Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-589
Chương 589: Đều là người già yếu bệnh tật
“Sếp Diệp…”
Tống Đình nhìn Diệp Ân Tuấn với vẻ lo lắng.
Diệp Ân Tuấn chỉ cảm thấy lồng ngực có chút khó chịu, trong miệng xộc lên một mùi tanh tưởi.
Anh lạnh lùng nói: “Đón bà chủ về nhà tĩnh dưỡng, không có chỉ thị của tôi, không ai được phép tới gần. Bắt được quản gia, trực tiếp đưa tới trước mặt tôi.”
“Rõ!”
Tống Đình nhanh chóng đáp.
Diệp Ân Tuấn nói xong những điều này, anh đột nhiên kêu lên một tiếng, cả người trực tiếp ngã xuống.
“Sếp Diệp!”
Tống Đình vội đỡ lấy anh, nhưng Diệp Ân Tuấn đã hôn mê.
Một làn máu đỏ tươi trào ra từ khóe miệng.
Tống Đình biết đây là lửa giận trong lòng bộc phát, làm tổn thương đến bên trong.
Một người là người phụ nữ anh yêu nhất, một người là người mẹ anh kính trọng nhất, một nhà họ Diệp vẫn luôn hạnh phúc, tại sao chỉ vì người đóng giả làm cậu hai kia làm cho xáo trộn?
Diệp Ân Tuấn bị người thân cận nhất phản bội, loại cảm giác đó có thể hiểu được. Anh hết lòng tôn trọng bà Diệp, nhưng không ngờ bà Diệp lại bắt tay với người ngoài đối xử với anh như vậy, là ai khác cũng không thể chịu nổi.
Tống Đình thở dài, nói với người bên cạnh: “Thông báo cho bác sĩ Tô Nam tới nhà một chuyến.”
“Trợ lý Tống, Sếp Diệp nói phải lập tức đến Thành phố A.”
Người bên cạnh không biết phải làm sao.
Tống Đình nhẹ giọng nói: “Tôi sẽ chịu mọi trách nhiệm, dù muốn đi cũng phải kêu cậu Tô tới một chuyến trước, bây giờ Sếp Diệp đã thế này rồi, đi chỉ càng thêm nguy hiểm.”
“Vâng!”
Người bên cạnh vội vàng làm theo, sau đó nhanh chóng đi tìm Tô Nam.
Tống Đình đưa Diệp Ân Tuấn lên xe, trước hết lái trở về ngôi nhà cổ của nhà họ Diệp.
Khi Tô Nam đến, đúng lúc Thẩm Minh Triết thức dậy.
Cậu bé nhìn thấy Diệp Ân Tuấn nằm ở trên giường và vẻ mặt Tống Đình đầy lo lắng, liền hỏi: “Sao vậy? Lão Diệp bị làm sao vậy? Mẹ cháu đâu?”
Tống Đình nhìn Thẩm Minh Triết nhất thời không biết nên nói gì, suy nghĩ một chút rồi nói: “Mợ cả được bác sĩ Bạch đón đi rồi, nói là cần được điều trị tốt, không để bị người khác quấy rầy.”
“Tại sao mẹ không nói với cháu? Đúng rồi, tại sao cháu lại ngủ quên?”
Thẩm Minh Triết cảm thấy có chút không đáng tin.
Tống Đình cười nói: “Cháu buồn ngủ nên đi ngủ chứ sao? Được rồi, đi nghỉ ngơi đi, Sếp Diệp có hơi không khỏe, lát nữa cậu Tô sẽ tới đây khám cho cậu ấy.”
“Có phải là di chứng do lần trước ở Thành phố ngầm không?”
Thẩm Minh Triết giống như ông cụ non nhìn Diệp Ân Tuấn, lanh mắt nhìn thấy vết máu trên khóe miệng của Diệp Ân Tuấn, không khỏi ngẩn người ra.
Chảy máu?
Đối với Thẩm Minh Triết, quả thực là một vấn đề lớn.
“Rốt cuộc lão Diệp bị làm sao vậy?”
Ánh mắt Thẩm Minh Triết sắc bén.
Tống Đình đột nhiên cảm thấy ánh mắt của Thẩm Minh Triết rất giống với Diệp Ân Tuấn, càng ngày càng giống khí chất của Diệp Ân Tuấn.
“Chú nói đi, nhìn cháu làm gì?”
Thẩm Minh Triết vô cùng lo lắng.
Tống Đình lúc này mới định thần lại và nói: “Sếp Diệp chỉ tức giận phát bệnh thôi, không sao đâu, cháu đừng lo lắng.”
“Tức giận phát bệnh? Tại sao lại tức giận phát bệnh? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Chú không nói cho cháu biết, chẳng nhẽ cháu phải tự mình đi hỏi lão Diệp sao?”
Thẩm Minh Triết không dễ lừa gạt như vậy, Tống Đình vẫn biết vậy nhưng bây giờ anh ta thực sự có chút muốn khóc.
“Cậu chủ nhỏ, cháu tha cho chú đi, chú thật sự không biết, công ty lắm việc như vậy, làm Sếp Diệp tức giận cũng nên.”
“Chú nói dối!”
Thẩm Minh Triết thở hồng hộc xoay người đi điều chỉnh màn hình, lúc này mới nhận ra trong lúc cậu ta đi ngủ, màn hình trống không hơn nửa tiếng.
Tại sao vậy?
Hệ thống an ninh của nhà họ Diệp chưa bao giờ dừng lại?
Ngay lúc này, một người từ bên ngoài chạy vào nói với Tống Đình: “Trợ lý Tống, đã bắt được quản gia. Sếp Diệp nói đưa bà ta tới trước mặt cậu ấy, lúc này có đưa tới không?”
Người đến là một người thật thà, vốn không biết Tống Đình đang không ngừng chớp mắt với anh ta là có ý gì, có chút nghi ngờ, hỏi: “Trợ lý Tống, mắt anh bị làm sao vậy?”
Tống Đình thực sự rất muốn một cước đạp người này ra ngoài.
Thẩm Minh Triết đi tới trước mặt người này, hỏi: “Tại sao ba cháu phải kêu chú đưa quản gia tới đây?”
“Cậu kia, cậu có thể đi được rồi.”
Tống Đình vội vàng mở lời, nhưng lại bị Thẩm Minh Triết trợn mắt nhìn:
“Cái nhà này do chú Tống làm chủ sao?”
Câu nói này khiến Tống Đình toát mồ hôi lạnh:
“Không phải, cậu chủ nhỏ, chỉ là…”
“Bắt đầu từ giờ, chú không được nói chuyện, nếu không, tôi cho chú ăn chuột chết.”
Câu nói này của Thẩm Minh Triết làm Tống Đình đột nhiên cảm thấy rợn cả tóc gáy.
Ăn chuột thì đã đành, còn phải ăn chuột chết, ai biết được con chuột chết này chết như thế nào?
Quả nhiên là tài năng xuất hiện từ thế hệ này sang thế hệ khác. Thẩm Minh Triết so sánh với Diệp Ân Tuấn đúng là hậu sinh khả úy.
Tống Đình theo bản năng che miệng lại.
Thẩm Minh Triết nhìn thấy anh ta thành thật, lúc này mới quay đầu nhìn người tới, hỏi: “Tại sao ba cháu phải kêu chú đi bắt quản gia?”
Người tới không biết nên trả lời thế nào, vội vàng nhìn về phía Tống Đình.
“Nhìn chú ấy làm gì? Nhìn cháu trả lời. Sao hả? Chú cũng muốn nếm thử mùi vị chuột chết?”
Thẩm Minh Triết vừa nói ra câu này, người tới đột nhiên cảm thấy bụng trướng lên, liền vội vàng nói: “Là ý của Sếp Diệp.”
“Tại sao ba cháu lại ra chỉ thị như vậy? Đúng rồi, bà nội cháu đâu?”
Sự nhạy bén của Thẩm Minh Triết thật là khiến Tống Đình khóc không ra nước mắt.
Người đến không chịu bị dọa, đem đầu đuôi ngọn nguồn sự tình kể cho Thẩm Minh Triết.
Sắc mặt của Thẩm Minh Triết không ngừng thay đổi.
Mẹ cậu ta lại có thể bị người ta uy hiếp đưa đi trước mắt cậu! Mà người đã uy hiếp mẹ cậu lại là chú của cậu ta!
Thật là, lý nào lại thế!
“Đưa quản gia vào.”
Lời nói của Thẩm Minh Triết làm Tống Đình ngẩn người ra.
“Cậu chủ nhỏ, cháu muốn làm gì?”
“Cháu cho chú nói chuyện rồi sao?”
Thẩm Minh Triết liếc nhìn Tống Đình, sự tức giận và phẫn uất trong mắt không thể che giấu được.
Tống Đình thực sự cảm thấy mình cực kỳ oan uổng:
“Cậu chủ nhỏ, đây đều là ý của Sếp Diệp. Cậu chủ sợ cháu tự trách, sợ cháu lo lắng, cho nên…”
“Ba luôn tự cho mình là đúng.”
Thẩm Minh Triết nhìn Diệp Ân Tuấn đang hôn mê, hỏi: “Bây giờ tiến triển đến đâu rồi? Có tin tức mẹ cháu chưa?”
“Có, tạm thời biết đối phương sẽ đưa mợ cả đến Thành phố ngầm.”
Đã đến mức này rồi, Tống Đình đương nhiên cũng không dám che giấu, vội vàng nói.
“Lại là Thành phố ngầm. Diệp Tranh cũng ở đó, bây giờ mẹ cũng bị uy hiếp đến đó, nơi đó rốt cuộc là nơi như thế nào?”
Lời nói của Thẩm Minh Triết khiến mi mắt Tống Đình run lên.
“Cậu chủ nhỏ, cháu nghe chú nói, cháu tuyệt đối đừng có đi. Một mình mợ cả cũng đủ làm Sếp Diệp bị đả kích mạnh lắm rồi, cháu đừng có làm loạn thêm gì nữa? Cháu phải tin Sếp Diệp nhất định sẽ đưa mợ cả trở về.”
Nhưng Thẩm Minh Triết lại lạnh lùng cười nói: “Mẹ cháu, tại sao phải để ba cứu? Cháu tự mình đi cứu cũng được vậy!”
“Cháu vẫn còn là một đứa trẻ!”
Tống Đình lo lắng, cả người toát mồ hôi.
Thẩm Minh Triết lại thản nhiên nói: “Đứa trẻ thì làm sao? Đứa trẻ thì không thể cứu được mẹ mình sao? Lão Diệp giao lại cho chú, về phần quản gia, cháu cũng chẳng muốn hỏi. Phải rồi, chú vẫn chưa nói cho cháu biết, bà nội cháu đâu?”
“Bà chủ lên cơn đau tim, đã được đưa đến bệnh viện rồi. Lát nữa sẽ được đón về tĩnh dưỡng.”
Tống Đình không nói cho Thẩm Minh Triết biết bà Diệp cũng tham gia vào chuyện này, đối với trẻ con, vẫn nên giữ lại một số điều tốt đẹp.
Dù sao Thẩm Minh Triết thực sự rất yêu mến bà chủ.
Thẩm Minh Triết nghe đến đây, gật đầu nói: “Được rồi, các chú chăm sóc tốt cho lão Diệp và bà nội, ái chà, đều là người già yếu bệnh tật, sao mới có thể tốt đây.”
Nói xong, cậu bé lắc đầu đi ra ngoài.
Khóe miệng Tống Đình có chút giật giật.
Nếu để Diệp Ân Tuấn nghe được Thẩm Minh Triết nói anh già yếu bệnh tật, không biết anh sẽ nghĩ thế nào.
Nhìn thấy Thẩm Minh Triết sắp bước ra khỏi phòng khách, Tống Đình mới phản ứng lại:
“Cậu chủ nhỏ, cháu đi đâu vậy?”
“Đi tìm mẹ cháu. Đừng ngăn cản cháu, đừng đi theo cháu, nếu không cháu bắt chú ăn chuột chết. Cháu có chuột chết thật đấy! Đều là bắt được từ trong cống thoát nước.”
Những lời Thẩm Minh Triết nói khiến Tống Đình không khỏi buồn nôn, nhưng vẫn nói: “Cậu chủ nhỏ, cháu thật sự không thể đi được, nếu cháu đi rồi, sau này Sếp Diệp sẽ trách cứ chú đó.”
“Vậy chú cứ coi như không nhìn thấy cháu là được rồi.”
“Nhưng chú đã nhìn thấy rồi.”
Tống Đình không biết làm sao.
Thẩm Minh Triết xoay người đi trở lại, đến trước mặt Tống Đình, trực tiếp giơ chân lên giẫm vào chân Tống Đình.
“Oái!”
Tống Đình vội vàng cúi xuống ôm chân kêu đau, nhưng lúc này Thẩm Minh Triết lại nhảy cỡn lên, chộp lấy cây chổi lông gà bên cạnh, đập thẳng vào đầu Tống Đình.
“Đánh ngất chú đi thế này, có phải chú sẽ không nhìn thấy nữa? Ngốc thật!”
Nói xong, cậu bé ném cây chổi lông gà rồi quay người rời đi.
Tống Đình bị ăn một cây chổi lông gà, đau đến có chút buồn bực nhưng cũng không thể ngăn cản, ai biết được cậu chủ nhỏ này sẽ nghĩ ra những chiêu trò gì để đối phó với anh ta.
Nghĩ đến việc đường đường là một trợ lý, vậy mà lại bị đứa trẻ Thẩm Minh Triết trị, anh ta không khỏi lắc đầu than thở:
“Nhanh lên, cử người đi theo cậu chủ nhỏ, đừng để cậu ấy bị tổn hại, nhớ kỹ, mọi chuyện đều đặt sự an toàn của cậu chủ nhỏ lên hàng đầu, biết chưa?”
Tống Đình biết không thể ngăn được Thẩm Minh Triết, Thẩm Minh Triết cũng không phải đứa trẻ bình thường, đương nhiên sẽ không ngăn cản nổi, chỉ có thể sắp xếp người theo bảo vệ tốt cho cậu ấy.
Vệ sĩ bên cạnh nhanh chóng đi theo Thẩm Minh Triết ra ngoài.
Thẩm Minh Triết khẽ nhíu mày, lạnh lùng nói: “Đã nói với các chú rồi, đừng có đi theo cháu.”
“Cậu chủ nhỏ, cậu đừng làm loạn nữa, thật sự không thể để cho cậu đi một mình được.”
Tống Đình rất bất lực, chỉ mong Diệp Ân Tuấn tỉnh lại ngay bây giờ, có thể quản thúc được Thẩm Minh Triết, cũng chỉ có Diệp Ân Tuấn.
Thẩm Minh Triết ghét bỏ, nói: “Người của chú có thể làm gì? Đi chỉ vướng chân cháu. Người trong Ám Dạ của mẹ cháu mạnh hơn người của chú rất nhiều. Yên tâm đi, cháu không có đi một mình, cháu sẽ dẫn người của Ám Dạ đi cùng.”
Nghe Thẩm Minh Triết nói vậy, Tống Đình mới yên lòng, nhưng vẫn phải nhìn Thẩm Minh Triết chọn một vài người thân thủ nhanh nhẹn lên đường.
Khi Tô Nam đến, đúng lúc nhìn thấy Thẩm Minh Triết muốn đi ra ngoài, liền hỏi:
“Minh Triết, muốn đi đâu vậy?”
“Ra ngoài làm chút chuyện, chú Tô, lão Diệp nhờ vào chú.”
Cậu ta như một ông cậu non, nói xong liền rời đi.
Tô Nam mỉm cười, đi thẳng vào ngôi nhà cổ của nhà họ Diệp.
Tống Đình nhìn thấy Tô Nam bước vào, liền vội vàng tiếp đón:
“Cậu Tô, Sếp Diệp đã nôn ra máu.”
“Gay gắt như vậy? Rốt cuộc đã đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Tô Nam hơi sốc.
Tống Đình nhanh chóng kể mọi chuyện cho Tô Nam biết.
“Thì ra là như vậy. Tôi sẽ kê một ít thuốc cho anh ấy, để anh ấy mau tỉnh lại. Anh đi sắp xếp người, khi anh ấy tỉnh lại liền lên đường. Đối với Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan chính là tính mạng của anh ấy. Về phần bà chủ bên này, các người cũng đừng làm ra chuyện quá đáng.”
“Vâng.”
Tống Đình vội vàng đi thu xếp.
Ngay khi Diệp Ân Tuấn tỉnh lại và định đi đến Thành phố ngầm, bỗng có một tin nhắn được gửi đến.
“Sếp Diệp…”
Tống Đình nhìn Diệp Ân Tuấn với vẻ lo lắng.
Diệp Ân Tuấn chỉ cảm thấy lồng ngực có chút khó chịu, trong miệng xộc lên một mùi tanh tưởi.
Anh lạnh lùng nói: “Đón bà chủ về nhà tĩnh dưỡng, không có chỉ thị của tôi, không ai được phép tới gần. Bắt được quản gia, trực tiếp đưa tới trước mặt tôi.”
“Rõ!”
Tống Đình nhanh chóng đáp.
Diệp Ân Tuấn nói xong những điều này, anh đột nhiên kêu lên một tiếng, cả người trực tiếp ngã xuống.
“Sếp Diệp!”
Tống Đình vội đỡ lấy anh, nhưng Diệp Ân Tuấn đã hôn mê.
Một làn máu đỏ tươi trào ra từ khóe miệng.
Tống Đình biết đây là lửa giận trong lòng bộc phát, làm tổn thương đến bên trong.
Một người là người phụ nữ anh yêu nhất, một người là người mẹ anh kính trọng nhất, một nhà họ Diệp vẫn luôn hạnh phúc, tại sao chỉ vì người đóng giả làm cậu hai kia làm cho xáo trộn?
Diệp Ân Tuấn bị người thân cận nhất phản bội, loại cảm giác đó có thể hiểu được. Anh hết lòng tôn trọng bà Diệp, nhưng không ngờ bà Diệp lại bắt tay với người ngoài đối xử với anh như vậy, là ai khác cũng không thể chịu nổi.
Tống Đình thở dài, nói với người bên cạnh: “Thông báo cho bác sĩ Tô Nam tới nhà một chuyến.”
“Trợ lý Tống, Sếp Diệp nói phải lập tức đến Thành phố A.”
Người bên cạnh không biết phải làm sao.
Tống Đình nhẹ giọng nói: “Tôi sẽ chịu mọi trách nhiệm, dù muốn đi cũng phải kêu cậu Tô tới một chuyến trước, bây giờ Sếp Diệp đã thế này rồi, đi chỉ càng thêm nguy hiểm.”
“Vâng!”
Người bên cạnh vội vàng làm theo, sau đó nhanh chóng đi tìm Tô Nam.
Tống Đình đưa Diệp Ân Tuấn lên xe, trước hết lái trở về ngôi nhà cổ của nhà họ Diệp.
Khi Tô Nam đến, đúng lúc Thẩm Minh Triết thức dậy.
Cậu bé nhìn thấy Diệp Ân Tuấn nằm ở trên giường và vẻ mặt Tống Đình đầy lo lắng, liền hỏi: “Sao vậy? Lão Diệp bị làm sao vậy? Mẹ cháu đâu?”
Tống Đình nhìn Thẩm Minh Triết nhất thời không biết nên nói gì, suy nghĩ một chút rồi nói: “Mợ cả được bác sĩ Bạch đón đi rồi, nói là cần được điều trị tốt, không để bị người khác quấy rầy.”
“Tại sao mẹ không nói với cháu? Đúng rồi, tại sao cháu lại ngủ quên?”
Thẩm Minh Triết cảm thấy có chút không đáng tin.
Tống Đình cười nói: “Cháu buồn ngủ nên đi ngủ chứ sao? Được rồi, đi nghỉ ngơi đi, Sếp Diệp có hơi không khỏe, lát nữa cậu Tô sẽ tới đây khám cho cậu ấy.”
“Có phải là di chứng do lần trước ở Thành phố ngầm không?”
Thẩm Minh Triết giống như ông cụ non nhìn Diệp Ân Tuấn, lanh mắt nhìn thấy vết máu trên khóe miệng của Diệp Ân Tuấn, không khỏi ngẩn người ra.
Chảy máu?
Đối với Thẩm Minh Triết, quả thực là một vấn đề lớn.
“Rốt cuộc lão Diệp bị làm sao vậy?”
Ánh mắt Thẩm Minh Triết sắc bén.
Tống Đình đột nhiên cảm thấy ánh mắt của Thẩm Minh Triết rất giống với Diệp Ân Tuấn, càng ngày càng giống khí chất của Diệp Ân Tuấn.
“Chú nói đi, nhìn cháu làm gì?”
Thẩm Minh Triết vô cùng lo lắng.
Tống Đình lúc này mới định thần lại và nói: “Sếp Diệp chỉ tức giận phát bệnh thôi, không sao đâu, cháu đừng lo lắng.”
“Tức giận phát bệnh? Tại sao lại tức giận phát bệnh? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Chú không nói cho cháu biết, chẳng nhẽ cháu phải tự mình đi hỏi lão Diệp sao?”
Thẩm Minh Triết không dễ lừa gạt như vậy, Tống Đình vẫn biết vậy nhưng bây giờ anh ta thực sự có chút muốn khóc.
“Cậu chủ nhỏ, cháu tha cho chú đi, chú thật sự không biết, công ty lắm việc như vậy, làm Sếp Diệp tức giận cũng nên.”
“Chú nói dối!”
Thẩm Minh Triết thở hồng hộc xoay người đi điều chỉnh màn hình, lúc này mới nhận ra trong lúc cậu ta đi ngủ, màn hình trống không hơn nửa tiếng.
Tại sao vậy?
Hệ thống an ninh của nhà họ Diệp chưa bao giờ dừng lại?
Ngay lúc này, một người từ bên ngoài chạy vào nói với Tống Đình: “Trợ lý Tống, đã bắt được quản gia. Sếp Diệp nói đưa bà ta tới trước mặt cậu ấy, lúc này có đưa tới không?”
Người đến là một người thật thà, vốn không biết Tống Đình đang không ngừng chớp mắt với anh ta là có ý gì, có chút nghi ngờ, hỏi: “Trợ lý Tống, mắt anh bị làm sao vậy?”
Tống Đình thực sự rất muốn một cước đạp người này ra ngoài.
Thẩm Minh Triết đi tới trước mặt người này, hỏi: “Tại sao ba cháu phải kêu chú đưa quản gia tới đây?”
“Cậu kia, cậu có thể đi được rồi.”
Tống Đình vội vàng mở lời, nhưng lại bị Thẩm Minh Triết trợn mắt nhìn:
“Cái nhà này do chú Tống làm chủ sao?”
Câu nói này khiến Tống Đình toát mồ hôi lạnh:
“Không phải, cậu chủ nhỏ, chỉ là…”
“Bắt đầu từ giờ, chú không được nói chuyện, nếu không, tôi cho chú ăn chuột chết.”
Câu nói này của Thẩm Minh Triết làm Tống Đình đột nhiên cảm thấy rợn cả tóc gáy.
Ăn chuột thì đã đành, còn phải ăn chuột chết, ai biết được con chuột chết này chết như thế nào?
Quả nhiên là tài năng xuất hiện từ thế hệ này sang thế hệ khác. Thẩm Minh Triết so sánh với Diệp Ân Tuấn đúng là hậu sinh khả úy.
Tống Đình theo bản năng che miệng lại.
Thẩm Minh Triết nhìn thấy anh ta thành thật, lúc này mới quay đầu nhìn người tới, hỏi: “Tại sao ba cháu phải kêu chú đi bắt quản gia?”
Người tới không biết nên trả lời thế nào, vội vàng nhìn về phía Tống Đình.
“Nhìn chú ấy làm gì? Nhìn cháu trả lời. Sao hả? Chú cũng muốn nếm thử mùi vị chuột chết?”
Thẩm Minh Triết vừa nói ra câu này, người tới đột nhiên cảm thấy bụng trướng lên, liền vội vàng nói: “Là ý của Sếp Diệp.”
“Tại sao ba cháu lại ra chỉ thị như vậy? Đúng rồi, bà nội cháu đâu?”
Sự nhạy bén của Thẩm Minh Triết thật là khiến Tống Đình khóc không ra nước mắt.
Người đến không chịu bị dọa, đem đầu đuôi ngọn nguồn sự tình kể cho Thẩm Minh Triết.
Sắc mặt của Thẩm Minh Triết không ngừng thay đổi.
Mẹ cậu ta lại có thể bị người ta uy hiếp đưa đi trước mắt cậu! Mà người đã uy hiếp mẹ cậu lại là chú của cậu ta!
Thật là, lý nào lại thế!
“Đưa quản gia vào.”
Lời nói của Thẩm Minh Triết làm Tống Đình ngẩn người ra.
“Cậu chủ nhỏ, cháu muốn làm gì?”
“Cháu cho chú nói chuyện rồi sao?”
Thẩm Minh Triết liếc nhìn Tống Đình, sự tức giận và phẫn uất trong mắt không thể che giấu được.
Tống Đình thực sự cảm thấy mình cực kỳ oan uổng:
“Cậu chủ nhỏ, đây đều là ý của Sếp Diệp. Cậu chủ sợ cháu tự trách, sợ cháu lo lắng, cho nên…”
“Ba luôn tự cho mình là đúng.”
Thẩm Minh Triết nhìn Diệp Ân Tuấn đang hôn mê, hỏi: “Bây giờ tiến triển đến đâu rồi? Có tin tức mẹ cháu chưa?”
“Có, tạm thời biết đối phương sẽ đưa mợ cả đến Thành phố ngầm.”
Đã đến mức này rồi, Tống Đình đương nhiên cũng không dám che giấu, vội vàng nói.
“Lại là Thành phố ngầm. Diệp Tranh cũng ở đó, bây giờ mẹ cũng bị uy hiếp đến đó, nơi đó rốt cuộc là nơi như thế nào?”
Lời nói của Thẩm Minh Triết khiến mi mắt Tống Đình run lên.
“Cậu chủ nhỏ, cháu nghe chú nói, cháu tuyệt đối đừng có đi. Một mình mợ cả cũng đủ làm Sếp Diệp bị đả kích mạnh lắm rồi, cháu đừng có làm loạn thêm gì nữa? Cháu phải tin Sếp Diệp nhất định sẽ đưa mợ cả trở về.”
Nhưng Thẩm Minh Triết lại lạnh lùng cười nói: “Mẹ cháu, tại sao phải để ba cứu? Cháu tự mình đi cứu cũng được vậy!”
“Cháu vẫn còn là một đứa trẻ!”
Tống Đình lo lắng, cả người toát mồ hôi.
Thẩm Minh Triết lại thản nhiên nói: “Đứa trẻ thì làm sao? Đứa trẻ thì không thể cứu được mẹ mình sao? Lão Diệp giao lại cho chú, về phần quản gia, cháu cũng chẳng muốn hỏi. Phải rồi, chú vẫn chưa nói cho cháu biết, bà nội cháu đâu?”
“Bà chủ lên cơn đau tim, đã được đưa đến bệnh viện rồi. Lát nữa sẽ được đón về tĩnh dưỡng.”
Tống Đình không nói cho Thẩm Minh Triết biết bà Diệp cũng tham gia vào chuyện này, đối với trẻ con, vẫn nên giữ lại một số điều tốt đẹp.
Dù sao Thẩm Minh Triết thực sự rất yêu mến bà chủ.
Thẩm Minh Triết nghe đến đây, gật đầu nói: “Được rồi, các chú chăm sóc tốt cho lão Diệp và bà nội, ái chà, đều là người già yếu bệnh tật, sao mới có thể tốt đây.”
Nói xong, cậu bé lắc đầu đi ra ngoài.
Khóe miệng Tống Đình có chút giật giật.
Nếu để Diệp Ân Tuấn nghe được Thẩm Minh Triết nói anh già yếu bệnh tật, không biết anh sẽ nghĩ thế nào.
Nhìn thấy Thẩm Minh Triết sắp bước ra khỏi phòng khách, Tống Đình mới phản ứng lại:
“Cậu chủ nhỏ, cháu đi đâu vậy?”
“Đi tìm mẹ cháu. Đừng ngăn cản cháu, đừng đi theo cháu, nếu không cháu bắt chú ăn chuột chết. Cháu có chuột chết thật đấy! Đều là bắt được từ trong cống thoát nước.”
Những lời Thẩm Minh Triết nói khiến Tống Đình không khỏi buồn nôn, nhưng vẫn nói: “Cậu chủ nhỏ, cháu thật sự không thể đi được, nếu cháu đi rồi, sau này Sếp Diệp sẽ trách cứ chú đó.”
“Vậy chú cứ coi như không nhìn thấy cháu là được rồi.”
“Nhưng chú đã nhìn thấy rồi.”
Tống Đình không biết làm sao.
Thẩm Minh Triết xoay người đi trở lại, đến trước mặt Tống Đình, trực tiếp giơ chân lên giẫm vào chân Tống Đình.
“Oái!”
Tống Đình vội vàng cúi xuống ôm chân kêu đau, nhưng lúc này Thẩm Minh Triết lại nhảy cỡn lên, chộp lấy cây chổi lông gà bên cạnh, đập thẳng vào đầu Tống Đình.
“Đánh ngất chú đi thế này, có phải chú sẽ không nhìn thấy nữa? Ngốc thật!”
Nói xong, cậu bé ném cây chổi lông gà rồi quay người rời đi.
Tống Đình bị ăn một cây chổi lông gà, đau đến có chút buồn bực nhưng cũng không thể ngăn cản, ai biết được cậu chủ nhỏ này sẽ nghĩ ra những chiêu trò gì để đối phó với anh ta.
Nghĩ đến việc đường đường là một trợ lý, vậy mà lại bị đứa trẻ Thẩm Minh Triết trị, anh ta không khỏi lắc đầu than thở:
“Nhanh lên, cử người đi theo cậu chủ nhỏ, đừng để cậu ấy bị tổn hại, nhớ kỹ, mọi chuyện đều đặt sự an toàn của cậu chủ nhỏ lên hàng đầu, biết chưa?”
Tống Đình biết không thể ngăn được Thẩm Minh Triết, Thẩm Minh Triết cũng không phải đứa trẻ bình thường, đương nhiên sẽ không ngăn cản nổi, chỉ có thể sắp xếp người theo bảo vệ tốt cho cậu ấy.
Vệ sĩ bên cạnh nhanh chóng đi theo Thẩm Minh Triết ra ngoài.
Thẩm Minh Triết khẽ nhíu mày, lạnh lùng nói: “Đã nói với các chú rồi, đừng có đi theo cháu.”
“Cậu chủ nhỏ, cậu đừng làm loạn nữa, thật sự không thể để cho cậu đi một mình được.”
Tống Đình rất bất lực, chỉ mong Diệp Ân Tuấn tỉnh lại ngay bây giờ, có thể quản thúc được Thẩm Minh Triết, cũng chỉ có Diệp Ân Tuấn.
Thẩm Minh Triết ghét bỏ, nói: “Người của chú có thể làm gì? Đi chỉ vướng chân cháu. Người trong Ám Dạ của mẹ cháu mạnh hơn người của chú rất nhiều. Yên tâm đi, cháu không có đi một mình, cháu sẽ dẫn người của Ám Dạ đi cùng.”
Nghe Thẩm Minh Triết nói vậy, Tống Đình mới yên lòng, nhưng vẫn phải nhìn Thẩm Minh Triết chọn một vài người thân thủ nhanh nhẹn lên đường.
Khi Tô Nam đến, đúng lúc nhìn thấy Thẩm Minh Triết muốn đi ra ngoài, liền hỏi:
“Minh Triết, muốn đi đâu vậy?”
“Ra ngoài làm chút chuyện, chú Tô, lão Diệp nhờ vào chú.”
Cậu ta như một ông cậu non, nói xong liền rời đi.
Tô Nam mỉm cười, đi thẳng vào ngôi nhà cổ của nhà họ Diệp.
Tống Đình nhìn thấy Tô Nam bước vào, liền vội vàng tiếp đón:
“Cậu Tô, Sếp Diệp đã nôn ra máu.”
“Gay gắt như vậy? Rốt cuộc đã đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Tô Nam hơi sốc.
Tống Đình nhanh chóng kể mọi chuyện cho Tô Nam biết.
“Thì ra là như vậy. Tôi sẽ kê một ít thuốc cho anh ấy, để anh ấy mau tỉnh lại. Anh đi sắp xếp người, khi anh ấy tỉnh lại liền lên đường. Đối với Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan chính là tính mạng của anh ấy. Về phần bà chủ bên này, các người cũng đừng làm ra chuyện quá đáng.”
“Vâng.”
Tống Đình vội vàng đi thu xếp.
Ngay khi Diệp Ân Tuấn tỉnh lại và định đi đến Thành phố ngầm, bỗng có một tin nhắn được gửi đến.
Bình luận facebook