Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-478
Chương 478: Con còn biết đường về nữa hả
Thẩm Hạ Lan không khỏi nghĩ, tâm tư cũng đã trôi dạt đi rất xa.
Cô nghĩ đến khi mình nhìn thấy bộ dạng đau khổ vùng vẫy của Diệp Ân Tuấn, nghĩ đến Tô Nam nói anh tốt nhất nên quan sát thêm hai ngày, trái tim lại đau nhói.
Dương Tân nhân lúc Thẩm Hạ Lan không có để ý đến mình, khẽ thở phào một hơi.
Anh ta biết mình nên nhanh chóng thu liễm cảm xúc của mình, người trước mắt không phải là người mà mình có thể vọng tưởng.
Chiếc xe nhanh chóng vút bay.
Thẩm Hạ Lan và Dương Tân ai nấy đều mang tâm tư của mình, nhưng không nói gì cả.
Chiếc xe rất nhanh đã đến sân bay.
Thẩm Hạ Lan không chờ đợi được nữa mà xuống xe, nói với Dương Tân: “Anh đi đỗ xe trước đi, tôi vào đại sảnh trước”
“Chủ mẫu, không, tôi vẫn nên kêu là mợ chủ đi.
Mợ chủ, nhân viên của chỗ này phức tạp, hay là mợ đợi tôi đỗ xe xong rồi cùng vào với mợ”
Dương Tân vô cùng quan tâm vấn đề an toàn của Thẩm Hạ Lan.
“không cần đâu, tôi có thể tự bảo vệ mình mà, càng huống hồ chỗ này nhiều người, sẽ không có chuyện gì đâu, anh mau đi rồi về, tôi ở cửa số 3 đợi anh”
Thấy Thẩm Hạ Lan đã nói như vậy rồi, Dương Tân cũng không tiện tranh cãi nữa, nhanh chóng đi đỗ xe.
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng xuống xe, sau đó đi đến ga mà Diệp Ân Tuấn sẽ ra.
Có quá nhiều người, nhưng đôi mắt cô vẫn nhìn chăm chăm vào lối ra không chớp mắt lấy một cái, sợ để sót đi bóng ảnh của Diệp Ân Tuấn.
Nhưng Diệp Ân Tuấn không có đi ra từ đường thường, mà lợi dụng mối quan hệ đi ở đường màu xanh.
Khi anh đi ra đại sảnh, vừa quay đầu liền nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đang sốt ruột chờ đợi.
€ô nhón đôi chân, không ngừng trông ngóng bên trong, cái thần sắc lo lắng sốt ruột đó, khiến cho sự mệt nhọc mấy ngày này của Diệp Ân Tuấn vụt tan đi hết.
Anh nhanh chóng đi qua đó, từ đằng sau ôm lấy Thẩm Hạ Lan.
“Ai?”
Thẩm Hạ Lan theo bản năng hất vai, nhưng không hất được đối phương đi, không khỏi có chút bực bội, vừa định tiến hành một động tác thì nghe Diệp Ân Tuấn nói: “Bây giờ em thật sự càng lúc càng dữ rồi, vừa gặp mặt mà đã muốn hất anh đi?”
Thanh âm quen thuộc khiến cho Thẩm Hạ Lan khẽ sững sờ, sau đó nhanh chóng quay đầu lại, thì nhìn thấy khuôn mặt vô cùng quen thuộc đó xuất hiện ở trước mắt mình.
Anh gầy đi rồi!
Gầy đi rất nhiều!
Gầy hơn trên màn hình nhiều nữa.
Đôi mắt phụng đẹp đẽ đó cũng lõm vào trong, râu ria mọc ra, nhưng hoàn toàn không có tổn hại đến sự tuấn mỹ của anh.
Đầu mũi của Thẩm Hạ Lan chợt chua xót, khóe mắt lập tức đỏ bừng.
“Anh về rồi “Sao lại khóc rồi?”
Diệp Ân Tuấn đột nhiên có chút hoảng thần.
“Anh đùa với em thôi, em không có dữ, không có chút nào hết”
Anh có chút hoảng loạn tay chân muốn lau nước mắt cho Thẩm Hạ Lan, nhưng Thẩm Hạ Lan lại ôm lấy eo của anh, vùi đầu vào lồng ngực của anh, một chất lỏng ấm nóng xuyên thấu qua áo sơ mi của anh, trực tiếp bỏng da của anh.
“Em nhớ anh chết mất”
Thẩm Hạ Lan không phải một người ngang ngược, bây giờ sau khi biết tất cả những gì mà Diệp Ân Tuấn đã trải qua ở bên ngoài, tự nhiên càng đau lòng khôn xiết.
Tám ngày, đối với bọn họ mà nói, dài đằng đãng hệt như tám năm vậy.
Diệp Ân Tuấn thậm chí có cảm giác như đang nằm mơ vậy.
Anh quay về rồi!
Cuối cùng anh cũng quay về rồi!
Mang theo cơ thể khỏe mạnh quay về bên cạnh của Thẩm Hạ Lan.
Từ nay về sau, anh vẫn có thể ở bên cô, bảo vệ cô.
“Anh về rồi, anh cũng nhớ em”
Thấy Thẩm Hạ Lan khóc lóc sướt mướt, Diệp Ân Tuấn tuy cảm động trong lòng, nhưng nhiều hơn vẫn là đau lòng.
Đi tám ngày, biệt vô tâm tín, thật sự ủy khuất người vợ này rồi.
Thẩm Hạ Lan nhất thời kích động, làm thế nào cũng không kìm được nước mắt, nhưng sau khi khóc.
một hồi, vẫn ra khỏi lồng ngực của Diệp Ân Tuấn, vội vàng xem thử anh có bị thương không.
Diệp Ân Tuấn đương nhiên biết, nhưng không cho cô xem.
“Anh không sao, chỗ nào cũng ổn hết, chỉ là ăn ngoài không quen lắm, gầy đi một chút. Về rồi em phải chịu trách nhiệm nuôi anh béo lên một chút mới được đó”
Ánh mắt Diệp Ân Tuấn lấp lánh, trên mặt mang theo nụ cười, ai có thể nhìn ra được tám ngày này anh đã chịu đựng những sự dày vò nào chứ?
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, Thẩm Hạ Lan có lẽ sẽ tin câu nói anh rất ổn đó của Diệp Ân Tuấn, nhưng bây giờ cô chỉ cảm thấy chua xót và đau lòng.
“Chúng ta về nhà”
“Được, về nhà!”
Diệp Ân Tuấn dắt tay của Thẩm Hạ Lan.
Lại lần nữa được đan tay 10 ngón với cô, Diệp Ân Tuấn cảm thấy như đã xa cách vài thế kỷ rồi vậy.
Thật sự sợ cả đời này sẽ không còn cơ hội đi cùng nhau với Thẩm Hạ Lan như vậy nữa ng may ông trời thương xót, anh đã chống đỡ được.
Lúc Dương Tân tới, đúng lúc nhìn thấy Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan đang tình ý nồng nàn đi ra ngoài, không khỏi thu tâm mắt lại.
“Sếp Diệp, mợ chủ, tôi đi lái xe đây”
“Vất vả rồi”
Diệp Ân Tuấn cười nhạt, bây giờ cảm thấy ai cũng đều dễ thương hết, tất cả đều tốt đẹp.
Anh coi như là trọng sinh rồi.
Thẩm Hạ Lan không có hỏi gì, để cho Diệp Ân Tuấn năm tay mình.
Lòng bàn tay cô có chút thô ráp, có thể là tám ngày nay bám sắt bấu giường, cũng có thể là khi độc tố phát tác, đã tự làm mình bị thương. Tuy Diệp Ân Tuấn che giấu rất tốt, nhưng Thẩm Hạ Lan vẫn phát giác ra được vết thương trên người anh.
Trái tim Thẩm Hạ Lan đang khó chịu, rỉ máu, nhưng không nói gì cả.
Ra khỏi sân bay, xe của Dương Tân đã lái tới.
Sau khi Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan lên xe, mũi của Diệp Ân Tuấn khẽ nhíu lại.
“Mùi cồn. Ai bị thương vậy?”
Anh theo bản năng nhìn Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan vội vàng lắc đầu nói: “Không phải em, là Dương Tân”
Nghe Thẩm Hạ Lan nói như vậy, lúc này Diệp Ân Tuấn mới phát hiện tay của Dương Tân đang quấn băng, nhưng cái cách quấn độc đáo đó khiến mi tâm anh khẽ nhíu lại.
Đây là do Thẩm Hạ Lan đích thân quấn.
Nhưng Diệp Ân Tuấn không có biểu hiện ra ngoài, thấp giọng hỏi: “Sao lại bị thương rồi?”
“Không có gì, Sếp chỉ là bắt một tên trộm vặt, lúc đập vỡ kính không cẩn thận bị thương thôi”
“Sau này cẩn thận chút”
“Vâng”
Dương Tân đáp.
Diệp Ân Tuấn không nói gì nữa, nhưng mãi không có buông tay của Thẩm Hạ Lan ra.
“Tay của em sao lại lạnh như vậy? Lúc không có anh, có phải không chăm sóc tốt cho mình không?”
Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan cũng gầy rồi, hơn nữa sắc mặt cũng không tốt, không khỏi có chút lo lắng.
“Không sao, em ở nhà vẫn tốt hơn anh ở bên ngoài. Không cần lo lắng cho em, em không phải đang rất tốt sao?”
Thẩm Hạ Lan không muốn Diệp Ân Tuấn lo lắng cho mình, cô mỉm cười, giữa mi tâm toàn là nhu tình.
Diệp Ân Tuấn đột nhiên ôm cô vào lòng, thấp giọng nói: “Em không biết đâu, mấy ngày này anh nhớ em đến thể nào.”
Hồi nãy ở sân bay Thấm Hạ Lan tương đối thoải mái, chỏ đó không có bao nhiêu người quen biết mình, nhưng bây giờ thì khác, đây là ở trên xe, hơn nữa còn có Dương Tân nữa.
Cô bất giác đẩy Diệp Ấn Tuấn ra nói: “Vê nhà rồi nói”.
ngôn tình sủng
“Không đợi được nữa rồi, nhận lãi đã”
Nói xong, Diệp Ân Tuấn trực tiếp hôn lên đôi môi hồng của Thẩm Hạ Lan.
Tám ngày, không ai biết anh đã trải qua như thế nào, nếu như không phái trong đầu luôn nghĩ đến Thấm Hạ Lan, thì anh thật sự sẽ sụp đổ mất.
Bây giờ giai nhân đang ở trước mät, hơn nữa nhu tình như nước thế này, sao anh nhịn nổi!
Thẩm Hạ Lan có thể cảm nhận được ngọn lửa nóng bừng và sự cấp thiết của Diệp Ân Tuấn, càng có thể cảm nhận được sự bất an của anh, nhưng cuối cùng văn không nhân tâm Cô để mặc Diệp Ấn Tuấn tìm tòi, từ từ bản thân cũng có chút mê muội Dương Tân nhìn thấy cảnh nóng rực này, cố gảng khiến mình nhìn thẳng, nhưng sắc mặt ván có chút đỏ bừng.
Diệp Ấn Tuấn thực ra thật sự có chút không nhịn được, nhưng anh vân nhớ đây là đang ở đâu Đột nhiên ngấng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Thẩm Hạ Lan, so với bộ dạng trăng bệnh lúc nãy thì tốt hơn nhiều rồi, đôi con ngươi của cô còn có chút mê ly, mang theo một tia quyến rũ, loại phong tình này đương nhiên chỉ có mình Diệp Ân Tuấn được hưởng.
Anh nhìn Dương Tân ở trước mặt, thấy anh ta không có biếu hiện gì quá lớn, lúc này mới cởi áo khoác ngoài ra khoác lên người của Thẩm Hạ Lan, sau đó ôm cô vào lòng “Sức khỏe bây giờ tệ như vậy, làm sao mới được đây?”
“Em không sao.”
Thẩm Hạ Lan vân đang thở hồn hển.
Sự nhiệt tình của anh bây giờ đã khiến Thấm Hạ Lan có chút không chịu nổi rôi Không lẽ sức khỏe thật sự không được nữa rồi?
€ô có chút bị thương mà suy nghĩ, nhưng bởi vì đang ở trong vòng tay của Diệp Ấn Tuấn, cô thu liễm ánh mät, không có bị Diệp Ân Tuấn phát giác ra.
Dựa trên lông ngực của anh, nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ đó, Thẩm Hạ Lan lúc này mới cảm thấy yên tâm.
Cô không hỏi Diệp Ân Tuấn xử lý chuyện thế nào rồi, cũng không hỏi anh bất kỳ chuyện gì, chí im lặng nghe tiếng tim đập của Diệp Ân Tuấn, cảm thấy tất cả đều chân thật, là điêu cô cần phải năm lấy.
Bất giác, Thấm Hạ Lan ôm chặt lấy vòng eo của Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: “Em lạnh, ôm anh cho ấm chút”
“Được!”
Diệp Ân Tuấn nhàn nhạt mỉm cười đáp, nhưng lại nhạy cảm mà phát giác ra sự thay đổi cảm xúc của Thẩm Hạ Lan Tuy cô luôn che giấu sự bất an và đau lòng của mình.
Thẩm Hạ Lan đau lòng cho anh?
Tại sao?
Vì anh gầy đi rồi? Hay là vì cái khác Diệp Ân Tuấn đột nhiên phát hiện lần này gặp Thẩm Hạ Lan, tâm tư của cô hình như trâm hơn nhiều rồi Hai người ôm nhau suốt đường đi, về đến nhà tổ họ Diệp Tám ngày không gặp, Diệp Ân Tuấn phải về báo bình an với bà cụ Diệp.
Càng huống hồ đây cũng là ý của Thẩm Hạ Lan Khi bà cụ Diệp biết tin Diệp Án Tuấn về, đích thân đợi ở cửa.
Vào giây phút ngừng xe, Diệp Ân Tuấn nhìn thấy mái tóc trắng bạc của bà cụ Diệp, không khỏi có chút áy náy.
“Mẹ, con về rồi”
Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan cùng xuống xe.
Bà cụ Diệp nhìn anh một cái, thấy anh không có chuyện gì lớn, chỉ là gây đi một chút, lúc này mới nói: “Con còn biết đường về hả! Mẹ còn tưởng con quên cái nhà này, quên mất vợ con của con rồi chứ. Con có biết, con không có gọi điện thoại gì hết, khiến Hạ Lan lo cho con biết chừng nào không?”
Nghe thấy mẹ chồng đòi công đạo cho mình, Thẩm Hạ Lan vội vàng nói: “Mẹ, Ân Tuấn ở bên ngoài có chuyện gấp, không tiện gọi điện về. Bây giờ anh ấy không phải đã về rồi sao? Hơn nữa mẹ cả ngày đều lo lắng, bây giờ ảnh cũng đã về rồi, chúng ta mau vào.
trong đi có được không? Con cảm thấy hôm nay có chút lạnh đó”
Nói xong, Thẩm Hạ Lan bất giác kéo chiếc áo.
khoác của Diệp Ân Tuấn đang khoác trên người mình xuống.
Bà cụ Diệp thấy bộ dạng của Thẩm Hạ Lan, lập.
tức có chút đau lòng.
“Mau vào mau vào! Thằng nhóc thối, mẹ nói cho con biết, nếu như không phải nể mặt Hạ Lan, thì mẹ sẽ cho con đứng nghiêm kiểu quân lính ở bên ngoài đủ một giờ mới cho vào đó.”
Bà cụ Diệp tuy nói rất nghiêm khắc, nhưng vẫn đau lòng Diệp Ân Tuấn.
“Mau đi tắm đi, sau đó thay bộ đồ sạch sẽ. Hạ Lan sáng sớm đi đón mấy đứa nhỏ lại đi đón con, cũng có chút mệt rồi, con đừng dày vò nó nữa”
Thẩm Hạ Lan không khỏi nghĩ, tâm tư cũng đã trôi dạt đi rất xa.
Cô nghĩ đến khi mình nhìn thấy bộ dạng đau khổ vùng vẫy của Diệp Ân Tuấn, nghĩ đến Tô Nam nói anh tốt nhất nên quan sát thêm hai ngày, trái tim lại đau nhói.
Dương Tân nhân lúc Thẩm Hạ Lan không có để ý đến mình, khẽ thở phào một hơi.
Anh ta biết mình nên nhanh chóng thu liễm cảm xúc của mình, người trước mắt không phải là người mà mình có thể vọng tưởng.
Chiếc xe nhanh chóng vút bay.
Thẩm Hạ Lan và Dương Tân ai nấy đều mang tâm tư của mình, nhưng không nói gì cả.
Chiếc xe rất nhanh đã đến sân bay.
Thẩm Hạ Lan không chờ đợi được nữa mà xuống xe, nói với Dương Tân: “Anh đi đỗ xe trước đi, tôi vào đại sảnh trước”
“Chủ mẫu, không, tôi vẫn nên kêu là mợ chủ đi.
Mợ chủ, nhân viên của chỗ này phức tạp, hay là mợ đợi tôi đỗ xe xong rồi cùng vào với mợ”
Dương Tân vô cùng quan tâm vấn đề an toàn của Thẩm Hạ Lan.
“không cần đâu, tôi có thể tự bảo vệ mình mà, càng huống hồ chỗ này nhiều người, sẽ không có chuyện gì đâu, anh mau đi rồi về, tôi ở cửa số 3 đợi anh”
Thấy Thẩm Hạ Lan đã nói như vậy rồi, Dương Tân cũng không tiện tranh cãi nữa, nhanh chóng đi đỗ xe.
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng xuống xe, sau đó đi đến ga mà Diệp Ân Tuấn sẽ ra.
Có quá nhiều người, nhưng đôi mắt cô vẫn nhìn chăm chăm vào lối ra không chớp mắt lấy một cái, sợ để sót đi bóng ảnh của Diệp Ân Tuấn.
Nhưng Diệp Ân Tuấn không có đi ra từ đường thường, mà lợi dụng mối quan hệ đi ở đường màu xanh.
Khi anh đi ra đại sảnh, vừa quay đầu liền nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đang sốt ruột chờ đợi.
€ô nhón đôi chân, không ngừng trông ngóng bên trong, cái thần sắc lo lắng sốt ruột đó, khiến cho sự mệt nhọc mấy ngày này của Diệp Ân Tuấn vụt tan đi hết.
Anh nhanh chóng đi qua đó, từ đằng sau ôm lấy Thẩm Hạ Lan.
“Ai?”
Thẩm Hạ Lan theo bản năng hất vai, nhưng không hất được đối phương đi, không khỏi có chút bực bội, vừa định tiến hành một động tác thì nghe Diệp Ân Tuấn nói: “Bây giờ em thật sự càng lúc càng dữ rồi, vừa gặp mặt mà đã muốn hất anh đi?”
Thanh âm quen thuộc khiến cho Thẩm Hạ Lan khẽ sững sờ, sau đó nhanh chóng quay đầu lại, thì nhìn thấy khuôn mặt vô cùng quen thuộc đó xuất hiện ở trước mắt mình.
Anh gầy đi rồi!
Gầy đi rất nhiều!
Gầy hơn trên màn hình nhiều nữa.
Đôi mắt phụng đẹp đẽ đó cũng lõm vào trong, râu ria mọc ra, nhưng hoàn toàn không có tổn hại đến sự tuấn mỹ của anh.
Đầu mũi của Thẩm Hạ Lan chợt chua xót, khóe mắt lập tức đỏ bừng.
“Anh về rồi “Sao lại khóc rồi?”
Diệp Ân Tuấn đột nhiên có chút hoảng thần.
“Anh đùa với em thôi, em không có dữ, không có chút nào hết”
Anh có chút hoảng loạn tay chân muốn lau nước mắt cho Thẩm Hạ Lan, nhưng Thẩm Hạ Lan lại ôm lấy eo của anh, vùi đầu vào lồng ngực của anh, một chất lỏng ấm nóng xuyên thấu qua áo sơ mi của anh, trực tiếp bỏng da của anh.
“Em nhớ anh chết mất”
Thẩm Hạ Lan không phải một người ngang ngược, bây giờ sau khi biết tất cả những gì mà Diệp Ân Tuấn đã trải qua ở bên ngoài, tự nhiên càng đau lòng khôn xiết.
Tám ngày, đối với bọn họ mà nói, dài đằng đãng hệt như tám năm vậy.
Diệp Ân Tuấn thậm chí có cảm giác như đang nằm mơ vậy.
Anh quay về rồi!
Cuối cùng anh cũng quay về rồi!
Mang theo cơ thể khỏe mạnh quay về bên cạnh của Thẩm Hạ Lan.
Từ nay về sau, anh vẫn có thể ở bên cô, bảo vệ cô.
“Anh về rồi, anh cũng nhớ em”
Thấy Thẩm Hạ Lan khóc lóc sướt mướt, Diệp Ân Tuấn tuy cảm động trong lòng, nhưng nhiều hơn vẫn là đau lòng.
Đi tám ngày, biệt vô tâm tín, thật sự ủy khuất người vợ này rồi.
Thẩm Hạ Lan nhất thời kích động, làm thế nào cũng không kìm được nước mắt, nhưng sau khi khóc.
một hồi, vẫn ra khỏi lồng ngực của Diệp Ân Tuấn, vội vàng xem thử anh có bị thương không.
Diệp Ân Tuấn đương nhiên biết, nhưng không cho cô xem.
“Anh không sao, chỗ nào cũng ổn hết, chỉ là ăn ngoài không quen lắm, gầy đi một chút. Về rồi em phải chịu trách nhiệm nuôi anh béo lên một chút mới được đó”
Ánh mắt Diệp Ân Tuấn lấp lánh, trên mặt mang theo nụ cười, ai có thể nhìn ra được tám ngày này anh đã chịu đựng những sự dày vò nào chứ?
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, Thẩm Hạ Lan có lẽ sẽ tin câu nói anh rất ổn đó của Diệp Ân Tuấn, nhưng bây giờ cô chỉ cảm thấy chua xót và đau lòng.
“Chúng ta về nhà”
“Được, về nhà!”
Diệp Ân Tuấn dắt tay của Thẩm Hạ Lan.
Lại lần nữa được đan tay 10 ngón với cô, Diệp Ân Tuấn cảm thấy như đã xa cách vài thế kỷ rồi vậy.
Thật sự sợ cả đời này sẽ không còn cơ hội đi cùng nhau với Thẩm Hạ Lan như vậy nữa ng may ông trời thương xót, anh đã chống đỡ được.
Lúc Dương Tân tới, đúng lúc nhìn thấy Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan đang tình ý nồng nàn đi ra ngoài, không khỏi thu tâm mắt lại.
“Sếp Diệp, mợ chủ, tôi đi lái xe đây”
“Vất vả rồi”
Diệp Ân Tuấn cười nhạt, bây giờ cảm thấy ai cũng đều dễ thương hết, tất cả đều tốt đẹp.
Anh coi như là trọng sinh rồi.
Thẩm Hạ Lan không có hỏi gì, để cho Diệp Ân Tuấn năm tay mình.
Lòng bàn tay cô có chút thô ráp, có thể là tám ngày nay bám sắt bấu giường, cũng có thể là khi độc tố phát tác, đã tự làm mình bị thương. Tuy Diệp Ân Tuấn che giấu rất tốt, nhưng Thẩm Hạ Lan vẫn phát giác ra được vết thương trên người anh.
Trái tim Thẩm Hạ Lan đang khó chịu, rỉ máu, nhưng không nói gì cả.
Ra khỏi sân bay, xe của Dương Tân đã lái tới.
Sau khi Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan lên xe, mũi của Diệp Ân Tuấn khẽ nhíu lại.
“Mùi cồn. Ai bị thương vậy?”
Anh theo bản năng nhìn Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan vội vàng lắc đầu nói: “Không phải em, là Dương Tân”
Nghe Thẩm Hạ Lan nói như vậy, lúc này Diệp Ân Tuấn mới phát hiện tay của Dương Tân đang quấn băng, nhưng cái cách quấn độc đáo đó khiến mi tâm anh khẽ nhíu lại.
Đây là do Thẩm Hạ Lan đích thân quấn.
Nhưng Diệp Ân Tuấn không có biểu hiện ra ngoài, thấp giọng hỏi: “Sao lại bị thương rồi?”
“Không có gì, Sếp chỉ là bắt một tên trộm vặt, lúc đập vỡ kính không cẩn thận bị thương thôi”
“Sau này cẩn thận chút”
“Vâng”
Dương Tân đáp.
Diệp Ân Tuấn không nói gì nữa, nhưng mãi không có buông tay của Thẩm Hạ Lan ra.
“Tay của em sao lại lạnh như vậy? Lúc không có anh, có phải không chăm sóc tốt cho mình không?”
Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan cũng gầy rồi, hơn nữa sắc mặt cũng không tốt, không khỏi có chút lo lắng.
“Không sao, em ở nhà vẫn tốt hơn anh ở bên ngoài. Không cần lo lắng cho em, em không phải đang rất tốt sao?”
Thẩm Hạ Lan không muốn Diệp Ân Tuấn lo lắng cho mình, cô mỉm cười, giữa mi tâm toàn là nhu tình.
Diệp Ân Tuấn đột nhiên ôm cô vào lòng, thấp giọng nói: “Em không biết đâu, mấy ngày này anh nhớ em đến thể nào.”
Hồi nãy ở sân bay Thấm Hạ Lan tương đối thoải mái, chỏ đó không có bao nhiêu người quen biết mình, nhưng bây giờ thì khác, đây là ở trên xe, hơn nữa còn có Dương Tân nữa.
Cô bất giác đẩy Diệp Ấn Tuấn ra nói: “Vê nhà rồi nói”.
ngôn tình sủng
“Không đợi được nữa rồi, nhận lãi đã”
Nói xong, Diệp Ân Tuấn trực tiếp hôn lên đôi môi hồng của Thẩm Hạ Lan.
Tám ngày, không ai biết anh đã trải qua như thế nào, nếu như không phái trong đầu luôn nghĩ đến Thấm Hạ Lan, thì anh thật sự sẽ sụp đổ mất.
Bây giờ giai nhân đang ở trước mät, hơn nữa nhu tình như nước thế này, sao anh nhịn nổi!
Thẩm Hạ Lan có thể cảm nhận được ngọn lửa nóng bừng và sự cấp thiết của Diệp Ân Tuấn, càng có thể cảm nhận được sự bất an của anh, nhưng cuối cùng văn không nhân tâm Cô để mặc Diệp Ấn Tuấn tìm tòi, từ từ bản thân cũng có chút mê muội Dương Tân nhìn thấy cảnh nóng rực này, cố gảng khiến mình nhìn thẳng, nhưng sắc mặt ván có chút đỏ bừng.
Diệp Ấn Tuấn thực ra thật sự có chút không nhịn được, nhưng anh vân nhớ đây là đang ở đâu Đột nhiên ngấng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Thẩm Hạ Lan, so với bộ dạng trăng bệnh lúc nãy thì tốt hơn nhiều rồi, đôi con ngươi của cô còn có chút mê ly, mang theo một tia quyến rũ, loại phong tình này đương nhiên chỉ có mình Diệp Ân Tuấn được hưởng.
Anh nhìn Dương Tân ở trước mặt, thấy anh ta không có biếu hiện gì quá lớn, lúc này mới cởi áo khoác ngoài ra khoác lên người của Thẩm Hạ Lan, sau đó ôm cô vào lòng “Sức khỏe bây giờ tệ như vậy, làm sao mới được đây?”
“Em không sao.”
Thẩm Hạ Lan vân đang thở hồn hển.
Sự nhiệt tình của anh bây giờ đã khiến Thấm Hạ Lan có chút không chịu nổi rôi Không lẽ sức khỏe thật sự không được nữa rồi?
€ô có chút bị thương mà suy nghĩ, nhưng bởi vì đang ở trong vòng tay của Diệp Ấn Tuấn, cô thu liễm ánh mät, không có bị Diệp Ân Tuấn phát giác ra.
Dựa trên lông ngực của anh, nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ đó, Thẩm Hạ Lan lúc này mới cảm thấy yên tâm.
Cô không hỏi Diệp Ân Tuấn xử lý chuyện thế nào rồi, cũng không hỏi anh bất kỳ chuyện gì, chí im lặng nghe tiếng tim đập của Diệp Ân Tuấn, cảm thấy tất cả đều chân thật, là điêu cô cần phải năm lấy.
Bất giác, Thấm Hạ Lan ôm chặt lấy vòng eo của Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: “Em lạnh, ôm anh cho ấm chút”
“Được!”
Diệp Ân Tuấn nhàn nhạt mỉm cười đáp, nhưng lại nhạy cảm mà phát giác ra sự thay đổi cảm xúc của Thẩm Hạ Lan Tuy cô luôn che giấu sự bất an và đau lòng của mình.
Thẩm Hạ Lan đau lòng cho anh?
Tại sao?
Vì anh gầy đi rồi? Hay là vì cái khác Diệp Ân Tuấn đột nhiên phát hiện lần này gặp Thẩm Hạ Lan, tâm tư của cô hình như trâm hơn nhiều rồi Hai người ôm nhau suốt đường đi, về đến nhà tổ họ Diệp Tám ngày không gặp, Diệp Ân Tuấn phải về báo bình an với bà cụ Diệp.
Càng huống hồ đây cũng là ý của Thẩm Hạ Lan Khi bà cụ Diệp biết tin Diệp Án Tuấn về, đích thân đợi ở cửa.
Vào giây phút ngừng xe, Diệp Ân Tuấn nhìn thấy mái tóc trắng bạc của bà cụ Diệp, không khỏi có chút áy náy.
“Mẹ, con về rồi”
Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan cùng xuống xe.
Bà cụ Diệp nhìn anh một cái, thấy anh không có chuyện gì lớn, chỉ là gây đi một chút, lúc này mới nói: “Con còn biết đường về hả! Mẹ còn tưởng con quên cái nhà này, quên mất vợ con của con rồi chứ. Con có biết, con không có gọi điện thoại gì hết, khiến Hạ Lan lo cho con biết chừng nào không?”
Nghe thấy mẹ chồng đòi công đạo cho mình, Thẩm Hạ Lan vội vàng nói: “Mẹ, Ân Tuấn ở bên ngoài có chuyện gấp, không tiện gọi điện về. Bây giờ anh ấy không phải đã về rồi sao? Hơn nữa mẹ cả ngày đều lo lắng, bây giờ ảnh cũng đã về rồi, chúng ta mau vào.
trong đi có được không? Con cảm thấy hôm nay có chút lạnh đó”
Nói xong, Thẩm Hạ Lan bất giác kéo chiếc áo.
khoác của Diệp Ân Tuấn đang khoác trên người mình xuống.
Bà cụ Diệp thấy bộ dạng của Thẩm Hạ Lan, lập.
tức có chút đau lòng.
“Mau vào mau vào! Thằng nhóc thối, mẹ nói cho con biết, nếu như không phải nể mặt Hạ Lan, thì mẹ sẽ cho con đứng nghiêm kiểu quân lính ở bên ngoài đủ một giờ mới cho vào đó.”
Bà cụ Diệp tuy nói rất nghiêm khắc, nhưng vẫn đau lòng Diệp Ân Tuấn.
“Mau đi tắm đi, sau đó thay bộ đồ sạch sẽ. Hạ Lan sáng sớm đi đón mấy đứa nhỏ lại đi đón con, cũng có chút mệt rồi, con đừng dày vò nó nữa”
Bình luận facebook