Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-580
Chương 580
CHƯƠNG 580: PHỤ NỮ ĐỀU CẦN MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG BÊN CẠNH
Thẩm Hạ Lan đột nhiên thu người lại, nhưng Diệp Ân Tuấn đã nắm lấy eo cô. Giọng anh khàn khàn, thấp giọng nói: “Không cần để ý “Nhưng em sợ mẹ có chuyện muốn tìm chúng ta” Thẩm Hạ Lan hơi ngượng ngùng.
“Kệ đi.” Nói xong, Diệp Ân Tuấn định nói tiếp, nhưng tiếng gõ cửa bên ngoài ngày càng dồn dập.
“Cậu Diệp, tôi có việc gấp tìm anh.” Giọng của Tổng Đình vọng qua cánh cửa. Lần này, Thẩm Hạ Lan trực tiếp đẩy Diệp Ân Tuấn ra.
Nhìn phúc lợi trong tay mình không còn, sắc mặt của Diệp Ân Tuấn không mấy đẹp mắt. Anh tức giận trực tiếp đi tới cửa, soạt một cái mở ra, nắm lấy cổ áo của Tống Đình, hung ác nói: “Cậu tốt nhất có chuyện lớn muốn nói, nếu không tôi sẽ giết cậu”
Tổng Đình hơi sợ hãi khi thấy bộ dạng tức giận của Diệp Ân Tuấn. Anh ta xuyên qua vai Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đang vô thức nắm chặt cổ áo, đột nhiên hiểu ra điều gì đó.
“Hụ, xin lỗi, Sếp Diệp”
“Nói”
Bây giờ Diệp Ân Tuấn thực sự muốn giết anh ta.
Chẳng lẽ anh ta không biết đàn ông bị cắt ngang vào lúc này sẽ rất dễ bị xung huyết, lập tức nổi giận sao?
Tống Đình đương nhiên không dám trì hoãn, nhanh chóng đưa bản báo cáo cho Diệp Ân Tuấn, nói: “Cậu Tô gửi tới, nói là văn kiện khẩn cấp, bảo cậu nhất định phải xem kỹ
“Văn kiện gấp gì chứ?”
Diệp Ân Tuấn nhận lấy tập tài liệu, nhìn lại Thẩm Hạ Lan, nói: “Em nghỉ ngơi trước đi. Tống Đình và anh đến phòng làm việc xử lý chút chuyện. Em muốn ăn gì, trưa nay anh sẽ làm cho em”
Để một người trị giá hàng trăm triệu đô nấu ăn cho mình, Thẩm Hạ Lan cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
“Em chưa đói, anh cứ làm việc đi. Em hơi buồn ngủ, em ngủ đây”
“Được. Muốn ăn gì cứ nói cho anh.” Đôi mắt của Diệp Ân Tuấn dịu dàng, sự lạnh lùng của anh hoàn toàn biến mất.
“Được. Nhưng anh không cần đến công ty sao? Anh đâu có trao quyền cho Nam Phương đúng không? Công ty không cần người hả?”
“Tạm thời không cần, không phải còn có Tổng Đình sao?” Nghe thấy lời của Diệp Ân Tuấn, Tổng Đình khẽ nhếch môi. Kể từ khi được gọi về, anh ta chưa từng được nghỉ ngơi.
“Sếp Diệp, tôi cũng muốn kết hôn” Anh ta không khỏi phàn nàn. Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nói: “Kết hôn? Kết hôn thì không cần làm việc hả?” Câu nói này khiến Tổng Đình không nói nên lời.
Anh ta biết Diệp Ân Tuấn đang trả thù việc anh ta vừa cắt ngang chuyện tốt của anh lúc nãy. Nhưng anh ta không biết làm sao lại trùng hợp như vậy, thật không thể trách anh ta.
Tổng Đình mặt đầy ai oán, bị Diệp Ân Tuấn kéo đến phòng làm việc. Thẩm Hạ Lan thấy bộ dạng này của họ, không khỏi mỉm cười. Cô định gọi cho Lam Tử Thất, nhưng khi chạm vào điện thoại, thì nhận ra điện thoại di động không gần mình.
Có lẽ Diệp Ân Tuấn đang cầm. Thẩm Hạ Lan nghĩ vậy, liền ngủ thiếp đi trên giường. Chờ Diệp Ân Tuấn quay lại, cô sẽ gọi điện cho Lam Tử Thất sau. Sau khi Diệp Ân Tuấn và Tống Đình đến phòng làm việc, Tổng Đình theo bản năng đóng chặt cửa phòng.
“Chuyện gì mà quan trọng vậy?” Diệp Ân Tuấn vẫn chưa khôi phục khỏi cảm xúc mãnh liệt vừa rồi. Tống Đình nói nhỏ: “Liên quan đến cậu hai” Vẻ mặt của Diệp Ân Tuấn đột nhiên thay đổi. Anh cầm tập tài liệu, mở ra đọc, nét mặt càng thêm nghiêm trọng.
“Thế nào? Sếp Diệp?”
Tổng Đình chưa xem tập tài liệu nên đương nhiên không biết trong đó nói gì, khi nhìn vẻ mặt của Diệp Ân Tuấn, anh ta không khỏi hỏi. Diệp Ân Tuấn trầm giọng nói: “Tô Nam nói nơi Nam Phương xuất hiện lần cuối là ở một ngôi làng nhỏ ở Vân Nam, khi em ấy xuất hiện lần nữa cũng đi từ ngôi làng đó ra. Nói cách khác, nếu Nam Phương bây giờ không phải là Nam Phương kia, thì sớm đã là không phải rồi. Trước khi chúng tôi biết về cái chết của em ấy thì đã không phải”
“Làm sao có khả năng? Cậu hai giờ đang ở đâu?”
“Đúng vậy, Nam Phương kia đang ở đâu? Nam Phương thật đang ở đâu? Còn sống hay chết? Nam Phương đã xảy ra chuyện gì?”
Diệp Ân Tuấn cũng không thể nói rõ.
“Ở công ty có ai dị nghị về tuyên bố Nam Phương tạm thời không thể làm việc do bị bệnh không?” Diệp Ân Tuấn thu lại tâm tình rồi hỏi.
Tổng Đình nhanh chóng nói: “Không có dị nghị. Ngược lại, mọi người đều mong Sếp Diệp sớm về phụ trách công việc của công ty. Sếp Diệp, anh định làm gì với người trông giống với cậu hai kia?”
“Anh ta không phải lớn lên giống, chắc chắn đã phẫu thuật thẩm mỹ. Đi điều tra cho tôi, nhất định phải tìm ra người này là ai. Trước đó, hãy đưa người này vào biệt thự. Không ai được phép thả anh ta đi nếu không có lệnh của tôi.”
“Dạ!”
Tống Đình nhận lệnh và rời đi.
Diệp Ân Tuấn nhìn tập tài liệu trước mặt, lông mày cau lại.
Khi Thẩm Ha Lan tỉnh dậy, đã là mười một giờ trưa.
Cô duỗi eo, có thể cảm thấy cơ thể mình đang dần hồi phục.
Thẩm Hạ Lan xuống giường không thấy Diệp Ân Tuấn đầu, cô nghĩ anh còn bận nên mặc áo khoác đi xuống lầu, nhưng lại thấy Diệp Ân Tuấn đang kéo tay áo chuẩn bị vào bếp ăn cơm.
Cô dựa vào tay vịn cầu thang, vừa nhìn anh, vừa quan sát ánh nắng khúc xạ từ cửa sổ, khi chiếu vào Diệp Ân Tuấn, anh như được dát một lớp vàng, trông vô cùng thần thánh. Diệp Ân Tuấn cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Hạ Lan, đột nhiên quay đầu lại, trực tiếp bắt gặp ánh mắt của Thẩm Hạ Lan. Tất cả tình cảm bỗng chốc vỡ oà vào lúc này.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy giờ phút này như được tắm mình trong ánh sáng mặt trời, ấm áp lạ thường.
“Dậy rồi hả? Em rửa tay đi, lát nữa sẽ ăn cơm.”
Diệp Ân Tuấn gật đầu, cùng cô đi ra sân. Mặt trời lên vừa phải, Thẩm Hạ Lan tựa vào trong vòng tay của Diệp Ân Tuấn nói nhỏ: “Khi nào thì đưa Minh Triết, Nghề Nghê và Diệp Tranh trở về?”
“Em nhớ chúng à?”
“Vâng!”
“Nhưng anh muốn cùng em sống thế giới hai người thêm vài ngày nữa. Chờ cơ thể em hoàn toàn khỏe mạnh rồi tính sau. Bọn nhỏ đã có người chăm sóc, nên em đừng lo lắng.”
Diệp Ân Tuấn nhanh chóng nói, một tia sáng không thể nhận thấy lướt qua mắt anh. – Nếu Thẩm Hạ Lan biết vì cứu cô, Diệp Tranh tự nguyện đi theo Diêm Vương Sống học nghệ trong mười năm, chắc chắn cô sẽ vô cùng áy náy.
Lúc này, anh chỉ có thể che giấu.
Thẩm Hạ Lan dựa vào cánh tay của anh, không nhìn thấy cảnh này, cô nhẹ giọng nói: “Em đột nhiên cảm thấy như đang sống trong tân hôn vậy.”
“Là anh chưa cho em một trải nghiệm tân hôn đẹp”
“Không có, em chỉ tự dưng thấy vậy thôi” Thẩm Hạ Lan cảm thấy khoảnh khắc này thật tốt, đơn giản, bình thường mà chân thực. Loại bình dị vượt thời gian là điều cô hằng mong muốn. Hai người vừa tắm nắng vừa nói chuyện. Khi bà Diệp nhìn thấy cảnh tượng này từ cửa sổ, khóe môi khẽ nhếch lên. Nhìn thấy cảnh này, quản gia cười nói: “Bà chủ, cậu Diệp và mợ Diệp cứ mãi như thế này thì hạnh phúc biết bao.”
“Đúng vậy, nếu nhà họ Diệp không có nhiều chuyện như vậy, bọn họ hẳn là một đôi hạnh phúc nhất” Bà Diệp thở dài nói: “Ân Tuấn đã làm gì Nam Phương rồi?”
“Đã khống chế mọi thứ của cậu hai, hiện tại vẫn đang phải người điều tra chuyện của cậu hai” Lời nói của quản gia làm vẻ mặt của bà Diệp thay đổi, bà ta thấp giọng nói: “Người của chúng ta đâu?”
“Người của chúng ta đã cố gắng hết sức để ngăn chặn, nhưng dù dùng thủ đoạn gì, tôi sợ không thể giấu mãi được.”
“Ừm!” Bà Diệp không nói gì, chỉ nhìn Diệp Ân Tuấn, ánh mắt có chút thay đổi.
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn ngồi một lúc, cảm thấy hơi nóng, hai người trở lại phòng khách, bà Diệp đã ngồi sẵn trong đó “Bữa trưa hôm nay có gì ngon thế? Mẹ nghĩ những người làm trong bếp có thể tan làm sớm, chỉ cần Ân Tuấn ở đây là được, có phải không Hạ Lan?” Nghe thấy bà Diệp nói đùa, vẻ mặt Thẩm Hạ Lan hơi ửng hồng.
“Mẹ, lại trên con”
“Không có không có, thật sự không có, bà mẹ được thơm lây, nếu không thì không biết khi nào tên tiểu tử thổi này có thể tự mình nấu cho mẹ một bữa!
Diệp Ân Tuấn sửng sốt trước lời nói của bà Diệp, sau đó cười nói: “Mẹ muốn ăn, bất cứ khi nào mẹ muốn cứ bảo con làm”
“Thật sao? Mẹ tưởng mấy ngày nay con rất bận”
Bà ta nhìn Diệp Ân Tuấn đầy ẩn ý. Diệp Ân Tuấn vẫn cười nói: “Dù bận đến mấy, vợ con và mẹ cũng không thể bỏ qua được đúng không? Trước đây con quá quan tâm đến công ty mà bỏ qua Hạ Lan. Con sẽ dành chút thời gian để chăm sóc VỢ, hoặc thỉnh thoảng đưa mẹ ra ngoài đi dạo.”
“Mẹ thì coi như thôi đi, con cứ chăm sóc Hạ Lan là được. Sau khi kết hôn, Hạ Lan đã không được hưởng qua mấy ngày tốt đẹp, nếu con muốn bù đắp, sau này ở bên con bé nhiều chút. Phụ nữ ấy à, đều cần một người đàn ông bên cạnh. Đối với việc kinh doanh của công ty, con cứ để họ làm. Những việc không quan trọng, cũng đừng xía vào”
Nghe được lời bà Diệp nói, Diệp Ân Tuấn sửng sốt một hồi, mới hỏi: “Không quan trọng là sao? Ý mẹ là sao?”
“Ý mẹ là, con đã đi thành phố ngầm một thời gian, đã phải chịu không ít khổ cực. Hãy tranh thủ thời gian này để nghỉ ngơi thật tốt, đừng để quá mệt mỏi”
Diệp Ân Tuấn nhìn bà Diệp rồi đột nhiên mỉm cười nói: “Con hiểu rồi, con cảm ơn mẹ. Nhưng trước khi ở bên Hạ Lan, dù thế nào con cũng phải dọn dẹp nguy hiểm xung quanh cô ấy chứ, mẹ nói có đúng không?”
Bà Diệp sắc mặt hơi thay đổi, không nói gì. Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy bầu không khí có gì không đúng.
Đây có phải là ăn miếng trả miếng không?
Hình như không phải. Nhưng nhìn cũng không vui vẻ như bề ngoài.
Chuyện gì đã xảy ra giữa bà Diệp và Diệp Ân Tuấn? Sao cô bỗng thấy thật xa lạ? Có phải bà Diệp không hài lòng vì Diệp Ân Tuấn đã tước quyền của Diệp Nam Phương không?
Hay là bà ta muốn nhúng tay vào chuyện giữa hai anh em họ? Thẩm Hạ Lan nhất thời không biết phải làm thế nào cho phải.
CHƯƠNG 580: PHỤ NỮ ĐỀU CẦN MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG BÊN CẠNH
Thẩm Hạ Lan đột nhiên thu người lại, nhưng Diệp Ân Tuấn đã nắm lấy eo cô. Giọng anh khàn khàn, thấp giọng nói: “Không cần để ý “Nhưng em sợ mẹ có chuyện muốn tìm chúng ta” Thẩm Hạ Lan hơi ngượng ngùng.
“Kệ đi.” Nói xong, Diệp Ân Tuấn định nói tiếp, nhưng tiếng gõ cửa bên ngoài ngày càng dồn dập.
“Cậu Diệp, tôi có việc gấp tìm anh.” Giọng của Tổng Đình vọng qua cánh cửa. Lần này, Thẩm Hạ Lan trực tiếp đẩy Diệp Ân Tuấn ra.
Nhìn phúc lợi trong tay mình không còn, sắc mặt của Diệp Ân Tuấn không mấy đẹp mắt. Anh tức giận trực tiếp đi tới cửa, soạt một cái mở ra, nắm lấy cổ áo của Tống Đình, hung ác nói: “Cậu tốt nhất có chuyện lớn muốn nói, nếu không tôi sẽ giết cậu”
Tổng Đình hơi sợ hãi khi thấy bộ dạng tức giận của Diệp Ân Tuấn. Anh ta xuyên qua vai Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đang vô thức nắm chặt cổ áo, đột nhiên hiểu ra điều gì đó.
“Hụ, xin lỗi, Sếp Diệp”
“Nói”
Bây giờ Diệp Ân Tuấn thực sự muốn giết anh ta.
Chẳng lẽ anh ta không biết đàn ông bị cắt ngang vào lúc này sẽ rất dễ bị xung huyết, lập tức nổi giận sao?
Tống Đình đương nhiên không dám trì hoãn, nhanh chóng đưa bản báo cáo cho Diệp Ân Tuấn, nói: “Cậu Tô gửi tới, nói là văn kiện khẩn cấp, bảo cậu nhất định phải xem kỹ
“Văn kiện gấp gì chứ?”
Diệp Ân Tuấn nhận lấy tập tài liệu, nhìn lại Thẩm Hạ Lan, nói: “Em nghỉ ngơi trước đi. Tống Đình và anh đến phòng làm việc xử lý chút chuyện. Em muốn ăn gì, trưa nay anh sẽ làm cho em”
Để một người trị giá hàng trăm triệu đô nấu ăn cho mình, Thẩm Hạ Lan cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
“Em chưa đói, anh cứ làm việc đi. Em hơi buồn ngủ, em ngủ đây”
“Được. Muốn ăn gì cứ nói cho anh.” Đôi mắt của Diệp Ân Tuấn dịu dàng, sự lạnh lùng của anh hoàn toàn biến mất.
“Được. Nhưng anh không cần đến công ty sao? Anh đâu có trao quyền cho Nam Phương đúng không? Công ty không cần người hả?”
“Tạm thời không cần, không phải còn có Tổng Đình sao?” Nghe thấy lời của Diệp Ân Tuấn, Tổng Đình khẽ nhếch môi. Kể từ khi được gọi về, anh ta chưa từng được nghỉ ngơi.
“Sếp Diệp, tôi cũng muốn kết hôn” Anh ta không khỏi phàn nàn. Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nói: “Kết hôn? Kết hôn thì không cần làm việc hả?” Câu nói này khiến Tổng Đình không nói nên lời.
Anh ta biết Diệp Ân Tuấn đang trả thù việc anh ta vừa cắt ngang chuyện tốt của anh lúc nãy. Nhưng anh ta không biết làm sao lại trùng hợp như vậy, thật không thể trách anh ta.
Tổng Đình mặt đầy ai oán, bị Diệp Ân Tuấn kéo đến phòng làm việc. Thẩm Hạ Lan thấy bộ dạng này của họ, không khỏi mỉm cười. Cô định gọi cho Lam Tử Thất, nhưng khi chạm vào điện thoại, thì nhận ra điện thoại di động không gần mình.
Có lẽ Diệp Ân Tuấn đang cầm. Thẩm Hạ Lan nghĩ vậy, liền ngủ thiếp đi trên giường. Chờ Diệp Ân Tuấn quay lại, cô sẽ gọi điện cho Lam Tử Thất sau. Sau khi Diệp Ân Tuấn và Tống Đình đến phòng làm việc, Tổng Đình theo bản năng đóng chặt cửa phòng.
“Chuyện gì mà quan trọng vậy?” Diệp Ân Tuấn vẫn chưa khôi phục khỏi cảm xúc mãnh liệt vừa rồi. Tống Đình nói nhỏ: “Liên quan đến cậu hai” Vẻ mặt của Diệp Ân Tuấn đột nhiên thay đổi. Anh cầm tập tài liệu, mở ra đọc, nét mặt càng thêm nghiêm trọng.
“Thế nào? Sếp Diệp?”
Tổng Đình chưa xem tập tài liệu nên đương nhiên không biết trong đó nói gì, khi nhìn vẻ mặt của Diệp Ân Tuấn, anh ta không khỏi hỏi. Diệp Ân Tuấn trầm giọng nói: “Tô Nam nói nơi Nam Phương xuất hiện lần cuối là ở một ngôi làng nhỏ ở Vân Nam, khi em ấy xuất hiện lần nữa cũng đi từ ngôi làng đó ra. Nói cách khác, nếu Nam Phương bây giờ không phải là Nam Phương kia, thì sớm đã là không phải rồi. Trước khi chúng tôi biết về cái chết của em ấy thì đã không phải”
“Làm sao có khả năng? Cậu hai giờ đang ở đâu?”
“Đúng vậy, Nam Phương kia đang ở đâu? Nam Phương thật đang ở đâu? Còn sống hay chết? Nam Phương đã xảy ra chuyện gì?”
Diệp Ân Tuấn cũng không thể nói rõ.
“Ở công ty có ai dị nghị về tuyên bố Nam Phương tạm thời không thể làm việc do bị bệnh không?” Diệp Ân Tuấn thu lại tâm tình rồi hỏi.
Tổng Đình nhanh chóng nói: “Không có dị nghị. Ngược lại, mọi người đều mong Sếp Diệp sớm về phụ trách công việc của công ty. Sếp Diệp, anh định làm gì với người trông giống với cậu hai kia?”
“Anh ta không phải lớn lên giống, chắc chắn đã phẫu thuật thẩm mỹ. Đi điều tra cho tôi, nhất định phải tìm ra người này là ai. Trước đó, hãy đưa người này vào biệt thự. Không ai được phép thả anh ta đi nếu không có lệnh của tôi.”
“Dạ!”
Tống Đình nhận lệnh và rời đi.
Diệp Ân Tuấn nhìn tập tài liệu trước mặt, lông mày cau lại.
Khi Thẩm Ha Lan tỉnh dậy, đã là mười một giờ trưa.
Cô duỗi eo, có thể cảm thấy cơ thể mình đang dần hồi phục.
Thẩm Hạ Lan xuống giường không thấy Diệp Ân Tuấn đầu, cô nghĩ anh còn bận nên mặc áo khoác đi xuống lầu, nhưng lại thấy Diệp Ân Tuấn đang kéo tay áo chuẩn bị vào bếp ăn cơm.
Cô dựa vào tay vịn cầu thang, vừa nhìn anh, vừa quan sát ánh nắng khúc xạ từ cửa sổ, khi chiếu vào Diệp Ân Tuấn, anh như được dát một lớp vàng, trông vô cùng thần thánh. Diệp Ân Tuấn cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Hạ Lan, đột nhiên quay đầu lại, trực tiếp bắt gặp ánh mắt của Thẩm Hạ Lan. Tất cả tình cảm bỗng chốc vỡ oà vào lúc này.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy giờ phút này như được tắm mình trong ánh sáng mặt trời, ấm áp lạ thường.
“Dậy rồi hả? Em rửa tay đi, lát nữa sẽ ăn cơm.”
Diệp Ân Tuấn gật đầu, cùng cô đi ra sân. Mặt trời lên vừa phải, Thẩm Hạ Lan tựa vào trong vòng tay của Diệp Ân Tuấn nói nhỏ: “Khi nào thì đưa Minh Triết, Nghề Nghê và Diệp Tranh trở về?”
“Em nhớ chúng à?”
“Vâng!”
“Nhưng anh muốn cùng em sống thế giới hai người thêm vài ngày nữa. Chờ cơ thể em hoàn toàn khỏe mạnh rồi tính sau. Bọn nhỏ đã có người chăm sóc, nên em đừng lo lắng.”
Diệp Ân Tuấn nhanh chóng nói, một tia sáng không thể nhận thấy lướt qua mắt anh. – Nếu Thẩm Hạ Lan biết vì cứu cô, Diệp Tranh tự nguyện đi theo Diêm Vương Sống học nghệ trong mười năm, chắc chắn cô sẽ vô cùng áy náy.
Lúc này, anh chỉ có thể che giấu.
Thẩm Hạ Lan dựa vào cánh tay của anh, không nhìn thấy cảnh này, cô nhẹ giọng nói: “Em đột nhiên cảm thấy như đang sống trong tân hôn vậy.”
“Là anh chưa cho em một trải nghiệm tân hôn đẹp”
“Không có, em chỉ tự dưng thấy vậy thôi” Thẩm Hạ Lan cảm thấy khoảnh khắc này thật tốt, đơn giản, bình thường mà chân thực. Loại bình dị vượt thời gian là điều cô hằng mong muốn. Hai người vừa tắm nắng vừa nói chuyện. Khi bà Diệp nhìn thấy cảnh tượng này từ cửa sổ, khóe môi khẽ nhếch lên. Nhìn thấy cảnh này, quản gia cười nói: “Bà chủ, cậu Diệp và mợ Diệp cứ mãi như thế này thì hạnh phúc biết bao.”
“Đúng vậy, nếu nhà họ Diệp không có nhiều chuyện như vậy, bọn họ hẳn là một đôi hạnh phúc nhất” Bà Diệp thở dài nói: “Ân Tuấn đã làm gì Nam Phương rồi?”
“Đã khống chế mọi thứ của cậu hai, hiện tại vẫn đang phải người điều tra chuyện của cậu hai” Lời nói của quản gia làm vẻ mặt của bà Diệp thay đổi, bà ta thấp giọng nói: “Người của chúng ta đâu?”
“Người của chúng ta đã cố gắng hết sức để ngăn chặn, nhưng dù dùng thủ đoạn gì, tôi sợ không thể giấu mãi được.”
“Ừm!” Bà Diệp không nói gì, chỉ nhìn Diệp Ân Tuấn, ánh mắt có chút thay đổi.
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn ngồi một lúc, cảm thấy hơi nóng, hai người trở lại phòng khách, bà Diệp đã ngồi sẵn trong đó “Bữa trưa hôm nay có gì ngon thế? Mẹ nghĩ những người làm trong bếp có thể tan làm sớm, chỉ cần Ân Tuấn ở đây là được, có phải không Hạ Lan?” Nghe thấy bà Diệp nói đùa, vẻ mặt Thẩm Hạ Lan hơi ửng hồng.
“Mẹ, lại trên con”
“Không có không có, thật sự không có, bà mẹ được thơm lây, nếu không thì không biết khi nào tên tiểu tử thổi này có thể tự mình nấu cho mẹ một bữa!
Diệp Ân Tuấn sửng sốt trước lời nói của bà Diệp, sau đó cười nói: “Mẹ muốn ăn, bất cứ khi nào mẹ muốn cứ bảo con làm”
“Thật sao? Mẹ tưởng mấy ngày nay con rất bận”
Bà ta nhìn Diệp Ân Tuấn đầy ẩn ý. Diệp Ân Tuấn vẫn cười nói: “Dù bận đến mấy, vợ con và mẹ cũng không thể bỏ qua được đúng không? Trước đây con quá quan tâm đến công ty mà bỏ qua Hạ Lan. Con sẽ dành chút thời gian để chăm sóc VỢ, hoặc thỉnh thoảng đưa mẹ ra ngoài đi dạo.”
“Mẹ thì coi như thôi đi, con cứ chăm sóc Hạ Lan là được. Sau khi kết hôn, Hạ Lan đã không được hưởng qua mấy ngày tốt đẹp, nếu con muốn bù đắp, sau này ở bên con bé nhiều chút. Phụ nữ ấy à, đều cần một người đàn ông bên cạnh. Đối với việc kinh doanh của công ty, con cứ để họ làm. Những việc không quan trọng, cũng đừng xía vào”
Nghe được lời bà Diệp nói, Diệp Ân Tuấn sửng sốt một hồi, mới hỏi: “Không quan trọng là sao? Ý mẹ là sao?”
“Ý mẹ là, con đã đi thành phố ngầm một thời gian, đã phải chịu không ít khổ cực. Hãy tranh thủ thời gian này để nghỉ ngơi thật tốt, đừng để quá mệt mỏi”
Diệp Ân Tuấn nhìn bà Diệp rồi đột nhiên mỉm cười nói: “Con hiểu rồi, con cảm ơn mẹ. Nhưng trước khi ở bên Hạ Lan, dù thế nào con cũng phải dọn dẹp nguy hiểm xung quanh cô ấy chứ, mẹ nói có đúng không?”
Bà Diệp sắc mặt hơi thay đổi, không nói gì. Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy bầu không khí có gì không đúng.
Đây có phải là ăn miếng trả miếng không?
Hình như không phải. Nhưng nhìn cũng không vui vẻ như bề ngoài.
Chuyện gì đã xảy ra giữa bà Diệp và Diệp Ân Tuấn? Sao cô bỗng thấy thật xa lạ? Có phải bà Diệp không hài lòng vì Diệp Ân Tuấn đã tước quyền của Diệp Nam Phương không?
Hay là bà ta muốn nhúng tay vào chuyện giữa hai anh em họ? Thẩm Hạ Lan nhất thời không biết phải làm thế nào cho phải.
Bình luận facebook