Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-572
Chương 572: Lợi ích quốc gia là trên hết
“Cậu Diệp, còn cần cân nhắc chuyện này sao? Mỏ dầu chính là huyết mạch của nhà họ Diệp, đồng thời cũng là nền tảng của nhà họ Diệp, nếu không có chúng, nhà họ Diệp của cậu đừng nói chiếm vị trí hàng đầu của Hải Thành, thậm chí là tầng lớp thượng lưu cũng là miễn cưỡng mới đủ. Cơ nghiệp trăm năm qua của nhà họ Diệp, không lẽ cậu định huỷ đi sao? Nhưng việc này với việc thiết kế xe không giống nhau. Cậu Diệp trời sinh đã thông minh, là rồng trong loài người, tôi tin tưởng trong tương lai cậu sẽ còn nhiều cơ hội để thiết kế xe, không phải sao? Tôi chỉ không hiểu, chỉ vì một bản thiết kế tuỳ tiện như vậy mà cân nhắc nửa ngày, cậu Diệp không thấy buồn cười sao?”
Lời nói của Khôn gia khiến sắc mặt của Diệp Ân Tuấn hơi khó coi.
“Tín ngưỡng của người nước ta trong mắt ông buồn cười thế sao? Nếu thực sự chỉ cần tôi tuỳ tiện thiết kế một chiếc xe cho ông, tôi sẽ thiết kế cái mới, cần gì bản thiết kế trước khi tôi giải ngũ?” Diệp Ân Tuấn không biết thiết kế đó khi ra đời sẽ như thế nào, nhưng giờ đây nó thực sự không chỉ là việc của nhà họ Diệp. Việc này liên quan đến lợi ích quốc gia và bí mật của quân đội. Dù sao thì anh cũng sẽ không bao giờ phản bội quân đội, đây là ranh giới nguyên tắc cơ bản của một người lính đã giải ngũ.
Khi Khôn gia nhìn thấy Diệp Ân Tuấn như vậy, sắc mặt của ông ta lập tức chìm xuống.
“Ý của cậu Diệp thế nào? Cậu thấy bản thiết kế còn quan trọng hơn cả nhà họ Diệp và vợ của cậu sao?”
“Lợi ích quốc gia là trên hết!”
Diệp Ân Tuấn nhìn Khôn gia, lạnh lùng nói: “Tôi không mong những người như ông sẽ có nhận thức như vậy, ông làm sao có thể lĩnh hội được loại cảm giác vinh dự tột cùng và sứ mệnh của đất nước.”
“Cậu Diệp đúng là một quân nhân tốt. Đáng tiếc, liệu cậu có phải là một người chồng tốt? Có phải là một người con ngoan? Có phải là một người cha tốt không?” Lời nói của Khôn gia như một con dao cùn đâm xuyên qua trái tim của Diệp Ân Tuấn.
Anh là một quân nhân tốt, vì bản thiết kế trước khi giải ngũ, anh thà đưa cả gia tài của nhà họ Diệp. Anh luôn cảm thấy rằng đây là nghĩa vụ của anh với tư cách là người lính của nhân dân, và đó là điều hiển nhiên. Nhưng bây giờ, khi liên quan đến sinh tử của Thẩm Hạ Lan, anh đột nhiên cảm thấy đau lòng.
Tín ngưỡng không thể thay đổi, tình yêu đích thực không thể từ bỏ, tình thế khó xử này là một nỗi day dứt đối với bất kỳ ai. Những lời nói của Khôn gia vừa vặn nói trúng nỗi lòng của Diệp Ân Tuấn.
Người vợ của quân nhân phải từ bỏ nhiều việc riêng của mình vì quân nhân, vì vậy người vợ của quân nhân được kính trọng. Nhưng Thẩm Hạ Lan không biết gì cả, Thẩm Hạ Lan cũng không phải là một người vợ của quân nhân. Anh không còn là một quân nhân, nhưng anh vẫn làm những gì một người quân nhân làm.
Thấy nét mặt của Diệp Ân Tuấn thay đổi, Khôn gia nhanh chóng nói: “Quốc gia đã mang lại cho cậu những lợi ích gì cơ chứ? Bây giờ cậu còn thiếu gì nữa? Cậu là đứng đầu Hải Thành, có khối tài sản không ai bì nổi, bây giờ còn có một người vợ đẹp, hai đứa con đáng yêu. Gia đình cậu hẳn đang rất hạnh phúc phải không? Cần gì phải vì cái tín ngưỡng chó má gì mà hủy hoại gia đình mình?” Diệp Ân Tuấn ngay lập tức thấy thẹn trước những lời của Khôn gia, lại cảm thấy cô phải chịu đựng một số điều không thể giải thích được khi ở bên anh thì hơi quá đáng, nhưng anh là một quân nhân. Dù đã giải ngũ nhưng anh vẫn biết mình nên làm gì.
Anh nhìn Khôn Gia và nói từng chữ: “Đưa dược liệu cho tôi, để tôi cứu vợ tôi trước, rồi có lẽ tôi sẽ cân nhắc việc đưa bản vẽ thiết kế đó cho ông”
“Có thật không?” Khôn gia vui mừng khôn xiết. Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nói: “Lời của tôi Diệp Ân Tuấn không đáng tin hả?”
“Được rồi, tôi tin cậu!”
Có lẽ vì Diệp Ân Tuấn tỏ ra do dự, nhưng Khôn gia cảm thấy không ai lại đặt cái tín ngưỡng không đáng tiền đó cao hơn gia đình mình. Có lẽ là bởi vì thanh danh của Diệp Ân Tuấn rất tốt, những chuyện đã hứa anh sẽ không đổi ý, nên Khôn gia tin tưởng điều đó.
Ông ta nhờ người đen những dược liệu quý ra và tự mình giao cho Diệp Ân Tuần.
“Cậu Diệp, sau khi mợ Diệp khỏi bệnh, hy vọng cậu Diệp sẽ thực hiện lời hứa của mình” Diệp Ân Tuấn cầm lấy dược liệu trước mặt, rồi gật đầu rời đi. Anh nóng lòng muốn quay lại bệnh viện.
Khi Diêm Vương Sống nhìn thấy thuốc mà Diệp Ân Tuấn mang về, không khỏi cao hứng liếc nhìn anh.
“Thật không nhìn ra, cậu cũng khá có năng lực, có thể tìm thấy những thứ này trong thời gian ngắn như vậy. Xem ra cậu có thứ mà ông già ở thành phố ngầm kia cần?”
“Đừng nói nhảm nữa, mau đi cứu người”
Diệp Ân Tuần hoàn toàn không có ý nói chuyện với Diêm Vương Sống. Diêm Vương sống cũng không quan tâm, đối với bà ta mà nói, thu được đồ đệ, còn lấy được máu của Lam Thần, đã quá hài lòng rồi.
“Được rồi, tôi sẽ cứu người. Trong khoảng thời gian này, không ai được phép quấy rầy tôi, biết chưa?”
Diêm Vương Sống gọi người bắt đầu chuẩn bị giải phẫu.
Lam Thần bị đẩy vào để lấy 400cc máu. Lúc cầm máu Lan Thần, Diêm Vương Sống rút ra một chút, không nhớ đến ai tự mình khoá vào trong tủ sắt. Diệp Ân Tuấn khẽ cau mày.
“Không phải dùng để cứu Hạ Lan sao?”
“Một vài giọt là đủ để cứu cô ấy rồi. Anh cho rằng tôi chỉ lấy máu chỉ để cứu VỢ anh sao? Máu của vị dược nhân này quý giá như vậy, sao tôi có thể không thu thập một ít được?”
Sau đó, bà ta không quan tâm đến phản ứng của Diệp Ân Tuấn, trực tiếp đẩy Thẩm Hạ Lan vào phòng phẫu thuật. Đèn trong phòng mổ đã bật. Diệp Ân Tuấn cố nhìn chằm chằm vào phòng phẫu thuật, nhưng đại não nhanh chóng vận động. Đừng nói bản thiết kế mà Khôn gia muốn bây giờ nằm trong tay sếp Hoàng, cho dù là trong tay anh, chưa chắc anh đã đưa ra. Nhưng vì anh đã đồng ý với Khôn gia, cũng vì cứu Thẩm Hạ Lan, anh không thể không nói dối.
Bây giờ, nếu Diêm Vương sống có thể cứu được Thẩm Hạ Lan, anh sẽ phải suy nghĩ về kế hoạch này.
Diệp Ân Tuấn lấy điện thoại di động ra, đi đến cuối hành lang, gọi điện trực tiếp cho Tô Nam.
“Cậu có thể liên lạc được với thủ trưởng Trạm Dực đúng không?”
“Có chuyện gì vậy?” Tô Nam sửng sốt trong giây lát. Trạm Dực từng là cấp trên của Diệp Ân Tuấn, bây giờ Diệp Ân Tuấn đã giải ngũ, nhưng anh lại trực tiếp muốn tìm Trạm Dực, Tô Nam không hiểu đã xảy ra chuyện
Diệp Ân Tuấn nói: “Bí mật, không thể nói cho cậu biết”
“Ok, tôi giúp anh liên lạc, sẽ gọi lại sau ba phút.”
Tô Nam cũng là quân nhân nên đương nhiên biết nguyên tắc bảo mật, cũng không hỏi nhiều, liền cúp điện thoại.
Ba phút sau, Trạm Dực gọi điện lại.
“Ân Tuấn? Có chuyện gì vậy?”
“Chuyện về bản thiết kế Diệp Ân Tuấn kể đầu đuôi câu chuyện về Khôn gia cho Trạm Dực nghe. Hai người nói chuyện rất lâu, Diệp Ân Tuấn không cúp máy cho đến khi một y tá đi qua. Anh nhìn cô y tá và nhớ rằng có tai mắt của Khôn gia ở đây, nhưng anh cũng đã cẩn thận, thậm chí còn chặn tín hiệu ở đây, không thể để Khôn gia nghe thấy. Diệp Ân Tuấn đợi ở cửa phòng phẫu thuật. Lòng anh rất đau khổ, nhưng anh cũng biết mình phải tranh thủ thời gian này để làm một việc gì đó. Diệp Ân Tuấn lấy điện thoại di động ra, bắt đầu vẽ bản thiết kế.
Bản thiết kế ban đầu là bí mật, ngoại trừ anh và quân đội ra thì không ai biết nội dung, cho nên bây giờ cho dù anh vẽ bản thiết kế kiểu gì, cũng đủ để đối phó.
Diệp Ân Tuấn đã thiết kế lại một chiếc xe theo nguyên tắc thiết kế ban đầu, nó kém hơn nhiều so với chiếc dành cho quân đội, nhưng nó chắc chắn sẽ là một mặt hàng hot nếu có trên thị trường.
Anh gửi bản vẽ cho Thẩm Minh Triết, để lại lời nhắn: “In bản thiết kế này ra, bảo Tô Nam dùng sáp ong đóng dấu, rồi đưa cho thủ trưởng Trạm Dực”
“Đây là gì vậy ạ?”
Thẩm Minh Triết vừa tỉnh dậy, biết Diệp Tranh cướp trực thăng của mình đã rất tức giận, chưa kịp đi tìm Diệp Tranh thì cậu bé nhận được tin nhắn từ Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn trả lời: “Không nên hỏi thì đừng hỏi, làm như ba nói đi.”
“Lão Diệp, thật không biết ăn nói! Làm ơn, là ba đang nhờ con đấy, được không?”
Tính khí Thẩm Minh Triết rất khó chịu.
Diệp Ân Tuấn không có tâm tư đi dỗ dành Thẩm Minh Triết, chỉ đáp: “Con lo việc nhà đi, lúc về ba sẽ nói chuyện.”
“Lão Diệp, nói cho ba biết một chuyện. Có thể Diệp Tranh đã đến thành phố A để tìm người đàn bà đáng ghét kia.” Thẩm Minh Triết vốn không định nói cho Diệp Ân Tuấn biết, nhưng lúc này cậu bé đột nhiên có chút sợ hãi, sợ rằng Diệp Tranh thật sự sẽ gặp chuyện không may.
Diệp Ân Tuấn sửng sốt trong chốc lát.
“Con nói ai cơ?”
“Diệp Tranh”
“Người đàn bà đáng ghét nào?”
“Người đàn bà trong video mà ba bảo con xem đó. Con hiểu rồi, bà ta muốn con rời nhà trong mười năm để đổi lấy mạng sống của mẹ, vì vậy con đã lên kế hoạch ra đi. Trước khi đi, đã nói với Diệp Tranh về quyết định của mình, hy vọng cậu ấy sẽ chăm sóc em gái và mẹ, ai ngờ cậu ấy đánh con ngất xỉu rồi tự mình lên
trực thăng bay đi mất”
Nghe những lời này của Thẩm Minh Triết, Diệp Ân Tuấn cuối cùng cũng hiểu tại sao Diêm Vương Sống lại vui vẻ đồng ý cứu Thẩm Hạ Lan.
Diệp Tranh chắc chắn đã đến đây, hơn nữa còn gặp Diêm Vương Sống, còn vì anh và Thẩm Hạ Lan, còn có Thẩm Minh Triết, tự mình giao dịch.
Đứa bé ngốc nghếch này! Diệp Ân Tuấn cảm thấy rất đau khổ. Anh muốn tìm Diệp Tranh, nhưng anh không thể rời khỏi đây, vô cùng sốt ruột. Nhìn thấy anh như vậy, Lam Thần không khỏi hỏi: “Làm sao vậy?”
“Cháu trai tôi đang ở đây, nó có thể bị Diêm Vương Sống nhốt lại, tôi muốn tìm nó rồi đưa nó về. Nó là một đứa bé đáng thương”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn khiến Lam Thần khẽ cau mày, nhớ lại kinh nghiệm sống của mình, không khỏi thốt lên: “Có ảnh không? Tôi sẽ tìm giúp anh. Tôi biết anh bây giờ không thể ra khỏi đây, tôi thì có thể. Diệp Hồng đã ở đây được hai ngày, cô bé hắn đã quen thuộc nơi này.”
Diệp Ân Tuấn nhìn Lam Thần, tự hỏi liệu anh có nên tin anh ta không, nhưng vì anh ta đã cứu Thẩm Hạ Lan, nên Diệp Ân Tuấn đưa cho anh ta bức ảnh của Diệp Tranh.
“Tại sao Diêm Vương Sống lại gọi anh là được nhân?”
Anh chưa có thời gian để điều tra lại lịch của Lam Thần, nên chỉ có thể hỏi.
Lam Thần trầm ngâm một lúc rồi kể về xuất thân của mình. Trong lúc nhất thời, Diệp Ân Tuấn không biết phải nói gì. Một lúc sau, anh nói: “Cảm ơn anh đã hiến máu cho vợ tôi”.
“Không phải anh nói có thể trả nợ sao? Tôi với cô ấy đã giải quyết xong. Đúng rồi, tôi còn có một chuyện muốn nói với anh”
“Có chuyện gì vậy?”
“Ngoại hình của vợ anh sau khi phẫu thuật thẩm mỹ gần như giống hệt Phương Đình, người bạn của tôi. Cô ấy nói rằng cô ấy không yêu cầu phẫu thuật như vậy.
Vậy thì người đã giúp cô ấy phẫu thuật thẩm mỹ tốt hơn hết không nên có liên quan đến nhà họ Phương, nếu không các người sẽ gặp không ít phiền toái.”
Diệp Ân Tuấn khẽ cau mày.
“Nhà họ Phương? Nhà họ Phương đó sao?”
“Chính là nhà họ Phương mà anh nghĩ” Sau khi nói xong, Lam Thần đứng dậy, nhưng khuôn mặt của Diệp Ân Tuấn hơi khó coi. Nhà họ Phương trong suy nghĩ của anh Hiến sao? Chẳng lẽ là họ?
“Cậu Diệp, còn cần cân nhắc chuyện này sao? Mỏ dầu chính là huyết mạch của nhà họ Diệp, đồng thời cũng là nền tảng của nhà họ Diệp, nếu không có chúng, nhà họ Diệp của cậu đừng nói chiếm vị trí hàng đầu của Hải Thành, thậm chí là tầng lớp thượng lưu cũng là miễn cưỡng mới đủ. Cơ nghiệp trăm năm qua của nhà họ Diệp, không lẽ cậu định huỷ đi sao? Nhưng việc này với việc thiết kế xe không giống nhau. Cậu Diệp trời sinh đã thông minh, là rồng trong loài người, tôi tin tưởng trong tương lai cậu sẽ còn nhiều cơ hội để thiết kế xe, không phải sao? Tôi chỉ không hiểu, chỉ vì một bản thiết kế tuỳ tiện như vậy mà cân nhắc nửa ngày, cậu Diệp không thấy buồn cười sao?”
Lời nói của Khôn gia khiến sắc mặt của Diệp Ân Tuấn hơi khó coi.
“Tín ngưỡng của người nước ta trong mắt ông buồn cười thế sao? Nếu thực sự chỉ cần tôi tuỳ tiện thiết kế một chiếc xe cho ông, tôi sẽ thiết kế cái mới, cần gì bản thiết kế trước khi tôi giải ngũ?” Diệp Ân Tuấn không biết thiết kế đó khi ra đời sẽ như thế nào, nhưng giờ đây nó thực sự không chỉ là việc của nhà họ Diệp. Việc này liên quan đến lợi ích quốc gia và bí mật của quân đội. Dù sao thì anh cũng sẽ không bao giờ phản bội quân đội, đây là ranh giới nguyên tắc cơ bản của một người lính đã giải ngũ.
Khi Khôn gia nhìn thấy Diệp Ân Tuấn như vậy, sắc mặt của ông ta lập tức chìm xuống.
“Ý của cậu Diệp thế nào? Cậu thấy bản thiết kế còn quan trọng hơn cả nhà họ Diệp và vợ của cậu sao?”
“Lợi ích quốc gia là trên hết!”
Diệp Ân Tuấn nhìn Khôn gia, lạnh lùng nói: “Tôi không mong những người như ông sẽ có nhận thức như vậy, ông làm sao có thể lĩnh hội được loại cảm giác vinh dự tột cùng và sứ mệnh của đất nước.”
“Cậu Diệp đúng là một quân nhân tốt. Đáng tiếc, liệu cậu có phải là một người chồng tốt? Có phải là một người con ngoan? Có phải là một người cha tốt không?” Lời nói của Khôn gia như một con dao cùn đâm xuyên qua trái tim của Diệp Ân Tuấn.
Anh là một quân nhân tốt, vì bản thiết kế trước khi giải ngũ, anh thà đưa cả gia tài của nhà họ Diệp. Anh luôn cảm thấy rằng đây là nghĩa vụ của anh với tư cách là người lính của nhân dân, và đó là điều hiển nhiên. Nhưng bây giờ, khi liên quan đến sinh tử của Thẩm Hạ Lan, anh đột nhiên cảm thấy đau lòng.
Tín ngưỡng không thể thay đổi, tình yêu đích thực không thể từ bỏ, tình thế khó xử này là một nỗi day dứt đối với bất kỳ ai. Những lời nói của Khôn gia vừa vặn nói trúng nỗi lòng của Diệp Ân Tuấn.
Người vợ của quân nhân phải từ bỏ nhiều việc riêng của mình vì quân nhân, vì vậy người vợ của quân nhân được kính trọng. Nhưng Thẩm Hạ Lan không biết gì cả, Thẩm Hạ Lan cũng không phải là một người vợ của quân nhân. Anh không còn là một quân nhân, nhưng anh vẫn làm những gì một người quân nhân làm.
Thấy nét mặt của Diệp Ân Tuấn thay đổi, Khôn gia nhanh chóng nói: “Quốc gia đã mang lại cho cậu những lợi ích gì cơ chứ? Bây giờ cậu còn thiếu gì nữa? Cậu là đứng đầu Hải Thành, có khối tài sản không ai bì nổi, bây giờ còn có một người vợ đẹp, hai đứa con đáng yêu. Gia đình cậu hẳn đang rất hạnh phúc phải không? Cần gì phải vì cái tín ngưỡng chó má gì mà hủy hoại gia đình mình?” Diệp Ân Tuấn ngay lập tức thấy thẹn trước những lời của Khôn gia, lại cảm thấy cô phải chịu đựng một số điều không thể giải thích được khi ở bên anh thì hơi quá đáng, nhưng anh là một quân nhân. Dù đã giải ngũ nhưng anh vẫn biết mình nên làm gì.
Anh nhìn Khôn Gia và nói từng chữ: “Đưa dược liệu cho tôi, để tôi cứu vợ tôi trước, rồi có lẽ tôi sẽ cân nhắc việc đưa bản vẽ thiết kế đó cho ông”
“Có thật không?” Khôn gia vui mừng khôn xiết. Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nói: “Lời của tôi Diệp Ân Tuấn không đáng tin hả?”
“Được rồi, tôi tin cậu!”
Có lẽ vì Diệp Ân Tuấn tỏ ra do dự, nhưng Khôn gia cảm thấy không ai lại đặt cái tín ngưỡng không đáng tiền đó cao hơn gia đình mình. Có lẽ là bởi vì thanh danh của Diệp Ân Tuấn rất tốt, những chuyện đã hứa anh sẽ không đổi ý, nên Khôn gia tin tưởng điều đó.
Ông ta nhờ người đen những dược liệu quý ra và tự mình giao cho Diệp Ân Tuần.
“Cậu Diệp, sau khi mợ Diệp khỏi bệnh, hy vọng cậu Diệp sẽ thực hiện lời hứa của mình” Diệp Ân Tuấn cầm lấy dược liệu trước mặt, rồi gật đầu rời đi. Anh nóng lòng muốn quay lại bệnh viện.
Khi Diêm Vương Sống nhìn thấy thuốc mà Diệp Ân Tuấn mang về, không khỏi cao hứng liếc nhìn anh.
“Thật không nhìn ra, cậu cũng khá có năng lực, có thể tìm thấy những thứ này trong thời gian ngắn như vậy. Xem ra cậu có thứ mà ông già ở thành phố ngầm kia cần?”
“Đừng nói nhảm nữa, mau đi cứu người”
Diệp Ân Tuần hoàn toàn không có ý nói chuyện với Diêm Vương Sống. Diêm Vương sống cũng không quan tâm, đối với bà ta mà nói, thu được đồ đệ, còn lấy được máu của Lam Thần, đã quá hài lòng rồi.
“Được rồi, tôi sẽ cứu người. Trong khoảng thời gian này, không ai được phép quấy rầy tôi, biết chưa?”
Diêm Vương Sống gọi người bắt đầu chuẩn bị giải phẫu.
Lam Thần bị đẩy vào để lấy 400cc máu. Lúc cầm máu Lan Thần, Diêm Vương Sống rút ra một chút, không nhớ đến ai tự mình khoá vào trong tủ sắt. Diệp Ân Tuấn khẽ cau mày.
“Không phải dùng để cứu Hạ Lan sao?”
“Một vài giọt là đủ để cứu cô ấy rồi. Anh cho rằng tôi chỉ lấy máu chỉ để cứu VỢ anh sao? Máu của vị dược nhân này quý giá như vậy, sao tôi có thể không thu thập một ít được?”
Sau đó, bà ta không quan tâm đến phản ứng của Diệp Ân Tuấn, trực tiếp đẩy Thẩm Hạ Lan vào phòng phẫu thuật. Đèn trong phòng mổ đã bật. Diệp Ân Tuấn cố nhìn chằm chằm vào phòng phẫu thuật, nhưng đại não nhanh chóng vận động. Đừng nói bản thiết kế mà Khôn gia muốn bây giờ nằm trong tay sếp Hoàng, cho dù là trong tay anh, chưa chắc anh đã đưa ra. Nhưng vì anh đã đồng ý với Khôn gia, cũng vì cứu Thẩm Hạ Lan, anh không thể không nói dối.
Bây giờ, nếu Diêm Vương sống có thể cứu được Thẩm Hạ Lan, anh sẽ phải suy nghĩ về kế hoạch này.
Diệp Ân Tuấn lấy điện thoại di động ra, đi đến cuối hành lang, gọi điện trực tiếp cho Tô Nam.
“Cậu có thể liên lạc được với thủ trưởng Trạm Dực đúng không?”
“Có chuyện gì vậy?” Tô Nam sửng sốt trong giây lát. Trạm Dực từng là cấp trên của Diệp Ân Tuấn, bây giờ Diệp Ân Tuấn đã giải ngũ, nhưng anh lại trực tiếp muốn tìm Trạm Dực, Tô Nam không hiểu đã xảy ra chuyện
Diệp Ân Tuấn nói: “Bí mật, không thể nói cho cậu biết”
“Ok, tôi giúp anh liên lạc, sẽ gọi lại sau ba phút.”
Tô Nam cũng là quân nhân nên đương nhiên biết nguyên tắc bảo mật, cũng không hỏi nhiều, liền cúp điện thoại.
Ba phút sau, Trạm Dực gọi điện lại.
“Ân Tuấn? Có chuyện gì vậy?”
“Chuyện về bản thiết kế Diệp Ân Tuấn kể đầu đuôi câu chuyện về Khôn gia cho Trạm Dực nghe. Hai người nói chuyện rất lâu, Diệp Ân Tuấn không cúp máy cho đến khi một y tá đi qua. Anh nhìn cô y tá và nhớ rằng có tai mắt của Khôn gia ở đây, nhưng anh cũng đã cẩn thận, thậm chí còn chặn tín hiệu ở đây, không thể để Khôn gia nghe thấy. Diệp Ân Tuấn đợi ở cửa phòng phẫu thuật. Lòng anh rất đau khổ, nhưng anh cũng biết mình phải tranh thủ thời gian này để làm một việc gì đó. Diệp Ân Tuấn lấy điện thoại di động ra, bắt đầu vẽ bản thiết kế.
Bản thiết kế ban đầu là bí mật, ngoại trừ anh và quân đội ra thì không ai biết nội dung, cho nên bây giờ cho dù anh vẽ bản thiết kế kiểu gì, cũng đủ để đối phó.
Diệp Ân Tuấn đã thiết kế lại một chiếc xe theo nguyên tắc thiết kế ban đầu, nó kém hơn nhiều so với chiếc dành cho quân đội, nhưng nó chắc chắn sẽ là một mặt hàng hot nếu có trên thị trường.
Anh gửi bản vẽ cho Thẩm Minh Triết, để lại lời nhắn: “In bản thiết kế này ra, bảo Tô Nam dùng sáp ong đóng dấu, rồi đưa cho thủ trưởng Trạm Dực”
“Đây là gì vậy ạ?”
Thẩm Minh Triết vừa tỉnh dậy, biết Diệp Tranh cướp trực thăng của mình đã rất tức giận, chưa kịp đi tìm Diệp Tranh thì cậu bé nhận được tin nhắn từ Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn trả lời: “Không nên hỏi thì đừng hỏi, làm như ba nói đi.”
“Lão Diệp, thật không biết ăn nói! Làm ơn, là ba đang nhờ con đấy, được không?”
Tính khí Thẩm Minh Triết rất khó chịu.
Diệp Ân Tuấn không có tâm tư đi dỗ dành Thẩm Minh Triết, chỉ đáp: “Con lo việc nhà đi, lúc về ba sẽ nói chuyện.”
“Lão Diệp, nói cho ba biết một chuyện. Có thể Diệp Tranh đã đến thành phố A để tìm người đàn bà đáng ghét kia.” Thẩm Minh Triết vốn không định nói cho Diệp Ân Tuấn biết, nhưng lúc này cậu bé đột nhiên có chút sợ hãi, sợ rằng Diệp Tranh thật sự sẽ gặp chuyện không may.
Diệp Ân Tuấn sửng sốt trong chốc lát.
“Con nói ai cơ?”
“Diệp Tranh”
“Người đàn bà đáng ghét nào?”
“Người đàn bà trong video mà ba bảo con xem đó. Con hiểu rồi, bà ta muốn con rời nhà trong mười năm để đổi lấy mạng sống của mẹ, vì vậy con đã lên kế hoạch ra đi. Trước khi đi, đã nói với Diệp Tranh về quyết định của mình, hy vọng cậu ấy sẽ chăm sóc em gái và mẹ, ai ngờ cậu ấy đánh con ngất xỉu rồi tự mình lên
trực thăng bay đi mất”
Nghe những lời này của Thẩm Minh Triết, Diệp Ân Tuấn cuối cùng cũng hiểu tại sao Diêm Vương Sống lại vui vẻ đồng ý cứu Thẩm Hạ Lan.
Diệp Tranh chắc chắn đã đến đây, hơn nữa còn gặp Diêm Vương Sống, còn vì anh và Thẩm Hạ Lan, còn có Thẩm Minh Triết, tự mình giao dịch.
Đứa bé ngốc nghếch này! Diệp Ân Tuấn cảm thấy rất đau khổ. Anh muốn tìm Diệp Tranh, nhưng anh không thể rời khỏi đây, vô cùng sốt ruột. Nhìn thấy anh như vậy, Lam Thần không khỏi hỏi: “Làm sao vậy?”
“Cháu trai tôi đang ở đây, nó có thể bị Diêm Vương Sống nhốt lại, tôi muốn tìm nó rồi đưa nó về. Nó là một đứa bé đáng thương”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn khiến Lam Thần khẽ cau mày, nhớ lại kinh nghiệm sống của mình, không khỏi thốt lên: “Có ảnh không? Tôi sẽ tìm giúp anh. Tôi biết anh bây giờ không thể ra khỏi đây, tôi thì có thể. Diệp Hồng đã ở đây được hai ngày, cô bé hắn đã quen thuộc nơi này.”
Diệp Ân Tuấn nhìn Lam Thần, tự hỏi liệu anh có nên tin anh ta không, nhưng vì anh ta đã cứu Thẩm Hạ Lan, nên Diệp Ân Tuấn đưa cho anh ta bức ảnh của Diệp Tranh.
“Tại sao Diêm Vương Sống lại gọi anh là được nhân?”
Anh chưa có thời gian để điều tra lại lịch của Lam Thần, nên chỉ có thể hỏi.
Lam Thần trầm ngâm một lúc rồi kể về xuất thân của mình. Trong lúc nhất thời, Diệp Ân Tuấn không biết phải nói gì. Một lúc sau, anh nói: “Cảm ơn anh đã hiến máu cho vợ tôi”.
“Không phải anh nói có thể trả nợ sao? Tôi với cô ấy đã giải quyết xong. Đúng rồi, tôi còn có một chuyện muốn nói với anh”
“Có chuyện gì vậy?”
“Ngoại hình của vợ anh sau khi phẫu thuật thẩm mỹ gần như giống hệt Phương Đình, người bạn của tôi. Cô ấy nói rằng cô ấy không yêu cầu phẫu thuật như vậy.
Vậy thì người đã giúp cô ấy phẫu thuật thẩm mỹ tốt hơn hết không nên có liên quan đến nhà họ Phương, nếu không các người sẽ gặp không ít phiền toái.”
Diệp Ân Tuấn khẽ cau mày.
“Nhà họ Phương? Nhà họ Phương đó sao?”
“Chính là nhà họ Phương mà anh nghĩ” Sau khi nói xong, Lam Thần đứng dậy, nhưng khuôn mặt của Diệp Ân Tuấn hơi khó coi. Nhà họ Phương trong suy nghĩ của anh Hiến sao? Chẳng lẽ là họ?
Bình luận facebook