phụ nữ rơi vào trạng thái này thì chính là thời điểm bất lực và yếu ớt nhất”
Bạch Tử Đồng thấp giọng nói.
Tô Nam lại nói chuyện có chút khó khăn: “Nhưng mà ở bên phía Ân Tuấn cũng không thể thả lỏng được, hiện tại tình trạng cơ thể của cậu ấy căn bản không thể trở về được, cho dù có trở về thì tất cả cũng không thể làm được gì hết, nếu như lúc này lại để Thẩm Hạ Lan biết tình trạng cơ thể hiện tại của Diệp Ân Tuấn, em nói xem cô ấy có chịu nổi không đây?”
Đáp án đương nhiên là không thể rồi Bạch Tử Đồng biết điểm này rất rõ ràng.
“Nhưng mà nếu như bây giờ cô ấy thật sự gặp phải vấn đề về tử cung, cũng nên có người ký tên, em sợ lại có tình huống xấu nhất, anh hiểu không?”
“Anh biết, chúng ta cố gắng chữa trị cho Thẩm Hạ Lan đi có được không nào? Không cần biết dùng thủ đoạn nào, cũng phải làm cho cô ấy khỏe hơn”
“Tô Nam, chúng ta là bác sĩ chứ không phải là thần tiên, có một vài loại bệnh anh không biết, không phải là chúng ta không đành lòng thì có thể ngăn cản được. Em chỉ có thể nói là em sẽ dốc hết toàn lực mà cứu chữa cho cô ấy, nhưng mà có thể đạt được hiệu quả chúng ta muốn hay không thì thật sự là em không dám hứa chắc đâu”
Đương nhiên là Tô Nam hiểu ý của Bạch Tử Đồng.
“Anh biết mà, là do anh vội vàng, anh sẽ tìm thời gian để nói với Ân Tuấn”
“Ừ, hiện tại Thẩm Hạ Lan cần nhất chính là sự quan tâm của Diệp tổng, anh kêu anh ta nếu có thời gian rảnh thì gọi điện thoại cho cô ấy đi, có đôi khi sức lực tinh thần cũng là một loại chống đỡ”
“Được rồi”
Tô Nam cúp điện thoại, sắc mặt lại có chút nghiêm túc.
Tại sao lại đồng thời xảy ra chuyện vậy chứ?
Nếu như bây giờ sức khỏe của Diệp Ân Tuấn không phải là như vậy, có lẽ là anh ta sẽ thật sự nói tất cả những chuyện này cho anh biết.
Nhưng mà bây giờ nếu như nói cho Diệp Ân Tuấn biết tình huống của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn có còn an tâm ở lại nơi đó không?
Tô Nam thật sự rất rối rắm.
Tin tức của người bên câu lạc bộ Hoàng Quan vừa đến, nói là đã tìm được Tiểu Vy rồi.
Sau khi nghe thấy tin tức này, Tô Nam nhanh chóng chạy tới, lại nhìn thấy thi thể của Tiểu Vy.
“Có chuyện gì vậy?”
Sắc mặt của Tô Nam lập tức thay đổi.
Anh ta muốn là Tiểu Vy, muốn biết được rốt cuộc là ai đang hãm hại Diệp Ân Tuấn từ trong miệng của Tiểu Vy, nhưng mà bây giờ người đã chết rồi, anh ta hỏi cái gì đây?
Nhìn thấy sắc mặt của Tô Nam không tốt, giám đốc sảnh không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
“Anh Tô, chúng tôi cũng không biết nữa, lúc chúng tôi thông qua con đường tìm cô ta thì cô ta đã như thế này rồi”
Nhìn cả người của Tiểu Vy co rút, dáng vẻ miệng sùi bọt mép hiển nhiên là do hút thuốc phiện quá nhiều nên mới bị như vậy.
Tô Nam vội vàng ngồi xổm người xuống nâng cánh tay của Tiểu Vy lên, chỉ nhìn thấy trên cánh tay của cô ta có quá nhiều lỗ kim, vừa nhìn liền biết là thường xuyên bị tiêm vào.
Anh ta nhanh chóng rút máu của Tiểu Vy, sau đó lại làm kiểm tra, tâm trạng nặng nề rồi khỏi câu lạc bộ Hoàng Quan.
Sau khi trở lại bệnh viện, Tô Nam nhanh chóng làm kiểm tra, lúc này mới phát hiện Tiểu Vy chết là do sau khi bị người ta tiêm vào.
Nói cách khác, Tiểu Vy bị người khác diệt khẩu.
Rốt cuộc là ai lại muốn hãm hại Diệp Ân Tuấn?
Tai mắt còn lại linh hoạt như thế.
Lông mày của Tô Nam nhíu chặt lại với nhau.
Anh ta châm một điếu thuốc lên, lúc đang không biết phải tiếp tục điều tra như thế nào, điện thoại của Diệp Ân Tuấn lại gọi tới.
Mày kiếm của Tô Nam lại cau chặt hơn.
Anh ta mở video ra, nhìn thấy ở bên phía Diệp Ân Tuấn đã thu xếp xong rồi, thậm chí còn đã mặc quần áo đặc thù, lúc này mới thấp giọng nói: “Nhìn tỉnh thần của cậu có vẻ không tệ”
“Vẫn ổn, sao rồi, vợ của tôi vẫn khỏe chứ?”
Diệp Ân Tuấn là lo lắng cho Thẩm Hạ Lan, nhưng mà bây giờ lại không dám gọi điện thoại cho Thẩm Hạ Lan, anh sợ là nghe thấy âm thanh của cô, thế lại làm cho nỗi nhớ của anh càng sâu sắc hơn nữa.
Lúc bọn họ ở cùng với nhau rất ít khi phải tách ra, lần này còn không biết là phải tách ra bao lâu, thật ra thì Diệp Ân Tuấn rất không chắc chắn.
Tô Nam nhớ đến lời của Bạch Tử Đồng, muốn nói cái gì đó với Diệp Ân Tuấn, nhưng mà cuối cùng vẫn không nói ra khỏi miệng.
“Vẫn ổn, Tử Đồng vừa mới đi qua đó khám cho vợ của cậu, chỉ là đến tháng, sức khỏe có chút yếu ớt. Cậu cũng biết rồi đó, lần trước bị sinh non làm cho sức khỏe của cô ấy bị tổn thương không ít, cho nên lần này không khó tránh khỏi sẽ hơi khó chịu. Yên tâm đi, có Tử Đồng ở đó, không có việc gì đâu, việc bây giờ mà cậu cần làm là nhanh chóng để cho mình khỏe lên, ở bên đây cũng không còn bao nhiêu thời gian để cậu lãng phí”
Tô Nam nhẹ giọng nói.
Diệp Ân Tuấn nghe thấy là Thẩm Hạ Lan đến tháng, không khỏi nhớ đến dáng vẻ thích ngủ gần đây của cô, ít nhiều gì cũng có chút lo lắng.
“Yên tâm đi, tôi sẽ nhanh khỏe thôi. Đúng rồi, đã tìm được Tiểu Vy chưa?”
“Tôi cũng vừa mới định nói chuyện này với cậu, đã tìm được Tiểu Vy rồi, nhưng mà đã chết rồi, tôi đã đến hiện trường xem xét, thoạt nhìn hình như là Tiểu Vy hút quá nhiều cho nên tử vong, nhưng mà tôi đã kiểm tra máu và mí mắt của cô ta, chắc có lẽ là sau khi cô ta bị hại thì bị người khác tiêm vào, tạo thành hiện trường giả, cho nên manh mối của chúng ta đã bị cắt đứt rồi”
Tô Nam bất lực nói.
Diệp Ân Tuấn ở bên kia trâm tư một chút rồi nói: “Làm phiền cậu rồi, trong đoạn thời gian này còn phải chú ý đến động tĩnh trong nhà của tôi, chủ yếu là Hạ Lan”
“Cậu yên tâm đi, nhà họ Hoắc đã bắt Dư Khinh Hồng lại rồi, Tống Khinh Dao đang ở nhà của các cậu, Vương Quân cũng đã bị Diệp Nam Phương khống chế, hiện tại ngoại trừ kẻ đứng ở phía sau thì tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của chúng ta. Bây giờ vợ của cậu lại đến tháng, vừa vặn tôi để Tử Đồng khuyên cô ấy ở trong nhà tỉnh dưỡng, nếu như ở bên phía Hoắc Chấn Đình mà có cần thiết thì tôi cũng sẽ nói một tiếng. Đúng rồi, còn có một chuyện nữa, bà cụ Hoắc thật sự trúng độc rồi, có lẽ là muốn ra ngoài bí mật trị liệu, nhưng mà tuổi của bà ta đã lớn như vậy, không biết là có thể chịu đựng được không nữa”
Nghe Tô Nam nói như vậy, Diệp Ân Tuấn cũng không có cảm thấy gì hết. Bà cụ nhà họ Hoắc cũng coi như là tự làm tự chịu, mà ta không đáng để đồng tình.
Nhưng mà Diệp Ân Tuấn lại nghĩ đến một chuyện khác.
“Nói cho Hoắc Chấn Đình đi, để cho anh ta bớt tấm lòng người mẹ mà đến trêu chọc vợ của tôi, hiện tại vợ của tôi cần phải tĩnh dưỡng”
“Biết rồi”
Sau khi Tô Nam và Diệp Ân Tuấn cúp điện thoại, Diệp Ân Tuấn nhìn điện thoại một hồi lâu, phía trên có số điện thoại mà Thẩm Hạ Lan đã gọi tới.
Anh không biết hiện tại Thẩm Hạ Lan như thế nào, sức khỏe yếu ớt như thế, có chú ý giữ ấm hay không, có ai chăm sóc bên cạnh cô hay không?
Trong lòng của anh vô cùng lo lắng, hiện tại hận không thể mọc cánh bay đến bên người của Thẩm Hạ Lan, nhưng mà bây giờ anh không thể.
Diệp Ân Tuấn chưa từng cảm thấy khó chịu như thế này, lo lắng như thế này, anh lấy ảnh chụp lén Thẩm Hạ Lan từ trong điện thoại của mình ra, trong lúc nhất thời nhìn đến nỗi xuất thần.
“Nghê Nghê thật sự là cô bắt cóc sao? Cô đưa nó đi đâu rồi?”
Bà cụ Hoáắc lập tức trở nên căng thẳng.
Đầu tiên Thẩm Hạ Lan vì lấy thuốc giải độc cho bà ta đã mất đi một đứa con, bây giờ bà ta không hy vọng bởi vì sự ngu xuẩn của mình mà khiến Thẩm Hạ Lan lại mất đi một đứa con nữa, như thế Thẩm Hạ Lan sẽ điên mất, mà bà ta cả đời cũng sẽ không tha thứ cho mình Dư Khinh Hồng thấy bà cụ Hoắc khẩn trương như thế, không khỏi cười nói: “Sao hả? Bà bây giờ nghĩ ra thì khẩn trưởng rồi sao? Bây giờ biết chị ta là cháu gái của bà rồi? Bà già như bà thật sự thú vị, khi đối tốt với tôi tôi nói cái gì cũng tin, đối với cháu gái ruột của mình đều có thể tàn nhẫn như thế, bây giờ lại cảm thấy có lỗi với chị ta rôi?
Muốn đối tốt với chị ta? Bà tưởng Thẩm Hạ Lan còn sẽ tha thứ cho bà sao?”
Nghe thấy Dư Khinh Hồng nói như thể, vẻ mặt của bà cụ Hoäc có hơi câm cự được.
“Cô im miệng!”
“Tôi im miệng sao? Bà trước đó rất thích nghe tôi nói chuyện đó, bà nội tốt của tôi”
Dư Khinh Hồng tiếp tục cười, tiếng cười chói tai đến khiến bà cụ Hoắc tức đến mức sắc mặt tím tái.
Hoắc Chấn Đình lại trực tiếp cho người chặn miệng của cô ta lại.
“Tôi hỏi cô một lân nữa, Nghê Nghê có phải là cô bắt cóc không? Cô đưa con bé đi đâu rồi?”
Dư Khinh Hông ư ư muốn nói chuyện, Hoắc Chấn Đình lúc này để người đó buông cô ta ra.
“Tôi làm sao biết con nhóc đó đi đâu. Nếu như thật sự ở trong tay của tôi, tôi sao có thể sẽ buông ra cơ hội dày vò Thẩm Hạ Lan chứ? Tôi nhất định phải khiến máu của con nhóc đó cạn khô, sau đó quay video cho Thẩm Hạ Lan xem, để chị ta đau lòng đến chết, áy náy đến chết! Để chị ta giương mắt nhìn con gái ruột của mình chết đi lại không thể làm được gì!”
“Súc sinh”
Bà cụ Hoắc cuối cùng cũng không nhịn được mà cho Dư Khinh Hồng một cái tát nữa.
Bà ta thật sự không dám tin, cô gái rắn rết trước mặt này chính là người mà mình cưng chiều trong thời gian dài như vậy.
Bà ta nhất định là mù rồi, vậy mà không nhìn ra sự giả dối của cô gái này, vậy mà tổn thương cháu gái ruột của mình như thết Dư Khinh Hồng bị đánh lần nữa, lại cười ha hả, thần thái đặc biệt điên cuồng.
“Bà đánh đi, bà có giỏi thì đánh chết tôi đi! Tôi ngược lại muốn xem thử, bà lên cơn nghiện thì phải làm sao? Tôi muốn khiến tất cả người của Hải Thành đều biết, bà cụ của nhà họ Hoắc hút ma túy! Bà cụ của nhà họ Hoắc vậy mà hút ma túy rồi! Ha ha ha ha!”
Dư Khinh Hồng lần nữa bật cười, nhưng bà cụ Hoắc lại không xả được cục tức ra, suýt nữa chết ngất, may mà Hoắc Chấn Đình luôn quan sát, vội vàng võ lưng của bà ta giúp bà ta thông khí.
“Mẹ, mẹ đừng tức giận, chuyện này con sẽ xử lý, mẹ đừng lo”
Bà cụ Hoäc một lúc lâu mới từ từ dịu lại, nhìn chằm chằm Dư Khinh Hồng hắn học nói: “Đưa cô ta vào trong tù cho mẹ, không thể để cô ta chết dễ dàng được! Mẹ muốn khiến cô ta sống không bằng chết?!”
“Con biết rồi, mẹ, mẹ đừng lo, mẹ theo con trở về trước, thân thể của mẹ không thẻ dày vò như vậy”
Hoắc Chấn Đình thật sự cũng rất lo lắng.
Anh sợ bà cụ Hoắc đột nhiên phát bệnh.
Bà cụ Hoắc thật ra đã cảm thấy cơ thể không thoải mái rồi, nhưng bà ta đều luôn cầm cự.
“Mẹ bây giờ đâu cũng không đi, mẹ ở đây, con lôi người phụ nữ lòng dạ rắn rết này xuống trước đi, mẹ nhìn thấy cô ta thì muốn giết người”
Phải!
Bà cụ Hoắc bây giờ thật sự có khuynh hướng bạo lực, bà ta thật sự rất muốn giết Dư Khinh Hồng. Nếu như giết người không phạm pháp.
Hoắc Chấn Đình vội vàng cho người lôi Dư Khinh Hồng xuống.
Dư Khinh Hồng cứ kêu gào, cười chế giễu, âm thanh đó giống như ma âm văng vẳng bên tai của bà cụ Hoắc, nhức nhối, mãi không thể tản đi.
Bà ta đột nhiên nghĩ tới Thẩm Hạ Lan.
“Dư Khinh Hồng không phải là nói con bé Hạ Lan 2 giờ sẽ đến nhà sao? Bây giờ sắp 2 giờ rồi, mẹ muốn gặp con bé. Có một số chuyện mẹ cần phải nói rõ với nó. Đứa trẻ này bị mẹ hiểu lầm lâu như bậy, mẹ nợ nó một câu xin lỗi”
Bà cụ Hoắc bây giờ khẩn trương muốn gặp Thẩm Hạ Lan.
Bà ta biết bản thân không có mặt mũi gặp Thẩm Hạ Lan, nhưng bà ta cũng biết bản thân một khi đến viện điều trị, có thể sống ra ngoài hay không vẫn khó nói.
Bà ta không trẻ nữa, không chịu được sự dày vò như vậy, chỉ là nghĩ cái mạng này của mình là Thẩm Hạ Lan dùng đứa con của mình đổi lấy, mà bà ta vậy mà lại hiểu lầm Thẩm Hạ Lan, trong lòng vô cùng hổ thẹn.
Hoắc Chấn Đình biết tính khí của Thẩm Hạ Lan, bị người khác tổn thương lâu như vậy, bây giờ cho dù là nói rõ hết, Thẩm Hạ Lan đoán chắc cũng sẽ không trở về.
Có điều nếu như lời của Dư Khinh Hồng nói là thật, vậy thì vì Thẩm Nghê Nghệ, có lẽ Thẩm Hạ Lan vẫn sẽ trở về.
Hoắc Chấn Đình vội nói: “Con bảo người làm chuẩn bị một chút, lát nữa Hạ Lan đến rồi, mẹ và con bé nói chuyện”
“Được được được, mẹ nhớ con bé thích ăn sữa chua và xoài, con bảo người làm đi mau một ít”
Cảm xúc của bà cụ Hoắc đột nhiên trở nên kích động.
Thấy bộ dạng này của bà ta, Hoắc Chấn Đình cũng không đành nói gì, càng không đành nói với bà cụ Hoắc, cho dù Thẩm Hạ Lan đến rồi, cũng chưa chắc sẽ có sắc mặt tốt.
Nhưng người trước mắt dẫu sao là mẹ của mình, hiện nay một chân bước vào trong quan tài rồi, anh ta sao mà lỡ đả kích bà ta.
Hoắc Chấn Đình dẫn người ra ngoài sắp xếp, tâm trạng của bà cụ Hoắc rất kích động, loại cảm giác này giống như lần đầu tiên tìm được Thẩm Hạ Lan.
Nghĩ để cô nhận tổ quy tông như thế, muốn thân cận với đứa cháu gái này của như thế.
Nếu như không phải là vì Dư Khinh Hồng, bọn họ bây giờ chắc rất thân thiết rồi?
Bà cụ Hoắc không khỏi cảm thấy thương cảm rồi.
Bà ta bây giờ vừa mong chờ nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, vừa có hơi sợ hãi nhìn thấy cô.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mắt thấy hơn 2 giờ rồi, nhưng Thẩm Hạ Lan vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.
Bà cụ Hoắc có hơi không bình tĩnh rồi.
“Chấn Đình, con đi xem thử, có phải là Hạ Lan đến mà ngại vào không?
Con đi đón con bé vào đây.”
Bà cụ Hoắc khả năng thật sự hồ đồ rồi.
Nếu như Thẩm Hạ Lan thật sự là đến hưng sư vấn tội, sao có thể ngại vào chứ?
Có điều bây giờ Hoắc Chấn Đình cũng không nói gì, đích thân ra ngoài cửa xem, đừng nói là Thẩm Hạ Lan, xe của nhà họ Diệp cũng không có.
“Mẹ, Hạ Lan có lẽ có việc đến trễ rồi, chúng tôi tiếp tục đợi”
“Được được được, tiếp tục đợi, đợi đợi.”
Bà cụ Hoắc đáp lại, có điều nhìn ra được thần sắc có chút cô đơn và thất vọng.
Thời gian quá hai rưỡi, qua ba giờ, nhưng Thẩm Hạ Lan vẫn không có động tĩnh, thậm chí ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có.
Bà cụ Hoắc hoàn toàn ngồi không yên rồi.
“Chấn Đình, con gọi điện hỏi thử”
Hoắc Chấn Đình lại có hơi khó xử rồi.
Anh ta gọi điện phải hỏi như nào? Nói như nào?
Chẳng lẽ hỏi Thẩm Hạ Lan, Thẩm Nghê Nghê bị người ta bắt cóc rồi, cô sao còn không tới?
Chuyện này vốn dĩ với nhà họ Hoắc cũng không có quan hệ lớn gì.
“Đi đi! Đi mau đi!”
Bà cụ Hoắc phải gọi là rất khẩn trương.
Hoắc Chấn Đình thấy bà ta như thế, có hơi do dự gọi điện cho Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan nhìn số điện thoại trên màn hình điện thoại, không khỏi hơi nhíu mày.
Sau khi Diệp Ân Tuấn rời đi, cô cứ cảm thấy trong lòng không được yên, nghĩ đến lời dặn của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan gọi video call cho Thẩm Minh Triết, biết Thẩm Minh Triết ở nhà họ Diệp khá tốt, cô lúc này mới yên tâm.
Lại nói chuyện một lúc với Thẩm Minh Triết, giờ có hơi buồn ngủ rồi, đang ngủ trưa thì bị cuộc gọi của Hoắc Chấn Đình làm cho tỉnh.
Cô vốn không định nghe, nhưng điện thoại cứ đổ chuông mãi, chuông réo khiến người ta cảm thấy có hơi phiền.
Thẩm Hạ Lan cúp máy.
Hoắc Chấn Đình nghe tiếng báo bận của cuộc gọi, không khỏi có chút cười khổ.
Quả nhiên là Thẩm Hạ Lan.
Nhà họ Hoắc tổn thương cô như thế, cô sớm đã không xem mình là người của nhà họ Hoắc rồi, không lâu trước có thể báo chuyện của bà cụ Hoắc đã coi như hết tình hết nghĩa rồi, cô sao có thể còn nghe điện thoại của người nhà họ Hoắc?
Bà cụ Hoắc thấy dáng vẻ này của Hoắc Chấn Đình, vội hỏi: “Không ai nghe sao? Hay là con bé Hạ Lan đã nói cái gì?”
“Khả năng điện thoại không để bên người, không ai nghe”
Hoắc Chấn Đình thấy dáng vẻ khẩn trương của mẹ mình, đành phải nói dối.
Anh ta thừa nhận, bà cụ Hoắc đã làm sai, hơn nữa sai không lỗi không nhỏ, đối với Thẩm Hạ Lan mà nói, loại tổn thương này có lẽ là cả đời.
Nếu như là anh ta, anh ta cũng có khả năng sẽ không tha thứ cho bà cụ Hoắc và nhà họ Hoắc, nhưng người này dù sao là mẹ của mình, dù sao bây giờ thành ra nông nỗi này, cũng coi như là gặp báo ứng rồi?
Anh ta là người con yêu mẹ, thế nào cũng không thể giương mắt nhìn bà cụ Hoắc tiếc nuối.
Ánh mắt của bà cụ Hoắc lập tức mất đi ánh sáng màu sắc.
“Nó không muốn nghe điện thoại của nhà họ Hoắc chúng tôi phải không?
Nhưng vì con bé Nghê Nghê, nó chắc cũng đến đây. Hay là nói thư của Dư Khinh Hồng không có đưa tới? Nó không biết chuyện này?”
Suy đoán của bà cụ Hoắc khiến Hoắc Chấn Đình khẽ lắc đầu.
“Mẹ, mẹ nghỉ ngơi một lát trước đi, con lại gọi cho con bé thử xem. Hoặc con gọi điện cho Diệp Ân Tuấn, bây giờ người có thể thuyết phục được Hạ Lan cũng chỉ có cậu ta”
“Đúng đúng đúng, gọi điện cho Diệp Ân Tuấn! Con nói với nó, chỉ cần Hạ Lan chịu đến nhà họ Hoắc chúng ta một chuyến, nó cho dù xem cả nhà họ Hoắc lấy đi mẹ cũng bằng lòng”
Bà cụ Hoắc bây giờ thật sự là bệnh nặng tìm vội thầy lang rồi.
So với sản nghiệp của nhà họ Hoắc, thứ bà ta bây giờ để tâm nhất vẫn là Thẩm Hạ Lan.
Hoắc Chấn Đình thở dài, nếu như bà ta có giác ngộ này từ sớm, có phải cũng sẽ không xuất hiện nhiều chuyện như này rồi không?
Đáng tiếc chuyện gì cũng không có biết sớm.
Anh ta gọi điện cho Diệp Ân Tuấn, đáng tiếc điện thoại của Diệp Ân Tuấn luôn trong tình trạng tắt máy.
Diệp Ân Tuấn rất ít khi tắt máy, bây giờ tắt máy đoán chắc có liên quan tới Thẩm Hạ Lan.
Hoắc Chấn Đình nghĩ như thế, biết rõ mình lần nữa gọi điện cho Thẩm Hạ Lan thì có hơi phiên người, nhưng anh ta vẫn lần nữa ấn gọi cho Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan liếc nhìn, trực tiếp cúp máy, sau đó tắt máy.
Cô không muốn tiếp tục có bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Hoắc nữa.
Diệp Ân Tiếp khi đi cũng không cho cô tham gia vào chuyện của nhà họ Hoắc không phải sao?
Huống chỉ vừa nghĩ tới bà cụ Hoắc, Thẩm Hạ Lan thật sự không thể bình tâm được.
Cô đến tháng rồi.
Hôm Diệp Ân Tuấn đi, cô vậy mà đến tháng rồi.
Tới tháng muộn một tuần, cô vốn tưởng rằng sẽ không tới, nhưng vậy mà tới rồi, không những như thế, hơn nữa còn tới ùn ùn.
Thẩm Hạ Lan nằm trên giường như thế, đều cảm thấy thân dưới ào ào, giống như đổ máu.
Cô cảm thấy bụng có hơi đau, từng cơn từng cơn, còn có máu từ trong cơ thể chảy ra, lúc này cơ thể hình như bị rút rỗng.
Thẩm Hạ Lan không khỏi có hơi nhớ nhúng Diệp Ân Tuấn, rất nhớ rất nhớ.
Nếu như Diệp Ân Tuấn ở đây, anh chắc chắn sẽ pha một ly nước đường đỏ cho cô, sau đó dịu dàng mát xa bụng của cô, nói với cô không sợ, có anh ở đây.
Nhưng bây giờ anh đi rồi.
Thẩm Hạ Lan trước giờ không có cảm thấy cơ đơn như vậy vào lúc này.
Những cái gọi là mâu thuẫn đó, cái gọi là tình cảm không vượt qua được cái hố đó, ở trước mặt sự suy nhược và đau đớn, dường như đều không tồn tại, cô bây giờ trong tim trong đầu đều là những điều tốt đẹp mà Diệp Ân Tuấn dành cho cô.
Thẩm Hạ Lan không khỏi cầm điện thoại lên, biết rõ Diệp Ân Tuấn không thể nghe, nhưng vẫn ấn gọi vào số máy quen thuộc đó. Chỉ cần là một số điện thoại, chỉ là của anh, cho dù là âm thanh tắt máy lạnh lùng, đều khiến cô cảm thấy vô cùng an lòng.
CHƯƠNG 442: TÔI TÌM THẤM HẠ LAN CÓ CHÚT CHUYỆN
Quả nhiên có một giọng nữ lạnh lùng vang lên, Thẩm Hạ Lan lắng nghe hết lân này đến lân khác, cảm thấy bản thân mình hơi điên rô.
Trước kia Diệp Ân Tuấn cũng từng đi công tác, mình nào có yếu đuổi như vậy đâu, bây giờ sao thế này?
Thẩm Hạ Lan đặt điện thoại xuống, cô nhìn điện thoại. Mình dùng số máy bàn gọi cho Diệp Ân Tuấn, bây giờ lại nhìn điện thoại, nhớ đến những chuyện phiền phức bên nhà họ Hoắc, trong lòng càng cảm thấy phiên phức hơn.
Dứt khoát ném điện thoại ra xa tít, Thẩm Hạ Lan kéo mền trùm kín đầu tiếp tục ngủ.
Mẹ Thẩm thấy Hạ Lan nhốt mình trong phòng, ít nhiêu gì cũng cảm thấy lo lắng, bà ấy muốn đi lên nói gì đó, nhưng bị ba Thẩm cản lại.
“Con mình lớn rồi, có rất nhiều chuyện tự bản thân nó có thể giải quyết được, bà đừng làm rắc rối thêm”
“Chẳng phải tôi chỉ đi hỏi xem tối nay Ân Tuấn có về ăn cơm hay không sao? Tôi đã chuẩn bị thức ăn xong cả rôi”
Mẹ Thẩm tìm cái cớ rất hợp lý cho minh.
Ba Thẩm nhìn cánh cửa phòng đóng chặt rồi nói: “Để cho nó nghỉ ngơi thêm đi. Gần đây nó không nghỉ ngơi được bao nhiêu, dù có thế nào đi chăng nữa, đợi Ân Tuấn về rồi chuẩn bị cũng được, huống hồ chi nhà mình cũng đâu có gì ăn. Mấy ngày nay Hạ Lan đã phải gánh chịu những thứ gì, cả tôi và bà đều không biết, con chúng ta hiếu thảo, gánh vác hết cả khó khăn vất vả lên vai, đến chuyện của nhà họ Hoắc cũng không nói cho chúng ta biết. Nếu như không phải nghe đồn đại ở bên ngoài thì tôi không biết nó phải chịu tủi thân nhiều như thế”
“Haiz, nhà họ Hoắc cũng thật tình, rõ ràng ban đầu còn giành Hạ Lan với chúng ta, bây giờ thì hay rồi, không ngờ lại đối xử với ruột thịt của mình như thế. Bà ta đấy, không biết thế nào rồi, có phải càng già càng hô đồ hay không?
Nếu như sau này tôi có già thì tôi cũng không đối xử với Hạ Lan như thể đâu”
Mẹ Thẩm vừa nghĩ đến đây đã cảm thấy thương Hạ Lan vô cùng.
“Được rôi được rôi, đợi chừng nào chúng ta già rồi nói tiếp. Bà đi nấu chút gì cho con bé ăn đi, đợi nó tỉnh dậy ăn một chút. Nhìn nó ôm đến mức nào kia kìa.’ Câu nói của ba Thẩm khiến cho mẹ Thẩm thở dài, rôi sau đó bà ấy xoay lưng đi xuống nhà bếp.
Thẩm Hạ Lan không biết ba mẹ thở văn than dài vì mình, cô ngủ một lúc, bụng vẫn đau buốt, cô bò dậy muốn uõng chút nước ấm cho đỡ, nhưng trong phòng không còn nước ấm nữa.
Cô không khỏi đi xuống nhà dưới.
Thẩm Nghê Nghê vẫn đang ngủ trưa, ba Thẩm ở trong phòng làm việc, mẹ Thẩm nấu nướng gì đó dưới nhà bếp.
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy gia đình êm ấm như vậy, cô không khỏi nở nụ cười.
“Mẹ, mẹ nấu món ngon gì đây?”
Thẩm Hạ Lan vào nhà bếp, chủ động đến gân mẹ Thẩm.
Mẹ Thẩm thấy mặt cô nhợt nhạt bèn vội vàng hỏi: “Con sao thế? Sao sắc mặt lại tệ như thế?”
“Không sao đâu ạ, đột nhiên con bị, hơi đau bụng thôi.”
Câu trả lời của Thẩm Hạ Lan khiến cho mẹ Thẩm càng thấy lo lắng hơn.
“Lần đầu tiên sau khi bị sảy thai à?
“Dạ”
“Thế thì con mau lên giường nằm đi, để mẹ nấu chút nước đường cho mà uống. Lần này không thể qua loa được đâu, lát nữa cảm thấy khó chịu thì phải nói với mẹ và ba, nếu không ổn thì phải vào bệnh viện khám đó”
Mẹ Thẩm vô cùng lo lắng.
“Không sao đâu mẹ, mẹ, con không yếu đuối như vậy đâu. Con khát nước nên xuống nhà tìm miếng nước uống thôi”
Thực ra Thẩm Hạ Lan vẫn còn cảm thấy đau bụng, nhưng cô không muốn mẹ Thẩm lo lắng vì mình, chỉ đành nói như thế mà thôi.
“Con đó, không biết chăm sóc chính bản thân mình gì hết. Phải rồi, tối nay Ân Tuấn có về nhà ăn cơm không?
Con gọi điện cho nó chưa?”
Nghe đến tên Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan không khỏi ngập ngừng.
“Anh ấy đi công tác rồi. Công ty bên nước ngoài xảy ra vấn đề gấp, cần anh ấy đi giải quyết, bởi thế anh ấy xuất phát rồi, e rằng không có phúc ăn cơm mẹ nấu đâu”
“Đi công tác?”
Mẹ Thẩm không khỏi nhíu mày.
“Sao lại đi công tác vào lúc này?”
“Mẹ à, công ty có việc thì sao lựa thời gian được! Được rồi, anh ấy không ăn, con ăn chẳng phải được rồi sao”
Thẩm Hạ Lan khoác cánh tay mẹ Thẩm, cô làm nũng. Bây giờ trông cô cứ giống hệt như một đứa trẻ chưa trưởng thành vậy.
Mẹ Thẩm thấy Thẩm Hạ Lan như thế, trái tim bà ấy không khỏi mềm nhữn.
“Con đó, chỉ biết làm mẹ vui thôi.
Mau về phòng nghỉ ngơi đi, đợi mẹ nấu nước đường cho mà uống, mẹ sẽ mang lên cho con. Bây giờ cơ thể của con không được khỏe như lúc trước. Con đừng đụng vô cái gì cả, mấy ngày nay cứ nằm trên giường nghỉ ngơi cho mẹ, đừng nghĩ đến bất cứ chuyện gì, biết không?”
Mẹ Thẩm vô cùng thương xót Thẩm Hạ Lan.
“Con biết rồi mà mẹ. Con chỉ tới tháng thôi mà, mẹ nhìn mẹ kìa, cứ như con bị bệnh vậy đó, mẹ muốn làm ai sợ chết vậy?”
Miệng lưỡi của Thẩm Hạ Lan khiến cho mẹ Thẩm phì phì phì mấy tiếng liên tục.
“Cái gì con cũng dám nói hết. Mẹ và ba con hy vọng con khỏe mạnh. Mau nghỉ ngơi đi, con cứ việc yên tâm Nghê Nghê, có mẹ và ba con ở đây, con bé sẽ không sao đâu”
“Dạ dạ dạ, con về phòng nghỉ ngơi đây!”
Thẩm Hạ Lan nói không lại mẹ Thẩm, đến đây giờ mới đi lên lầu lại.
Sau khi lên lầu, cô cảm thấy đầu mình nặng trĩu, bước chân lại nhẹ bằng, cơ thể hơi yếu ớt…
Rất ít khi nào nhìn thấy cảnh tượng máu me như thế, lần này không biết có phải vì bị sảy thai hay không, cô thật sự rất khó chịu.
Thẩm Hạ Lan vào toalet một chuyến, rồi mở điện thoại, định gọi cho Lam Tử Thất một cuộc, xem xem có thể kêu cô ấy tìm một bác sĩ cho mình, để mình hỏi thử xem sao hay không.
Cô thật sự không muốn làm ba mẹ Thẩm lo lắng.
Vừa mới mở máy, tin nhắn của Hoắc Chấn Đình đã hiện lên.
Anh ta nói cho cô biết Dư Khinh Hồng đã làm gì bà cụ Hoắc, bây giờ cô †a đã khống chế nhà họ Hoắc rồi. Với lại Dư Khinh Hồng không hề bắt cóc Thẩm Nghê Nghê, không biết bây giờ Thẩm Nghê Nghê như thế nào? Cuối cùng mới bảo bà cụ Hoắc không khỏe lắm, phải đưa vào bệnh viện điều trị, hy vọng có thể gặp cô trước lúc đi.
Thẩm Hạ Lan đọc tin nhắn, cô do dự một lúc rồi mới trả lời: “Ừm, tôi biết rồi. Chúc bà cụ xuôi buồm thuận gió”
Sau khi nhận được tin nhắn ấy, Hoắc Chấn Đình biết ngay là Thẩm Hạ Lan sẽ không đến.
Mặc dù cô không nói thẳng, thế nhưung ai mà không nhận ra kia chứ?
Bà cụ Hoắc vẫn luôn chờ đợi, thời gian chờ đợi là một loại dày vò, khiến cho bà cụ Hoắc đến tất cả những gì mình đã làm với Thẩm Hạ Lan, càng nghĩ càng cảm thấy mình không đáng được tha thứ, càng nghĩ càng thấp thỏm lo âu.
Đeén lúc nhận được tin nhắn của Hoắc Chấn Đình, bà cụ cụ nhìn Hoắc Chấn Đình chăm chú như nhìn một đứa trẻ, hy vọng có thể nhận được tin tức tốt đẹp từ anh ta, nhưng tiếc rằng thấy sắc mặt của Hoắc Chấn Đình, bà ta biết ngay không còn hy vọng nào nữa.
“Con bé không đến sao?”
“Mẹ, chúng ta vào bệnh viện trước đi đã, sức khỏe của mẹ đã như vậy rồi, không thể chờ lâu hơn được nữa đâu, Hạ Lan cần thời gian thích ứng, chúng ta cho cô ấy một chút thời gian đi được không?”
Hoắc Chấn Đình không nỡ nói năng quá mức tàn nhãn với bà cụ Hoắc, đã đến từng này tuổi rồi, có lẽ giữ lại một tia hy vọng cho bà cụ sẽ tốt hơn.
Bà cụ Hoắc lại là một người sáng suốt, bà cụ cười khổ: “Con không cần phải an ủi mẹ, mẹ đã làm điều khốn nạn gì, tự bản thân mẹ biết rõ. Đừng nói là con bé Hạ Lan, đến bản thân mẹ, chắc hẳn mẹ cũng sẽ không tha thứ cho ai làm vậy với mình. Sợ rằng mẹ và con bé ấy không còn duyên bà cháu trong cuộc đời này nữa”
“Mẹ..”
Bà cụ Hoắc khoát tay rồi nói: “Đừng nói thêm gì nữa cả, mẹ tự tạo nghiệp thì mẹ phải trả, bây giờ có kết cục như thế cũng do mẹ tự chuốc lấy cả. Vào lúc nó cần sự giúp đỡ và ủng hộ của người nhà nhất, một người làm bà nội như mẹ lại gây phiền phức cho nó hết lần này đến lần hác. Không những không giúp đỡ được tí ti nào mà còn làm con bé đau lòng. Mẹ già lẩm cẩm, mẹ đích thân đẩy con cháu của nhà họ Hoắc đi, bây giờ có nói gì cũng đã muộn, mẹ chỉ hy vọng sau này nó có thể sống tốt mà thôi”
“Dạ, con biết rồi thưa mẹ”
Đến nước này rồi, xem như bà cụ Hoäc đã hiểu rõ.
“Chấn Đình, giúp Hạ Lan tìm Nghê Nghê đi. Nghê Nghê mà mạng sống của con bé. Đều tại mẹ nên nó mới lạc mất con của mình, bây giờ không thể để nó gánh chịu thêm chút tổn thất nào nữa cả. Tất cả mọi thứ của nhà họ Hoắc cuối cùng cũng sẽ giao lại cho con, nhưng cũng có một nửa thuộc về Hạ Lan, con phải giữ lấy. Nếu như nhà họ Diệp không buông tha cho nhà họ Hoắc thì con đi nói với bọn họ, nhà chúng ta tình nguyện cho Hạ Lan tất cả mọi thứ”
Hoắc Chấn Đình cảm thấy câu nói của bà cụ Hoắc đượm vẻ đau thương.
Anh ta vội vàng gật đầu.
“Được rồi, mẹ thấy mệt, nghỉ ngơi một lúc đây, bây giờ mẹ phải vào nhà thờ của nhà họ Hoắc để xin lỗi ba con, anh cả của con. Tại mẹ khiến cho nhà họ Hoắc xấu mặt”
Bây giờ bà cụ Hoắc rất buồn bã, giống như đã mất hết sức lực, khiến cho người khác cảm thấy đau lòng.
Hoắc Chấn Đình sai người đẩy bà cụ Hoắc vào phòng, anh ta chưa chịu bỏ cuộc, lúc gọi điện cho Thẩm Hạ Lan thêm lần nữa, số máy của Thẩm Hạ Lan lại báo bận.
“Cậu Hoắc, có lẽ cô ấy thật sự không muốn nghe điện thoại của chúng ta.
Người hầu đã nói ra tiếng lòng của Thẩm Hạ Lan.
Hoắc Chấn Đình nhìn căn phòng đang đóng chặt cửa của bà cụ: “Chăm sóc bà cụ cho tử tế, tôi sang nhà họ Diệp một chuyên”
Sau khi nói dứt lời, anh ta dẫn theo người rồi rời khỏi nhà họ Hoắc.
Anh ta biết mình làm như thế thì sẽ khiến cho Thẩm Hạ Lan khó xử, nhưng bà cụ đã già rồi, sau lần này chẳng biết còn sống được bao lâu nữa, có lẽ đây là lần gặp mặt cuối cùng giữa Thẩm Hạ Lan và bà cụ.
Ân ân oán oán ngày trước, Hoắc Chấn Đình thật sự không muốn bà cụ ôm theo nỗi luyến tiếc rời khỏi nhân thế.
Anh ta vội vàng chạy đến nhà họ Diệp, nhưng lại hay tin Thẩm Hạ Lan không có ở đây.
Hoắc Chấn Đình lại đến biệt thự bên bờ biển của nhà họ Diệp, vẫn nhận được tin tức như vậy.
Cuối cùng anh ta mới biết tin Thẩm Hạ Lan đang ở nhà họ Thẩm, đến lúc này mới lái xe sang đấy.
Lúc đến trước cửa nhà họ Thẩm, Hoắc Chấn Đình vừa khéo nhìn thấy Lam Tử Thất cùng với viện trưởng Bạch Tử Đồng của bệnh viện trong quân khu.
Hoắc Chấn Đình lập tức cảm thấy lo lăng.
“Sao thế? Ai bị bệnh mà viện trưởng Bạch phải đích thân đến đây?”
Bạch Tử Đồng là vợ của Tô Nam, mấy năm nay vì Tô Nam thương vợ nên cô ấy rất ít khi nào ra ngoài khám bệnh, thậm chí công việc trong bệnh viện cũng được Tô Nam ôm hết một nửa, bây giờ lại xuất hiện ở đây, làm sao Hoắc Chấn Đình không ngạc nhiên, không lo lắng cho được?
Lam Tử Thất nhìn thấy Hoắc Chấn Đình, cô ấy đứng chặn trước mặt Bạch Tử Đồng, giọng nói hết sức lạnh lùng: “Cậu Hoắc, anh đến đây làm gì?”
Ít nhiều gì Hoắc Chấn Đình cũng biết một ít tin tức về Lam Tử Thất, bây giơ thấy gương mặt cô ấy có vẻ hằn học, tất nhiên cũng biết cô ấy tức giận giùm Thẩm Hạ Lan.
Anh ta nói một cách ôn hòa: “Tôi đến tìm Hạ Lan có chút việc”
“Xin lỗi, Hạ Lan nhà chúng tôi chẳng có liên quan gì đến nhà họ Hoắc.
Bây giờ cậu Diệp đi công tác, tình ngay lý gian, cậu Hoắc đừng vào nhà quấy rầy Hạ Lan nữa”
Câu nói của Lam Tử Thất khiến cho Hoắc Chấn Đình ngây người.
“Diệp Ân Tuấn đi công tác? Đi hồi nào? Sao có thể?”
CHƯƠNG 443: TÔI CŨNG LÀ PHỤ NỮ MÀ, TÔI HIỂU
Lời nói của Hoắc Chấn Đình làm cho Lam Tử Thất ngây ra một lúc.
“Anh có ý gì chứ?”
“Không phải, không phải là bây giờ Nghê Nghê đang bị bắt cóc à? Có tin tức gì chưa, hiện tại dưới loại tình huống này cho dù trời có sập thì Diệp Ân Tuấn cũng không nên rời khỏi Hải Thành được chứ, huống hồ gì gân đây cũng không nghe nói công ty nhà họ Diệp xảy ra chuyện gì cân phải xử lý khẩn cấp?”
Hoắc Chấn Đình nói như thế này, Lam Tử Thất lập tức nhíu mày.
“Rốt cuộc là anh muốn nói cái gì?”
Mắt thấy Lam Tử Thất cho dù có muốn đánh vỡ thì cũng phải hỏi đến tận cùng, Bạch Tử Đồng vội vàng mở miệng nói.
“Được rôi, được rồi, chuyện này để sau rồi hãng nói, bây giờ không phải là muốn tôi đến khám cho Hạ Lan hả, chúng ta đi vào trước đi, có được không?”
Nghe Bạch Tử Đồng nói như vậy, Hoắc Chấn Đình nhất thời sốt ruột.
“Hạ Lan sao vậy, xảy ra chuyện gì?”
“Anh Hoắc, anh thật sự là không được mời mà tới, nhưng mà tôi vẫn đề nghị anh đừng có đi vào, hiện tại Hạ Lan nhà chúng tôi thật sự không muốn gặp người nhà họ Hoắc các người, anh đến đây làm cái gì hả? Tôi có đoán cũng đoán được, Hạ Lan cũng đoán được, tôi chỉ có thể nói là hiện tại sức khỏe của Hạ Lan nhà chúng tôi không thoải mái, nếu như anh thật sự muốn tốt cho cậu ấy thì anh đừng miễn cưỡng cậu ấy làm chuyện mà cậu ấy không thích. Bà cụ nhà các anh đã để Hạ Lan đau lòng không chịu được, chẳng lẽ là ngay cả anh cũng muốn ép buộc người khác à?”
Mặc dù giọng nói của Lam Tử Thất đã hòa hoãn hơn rất nhiều, nhưng mà ý tứ trong lời nói vẫn làm cho Hoäc Chấn Đình ít nhiều gì cảm thấy xấu hổ.
Lời đã nói đến mức này rồi, nếu như anh ta tiếp tục đi vào cầu xin Thẩm Hạ Lan bỏ qua cho nhà họ Hoắc, có lẽ thật sự không tốt lắm.
Chẳng qua nếu như hiện tại cho anh ta rời khỏi nơi này, Hoắc Chấn Đình cũng không yên tâm cho lắm.
“Được, tôi không đi vào, tôi chờ ở đây, một lát nữa các người đi ra có thể nói cho tôi biết sức khỏe của con bé như thế nào không? Cho dù nói như thế nào thì tôi cũng là chú út của con bé, hiện tại Diệp Ân Tuấn không có ở đây, tôi phải biết con bé xảy ra chuyện gì”
Dáng vẽ quan tâm của Hoắc Chấn Đình làm cho thái độ của Lam Tử Thất khá hơn được một chút.
“Anh muốn chờ thì cứ chờ đi, nhưng mà tôi không hứa chắc là Hạ Lan sẽ muốn để cho chúng tôi nói cho anh biết, cũng có khi là các người đợi uống công rồi”
“Không sao hết”
Hiện tại Hoắc Chấn Đình đã hoàn toàn buông xuống cái mác anh Hoắc.
Bạch Tử Đồng nhìn Hoäc Chấn Đình một chút, có mấy lời muốn nói nhưng mà khi nhìn thấy mặt của Lam Tử Thất thì vẫn nhịn được.
Hai người phụ nữ bước vào nhà họ Thẩm.
Mẹ Thẩm nhìn thấy Lam Tử Thất đã đến, bà vô cùng nhiệt tình, lại nghe nói Lam Tử Thất có dẫn theo bác sĩ đến đây thì càng vui mừng hơn nữa.
“Bác sĩ có đúng không ạ? Sức khỏe của Hạ Lan nhà chúng tôi không dễ chịu cho lắm, lúc đầu tôi dự định cùng với ba của con bé dẫn còn bé đến bệnh viện khám, không ngờ đến là con nhóc Tử Thất này lại dẫn bác sĩ đến đây. Vất vả, vất vả rồi”
Sự nhiệt tình của mẹ Thẩm làm cho Bạch Tử Đồng cảm thấy có hơi bất ngờ.
“Không có việc gì đâu, bà Thẩm, tôi đến đây xem bệnh là được rồi, chồng của tôi cũng là bác sĩ, quan hệ với Diệp tổng cũng không tệ. Trước khi Diệp tổng đi đã giao phó lại cho tôi, nếu không có chuyện gì thì đến đây xem một chút, dù sao thì hiện tại thân thể của mợ Diệp cần phải tỉnh dưỡng”
“Đúng đúng đúng, vẫn là Ân Tuấn suy nghĩ chu đáo, mời mọi người vào”
Mẹ Thẩm nghe nói là do Diệp Ân Tuấn giới thiệu, bây giờ lại là Lam Tử Thất dẫn đến đây, vội vàng mời người vào nhà.
Sau khi Bạch Tử Đồng đi vào liền đi theo mẹ Thẩm và Lam Tử Thất vào trong phòng của Thẩm Hạ Lan.
Lúc mở cửa phòng ra, Thẩm Hạ Lan đang nghỉ ngơi, có thể là vừa mới ngủ nên không nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra.
Mẹ Thẩm muốn đánh thức cô dậy, lại bị Bạch Tử Đồng ngăn cản lại.
“Không cần đâu bà Thẩm, tôi với cô Lam ở đây là được rồi, tôi sẽ làm kiểm tra cho cô ấy, bà cứ yên tâm đi”
“Vậy xin làm phiền bác sĩ”
Mẹ Thẩm nhẹ gật đầu, sau đó đi chuẩn bị thức ăn cho bọn Bạch Tử Đồng.
Lam Tử Thất nhìn gương mặt của Thẩm Hạ Lan trắng bệch như là tờ giấy, lập tức lo lắng nói: “Trước kia Hạ Lan đi ngủ rất dễ tỉnh lại, có một tí âm thanh là đã tỉnh dậy rồi, sao ngày hôm nay lại…
“Phụ nữ có cơ thể suy yếu thì sẽ như thế này, thích ngủ, hơn nữa nghỉ ngơi không tốt. Cô nhìn quầng thâm mắt dưới mắt của cô ấy đi, chắc có lẽ là mấy ngày nay giấc ngủ có vấn đề, nếu như trong lòng lại còn có chuyện khác làm tổn thương thân thể, nhìn sắc mặt của cô ấy đi kìa, thiếu khí huyết trầm trọng, tôi cần phải lấy dụng cụ y tế, cô vẫn nên đánh thức cô ấy dậy đi”
Đầu tiên là Bạch Tử Đồng nhìn sắc mặt của Thẩm Hạ Lan một chút, cùng là phụ nữ với nhau, cô ta thật sự có chút đau lòng.
Lúc còn trong tháng, Thẩm Hạ Lan có thể nói là vẫn còn ổn, nhưng mà sau khi ra tháng thì những chuyện tồi tệ này đã làm cho cô nghỉ ngơi không được tốt, hiện tại xem ra là đã bị tổn thương gan nội tạng.
Lúc đầu dự định cứ xem bệnh cho Thẩm Hạ Lan như thế, bây giờ nghĩ lại hay là chờ Thẩm Hạ Lan tỉnh dậy rồi khám mới tốt hơn.
Lam Tử Thất đánh thức Thẩm Hạ Lan dậy.
Thẩm Hạ Lan mơ mơ màng màng, lúc nhìn thấy Lam Tử Thất vẫn còn có chút mờ mịt.
“Tử Thất, sao cậu lại đến đây?”
“Ngủ đến nỗi hồ đồ rồi hả?
Không phải cậu điện thoại cho tớ đến đây à, thân thể đã khỏe hơn chút nào chưa? Sao chỉ đến tháng mà làm cậu yếu ớt như vậy cơ chứ?”
Lam Tử Thất vô cùng lo lắng đỡ Thẩm Hạ Lan ngồi dậy.
Lúc này Thẩm Hạ Lan mới kịp phản ứng lại.
“Đúng đúng đúng, cậu nhìn tớ đi, đã sắp bị bệnh mất trí nhớ của người già rồi này”
Thẩm Hạ Lan nở nụ cười nhạt, đứng dậy phát hiện trong căn phòng còn có thêm một người xa lạ.
“Người này là…”
“Đây là bác sĩ Bạch Tử Đồng, viện trưởng bệnh viện quân khu, là vợ của Tô Nam bạn của chồng cậu đấy, là Diệp tổng nhà cậu nhờ bác sĩ Bạch đến đây khám bệnh cho cậu”
Lời nói của Lam Tử Thất làm Thẩm Hạ Lan cảm thấy hơi mất lịch sự.
“Bác sĩ Bạch, xin lỗi nha, tôi không biết”
Cô muốn cử động nhưng lại cảm thấy ở phía dưới có một dòng lũ lớn, cả người lập tức trở nên hơi lúng túng.
Thẩm Hạ Lan cũng không ngờ là mình lại ra một lượng lớn như thế, bây giờ vừa mới cử động chỉ sợ là sẽ làm bẩn ga giường, bây giờ đứng dậy cũng chỉ có thể làm cho mình càng thêm xấu hổ, huống hồ gì cô còn hơi choáng váng.
Trong nháy mắt cô cử động thì Bạch Tử Đồng đã nghe thấy một mùi máu tươi, bây giờ lại nhìn dáng vẻ hiện tại của Thẩm Hạ Lan, không khỏi đưa tay giữ cổ tay của cô lại, sắc mặt có hơi ngưng trọng.
“Mợ Diệp, tình huống này của cô đã kéo dài bao lâu rồi?”
“Ngày hôm nay tôi vừa mới đến kỳ, là như vậy á, sao vậy?”
Trước kia Thẩm Hạ Lan không như vậy, cho nên khi cô nghe thấy Bạch Tử Đồng hỏi như thế thì cô không khỏi có chút lo lắng.
“À, không có gì đâu, chỉ là hỏi một chút mà thôi, trước kia ra khoảng bao nhiêu?”
“Vẫn ổn, không có nhiều như vậy, lần này tôi cảm thấy rất không bình thường, hơn nữa còn choáng váng, có hơi mệt mỏi”
Thẩm Hạ Lan nói triệu chứng của mình.
Bạch Tử Đồng cười nói: “Ra một lượng lớn như thế, nếu như cô không bị choáng váng hoa mắt thì mới là kỳ quái đó. Không có chuyện gì đâu, chỉ là phản ứng tự nhiên của thân thể sau khi sinh non mà thôi, chắc là do ác lộ chưa được sạch sẽ, lần này tôi sẽ mang một ít về. Đau bụng có đúng không, có phải là cảm thấy rất khó chịu?”
Nghe thấy những gì Bạch Tử Đồng nói không khác gì mấy so với triệu chứng của mình, Thẩm Hạ Lan liền vội vàng gật đầu.
“Đúng đúng đúng, bụng đau thì cũng không phải là đau lắm, nhưng mà chính là có một loại cảm giác đau ngâm ngầm, hơn nữa phần bụng hai bên tôi cảm thấy như là còn có máu chảy xuống”
“Đây là chuyện bình thường thôi, không cần phải lo lắng đâu, nhưng mà cô cứ chảy máu như thế này là không thể được, tôi phải truyền nước cho cô.
Mặc dù là đào thải những thứ bẩn thỉu như thế này ra là tốt, nhưng mà cũng không thể mặc kệ sức khỏe của mình, có phải không? Bây giờ cô rất yếu ớt”
“Vậy phải làm sao bây giờ, có cần phải bồi bổ không á?”
Lam Tử Thất nghe thấy cơ thể của Thẩm Hạ Lan yếu ớt liền trở nên khẩn trương, vội vàng hỏi.
Bạch Tử Đồng lắc đầu nói: “Không cần bồi bổ đâu, hiện tại cô ấy thuộc về tình trạng có bồi bổ cũng không thể tiêu được, chỉ có thể chậm rãi điều trị. Mợ Diệp, tha thứ cho tôi nói thẳng, trong đoạn thời gian gần đây có lẽ là cô cần phải phối hợp với tôi”
“Phối hợp? Sao phải phối hợp?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy chỉ là đến kỳ, chắc cũng không có chuyện gì.
Bạch Tử Đồng cười tủm tỉm làm Thẩm Hạ Lan cũng nhìn không ra cái gì.
“Đương nhiên là tôi nói như thế nào thì cô làm như thế đó, gần đây cô đừng đụng vào nước lạnh nha, tốt nhất là giống như ở cữ vậy đó, chú ý giữ ấm, chú ý bồi bổ khí huyết. Còn nữa, cô đừng suy nghĩ quá nhiều, chuyện nào không cần hỏi thì cô đừng có hỏi, cứ yên tâm tĩnh dưỡng sức khỏe. Gần đây Diệp tổng không có ở trong nước, về phần sinh hoạt vợ chồng tôi cảm thấy cũng không cần phải lo lắng”
Câu nói cuối cùng của Bạch Tử Đồng làm cho Thẩm Hạ Lan phải đỏ mặt.
“Bác sĩ Bạch, dựa vào tình huống hiện tại của tôi, cho dù anh ấy có ở trong nước, tôi cũng không thể làm gì được”
Lời này vừa mới nói ra, Lam Tử Thất lập tức nở nụ cười.
“Cậu nghĩ đi đâu vậy hả? Đều đã có bộ dạng này rồi mà còn nghĩ chuyện đó của Diệp tổng nhà cậu, tớ nói này, Diệp tổng nhà cậu có biết vợ của mình là một người đói khát như thế không?”
“Cậu xéo đi, nói tào lao cái gì đó?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy trên mặt nóng bừng.
Cô với Lam Tử Thất nói chuyện không kiêng cử thì cũng thôi đi, không ngờ đến ở trước mặt của Bạch Tử Đồng mà Lam Tử Thất cũng như thế này, lập tức làm cho Thẩm Hạ Lan cảm thấy lạnh lùng.
Ngược lại là Bạch Tử Đồng cũng không nói cái gì, chỉ là cười có chút tùy tính.
“Không có gì, thực sắc tính dã, theo như lão khổng tử nói, tôi cũng là phụ nữ mà, tôi hiểu”
“Ai nha bác sĩ Bạch”
Thẩm Hạ Lan thật sự hận tìm không được một cái lỗ để chui vào.
Cô đâu có phải là loại phụ nữ này đâu chứt Nhưng mà cũng chính bởi vì một hai câu nói này, khoảng cách của ba người phụ nữ đã được kéo gần lại trong nháy mắt.
Lam Tử Thất thấy Bạch Tử Đồng chuyện trò vui vẻ, cũng không có gì không thích hợp, đương nhiên rất yên lòng, cũng có tâm tư nói đùa.
“Cậu nói cậu một chút đi, có phải là gả vào hào môn cho nên làm kiêu rồi không hả? Đến tháng một lần mà giày vò cậu thành cái dạng này, cậu nói xem một lát nữa tớ phải nói với mẹ Thẩm như thế nào đây hả? Nói là cậu đến tháng chảy máu quá nhiều cho nên dính giường, còn không phải là để mẹ Thẩm cười chết là”
“Cậu im miệng lại cho tớ nha!”
Thẩm Hạ Lan cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Nếu như là bị bệnh khác thì cũng được, hiện tại là bởi vì chút chuyện của phụ nữ mà làm cho viện trưởng bệnh viện quân khu phải đến đây, nếu như chuyện này để cho Diệp Ân Tuấn biết được, còn không biết sẽ như thế nào.
Nghĩ đến Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan không khỏi hỏi một câu.
“Bác sĩ Bạch, cô có biết là Diệp Ân Tuấn nhà chúng tôi đi đến nước nào không vậy?”
“Hả?”
Bạch Tử Đồng có hơi ngơ ngác.
“Mợ Diệp hỏi như thế này, sao tôi biết được?”
Thẩm Hạ Lan lập tức ngượng ngùng.
“Đúng vậy đó, tôi hồ đồ rồi, chỉ là hiện tại điện thoại của anh ấy không liên lạc được, không biết bây giờ anh ấy đang ở đâu nữa. Lúc trước gọi điện thoại với anh ấy, tôi cũng quên hỏi, còn không phải là tôi nghĩ anh ấy với chồng của cô là bạn của nhau, có lẽ là chồng của cô biết gì đó”
Nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Bạch Tử Đồng cười nói: “Mặc dù Tô Nam với Diệp tổng là bạn bè, nhưng mà cũng không nói những chuyện trên thương trường đâu, dù sao thì lĩnh vực của mọi người khác biệt nhau, không có tiếng nói chung”
“Cũng đúng”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy có lẽ là mình thật sự làm kiêu rồi. Tại sao bây giờ cô lại càng nhớ Diệp Ân Tuấn thêm nữa vậy chứ, chỉ cần là những người có liên quan đến Diệp Ân Tuấn, cô đều muốn hỏi tình huống của Diệp Ân Tuấn, loại tâm trạng bất an đó cứ luôn kéo dài làm cho cô cảm thấy không yên lòng.
Bạch Tử Đồng xoay người lại chuẩn bị thuốc truyền cho Thẩm Hạ Lan, nhưng mà trong nháy mắt xoay người, nụ cười trên mặt liền biến mất, thay vào đó là một sắc mặt vô cùng lo lắng.
CHƯƠNG 444: KHÔNG PHẢI LÀ NÓI MỘT CÂU XIN LỖI THÌ CÓ THỂ ĐƯỢC THA THỨ.
Cô ta nhìn thuốc ở trong tay, nhíu mày lại, nhanh chóng tiêm vào trong bình truyên. Trong nháy mắt quay đầu nhìn về phía Thẩm Hạ Lan, sắc mặt của Bạch Tử Đồng đã trở nên ôn hòa như gió xuân.
“Một lát nữa lúc ghim kim tiêm, chắc có lẽ là hơi đau một chút, cô kiên nhẫn chút nha”
Cảm giác mà Bạch Tử Đồng mang đến cho người ta chính là một loại cảm giác làm cho người ta hết sức thoải mái, mặc dù đây là lần đầu tiên gặp nhau, nhưng mà Thẩm Hạ Lan cảm thấy ở chung với cô ta rất dễ chịu, rất thoải mái.
“Không sao đâu, tôi không có yếu ớt như vậy.’ “Đúng rồi đó bác sĩ Bạch, cô cứ dùng sức mà đâm cậu ấy đi, cậu ấy không có dễ hỏng như vậy đâu”
Lam Tử Thất nghịch ngợm nói lại đùa giỡn với Thẩm Hạ Lan.
“Thôi cậu đừng có nói nữa, cậu có tin là tớ sẽ đánh cậu không hả, một lát nữa tớ sẽ làm cho Tống Đình không có thời gian chăm sóc cho cậu.”
Lúc Thẩm Hạ Lan nhắc tới Tống Đình, sắc mặt của Lam Tử Thất có hơi ửng hông.
“Không có ai như cậu hết ấy! Cậu như thế này gọi là lấy việc công làm việc tư, cẩn thận tớ kêu Tống Đình từ chức, mặc kệ mấy cái chuyện lộn xộn trong nhà mấy người”
“Ái chà chà, bây giờ cậu nói chuyện hùng hổ như vậy luôn hả, cậu kêu Tống Đình đến đây từ chức với tớ xem nào.”
Thẩm Hạ Lan nhạo báng Lam Tử Thất, làm cho Lam Tử Thất đỏ bừng cả khuôn mặt.
“Cậu đừng có kích thích tớ nha, tớ nói cho cậu biết, hiện tại tớ cũng thấy là Diệp tổng không có ở đây, chờ đến lúc anh ta trở về rôi, cậu xem xem tớ có để cho Tống Đình hầu hạ cặp đôi hai người hay không.”
Lam Tử Thất hừ lạnh một tiếng, cái căm hất lên cao, dáng vẻ không ai sánh bằng làm cho Thẩm Hạ Lan không thể nhịn cười được.
Thấy tâm trạng của Thẩm Hạ Lan cũng không tệ lắm, Bạch Tử Đồng âm thầm thở một hơi nhẹ nhõm, sau đó cười nói: “Mợ Diệp, cô muốn vào phòng vệ sinh xử lý trước hay là chờ sau khi tôi làm xong rồi thì tôi sẽ đi với cô?”
Lời nói này làm Thẩm Hạ Lan lúng túng một lần nữa.
Thiếu chút nữa là cô quên đi chuyện xấu hổ ở phía dưới mình.
“Tôi thật sự ngại quá.”
Sắc mặt của cô có hơi ửng đỏ.
“Không có chuyện gì đâu, chúng ta đều là phụ nữ cả mà, đều hiểu thôi”
Bạch Tử Đồng cười cười, Lam Tử Thất lập tức hiểu ngay.
“Má ơi, cậu làm ướt giường rồi hả”
“Cậu còn nói nữa!”
Thẩm Hạ Lan thật sự cảm thấy là mình nên tìm cái gì đó để bịt cái miệng của Lam Tử Thất lại mới được.
Bạch Tử Đồng cười nói: “Không có chuyện gì đâu, đây đều là phản ứng bình thường cả thôi, không cần phải để ý nhiều như vậy. Tôi thấy để cô Lam đỡ cô đi vào trong nhà vệ sinh xử lý một chút, nơi này cứ giao lại cho tôi.’ “Vậy thì sao có thể được chứ, chờ một lát nữa để tôi tự dọn”
Làm sao Thẩm Hạ Lan có thể để Bạch Tử Đồng ra tay?
Bạch Tử Đồng lại cười nói: “Không có chuyện gì đâu, sau này mọi người là bạn bè của nhau, hai người cũng đừng có khách khí với tôi mà, trực tiếp gọi tên của tôi là được rồi, tôi với hai người cũng không lớn hơn bao nhiêu”
Nghe Bạch Tử Đồng nói như vậy, Thẩm Hạ Lan và Lam Tử Thất đương nhiên cũng vui vẻ.
Cuối cùng Thẩm Hạ Lan nói không lại Lam Tử Thất, được cô đỡ lấy đi vào trong nhà vệ sinh.
Sau khi Bạch Tử Đồng vén chăn lên, nhìn màu máu đỏ sậm ở trên chăn bông, lông mày lại nhíu chặt lại với nhau.
Cô ta thừa dịp lúc Thẩm Hạ Lan không có chú ý, nhanh chóng lấy một ít máu, lúc này mới thay ga giường, trải ga giường mới lên.
Lúc Thẩm Hạ Lan và Lam Tử Thất trở về, sắc mặt của Thẩm Hạ Lan lại tái nhợt thêm mấy phần.
Chỉ là đi vào nhà vệ sinh, cô giống như là đã mất đi rất nhiều khí huyết, cái này khiến cho Bạch Tử Đồng cảm thấy lo lắng.
“Nhanh chóng nằm xuống đi, hai ngày nay là ngày ra nhiều nhất, cô cũng không thể vất vả quá mức được. Cô Lam, có người nào hoặc là chuyện gì không cần thiết thì cũng không cần phải làm kinh động đến mợ Diệp đâu”
Lam Tử Thất lập tức hiểu ý của Bạch Tử Đồng ngay.
“Tôi biết rồi, có lẽ là hiện tại có thể làm kinh động đến cậu ấy cũng chỉ có Diệp tổng nhà bọn họ thôi”
Thẩm Hạ Lan bị trêu chọc có chút đỏ mặt.
“Cậu còn nói nữa!”
Cô trừng mắt nhìn Lam Tử Thất, sau đó nhìn về phía Bạch Tử Đồng rồi nói: “Tôi nói này Tử Đồng, cô cũng đừng có gọi tôi là mợ Diệp nữa, cứ trực tiếp gọi tôi là Hạ Lan cũng được”
“Được”
Bạch Tử Đồng rất tốt tính, rất dễ nói chuyện.
Cô ấy lại tiêm chút thuốc cho Thẩm Hạ Lan, sau đó cười nói: “Hai người nói chuyện với nhau trước đi, tôi đi xuống dưới nói chuyện với mẹ Thẩm một chút, nhằm để cải thiện bữa ăn cho cô, thân thể này của cô chỉ dựa vào thuốc để điều dưỡng cũng không được nữa: “Tôi bị thiếu máu hả? Lúc tôi ở cữ vẫn rất tốt mà”
Ít nhiều gì Thẩm Hạ Lan vẫn có chút bất an.
Bạch Tử Đồng cười nói: “Lúc cô ở cữ rất tốt, đó là chuyện không sai, nhưng mà lúc cô sinh non đã làm tổn thương đến gốc rễ. Lúc Tô Nam trở về tôi có nghe nói rồi, mẹ Trương quả thật quá đáng, ghê tởm với lại không có nói câu nào dễ nghe, cô không nghe lời bác sĩ có đúng không vậy?”
“Cái gì?”
Thẩm Hạ Lan không hiểu gì hết.
Bạch Tử Đồng suy nghĩ một chút rồi nói: “Cô với Diệp tổng không nhịn được quan hệ vợ chồng có đúng không?”
“Cái này có ảnh hưởng hả?”
Thẩm Hạ Lan vội vàng cúi đầu xuống, mặt đỏ đến cổ.
“Ôi cha, lúc nấy là ai nói mình không đói khát vậy chứ, cái này là sao thế này? Bị đánh vào mặt rồi chứ gì?”
Lam Tử Thất còn đang cười trên nỗi đau của người khác, liền bị Thẩm Hạ Lan nhéo một cái.
“Ui da! Đau! Thẩm Hạ Lan cậu giở trò, tự mình làm mà còn không cho người khác nói hả?”
“Tớ cũng không tin là cậu với Tống Đình chưa từng làm!”
Thẩm Hạ Lan tức chết đi được.
Ngày hôm nay Lam Tử Thất đặc biệt đến đây để đối nghịch với cô đó hả?
Bạch Tử Đồng thấy bọ đùa giỡn như thế này, không khỏi cười nói: “Có cô Lam ở đây, tôi không lo lắng tâm trạng của cô sẽ không ổn”
“Cậu ấy chỉ biết chọc tức tôi”
Đương nhiên là Thẩm Hạ Lan biết rõ ý của Bạch Tử Đồng, nhưng mà vẫn không thể làm cho Lam Tử Thất đắc ý được.
“Tử Đồng, ý của cô nói là tôi sinh hoạt vợ chồng cho nên mới như thế này đó ư?”
Thẩm Hạ Lan cũng đã nghe ra đã xảy ra chuyện gì.
Bạch Tử Đồng nhẹ gật đầu rồi nói: “Theo lý thuyết thì có lẽ qua một tháng ở cữ thì sẽ không có chuyện gì, nhưng mà cô với Diệp tổng vẫn nên chú ý một chút”
SÁT Thẩm Hạ Lan có chút thất vọng.
Bây giờ cô có muốn thì cũng không thể bắt được người.
Nhớ đến Diệp Ân Tuấn vì không đụng chạm vào cô, từng để Tô Nam hạ thuốc cho mình, ít nhiều gì Thẩm Hạ Lan cũng có hơi cảm động.
“Thật ra thì cũng không phải là ý của anh ấy đâu, lúc trước vì tôi, anh ấy còn để Tô Nam nhà của cô kê thuốc cho anh ấy, tôi còn thật sự không thể hiểu được, thỏa mãn cho anh ấy một lần, sau đó là do tôi chủ động”
Âm thanh của Thẩm Hạ Lan không lớn, cũng có chút ngượng ngùng, trực tiếp làm cho Lam Tử Thất nghe đến nỗi phải mở to hai mắt.
“Này này, cậu chủ động hả? Cậu vẫn còn là Thẩm Hạ Lan ngây thơ đơn thuần mà tớ đã biết đó à?”
“Cậu đi ra đi!”
Thẩm Hạ Lan bị Lam Tử Thất trêu chọc có chút nóng nảy, thật sự rất muốn đánh người.
Lam Tử Thất ở một bên lại cười lên ha hả.
“Được rồi, đừng có chọc cô ấy nữa, hiện tại cô ấy đang rất yếu, cô ấy chịu không nổi ồn ào như vậy đâu”
Bạch Tử Đồng thấy cảm xúc của bọn họ rất tốt, đương nhiên rất vui nhưng, mà hiện tại sức khỏe của Thẩm Hạ Lan quả thật không quá thích hợp.
Lam Tử Thất ngồi ở trước giường của Thẩm Hạ Lan.
“Được được được, tớ sẽ hầu hạ cậu mà, có được chưa?”
“Cái này còn tạm được”
Hiện tại Thẩm Hạ Lan cảm thấy thật may mắn khi ở bên mình có bạn bè giống như là Lam Tử Thất và Bạch Tử Đồng, cô cũng sẽ không cô đơn và khó chịu như thế.
Nếu không thì cô cũng không biết mình phải làm như thế nào khi mình nhớ Diệp Ân Tuấn điên cuồng.
Bạch Tử Đồng đứng dậy đi ra ngoài tìm mẹ Thẩm để nói chuyện cải thiện bữa ăn.
Lam Tử Thất cười nói với Thẩm Hạ Lan: “Cậu nhìn bác sĩ Bạch đi kìa, có khí chất biết bao nhiêu, tớ nghe nói câu chuyện tình yêu lúc trước của cô ấy và Tô Nam là một giai thoại đó.”
“Sao cậu lại biết tất cả mọi chuyện thế?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy hiện tại Lam Tử Thất sống vô cùng tự do tự tại, tin tức mà cô biết được, người mà cô quen biết hình như là còn nhiều hơn mình.
Lam Tử Thất dương dương đắc ý nói: “Đương nhiên rồi, bên cạnh tớ có một người đàn ông đắc lực mà”
“Ô ô, nhìn bộ dạng ngọt ngào của cậu đi, dự định lúc nào kết hôn thế?”
“Vẫn còn không biết nữa, chờ Tống Đình quyết định rồi hãng nói”
Lam Tử Thất ngượng ngùng nói, trông giống như là cô gái nhỏ.
Thẩm Hạ Lan nhìn ra được cô ấy thật sự lún sâu vào rồi.
Cũng may con người của Tống Đình thật sự rất tốt, cũng có thể để cho người ta yên tâm, ở cùng một chỗ với Lam Tử Thất, Thẩm Hạ Lan vẫn cảm thấy hài lòng.
“Cậu đó nha, đừng có khi dễ người ta quá đó.”
“Tớ mới không có vậy”
Hai người trêu chọc với nhau, cười đùa vui vẻ.
Lam Tử Thất cảm thấy ánh nắng có hơi gắt, lúc đứng lên đi đến cửa sổ để kéo rèm cửa lên, không khỏi nhìn thấy Hoắc Chấn Đình đang chờ ở bên ngoài.
Cô vẫn còn nhớ rõ lời của Bạch Tử Đồng, hiện tại tình trạng cơ thể của Thẩm Hạ Lan vẫn nên đừng để cô quan tâm đến những chuyện và người không cần thiết.
“Hạ Lan”
“Hả?”
“Ở bên phía bà cụ nhà họ Hoắc, cậu tính như thế nào?”
Lam Tử Thất đột nhiên mở miệng hỏi làm Thẩm Hạ Lan bất ngờ.
“Không tính toán gì hết, tớ đã làm chuyện mà tớ nên làm, về phần sau này có như thế nào thì cứ tùy bọn họ đi, tớ cũng không muốn phải quan tâm nhiều đến chuyện của nhà họ Hoắc nữa, cũng không muốn nghe. Cậu muốn nói cái gì?”
“Không có gì?”
Lam Tử Thất nhún vai nói: “Tớ chỉ muốn khuyên cậu, bây giờ cậu thừa dịp không có Diệp tổng ở nhà, tĩnh dưỡng cho thật tốt đi, người nào và chuyện nào không đáng giá để quan tâm thì không cần phải quan tâm, cậu phải bảo dưỡng thân thể cho thật tốt, chờ Diệp tổng nhà cậu trở về, hai người lại điên long đảo phượng cái gì nữa đó”
“Cậu lại nói bậy rồi! Cái tên háo sắc này, hiện tại cậu đi theo Tống Đình rồi, tại sao nói vài câu thì lại không thể rời khỏi chữ sắc kia chứ?”
Thẩm Hạ Lan bị Lam Tử Thất làm cho mắc cỡ chết đi được.
Đang nói chuyện, Bạch Tử Đồng đã trở về nhìn thấy bọn họ đang giỡn với nhau, cười nói: “Tình cảm của hai người quả thật là rất tốt, chỉ mới qua có một lát thôi, thế mà lại âm ï lên nữa rồi?”
“Là cậu ấy bắt nạt tôi”
Lam Tử Thất cười đùa giống như là một đứa con nít.
Thẩm Hạ Lan lười phải so đo với cô, nói với Bạch Tử Đồng: “Cô có bận nhiều việc lắm không, nếu không thì ở lại đây ăn cơm tối đi, mẹ của tôi nấu ăn rất ngon đó”
“Hạ Lan, cậu giữ bác sĩ Bạch ở lại đây dùng cơm, thế thì bác sĩ Tô phải làm sao bây giờ, còn không phải là một lát nữa sẽ tìm đến nhà?”
Bạch Tử Đồng lắc đầu nói: “Bây giờ ngoại trừ việc trêu ghẹo Hạ Lan thì cô còn trêu ghẹo tôi nữa có đúng không hả?”
“Không không, nói đùa thôi”
Lam Tử Thất vội vàng khoát tay, nhưng mà lại cười nói: “Bác sĩ Bạch, cô chăm sóc cho Hạ Lan giúp tôi một chút đi, để tôi đi xuống dưới mua chút đồ”
“Cậu muốn mua cái gì thế, ở chỗ của tớ cái gì cũng có mà”
Thẩm Hạ Lan có chút tò mò mà hỏi một câu.
Lam Tử Thất trực tiếp nói một câu: “Tớ muốn mua đồ lót, cậu có thể cho tớ mặc không hả?”
“Cậu cút nhanh lên đi!”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy bây giờ Lam Tử Thất không còn sợ gì hết, cái gì cũng dám nói.
Lam Tử Thất cười hì hì rời khỏi phòng.
Cô nhanh chóng đi đến cổng nhà họ Thẩm.
Hoắc Chấn Đình nhìn thấy cô đi ra, không khỏi nhanh chóng bước lên.
“Thế nào rồi, sức khỏe của Hạ Lan vẫn còn ổn chứ?”
Lam Tử Thất thu hồi lại dáng vẻ cười đùa tí tởn của mình, nhìn Hoắc Chấn Đình rồi nói: “Anh Hoắc, nếu như anh thật sự muốn tốt cho Hạ Lan thì tôi khuyên anh gần đây vẫn nên đừng có tới, cũng không cần phải mang đến bất cứ chuyện gì ở nhà họ Hoắc các anh đến cho Hạ Lan đâu”
Hoắc Chấn Đình hơi bất ngờ hỏi: “Rốt cuộc là con bé như thế nào?”
“Cũng không có gì hết, chỉ là di chứng của lần sinh non khi trước mà thôi, hiện tại sức khỏe của cậu ấy rất yếu ớt. Phụ nữ bị bệnh ở phương diện này, anh cũng không thể giúp được gì đâu. Nếu như anh thật sự thương cậu ấy thì gần đây anh vẫn nên để cho cậu ấy tỉnh dưỡng thật tốt đi, mấy cái chuyện lộn xộn ở nhà của anh không phải là một câu xin lỗi của bà cụ nhà các anh thì có thể được tha thứ”
CHƯƠNG 445: CHÚNG TA LÀ BÁC SĨ, KHÔNG PHẢI LÀ THẦN TIÊN.
Nghe thấy Lam Tử Thất nói như vậy, Hoắc Chấn Đình lập tức nói không nên lời.
“Đây là ý của Hạ Lan à?”
“Anh cảm thấy là tôi sẽ cho Hạ Lan biết rằng anh đang ở bên ngoài ư?”
Lam Tử Thất nhìn Hoắc Chấn Đình, không khỏi thở dài một hơi rồi nói: “Anh Hoäc, đôi với nhà họ Hoäc các anh, Hạ Lan đã thất vọng cực độ rồi.
Các người cũng đã xử lý chuyện rất tuyệt tình, hiện tại đến đây vãn hôi có cân thiết không hả? Bà cụ nhà các anh tuổi thì đã lớn, có lẽ có một vài chuyện hiện tại đã làm cho bà ấy thấy hối hận, nhưng mà như vậy thì sao chứ? Một khi tổn thương đã hình thành, chẳng lẽ chỉ dựa vào các người lớn tuổi rồi, sắp xuống mồ, thế thì phải để người trẻ tuổi tha thứ ư? Huống hồ gì hiện tại Hạ Lan bị như thể này là do từ đâu tới ?người khác không biết, chẳng lẽ là anh Hoắc cũng không biết?”
“Anh suy nghĩ thật kỹ đi, Hạ Lan đã từng mạnh mẽ đến cỡ nào, bây giờ cậu ấy quả thật đã trở thành lâm đại ngọc rồi đó, anh có thể cảm nhận được sự thay đổi bên trong đó làm cho người ta đau lòng đến cỡ nào? Anh vẫn luôn nói anh là chú út của Hạ Lan, anh là vì muốn tốt cho cậu ấy, anh yêu thương cậu ấy, nhưng mà nếu như anh thật sự yêu thương cậu ấy thì tôi câu xin anh, nhờ anh, anh đừng xuất hiện ở trước mặt của cậu ấy nữa. Những chuyện lộn xộn nhà các người tạo ra cho cậu ấy vẫn còn chưa đủ nữa à? Bác sĩ Bạch đã nói cậu ấy thiếu máu bệnh tật, suy nghĩ cẩn thận cho nên mới có thể làm cho sức khỏe không tốt như thế, coi như tôi cầu xin anh đi, anh đi vê đi, sự tiếc nuối của bà cụ nhà các anh, Hạ Lan nhà chúng tôi không có cách nào đền bù được đâu.”
Lam Tử Thất đã nói đến cỡ này rôi, nếu như Hoắc Chấn Đình vẫn kiên trì thì cũng không khỏi quá đáng.
Anh ta nhìn về phía phòng của Thẩm Hạ Lan, mặc dù là có chút khổ sở nhưng mà vẫn thấp giọng nói: “Cô yên tâm đi, tôi sẽ không đến đây làm phiền con bé nữa đâu. Nhưng mà nếu như con bé thật sự có chuyện gì thì tôi hi vọng là đến lúc đó cô có thể nói cho tôi biết”
“Yên tâm đi”
Mặc dù là Lam Tử Thất hi hi ha ha ở trước mặt Thẩm Hạ Lan, nhưng mà cô thực sự muốn tốt cho Thẩm Hạ Lan, cô biết được chuyện giữa Thẩm Hạ Lan và nhà họ Hoắc từ trong miệng của Tống Đình, Lam Tử Thất đã từng muốn liều lĩnh chạy đến nhà họ Hoäc đòi lại công đạo cho Thẩm Hạ Lan, lại bị Tống Đình ngăn cản lại.
Dù sao thì chuyện giữa nhà họ Hoäc và Thẩm Hạ Lan, những người ngoài như bọn họ không có cách nào nhúng tay vào.
Nhưng mà bây giờ Lam Tử Thất thực sự không thể kìm chế được nữa.
Hoắc Chấn Đình còn muốn nói cái gì đó, nhưng mà có làm như thế nào cũng không mở miệng được.
Anh ta cô đơn xoay người lại, mang theo người của mình rời khỏi nhà họ Thẩm.
Cuối cùng Lam Tử Thất mới thở dài một hơi.
Cô đến siêu thị gân đó mua ít đồ, sau đó trở về nhà họ Thẩm.
Thẩm Hạ Lan đã ngủ rồi.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn thế mà cô ngủ nhanh ghê.
Lam Tử Thất có chút buồn bực, nhìn Bạch Tử Đồng một chút, thấp giọng hỏi: “Sao cậu ấy lại thích ngủ như vậy?”
“Bình thường thôi, ra nhiều máu như vậy thì tinh thân cũng sẽ không tốt, thuốc tương đối chậm, cô nhớ quan tâm nhiều một chút, tôi trở về bệnh viện một chuyến, một lát nữa sẽ trở lại”
Lời nói của Bạch Tử Đồng làm Lam Tử Thất hơi sững sờ.
“Cô còn trở vê nữa hả?”
“Ừ, cô ấy cần phải tiêm liên tục ba cái, cô không phải là y tá, có một số việc cô không làm được, tôi trở về bệnh viện sắp xếp một chút, sau đó lại trở lại đây: Nghe Bạch Tử Đồng giải thích như vậy, lúc này Lam Tử Thất mới thở phào một hơi.
“Làm phiền cô rồi”
“Phiền phức cái gì chứ, đây là chuyện mà tôi nên làm”
Bạch Tử Đồng cười cười, mang theo hòm thuốc rồi khỏi nhà họ Thẩm.
Sau khi rời khỏi nhà họ Thẩm, Bạch Tử Đồng trực tiếp gọi điện thoại cho Tô Nam.
“Tình huống của Diệp tổng như thế nào?”
Tô Nam lắc cái cổ đau nhức nhìn video giám sát ở trước mắt rồi nói: “Không tốt cho lắm, đang tiến hành vật lý trị liệu, sao vậy?”
“Tình huống của Thẩm Hạ Lan cũng không tốt cho lắm”
Lời nói của Bạch Tử Đồng làm cho sắc mặt của Tô Nam có chút khẩn trương.
“Sao vậy, đã xảy ra chuyện gì, không phải chỉ là thân thể có hơi khó chịu thôi hả?”
“Em khám ra không chỉ những thứ này, Tô Nam, để em trở về bệnh viện làm xét nghiệm máu, nếu như có thể thì qua mấy ngày nữa tốt nhất nên mang cô ấy đến bệnh viện để kiểm tra toàn diện một lần, quan trọng nhất là phải kiểm tra tử cung”
Sắc mặt của Bạch Tử Đồng có hơi nghiêm trọng, giọng điệu cũng không còn nhẹ nhàng.
“Tử cung như thế nào?”
“Em nghỉ ngờ hiện tại là điềm báo tử cung chảy nhiều máu, máu bài trừ lúc có kinh nguyệt là màu đỏ sãm biến thành màu đen, hơn nữa mùi cũng rất nồng, cục máu quá nhiều, em không có dụng cụ để kiểm tra, chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm nhiều năm mà phán đoán. Em đã tiêm thuốc cầm máu cho cô ấy rồi, có thể khống chế lại hay không thì cũng còn chưa biết nữa, hơn nữa cảm xúc của cô ấy cũng thật sự không tốt, gần đây rất thích ngủ, tinh thần uể oải. Nếu như có thể mà nói thì em vẫn hy vọng Diệp tổng có thể ở bên cạnh của cô ấy, anh phải biết rằng một khi mà phụ nữ rơi vào trạng thái này thì chính là thời điểm bất lực và yếu ớt nhất”
Bạch Tử Đồng thấp giọng nói.
Tô Nam lại nói chuyện có chút khó khăn: “Nhưng mà ở bên phía Ân Tuấn cũng không thể thả lỏng được, hiện tại tình trạng cơ thể của cậu ấy căn bản không thể trở về được, cho dù có trở về thì tất cả cũng không thể làm được gì hết, nếu như lúc này lại để Thẩm Hạ Lan biết tình trạng cơ thể hiện tại của Diệp Ân Tuấn, em nói xem cô ấy có chịu nổi không đây?”
Đáp án đương nhiên là không thể rồi Bạch Tử Đồng biết điểm này rất rõ ràng.
“Nhưng mà nếu như bây giờ cô ấy thật sự gặp phải vấn đề về tử cung, cũng nên có người ký tên, em sợ lại có tình huống xấu nhất, anh hiểu không?”
“Anh biết, chúng ta cố gắng chữa trị cho Thẩm Hạ Lan đi có được không nào? Không cần biết dùng thủ đoạn nào, cũng phải làm cho cô ấy khỏe hơn”
“Tô Nam, chúng ta là bác sĩ chứ không phải là thần tiên, có một vài loại bệnh anh không biết, không phải là chúng ta không đành lòng thì có thể ngăn cản được. Em chỉ có thể nói là em sẽ dốc hết toàn lực mà cứu chữa cho cô ấy, nhưng mà có thể đạt được hiệu quả chúng ta muốn hay không thì thật sự là em không dám hứa chắc đâu”
Đương nhiên là Tô Nam hiểu ý của Bạch Tử Đồng.
“Anh biết mà, là do anh vội vàng, anh sẽ tìm thời gian để nói với Ân Tuấn”
“Ừ, hiện tại Thẩm Hạ Lan cần nhất chính là sự quan tâm của Diệp tổng, anh kêu anh ta nếu có thời gian rảnh thì gọi điện thoại cho cô ấy đi, có đôi khi sức lực tinh thần cũng là một loại chống đỡ”
“Được rồi”
Tô Nam cúp điện thoại, sắc mặt lại có chút nghiêm túc.
Tại sao lại đồng thời xảy ra chuyện vậy chứ?
Nếu như bây giờ sức khỏe của Diệp Ân Tuấn không phải là như vậy, có lẽ là anh ta sẽ thật sự nói tất cả những chuyện này cho anh biết.
Nhưng mà bây giờ nếu như nói cho Diệp Ân Tuấn biết tình huống của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn có còn an tâm ở lại nơi đó không?
Tô Nam thật sự rất rối rắm.
Tin tức của người bên câu lạc bộ Hoàng Quan vừa đến, nói là đã tìm được Tiểu Vy rồi.
Sau khi nghe thấy tin tức này, Tô Nam nhanh chóng chạy tới, lại nhìn thấy thi thể của Tiểu Vy.
“Có chuyện gì vậy?”
Sắc mặt của Tô Nam lập tức thay đổi.
Anh ta muốn là Tiểu Vy, muốn biết được rốt cuộc là ai đang hãm hại Diệp Ân Tuấn từ trong miệng của Tiểu Vy, nhưng mà bây giờ người đã chết rồi, anh ta hỏi cái gì đây?
Nhìn thấy sắc mặt của Tô Nam không tốt, giám đốc sảnh không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
“Anh Tô, chúng tôi cũng không biết nữa, lúc chúng tôi thông qua con đường tìm cô ta thì cô ta đã như thế này rồi”
Nhìn cả người của Tiểu Vy co rút, dáng vẻ miệng sùi bọt mép hiển nhiên là do hút thuốc phiện quá nhiều nên mới bị như vậy.
Tô Nam vội vàng ngồi xổm người xuống nâng cánh tay của Tiểu Vy lên, chỉ nhìn thấy trên cánh tay của cô ta có quá nhiều lỗ kim, vừa nhìn liền biết là thường xuyên bị tiêm vào.
Anh ta nhanh chóng rút máu của Tiểu Vy, sau đó lại làm kiểm tra, tâm trạng nặng nề rồi khỏi câu lạc bộ Hoàng Quan.
Sau khi trở lại bệnh viện, Tô Nam nhanh chóng làm kiểm tra, lúc này mới phát hiện Tiểu Vy chết là do sau khi bị người ta tiêm vào.
Nói cách khác, Tiểu Vy bị người khác diệt khẩu.
Rốt cuộc là ai lại muốn hãm hại Diệp Ân Tuấn?
Tai mắt còn lại linh hoạt như thế.
Lông mày của Tô Nam nhíu chặt lại với nhau.
Anh ta châm một điếu thuốc lên, lúc đang không biết phải tiếp tục điều tra như thế nào, điện thoại của Diệp Ân Tuấn lại gọi tới.
Mày kiếm của Tô Nam lại cau chặt hơn.
Anh ta mở video ra, nhìn thấy ở bên phía Diệp Ân Tuấn đã thu xếp xong rồi, thậm chí còn đã mặc quần áo đặc thù, lúc này mới thấp giọng nói: “Nhìn tỉnh thần của cậu có vẻ không tệ”
“Vẫn ổn, sao rồi, vợ của tôi vẫn khỏe chứ?”
Diệp Ân Tuấn là lo lắng cho Thẩm Hạ Lan, nhưng mà bây giờ lại không dám gọi điện thoại cho Thẩm Hạ Lan, anh sợ là nghe thấy âm thanh của cô, thế lại làm cho nỗi nhớ của anh càng sâu sắc hơn nữa.
Lúc bọn họ ở cùng với nhau rất ít khi phải tách ra, lần này còn không biết là phải tách ra bao lâu, thật ra thì Diệp Ân Tuấn rất không chắc chắn.
Tô Nam nhớ đến lời của Bạch Tử Đồng, muốn nói cái gì đó với Diệp Ân Tuấn, nhưng mà cuối cùng vẫn không nói ra khỏi miệng.
“Vẫn ổn, Tử Đồng vừa mới đi qua đó khám cho vợ của cậu, chỉ là đến tháng, sức khỏe có chút yếu ớt. Cậu cũng biết rồi đó, lần trước bị sinh non làm cho sức khỏe của cô ấy bị tổn thương không ít, cho nên lần này không khó tránh khỏi sẽ hơi khó chịu. Yên tâm đi, có Tử Đồng ở đó, không có việc gì đâu, việc bây giờ mà cậu cần làm là nhanh chóng để cho mình khỏe lên, ở bên đây cũng không còn bao nhiêu thời gian để cậu lãng phí”
Tô Nam nhẹ giọng nói.
Diệp Ân Tuấn nghe thấy là Thẩm Hạ Lan đến tháng, không khỏi nhớ đến dáng vẻ thích ngủ gần đây của cô, ít nhiều gì cũng có chút lo lắng.
“Yên tâm đi, tôi sẽ nhanh khỏe thôi. Đúng rồi, đã tìm được Tiểu Vy chưa?”
“Tôi cũng vừa mới định nói chuyện này với cậu, đã tìm được Tiểu Vy rồi, nhưng mà đã chết rồi, tôi đã đến hiện trường xem xét, thoạt nhìn hình như là Tiểu Vy hút quá nhiều cho nên tử vong, nhưng mà tôi đã kiểm tra máu và mí mắt của cô ta, chắc có lẽ là sau khi cô ta bị hại thì bị người khác tiêm vào, tạo thành hiện trường giả, cho nên manh mối của chúng ta đã bị cắt đứt rồi”
Tô Nam bất lực nói.
Diệp Ân Tuấn ở bên kia trâm tư một chút rồi nói: “Làm phiền cậu rồi, trong đoạn thời gian này còn phải chú ý đến động tĩnh trong nhà của tôi, chủ yếu là Hạ Lan”
“Cậu yên tâm đi, nhà họ Hoắc đã bắt Dư Khinh Hồng lại rồi, Tống Khinh Dao đang ở nhà của các cậu, Vương Quân cũng đã bị Diệp Nam Phương khống chế, hiện tại ngoại trừ kẻ đứng ở phía sau thì tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của chúng ta. Bây giờ vợ của cậu lại đến tháng, vừa vặn tôi để Tử Đồng khuyên cô ấy ở trong nhà tỉnh dưỡng, nếu như ở bên phía Hoắc Chấn Đình mà có cần thiết thì tôi cũng sẽ nói một tiếng. Đúng rồi, còn có một chuyện nữa, bà cụ Hoắc thật sự trúng độc rồi, có lẽ là muốn ra ngoài bí mật trị liệu, nhưng mà tuổi của bà ta đã lớn như vậy, không biết là có thể chịu đựng được không nữa”
Nghe Tô Nam nói như vậy, Diệp Ân Tuấn cũng không có cảm thấy gì hết. Bà cụ nhà họ Hoắc cũng coi như là tự làm tự chịu, mà ta không đáng để đồng tình.
Nhưng mà Diệp Ân Tuấn lại nghĩ đến một chuyện khác.
“Nói cho Hoắc Chấn Đình đi, để cho anh ta bớt tấm lòng người mẹ mà đến trêu chọc vợ của tôi, hiện tại vợ của tôi cần phải tĩnh dưỡng”
“Biết rồi”
Sau khi Tô Nam và Diệp Ân Tuấn cúp điện thoại, Diệp Ân Tuấn nhìn điện thoại một hồi lâu, phía trên có số điện thoại mà Thẩm Hạ Lan đã gọi tới.
Anh không biết hiện tại Thẩm Hạ Lan như thế nào, sức khỏe yếu ớt như thế, có chú ý giữ ấm hay không, có ai chăm sóc bên cạnh cô hay không?
Trong lòng của anh vô cùng lo lắng, hiện tại hận không thể mọc cánh bay đến bên người của Thẩm Hạ Lan, nhưng mà bây giờ anh không thể.
Diệp Ân Tuấn chưa từng cảm thấy khó chịu như thế này, lo lắng như thế này, anh lấy ảnh chụp lén Thẩm Hạ Lan từ trong điện thoại của mình ra, trong lúc nhất thời nhìn đến nỗi xuất thần.
Bình luận facebook