• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Cục Cưng Có Chiêu (48 Viewers)

  • Chương 636-640

CHƯƠNG 636: TÔI KHÔNG THÍCH GIẢI THÍCH

“Tôi không cần!”

Thẩm Hạ Lan ra dấu mặc kệ Diệp Ân Tuấn có hiểu hay không, sau khi ra dấu xong cô xoay người rời đi.

Diệp Ân Tuấn nhìn hiểu.

Anh biết Thẩm Hạ Lan vốn đã không xem trọng tiền bạc của anh, bây giờ cũng sẽ không cần nhưng anh thật sự không biết nên đưa cho cô cái gì mới tốt. Dường như ngoài tiền ra anh chẳng có gì cả.

“Ha Lan!”

Diệp Ân Tuấn theo bản năng muốn đuổi theo, nhưng lúc này cơn đau đầu lại ấp tới, cơ thể anh đột nhiên ngã phịch xuống đất.

Anh ôm đầu, cơn đau như kim chích. Anh nhìn Thẩm Hạ Lan càng đi càng xa, nỗi đau trong lòng dường như đã vượt cả cơn đau đầu.

“Tổng giám đốc Diệp, anh sao rồi?”

Vệ sĩ vội vàng bước lên nhưng Diệp Ân Tuấn không cách nào khống chế được cơn đau của mình.

Anh liên tục đụng đầu vào tường, cơn đau kia giống như ác mộng, càng lúc càng quấn chặt anh.

Thật ra như vậy cũng tốt.

Thẩm Hạ Lan ly hôn với anh cũng tốt, ít nhất cô sẽ không biết được bộ dạng bây giờ của anh, ít nhất ngày nào đó anh chết, có sẽ không quá đau lòng.

Diệp Ân Tuấn tự an ủi mình nhưng vẫn thấy trong lòng quặn đau.

Vệ sĩ thấy Diệp Ân Tuấn như vậy vội vàng chạy đi kêu bác sĩ.

Thẩm Hạ Lan không dám quay đầu cũng không cho phép mình quay đầu lại, nếu đã quyết định ly hôn thì không cần dây dưa nữa.

Nên cô không hề nhìn thấy dáng vẻ đau đến chết đi sống lại của Diệp Ân Tuấn, đương nhiên cũng sẽ không nhìn thấy cảnh tượng anh đập đầu vào tường.

Thẩm Hạ Lan đi ra khỏi bệnh viện nhưng lại gặp một người ngay cổng bệnh viện.

Là Lý Lệ – nhân viên hướng dẫn mua sắm ở trung tâm mua sắm Gia Hòa lúc trước.

Sau khi cô ta nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đi ra thì nhanh chóng bước lên quỳ xuống trước mặt Thẩm Hạ Lan.

“Cô chủ, là tôi có mắt không trọng, không biết ăn nói, là tôi trong mặt mà bắt hình dong. Cầu xin cô đừng đuổi việc tôi. Tôi còn có mẹ già con nhỏ, thật sự không thể mất công việc này, cầu xin cô tha cho tôi có được không?”

Lý Lệ vừa nói vừa dập đầu với Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan sững sờ.

Chuyện gì thế này?

“Cô mau đứng lên đi!”

Thẩm Hạ Lan nói xong mới phát hiện cô không thể nói ra tiếng.

Cô vẫn không thể nào đối diện với sự thật cô đã là người câm. Mỗi khi có sốt ruột đều sẽ vô thức hét lên nhưng sau khi hét xong mới đau lòng phát hiện người khác không thể nghe cô nói gì.

Người vây xem càng lúc càng đông, tiếng bàn tàn cũng càng lúc càng nhiều.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

“Không biết, giết người chẳng qua chỉ là cái gật đầu, rốt cuộc người phụ nữ này đã ép người khác làm gì chứ?”

“Thì thế, người ta đã quỳ rồi mà cô ta vẫn chưa chịu tha thứ, thật là.”

Thẩm Hạ Lan nghe lời bàn tán xung quanh cảm thấy khổ không thể tả.

Không phải cô không muốn Lý Lệ đứng lên mà vì cô không thể nói ra lời.

Lý Lệ nhìn thấy mọi người đều bênh vực mình thì càng khóc lớn hơn.

“Cô chủ, tôi biết việc xảy ra ở trung tâm mua sắm là lỗi của tôi. Nhưng cô có thể mắng tôi, đánh tôi chỉ xin cô đừng bảo giám đốc đuổi việc tôi. Tôi còn phải nuôi đứa em trai sống đời thực vật trong nhà nữa. Nếu mất việc cả nhà tôi sẽ chết đói. Cô chủ, xin lỗi cô, là lỗi của tôi, tại tôi không tốt. Xin cô tha cho tôi đi.”

Lý Lệ càng khóc càng thảm thương, thậm chí hai tay cô ta còn ôm chân Thẩm Hạ Lan không cho cô rời đi.

Thẩm Hạ Lan hơi luống cuống, khi cô cúi đầu nhìn Lý Lệ đúng lúc thấy khóe miệng cô ta lộ ra nụ cười gian trá.

Trong nháy mắt cô liền hiểu rõ mọi việc.

Lý Lệ cố ý diễn kịch cho người khác xem.

Thẩm Hạ Lan nhớ tới lúc mình thất thế, ngay cả một nhân viên phục vụ nhỏ bé của trung tâm mua sắm cũng có thể bắt nạt mình thì tức không chịu được.

Nếu cô không nhớ lầm thì bây giờ trung tâm mua sắm Gia Hòa đã là của cô rồi đúng chứ?

Ánh mắt Thẩm Hạ Lan trở nên lạnh lẽo, cô giơ tay ra chụp lên vai Lý Lệ.

Lý Lệ ngơ ngác không biết Thẩm Hạ Lan muốn làm gì nhưng vẫn không quên vai diễn của mình, khóc lóc nói: “Cô chủ, cô cứ đánh tôi đi, chỉ cần giữ được công việc này, cô làm gì tôi cũng chịu.”

Đáy mắt Thẩm Hạ Lan xet lên tia rét lạnh.

Đúng là đến chết cũng không đổi tính.

Nếu không dùng miệng được thì cứ dùng tay vậy, đỡ mất công ầm ĩ.

Thẩm Hạ Lan vật Lý Lệ qua vai ném thẳng ra ngoài.

“A!”

Lý Lệ chưa kịp chuẩn bị đã bị ném thẳng ra ngoài, cơ thể bay thành một đường parabol hơn trăm mét sau đó ngã chổng mông lên trời, gãy hai cái răng, máu tươi chảy ròng ròng.

“Sao cô có thể ra tay đánh người chứ?”

Lý Lệ đau đến nỗi nhảy cẫng lên, chỉ vào mặt Thẩm Hạ Lan mắng.

Người chung quanh ồ ạt bao vây Thẩm Hạ Lan.

“Người phụ nữ này sao lại thế? Sao có thể ra tay đánh người được chứ? Đúng là quá hung dữ mà.”

“Thì thế. Sao lại bắt nạt người khác như vậy? Cô không được đi!”

“Báo cảnh sát! Mau báo cảnh sát đi!”

Người xung quanh ầm ĩ, nhốt chặt Thẩm Hạ Lan giữa vòng vây.

Bây giờ Thẩm Hạ Lan không thể nói chuyện, trong lòng càng thêm bực bội.

Có vệ sĩ nhà họ Diệp nhìn thấy cảnh tượng này vội vàng bước lên trước giúp đỡ, có người còn chạy tới chỗ Diệp Ân Tuấn báo cho anh biết mọi việc.

Đầu Diệp Ân Tuấn đau như búa bổ nhưng khi nghe tin Thẩm Hạ Lan xảy ra chuyện thì cố dựa vào tường đứng lên.

Mồ hôi lạnh ướt đẫm áo anh, cả người anh như vừa vớt dưới nước lên, mái tóc cũng ướt sũng.

Sắc mặt Diệp Ân Tuấn trắng bệch nhưng trong mắt lại âm trầm đáng sợ.

“Đưa áo khoác cho tôi.”

“Tổng giám đốc Diệp, bây giờ mà anh ra ngoài sẽ bị cảm đấy.”

Vệ sĩ hơi lo lắng nhìn anh.

Diệp Ân Tuấn như không nghe thấy, nói lại một lần nữa: “Đưa áo khoác cho tôi.”

Vệ sĩ hết cách vội đưa áo khoác cho anh.

Đầu đau như bị kim chích, không hề có dấu hiệu thuyên giảm chút nào.

Diệp Ân Tuấn gắng gương mặc áo khoác đi ra ngoài.

Nhiều người đang bao vây Thẩm Hạ Lan khiến cô đi không được, ở lại cũng không xong.

Thẩm Hạ Lan muốn ra tay đánh nhau nhưng nhiều người như vậy mà Diệp Minh Triết vẫn còn nằm viện ở đây. Cô không muốn làm lớn chuyện, nào biết Lý Lệ lại một mực gây chuyện.

“Cô chủ này, tôi đã xin lỗi cũng đã quỳ xuống rồi nhưng cô vẫn ra tay đánh người, cô có ý gì đây?”

Dưới sự xúi giục của Lý Lệ, đám người xung quanh tức giận đùng đùng, muốn ra tay đánh Thẩm Hạ Lan.

Diệp Ân Tuấn bước thẳng lên trước, quảng ngã đám người kia.

“Ai ôi!”

“Người này là ai nữa đây?”

Nhất thời trong đám người truyền ra tiếng rên la thảm thiết.

Thấm Hạ Lan chỉ cảm thấy đám người trước mắt dạt ra hai bên, tiếp đó đôi tay quen thuộc mà ấm áp nắm chặt tay cô.

“Cút ngay!”

Giọng nói lạnh lẽo của Diệp Ân Tuấn vang lên, ánh mắt rét lạnh như sương nhìn đám người xung quanh.

Người xung quanh bị ánh mắt của anh dọa sợ.

Lúc Lý Lệ nhìn thấy Diệp Ân Tuấn, liền bị vẻ đẹp trai của anh hút hồn, cô ta si ngốc nhìn Diệp Ân Tuấn kéo Thẩm Hạ Lan đi lúc này bỗng tỉnh táo lại.

“Ôi, anh chàng đẹp trai, anh không thể dẫn cô ta đi được. Cô ta đánh người! Anh nhìn tôi này, tôi bị cô ta đánh gãy cả răng luôn rồi.”

Lý Lệ vội chặn trước mặt Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn cũng không thèm nhìn đã đấm cô ta một cái.

Lý Lệ bịt mũi, kêu lên đau đớn. Cô ta cảm thấy mình lại gãy thêm hai cái răng nữa.

Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nhìn đám người xung quanh nói: “Một đám người nhiều chuyện không biết gì đã lo chuyện bao đồng với vẩn. Các người rất vui vẻ khi bắt nạt một người khiếm khuyết đúng không?”

“Có ý gì?”

“Ai là người khiếm khuyết?”

Rốt cuộc cũng có người hiểu được ẩn ý của Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn lấy điện thoại di động từ túi áo ra, mở video clip lên.

Đoạn video quay cảnh Lý Lệ bắt nạt Thẩm Hạ Lan ở trung tâm mua sắm Gia Hòa bất ngờ xuất hiện trước mặt mọi người.

Diệp An Tuấn lạnh lùng nói: “Tôi không thích giải thích nhưng việc hôm nay tốt nhất nên nói với mọi người một tiếng. Người phụ nữ này là nhân viên phục vụ ở trung tâm mua sắm Gia Hòa. Còn cô gái này là khách hàng, nhưng vì cô ấy không thể nói chuyện nên bị cô ta ác ý chửi bởi. Sau đó lãnh đạo biết được liền đuổi việc cô ta. Thế là cô ta đổ hết tội lỗi này lên đầu khách hàng, hôm nay chạy tới đây muốn diễn vở kịch này nhằm xúi giục đám người nhiều chuyện các người khiến khách hàng mất mặt. Rõ ràng cô ta biết khách hàng không thể nói chuyện, còn hùng hổ dọa người như vậy, các người cũng rất thích hùa theo đúng không? Không sao đâu, tôi đã quay lại việc xảy ra hôm nay rồi. Nếu các người muốn nổi tiếng vậy không cần đợi lâu đâu, lát nữa tôi sẽ đăng clip này lên mạng để người nhà của các người nhìn thấy các người đã bắt nạt một người không thể nói chuyện thế nào.”

Anh vừa nói xong những người xung quanh lập tức dạt sang hai bên, thậm chí có người còn chửi luôn Lý Lệ.

“Đúng là cái thứ chẳng ra gì? Mình đã bắt nạt người khác lại còn giả vờ như người khác bắt nạt mình? Người phụ nữ sao mà ghê tởm quá vậy!”

“Tôi thấy cô ta ngứa đòn rồi. Đáng đời bị người ta đánh!”

“Các người có thấy không? Lúc nãy khi cô ta ôm chân của khách hàng, người ta còn run cầm cập. Ai biết có phải lúc nãy cô ta có cố ý véo khách hàng không chứ?”

Diệp Ân Tuấn giải thích xong, đám người xung quanh vừa rồi còn theo phe Lý Lệ, lúc này đều chĩa mũi dùi vào cô ta.

Lý Lệ tức đến nỗi suýt chút nữa nhảy cẫng lên.

“Các người đừng nghe anh ta nói. Anh ta nói bậy!”

Diệp Ân Tuấn nhìn cô ta như tên hề đang nhảy nhót, sau đó kéo Thẩm Hạ Lan rời đi. Chỉ là lúc đi ngang qua Lý Lệ, Diệp Ân Tuấn dùng giọng nói chỉ có hai người nghe được nói với cô ta: “Cô đã quên những gì tôi nói rồi sao? Người phụ nữ mà cô vừa bắt nạt trùng hợp lại là tổng giám đốc của trung tâm mua sắm Gia Hòa. Trước đó chỉ là muốn đế cô tự động từ chức nhưng bây giờ cô phải gánh thêm những trách nhiệm khác nữa.”

Diệp Ân Tuấn nói xong liền dẫn Thẩm Hạ Lan rời đi.

Lý Lệ sững sờ tại chỗ.

Cô ta không tin liền gọi điện thoại cho bạn thân.

“Bạn yêu, tổng giám đốc trung tâm mua sắm của chúng ta là nữ phải không?”

“Hình như là vậy. Lúc nãy giám đốc có đến đây nói trung tâm mua sắm đã bị người khác thu mua rồi. Hình như đối phương là nữ.”

Điện thoại của Lý Lệ rơi thẳng xuống đất, cô ta ngồi bệt xuống đất, ánh mắt vô hồn.

Xong đời!

Khi bị giám đốc thuyết phục nghỉ việc, cô ta nghĩ có thể là chuyện của Thẩm Hạ Lan đã bị phát hiện, nhưng cô ta đã làm việc ở Trung tâm mua sắm Gia Hòa nhiều năm như vậy cũng chưa từng mắc lỗi nặng lần nào. Duy nhất chỉ có chuyện của Thẩm Hạ Lan nên cô ta xác định Thẩm Hạ Lan đã tố cáo, muốn thừa dịp trả thù cô ta.

Hôm nay cuối cùng cô ta cũng nhìn thấy Thẩm Hạ Lan xuất hiện gần bệnh viện Hải Tân, cô ta bỗng muốn khiến cho Thẩm Hạ Lan bị mọi người vây quanh chỉ trở nên đã diễn vai kẻ yếu đuối nhằm tranh thủ sự thông cảm, nói không chừng còn có thể lợi dụng đám người hóng hớt không biết chuyện đánh Thẩm Hạ Lan một trận, coi như xả giận cho cô ta. Nhưng nào ngờ cô ta lại đắc tội với bà chủ rồi.

Diệp Ân Tuấn không hề quan tâm đến tâm trạng lúc này của Lý Lệ. Anh kéo Thẩm Hạ Lan đi tới bãi đỗ xe gần đó, mở cửa xe nhét luôn Thẩm Hạ Lan vào trong, sau đó khóa của xe lại.

CHƯƠNG 637: ĐỘT NHIÊN CẢM THẤY RẤT TỦI THÂN

“Diệp Ân Tuấn, anh thả em ra!”

Mặc dù Thẩm Hạ Lan không thể phát ra âm thanh, nhưng cô vẫn gõ vào cửa kính xe, mở miệng hét.

Diệp Ân Tuấn nhìn khẩu hình miệng cô rồi thấp giọng nói: “Em ở đây đã, anh đi giải quyết.”

Giải quyết cái gì?

Thẩm Hạ Lan không cảm thấy chuyện vừa nãy còn cần giải quyết.

Bộ mặt thật của Lý Lệ đến giờ những người hóng hớt cũng đã biết, mọi người sợ Diệp Ân Tuấn tung lên mạng nên cũng không làm gì, chuyện này bình thường cũng chỉ vậy là qua chuyện.

Thẩm Hạ Lan không biết Diệp Ân Tuấn còn phải giải quyết gì nữa.

Cô không muốn ở lại đây, không muốn ở dưới sự bảo vệ của Diệp Ân Tuấn, mặc dù vừa rồi đúng là cô có hơi xấu hổ, nhưng cô đã gọi cảnh sát rồi, không cần Diệp Ân Tuấn giúp.

Nhưng Diệp Ân Tuấn không nghe cô, anh xoay người bỏ đi.

Khi đến góc bãi đỗ xe, Diệp Ân Tuấn chống đỡ không nổi nữa.

Anh đột ngột quỳ trên mặt đất, thở hổn hển.

Đầu anh sắp nổ tung.

Diệp Ân Tuấn ôm chặt đầu mình, anh đấm liên tục vào đầu như thể chỉ có cách này mới có thể giảm đau.

Thẩm Hạ Lan đã cho anh phương thức liên lạc của Trương Linh – bậc thầy thôi miên có thể chữa cho anh, nhưng anh không muốn sử dụng.

Anh đã khiến Thẩm Hạ Lan chịu uất ức như vậy, giờ đây nó chính là sự trừng phạt dành cho chính anh.

Diệp Ân Tuấn cuộn mình ở đó.

Anh sợ Thẩm Hạ Lan nhìn thấy dáng vẻ của mình lúc này nên đã nhốt cô trong xe.

Anh cũng biết bây giờ Thẩm Hạ Lan rất không thích nhận sự giúp đỡ của anh, thậm chí không muốn có bất kỳ quan hệ với anh, nhưng khi nghe cô gặp chuyện, anh vẫn không kìm được muốn bảo vệ cô.

Suy cho cùng, cô là người trong tim anh.

Diệp Ân Tuấn đau đến mức sắp ngất đi.

Cơn đau đầu này lần sau đau hơn lần trước, còn khó chịu hơn là giết chết anh, nhưng cũng vì điều này anh mới khiến anh nhớ mãi về việc anh đã đánh mất vợ như thế nào.

Khi Lý Lệ đi tới thì thấy Diệp Ân Tuấn đang cuộn mình dưới đất, có vẻ rất đau đớn.

Lông mày cô ta hơi nhíu lại, một tia toan tính xẹt qua trong mắt, cô ta nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, nhẹ nhàng đến gần Diệp Ân Tuấn.

Khó khăn lắm cô ta mới điều chỉnh được cảm xúc trên mặt, sau khi đến gần Diệp Ân Tuấn, cô ả ôm lấy cổ anh rồi hôn lên mặt anh, đồng thời dùng tay phải bấm nút chụp, cảnh này lập tức được chụp lại.

Diệp Ân Tuấn đau đầu không để ý đến tình hình xung quanh, khi anh phát hiện thì đã bị Lý Lê gài bẫy.

Anh đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu làm Lý Lệ sợ hãi suýt nữa lùi lại theo bản năng, nhưng nhìn thấy dáng vẻ cực kỳ đau đớn của Diệp Ân Tuấn, cô ta lại có lại dũng khí.

“Tôi nhìn ra được anh có quen người phụ nữ kia, tôi không muốn mất công việc này, chỉ cần anh nói với người phụ nữ kia đừng đuổi tôi, không so đo mọi chuyện tôi làm thì tôi sẽ xoá ảnh. Nếu không tôi sẽ gửi cho cô ta, nói với cô ta chúng ta có quan hệ mập mờ. Đến lúc đó anh có trăm cái miệng cũng không nói rõ được. Đừng tưởng tôi không nhìn ra hai người là một cặp, ánh mắt hai người khác những người khác.”

Lý Lệ đắc ý cầm điện thoại đung đưa trước mặt Diệp Ân Tuấn.

Cô ta sẽ chẳng thèm để một người đàn ông đang ốm yếu vào mắt đầu.

Mặc dù Lý Lệ không biết người đàn ông vừa nãy còn đối xử tàn nhẫn với mình, tại sao đột nhiên lại gục xuống đất thế này. Nhưng điều đó không quan trọng, cô ta cảm thấy vừa được chụp ảnh chung với trai đẹp, vừa giữ được công việc là đã hời lắm rồi.”

Diệp Ân Tuấn nhìn điện thoại, đột nhiên cảm thấy bức ảnh trong đó rất kinh tởm.

Anh chán ghét đưa tay lau mạnh má bị Lý Lệ thơm, lạnh lùng nói: “Xoá ảnh đi.”

“Anh đồng ý điều kiện của tôi đã rồi tôi mới xoá, nếu không… A!”

Lý Lệ còn chưa nói xong, Diệp Ân Tuấn đã đột nhiên đưa tay bóp cổ cô ta, lực cũng hơi mạnh.

Cô ta cảm thấy mình sắp ngạt thở đến nơi.

Lý Lệ liên tục đập vào tay Diệp Ân Tuấn, tiếc là tay anh như kìm sắt, cô ta làm thế nào cũng không giãy giụa được.

Lúc này Diệp Ân Tuấn như ác ma chui ra từ địa ngục, hai mắt anh đỏ rực, lạnh lùng nói: “Chưa có ai dám uy hiếp tôi đâu. Hơn nữa không có sự cho phép của tôi, ai cho cô hồn tôi? Cô là cái thá gì?”

Anh vừa nói vừa cướp lấy điện thoại trong tay Lý Lệ, ném xuống đất rồi giẫm lên, tay còn lại vẫn bóp chặt cổ cô ta.

Nhìn thấy vẻ mặt bạo lực của Diệp Ân Tuấn, Lý Lệ vô cùng sợ hãi.

“Anh, anh định làm gì? Tôi nói cho anh biết, giết người là phạm pháp đấy.”

Lý Lệ thực sự sợ hãi!

Cô ta nhìn thấy sát khí trong mắt Diệp Ân Tuấn.

Sát khí ấy dày đặc khiến sống lưng cô ta lạnh toát.

Quá đáng sợ!

Người đàn ông này là biến thái à?

Sao lại không màng mọi thứ như vậy?

Diệp Ân Tuấn chế nhạo: “Giết người? Nếu tôi nói với cô, tôi cũng không sống được lâu nữa, cô nghĩ tôi còn quan tâm không?”

“Anh! Đừng! Cứu mạng!”

Lý Lệ hoảng sợ, chân mềm nhũn.

Anh sắp chết sao?

Đó là lý do tại sao anh gục xuống đất?

Lý Lệ hối hận muốn chết.

Diệp Ân Tuấn cảm thấy mình thật sự muốn giết người, cảm giác đau đầu dữ dội khiến anh khó chịu, khiến anh cực kỳ cáu kỉnh, muốn làm gì đó.

Đúng lúc này, di động Diệp Ân Tuấn đổ chuông, nhưng anh dường như không nghe thấy.

Lý Lệ cảm thấy lực tay trên cổ mình ngày càng chặt, cô ta sẽ thật sự bị bóp chết!

Ý nghĩ này khiến Lý Lệ giãy giụa liên tục, cô ta chỉ vào điện thoại Diệp Ân Tuấn, khó khăn nói: “Điện thoại anh đổ chuông kia, nói không chừng là người phụ nữ vừa nãy gọi cho anh đấy?”

Động tác Diệp Ân Tuấn đột nhiên dừng lại.

Hạ Lan?

Hạ Lan gọi cho anh?

Diệp Ân Tuấn sửng sốt trong chốc lát, Lý Lệ nhanh chóng thoát khỏi sự trói buộc của anh, sợ hãi run rẩy bỏ chạy, chỉ hận ba mẹ cho mình thiếu hai chân.

Quá đáng sợ!

Người đàn ông đó quá đáng sợ!

Diệp Ân Tuấn nhìn Lý Lệ bỏ chạy, muốn đuổi theo cô ta theo bản năng, nhưng điện thoại anh lại đổ chuông.

Anh lập tức dừng bước, lấy điện thoại ra, đúng là Thẩm Hạ Lan gọi đến, nhưng chỉ đổ chuông ba lần cô đã cúp máy, sau đó có gửi tin nhắn tới.

“Anh mau về mở cửa đi, em sắp chết ngạt rồi!”

Đầu óc Diệp Ân Tuấn đột nhiên minh mẫn trở lại.

Anh vừa làm gì vậy?

Nếu không phải Thẩm Hạ Lan gọi tới, có lẽ anh sẽ thật sự giết Lý Lệ!

Sát khí nồng nặc khiến anh không tự chủ toát mồ hôi lạnh.

Gần đây mức độ đau đầu của anh càng ngày càng nặng, dường như sát khí trong lòng anh càng ngày càng không thể khống chế.

Cảm ơn cuộc điện thoại của Thẩm Hạ Lan.

Diệp Ân Tuấn hít sâu một hơi, cảm thấy mình phải để Tô Nam khám thử. Vốn dĩ anh chỉ muốn trừng phạt bản thân chứ không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ nếu thật sự trở thành kẻ sát nhân không kiểm soát được thì anh sợ người đầu tiên tổn thương chính là Thẩm Hạ Lan.

Nghĩ đến đây, sắc mặt anh trở nên rất nặng nề.

Khi anh trở lại xe, Thẩm Hạ Lan đang gõ vào cửa kính xe.

Diệp Ân Tuấn mở cửa xe.

Thẩm Hạ Lan chạy nhanh xuống, trừng mắt nhìn Diệp Ân Tuấn rồi xoay người bỏ đi.

Diệp Ân Tuấn đột nhiên nghĩ đến những chuyện khi nãy, anh chợt túm lấy Thẩm Hạ Lan, đè cô lên của xe rồi hạ người xuống.

“Diệp Ân Tuấn, anh làm gì vậy?”

Thẩm Hạ Lan vùng vẫy, nhưng Diệp Ân Tuấn như kẻ điên, anh hôn lên đôi môi anh đào của cô một cách thô bạo, cố gắng mút lấy nó.

Anh sợ!

Anh sợ sau khi thực sự mất ý chí sẽ làm tổn thương những người thân yêu và gần gũi nhất của mình.

Anh nghĩ lại những lời Thẩm Hạ Lan nói vừa rồi mà không khỏi run lên.

Thẩm Hạ Lan không ngờ anh đột nhiên làm vậy, khi giãy giụa không thành công, cô đột ngột mở miệng, cắn vào môi Diệp Ân Tuấn.

Cơn đau dữ dội không khiến Diệp Ân Tuấn buông Thẩm Hạ Lan ra, ngược lại mùi máu tanh hoà lẫn trong miệng cô.

Mùi máu tanh nhàn nhạt khiến Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ, nhân cơ hội này, Diệp Ân Tuấn càng ngang ngược hơn.

Thẩm Hạ Lan chợt hoàn hồn, dùng hết sức đẩy anh ra, cảm thấy tay đau dữ dội.

Đột nhiên cô cảm thấy rất tủi thân.

Anh đã nói mọi chuyện đều nghe theo cô, nói đồng ý ly hôn, nhưng bây giờ anh lại đang làm gì có?

Càng nghĩ cô càng cảm thấy khoảng thời gian này mình rất bực bội, nước mắt cô lập tức tuôn rơi.

Diệp Ân Tuấn đột nhiên cảm nhận được chất lỏng hơi mặn, anh giật mình.

Tranh thủ lúc này, Thẩm Hạ Lan đẩy mạnh anh ra, “chát” một tiếng, cô tát vào mặt anh.

“Tên khốn!”

Cô không nói thành lời nhưng cô biết Diệp Ân Tuấn có thể nhìn thấy khẩu hình miệng cô.

Mắt Thẩm Hạ Lan đỏ hoe giống như chú thỏ, đôi mắt to kia nhìn chằm chằm Diệp Ân Tuấn, cảm xúc trong mắt cô khiến người ta không thể nhìn thẳng.

Diệp Ân Tuấn muốn xin lỗi nhưng lại cảm thấy không cần thiết.

Anh chỉ muốn hôn cô!

Sau hôm nay, sau cơ hội này, rất có thể anh không bao giờ có cơ hội hôn cô nữa.

Huống hồ bây giờ họ vẫn là vợ chồng, không phải sao?

Diệp Ân Tuấn đột nhiên đề Thẩm Hạ Lan dưới thân lần nữa.

Thẩm Hạ Lan vùng vẫy nhưng không hét ra được, cũng chẳng có ai ra vào nơi này. Cô đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể thoát khỏi sự giam cầm của Diệp Ân Tuấn, dưới cơn bực tức cô há miệng, cắn mạnh vào cổ tay anh.

Cô cắn rất mạnh, như muốn trút bỏ mọi uất ức phải chịu trong hơn một tháng qua, cô cảm thấy rất xấu hổ.

Cô đã thế này rồi tại sao Diệp Ân Tuấn vẫn muốn bắt nạt cô?

Tại sao?

Cơn đau dữ dội khiến Diệp Ân Tuấn ngừng lại.

Anh nhìn Thẩm Hạ Lan đang cắn cổ tay mình, cô cắn chảy máu rồi vẫn không nhả ra, trong mắt anh hiện lên một nụ cười cưng chiều nhàn nhạt.

Cô vẫn không nỡ thực sự làm tổn thương anh!

Vừa nãy rõ ràng cô có cơ hội để tấn công anh, nhưng cô không làm, cô đã bỏ qua cơ hội này.

Cảm xúc trong lòng Diệp Ân Tuấn rất phức tạp, anh biết chắc chắn cổ tay sẽ để lại sẹo, nhưng anh không quan tâm, thậm chí còn sẽ nâng niu chúng.

Đây có thể là dấu vết duy nhất mà Thẩm Hạ Lan để lại trên người anh.

Thẩm Hạ Lan cắn mệt rồi mới nhả ra.

Cô vừa ngẩng đầu đã chạm vào ánh mắt cưng chiều của Diệp Ân Tuấn, tim cô vô thức loạn nhịp.

Không!

Họ sắp ly hôn rồi!

Họ không thể ở bên nhau!

Thẩm Hạ Lan đột nhiên đẩy Diệp Ân Tuấn ra, chật vật bỏ chạy.

Vừa nãy Diệp Ân Tuấn hôn mạnh mẽ bao nhiêu thì bây giờ anh lại bất lực bấy nhiêu. Anh như bị rút hết sức lực, ngã ngồi trên ghế xe, anh nhìn dấu răng rõ ràng trên cổ tay, máu chảy ra, hai mắt anh đỏ ngầu, đầu dường như càng đau hơn.

Anh lấy bật lửa và thuốc lá ra định châm lửa, nhưng đột nhiên một tiếng phanh xe chói tai vang lên.

Thôi rồi!

Hạ Lan!

CHƯƠNG 638: CÔ ẤY CẦN SỰ ỦNG HỘ CỦA CHỊ

“Hạ Lan!”

Diệp Ân Tuấn đứng bật dậy, nhanh chóng chạy qua đó.

Một chiếc xe dừng lại trước mặt Thẩm Hạ Lan, cách cô không đến một centimet, mà Thẩm Hạ Lan đã bị Lam Dũng ôm chặt vào lòng.

“Bị đui à?”

Tài xế sợ đổ mồ hôi lạnh, sau đó cũng nổi giận.

Lam Dũng trừng mắt nhìn tài xế nói: “May mà ông không mù, nếu không thì ông tiêu đời rồi. Biến!”

Tài xế thấy Lam Dũng không phải dạng người dễ nói chuyện, lại thấy Thẩm Hạ Lan như bị mất hồn, hoảng sợ vội vàng dẫn chân ga chạy mất.

Lúc Diệp Ân Tuấn đến đã nhìn thấy cảnh này.

Thẩm Hạ Lan rúc vào lòng Lam Dũng, anh nhìn cô nép vào lòng anh ta như chim nhỏ, lập tức nổi cơn ghen.

Đang định bước qua kèo Thẩm Hạ Lan ra, sau đó lại nghĩ đến cơn đầu của bản thân, anh không khỏi dừng chân lại.

Anh trơ mắt nhìn Lam Dũng hỏi han ân cần với Thẩm Hạ Lan, hai tay nắm chặt lại, cảm giác cơn đau đầu cũng không bằng cảm giác đau lòng vào lúc này.

Anh thật sự sắp mất Thẩm Hạ Lan sao?

Không!

Cho dù đồng ý ly hôn, anh cũng không muốn buông bỏ Thẩm Hạ Lan.

Cuối cùng Diệp Ân Tuấn cũng nhìn rõ được suy nghĩ chân thật nhất dưới đáy lòng của anh.

Cái gì mà cho Thẩm Hạ Lan tự do, cái gì mà không muốn làm cô khó xử, cái gì mà đồng ý ly hôn, chẳng qua chỉ muốn để Thẩm Hạ Lan giảm xóc, chỉ là một cái cớ để anh có thể theo đuổi Thẩm Hạ Lan lần nữa mà thôi.

Bây giờ nhìn thấy Lam Dũng đứng bên cạnh Thẩm Hạ Lan, trong lòng Diệp Ân Tuấn lại càng khó chịu.

Đây là vợ của anh, là người phụ nữ của anh!

Ai cũng đừng có mơ mà cướp được Thẩm Hạ Lan khỏi tay anh!

Nhưng trước đó, anh cần phải làm một vài việc.

Đáy mắt Diệp Ân Tuấn lướt qua một vài cảm xúc không rõ, sau đó xoay người bỏ đi.

Thẩm Hạ Lan ngơ ngẩn.

Cô không biết lúc này cô bị làm sao nữa, sau khi bị Diệp Ân Tuấn cưỡng hôn, nếu nói là tức giận thì cũng không hẳn là thế, phần lớn là giận bản thân không thể tự khống chế chính mình.

Ngay lúc nãy, suýt chút nữa cô đã động tình, thiếu chút nữa đã thật sự chìm đắm trong nụ hôn của Diệp Ân Tuấn.

Nhưng sao cô lại như thế được?

Cô mất hồn mất vía không hề nhìn thấy chiếc xe ở đối diện, hậu quả của việc chạy trốn trong hoảng loạn chính là thiếu chút nữa đã chết dưới bánh xe. Nếu không nhờ Lam Dũng, cô cũng không biết bây giờ cô đã ra sao.

“Chị Thẩm, chị có sao không? Chị đừng làm em sợ. Rốt cuộc làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Con chị không ổn sao?”

Lam Dũng hỏi một loạt câu hỏi, Thẩm Hạ Lan cũng không biết nên trả lời cái nào trước.

“Chị Thẩm?”

“Không sao.”

Thẩm Hạ Lan lắc đầu, tỏ vẻ cô rất khỏe. Sao cô có thể nói những chuyện vừa xảy ra với Lam Dũng được chứ.

Không được!

Không thể để Diệp Ân Tuấn nắm mũi dẫn cô đi nữa.

Tuy rất yêu anh, nhưng cũng phải khống chế bản thân. Cuộc hôn nhân đã định trước là không có kết quả thì không cần cố chống cự níu kéo nữa.

Thẩm Hạ Lan thoát khỏi cái ôm của Lam Dũng, ổn định cảm xúc, dùng thế tay nói: “Con tôi không sao hết, nhưng mấy ngày nay có lẽ tôi phải chạy tới chạy lui. Cậu không cần đi theo tôi, tôi không sao. Lát nữa còn cần cậu giúp một chuyện, tìm giúp tôi một căn nhà, tôi muốn dọn ra ngoài ở.”

Lam Dũng ngây ra một lúc, nói: “Chị Thẩm, chị ở chỗ của em là được, không cần phải tìm nhà riêng đầu, với mối quan hệ giữa chị và chị của em, sao lại còn phân chia rõ ràng như thế chứ?”

“Không không không, tôi vẫn cần tìm nhà riêng, sau này ly hôn rồi, mấy đứa nhỏ đi theo tôi, cũng không tiện ở lại chỗ cậu, huống chi tôi cũng phải học được cách tự lập, cũng không thể ỷ lại vào mọi người mãi được. Bây giờ tôi có nhà và trung tâm thương mại, cuộc sống không thành vấn đề, cho nên nhờ cậu tìm giúp tôi một căn nhà đi, làm ơn.”

Thẩm Hạ Lan nhanh chóng quơ thể tay.

Lam Dũng thấy cô cố chấp như thế, chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Hai người lên xe đi đến siêu thị. Lam Dũng đi cùng Thẩm Hạ Lan mua một số thịt và rau củ, sau đó mới về nhà.

Thẩm Hạ Lan đi xem Diệp Tranh, Diệp Tranh vẫn ngồi trong phòng, Lam Tử Thất gọi cỡ nào cậu bé cũng không ra.

Cô thấy Diệp Tranh ngồi ở trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, không biết đang nghĩ gì.

Thẩm Hạ Lan đi đến ngồi xuống cạnh Diệp Tranh.

Diệp Tranh cảm nhận được hơi thở của Thẩm Hạ Lan, quay đầu nhìn cô rồi lại cười cười.

Thẩm Hạ Lan đột nhiên kích động.

Diệp Tranh cười rồi!

Có phải cậu bé sắp tự đi ra không?

Thẩm Hạ Lan thấy Diệp Tranh đang cầm một quyển sách, lật qua xem thử, không ngờ lại là sách về ngôn ngữ của người câm điếc.

Diệp Tranh đang học ngôn ngữ của người câm điếc.

Là vì cô sao?

Hai mắt Thẩm Hạ Lan lập tức ươn ướt.

“Bé ngốc, chỉ cần còn quay về như trước kia là mami đã rất vui vẻ rồi.”

Thẩm Hạ Lan dùng động tác tay từ từ nói.

Diệp Tranh dựa vào lòng Thẩm Hạ Lan, yên lặng, cũng không nói gì, cảm giác ỷ lại này làm Thẩm Hạ Lan nhớ đến Diệp Minh Triết và Diệp Nghề Nghệ.

Cô viết: “Minh Triết ở Lịch Thành, ở trong bệnh viện, lát nữa con muốn đến thăm cậu ấy cùng mami không?”

Diệp Tranh không khỏi ngẩn ra.

Cậu bé cẩn thận nhìn dòng chữ Thẩm Hạ Lan viết, đọc từng chữ từng chữ một, sau đó gật đầu.

“Vậy còn tự chơi một lúc, mami đi nấu cơm cho Minh Triết. Con muốn ăn gì? Mami cũng nấu cho con.”

Thẩm Hạ Lan hỏi.

Diệp Tranh lắc đầu, tỏ vẻ không thèm món gì cả.

Lam Dũng dựa vào cửa, nhìn khung cảnh yên ắng này, không khỏi thở dài.

“Làm gì đó?”

Lam Tử Thất thấy Lam Dũng như thế, không khỏi bước lên hỏi, lại bị Lam Dũng kéo đi mất.

“Em làm gì đó? Chị phải nói vài câu với Hạ Lan.”

Lam Tử Thất không hiểu gì, nhưng vẫn để mặc cho Lam Dũng kéo đến một nơi khác.

Lam Dũng nhìn Lam Tử Thất nói: “Chị, chị Thẩm nhờ em tìm nhà giúp. Chị ấy muốn dọn ra ngoài ở.”

Lam Tử Thất ngẩn ra một lúc, sau đó lại cười nói: “Đúng là tính cách của cô ấy. Ở lại chỗ em một tháng cũng đã nể mặt em lắm rồi. Hạ Lan không phải là người chỉ biết dựa vào người khác. Cô ấy vẫn muốn kiên trì tự đi con đường sau này.”

“Chị, chị bị sao thế? Chị thật sự để chị ấy dọn đi sao? Chị xem bây giờ chị ấy và Tranh Tranh như thế này, sau này lại thêm một đứa con trai bị gãy chân, bọn họ dọn ra ngoài thì phải sống thế nào?”

Lam Dũng vô cùng sốt ruột.

Anh rất bực bội, không phải Lam Tử Thất là bạn thân nhất cảu Thẩm Hạ Lan sao? Sao lại không hề lo lắng chút nào thế.

Lam Tử Thất nhìn Lam Dũng, cười nói: “Đây là Thẩm Hạ Lan mà. Cho dù cuộc sống có vất vả thế nào, ông trời cho cô ấy bao nhiều thử thách, cô ấy cũng có thể tiếp tục chịu đựng được. Cô ấy sẽ tự bước tiếp con đường sau này, chúng ta là bạn của cô ấy, vào lúc thích hợp sẽ giúp đỡ cô ấy, nhưng cô ấy lại không muốn chúng ta giúp đỡ mãi, dù sao cô ấy cũng có tôn nghiêm và kiêu ngạo của riêng cô ấy. Yên tâm đi, cô ấy làm được! Làm mẹ sẽ kiên cường, tuy không có không có bao nhiêu phụ nữ hy vọng bản thân trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng dù sao cô ấy cũng phải bước ra bước chân đầu tiên. Bây giờ cô ấy có thể bình tĩnh đối mặt với sự thật bản thân trở thành một người câm cũng đã làm chị cảm thấy kinh ngạc lắm rồi. Đúng rồi, rốt cuộc đến khi nào bác sĩ kia mới rảnh vậy? Giọng nói của Hạ Lan còn có thể cứu chữa được sao?”

Lam Dũng nghe Lam Tử Thất hỏi đến chuyện này, vội vàng lấy điện thoại ra hỏi thăm.

Lam Tử Thất nhìn phòng Diệp Tranh, trong lòng cũng có chút không nỡ, nhưng cô biết, bây giờ thứ Thẩm Hạ Lan cần không phải là giúp đỡ mà là ủng hộ.

Lúc Thẩm Hạ Lan đi ra, vừa lúc nhìn thấy Lam Tử Thất đứng trong phòng khách nhìn cô, không khỏi sờ mặt.

“Trên mặt tớ dính gì sao?”

Cô dùng động tác tay hỏi.

Lam Tử Thất cười lắc đầu, sau đó bước qua ôm vai cô.

“Nghe Lam Dũng nói cậu định dọn ra ngoài hả?”

“Ù!”

Thẩm Hạ Lan gật đầu.

“Quyết định rồi sao?”

“Ù!”

Thẩm Hạ Lan lại gật đầu lần nữa.

Lam Tử Thất nhìn Thẩm Hạ Lan, nói nhỏ: “Cho dù cậu đưa ra bất cứ quyết định gì, tớ cũng đều ủng hộ cậu, kể cả chuyện cậu muốn ly hôn với Diệp Ân Tuấn, tớ biết cậu cũng không phải nóng đầu đột nhiên làm ra quyết định. Cậu không cần nói cho tới biết cậu đã trải qua những gì ở Hải Thành, tớ cũng không hỏi, bởi vì tớ biết, đó là một vết sẹo của cậu, nếu cậu không muốn nói cho tớ biết, tớ cũng sẽ không đi vạch vết sẹo của cậu ra. Lúc trước khi cậu chuẩn bị gả Diệp Ân Tuấn, tuy tớ không đồng ý, nhưng tớ vẫn ủng hộ cậu. Bây giờ hôn nhân của hai người đi đến nước này, cậu muốn kết thúc, tớ cũng sẽ không khuyên cậu, vẫn sẽ ủng hộ cậu, tớ biết, cậu làm gì cũng đều có lý do của cậu. Nhưng Hạ Lan à, tớ có thể để cậu đi, để cậu đi ra ngoài thuê nhà, để cậu tự đi lăn xả một mình, nhưng cậu phải nhớ kỳ, cậu không phải một mình, cậu còn có tớ. Nếu cậu chịu không nổi nữa, chỗ của tớ mãi mãi là bến cảng tránh gió cho cậu, sẽ vĩnh viễn là chỗ dựa của cậu. Biết không?”

Hai mắt Thẩm Hạ Lan lập tức ươn ướt.

May mắn lớn nhất đời này của cô là có được một cô bạn thân như Lam Tử Thất.

Cô ôm chặt lấy Lam Tử Thất, hơi nghẹn ngào.

“Được rồi, đừng lừa tình nữa, làm tớ muốn khóc theo. Hạ Lan, cho dù cuộc sống có cho chúng ta bao nhiêu cực khổ, chúng ta cũng phải mỉm cười đi đối mặt. Tớ biết cậu vẫn còn yêu Diệp Ân Tuấn, nhưng nếu cậu đã quyết định kết thúc thì đừng dây dưa cù kéo nữa. Chuyện tình cảm này, càng kéo lâu lại càng bị thương nặng hơn. Tớ hi vọng nhìn thấy cậu tự tin, vui vẻ, kiên cường, độc lập chứ không phải là một mợ chủ nhà họ Diệp đã đánh mất bản thân.”

Thẩm Hạ Lan gật đầu đồng ý với câu nói của Lam Tử Thất.

Thì ra trong suốt tám năm qua, ai cũng đã nhìn ra cô đã yêu đến mức đánh mất bản thân, chỉ có mình cô là vẫn không rõ.

Cũng may bây giờ cô còn có một cô bạn thân là Lam Tử Thất ở đây.

Thẩm Hạ Lan buông Lam Tử Thất ra, quơ tay nói: “Tớ hiểu rất rõ tình cảm của tớ và Ân Tuấn, cậu đừng giận cá chém thớt với Tổng Định. Tổng Định là một người đàn ông tốt, đối xử với cậu cũng tệ, nếu đã đính hôn thì đừng vì chuyện của tớ mà chia tay. Anh ta vẫn luôn nhường cậu, cậu không biết sao?”

Lam Tử Thất cười nói: “Cậu đừng nhọc lòng chuyện của tớ và anh ấy, Tống Định đúng là không tệ, nhưng anh ta quá bao che cho Diệp Ân Tuấn. Có đôi khi bọn tớ còn cãi nhau vì chuyện này, tạm xử lý lạnh một thời gian đi, huống chi tớ còn chưa nói với ba tớ chuyện đám cưới, cũng phải cho ba tớ một đoạn thời gian để giảm xóc đúng không?”

Thẩm Hạ Lan nghe cô nói như thế, cũng không nói gì nữa.

Tuy Lam Tử Thất trông có vẻ khá tùy tiện, nhưng đối với chuyện tình cảm, cô luôn có cách làm và cách suy nghĩ riêng của chính cô.

Thẩm Hạ Lan vỗ vai Lam Tử Thất, đi vào phòng bếp nấu cơm cho Diệp Minh Triết và Diệp Tranh.

Nhìn bóng lưng của cô, Lam Tử Thất lấy điện thoại ra, tìm kiếm số điện thoại của Tổng Đình, khóe môi nhịn không được cong lên một nụ cười vô cùng dịu dàng.

Thẩm Hạ Lan trong phòng bếp nhìn thấy cảnh này, cũng yên tâm rồi.

Cô nhanh chóng nấu đồ ăn xong, bỏ vào hộp đồ ăn ở bên cạnh, nghĩ lát nữa Diệp Minh Triết sẽ ăn cơm do cô nấu, Thẩm Hạ Lan lại cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.

Thẩm Hạ Lan lên lầu, lúc định đi lên thay quần áo cho Diệp Tranh, dẫn cậu bé đi bệnh viện, thì lại đột nhiên phát hiện ra, không thấy Diệp Tranh đâu nữa.

CHƯƠNG 639: ĐỂ ANH TA CHẾT ĐUỐI TRONG BÌNH DẤM ĐI

“Tranh Tranh?”

Thẩm Hạ Lan sốt ruột tìm kiếm khắp nơi.

Lam Tử Thất thấy Thẩm Hạ Lan hoang mang rối loạn chạy xuống lầu, không khỏi hỏi: “Sao vậy?”

“Không thấy Tranh Tranh đâu.”

Thẩm Hạ Lan nhanh chóng dùng ngôn ngữ của người câm điếc nói.

Lam Tử Thất cản cố lại, nói: “Chắc Tranh Tranh còn ở trong phòng, tớ vẫn luôn ở trong phòng khách, không thấy cậu bé xuống lầu, nói không chừng cậu bé đang trốn ở nơi nào đó. Tớ và cậu lên tìm xem sao.”

Thẩm Hạ Lan nhìn mắt Lam Tử Thất, lúc này mới gật đầu.

Hai người lại về phòng lần nữa, xung quanh không có bóng dáng của Diệp Tranh.

Đột nhiên, Lam Tử Thất nghe trong tủ quần áo có tiếng động, cô đột nhiên kéo Thẩm Hạ Lan, chỉ chỉ tủ quần áo.

Thẩm Hạ Lan nhanh chóng đi qua, đột nhiên mở tủ quần áo ra, lập tức nhìn thấy Diệp Tranh đang chui vào trong tủ quần áo tìm kiếm gì đó.

“Tranh Tranh, con đang tìm gì đó?”

Lam Tử Thất vội vàng nói.

Nhưng Diệp Tranh lại không để ý đến cô.

Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Tranh như thế, vô cùng chua xót, cô muốn lôi Diệp Tranh ra, nhưng Diệp Tranh lại kiên quyết không chịu ra, vẫn đang tiếp tục tìm kiếm.

Không còn cách nào khác, Thẩm Hạ Lan chỉ có thể để mặc cho Diệp Tranh tiếp tục tìm.

Lam Tử Thất thấy cảnh này, thở dài nói: “Diệp Tranh cứ tiếp tục như vậy mãi cũng không phải là cách hay. Hạ Lan cậu nên đưa cậu bé đến trung tâm điều dưỡng để chữa trị.”

Lúc đầu Thẩm Hạ Lan không có năng lực kinh tế, tiền lương phiên dịch mỗi tháng chỉ đủ để cô và Diệp Tranh dùng, bây giờ Diệp Ân Tuấn cho cô trung tâm thương mại Gia Hòa, cô cảm thấy lời đề nghị của Lam Tử Thất rất đúng.

Diệp Tranh còn nhỏ, cô không thể làm chậm trễ bệnh tình của Diệp Tranh được.

Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Tranh, dùng ngôn ngữ của người câm điếc nói: “Mấy ngày nay tớ sẽ tìm hiểu.”

Thấy Thẩm Hạ Lan đồng ý, Lam Tử Thất có hơi kinh ngạc, dù sao Thẩm Hạ Lan rất để ý Diệp Tranh, không nỡ để cậu bé rời xa cô cũng là chuyện bình thường.

Cô mở điện thoại, chỉ vài một viện điều dưỡng nói: “Chỗ này không tệ, tớ đã điều tra qua, cũng từng cùng Lam Dũng qua đó, hoàn cảnh, cách phục vụ phương tiện gì đó đều khá tốt.”

Thẩm Hạ Lan thấy Lam Tử Thất đã chọn xong chỗ từ lâu nhưng vẫn không nói cho cô biết, không khỏi nhớ đến lòng kiêu ngạo của cô.

Nếu không phải vì để ý đến lòng kiêu ngạo của cô, có lẽ ngay từ đầu Lam Tử Thất đã đưa tiền cho cô, để cô dẫn Diệp Tranh đi khám bệnh rồi.

Tuy bác sĩ nói Diệp Tranh cần có người thân làm bạn, nhưng bác sĩ cũng nói, bọn họ không phải chuyên nghiệp.

Thẩm Hạ Lan nhìn Lam Tử Thất, dùng ngôn ngữ của người câm điếc nói: “Cảm ơn cậu, Tử Thất. Câu hỏi giúp tớ xem có thể thuê hai phòng riêng trong viện điều dưỡng không, tớ muốn dẫn Minh Triết vào đó ở cùng với Diệp Tranh. Cho dù như thế nào thì Diệp Tranh cũng không thể bị cách ly, cậu bé đã như vậy rồi, tớ không muốn lại chuyển biến xấu hơn nữa.”

“Được, tớ hỏi giúp cậu.”

Lam Tử Thất cầm điện thoại đi sang một bên.

Cuối cùng Diệp Tranh cũng tìm được thứ cậu bé muốn, vui vẻ nở nụ cười.

Lúc này Thẩm Hạ Lan mới nhìn rõ, đó là máy tính bảng mà Minh Triết từng thiết kế trò chơi cho Diệp Tranh.

Lúc đó khi đi ra khỏi nhà họ Diệp, trong lúc vô tình cô đã mang theo nó, không ngờ Diệp Tranh đang tìm cái này.

Thẩm Hạ Lan ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào hai mắt Diệp Tranh, dùng ngôn ngữ của người câm điếc nói: “Con muốn cầm theo nó đi thăm Minh Triết sao?”

Diệp Tranh gật đầu.

Thẩm Hạ Lan lập tức vô cùng khó chịu.

Lúc trước Diệp Tranh hoạt bát cỡ nào chứ.

Cô thay một bộ quần áo khác cho Diệp Tranh, rửa mặt sạch sẽ, sửa soạn xong rồi mới dẫn Diệp Tranh đến bệnh viện.

Vệ sĩ của nhà họ Diệp vẫn còn đó, nhưng Diệp Ân Tuấn không còn ở đây.

Thẩm Hạ Lan thở phào nhẹ nhõm.

May mà anh không ở đây, nếu không cô cũng không biết phải đối mặt với anh như thế nào nữa.

Hai người vào phòng bệnh, Diệp Minh Triết đang đọc sách, lúc nhìn thấy bọn họ, vui vẻ nở nụ cười.

“Mami, anh.”

Diệp Minh Triết gọi “anh” làm Diệp Tranh hơi sửng sở ra, sau đó hai mắt hơi đỏ lên.

Cậu bé há miệng thở dốc, nhưng lại không nói được một lời.

“Anh, cậu làm sao thế? Không phải cậu nên gọi tớ là đại ca sao? Hay là vì cậu thấy tớ như thế nên không vui?”

Diệp Minh Triết nhìn Diệp Tranh bằng vẻ mặt đầy mong đợi.

Thẩm Hạ Lan hơi khổ sở, dùng giấy bút nói cho Diệp Minh Triết biết, Diệp Tranh bị bệnh, bệnh tự kỷ. Cô không thể giải thích rõ cho Diệp Minh Triết biết cái gì là bệnh tự kỷ, chỉ nói bây giờ Diệp Tranh không thích nói chuyện nữa, hy vọng Diệp Minh Triết có thể trò chuyện với cậu bé nhiều hơn.

Diệp Minh Triết ngẩn ngơ.

Sao cậu bé mới rời đi khi bao lâu mà tất cả mọi người đều thay đổi rồi.

Bà nội thay đổi, daddy và mami không ở cùng nhau, mami bị câm, bây giờ đến cả Diệp Tranh cũng không thích nói chuyện nữa.

Rốt cuộc là chuyện như thế nào?

Trong đầu Diệp Minh Triết có vô số câu hỏi, nhưng lại không dám hỏi Thẩm Hạ Lan. Cậu bé sợ mami sẽ buồn lòng.

Cậu bé nắm tay Diệp Tranh ngồi lên giường của cậu bé, nhìn thấy Diệp Tranh đang cầm máy tính bảng, không khỏi nhớ đến gì đó.

“Cậu đã chơi qua hết các cửa ải của trò chơi tớ thiết kế cho cậu chưa?”

Nghe Diệp Minh Triết hỏi như thế, Diệp Tranh vội vàng gật đầu, cong môi nở nụ cười ngượng ngùng.

Nhìn hai đứa nhỏ giao lưu với nhau, Thẩm Hạ Lan vô cùng kích động.

Diệp Tranh đang giao lưu cùng Diệp Minh Triết!

Vậy có phải có nghĩa là cậu bé vẫn muốn giao lưu với thế giới bên ngoài không? Chẳng qua là phải xem với người nào, đúng không?

Cô muốn đi hỏi bác sĩ, lúc này mới phát hiện Nghệ Nghệ bọn họ không ở bệnh viện lúc trước.

Cô muốn gọi điện thoại cho Lam Tử Thất, nhưng khó khăn của việc không thể nói chuyện làm cô cầm điện thoại lên rồi lại buông xuống.

Đột nhiên cảm thấy bản thân thật đáng buồn, ngay cả một người để chia sẻ cũng không có.

Ngay lúc này, Lam Dũng đến.

“Chị Thẩm.”

Thẩm Hạ Lan bỗng quay đầu, khi nhìn thấy Lam Dũng thì đột nhiên có chút vui vẻ.

Cô kéo tay anh liên tục khoa tay múa chân, trên mặt toàn là vẻ tươi cười và vui mừng.

Diệp Ân Tuấn nghe cấp dưới báo Thẩm Hạ Lan đã đến, hơn nữa còn dẫn Diệp Tranh theo, anh vội vàng chạy đến.

Hơn một tháng, anh không biết Diệp Tranh như thế nào, lại nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đang kéo Lam Dũng khoa tay múa chân vui vẻ gì đó ngay trước cửa.

Anh híp mắt lại, sau đó cứ thế mà dựa vào cửa nhìn.

Thẩm Hạ Lan nói cho Lam Dũng, Diệp Tranh bắt đầu chủ động giao tiếp với thế giới bên ngoài, đây có phải là một hiện tượng tốt hay không?

Lam Dũng ngây ra một lúc, sau đó cười nói: “Có có có, đây là hiện tượng tốt. Lát nữa chúng ta dẫn cậu bé đi khám lại, nói không chừng sẽ mau chóng khỏi hẳn.”

Thẩm Hạ Lan vội vàng gật đầu.

Bởi vì quá vui, cô vẫn luôn nắm tay Lam Dũng không buông ra, cô vẫn chưa phát hiện ra, nhưng ánh mắt của Diệp Ân Tuấn đứng ngoài cửa lại càng lúc càng lạnh.

Lam Dũng đột nhiên rùng mình, giống như bị loài thú dữ ăn thịt nào đó theo dõi.

Anh đột nhiên quay đầu lại, lập tức thấy được Diệp Ân Tuấn.

Ánh mắt Diệp Ân Tuấn lạnh như băng, mang theo chút sát khí, cũng không che dấu được cơn ghen tuông sâu trong mắt.

Lam Dũng lập tức hiểu ra.

Anh nhìn cánh tay Thẩm Hạ Lan đang đặt trên cổ tay anh, không khỏi khiêu khích nắm lấy tay Thẩm Hạ Lan nói: “Chị Thẩm, chị đừng quá kích động, ngồi xuống trước rồi nói.

Hai mắt Diệp Ân Tuấn bỗng nhiên như mũi tên bắn đến.

Lam Dũng thầm sướng trong lòng.

Nhóc con!

Cho dù anh có là đại ca ở Hải Thành, đến Lịch Thành rồi cũng phải cúi người. Hơn nữa, tuy không biết anh đã làm gì Thẩm Hạ Lan, nhưng bây giờ thấy Thẩm Hạ Lan như thế, anh đau lòng muốn chết, lại càng khó chịu.

Nếu Thẩm Hạ Lan không sống vui, anh cũng không để cho Diệp Ân Tuấn sống yên.

Ghen đúng không?

Cho anh chết chìm trong thùng giấm luôn đi.

Nghĩ như thế, Lam Dũng đến gần Thẩm Hạ Lan, vươn tay cầm lấy một sợi tóc của cô.

Thẩm Hạ Lan hơi khó hiểu ngẩng đầu lên, lập tức thấy Lam Dũng cười nói: “Đừng nhúc nhích, xong ngay thôi.”

Cô còn tưởng trên đầu cô dính thứ gì, không quá để tâm, dù sao Lam Dũng còn nhỏ hơn cô ba tuổi.

Thẩm Hạ Lan tiếp tục cúi đầu nhìn Diệp Tranh và Diệp Minh Triết.

Mắt Diệp Ân Tuấn lại càng lạnh hơn.

Buổi sáng khi ở bãi đậu xe, Thẩm Hạ Lan từ chối không muốn hôn anh, lúc đó anh cho rằng Thẩm Hạ Lan vẫn chưa vượt qua được khúc mắc trong lòng, nhưng bây giờ lại thấy Thẩm Hạ Lan không hề bài xích Lam Dũng táy máy tay chân với cô, Diệp Ân Tuấn sắp chết đuối trong bình dấm rồi.

Cô tình Lam Dũng vẫn cố ý, cầm tóc Thẩm Hạ Lan đưa lên mũi ngửi thử nói: “Chị Thẩm, chị dùng dầu gội gì thế? Thơm quá?”

Cách thức bắt chuyện cũ rích thiếu chút nữa là Diệp Ân Tuấn nôn khan, cố tình Thẩm Hạ Lan lại giống như rất hưởng thụ, cười dùng động tác tay nói: “Chỉ là dầu gội bình thường.”

Diệp Ân Tuấn không nhìn được nữa.

Anh nhanh chóng bước lên, hất tay Lam Dũng xuống, sau đó kéo Thẩm Hạ Lan đi ra ngoài.

Thẩm Hạ Lan hơi đờ ra trước sự xuất hiện đột ngột của Diệp Ân Tuấn, chờ đến khi cô lấy lại tinh thần thì đã bị Diệp Ân Tuấn kéo ra khỏi phòng bệnh.

“Có phải bây giờ chỉ cần không phải là anh thì ai cũng có thể táy máy tay chân với em không?”

Diệp Ân Tuấn tự nhủ với bản thân không được tức, không được nổi giận, nhưng cảnh tượng khi nãy giống hệt như một cơn ác mộng, làm cách nào cũng không thể vứt đi được.”

Thẩm Hạ Lan ngẩn ra một lúc, đầu óc vẫn chưa hiểu ra sao. Trong lòng cô, Lam Dũng chỉ là một cậu em trai, sao lại thành ra cái kiểu như Diệp Ân Tuấn nói rồi?

Lam Dũng còn thấy lửa chưa đủ lớn, đi theo ra ngoài, cướp Thẩm Hạ Lan về từ tay Diệp Ân Tuấn, nói: “Tổng giám đốc Diệp, anh sắp ly hôn rồi, có thể chú ý đến ảnh hưởng một chút được không? Đừng có hở tí là lại động tay động chân với vợ sắp cưới của tôi.”

“Vợ sắp cưới.”

Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan đều ngẩn ra.

“Tôi không phải…”

Thẩm Hạ Lan muốn dùng thế tay để giải thích, lại bị Lam Dũng nắm chặt lấy hai tay, sau đó nói: “Chị Thẩm, em biết chị ngại không muốn nói với anh ta, nhưng nói sớm nói trễ gì thì trước sau gì anh ta cũng biết, đúng không? Yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho em nói là được.”

Nói xong, anh còn quay sang cười cười với Thẩm Hạ Lan, sau đó nói với Diệp Ân Tuấn: “Tổng giám đốc Diệp, nếu anh đã nhìn thấy thì tôi không gạt anh nữa. Chị Thẩm đã đồng ý lời cầu hôn của tôi, cho nên anh mau chóng giải quyết thủ tục ly hôn với chị ấy đi, mọi người cũng đều vui vẻ đúng không? Hơn nữa, xin hãy nhớ kỹ thân phận của anh, anh chỉ là chồng cũ, không phải chồng, cho nên làm ơn đừng có hở tí là táy máy tay chân với chị Thẩm của tôi, tôi rất khó chịu, biết không?”

“Khó chịu đúng không? Được thôi, chúng ta đi đánh tay đôi.”

Trong lòng Diệp Ân Tuấn càng tức giận, trên mặt lại càng bình tĩnh.

Chồng cũ?

Anh và Thẩm Hạ Lan vẫn chưa ly hôn đầu! Cái thằng nhóc tóc vàng này lại dám nói anh là chồng cũ?

Trong lòng Diệp Ân Tuấn bốc lửa hừng hực.

Thẩm Hạ Lan thấy Diệp Ân Tuấn thật sự nổi giận, vội vàng cản Lam Dũng.

Cô biết Lam Dũng không phải là đối thủ của Diệp Ân Tuấn, cố tình Lam Dũng lại cứ tìm đường chết nói: “Chị Thẩm, chị đừng cản em, chị cứ chờ xem em dạy dỗ tên khốn nạn này như thế nào. Từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ em đánh nhau thua cả. Yên tâm đi.”

Nói xong, Lam Dũng còn sờ đầu Thẩm Hạ Lan, dáng vẻ thân mật kia lập tức làm Diệp Ân Tuấn nổi điên.

“Chưa từng thua đúng không? Đi!”

Diệp Ân Tuấn cười lạnh.

Thẩm Hạ Lan biết sắp có chuyện xấu xảy ra.

Cô liều mạng cản Lam Dũng lại, chỉ tiếc thằng nhóc ngông cuồng Lam Dũng này hoàn toàn không cảm nhận được nguy hiểm, vòng qua người Thẩm Hạ Lan, đi theo Diệp Ân Tuấn đến sân sau của bệnh viện.

CHƯƠNG 640: ANH CŨNG COI NHƯ LÀ ĐÀN ÔNG

Diệp Minh Triết thấy cảnh như thế, thở dài lắc đầu.

“Mami, mẹ mau gọi điện thoại cho người nhà của chú ấy đi, con sợ lát nữa phải đưa đi cấp cứu đó, mẹ không thấy mặt ông Diệp tái mét rồi sao?”

Diệp Minh Triết nói ra những lời này làm Thẩm Hạ Lan hơi khựng lại.

Cô nhìn Diệp Minh Triết, phát hiện Diệp Tranh cũng đang nhìn cô, lại nhìn Lam Dũng bằng vẻ mặt thương hại.

Nói cách khác, hai đứa nhỏ này đều đã nhìn ra được Lam Dũng đang có ý kiếm đòn sao?

Nhưng hai đứa đều không thèm cản!

Lẽ ra Diệp Minh Triết không giúp đỡ Lam Dũng còn chưa tính, nhưng dù sao thì Diệp Tranh cũng sống ở nhà Lam Dũng hơn một tháng, tuy mắc bệnh tự kỷ nhẹ, nhưng Thẩm Hạ Lan cảm thấy cậu bé vẫn có thể cảm nhận được tất cả sự việc ở thế giới bên ngoài, sao cậu bé vẫn để mặc cho Lam Dũng không biết sống chết mà khiêu khích Diệp Ân Tuấn vậy chứ?

Thẩm Hạ Lan bất đắc dĩ nhìn bọn họ, bây giờ gọi điện cho Lam Tử Thất đã không còn kịp nữa rồi, cô chỉ có thể dùng động tác tay nói cho Diệp Minh Triết là cô tạm ra ngoài trước.

Diệp Minh Triết nói: “Mami, mẹ càng quan tâm đến chú Lam thì ông Diệp lại càng giận, có lẽ chú Lam bị đánh càng nhiều hơn. Không lẽ mẹ không nhận ra sao? Ông Diệp đang ghen đó!”

Ghen?

Thẩm Hạ Lan lập tức ngẩn ra.

Cô nhớ lại cảnh khi nãy, không khỏi thở dài.

Không lẽ Diệp Ân Tuấn thật sự cho rằng cô và Lam Dũng có gì sao?

Đúng là phục thật!

Lam Dũng nhỏ hơn cô tận ba tuổi.

Hình như Diệp Minh Triết đoán được Thẩm Hạ Lan đang nghĩ gì, không nhanh không chậm nói: “Nữ lớn hơn ba ôm gạch vàng. Tuổi tác không phải là vấn đề.”

Thẩm Hạ Lan lại bị nghẹn họng.

Thằng nhóc thổi này học từ ai thế?

Giả vờ giả vịt.

Cô trừng mắt hung dữ nhìn Diệp Minh Triết, sau đó nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn nhanh chân chạy ra sân sau.

Diệp Minh Triết nhìn Diệp Tranh, nghịch ngợm nói: “Anh, cậu đoán xem chú Lam và ông Diệp, ai sẽ thua trước?”

“Chú Lam.”

Diệp Tranh theo bản năng trả lời.

“Tớ cũng cảm thấy như thế. Đúng là không biết tự lượng sức, sao lại dám khiêu khích ông Diệp chứ? Ăn gan hùm mật gấu à?”

Diệp Minh Triết lắc đầu, đột nhiên dừng lại.

Cậu bé đột nhiên quay đầu, nhìn Diệp Tranh nói: “Anh, lúc nãy cậu bảo em sẽ thua trước?”

Diệp Tranh cười cười ngậm miệng không nói.

“Không thể nào, cậu đừng im lặng như thế. Không phải lúc nãy cậu đã trả lời sao? Rốt cuộc là ai? Mau nói mau nói đi.”

Diệp Minh Triết kích động muốn chết.

Không phải mami nói Diệp Tranh bị bệnh tự kỷ gì sao?

Không phải không thích nói chuyện sao?

Không lẽ lúc nãy cậu bé bị ảo giác hay sao?

Diệp Minh Triết nắm chặt lấy tay Diệp Tranh, nắm đến Diệp Tranh thấy hơi đau.

Cậu bé khó chịu nhíu mà nói: “Đau.”

“Đau cái gì mà đau? Tớ hỏi cậu, ai sẽ thua trước?”

Diệp Minh Triết hơi xong lại ngây ra một lúc, sau đó đột nhiên cười ha ha.

“Cậu hết bệnh rồi? Anh, cậu hết bệnh rồi nè! Cậu vốn không hề mắc bệnh tự kỷ gì hết đúng không? Tớ phải nói cho mami biết!”

Diệp Minh Triết vui đến mức quên mất chân của cậu bé đang bị thạch cao, lập tức leo xuống giường,lúc rơi xuống đất thì đùng một cái té lăn quay ra đất.

“Ui da! Đau!”

Lần này đến lượt cậu bé kêu đau.

Diệp Tranh lập tức thay đổi sắc mặt.

Diệp Minh Triết có vị trí không thể nào thay thế được trong lòng cậu bé, lúc trước khi Sở Anh Lạc ngược đãi Diệp Minh Triết, cậu bé đã ở ngay trước mắt, sau đó khi Phương Ngôn nói muốn giết chết Diệp Minh Triết, cậu bé cũng có ở đó.

Ba mẹ của cậu bé, một người tra tấn Diệp Minh Triết, người còn lại muốn giết Diệp Minh Triết, nhưng Diệp Minh Triết lại đối xử rất tốt với cậu bé, dốc hết toàn bộ tấm lòng, điều này làm Diệp Tranh luôn cảm thấy thiếu Diệp Minh Triết.

Tình cảm của cậu bé dành cho Diệp Minh Triết cực kỳ không bình thường, đối với cậu bé, Diệp Minh Triết là người quan trọng nhất.

Lúc nhìn thấy Diệp Minh Triết té xuống đất, Diệp Tranh luống cuống, sốt ruột.

“Cậu sao rồi? Đau ở đâu? Tớ đi gọi bác sĩ cho cậu.”

Diệp Tranh không đỡ nổi Diệp Minh Triết, lo lắng đổ mồ hôi đầy đầu.

Cậu bé bảo Diệp Minh Triết ở yên đây đừng nhúc nhích, còn bản thân thì nhanh chóng chạy ra ngoài.

Diệp Minh Triết chờ đến khi cậu bé chạy ra ngoài rồi mới cười ra tiếng.

“Bệnh tự kỷ gì chứ? Tớ cũng không tin gặp được cậu chủ tớ đây mà cậu vẫn còn có thể tiếp tục tự kỷ nữa.”

Nói xong, cậu bé định nhúc nhích, lại đau đến nhe răng.

Cái giá phải trả hình như quá đắt rồi!

Nếu không phải Diệp Tranh, cậu bé sẽ không làm thế đâu.

Sau khi Diệp Tranh chạy ra khỏi phòng bệnh, nhìn đến bác sĩ và y tá, đột nhiên nghẹn lời.

Cậu bé đứng trước mặt bác sĩ, há miệng lại không biết phải nói gì, lại gấp đến độ đổ mồ hôi lần nữa.

“Bạn nhỏ, sao thế?”

Bác sĩ thấy cậu bé cản đường mình rồi lại không nói gì, không khỏi hỏi.

Diệp Tranh hơi khó chịu.

Cậu bé quan tâm Thẩm Minh Triết, cũng lo lắng cho cậu bé, nhưng bây giờ cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, muốn nói chuyện nhưng lại không nói ra được.

“Rốt cuộc làm sao vậy? Khó chịu ở đâu sao? Di dẫn con đi khám bệnh nha?”

Bác sĩ thấy Diệp Tranh có vẻ rất khó chịu, không khỏi lo lắng.

Diệp Tranh lắc đầu, chỉ vào phòng bệnh Diệp Minh Triết rồi kéo bác sĩ đi đến đó.

Bác sĩ hình như đã hiểu ra, nhưng nhìn thấy Diệp Tranh như thế, không khỏi thở dài: “Trông sáng sủa xinh đẹp như thế, tiếc thật.”

Cô tưởng Diệp Tranh bị câm.

Diệp Tranh cũng không giải thích, kéo bác sĩ đến phòng bệnh của Diệp Minh Triết.

Diệp Minh Triết còn ngồi dưới đất, đau đến nhe răng, thấy bác sĩ đến, vội vàng nói: “Bác sĩ, con bị ngã, đau.”

Diệp Tranh vội vàng chạy đến bên cạnh Diệp Minh Triết, vươn tay cầm lấy tay Diệp Minh Triết, trên mặt đầy vẻ lo lắng.

Bác sĩ thấy Diệp Minh Triết ngồi bệch dưới đất, mặt mũi trắng bệch.

“Ui chà, ông thần của tôi ơi, sao con lại ngồi dưới đất thế? Không phải đã nói con không được lộn xộn sao? Thương gần động cốt cần một trăm ngày, con mới được mấy ngày chứ?”

Nói xong, bác sĩ vội vàng bế Diệp Minh Triết lên giường, sau đó kiểm tra lại, phát hiện không có chuyện lớn gì mới thở phào nhẹ nhõm.

“Bác nói cho con biết nha, nếu con còn không nghe lời nữa, bác sĩ lấy dây thừng cột con vào giường. Tuy con nít sẽ hiếu động, nhưng con cũng phải biết nghe lời đúng không? Nếu còn thế nữa bác sĩ mách daddy của con.”

Bác sĩ không khỏi hù dọa Diệp Minh Triết.

Diệp Minh Triết mới đến đây được một hôm, bác sĩ đương nhiên còn chưa biết được tính tình của Diệp Minh Triết, cộng thêm địa vị xã hội của Diệp Ân Tuấn, làm bác sĩ cực kỳ chú ý đến cậu bé.

Diệp Minh Triết không quá quan tâm nói: “Có lẽ lát nữa bác sĩ còn phải khám cho ba của con nữa đó.”

“Có ý gì?”

Bác sĩ khó hiểu.

Diệp Minh Triết nhún vai nói: “Không có gì, bác mau khám cho con đi, có phải chân con lại gãy nữa rồi không? Đau quá.”

Nói xong còn nhăn mày nhăn mặt với bác sĩ.

Bác sĩ không thể hiểu nổi, còn chưa kịp nói gì, Diệp Tranh đã vội vàng sốt ruột hỏi: “Đau ở đâu.”

Bác sĩ lập tức ngẩn ra.

“Con không bị câm à?”

“Bác mới bị câm đó.”

Diệp Minh Triết lập tức mắng ngược lại.

Bác sĩ rất ngượng ngùng, liếc nhìn Diệp Tranh, Diệp Tranh lại không thèm để ý đến lời của bà, có lẽ trong mắt Diệp Tranh hoàn toàn không có sự tồn tại của bà.

“Cậu bé bị…”

“Bác có thể đi rồi.”

Diệp Minh Triết không thích bác sĩ này cho lắm.

Thật là, không có ánh mắt gì cả, cũng không biết phối hợp với cậu bé.

Sau khi bác sĩ đi, Diệp Minh Triết nhìn Diệp Tranh, cẩn thận nói: “Anh, cậu giận hả?”

“Còn đau không?”

Diệp Tranh vuốt ve cái chân bị bó thạch cao của Diệp Minh Triết, giống như hoàn toàn không nghe thấy cuộc nói chuyện của Diệp Minh Triết và bác sĩ, tất cả lực chú ý của cậu bé đều đặt lên đùi của Diệp Minh Triết.

Diệp Minh Triết hơi khó chịu nói: “Tớ muốn làm cậu sốt ruột, sau đó sẽ nói thêm vài câu. Cậu không nói tiếng nào mãi như thế làm sao được? Mami không nói được lời nào đã làm tớ buồn lắm rồi, cậu lại không chịu nói, tớ phải làm sao đây?”

Diệp Tranh đột nhiên cứng người lại.

Cậu bé nhìn Diệp Minh Triết, cắn răng nói: “Xin lỗi.”

“Cậu đừng nói xin lỗi, cậu không có lỗi với bất cứ ai cả. Tớ chỉ không muốn nhìn thấy cậu như thế, thật sự rất buồn. Nếu sau này Nghề Nghệ cũng nhìn thấy cậu như thế, không biết sẽ khóc đến cỡ nào nữa.”

“Em ấy thấy rồi.”

“Hả?”

Diệp Minh Triết ngây ra một lúc, giống như không theo kịp mạch suy nghĩ của Diệp Tranh.

Lần đầu tiên Diệp Tranh nhìn thấy Diệp Minh Triết ngẩn ngơ như thế, không khỏi cười cười.

“Yeah! Cười rồi! Cười đẹp hơn nhiều. Ừm, hai chúng ta thỏa thuận nha, không được bệnh tự kỷ gì nữa, tớ chỉ có một mình cậu là anh em, cậu không nói tiếng nào định làm tớ nghẹn chết hay sao?”

Diệp Minh Triết đấm một đấm lên vai Diệp Tranh.

Diệp Tranh ngượng ngùng cười.

“Như vậy mới được. Cũng không biết ông Diệp làm gì chú Lam rồi.”

Diệp Minh Triết hơi lo lắng nói.

“Có mami ở đó, không sợ.”

Diệp Tranh lại nói thêm một câu.

Diệp Minh Triết lại không quá đồng ý nói: “Cậu không hiểu đàn ông đâu, nếu như chỉ có mami thì đương nhiên không có việc gì, nhưng bây giờ nếu mami giúp đỡ cho chú lam, nói không chừng chủ Lam sẽ rất thảm.”

“Vì sao?”

Diệp Tranh ngửa đầu, có vẻ rất khó hiểu.

Diệp Minh Triết đột nhiên cảm thấy bản thân rất uyên bác, cậu bé nói có sách mách có chứng: “Chờ đến khi cậu lớn lên, yêu đương là biết ngay.”

“Cậu yêu đương rồi sao?”

Diệp Minh Triết hơi ngây ra trước câu hỏi của Diệp Tranh, sau đó vô cùng đắc ý nói: “Đương nhiên.”

“Ai thé?”

“Không nói cho cậu biết!”

Diệp Minh Triết cười đầy thần bí.

Diệp Tranh cũng không hỏi nữa, đối với cậu bé, Diệp Minh Triết vui vẻ là tốt nhất.

Bên này Thẩm Hạ Lan vừa mới chạy ra đến nơi, lập tức nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đấm một đấm vào vai Lam Dũng.

Lúc nắm tay cảu Diệp Ân Tuấn bay đến, Lam Dũng theo bản năng bảo vệ mặt của mình, nhưng không ngờ Diệp Ân Tuấn lại đánh lên vai anh.

Anh cảm thấy vai muốn rớt ra luôn rồi.

“Đệt! Sao anh đánh nhau không theo lẽ thường gì hết vậy?”

Lam Dũng đau nhe răng nhếch miệng, nhưng vẫn không quá phục, theo bản năng đánh hờ ra một chiều, sau đó đập thẳng vào mặt Diệp Ân Tuấn.

“Đánh nhau không được đánh mặt, xem ra không có ai dạy cậu biết điều này.”

Diệp Ân Tuấn nhẹ nhàng tránh được đòn tấn công ủa anh, sau đó túm ngược lại, đè Lam Dũng xuống đất.

Anh rất khỏe, cánh tay như kim sắt, Lam Dũng giãy dụa cách mấy cũng không thoát ra được, cứ thế bị Diệp Ân Tuấn đè quỳ một gối xuống đất.

“Nếu là đàn ông thì buông tay ra, chúng ta đánh lại lần nữa!”

Lam Dũng không phục.

Đúng là rất bực bội.

Chưa đánh được chiều nào đã bị người ta đè quỳ xuống đất, đây là lần đầu tiên Lam Dũng anh chịu thiệt to như thế.

Diệp Ân Tuấn cười lạnh nói: “Cho dù có thêm mười lần nữa thì cậu cũng chỉ thế. Có một số việc không phải cậu muốn gì là được đó. Nể tình cậu đã chăm sóc cho Hạ Lan hơn một tháng, tôi không làm khó dễ cậu, nhưng tốt nhất cậu nên tránh xa cô ấy ra. Cô ấy là của tôi!”

“Vớ vẩn! Hai người ly hôn rồi! Anh không tự giữ được người phụ nữ của mình, bây giờ còn muốn chiếm giữ người ta, anh còn là đàn ông không?”.

Miệng Lam Dũng rất độc, lập tức làm mặt Diệp Ân Tuấn sa sầm xuống.

“Xem ra tôi nên cho cậu biết tôi là loại người như thế nào.”

Nói xong, anh đột nhiên dùng sức mạnh hơn.

Lam Dũng kêu “áu” lên.

Thẩm Hạ Lan hoảng sợ vội vàng chạy lên, đẩy Diệp Ân Tuấn ra, theo bản năng mà bảo vệ Lam Dũng ra phía sau, hung dữ trừng mắt nhìn Diệp Ân Tuấn, giống như Diệp Ân Tuấn đụng vào người quan trọng nhất của cô vậy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom