• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Cục Cưng Có Chiêu (102 Viewers)

  • Chương 720-725

CHƯƠNG 720: DIỆP ÂN TUẤN ĐÂU RỒI

“Mẹ ơi mẹ muốn bắt quỷ hả? Con có bùa đó.”

Diệp Minh Triết nhô cái đầu nhỏ ra lấy một miếng giấy màu vàng từ trong túi, ở phía trên là bùa chú được vẻ bằng chu sa.

Thẩm Hạ Lan không khỏi cảm thấy buồn cười, vươn tay nhẹ nhàng gõ vào trán của thằng bé một cái.

“Con xem tivi tới tẩu hỏa nhập ma rồi hả, thứ này con lấy từ đâu vậy?”

“Là bà ở trong trang trại cho con đó, bà nói mấy vật này có thể dùng để trừ tà.”

Diệp Minh Triết oan ức che cái đầu nhỏ của mình, chu miệng nói.

Thẩm Hạ Lan với Tô Nam không khỏi ngây người một lúc.

Bà lão ở trong trang trại hả? Sao tôi lại không nhìn ra bà ta là pháp sư trừ tà vậy.”

Trương Vũ cười nói: “Chị Diệp, bà ấy không phải là pháp sư trừ tà đâu, mà là sắp đến tết trung thu rồi, ở bên phía chúng tôi có tập tục này đó. Vẻ bùa chú đi trên đường nhớ mang theo, nói là có thể để để tránh xa ma quỷ, xem như là một loại an ủi tâm linh, cũng là một loại phong tục.”

“Cậu không nói thì tôi cũng không nhận ra luôn đó, thế mà đã sắp đến tết trung thu rồi.”

Thẩm Hạ Lan có chút cảm thán.

Trở về từ Mỹ đã hơn nửa năm, tình cảm với Diệp Ân Tuấn cũng vững chắc, lại không ngờ đến lại còn có nhiều khó khăn đang chờ đợi bọn họ.

“Thẩm Hạ Lan sờ đầu của Diệp Minh Triết rồi nói: “Con có nói cám ơn với bà ấy không đó?”

“Đương nhiên là có rồi ạ, con là đứa nhỏ có lễ phép có giáo dục mà.”

Diệp Minh Triết vô cùng kiêu ngạo.

Một nhóm người đi đến đằng sau sơn động.

Nơi này quay lưng về phía mặt trời, có chút âm trầm, huống hồ gì xung quanh cỏ dại còn rất cao, sắp cao qua eo của Thẩm Hạ Lan rồi.

Cô không khỏi lo lắng.

“Trong cỏ dại cao như vậy không biết là có thứ gì không nữa?”

“Không có gì đâu, chúng ta có thuốc mà.”

Diệp Minh Triết làm Thẩm Hạ Lan dở khóc dở cười.

Tô Nam lại đột nhiên phát hiện ra cái gì đó.

“Mọi người đến đây nhìn đi, nơi này không phải là có vết tích bị đào móc lên hả?”

Thẩm Hạ Lan nghe thấy Tô Nam nói như vậy, vội vàng ôm Diệp Minh Triết với Trương Vũ đi tới.

720-cuc-cung.jpg


Cỏ dại ở nơi này đã được dọn dẹp sạch sẽ, còn có một động đất nhỏ xem ra là mới đào trước đây không lâu, hoặc là…

“Cái này không phải là phần mộ của Trương Dũng đó chứ?”

Thẩm Hạ Lan lớn gan suy đoán.

Trương Vũ cẩn thận suy nghĩ: “Chắc là vậy, tôi chỉ nghe ba mẹ của tôi nói ở phía sau sơn động có một chỗ râm mát, bởi vì không phải là người ở trong thôn cho nên chỉ có thể được chôn cất ở chỗ này, mà người ở trong thôn của chúng tôi qua đời đều được mai táng ở chỗ có ánh nắng mặt trời.”

“Đất ở đây vừa mới bị động vào, rất mới.”

Tô Nam ngồi xổm người xuống, vươn tay ra sờ sờ bùn đất vào trong tay rồi quan sát.

Trái tim của Thẩm Hạ Lan bỗng nhiên nhói lên.

“Có khi nào Ân Tuấn bị chôn ở đây không vậy?”

“Không thể nào, thân thủ của lão Diệp tốt như vậy, làm sao có thể bị người ta chôn dưới đất được chứ?”

Giọng nói của Diệp Minh Triết vừa dứt, lại nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Hạ Lan bắn tới, ánh mắt đó ít nhiều gì có chút bất mãn và tức giận.

Cậu bé vội vàng che miệng lại, thấp giọng nói: “Xin lỗi mẹ, con cảm thấy lão Diệp sẽ không bị người ta hãm hại.”

“Trên thế giới này không có chuyện gì là hoàn toàn tuyệt đối, đừng bị sự tự tin tự đại của mình che mù con mắt.”

Thẩm Hạ Lan cũng không phải là đang phê bình Diệp Minh Triết, chỉ là loại cảm giác tim đập vô cùng mãnh liệt.

“Không được, phải đào nơi này lên, tôi nhất định phải xem một chút mới yên tâm được.”

Thẩm Hạ Lan vừa mới nói xong liền ngồi xổm người xuống dùng tay bắt đầu đào.

“Chị Diệp, chúng ta có xẻng, Minh Triết có mang theo.”

Trương Vũ nhìn thấy Thẩm Hạ Lan như thế này không khỏi bị cảm động.

Lúc này Thẩm Hạ Lan mới nhớ đến lúc Diệp Minh Triết ra khỏi cửa có mang theo rất nhiều đồ, cũng may là lúc đó cũng không có thời gian kêu Diệp Minh Triết bỏ lại.

“Đưa cho mẹ.”

“Vẫn để tôi làm cho, nếu như quả thật mai táng người sống, tay của cô không biết nặng nhẹ, đừng đụng đến Ân Tuấn.”

Tô Nam nói vậy, Thẩm Hạ Lan dừng lại một chút, sau đó mới đồng ý đứng qua một bên, trong lòng nghi ngờ thắt chặt lại với nhau.

Sẽ là Diệp Ân Tuấn ư?

Theo lý thuyết thân thủ của Diệp Ân Tuấn tốt như vậy, chắc là sẽ không bị chôn mới đúng, nhưng mà ở đây Thẩm Hạ Lan vẫn cảm nhận được có một cái gì đó không thể nói quá chính xác.

Động tác của Tô Nam chuyên nghiệp hơn Thẩm Hạ Lan rất nhiều.

Đào chưa được mấy lần, Thẩm Hạ Lan liền nhìn thấy góc áo, lúc nhìn thấy góc áo đó, trái tim của Thẩm Hạ Lan đều thắt chặt lại.

“Ân Tuấn!”

Cô bỗng nhiên nhào tới, không để ý đến sự ngăn cản của Diệp Minh Triết và Tô Nam, điên cuồng dùng tay bới đất lên.

Không bao lâu sau, người ở bên trong bị đào ra ngoài, nhưng mà lại không phải là Diệp Ân Tuấn, ngược lại là Trương Dũng.

Tay chân của Trương Dũng bị quần áo của Diệp Ân Tuấn buộc chặt lại, thiếu chút nữa đã nhịn chết ở bên trong.

Lúc này rốt cuộc cũng đã lộ ra khỏi mặt đất, mở miệng thở hổn hển giống như là một con cá vừa mới bị rời khỏi nước.

Bọn người Thẩm Hạ Lan và Tô Nam đều bất ngờ.

Diệp Minh Triết thì lại thở dài một hơi.

“Con đã nói rồi mà, lão Diệp sẽ không tùy tiện bị chôn đâu.”

Thẩm Hạ Lan nắm lấy cổ áo của Trương Dũng, gấp gáp hỏi: “Ân Tuấn đâu rồi, ông đã đưa Ân Tuấn đi đâu rồi?”

Trương Dũng vừa mới thở dốc được một hơi, lại bị Thẩm Hạ Lan nắm, thiếu chút nữa đã đứt hơi.

Ông ta gân cổ lên nói: “Cô nhìn xem tôi như thế này liền biết tôi không thể làm gì cậu ta rồi, cậu ta đúng là ma quỷ mà.”

“Ma quỷ? Là do ông không nhìn thấy dáng vẻ nổi điên thật sự của anh ấy, tôi hỏi một lần nữa, Ân Tuấn đâu rồi?”

“Không biết, có điều là cậu ta đã bị trúng độc. Các người thật sự có bản lĩnh, thế mà lại tìm thấy nơi này, nhưng mà cho dù như vậy thì có sao đâu chứ, lúc các người tìm thấy được cậu ta thì chắc cậu ta cũng đã chết rồi, trong cơ thể của cậu ta là độc dược do tôi điều chế, đã nhiều năm như vậy rồi rốt cuộc tôi cũng đã báo thù được.”

Trương Dũng nói xong thì điên cuồng nở nụ cười.

Sau khi Thẩm Hạ Lan nghe thấy Diệp Ân Tuấn bị trúng độc, cả người đều không ổn định.

“Có bị điên không hả? Ân Tuấn không thù không oán với ông, ông cần gì phải ra tay với anh ấy?”

“Không thù không oán hả? Cậu ta là con trai của Phương và người đàn ông đó, cậu ta đáng chết! Nếu như không phải bởi vì đứa nhỏ này, năm đó Phương không có khả năng muốn giải trừ hôn ước với tôi, khụ khụ.”

Trương Dũng nói chuyện một hồi thì lại kích động, ho kịch liệt.

Thẩm Hạ Lan đột nhiên ngơ ngẩn cả người.

“Ông nói cái gì chứ, ông nói trước đó Trương Phương rời khỏi nơi này thì đã mang thai rồi à?”

“Không phải thì sao chứ? Cô cho rằng sao cô ấy có thể may mắn thoát khỏi đây được, đó là bởi vì đêm hôm đó cô ấy lén lút đi ra ngoài để tìm người đàn ông đó, nếu không thì sao cô ấy có thể trốn được tai nạn ở trong thôn?”

Lời nói của Trương Dũng làm ánh mắt của Thẩm Hạ Lan híp lại.

“Lúc trong thôn xảy ra tai nạn, ông cũng đã chết, cho nên khi đó ông giả chết?”

“Đúng vậy.”

Chuyện đã đến nước này rồi, Trương Dũng cũng không che giấu nữa.

“Lúc trước tôi đã bị trúng độc, lúc đầu tôi nghĩ tôi sẽ chết cùng với Phương, nhưng mà ai biết được trong cơ thể của Phương lại có một loại thuốc kháng độc, tôi sắp phải chết, nhưng mà người ba nuôi của tôi lại bởi vì tôi làm như vậy mà không chịu cứu tôi.

Tôi còn nhớ rõ ông ấy hung tợn nguyền rủa tôi kiếp sau cũng không được đầu thai, nguyền rủa tôi kiếp sau cũng không thể ở bên cạnh Phương, khi đó tôi đã hận ông ta đến chết đi được, rõ ràng là hôn ước của tôi với Phương là do ông ta đã quyết định, nhưng mà con gái của ông ta lại ngoại tình muốn giải trừ hôn ước với tôi, ông ta lại không giúp tôi, lúc tôi muốn chết thì lại nguyền rủa tôi, toàn bộ thôn này không có ai coi tôi là người một nhà. Mặc dù tôi lớn lên ở đây, nhưng mà bọn họ đều cảm thấy tôi là người ngoài, Trương Phương ngoại tình, bọn họ cũng không trách móc nặng nề cô ta. Không phải đã nói quy định ở trong thôn là không thể kết hôn với người ở bên ngoài được hả? Tại sao bọn họ đối với Trương Phương thì lại tiêu chuẩn kép như thế, chẳng lẽ cũng bởi vì ba mẹ của Trương Phương là người đứng đầu ở đây?”

Trương Dũng càng nói thì càng kích động, liên tục ho khan.

Trương Vũ cau mày, hiển nhiên lời nói của người này cùng với những lời mà anh ta nghe thấy từ chỗ ba mẹ mình lại không giống nhau.

Tô Nam thì lạnh lùng đứng ở đó bảo vệ Diệp Minh Triết ở sau lưng.

Thẩm Hạ Lan nghe thấy tất cả, đột nhiên lại nói: “Là ông đã dẫn người bên ngoài đến đây để hủy hoại thôn có đúng không? Bởi vì lúc ấy ông đã bắt đầu hận toàn bộ những người ở trong thôn, hận ba mẹ nuôi của ông, thậm chí còn hận Trương Phương!”

“Đúng vậy.”

Trương Dũng thừa nhận.

“Tôi sắp phải chết, bọn họ chôn tôi ở đây, tôi chết đi cũng không được chôn cùng một chỗ với người trong thôn, cho nên bọn họ căn bản cũng không coi tôi là người một nhà, đã như vậy, tại sao ta lại phải coi họ là người một nhà chứ?”

“Không phải là các người muốn đi tìm cỏ Lam Tinh đó à? Cỏ Lam Tinh là một đồ vật tốt, nó có thể cứu mạng tôi, nhưng mà nó để cho tôi cả đời này không thể kết hôn, không có con nối dõi.”

Ánh mắt của Trương Dũng phẫn hận.

“Dựa vào cái gì mà Trương Phương ngoại tình còn có thể có con cái báo hiếu với bà ta? Dựa vào cái gì mà tôi phải rơi vào kết quả như vậy, tôi không phục! Lúc trước sau khi Trương Phương được ba nuôi chữa khỏi, tôi đã trốn ở trong sơn động này, ngày nào cũng nhìn cô ta lén lút đi ra ngoài từ sơn động, quấn quýt với người đàn ông kia, thậm chí tôi còn tận mắt nhìn thấy bọn họ làm loại chuyện này ở bên trong sơn động, cô ta là vợ sắp cưới của tôi mà kết quả tôi chưa chết được mấy trăm ngày thì đã mang thai, các người biết lúc tôi nghe thấy cô ta nói tin tức cô ta mang thai cho người đàn ông đó, tâm trạng của tôi ra sao không hả? Tôi hận không thể lao ra giết chết người đàn ông đó!”

Trương Dũng càng nói càng tức giận, cả người đều đỏ lên.

Liên quan đến chuyện này, bọn người Thẩm Hạ Lan và Tô Nam không có quyền bình luận cái gì.

Thẩm Hạ Lan nhìn Trương Dũng rồi hỏi: “Ân Tuấn đang ở đâu?”

“Tự các người đi tìm đi.”

Trương Dũng lại bắt đầu vui vẻ, thậm chí còn mang theo một nụ cười bệnh hoạn.

Thẩm Hạ Lan sốt ruột muốn chết đi được, nhưng mà cô cũng biết bây giờ mình có sốt ruột cũng vô dụng thôi, Trương Dũng không chịu nói, cho dù bọn họ có lật tung phía sau núi đi nữa cũng chưa chắc có thể tìm được Diệp Ân Tuấn.

Trương Vũ đột nhiên lại hỏi: “Chị Diệp, mọi người muốn đi tìm cỏ Lam Tinh hả?”

“Đúng vậy.”

Hiện tại Thẩm Hạ Lan hận mình muốn chết đi được.

Nếu như không phải là bởi vì chữa trị cổ họng cho mình, Diệp Ân Tuấn sẽ không đến đây để tìm cỏ Lam Tinh chó má gì đó, cũng sẽ không gặp Trương Dũng này, càng sẽ không có kết cục như hiện tại.

Bây giờ Diệp Ân Tuấn không có chuyện gì thì tốt, nếu như Diệp Ân Tuấn thật sự xảy ra chuyện…

Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan nhìn Trương Dũng lập tức thay đổi.

Loại ánh mắt âm trầm kinh khủng làm Trương Dũng không tự chủ được mà run rẩy.

“Cô muốn làm cái gì?”

“Tốt nhất là ông nên cầu nguyện Ân Tuấn không có chuyện gì, nếu không thì tôi sẽ cắt từng miếng thịt trên người ông cho động vật ở đây ăn, không tin thì ông cứ chờ thử mà xem.”

Thẩm Hạ Lan chẳng những hù dọa Trương Dũng, càng làm cho Trương Vũ run lên một cái.

Tô Nam biết là Thẩm Hạ Lan nói được thì làm được.

Diệp Ân Tuấn là điểm yếu của Thẩm Hạ Lan, cũng là ranh giới cuối cùng của Thẩm Hạ Lan, một khi Diệp Ân Tuấn thật sự xảy ra chuyện gì đó, Thẩm Hạ Lan điên lên cũng là chuyện có thể chứ đừng nói chi là làm ra những loại chuyện quá đáng này.

“Được rồi, bây giờ chúng ta vẫn lên nhanh chóng tìm được Ân Tuấn rồi hẵng nói.”

Tô Nam vội vàng nói.

Trương Vũ dừng lại một chút, nói: “Nếu như các người đến đây là vì cỏ Lam Tinh, tôi nghĩ là có lẽ mình biết Diệp tổng đang ở đâu.”
CHƯƠNG 721: TRƯƠNG DŨNG KIA THẬT ĐỘC ÁC

“Sao cậu lại biết? Cậu là một thằng nhóc, sao cậu có thể biết những chuyện trong thôn của chúng tôi?”

Trương Dũng nghe Trương Vũ nói vậy thì nhất thời kích động.

Trương Vũ bị ông ta dọa sợ, lùi lại hai bước, nói: “Tôi cũng là người trong thôn, ba mẹ tôi đi lính từ rất sớm.”

“Cái gì? Cậu là con của họ?”

Trương Dũng sững sờ một lúc, rồi giùng giằng đứng dậy.

“Cậu không được phép nói với họ, không được phép nói với họ!”

Ông ta vồ lấy Trương Vũ như ác ma.

Trương Vũ chưa từng trải qua cảnh tượng như vậy, dọa anh ta sợ hãi đến mức lùi lại.

Thẩm Hạ Lan nắm lấy cổ áo Trương Dũng, đột ngột lôi ông ta lao xuống hố.

“Nếu ông muốn tiếp tục bị chôn sống thì cứ tiếp tục gào thét đi, tôi cũng không ngại làm lại chuyện tương tự như vậy đâu.”

Thẩm Hạ Lan dường như không nói đùa, ngay lập tức khiến Trương Dũng sợ hãi.

“Giết người là phạm pháp.”

“May mà ông biết giết người là phạm pháp. Bây giờ tôi không có thời gian nói nhiều với ông. Đợi khi tôi tìm được Ân Tuấn thì chúng ta có rất nhiều chuyện để nói đấy.”

Thẩm Hạ Lan nói xong thì bảo Tô Nam ở lại đây trông chừng ông ta, sau đó cô cùng Trương Vũ lần mò tung tích của Diệp Ân Tuấn.

Tô Nam để Diệp Minh Triết ở lại đó, gọi Thẩm Hạ Lan ra chỗ khác nói.

“Đây là viên thuốc giải độc mà tôi đã chuẩn bị sau khi đến đây. Chúng tôi đã từng thấy độc của thím Trương rồi, tôi và Tử Đồng cũng đã nghiên cứu về chất độc này. Đây là thuốc giải chúng tôi điều chế ra. Khi tìm được Ân Tuấn, cho dù có tác dụng hay không thì cũng đưa nó cho anh ấy uống trước, cứu mạng anh ấy trước rồi nói sau.”

“Được.”

Thẩm Hạ Lan tin tưởng tuyệt đối vào Tô Nam.

Cô cất thuốc giải độc Tô Nam đưa cho, sau đó cùng Trương Vũ rời đi.

Trương Vũ đưa Thẩm Hạ Lan đi về phía bên kia của hang động.

“Cỏ Lam Tinh thật ra cách đây rất gần, ở nghĩa địa phía trước, nhưng người không quen đường thì sẽ không tìm được.”

Lời nói của Trương Vũ khiến trái tim Thẩm Hạ Lan lại nhói đau.

Diệp Ân Tuấn vừa mới tỉnh lại, vì cổ họng của cô mà chạy đến đây, nếu anh lại xảy ra chuyện gì thì cô thực sự không biết phải làm thế nào nữa.

Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Thẩm Hạ Lan, Trương Vũ trầm giọng nói: “Mợ Diệp, cô yên tâm đi, nơi đây cách nơi Trương Dũng bị chôn sống không xa lắm, Diệp tổng sẽ không sao đâu.”

“Hy vọng là vậy.”

Cả hai nhanh chóng đến nghĩa địa.

Sau đó Thẩm Hạ Lan mới phát hiện ra nơi này chỉ cách hang động nơi bọn họ rơi xuống không xa, nhưng cô không biết là nghĩa địa này bị chướng khí bao quanh khiến cô không nhìn rõ được phương hướng.

“Sao lại có nghĩa địa ở đây? Vậy trước mặt là cái gì?”

“Đây là nơi chôn cất những người có địa vị trong thôn. Phía trước là nghĩa địa dành cho dân thường. Cỏ Lam Tinh được trồng đầu tiên ở đây, sau này trở thành đặc sản của nghĩa địa nơi đây. Giữa hai nghĩa địa có mảnh chướng khí ngăn cách, nếu không phải là người trong thôn thì rất ít người biết nơi này.”

Trong khi Trương Vũ đang giải thích, Thẩm Hạ Lan lại đi về phía trước.

Đột nhiên, Thẩm Hạ Lan nhìn thấy một người đàn ông nằm giữa hai ngôi mộ, trên tay cầm một ngọn cỏ màu xanh, lấp lánh ánh bạc dưới ánh trăng.

“Ân Tuấn?”

Cô vội chạy đến.

Trương Vũ lo lắng nói: “Mợ Diệp, đừng đụng vào cỏ Lam Tinh trên tay anh ấy. Cỏ Lam Tinh cần phải qua xử lý đặc biệt mới có thể chạm vào, toàn thân nó đều có độc.”

Những lời này vừa nói ra, Thẩm Hạ Lan lập tức sững sờ.

“Vậy Ân Tuấn bị trúng độc của cỏ Lam Tinh sao?”

“Chắc là vậy.”

Thẩm Hạ Lan đột nhiên hiểu ra.

Diệp Ân Tuấn nóng lòng muốn tìm cỏ Lam Tinh, Trương Dũng đã lợi dụng điều này để Diệp Ân Tuấn tự chui đầu vào lưới.

Tên Trương Dũng kia thật ác độc!

“Vậy phải làm sao?”

“Để tôi.”

Trương Vũ bước nhanh về phía trước, lấy trong người ra một dụng cụ đặc biệt, lấy cỏ Lam Tinh từ trong tay Diệp Ân Tuấn.

Sau đó Thẩm Hạ Lan mới thấy toàn bộ lòng bàn tay của Diệp Ân Tuấn đều biến thành màu đen.

Cô nhanh chóng bước tới, nhét viên giải độc Tô Nam đưa cho vào miệng Diệp Ân Tuấn, ép nó tan ra.

Sắc mặt Diệp Ân Tuấn cũng tái xanh, cơ thể không chút độ ấm, nếu không phải Thẩm Hạ Lan cảm giác được anh vẫn còn thở thì đoán chừng cô sẽ phát điên mất.

Cô lo lắng cho Diệp Ân Tuấn, nhưng cô không dám tùy tiện di chuyển Diệp Ân Tuấn, chỉ ôm anh, yên lặng chờ tác dụng của thuốc phát tác.

Sau khi Trương Vũ thu thập cỏ Lam Tinh, nhìn bộ dạng của Diệp Ân Tuấn, anh ta thấp giọng nói: “Mợ Diệp, chúng ta có cần gọi bác sĩ Tô đến xem không?”

“Không cần, tôi còn có chuyện muốn hỏi Trương Dũng.”

Hai mắt Thẩm Hạ Lan vẫn nhìn chằm chằm Diệp Ân Tuấn.

Khoảng mười phút sau, màu đen trên mặt Diệp Ân Tuấn mới dần dần rút đi.

Thời điểm anh mở mắt, Thẩm Hạ Lan ôm lấy anh, nghẹn ngào nói: “Anh không cần mạng của mình nữa hả, em thật sự không cần anh nữa đâu.”

Diệp Ân Tuấn ngẩn người, sau đó mới phản ứng lại.

Anh vỗ nhẹ vào lưng Thẩm Hạ Lan, khẽ nói: “Anh không sao.”

“Bị trúng độc mà lại không sao sao? Anh thật sự coi mình là người sắt hả?”

Nói đến đây, Diệp Ân Tuấn chợt nhớ ra điều gì đó, anh đẩy Thẩm Hạ Lan ra.

“Cỏ Lam Tinh đâu? Em đừng đụng vào cỏ Lam Tinh!”

“Anh Diệp, cỏ Lam Tinh đang ở đây, tôi đã thu thập rồi, Mợ Diệp không động vào.”

Trương Vũ vội nói.

Diệp Ân Tuấn nhìn anh ta, sau đó lại nhìn cỏ Lam Tinh trong tay anh ta, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Cậu đã cứu tôi?”

“Tôi không có bản lĩnh đó, bác sĩ Tô đưa cho Mợ Diệp một viên thuốc.”

Trương Vũ mỉm cười nói.

Thẩm Hạ Lan tiến lên đỡ Diệp Ân Tuấn, trầm giọng nói: “Tô Nam đoán rằng thím Trương dùng kịch độc, người bình thường sẽ không giải được, có thể liên quan đến cỏ Lam Tinh ở đây. Vì vậy dựa vào độc tố lần trước, anh ấy và Tử Đồng đã nghiên cứu rất lâu, cuối cùng cũng nghiên cứu ra thuốc giải độc bảo em đưa cho anh uống.

“Hóa ra là như vậy.”

Diệp Ân Tuấn cảm thấy toàn thân yếu ớt, thở hổn hển nói: “Trương Dũng đã bị anh chôn sống.”

“Em đã moi ông ta lên, em cảm thấy chuyện năm đó rất kỳ lạ. Có lẽ không phải như những gì thím Trương nói. Không phải nhà họ Diệp của chúng ta xin lỗi thím Trương, mà là Trương Dũng. Tất nhiên, tất cả những điều này đều là suy đoán của em, vẫn phải nghe ông ta nói như thế nào đã.”

Thẩm Hạ Lan nói ra suy nghĩ của mình.

Diệp Ân Tuấn sửng sốt một chút, nhưng lại không nói gì nữa, dựa vào tay Thẩm Hạ Lan đứng dậy rời đi.

Trương Dũng thấy Diệp Ân Tuấn không hao tổn gì đứng trước mặt mình khiến ông ta như phát điên.

“Sao cậu lại không bị gì? Độc của cỏ Lam Tinh rất khó giải, sao cậu lại không bị gì?”

Thẩm Hạ Lan nhìn bộ dạng phát điên của Trương Dũng, cười khẩy nói: “Anh ấy là con trai của Trương Phương, nên tự nhiên sẽ không sao.”

“Cái gì? Trương Phương truyền lại y thuật cho cậu sao? Con đà bàn đê tiện kia! Bà ta quên quy tắc trong thôn rồi sao? Y thuật trong thôn không ai được truyền ra ngoài! Tuy rằng cậu là con của bà ta, nhưng dù sao cậu cũng là con hoang ngoài thôn của bà ta, sao bà ta có thể dạy y thuật lại cho cậu được?”

Miệng Trương Dũng không sạch sẽ.

Mặc dù Diệp Ân Tuấn không đồng ý với cách làm của Trương Phương, nhưng nghe thấy Trương Dũng mắng mẹ mình thì anh bước lên đá Trương Dũng xuống hố.

“Ông muốn chết lần nữa phải không?”

Trương Dũng bị đá nên có chút đau, nhưng vẫn giãy dụa, nhưng mà dường như nghĩ đến thủ đoạn của Diệp Ân Tuấn thì lập tức yên tĩnh trở lại.

“Cậu muốn làm gì?”

“Nói, cuộc thảm sát trong thôn năm đó có liên quan gì đến ông không?”

Đôi mắt Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nhìn thẳng Trương Dũng.

Thấy mình không còn cơ hội chạy thoát, Trương Dũng nhún vai nói: “Đúng vậy, tôi muốn báo thù cho cả thôn! Là tôi làm! Con khốn Trương Phương đó lại có con với người đàn ông khác, thậm chí còn muốn cao chạy xa bay với tên đàn ông đó. Bà ta còn không nhớ bà ta là người phụ nữ của tôi! Vì vậy, tôi lặng lẽ theo bà ta ra khỏi thôn rồi gặp được một người đàn ông, nghe nói đang thực hiện nhiệm vụ gì đó. Tôi nói với ông ta trong thôn có dịch bệnh, lây lan nhanh chóng và có rất nhiều người sắp chết, bảo ông ta mau chóng đi báo cáo với cấp trên. Để chứng minh điều tôi nói là đúng nên tôi đã đầu độc cái giếng trong thôn mà mọi người hay uống. Qua đêm, toàn bộ người trong thôn đều nhiễm bệnh, khi đó người trên kia mới xác định là bệnh dịch, mà điều kiện y tế lúc đó không thể khống chế được bệnh dịch, lây lan quá nhanh, bọn họ chỉ có thể giết cả thôn.

Nghe đến đây, Diệp Ân Tuấn siết chặt nắm đấm.

“Người dẫn đầu có phải họ Diệp không?”

“Hình như vậy, tôi không nhớ, dáng dấp trông khá đẹp trai.”

Trương Dũng đã không còn gì để sợ nữa.

Diệp Ân Tuấn thực sự muốn bước lên giết ông ta, nhưng đã bị Thẩm Hạ Lan ngăn lại.

“Trương Phương có biết chuyện này không?”

“Làm sao bà ta biết được? Lúc đi bà ta đã mang thai, còn mải mê yêu đương với gã đàn ông kia. Sau khi thôn xảy ra chuyện, bà ta có trở về, nhưng vậy thì sao? Tôi nhìn bà ta quỳ gối sám hối trước mộ mọi người, lúc đó tôi rất hả hê, nếu không có gã đàn ông kia xuất hiện thì tôi đã chôn sống Trương Phương cùng đứa con hoang trong bụng bà ta rồi! Tôi sẽ không để đứa con hoang đó được sinh ra.”

“Ông nói cái gì?”

Diệp Ân Tuấn dường như mới hiểu được ý của Trương Dũng.

“Ông nói tôi là đứa con hoang kia?”

“Sao? Mẹ mày không có nói cho mày biết mày chính là đứa con hoang mẹ mày mang thai khi chưa lấy chồng?”

“Ông ăn nói vớ vẩn!”

Diệp Ân Tuấn bóp cổ Trương Dũng.

Sao có thể?

Nếu những gì Trương Dũng nói đều là sự thật thì sao anh có thể là con của Trương Phương và ba anh được?

Anh và Nam Phương không phải là đứa trẻ được Trương Phương và ba anh nuôi cấy trong ống nghiệm sao?

Nhưng xét về mặt thời gian, sau khi Trương Phương tìm được ba mình phải là sau khi thôn bị phá hủy mới đúng, nhưng Trương Dũng lại nói Trương Phương mang thai trước khi thôn bị phá hủy.

Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Chẳng lẽ trước khi có mình và Nam Phương thì Trương Phương đã từng sinh một đứa trẻ?

Đầu óc Diệp Ân Tuấn rối bời.

Thẩm Hạ Lan hiểu tâm trạng này.

Khi mới biết mình không phải là con của ba mẹ Thẩm, tâm trạng của cô rối như tơ vò, không biết phải làm sao.

Bây giờ nhìn thấy Diệp Ân Tuấn như vậy, Thẩm Hạ Lan nhẹ nhàng vỗ vỗ vai anh, ôn nhu nói: “Có lẽ trong đó còn có khúc mắc, chúng ta có thể trở về điều tra. Anh là con của bà ấy và ba anh, chuyện này chắc chắn không sai, nếu không Trương Phương sẽ không thừa nhận tất cả mọi chuyện.”

Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan, nhưng không biết phải nói tiếp thế nào.

Trương Dũng sững sờ, tựa hồ nhận ra điều gì đó, đột nhiên hung ác nói: “Sao? Mày không phải là con trai của Trương Phương và Hàn Khiếu?”

“Hàn Khiếu là ai?”

Diệp Ân Tuấn nhạy cảm nắm bắt được cái tên này, nhưng Trương Dũng lại không nói một chữ.
CHƯƠNG 722: Ở ĐÂY CÓ QUÁ NHIỀU BIẾN CỐ

“Tôi hỏi lại ông lần nữa, Hàn Khiếu là ai?”

Diệp Ân Tuấn kích động nắm cổ áo Trương Dũng, suýt bóp cổ ông ta đến chết.

Trương Dũng cắn môi dưới, mỉm cười châm biếm nhìn Diệp Ân Tuấn.

Thẩm Hạ Lan sợ Diệp Ân Tuấn sẽ giết ông ta nên vội vàng kéo anh ra.

“Ân Tuấn, đừng kích động, chúng ta trở về rồi nói sau.”

Dưới sự thuyết phục của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn buông Trương Dũng ra, nhưng tâm trạng của anh không tốt lắm.

Tô Nam nhìn Trương Dũng hỏi: “Làm gì với ông ta đây?”

“Cậu đã ghi âm lại những gì ông ta vừa nói chưa?”

Diệp Ân Tuấn nhìn Trương Vũ, Trương Vũ nhanh chóng gật đầu.

Thẩm Hạ Lan và Trương Dũng lập tức sững sờ.

Trương Dũng dường như đã nhận ra điều gì đó, bỗng giãy giụa.

“Các người quá hèn hạ, tôi có thể phản cung, tôi không nói gì hết.”

“Muộn rồi.”

Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nhìn ông ta nói: “Gửi cho cảnh sát, giao ông ta cho cảnh sát xử lý. Tôi nghĩ tính mạng của cả dân làng có thể khiến ông ta ngồi tù rục xương.”

“Không! Không! Mày không muốn biết Hàn Khiếu là ai sao?”

Trương Dũng ra đòn sát thủ cuối cùng.

Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nói: “Có cái tên đó và tất cả những gì ông nói, ông tưởng tôi không thể điều tra ra sao? Cho dù ông không nói, cho dù tôi không điều tra được thì sao, tôi cũng sẽ không thiếu gì hết, tôi vẫn là tôi.”

Nói xong, anh khoác tay.

Trương Vũ lập tức làm theo lời Diệp Ân Tuấn nói.

Trương Dũng còn đang vùng vẫy thì lại bị Diệp Ân Tuấn đá một cước xuống hố, khiến ông ta đau đớn không động đậy được.

Sau khi cảnh sát đến, họ liền đưa Trương Dũng đi.

Đám người Diệp Ân Tuấn cũng quay trở về khu nghĩ dưỡng.

Sau khi trở về, Diệp Ân Tuấn lộ ra vẻ lo lắng.

Thẩm Hạ Lan biết anh cảm thấy không thoải mái.

Gần ba mươi năm trời, anh luôn nghĩ mình là con cái nhà họ Diệp, nhưng giờ đột nhiên bị nói rằng anh là một đứa con hoang, không có quan hệ gì đến họ Diệp. Loại cảm giác này thật sự rất khó chịu.

Thẩm Hạ Lan ngồi xuống bên cạnh anh.

“Trong lòng không vui hửm?”

“Anh có điểm không hiểu, nếu anh thực sự là con của Trương Phương và Hàn Khiếu thì căn cứ theo thời gian thì anh phải lớn hơn một tuổi so với bây giờ, nhưng không phải. Lúc đó Phương Thiến là bà chủ của nhà họ Diệp. Mặc dù bà ta không thể sinh con nhưng bà ta tuyệt đối sẽ không nuôi dạy một đứa trẻ không phải con của nhà họ Diệp, vì vậy anh đã nghĩ rằng đứa trẻ mà Trương Dũng nói có thể không phải là anh.”

Diệp Ân Tuấn nói ra những nghi ngờ của mình.

Thẩm Hạ Lan gật đầu nói: “Vậy đứa nhỏ kia đâu rồi?”

“Anh cũng muốn biết, con của Trương Phương và Hàn Khiếu, anh trai cùng ba khác mẹ của anh đang ở đâu? Hàn Khiếu kia là ai?”

“Chúng ta sẽ về điều tra chuyện này. Bây giờ chúng ta đã tìm thấy cỏ Lam Tinh rồi, anh có muốn ở lại đây nữa không?”

Thẩm Hạ Lan vội hỏi.

Ở đây có quá nhiều biến cố, cô thật sự không dám để Diệp Ân Tuấn ở lại đây nữa. Lỡ như lại xuất hiện một người như năm đó nữa thì phải làm sao đây?

Diệp Ân Tuấn hiểu những lo lắng của Thẩm Hạ Lan. Thành thật mà nói, anh thực sự còn rất nhiều việc phải làm, nhưng khi nhìn thấy sự lo lắng của Thẩm Hạ Lan, anh trầm giọng nói: “Cho anh hai ngày, anh sẽ xử lý xong chuyện ở đây. Ngoài ra sẽ tìm một nơi để chôn cất Trương Phương, dù sao thì bà ấy cũng là mẹ của anh.”

“Được.”

Thẩm Hạ Lan không ngăn cản chuyện này.

“Trời sắp sáng rồi, ngủ một lát đi.”

“Em còn chưa buồn ngủ, anh ngủ đi.”

Diệp Ân Tuấn không chịu ngủ, Thẩm Hạ Lan phải nằm cùng anh, lúc này Diệp Ân Tuấn mới chịu ngủ.

Ngày hôm sau thức dậy, Diệp Minh Triết vì trằn trọc cả đêm nên vẫn còn đang ngủ, Tô Nam đến châm cứu cho Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn chỉ vào cỏ Lam Tinh nói: “Anh sẽ xử lý cỏ Lam Tinh này thế nào? Thím Trương có từng nói gì không?”

“Không, nhưng tôi đã kiểm tra tài liệu, nên biết phải làm gì. Đừng lo, tôi sẽ lo việc đó cho Hạ Lan.”

“Nhờ anh vậy, lát nữa tôi phải ra ngoài làm một chút việc.”

Vẻ mặt Diệp Ân Tuấn ngưng trọng.

“Anh muốn tìm con của Hàn Khiếu và Trương Phương?”

“Đúng vậy.”

Diệp Ân Tuấn cũng không phủ nhận.

Tô Nam vỗ vai anh nói: “Cẩn thận một chút, nếu anh cần tôi thì cứ lên tiếng.”

“Tôi biết rồi.”

Sau khi kết thúc quá trình châm cứu, Diệp Ân Tuấn đi ra ngoài.

Khi Thẩm Hạ Lan đến, Diệp Ân Tuấn không còn ở đó nữa.

“Anh ấy đi rồi?”

“Cô biết anh ấy đã đi đâu không?”

“Chắc đi điều tra con của Hàn Khiếu và Trương Phương.”

Nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Tô Nam đột nhiên bật cười.

“Người hiểu anh ấy nhất chính là cô đấy.”

“Tâm bệnh của anh ấy còn chưa giải thì anh ấy sẽ không yên lòng cùng tôi trở về.”

Thẩm Hạ Lan thở dài nói với Tô Nam: “Những gì Trương Dũng nói có thể không đúng, trở về vẫn phải nghe ngóng một chút.”

“Đừng lo lắng, Ân Tuấn sẽ lo liệu việc này. Hôm nay cô còn phải châm cứu một ngày. Tôi đưa cỏ Lam Tinh cho cô uống, phải ăn kiêng mấy ngày. Ước chừng hai ngày nữa, cô sẽ khôi phục lại giọng nói.”

“Cảm ơn anh.”

Thẩm Hạ Lan rất vui vẻ, suy cho cùng không ai muốn trở thành người câm cả.

“Cảm ơn tôi cái gì? Nếu như thật sự muốn cảm ơn tôi thì sau này tặng con trai tôi ít đồ là được.”

“Hửm, sao anh biết là con trai?”

“Thần giao cách cảm đó cô có hiểu không? Tôi cảm thấy cái thai này là con trai.”

Tô Nam nói rất hạnh phúc.

Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy có chút ghen tị.

“Khi tôi mang thai Minh Triết và Nghê Nghê, Ân Tuấn còn không biết cảm xúc của mình. Lúc đó, anh ấy rất sốc, còn lại không có cảm xúc nào khác. Sau đó tôi xảy ra hỏa hoạn và suýt chết trong vụ cháy đó. Vì vậy cho đến bây giờ tôi cũng cảm thấy hơi nuối tiếc. Có lúc Minh Triết và Nghê Nghê hỏi tôi, ba chúng nó có phản ứng gì sau khi tôi mang thai chúng nó, nhưng tôi không biết phải trả lời như thế nào, bây giờ thì không còn cơ hội nữa.”

Tô Nam sửng sốt một chút, nói: “Tính hàn của cỏ Lam Tinh rất cao, điểm này không thể nghi ngờ, nhưng tôi đã thêm vào đó một số dược liệu trung hòa, có tác dụng trung hòa tính hàn của cỏ Lam Tinh, hơn nữa tôi biết cô có máu của Lam Thần, đưa tôi một giọt. Máu của anh ta có thể sưởi ấm cơ thể cô, đặc biệt là tử cung. Cho nên cô yên tâm, nếu còn muốn có con, chuyện đó hẳn là có thể.”

“Có thật không?”

Hai mắt Thẩm Hạ Lan đột nhiên sáng lên.

“Nhưng độc dược mà thím Trương từng hạ vào người tôi chắc chắn cũng có thành phần của cỏ Lam Tinh.”

“Tôi chỉ nói là có thể, không nói tuyệt đối. Không có gì là tuyệt đối cả, đừng mất tự tin vào bản thân. Lúc đầu, bác sĩ nói rằng đời này Tử Đồng sẽ không thể có thai. Cô xem bây giờ không phải cũng mang thai rồi sao? Vì vậy, đôi khi những lời của bác sĩ nói không nhất định đúng hoàn toàn, cô phải tin vào bản thân.”

Tô Nam khuyên nhủ Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan gật đầu, trong lòng có chút chờ mong, nếu Diệp Ân Tuấn và mình có thêm con, liệu có thể bù đắp tiếc nuối đó không?

Nhưng chuyện này cô chỉ có thể tưởng tượng thôi.

Sau khi Tô Nam châm cứu cho cô xong, Thẩm Hạ Lan trở về phòng thay quần áo.

Cô cảm thấy như thể mình được tái sinh.

Trương Vũ cũng thức dậy, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, mỉm cười chào hỏi.

“Mợ Diệp, chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng!”

Trạng thái tinh thần của Thẩm Hạ Lan đã khác hẳn lúc trước.

Nhìn thấy cô vui vẻ như vậy, Trương Vũ cũng không khỏi cảm thấy vui mừng.

“Mợ Diệp, tôi muốn gặp anh Diệp.”

“Anh ấy không có ở đây, có chuyện gì vậy?”

“Không có gì, tôi có thể phải về. Giáo viên của tôi gọi điện cho tôi bảo tôi trở về chuẩn bị luận văn.”

Lời nói của Trương Vũ khiến Thẩm Hạ Lan sửng sờ, sau đó có chút không nỡ.

May nhờ có Trương Vũ, hơn nữa anh ta còn là em trai của Trương Mẫn.

“Buổi trưa có thể anh ấy sẽ trở về, nếu không vội, buổi trưa cùng nhau ăn một bữa nhé?”

“Được, vậy tôi đi thu dọn trước.”

Trương Vũ nói xong thì trở về phòng.

Khi Diệp Minh Triết đi ra thì nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đang phơi nắng nên bước tới ngồi trên đùi Thẩm Hạ Lan.

“Mẹ, lão Diệp đâu?”

“Không biết lớn nhỏ, không phải đã bảo con gọi là ba sao?”

Thẩm Hạ Lan đánh lên trán Diệp Minh Triết một cái khiến Diệp Minh Triết rất đau.

“Ba về sẽ gọi mà, ông ấy đi đâu vậy ạ?”

“Ra ngoài làm việc, con tìm ba làm gì?”

“Không có gì, muốn hỏi vậy thôi.”

Diệp Minh Triết tìm một vị trí thoải mái trong ngực Hạ Lan rồi nằm xuống, nhìn mây trắng trên trời nói: “Không khí ở đây thật trong lành, thời tiết cũng thật đẹp.”

“Con có muốn ở lại đây không?”

“Có thể không?”

Diệp Minh Triết đột nhiên hưng phấn.

Thẩm Hạ Lan cười nói: “Không được.”

“Mẹ ơi, sao mẹ lại như vậy? Mẹ đã trở nên xấu xa rồi! Trước đây mẹ sẽ không lừa con trai mẹ đâu.”

“Thật sao? Con trai mẹ trước đây rất ngoan ngoãn và hiểu chuyện.”

“Bây giờ con cũng ngoan ngoãn và hiểu chuyện mà.”

Diệp Minh Triết bây giờ vui vẻ hơn trước rất nhiều, điều này có thể liên quan đến việc có một gia đình hoàn chỉnh.

Thẩm Hạ Lan sờ đầu Diệp Minh Triết nói: “Ba con đã mua lại chỗ này rồi, nếu con thực sự thích nơi này thì mỗi năm bảo ba đưa con đến đây nghỉ mát, nhưng con không thể ở lại đây, con phải đến trường.”

“Vậy ý mẹ nói là hằng năm con sẽ được đến đây hả!”

Diệp Minh Triết nhanh chóng duỗi ngón út ra.

Thẩm Hạ Lan thấy cậu bé như vậy rất trẻ con, không đành lòng làm cậu bé không vui, cười nói: “Đúng vậy.”

Cô cũng duỗi ngón út của mình ra, móc với ngón út của Diệp Minh Triết, rồi ấn vào nhau.

Hai người ngồi đây vui vẻ phơi nắng.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy đã lâu rồi cô không có một khoảng thời gian nhàn hạ như vậy.

Diệp Ân Tuấn thông qua mối quan hệ tìm đến phòng nhân sự hỏi thăm tin tức của Hàn Khiếu, kết quả là toàn bộ khu vực có hơn 400 người tên là Hàn Khiếu. Sau khi trừ đi tuổi tác không tương xứng, vẫn còn dư lại hơn 200 người, hơn nữa cách thôn này không xa lắm.

Diệp Ân Tuấn nhìn thấy nhiều người có cùng tên và họ như vậy khiến anh nhức đầu.

Thấy Diệp Ân Tuấn đang rối rắm, người trong bộ phận nhân sự hỏi: “Anh có đặc điểm gì cụ thể không? Nếu chỉ tra qua tên thôi thì thật sự không thể tìm được người anh muốn tìm.”

Diệp Ân Tuấn suy nghĩ một chút nói: “Tôi không biết, nhưng có người biết, tôi đi hỏi ông ấy trước.”

“Được.”

Diệp Ân Tuấn chạy nhanh đến trại tạm giam.

Anh lợi dụng mối quan hệ bạn bè của Tô Nam gặp được sở trưởng cai ngục, nói rõ ý định của mình.

May mắn sở trưởng châm chước cho phép anh gặp Trương Dũng.

Trong lúc chờ đợi, Diệp Ân Tuấn có chút lo lắng, lỡ như Trương Dũng không nói gì thì phải làm sao? Lỡ như ông ta lừa mình thì phải làm sao?

Nhưng bây giờ ngoài Trương Dũng thì anh còn có thể hỏi ai nữa đây?

Diệp Ân Tuấn lo lắng hút một điếu thuốc trong lúc chờ đợi.

Cửa phòng tiếp khách mở ra, Diệp Ân Tuấn nhanh chóng đứng lên, không thấy Trương Dụng nên không nhịn được hỏi một câu.

“Trương Dũng đâu?”

“Ông ta đã tự sát!”

Diệp Ân Tuấn sững sờ tại chỗ.


CHƯƠNG 723: GẦN ĐÂY CÔ TA CÓ HÀNH ĐỘNG GÌ KHÔNG?

“Anh nói gì?”

Diệp Ân Tuấn dường như không nghe rõ, hỏi lại lần nữa.

Cảnh sát biết tâm trạng của anh, trầm giọng nói: “Chúng tôi đã đưa ông ta đến bệnh viện để cấp cứu, vừa nãy ông ta uống thuốc tự tử.”

“Thuốc? Ông ta lấy thuốc ở đâu ra?”

“Chúng tôi cũng không rõ. Sau đó, chúng tôi đã tìm thấy một viên thuốc trong tay áo của ông ta. Anh yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Sau khi Diệp Ân Tuấn hỏi địa chỉ của Trương Dũng xong thì anh vội đi đến bệnh viện. Đáng tiếc là đã muộn một bước, Trương Dũng đã chết.

Nhìn cái xác tái nhợt của Trương Dũng, Diệp Ân Tuấn đứng đó không nói một lời, vẻ mặt u ám và đáng sợ.

Trương Dũng đã chết, người biết tình hình cụ thể năm đó đã không còn, anh phải tìm người anh em đó ở đâu đây?

Diệp Ân Tuấn thậm chí còn không biết tại sao mình lại muốn tìm người anh cả đó?

Có lẽ chỉ khi tìm được, anh mới có thể nói với mình rằng anh và Nam Phương là con của ba anh và là con cái nhà họ Diệp.

Không ai có thể trả lời câu nghi vấn này nữa.

Diệp Ân Tuấn có chút khó chịu.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, anh trả tiền chôn cất cho Trương Dũng, sau đó tìm một quán bar, đi vào gọi một ly rượu.

Một người phụ nữ xinh đẹp bước tới.

“Anh chàng đẹp trai, uống với nhau một ly nhé?”

“Cút!”

Diệp Vấn lạnh lùng nói.

“Ây ya, anh chàng đẹp trai, đừng lạnh lùng như vậy.”

Người đẹp vẫn đang nghĩ cách tiếp cận anh, theo cô ta thấy thì Diệp Ân Tuấn là một con cá lớn, ăn mặc lại rất sang trọng, nếu có thể nắm được vị khách này thì cô ta sẽ nhận được rất nhiều tiền boa.

Khi người đẹp ảo tưởng cách tiếp cận Diệp Ân Tuấn thì đã bị Diệp Ân Tuấn ném ra ngoài.

Tiếng ồn ào khiến mọi người chú ý, người đẹp cảm thấy mất mặt, chỉ biết ngồi bệt xuống đất khóc lóc.

“Anh có phải đàn ông không? Sao có thể ra tay với một cô gái như vậy?”

Trước lời tố cáo của người đẹp, Diệp Ân Tuấn phớt lờ, quay đầu lại tiếp tục uống rượu.

Một số người điên cuồng quay lại cảnh này đăng lên mạng.

Không lâu sau, Thẩm Hạ Lan liền nhìn thấy một đoạn video như vậy.

Ánh sáng trong quán hơi mờ, nhưng Thẩm Hạ Lan vẫn có thể nhìn ra là Diệp Ân Tuấn.

Tâm trạng Diệp Ân Tuấn đang rất tệ, tuy rằng tư thế uống rượu trông rất mê người. Thẩm Hạ Lan hỏi vị trí của quán bar rồi vội vã chạy đến.

Khi đến quán bar, Thẩm Hạ Lan nghe thấy tiếng nhạc đinh tai nhức óc thì ngẩn người một lúc.

Cô rời khỏi đám đông, tìm thấy Diệp Ân Tuấn.

“Một ly cocktail, cảm ơn.”

Thẩm Hạ Lan gọi người phục vụ cho một ly rượu rồi ngồi xuống bên cạnh Diệp Ân Tuấn.

Mọi người đều chờ xem cảnh Thẩm Hạ Lan bị Diệp Ân Tuấn ném ra ngoài.

Diệp Ân Tuấn nghe thấy giọng nói của Thẩm Hạ Lan thì ngẩn người, sau đó cầm lấy ly cocktail phục vụ mang đến.

“Về nhà thôi.”

Anh nắm tay Thẩm Hạ Lan định rời đi.

Thẩm Hạ Lan lại kéo anh lại.

“Nếu tâm trạng không tốt thì uống một ít, sau khi uống xong thì trở về ngủ một giấc thật ngon. Ngày mai sẽ là một ngày tốt lành.”

Thẩm Hạ Lan mỉm cười.

Diệp Ân Tuấn đột nhiên không biết phải nói gì với Thẩm Hạ Lan.

“Anh không cố ý đến đây, anh chỉ…”

“Em không trách anh, ai cũng có áp lực, ai cũng cần giải tỏa cảm xúc, em nói thật đấy, uống say thì trở về ngủ, ngày mai tỉnh lại chúng ta không nghĩ đến chuyện này nữa. Em cũng không hỏi anh đã xảy ra chuyện gì, cũng mặc kệ anh là con của ai, em chỉ biết anh là chồng em và là ba của con em, như vậy là đủ.”

Nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Diệp Ân Tuấn đột nhiên cảm thấy có chút ấm lòng.

“Em lái xe đến sao?”

“Ừm.”

“Một người?”

“Lát nữa Tô Nam sẽ đến đón chúng ta.”

Thẩm Hạ Lan biết Diệp Ân Tuấn không yên tâm để mình ở một mình, vì vậy cô đã nói trước với Tô Nam.

Diệp Ân Tuấn nghe Thẩm Hạ Lan nói như vậy thì cảm thấy nhẹ nhõm.

“Xin lỗi, chỉ lần này thôi, hãy để anh uống đủ, anh hứa sau này sẽ không làm như vậy nữa.”

“Được.”

Sự đồng cảm của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn bớt áp lực hơn.

Anh lại ngồi xuống quầy bar, ngồi uống rượu bên cạnh Thẩm Hạ Lan.

Những người khác kinh ngạc nhìn hai bọn họ, cuối cùng sau khi xác nhận Diệp Ân Tuấn sẽ không ném Thẩm Hạ Lan ra ngoài thì mới đi làm việc riêng của mình.

Với sự hiểu biết của Thẩm Hạ Lan thì lúc này Diệp Ân Tuấn mới thả lỏng trái tim mình và uống rượu.

Người ta nói người tâm trạng không tốt uống rượu sẽ say ngay, điểm này không sai.

Diệp Ân Tuấn uống không được bao nhiêu liền say.

Thẩm Hạ Lan nhìn thấy anh như vậy thì cảm thấy có chút đau lòng, cô gọi Tô Nam đến đưa Diệp Ân Tuấn trở về khu nghĩ dưỡng.

Nhìn thấy Diệp Ân Tuấn uống rượu thành như vậy, Trương Vũ cũng không thể nói lời từ biệt với anh, trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối.

Thẩm Hạ Lan khẽ nói: “Đây là số điện thoại của tôi. Sau này có chuyện gì thì hãy gọi cho tôi, hôm nay thật có lỗi.”

“Không sao, Mợ Diệp, cảm ơn cô đã cho tôi cơ hội, tôi nhất định sẽ làm tốt. Tôi biết Diệp tổng sẽ xử lý tốt chuyện trong thôn.

Mấy ngày nữa tôi sẽ mang tro cốt của ba mẹ tôi về.”

“Chuyện này không phải nên bàn bạc với chị gái cậu sao?”

Nghĩ đến Trương Mẫn, Thẩm Hạ Lan không thể nhịn được hỏi.

Trương Vũ buồn bã nói: “Chị gái tôi rất cứng đầu. Tôi sẽ không bàn chuyện này với chị ấy. Chị ấy sẽ không đồng ý đâu, nhưng ba mẹ tôi đã ở bên ngoài nhiều năm rồi, cũng không thể để bọn họ ở bên ngoài mãi được. Tôi là con trai của họ, chuyện này tôi làm chủ, hy vọng Mợ Diệp sẽ không nói chuyện này với chị gái tôi.”

“Được thôi.”

Thẩm Hạ Lan biết đây là chuyện của gia đình họ, mình thực sự không thể nhúng tay vào.

Trương Vũ tạm biệt Thẩm Hạ Lan và Tô Nam, một mình rời đi.

Diệp Minh Triết vẫn có chút không nỡ.

“Sau này con có thể chơi cùng anh Trương Vũ không?”

“Sao thế? Con rất thích anh Trương Vũ?”

Thẩm Hạ Lan sờ đầu Diệp Minh Triết, cảm thấy đứa nhỏ này không giống những đứa trẻ cùng tuổi.

Diệp Minh Triết gật đầu nói: “Đúng vậy, anh Trương Vũ biết rất nhiều y thuật. Hai ngày qua anh ấy đã dạy con rất nhiều phương pháp sơ cứu thường dùng, thực sự rất hiệu quả. Anh Trương Vũ nói mọi người trong thôn của họ đều biết y thuật.”

Câu này khiến Thẩm Hạ Lan có chút buồn cười.

723-cuc-cung.jpg


Tô Nam mỉm cười không nói gì.

“Được rồi, Ân Tuấn đã ngủ rồi, đừng lo lắng quá. Trong đầu anh ấy có rất nhiều chuyện, ngủ một giấc sẽ ổn thôi. Nghe nói Trương Dũng tự sát, chắc chuyện này đã đả kích anh ấy. Cô cũng biết Ân Tuấn rất để ý đến gia thế của mình.”

Lời nói của Tô Nam khiến Thẩm Hạ Lan ngẩng người.

“Trương Dũng đã chết?”

“Ừm.

Tô Nam gật đầu.

“Chẳng trách, được rồi, tôi biết rồi, cảm ơn anh Tô Nam.”

“Không có gì đâu, tôi sẽ đi nghiên cứu những công dụng khác của cỏ Lam Tinh.”

Tô Nam nói xong thì rời đi.

“Con cũng đi.”

Diệp Minh Triết dường như thực sự hứng thú với y thuật, liền đi theo anh ta.

Thẩm Hạ Lan trở về phòng nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đang ngủ rất yên bình thì mới bước ra ngoài.

Cô chợt nghĩ ra điều gì đó.

Diệp Minh Triết nói người ở thôn này rất giỏi y thuật, Trương Mẫn cũng là người ở thôn này, chắc cũng biết một ít y thuật đúng không?

Nếu biết thì khi Lưu Thi Văn sai người đến đánh cô ta, có phải cô ta có thể bảo vệ những bộ phận quan trọng của mình tránh thoát một kiếp nạn không?

Nhưng cô ta không những không làm vậy mà còn bị đánh tơi tả.

Thẩm Hạ Lan đột nhiên cau mày.

Cô không muốn nghi ngờ Trương Mẫn, nhưng bây giờ cô nghĩ không thông, điều này khiến cô rất khó chịu.

Thẩm Hạ Lan suy nghĩ một chút, sau đó gọi cho Tống Dật Hiên.

Khi Tống Dật Hiên nhận được cuộc gọi thì anh ta đang gọt táo cho Trương Mẫn, thấy là cuộc gọi của Thẩm Hạ Lan thì ngừng lại một chút.

“Ai đấy?”

Trương Mẫn theo bản năng hỏi.

Tống Dật Hiên cúp điện thoại, mỉm cười nói: “Không có gì, trợ lý của công ty, có thể là công ty có chuyện, tôi đi ra ngoài trả lời điện thoại một lát.”

“Sợ tôi nghe trộm bí mật công ty của anh sao?”

Trương Mẫn nói đùa.

Tống Dật Hiên vội nói: “Em đang nói cái gì vậy, chỉ là có một số việc tôi sợ em sẽ chán thôi. Em ăn táo trước đi, lát nữa tôi sẽ trở lại sau.”

Tống Dật Hiên nói xong thì đứng dậy đi ra ngoài.

Trương Mẫn nhìn anh ta đi ra khỏi phòng bệnh, nụ cười trên mặt cô ta có chút phai nhạt.

Tống Dật Hiên cầm điện thoại bước ra ngoài, chắc chắn Trương Mẫn không theo anh ta ra ngoài, sau đó anh ta mới đến góc cầu thang gửi tin nhắn cho Thẩm Hạ Lan.

“Sao vậy? Cái chuyện gì sao?”

“Nhận điện thoại.”

Thẩm Hạ Lan gửi tin nhắn xong thì gọi điện thoại đến.

Tống Dật Hiên không biết Thẩm Hạ Lan có thể nói chuyện được rồi, sau khi trả lời điện thoại, anh ta nói: “Không phải, có gì thì gửi tin nhắn cho tôi là được, cô gọi điện thoại cho tôi thì tôi cũng không nghe được.”

“Anh bị điếc à? Không nghe được?”

Khi Thẩm Hạ Lan nói câu này, Tống Dật Hiên sửng sờ một chút.

“Cô có thể nói được rồi?”

“Sao thế? Anh ngạc nhiên khi tôi có thể nói chuyện hả? Hay anh cảm thấy không vui?”

Lời nói của Thẩm Hạ Lan lập tức khiến Tống Dật Hiên phản ứng lại, anh ta nhanh chóng cười nói: “Cô đùa gì vậy? Tôi là loại người giậu đổ bìm leo hả? Tôi phải mừng cho cô chứ! Ai vậy? Ai mà giỏi vậy? Lại có thể chữa khỏi cổ họng cho cô! Lát nữa tôi sẽ mang phong bì lớn tặng bà ấy. “

“Vậy thì phải mua thật nhiều giấy tờ vàng mã rồi, bà ấy đã chết rồi.”

Nghe Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Tống Dật Hiên sững sờ.

“Là ai?”

“Thím Trương.”

Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến Tống Dật Hiên rất ngạc nhiên.

“Thím Trương cứu cô? Tôi nghe nhầm rồi đúng không? Bà ta không hại cô là tôi đã cảm ơn rồi, lại còn cứu cô? Bà ta cảm thấy có lỗi? Hay là có chuyện gì?”

“Bà ấy thật sự đã chết, bệnh của Ân Tuấn cũng được bà ta chữa khỏi. Lần này chúng tôi đến Vân Nam để đưa bà ấy về quê an táng. Tống Dật Hiên, tôi phát hiện ra một chuyện, không biết có nên nói với anh không.”

Những lời Thẩm Hạ Lan nói rất uyển chuyển, nhưng Tống Dật Hiên lại nghe ra ý gì đó trong đó.

“Sao vậy? Có liên quan đến tôi?”

“Quên đi, có liên quan đến Trương Mẫn. Gần đây cô ta có biểu hiện gì lạ không?”

Thẩm Hạ Lan mở miệng đi thẳng vào vấn đề.

Tống Dật Hiên nghe cô hỏi như vậy thì cau mày nhìn về hướng phòng bệnh của Trương Mẫn, lại thấy Trương Mẫn không biết từ lúc nào đã đi ra, mắt thấy sắp đi đến bên cạnh anh ta.
CHƯƠNG 724: ANH THẬT ĐỘC ÁC

“Má nó, em ra đây từ lúc nào?”

Tống Dật Hiên vô thức che điện thoại lại.

Thẩm Hạ Lan nghe thấy Tống Dật Hiên nói như vậy thì biết Trương Mẫn đang ở đó.

Cô lập tức im lặng.

Trương Mẫn có thể không ngờ được Tống Dật Hiên sẽ đột nhiên quay đầu lại, cô ta giật mình, xấu hổ nói: “Tôi ra ngoài xem một chút, chưa gọi xong hả?”

“À, gọi xong rồi, lát nữa tôi phải tổ chức cuộc họp trực tuyến.”

Nói xong, Tống Dật Hiên nói qua điện thoại: “Chuyện này để nói sau, tôi sẽ xem tình hình trước rồi quyết định.”

“Được.”

Thẩm Hạ Lan cúp điện thoại.

Cô không biết Trương Mẫn có nghi ngờ không, trong ngực đột nhiên có chút khó chịu.

Trương Mẫn là một người rất đơn thuần, Tống Dật Hiên và cô ta đều là người rất thẳng thắn, cô ta thậm chí suýt mất mạng vì Tống Dật Hiên. Một người phụ nữ như vậy sẽ có mục đích gì khác chứ?

Sau khi Tống Dật Hiên cúp điện thoại, anh ta mỉm cười nói với Trương Mẫn: “Ăn xong táo chưa?”

“Hả? Ừm, ăn xong rồi.”

Trương Mẫn ngẩng người, vẻ mặt có chút hoảng hốt.

“Vậy tôi đi vệ sinh, em về phòng trước đi.”

“Được.”

Trương Mẫn không thể đi theo Tống Dật Hiên vào phòng vệ sinh, vì vậy cô ta quay về phòng bệnh.

Tống Dật Hiên khẽ cau mày, ánh mắt có chút phức tạp.

Thẩm Hạ Lan sẽ không lừa mình.

Giữa Thẩm Hạ Lan và Trương Mẫn thì Tống Dật Hiên tin Thẩm Hạ Lan hơn, không phải anh có ý kiến gì với Trương Mẫn, một người phụ nữ xả thân cứu mình, ân tình này anh ta sẽ khắc ghi trong lòng, nhưng Thẩm Hạ Lan không nói hết câu khiến anh ta có chút nghi ngờ.

Sau khi Tống Dật Hiên vào phòng vệ sinh, anh ta đổi danh ba điện thoại của Thẩm Hạ Lan thành thư ký Tiểu Trương.

Anh ta ngồi trên bồn cầu, gửi tin nhắn cho Thẩm Hạ Lan.

“Cô định nói gì với tôi về Trương Mẫn?”

“Không có chuyện gì lớn, tôi chỉ cảm thấy có chút tò mò. Anh có biết Trương Mẫn và thím Trương sống cùng thôn không?”

“Cái gì?”

Tống Dật Hiên hơi ngạc nhiên.

“Cô nghe ai nói?”

“Tôi đã gặp Trương Vũ, em trai của cô ấy ở thôn của thím Trương. Trương Vũ nói mọi người trong thôn của họ đều có chút y thuật, ít nhất là có thể tự bảo vệ mình. May là Trương Vũ đã giúp chúng tôi mới làm cổ họng tôi bình phục lại. Đây hẳn là một chuyện tốt, nhưng tôi luôn cảm thấy nếu Trương Mẫn cũng biết y thuật, vậy khi Lưu Thi Văn đánh cô ta thì phản ứng trực tiếp nhất của cô ta nên là để bảo vệ bộ phận quan trọng nhất, mà không phải thành như bây giờ.”

Thẩm Hạ Lan nói đến đây thì dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói: “Tống Dật Hiên, không phải tôi muốn nghi ngờ cái gì, chỉ là có chút nghi ngờ vấn đề này. Có lẽ Trương Mẫn không có vấn đề gì đâu, là tôi nghĩ nhiều thôi. Cô ấy rất tốt bụng, đơn thuần và thẳng thắn. Tôi nghĩ có thể tôi suy nghĩ vớ vẩn thôi, anh đừng để ý đến những gì tôi nói.”

Trong lúc nói chuyện, Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình có chút vấn đề.

Tống Dật Hiên nhíu chặt mày, anh ta trầm giọng nói: “Lưu Thi Văn vẫn còn sống, lát nữa tôi sẽ đi hỏi.”

“Đừng, có thể thực sự là tôi đã nghĩ quá nhiều. Vừa nãy tôi đã sắp xếp mọi thứ theo thứ tự, có lẽ là tôi đã nghĩ quá nhiều rồi.”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy hai ngày nay mình hơi hoang mang.

“Không sao, tôi sẽ đi hỏi.”

Sau khi Tống Dật Hiên kết thúc cuộc gọi với Thẩm Hạ Lan, anh ta ngồi trong toilet hút hết điếu này đến điếu thuốc khác, rốt cuộc không ai muốn nghi ngờ vị ân nhân cứu mạng của anh ta.

Nếu Trương Mẫn thực sự chân thành muốn cứu anh ta thì anh ta nhất định sẽ chăm sóc cô ta cả đời, nhưng nếu trong đó có mục đích và tính toán khác thì không ai có thể chịu đựng được những chuyện này.

Tống Dật Hiên ở trong nhà vệ sinh rất lâu mới bước ra.

Khi trở lại phòng bệnh, Trương Mẫn ngửi thấy mùi khói thuốc trên người anh ta.

“Anh hút thuốc?”

“Ừm, nhịn mấy ngày nay rồi nên muốn hút một chút, không ngờ lại bị em phát hiện.”

Tống Dật Hiên cười nói: “Em muốn ăn gì? Tôi mua cho em.”

Trương Mẫn nhìn Tống Dật Hiên không có gì bất thường, sau đó cười nói: “Cái gì cũng được, mua một ít hoa quả, miệng không có mùi vị gì hết.”

“Được.”

Tống Dật Hiên nói xong thì đặt điện thoại lên bàn, sau đó mặc áo khoác đi ra ngoài.

Trương Mẫn nhìn điện thoại của Tống Dật Hiên để trên bàn, có chút giãy giụa.

Cô ta ngập ngừng một chút, sau đó nhìn xung quanh, phát hiện không thấy ai mới vội cầm lấy điện thoại, mở điện thoại của Tống Dật Hiên lên.

Trước đó, Tống Dật Hiên không tiện nghe điện thoại nên đã nói cho Trương Mẫn mật khẩu mở khóa, bảo Trương Mẫn giúp anh ta mở máy.

Lúc này cô ta đang thấp thỏm mở điện thoại, sau khi nhận ra Tống Dật Hiên vẫn chưa đổi mật khẩu điện thoại thì mới thở phào nhẹ nhỏm.

Cô ta nhanh chóng kiểm tra nhật ký cuộc gọi vừa rồi của Tống Dật Hiên, nhìn thấy tên của Tiểu Trương thì mới thở phào nhẹ nhỏm.

Trương Mẫn kiểm tra xong thì đặt điện thoại lên bàn.

Điều cô ta không ngờ là Tống Dật Hiên không hề đi xa mà đứng ngoài cửa nhìn hành động của Trương Mẫn, trái tim dần dần nguội lạnh.

Nếu Trương Mẫn không có vấn đề thì sao cô ta lại nóng lòng muốn biết mình đang nói chuyện với ai?

Nếu trong lòng cô ta không có quỷ thì sao có thể xem điện thoại của mình?

Tống Dật Hiên nhanh chóng núp đi, trong lòng lại nặng trĩu như bị đá đè.

Anh ta đến quầy hoa quả mua vài trái rồi quay lại.

Trương Mẫn đang nằm trên giường chơi điện thoại, khi nhìn thấy Tống Dật Hiên trở về, cô ta cười nói: “Sao anh lại đi lâu như vậy?”

“Không biết mua gì, nên lựa một hồi.”

Tống Dật Hiên bình tĩnh đặt trái cây lên bàn.

“Tôi nói mà sao lại không thấy điện thoại đâu, hóa ra là ở đây.”

“Đúng vậy, tôi còn tưởng anh biết.”

Trương Mẫn cười nói, sau đó dường như vô thức nói: “Anh không sợ trong điện thoại anh có bí mật gì bị tôi thấy sao?”

“Tôi có thể có bí mật gì? Có chăng chỉ là cuộc gọi từ mấy công ty mà thôi. Vừa rồi có ai gọi cho tôi không?”

Tống Dật Hiên cầm điện thoại lên, nhìn vân tay trên điện thoại, trầm giọng hỏi.

“Không có.”

Trương Mẫn lắc đầu.

Tống Dật Hiên cầm điện thoại bỏ vào túi.

“Trương Mẫn, Lưu Hi xảy ra chút chuyện, tôi phải qua đó xem xem. Dự án phát triển du lịch hình như có chút đầu mối. Bây giờ cô cũng không thể đi thương lượng được. Tôi sẽ đi xem thử trước, xem xem đối phương có điều kiện gì rồi lại nói sau.”

Lời nói của Tống Dật Hiên khiến Trương Mẫn ngẩn người, sau đó cô ta ngồi dậy.

“Tôi đi với anh, dù sao cũng là việc của tôi. Tuy rằng Thẩm tổng không vội, nhưng tôi cầm lương thì cũng phải làm việc.”

Nói xong cô ta muốn xuống giường, nhưng Tống Dật Hiên đã ngăn cô ta lại.

“Em không cần đi, cơ thể em như vậy có thể làm việc sao? Hơn nữa nơi đàn ông chúng tôi bàn chuyện em đi cũng không tiện.”

Trương Mẫn dừng lại một lúc, sau đó mới nhận ra ý của Tống Dật Hiên.

“Đàn ông các người thật là.”

“Đàn ông mà, em biết là được rồi. Tôi gọi cơm cho em, lát nữa nhớ ăn đấy.”

“Biết rồi.”

Trương Mẫn cũng không đòi theo nữa.

Tống Dật Hiên mỉm cười rời khỏi phòng bệnh.

Anh ta vừa đi vừa gọi cho Lưu Hi.

“Lưu Thi Văn còn ở đó không?”

“Dạ còn, Tống tổng, nếu anh không nói thì sao tôi dám tùy tiện động vào cô ta.”

Lưu Hi bây giờ đã hoàn toàn ngồi vào vị trí của Lưu Đông, có Tống Dật Hiên chống lưng cho anh ta ở phía sau, mọi việc đều diễn ra suôn sẻ.

Lưu Đông bị bệnh cấp tính và đột ngột qua đời trong tù.

Kiều gia kia không phải là một kẻ ngốc, anh ta đương nhiên biết chuyện gì đã xảy ra.

Tống Dật Hiên cho người thay mặt bàn chuyện với Kiều gia, đã thúc đẩy lần hợp tác lần nữa giữa Kiều gia và Lưu Hi, nhưng mà Kiều gia hình như cũng cho Tống Dật Hiên chút mặt mũi.

Vì vậy, bây giờ Lưu Hi đã coi Tống Dật Hiên là ông chủ của mình.

Chỉ cần có Tống Dật Hiên chống lưng cho anh ta thì anh ta sẽ không mất đi vinh hoa phú quý.

Tống Dật Hiên cũng không để ý đến lời khen của Lưu Hi, dù sao từ nhỏ anh ta cũng nghe qua không ít.

“Đưa Lưu Thi Văn đến câu lạc bộ Hằng Dự. Tôi có chuyện muốn hỏi cô ta, cô ta vẫn còn tỉnh táo chứ?”

“Chỉ cần anh muốn cô ta tỉnh táo thì tôi nhất định sẽ làm cho cô ta tỉnh táo.”

Tống Dật Hiên rất hài lòng với lời bảo đảm của Lưu Hi.

Không lâu sau, anh ta đã đến câu lạc bộ Hằng Dự.

Lưu Hi không lâu sau cũng đến, phía sau có hai người đàn ông đỡ Lưu Thi Văn.

Tống Dật Hiên nhìn thấy bộ dạng chật vật của Lưu Thi Văn bây giờ, có chút khó hiểu hỏi: “Chân của cô ta bị sao vậy?”

“Con khốn này muốn chạy trốn. Để trốn thoát còn dụ dỗ anh em của tôi ngủ với cô ta. Trong cơn tức giận tôi đã đánh gãy chân cô ta.”

Tống Dật Hiên lắc đầu nói: “Anh thật độc ác, dù sao cô ta cũng là cháu gái của anh.”

“Cháu gái? Đây là đồ con hoang! Mẹ nó không biết đã cùng ai sinh ra đồ nghiệt chủng này. Ba cô ta vì chuyện này mà tức chết.

Chuyện này đứa trẻ ba tuổi trong thôn chúng tôi đều biết. Nếu không sao Lưu Đông có thể giao cô ta cho Kiều gia để làm lôi kéo mối quan hệ được.”

Lưu Hi khinh thường nói.

Lưu Thi Văn đã bị tra tấn không còn hình dạng con người.

Khi nhìn thấy Tống Dật Hiên, đôi mắt cô ta ánh lên tia hy vọng, hét lên: “Tống tổng, anh cứu tôi với, tôi là nhà thiết kế của anh mà!”

“Cô thực sự nghĩ rằng tôi quan tâm đến thiết kế của cô? Cùng lắm thì không kinh doanh trang sức nữa. Nếu tôi không kinh doanh trang sức, tôi vẫn giàu.”

Tống Dật Hiên đã nói như vậy.

Lưu Thi Văn hối hận muốn chết, sớm biết chọc phải tên tu la này thì có nói gì thì cô ta cũng sẽ không đi quyến rũ anh ta.

“Tống tổng, tôi xin anh đấy, xin anh hãy tha cho tôi. Anh bảo tôi làm trâu làm ngựa cũng được, xin đừng đối xử với tôi như vậy.

Dù có tống tôi vào tù cũng đừng để tôi nằm trong tay Lưu Hi, tôi cầu xin anh mà.”

Lưu Thi Văn khóc lóc, nhưng bị Lưu Hi tát một cái vào miệng.

“Khóc cái gì mà khóc? Con khốn kia, mày cho rằng tao hiếm lạ gì thứ như mày sao. Khóc nữa ông đây nhổ răng mày đó.”

Lưu Hi hung dữ nói, dọa Lưu Thi Văn vội che miệng mình lại, như thể cô ta thực sự sợ Lưu Hi sẽ nhổ răng của mình.

Thấy vậy, Tống Dật Hiên lạnh lùng nói: “Tôi có thể để Lưu Hi đối xử với cô tốt một chút, nhưng tôi cần hỏi cô một số vấn đề, cô phải trả lời thành thật cho tôi. Nếu không, tôi không biết sau này anh ta sẽ làm gì cô đâu.”

Nghe Tống Dật Hiên nói như vậy, Lưu Thi Văn như nhìn thấy hy vọng.

“Anh hỏi đi, chỉ cần tôi biết thì tôi nhất định sẽ không giấu giếm, tôi hứa sẽ không nói lừa anh, Tống tổng.”

Sự lo lắng của Lưu Thi Văn và sự bình tĩnh của Tống Dật Hiên tạo thành một sự tương phản rõ rệt.

Khi anh ta ném Lưu Thi Văn cho Lưu Hi, anh ta biết giữa hai người sẽ có xích mích. Bởi vì chính Lưu Thi Văn đã tìm người khiến Trương Mẫn thành như vậy, nên anh ta muốn để một kẻ xấu xa như Lưu Hi trừng phạt Lưu Thi Văn.

Có lẽ sự thật của chuyện này không phải như những gì anh ta đã thấy, tâm trạng của Tống Dật Hiên đột nhiên trở nên phức tạp.
CHƯƠNG 725: CÔ ĐANG AN ỦI TÔI SAO?

Lưu Thi Văn thấy Tống Dật Hiên nhìn mình không nói thì có chút hoảng loạn.

“Tống tổng, tôi thề những gì tôi nói đều là sự thật, nếu không sấm sét sẽ đánh chết tôi.”

Giọng điệu Lưu Thi Văn có chút vội vàng.

Tống Dật Hiên nhận ra mình bị phân tâm, lúc này mới miễn cưỡng nói: “Lúc cô định đưa tôi đang say mềm đi thì sao Trương Mẫn lại nhào lên bảo vệ tôi?”

Lưu Thi Văn lập tức sững sờ.

Cô ta không ngờ Tống Dật Hiên lại hỏi chuyện này.

“Cứ như vậy nhào lên thôi.”

“Cụ thể như thế nào cô còn nhớ không? Diễn lại cho tôi xem.”

Lời nói của Tống Dật Hiên khiến Lưu Hi cũng cảm thấy có chút kỳ quái.

“Tống tổng, chuyện này là sao vậy?”

“Đừng lắm mồm.”

Giọng điệu của Tống Dật Hiên chợt chùng xuống.

Lưu Hi lập tức ngậm miệng, đứng sang một bên.

Thấy Tống Dật Hiên thật sự muốn hỏi chuyện này, Lưu Thi Văn không khỏi nhớ lại, sau đó hai vệ sĩ thả cô ta ra.

Tống Dật Hiên nhìn nhưng không lên tiếng, sau đó tiếp tục hỏi: “Lúc các người đánh cô ta thì phản ứng đầu tiên của cô ta là bảo vệ phần nào?”

Lưu Thi Văn nghĩ hồi lâu rồi mới nói: “Phản ứng đầu tiên là bảo vệ phần bụng, nhưng tay còn chưa chạm vào bụng thì cô ta dường như dừng lại một lúc rồi mới ôm đầu.”

“Cô ta có co người lại không?”

“Không, cho nên tôi cảm thấy cô ta hơi ngu ngốc. Ai cũng biết cuộn mình lại sẽ ít bị xay xát hơn, nhưng cô ta không làm vậy. Cô ta nhào vào người anh bảo vệ anh. Sau đó không biết bị ai đá một cước liền nằm ngửa trên đất, chuyện sau đó anh đều biết rồi.”

Mặc dù Lưu Thi Văn không biết tại sao Tống Dật Hiên lại hỏi chuyện này, nhưng cô ta thực sự sợ hãi, sợ Lưu Hi hành hạ mình, sợ Tống Dật Hiên không nói thì cô ta sẽ chết trong tay Lưu Hi.

Tống Dật Hiên nhíu mày thật chặt.

Cách làm của Trương Mẫn không hợp lẽ thường, càng không phải là phản ứng tự vệ, vì vậy anh ta có thể cho rằng Trương Mẫn cố tình mượn Lưu Thi Văn để gây thương tích cho mình?

Nhưng tại sao cô ta lại làm như vậy?

Cô ta làm như vậy có mục đích gì?

Tống Dật Hiên không thể hiểu được.

Khi Lưu Thi Văn thấy Tống Dật Hiên trầm mặc không nói, cô ta lo lắng nói: “Tống tổng, những gì tôi nói đều là sự thật.”

“Lưu Hi, đừng ngược đãi cô ta.”

Lời nói của Tống Dật Hiên khiến Lưu Hi gật đầu.

“Coi như mày may mắn, Tống tổng không tính toán với mày, mày nên thắp nhan khẩn phật đi. Nhưng mà sau khi trở về, mày phải thành thật một chút, nếu để cho tao biết mày còn muốn trốn đi thì mày cứ chờ xem.”

Lời uy hiếp của Lưu Hi khiến Lưu Triệt run rẩy, không bị hành hạ nữa rồi, cô ta thở hổn hển.

Tống Dật Hiên tạm biệt Lưu Hi, gọi cho người của mình.

“Giúp tôi điều tra lý lịch từ nhỏ tới lớn của Trương Mẫn, đặc biệt là có từng bị ốm trong thời gian đi học hay không, có giúp người ta hay không.”

“Vâng, Tống tổng.”

Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng Tống Dật Hiên trở nên nặng nề.

Anh ta không phải là người tùy ý để người ta tính toán, nếu Trương Mẫn tính toán mình thì anh ta phải làm sao đây?

Tống Dật Hiên không biết.

Nếu là trước kia thì anh ta sẽ không chút do dự ra tay với đối phương, nhưng dù sao bây giờ Trương Mẫn cũng vì bảo vệ anh ta, mà cũng vì chuyện này mà bị thương.

Anh ta không tin Trương Mẫn sẽ thông đồng với Lưu Thi Văn, nhưng cảm giác bị người khác tính toán thực sự không dễ chịu gì.

Tống Dật Hiên châm điếu thuốc, ngồi vào xe.

Anh ta bực bội lấy điện thoại ra gọi cho Thẩm Hạ Lan.

“Trương Mẫn đúng là có vấn đề, cô có muốn tạm dừng công việc của cô ta ở công ty một thời gian không? Bây giờ tôi không biết mục đích của cô ta là gì, vì vậy có thể tạm thời đình chỉ công việc của cô ta với lý do để cô ta hồi phục sức khỏe.”

Khi Thẩm Hạ Lan nghe Tống Dật Hiên nói như vậy thì đã biết chắc chắn Tống Dật Hiên đã đi điều tra.

Trong lòng cô cũng rất không vui.

Vốn tưởng rằng mình đã nhặt được bảo vật, ông trời cho cô một trợ thủ đắc lực, nhưng không ngờ rằng trong đó còn ẩn chứa những thứ khác.

Thẩm Hạ Lan trầm giọng nói: “Không cần tạm dừng, công ty du lịch nhỏ của tôi cũng chẳng có gì cả. Ban đầu cũng chỉ đầu tư mấy tỷ, giá trị cũng không bao nhiêu. Nếu cô ta thực sự thích thì tôi sẽ tặng lại cho cô ta. Tôi chỉ không biết rốt cuộc cô ta muốn làm gì?”

“Tôi cũng muốn biết vấn đề này, yên tâm đi, tôi sẽ điều tra rõ.”

“Tống Dật Hiên.”

Thẩm Hạ Lan đột ngột gọi tên Tống Dật Hiên.

“Sao thế?”

“Đừng buồn, có lẽ Trương Mẫn có nỗi khổ của mình.”

Câu này của Thẩm Hạ Lan khiến Tống Dật Hiên sửng sốt, sau đó anh ta cười khổ nói: “Cô đang an ủi tôi sao?”

“Anh cảm thấy thế nào thì thế ấy.”

Thẩm Hạ Lan cũng không già mồm.

“Có phải cô cảm thấy người như tôi rất thảm không?”

Tống Dật Hiên cười khổ nói: “Không dễ gì thích một người, nhưng lại chậm một bước, trong lòng cô lại không có tôi. Không dễ gì mới buông bỏ được cô đi tìm một tổ ấm mới, kết quả lại thành tình trạng này, có lẽ người như tôi sẽ cô độc một mình, có lẽ sẽ cô đơn đến già.”

“Đừng nói nhảm, tôi tin bản tính Trương Mẫn rất lương thiện, có thể là có nổi khổ tâm. Tống Dật Hiên, anh đừng vội phán đoán, có lẽ chúng ta sai thì sao?”

Thẩm Hạ Lan nghe Tống Dật Hiên nói anh ta như vậy thì cảm thấy rất khó chịu.

Tống Dật Hiên lắc đầu nói: “Sai hay không tự tôi sẽ phán đoán, có tiến triển gì tôi sẽ nói cho cô biết sau. Cứ như vậy đi, tôi sẽ điều tra rõ.”

“Anh có ổn không?”

Thẩm Hạ Lan có chút lo lắng.

Tống Dật Hiên trông có vẻ cởi mở, nhưng thực tế anh ta trọng tình nghĩa hơn bất cứ ai.

“Nếu tôi nói tôi có chuyện, cô có thể rời khỏi Diệp Ân Tuấn đến bên cạnh tôi không?”

“Không thể.”

“Tôi biết cô sẽ nói như vậy, cô muốn nói gì nữa không? Cúp máy đây.”

Tống Dật Hiên không đợi Thẩm Hạ Lan nói gì khác liền cúp máy.

Tâm trạng của anh ta thật sự không ổn, bây giờ anh ta không muốn quay lại gặp Trương Mẫn.

Một người phụ nữ đơn thuần như vậy sao đột nhiên trở nên phức tạp đến thế?

Tống Dật Hiên đi dạo một mình trên phố, cảm thấy không thể vui lên được.

Anh ta đến cửa một quán bar, muốn đi vào uống chút rượu, nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, một loạt phản ứng bất thường như vậy sẽ khiến Trương Mẫn cảm nhận được gì đó.

Tống Dật Hiên lập tức từ bỏ ý nghĩ này.

Anh ta ngồi bên sông một mình rất lâu, rất lâu, mãi đến khi Trương Mẫn gọi điện cho anh ta thì anh ta mới nhận ra mình đã ngồi đây cả buổi chiều rồi.

“Tống Dật Hiên, anh đang ở đâu?”

“Bờ sông.”

Tống Dật Hiên không gạt Trương Mẫn.

Trương Mẫn ngập ngừng, hỏi: “Anh đến bờ sông làm gì?”

“Khảo sát thực tế, không phải muốn phát triển du lịch sao? Tôi phải tới xem xét một chút.”

Tống Dật Hiên bình tĩnh nói.

“Anh không về ăn tối à?”

Câu nói của Trương Mẫn khiến Tống Dật Hiên ngẩn người, sau đó nói: “Về chứ, em muốn ăn gì? Tôi mua về cho em.”

“Gì cũng được, anh chọn đi. Vốn là công việc của tôi lại hại phải chạy vạy bên ngoài cả ngày, bữa này tôi mời.”

Trương Mẫn nói.

“Không cần đâu, tôi mua được rồi.”

“Tống Dật Hiên, anh để tôi mời một lần đi, sao có thể để anh tốn tiền mãi được?”

Câu nói của Trương Mẫn làm Tống Dật Hiên ngẩn người.

Tại sao một cô gái đơn thuần cố chấp như vậy lại hết lần này đến lần khác tiếp cận mình chứ?

Anh ta rất muốn hỏi Trương Mẫn, tại sao lại tiếp cận anh ta? Nhưng anh ta đã kìm chế lại.

“Được thôi, vậy để em mời.”

Sau khi Tống Dật Hiên cúp điện thoại, anh ta cảm thấy thật dối trá.

Diễn xuất là sở trường của anh ta, trước đây anh yêu đương với phụ nữ chỉ vì tình dục chứ không phải tình yêu, nhưng bây giờ đối mặt với Trương Mẫn, anh ta đột nhiên cảm thấy có chút phiền muộn, rất giả dối, rất khó chịu.

Có lẽ là do anh ta thực sự coi Trương Mẫn như người của mình nên cảm thấy rất khó chịu khi nhận ra rằng Trương Mẫn không phải chỉ đơn thuần muốn bảo vệ mình.

Tống Dật Hiên ở lại một lúc, sau đó đứng dậy rời đi.

Sau khi trở về bệnh viện, anh ta mua một ít đồ ăn, tất cả đều là đồ ăn bình thường, không tốn quá nhiều tiền.

Trương Mẫn nhìn món ăn đầy màu sắc, cười nói: “Có phải anh sợ tôi không đủ tiền mời anh một bữa ăn thịnh soạn không?”

“Không phải, đột nhiên tôi chỉ muốn ăn đồ chay thôi. Nếu em không muốn ăn, tôi sẽ ra ngoài mua cái khác cho em.”

Tống Dật Hiên nói xong định rời đi thì bị Trương Mẫn ngăn lại.

“Không sao, những thứ này khá ngon. Tôi sợ anh nghe nói tôi mời nên cố tình mua rẻ như vậy. Tống Dật Hiên, tôi không muốn mắc nợ anh.”

Lúc này Tống Dật Hiên thật rất muốn hỏi: “Em không muốn nợ tôi, vậy tại sao lại tiếp cận tôi?”

Nhưng khi lời này đến bên môi, anh ta lại nuốt xuống.

Không có bằng chứng, anh ta làm như vậy chỉ tổn thương tình cảm của nhau.

“Em nghĩ nhiều quá rồi, tôi chỉ là đột nhiên muốn ăn chay thôi.”

Tống Dật Hiên cười nhạt.

Trương Mẫn nhìn anh ta, đột nhiên hỏi: “Anh có chuyện gì phải không? Tôi thấy hôm nay anh rất lơ đãng. Công ty có chuyện gì sao? Nếu anh bận thì đi làm trước đi, đừng lo cho tôi, tôi ổn mà.”

Tống Dật Hiên dừng lại.

Anh ta cho rằng biểu hiện của mình không tệ, nhưng Trương Mẫn vẫn nhận ra sự bất thường.

Tống Dật Hiên thở dài nói: “Không có chuyện gì, không phải công ty muốn hướng tới thiết kế châu báu sao? Tôi vốn định đến xem thị trường ngọc bích, không ngờ Lưu Thi Văn là nhà thiết kế, nhà thiết kế như vậy không cần cũng được, nhưng gần đây liên hệ với người nắm giữ thị trường ngọc bích có chút khó khăn, chúng tôi không thể liên lạc được. “

Tống Dật Hiên không nói dối chuyện này, anh ta quả thực nhân tiện đến đây để bàn công việc làm ăn của mình, mà đối phương thực sự không thể liên lạc được.

Nghe anh ta nói vậy, Trương Mẫn suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi biết một người bán ngọc bích. Nếu anh thực sự muốn mở rộng thị trường ở đây, có lẽ tôi có thể giúp anh.”

“Em?”

Tống Dật Hiên không khỏi sửng sờ.

Thị trường ngọc bích là thị trường sâu rộng đến mức nào?

Nói chung, những người bán ngọc bích không giàu cũng quý. Mà Trương Mẫn ở công ty của Thẩm Hạ Lan chỉ là một nhân viên bình thường, là do ánh mắt Thẩm Hạ Lan tinh tường cất nhấc cô ta.

Một người như vậy lại quen biết người trong thị trường ngọc bích?

Nếu tất cả những điều này là sự thật, thì mục đích của Trương Mẫn khi vào công ty du lịch thực sự cần phải điều tra.

Tống Dật Hiên híp mắt một cái, sau đó liền khôi phục lại bình thường.

“Sao? Coi thường tôi? Đừng tưởng người nghèo như tôi không thể quen biết người bán ngọc bích nhé?”

Trương Mẫn nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt Tống Dật Hiên.

“Không có.”

Tống Dật Hiên mỉm cười, thấy Trương Mẫn lấy điện thoại ra và bấm một số điện thoại, số điện thoại đó khiến Tống Dật Hiên sững sờ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom