• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Cục Cưng Có Chiêu (105 Viewers)

  • Chương 732-740

CHƯƠNG 732: CÔ KHÔNG CẢM THẤY MÌNH CÓ CHÚT BÁ ĐẠO SAO

Thẩm Hạ Lan lập tức nghe điện thoại.

“Minh Triết, có phải tra được cái gì?”

Nghe thấy giọng của Thẩm Hạ Lan, Diệp Minh Triết hơi dừng một chút, sau đó nói: “Mẹ, mọi người đã đến chưa? Chú Tống sao rồi?”

“Không tốt lắm, nhưng mà cũng đã vào phòng chăm sóc đặc biệt rồi. Chuyện ba bảo con đi tra thế nào rồi?”

Thẩm Hạ Lan mặc dù rất gấp, nhưng mà cũng không thể quá mức ép Diệp Minh Triết.

Diệp Minh Triết vội vàng nói: “Tra được rồi, xe của đối phương là của Lưu Mạnh.”

“Lưu Mạnh.”

Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn, trong ánh mắt ánh lên lửa giận.

Lưu Mạnh này, không phải là một ông trùm phỉ thúy sao? Nếu như vì chuyện làm ăn, cũng không cần phải hạ độc thủ với Tống Dật Hiên như vậy?

“Biết rồi, Minh Triết, chuyện này con đừng nhúng tay vào, mẹ và ba tự mình xử lý. Con cứ ngoan ngoãn ở với chú Tô Nam, biết chưa?”

“Biết rồi mẹ, mẹ với lão Diệp cũng chú ý an toàn.”

“Được.”

Sau khi Thẩm Hạ Lan cúp điện thoại, lông mày nhíu chặt lại.

“Làm sao vậy? Minh Triết nói cái gì vậy?”

“Là Lưu Mạnh, nhưng mà cũng chỉ là một mối làm ăn mà thôi, không đến mức đến như vậy chứ? Có phải trong đó có chuyện gì chúng ta không biết không?”

Thẩm Hạ Lan nghi hoặc hỏi lại.

Diệp Ân Tuấn cũng hơi trầm tư rồi nói ra: “Đi hỏi thử Trương Mẫn, có lẽ sẽ có manh mối.”

Thẩm Hạ lan gật nhẹ đầu, lúc này mới đi với Diệp Ân Tuấn đến phòng bệnh.

Tống Dật Hiên là người sinh long hoạt hổ như vậy, bây giờ lại nằm trong này, không chút nhúc nhích.

Trước đây không lâu, là Diệp Ân Tuấn nằm trên giường bệnh, hôm nay lại biến thành Tống Dật Hiên.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình nên đi đốt nén nhang bái phật, nếu không thì, sao người bên cạnh luôn gặp chuyện không may chứ?

Trương Mẫn nhìn Thẩm Hạ Lan đi vào, vội vàng đứng dậy hỏi: “Thẩm tổng, sao rồi?”

“Giữa Tống Dật Hiên và Lưu Mạnh có ân oán gì sao? Cô có biết không?”

732-cuc-cung.jpg


Chân mày Thẩm Hạ Lan hơi nhíu lại.

Diệp Ân Tuấn lại thấp giọng nói: “Anh ta vẫn kiêu ngạo như vậy. Nơi này là nơi nào? Anh ta còn nghĩ rằng đây là Hải thành sao?

Thiên vương lão tử đứng đầu anh ta thứ hai? Quả thật là xằng bậy.”

“Được rồi, tính của Tống Dật Hiên vẫn luôn như vậy, anh cũng không phải không biết. Ban đầu ở thành phố ngầm anh ta cũng không thu mình lại không phải sao?”

Thẩm Hạ Lan biết Diệp Ân Tuấn là có ý tốt, lập tức vội vàng kéo tay anh lại.

Trương Mẫn nhìn Diệp Ân tuấn, sợ Diệp Ân Tuấn không ra mặt vì Tống Dật Hiên, vội vàng nói: “Diệp tổng, tôi biết anh thần thông quảng đại, Tống Dật Hiên nói anh là bạn tốt nhất của anh ấy, cho nên anh phải giúp anh ấy.”

“Tôi? Là bạn tốt nhất của anh ta? Anh ta chính miệng nói với cô?”

Diệp Ân Tuấn có chút kinh ngạc.

Trương Mẫn vội vàng gật đầu.

“Vâng, anh ấy chính miệng nói với tôi. Cả đời này anh ấy không có mấy người bạn, tin tưởng nhất và đáng tin tưởng cũng chỉ có Thẩm tổng và Diệp tổng đây.”

Nghe thấy Trương Mẫn nói như vậy, Diệp Ân Tuấn cười lắc đầu.

“Tên nhóc này nói lời đó cũng không sợ thẹn với lòng.”

“Được rồi, anh ấy cũng đã nói như vậy, anh đến cùng có giúp không?”

Thẩm Hạ Lan kéo góc áo của Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn nhìn vợ mình nói chuyện cho Tống Dật Hiên, ít nhiều trong lòng có chút không thoải mái.

“Nếu như không phải biết tình cảm của em với anh, anh thật sự sẽ ghen. Trước mặt chồng mình cầu tình cho người đàn ông khác, Thẩm Hạ Lan, em có biết diện tích tổn thương trong lòng anh lớn chừng nào không?”

Thẩm Hạ Lan lập tức cười thành tiếng.

“Em đền bù tổn thất cho anh được không?”

“Đây là em nói.”

Diệp Ân Tuấn giống như đứa bé cò kè mặc cả.

Trương Mẫn nhìn tương tác giữa hai người bọn họ, đột nhiên có chút hâm mộ.

Trên thế giới này, vợ chồng có thể như Thẩm Hạ lan và Diệp Ân Tuấn cũng không nhiều lắm?

“Diệp tổng, Thẩm tổng, tình cảm của hai người thật tốt.”

Diệp Ân Tuấn lập tức cười nói: “Đúng thế, dù sao cũng là vợ chồng già rồi. Con của chúng tôi cũng đã bốn tuổi rồi.”

“Được rồi, đừng có được khen mà lên mặt, nhanh lên, có biện pháp gì không?”

Thẩm Hạ Lan giận dỗi trừng mắt nhìn Diệp Ân Tuấn.

Người đàn ông này bây giờ càng ngày càng đắc ý rồi.

Diệp Ân Tuấn cười nói: “Biện pháp nhất định là có, mệnh lệnh của bà xã đại nhân, dù sao anh cũng phải làm cho được chứ.

Yên tâm đi, buổi tối anh đi dò xét thử Lưu Mạnh.”

“Em đi với anh.”

Thẩm Hạ Lan vội vàng mở miệng.

Diệp Ân Tuấn lại thấp giọng nói: “Em vẫn nên ở lại khách sạn, nếu như anh không về được, em còn phải tìm người đi cứu anh.”

“Anh nói hưu nói vượn gì vậy.”

Thẩm Hạ Lan nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy rất không vui.

Diệp Ân Tuấn đương nhiên biết, bây giờ Thẩm Hạ Lan chỉ sợ anh gặp chuyện không may, nhưng mà có một số chuyện anh nhất định phải nói.

“Hạ Lan, chuyện gì cũng đều có cái lỡ như, ai cũng không thể cam đoan được mọi thứ sẽ đi theo hướng chúng ta nghĩ, cho nên anh chỉ nói là lỡ như. Em ở lại, anh một mình đi gặp Lưu Mạnh, lấy danh nghĩa nói chuyện làm ăn. Em cũng ở khách sạn tra xem những mối quan hệ mật thiết làm ăn với Lưu Mạnh mấy năm nay, có lẽ có hướng đột phá khác.”

Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, mặc dù Thẩm Hạ Lan có chút lo lắng, nhưng cũng không thể không nói sắp xếp của Diệp Ân Tuấn là chính xác.

“Vậy anh nhất định phải chú ý. “

“Yên tâm đi, anh không có việc gì.”

Diệp Ân Tuấn xoa đầu Thẩm Hạ Lan, ánh mắt cưng chiều làm Trương Mẫn có chút hâm mộ.

Có lẽ đây chính là yêu.

Thẩm Hạ Lan đẩy Diệp Ân Tuấn ra nói: “Lại xoa đầu em, em cũng không phải sủng vật của anh.”

“Ha ha, có thể cưng chiều em cả đời, là tâm nguyện cả đời của anh.”

Nhìn ánh mắt dịu dàng như nước của Diệp Ân Tuấn, ngực Thẩm Hạ Lan lập tức ấm áp.

“Vợ chồng già rồi, nói những chuyện này làm gì? Anh nhanh đi gọi điện thoại cho Lưu Mạnh đi.”

Thẩm Hạ Lan trực tiếp đẩy Diệp Ân Tuấn ra.

Diệp Ân Tuấn có chút buồn bực nói: “Em cứ như vậy vô tình đẩy anh ra đúng không?”

“Vậy em còn cho anh một nụ hôn kiểu pháp nồng nhiệt sao?”

“Không phải là không thể!”

Nói xong, Diệp Ân Tuấn trực tiếp kéo Thẩm Hạ Lan vào trong ngực.

Trương Mẫn vội vàng quay đầu đi, sắc mặt có chút hồng hồng.

Diệp tổng này, thật sự cởi mở quá.

Thẩm Hạ Lan bị Diệp Ân Tuấn hôn một cái, xấu hổ hận không thể tìm được một cái lỗ để chui xuống.

Cô đẩy Diệp Ân Tuấn ra, gầm nhẹ một tiếng: “Cút!”

“Được rồi.”

Diệp Ân Tuấn cười tủm tỉm bỏ đi.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy ánh mắt của Trương Mẫn làm cô có chút ngượng ngùng.

“Cái đó Ân Tuấn sau khi hôn mê tỉnh lại cứ như vậy, cô cũng đừng để ý, trước đó anh ấy rất ổn trọng.”

“Thẩm tổng, tình cảm của Diệp tổng đối với cô thật sự rất tốt.”

“Đâu có đâu có, giữa vợ chồng đều như vậy.”

Thẩm Hạ Lan vội vàng chu đáo lại.

Trương Mẫn cười cười, nhìn Tống Dật Hiên, thấp giọng nói: “Anh ấy nói muốn theo đuổi tôi.”

“Cô có đồng ý không?”

“Không biết.”

Trương Mẫn ngồi xuống bên giường Tống Dật Hiên.

Cô ấy cầm tay anh ta nói: “Thẩm tổng, nếu như Tống Dật Hiên sốt lên thì sao bây giờ? Anh ấy sẽ tỉnh lại sao? Anh ấy có thể giống như Diệp tổng trước đây không?”

“Sẽ không! Tống Dật Hiên cũng không phải là kẻ ngốc, mình bị người ta biến thành như vậy còn muốn ngủ say, đây không phải là tính cách của anh ấy. Con người của anh ấy, quá phô ra, cũng quá kiêu ngạo, mình có thể báo thù, tuyệt đối sẽ không mượn tay người khác. Cho nên cô yên tâm, anh ấy sẽ không có chuyện gì đâu.”

Nghe thấy Thẩm Hạ Lan đánh giá Tống Dật Hiên, trong lòng Trương Mẫn đột nhiên thật không có tư vị.

“Thẩm tổng, cô rất hiểu Tống Dật Hiên nha.”

“Chúng tôi là bạn bè, là bạn bè cùng chung hoạn nạn.”

Thẩm Hạ Lan nói xong cũng thấy là lạ chỗ nào đó.

Cô nhìn nhìn Trương Mẫn, thấy sắc mặt Trương Mẫn không đúng lắm, lập tức nói: “Làm sao vậy?”

“Thẩm tổng, có mấy lời tôi biết bây giờ tôi nói không thích hợp, nhưng mà tôi vẫn muốn nói, nếu như cô không thích nghe, cũng đừng giận được không?”

“Cô nói.”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy bây giờ Trương Mẫn có chút lạ kỳ.

Trương Mẫn nhìn cô, trầm tư một chút, nói ra: “Tống Dật Hiên muốn theo đuổi tôi, tôi cũng muốn đồng ý anh ấy, làm bạn gái của anh ấy. Tôi biết tình cảm trước đó của Tống Dật Hiên với cô, con người của anh ấy, đến cùng vẫn là quá trọng tình cảm. Cô cũng đã kết hôn rồi, con cũng đã lớn như vậy, sau này cũng đừng chuyện gì cũng dính líu đến Tống Dật Hiên nữa. Anh ấy nên có cuộc sống của mình.”

Thẩm Hạ Lan hơi sững lại, trong lòng đột nhiên có chút không quá thoải mái.

Cô đây là đang bị Trương Mẫn bài xích sao.

“Trương Mẫn, giữa tôi và Tống Dật Hiên là trong sạch, hơn nữa chúng tôi thật sự chỉ là bạn bè, cô có phải là suy nghĩ nhiều rồi không.”

“Đều là phụ nữ cả, nghĩ nhiều hay không nghĩ nhiều, Thẩm tổng cũng không cần dùng mấy lời này để đối phó với tôi. Tôi không so đo với tình cảm trước đó của Tống Dật Hiên với cô, nhưng tôi hy vọng cuộc đời sau này của anh ấy có tôi tham dự. Thẩm tổng, cô là người đã có gia đình con cái, nếu như không có việc gì, thì cũng đừng tìm đến Tống Dật Hiên nữa, được không?”

Lời nói của Trương Mẫn vô cùng trực tiếp, làm Thẩm Hạ lan có chút khó xử và xấu hổ.

Cô hy vọng Tống Dật Hiên có thể có được hạnh phúc duy nhất thuộc về mình, nhưng lúc thật sự bị Trương Mẫn xua đuổi, trong lòng cô thật sự không được tự nhiên.

“Tôi mỗi lần tìm anh ấy cũng không phải vì chuyện cá nhân.”

“Tôi biết, nhưng tôi hy vọng sau này dù là chuyện gì, cũng đừng tìm Tống Dật Hiên nữa. Nếu như cô thật sự muốn anh ấy hạnh phúc vui vẻ, thì hoàn toàn rời khỏi tầm mắt của anh ấy đi. Như vậy tôi với cô đều thoải mái một chút.”

Trương Mẫn nhìn Thẩm Hạ Lan, ánh mắt kia giống như là Thẩm Hạ Lan muốn cướp bạn trai của cô ấy đi vậy.

Ý của cô ấy rất rõ ràng, là từ nay về sao, Thẩm Hạ Lan đừng tiếp tục xuất hiện trước mặt Tống Dật Hiên nữa, ngay cả bạn bè cũng không nên làm nữa.

Trong lòng Thẩm Hạ Lan khó chịu, nhưng cũng biết như vậy đối với Tống Dật Hiên và Trương Mẫn đều tốt.

“Được. Sau này tôi sẽ rời khỏi cuộc sống của anh ấy.”

“Cảm ơn Thẩm tổng đã tác thành, nếu như có thể, tôi hy vọng Thẩm tổng giao công ty du lịch bên này cho tôi, cô yên tâm, tôi sẽ giúp cô quản lý tốt. Thẩm tổng cứ yên tâm theo Diệp tổng quay về Hải Thành đi.”

Lời nói của Trương Mẫn lần nữa làm Thẩm Hạ Lan buồn bực.

“Trương Mẫn, không cần thiết chứ? Tống Dật Hiên bây giờ thế này, ý của cô là mình cô có thể xử lý được, không cần tôi và Diệp Ân Tuấn hỗ trợ phải không? Hay là bởi vì Tống Dật Hiên ở đây, thì tôi không thể đứng trên mảnh đất này sao? Cô không cảm thấy mình có chút bá đạo sao?”

Thẩm hạ Lan không muốn nói như vậy, nhưng mà lúc này lại không thể không nói như vậy.

Cô có thể vì hạnh phúc của Tống Dật Hiện mà rời khỏi phạm vi của Tống Dật Hiên, nhưng Trương mẫn còn muốn cướp đoạt đi quyền lợi đứng trên mảnh đất này của cô, có phải quá bắt nạt người rồi không? Huống chi công ty du lịch này là của cô, có muốn để Trương Mẫn đến làm quản lý hay không, cũng không phải do Trương Mẫn quyết định chứ?
CHƯƠNG 733: NÓI CHUYỆN TIỀN BẠC VỚI TÔI LÀ QUÁ TỤC

Trương Mẫn bị Thẩm Hạ Lan nói lại một câu, vội vàng mềm giọng.

“Thẩm Tổng, sao tôi có thể không cần hai người hỗ trợ chứ? Dù thế nào thì Tống Dật Hiên cũng là bạn bè của hai người, đã từng làm nhiều việc vì hai người như vậy đúng không? Bây giờ anh ấy như thế này, hai người cũng không thể mặc kệ anh ấy được.”

Lời nói của Trương Mẫn trực tiếp làm Thẩm Hạ Lan nở nụ cười.

“Trương Mẫn, cô không cảm thấy mình rất có ý tứ sao? Vừa muốn tôi rời khỏi phạm vi của Tống Dật Hiên, không cho phép có bất kỳ lui tới gì với anh ấy, thậm chỉ ngay cả đứng cùng mảnh đất cũng không được, mặt khác cô lại muốn cầu tôi làm rõ chuyện Tống Dật Hiên. Tiêu chuẩn kép này của cô thật sự là làm người ta không biết nói gì cô biết không? Hơn nữa, hôm nay Tống Dật Hiên nằm đó là vì ai? Vì tôi sao? Cô dựa vào cái gì mà thẳng thắn hùng hồn yêu cầu tôi làm này nọ vì Tống Dật Hiên. Lời nói không dễ nghe, Tống Dật Hiên cũng không nói với tôi quan hệ giữa hai người thế nào, cô dựa vào cái gì mà dõng dạc muốn tôi lúc này rời đi đây? Tự mình không có năng lực, còn muốn học người khác phân rõ ràng ra. Nếu cô thật sự có bản lĩnh, cũng đừng có liên lụy Tống Dật Hiên vào trong mấy chuyện hư hỏng của cô!”

Thẩm Hạ Lan nói một hơi hết lời rồi xoay người rời đi.

Tức chết cô!

Trương Mẫn tức giận nửa ngày không nói ra lời, sau khi Thẩm Hạ Lan rời khỏi phòng bệnh, hung hăng ném bình hoa xuống đất, phát ra tiếng vỡ vụn.

Thẩm Hạ Lan càng có ý kiến với Trương Mẫn.

Diệp Ân Tuấn ra ngoài không lâu, phát hiện ví tiền ở trên người Thẩm Hạ Lan, không khỏi quay lại, nhưng mà nhìn Thẩm Hạ Lan một mình giận dỗi trên hành lang, không khỏi ngây ra một chút.

“Làm sao vậy? Sao lại ngây người ở đây?”

“Tức chết em!”

Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn, vô cùng uất ức.

“Đây là người nào đây?”

Cô nói chuyện Trương Mẫn cho Diệp Ân Tuấn nghe, chỉ chớp mắt phát hiện bên cạnh cửa phòng có một vạt áo.

Không phải Trương Mẫn thì là ai?

Thế mà còn nghe lén!

Thẩm Hạ Lan tức giận trực tiếp lớn tiếng nói: “Chuyện của Tống Dật Hiên đừng để ý, ai đụng vào chuyện phiền phức thì người đó tự đi mà dọn, đỡ cho người ta nói em nhớ thương bạn trai người ta. Người ta đã không muốn chúng ta đứng trên mảnh đất này rồi, chúng ta còn ở chỗ này làm gì? Anh còn đi tìm Lưu Mạnh làm gì? Ăn no rảnh việc? Đi! ~ Về nhà! Từ An còn đang đợi chúng ta đấy.”

Nói xong, Thẩm Hạ Lan kéo tay Diệp Ân Tuấn bước đi.

Trương Mẫn lập tức nóng nảy.

“Thẩm tổng, cô đừng đi, cô đi rồi, Tống Dật Hiên làm sao bây giờ?”

“Thật là buồn cười, anh ấy là bạn trai của cô, bị thương vì cô, đâu có liên quan gì đến tôi đâu? Có chút quan hệ nào với tôi sao?

Cô chán ghét tiếp xúc giữa chúng tôi như vậy, tôi ở lại đây làm gì? Đây chẳng phải là cô hy vọng sao? Còn nữa, số tiền này xem như là tiền điều trị tôi cho Tống Dật Hiên, không phải tiền lương của cô. Công ty du lịch cô cũng đừng nán lại nữa. Công ty nhỏ rách nát kia của tôi, thật sự không chứa nổi Tống phu nhân tương lai. Cô vẫn là đợi Tống Dật Hiên tỉnh lại rồi đến công ty anh ấy làm việc đi. Cô yên tâm, tiền lương những ngày tôi sẽ trả gấp ba cho cô, sau này chúng ta giang hồ không gặp.”

Thẩm Hạ Lan nói xong kéo Diệp Ân Tuấn thở phì phò rời đi.

Trương Mẫn có chút muốn đuổi theo, nhưng cuối cũng vẫn ngừng lại.

Cô ấy nhìn bóng dáng Thẩm Hạ Lan rời đi, ý tứ trong đáy mắt không rõ.

Thẩm Hạ Lan giận muốn điên lên.

Diệp Ân Tuấn cùng cô ra khỏi bệnh viên lên xe, cơn giận của Thẩm Hạ Lan còn chưa tan đi.

Anh lấy bình nước mở nắp ra, đưa đến trước mặt Thẩm Hạ Lan nói: “Khẩu xà tâm phật, thật sự mặc kệ sống chết của Tống Dật Hiên?”

“Làm sao có thể? Nhưng mà cảm thấy Trương Mẫn có chút bá đạo. Em và Tống Dật Hiên căn bản không có gì, chúng em là bạn, cho dù là Tống Dật Hiên đã từng có ý với em, nhưng mà anh ấy đã quyết định cùng với Trương mẫn rồi, đương nhiên sẽ buông tay với em. Cô ấy căn bản không hiểu Tống Dật Hiên. Hơn nữa cô ấy dựa vào cái gì mà hùng hồn yêu cầu em làm việc, sau đó bảo em cút đi. Em cũng không phải là con chó của cô ấy.”

“Nói quá mức rồi. Nếu em là chó thì anh là cái gì? Chó đực sao?”

Thẩm Hạ Lan nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy, lập tức hì hì một tiếng cười.

“Nào có ai tự cho mình là chó chứ?”

“Không phải em vừa nói mình như vậy sao?”

Diệp Ân Tuấn sờ đầu Thẩm Hạ Lan, an ủi nói: “Đừng quan tâm Trương Mẫn nữa, cô ấy muốn làm thế nào thì làm, thích nói thế nào thì nói, chúng ta chỉ cần không phụ lòng Tống Dật Hiên là được. Dù sao chúng ta cũng đến vì Tống Dật Hiên không phải sao? Bọn họ bây giờ cũng chưa kết hôn, nếu như có một ngày bọn họ thật sự kết hôn, chúng ta cả đời cũng đừng dính đến Tống Dật Hiên là được rồi, cũng không có gì to tát. Nhiều nhất là lúc Tống Dật Hiên cần chúng ta giúp đỡ thì chúng ta xuất hiện là được rồi.”

“Em biết đạo lý là như vậy, nhưng mà Trương Mẫn nói như vậy làm cho người ta tức giận.”

“Vậy em vì Tống Dật Hiên hay là vì Trương Mẫn?”

Những lời này của Diệp Ân Tuấn làm Thẩm Hạ Lan yên tĩnh lại.

Cô thật sự quá tức giận, nếu như Trương Mẫn không phải là bạn gái của Tống Dật Hiện, cô nhất định đã tát một cái rồi, nhưng mà bây giờ Tống Dật Hiên vì cô ấy thiếu chút nữa mạng cũng không cần, cô và Diệp Ân Tuấn thiếu nợ Tống Dật Hiên, sao có thể vào lúc Tống Dật Hiên hôn mê bất tỉnh mà làm cái gì với Trương Mẫn chứ?

“Thôi, xem như là bị chó cắn một cái.”

“Đúng thế, chó cắn em, em còn có thể cắn lại chó sao? Không sợ trong miệng có lông sao?”

Thẩm Hạ Lan lần nữa nở nụ cười.

“Diệp Ân Tuấn, anh có phải là quý công tử hay không? Sao bây giờ càng lúc càng nói chuyện không lên nổi mặt bàn như vậy chứ?”

“Có thể chọc cho bà xã đại nhân cười chính là mặt bàn tốt nhất, đi thôi, bà xã đại nhân, hai chúng ta đi dạo ở chỗ Lưu Mạnh.”

Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm Thẩm Hạ Lan nghi ngờ.

“Không phải anh nói để em ở nhà sao? Nói cái gì mà phòng ngừa lỡ như?”

“Lúc đó anh là muốn để em ở lại với Tống Dật Hiên mới nói như vậy, nhưng Trương Mẫn người ta đã ghét bỏ em thành như vậy rồi, em còn ở lại làm cái gì?”

“Diệp Ân Tuấn, anh thiếu đánh đúng không?”

Thẩm Hạ Lan vừa nghe đến tên Trương Mẫn lập tức bực bội.

“Em đánh thắng được sao?”

“Diệp Ân Tuấn!”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy Diệp Ân Tuấn nhất định là cố ý.

Đối với sự tức giận của Thẩm Hạ Lan như vậy, Diệp Ân Tuấn lại cười vui vẻ.

“Được rồi được rồi, chồng không chê em, ngoan!”

Lúc nói chuyện, anh còn trấn an muốn sờ đầu Thẩm Hạ Lan.

“Ai nha! Anh nhanh lái xe đi!”

Thẩm Hạ Lan đánh vào tay Diệp Ân Tuấn một cái, nhưng mà trong lòng vẫn có chút không quá thoải mái.

“Lần này là em xem mặt mũi của Tống Dật Hiên mới không so đo với Trương Mẫn, nếu như cô ấy còn khiêu chiến em như vậy, em cũng mặc kệ cô ấy là ai, em cam đoan có thù báo thù, có oán báo oán, không uất ức chính mình như vậy.”

“Biết em uất ức, như vậy là được rồi, một lát nữa sang chỗ Lưu Mạnh chọn mấy viên phỉ thúy đẹp mang về, rồi tính trên người Tống Dật Hiên thế nào?”

Diệp Ân Tuấn đề nghị.

Thẩm Hạ Lan lập tức lắc đầu.

“Sao lại tính trên đầu Tống Dật Hiên chứ? Tống Dật Hiên coi tiền như rác sao? Có thể tính cũng là tính trên đầu Trương Mẫn.”

Lời nói của Thẩm Hạ Lan làm Diệp Ân Tuấn ngây ra một lúc.

“Trương Mẫn còn có tiền lương ở chỗ của em sao?”

“Cần phải có tiền lương sao? Anh nhìn là được rồi.”

Thẩm Hạ Lan như tên trộm cười cười.

Đang lúc nói chuyện, hai người đi đến cửa nhà Lưu Mạnh.

Lưu Mạnh nghe thấy hai vợ chồng Diệp Ân Tuấn đến, không khỏi ngây ra một lúc.

Diệp Ân Tuấn buổi trưa mới nói muốn đến thăm hỏi một chút, không ngờ nhanh như vậy đã đến.

Trước đó Lưu Mạnh không biết Diệp Ân Tuấn, nhưng mà Diệp Ân Tuấn nói ra Trạm Dực, tên này Lưu Mạnh biết, đây chính là thủ trưởng.

Ông ta vội vàng thăm dò bối cảnh của Diệp Ân Tuấn, lúc này mới phát hiện Diệp Ân Tuấn là một người không đắc tội được, có thể kết giao với Diệp Ân Tuấn, quả thật quá có lợi.

Lưu Mạnh bây giờ là thương nhân, đương nhiên nghĩ đến lợi ích buôn bán tương đối nhiều, dù nhà họ Diệp thế nào cũng là phú khả địch quốc, ông ta vẫn là biết.

Đối chọi với Diệp Ân Tuấn, Diệp Ân Tuấn là quốc vương, ông ta chẳng qua chỉ là một vương gia nhỏ mà thôi.

Lưu Mạnh vội vàng tự mình ra nghênh đón.

“Diệp tổng, mợ Diệp, sao nhanh như vậy đã đến rồi? Đến đây cũng không nói với tôi một tiếng, tôi phái người đi đón hai người.”

“Không sao, tùy tiện đi dạo lại đến đây rồi.”

Diệp Ân Tuấn cười nhạt, giữ lễ phép căn bản nhất, không kiêu ngạo, không siểm nịnh.

Lưu Mạnh lập tức cảm thấy khí thế của mình bị áp chế rất nhiều.

Anh ta vội vàng nói: “Diệp tổng, mợ Diệp, mời vào bên trong. Tôi cho người pha một bình Thiết Quan Âm ngon nhất cho hai người nếm thử.”

Thẩm Hạ Lan vừa đi vào đã mở miệng.

“Lưu tổng, chuyện uống trà chúng tôi cũng không hiểu, cái này ông tìm chồng tôi. Tôi là phụ nữ, đương nhiên cảm thấy hứng thú với ngọc đẹp. Lúc trước nghe Trương Mẫn nói qua, cô ấy có một người chú làm phỉ thúy, tôi đã muốn nhờ cô ấy dẫn tôi đi, đáng tiếc thời gian trước bận rộn. Lần này biết ông là chú của Trương Mẫn, Ân Tuấn lại đến nơi này của ông, tôi cũng không kịp nói qua với Trương Mẫn đã đến đây, ông không mang tôi đi xem một chút phỉ thúy sao?”

Lời nói của Thẩm Hạ Lan làm Lưu Mạnh hơi sững lại.

“Mợ Diệp là bạn của Mẫn Mẫn?”

“Xem là bạn tốt đi, cô ấy làm việc ở công ty du lịch của tôi.”

Thẩm Hạ Lan cười tủm tỉm nói.

Đôi mắt nhỏ của Lưu Mạnh vội chuyển mấy lần, vội vàng trưng khuôn mặt tươi cười ra nói: “Cô xem Mẫn Mẫn này, là bạn tốt của mợ Diệp cũng không nói với tôi. Chỗ này của tôi đúng lúc có hai viên ngọc tốt, mời đưa từ Miến Điện đến, mợ Diệp muốn đến xem không?”

“Được!”

Thẩm Hạ Lan hứng thú dạt dào.

Diệp Ân Tuấn lại kéo cô lại nói: “Em đó, vừa nhìn thấy phỉ thúy đã đi không được, hôm nào anh mua cho em không được sao?”

“Em chỉ xem thôi, Trương Mẫn nói phỉ thúy của chú cô ấy nơi khác không có, em cũng xem như mở mang tầm mắt.”

Thẩm Hạ Lan nói vô cùng uất ức.

Lưu Mạnh vội vàng nói: “Mẫn Mẫn nói không sai, hai viên phỉ thúy này của tôi mặc dù không thể nói là giá trị liên thành, nhưng mà cũng không phải có tiền là mua được, bên ngoài quả thật không mua được, mợ Diệp cô cứ xem một chút, nếu như thích, cô cứ cầm đi.”

“Sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ?”

“Không sai, ai nói cô là thủ trưởng và bạn tốt của Mẫn Mẫn chứ?”

Lưu Mạnh lòng đang rỉ máu, nhưng mà nghĩ sau này có quan hệ với Diệp Ân Tuấn, việc buôn bán của ông ta có thể càng lúc càng lớn, cũng chỉ có thể nhịn đau bỏ những thứ mình yêu thích thôi.

Sau khi cho người làm mang phỉ thúy lên, Thẩm Hạ lan nhìn qua, cũng thật sự hiểu được vì sao Lưu Mạnh nói có tiền cũng không mua nổi rồi.

“Lưu tổng, thứ quý giá như vậy, tôi cũng không dám lấy không. Nhưng mà đưa tiền thì ông cũng không nhận đúng không?”

Lưu Mạnh nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, vôi vàng gật đầu.

“Đúng thế, Mợ Diệp, nói chuyện tiền với tôi thì quá tục rồi.”

“Tôi cảm thấy cũng đúng, tốt như vậy, tôi có thứ giá trị liên thành để ở chỗ Trương Mẫn, cũng không biết cô ấy có bỏ được đưa cho ông không. Ông có thể hỏi thử cô ấy xem. Cái thứ đồ tốt đó của tôi cũng không thua giá trị của hai viên phỉ thúy này đâu!”

Thẩm Hạ Lan thần thần bí bí nói. Lưu Mạnh lập tức có chút hưng phấn.
CHƯƠNG 734: ĐÚNG LÀ VẠI GIẤM CHUA MÀ

“Mợ Diệp, là có thứ gì tốt sao?”

“Haizz, nếu nói ra thì còn gì là thú vị nữa. Ông có thể tới hỏi Trương Mẫn ấy.”

Thẩm Hạ Lan cười hì hì đeo viên ngọc mát lạnh lên, có chút yêu thích không nỡ buông tay.

“Lưu tổng, vậy tôi mang đi nhé.”

“Mợ Diệp cứ cầm đi ạ, xem như là tôi tặng cho cô.”

“Đừng đừng đừng, đã nói là trao đổi rồi mà.”

Thẩm Hạ Lan cười đến cực kỳ vui vẻ.

Diệp Ân Tuấn trông thấy biểu hiện này của Thẩm Hạ Lan, nhịn không được bật cười, ánh mắt cưng chiều vẫn luôn đuổi theo bóng hình Thẩm Hạ Lan.

Lưu Mạnh có thể nhìn ra được, lần này mình lấy lòng đúng người rồi.

Diệp Ân Tuấn yêu thương cưng chiều Thẩm Hạ Lan như vậy, ông ta tặng đi hai viên ngọc này, ngày sau còn sợ không có cơ hội hợp tác nữa hay sao?

Trong lòng Lưu Mạnh vui mừng không chịu được, ông ta vẫn còn đang nhớ thương mấy món đồ tốt của Thẩm Hạ Lan để ở chỗ Trương Mẫn, chưa biết chừng còn đáng tiền hơn hai viên ngọc này ấy chứ, dẫu sao tu dưỡng của vợ Diệp Ân Tuấn tốt đẹp như thế, làm sao có thể lấy không món đồ đắt giá của người khác được, không phải sao?

Chính vào lúc Lưu Mạnh đang nghĩ không biết thứ đồ Thẩm Hạ Lan để ở chỗ Trương Mẫn rốt cuộc là gì, liền nghe thấy Diệp Ân Tuấn hỏi: “Lưu tổng, nghe nói ông cũng là bộ đội xuất ngũ hả?”

“Ah? Đúng vậy! Cơ mà tôi chỉ là lính quèn thôi, không so được với Diệp tổng đây. Tôi dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, còn Diệp tổng có thể xem như công tử nhà giàu rồi.”

Lời Lưu Mạnh nói khiến cho Diệp Ân Tuấn nở nụ cười nhạt.

“Cái gì mà công tử nhà giàu chứ, đều như nhau cả thôi mà. Lưu tổng, bà xã nhà tôi ấy, chính là thích mấy thứ đá quý này, ông xem thử xem sau này chúng ta có thời gian có thể hợp tác một hai lần không? Tôi nghe nói bên này còn có trò cược ngọc nữa, chi bằng có thời gian đi chơi thử cái nhỉ?”

Lời này của Diệp Ân Tuấn đúng là hợp với dự tính của Lưu Mạnh.

“Đương nhiên là được rồi, có điều Diệp tổng, cái trò cược ngọc này còn phải xem vận may thế nào đấy, đặc biệt là bây giờ những viên ngọc nguyên khối đã không còn nhiều nữa rồi, có thể đập ra được đồ quý không, không phải bỏ tiền ra là được đâu, nên là Diệp tổng vẫn nên chuẩn bị tâm lý một chút thì hơn.”

Lưu Mạnh cứ phải nhắc nhở trước như thế, sợ Diệp Ân Tuấn bởi vì không đập được ra cái gì lại thẹn quá thành giận.

Thẩm Hạ Lan lại cười nói: “Lưu tổng, nhà họ Diệp chúng tôi bây giờ cũng chỉ còn có tiền thôi. Ông cũng biết đấy, chỉ riêng mảng dầu mỏ bên Đông Âu cũng đã đủ để nhà họ Diệp chúng tôi ăn mấy đời rồi. Ông nói xem cược vài viên ngọc thôi, cho dù không đập ra được cái gì cũng có thể làm sao chứ? Chơi chơi cho vui thôi mà.”

Cô biểu hiện càng thêm giống một bà vợ ăn tàn phá hại.

Lưu Mạnh nghe thấy cô nói như vậy, vội vàng nhìn về phía Diệp Ân Tuấn, thấy Diệp Ân Tuấn vẫn một bộ cưng chiều mặc cho Thẩm Hạ Lan làm loạn, nhịn không được có chút hâm mộ.

Quả nhiên là mấy người lắm tiền nhiều của!

“Mợ Diệp đúng là hào phóng thật đấy.”

“Chẳng thế thì sao, bỏ ra chút tiền cược ngọc thôi mà, làm sao có thể so với đống đồ tôi đang để ở chỗ Trương Mẫn được? Có phải không ông xã?”

Diệp Ân Tuấn bị một tiếng ‘ông xã’ này của Thẩm Hạ Lan gọi đến tê rần cả xương sống.

“Uh.”

Hai mắt anh sáng lấp lánh nhìn Thẩm Hạ Lan, hận không thể đem cô nhốt vào trong tầm mắt mình.

Thẩm Hạ Lan vội vàng né tránh ánh mắt anh, cười cười nói với Lưu Mạnh: “Chọn ngày không bằng gặp ngày, Lưu tổng, chi bằng bây giờ chúng ta đi luôn một chuyến nhỉ?”

“Diệp tổng, anh xem, này……”

Lưu Mạnh vô thứ nhìn về phía Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn cười nói: “Ở nhà chúng tôi do cô ấy quản tiền. Cô ấy nói làm thế nào thì cứ làm như thế đi, tôi chỉ là người làm công với tài xế lái xe thôi.”

“Diệp tổng nói đùa rồi. Sớm đã nghe nói tình cảm của vợ chồng Diệp tổng rất sâu sắc, hôm nay được thấy quả nhiên là vậy. Thế thì bây giờ chúng ta đi nhỉ, giờ này cược ngọc đã bắt đầu rồi đấy, tôi có thể lấy vé riêng cho Diệp tổng cùng với mợ Diệp.”

Lời Lưu Mạnh nói lập tức khiến Thẩm Hạ Lan vui vẻ lên.

Ông ta dẫn đầu đi ra khỏi nhà.

Thẩm Hạ Lan theo sát phía sau, lại bị Diệp Ân Tuấn một phát túm lấy kéo vào lòng mình, thấp giọng nói: “Chơi có vui không?”

“Cũng được, vở kịch hay còn chưa bắt đầu đâu.”

Con ngươi Thẩm Hạ Lan đảo đảo.

Diệp Ân Tuấn cười cười, ấn chóp mũi cô nói: “Em không sợ Trương Mẫn bán mình đi cũng không đủ tiền để trả cho hai viên ngọc này à?”

“Có quan hệ gì với em à? Lúc cô ta gây sự với em sao không tự cảm thấy mình không có năng lực ấy chứ?”

Thẩm Hạ Lan nghiêng đầu, hết sức ngây ngô nhìn Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn yêu chết cái điệu cười này của cô.

“Sao anh lại không biết em để thứ gì giá trị tương đương với hai viên ngọc này ở chỗ của Trương Mẫn nhỉ? Chắc em cũng biết viên ngọc mát lạnh này là hồng ngọc phẩm chất tốt nhất chứ hả? Dựa theo giá trị thị trường, chỉ cần ngọc thô giá đã không dưới ba mươi tỷ rồi, càng đừng nói loại hàng được mài giũa thủ công tinh tế như thế này.”

Thẩm Hạ Lan nghe thấy Diệp Ân Tuấn hỏi như thế, nhịn không được cười nói: “Tống Dật Hiên đó! Giá trị mà Tống Dật Hiên có thể tạo ra được hơn xa giá tiền hai viên ngọc này còn gì.”

“Ồ, hóa ra Tống Dật Hiên là món đồ à!”

“Tống Dật Hiên mới không phải đồ vật đâu.”

“Đúng, cậu ta đúng là không phải đồ vật thật !”

Diệp Ân Tuấn nói xong liền kiềm không được bật cười trước.

Thẩm Hạ Lan phát hiện lời này sao cứ có chỗ nào không đúng ấy, lúc trông thấy bộ dạng cười đến là đắc ý của Diệp Ân Tuấn thì u ám hỏi: “Buồn cười lắm phải không?”

“Cũng được !”

“Em cho anh cười này !”

Thẩm Hạ Lan trực tiếp duỗi hai tay ra, hướng tới nách Diệp Ân Tuấn.

“Đừng đừng đừng !”

Diệp Ân Tuấn vội vàng né tránh, Thẩm Hạ Lan lại căn bản không định buông tha, động tác của hai người rơi vào trong mắt Lưu Mạnh, ông ta nhịn không được cười cười.

Cấp dưới của ông ta trông thấy cảnh này, thấp giọng nói: “Anh Hiên, cái vị Diệp tổng này đúng là cưng chiều vợ mình thật đấy.

Trông chẳng giống người thừa kế một gia tộc lớn gì cả.”

“Cậu thì hiểu cái gì chứ? Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan đã cùng nhau trải qua bao nhiêu kiếp nạn rồi, bây giờ Diệp Ân Tuấn chỉ mong có thể dâng cả thế giới lên cho Thẩm Hạ Lan thôi, chỉ cần bắt được Thẩm Hạ Lan, nhà họ Diệp liền thuộc về chúng ta rồi.

Người phụ nữ này chính là kiểu người ăn tàn phá hại, lát nữa nhớ tận lực khiến cô ta tiêu nhiều nhiều tiền một chút đấy nhé.”

“Vâng ạ.”

Lưu Mạnh bên này đã bàn bạc xong, Thẩm Hạ Lan cùng Diệp Ân Tuấn cũng không nô đùa nữa, hai người nhanh chóng rảo bước ra ngoài.

Thẩm Hạ Lan không hề gì cười cười, Diệp Ân Tuấn lại lần nữa khôi phục bộ dạng lạnh nhạt.

Lưu Mạnh cũng không để ý, dẫn bọn họ lên xe, đi thẳng tới khu cược ngọc.

Phàm là người đến khu cược ngọc này thì không giàu cũng quý.

Nơi này có thể nói là một bước lên thiên đàng, một bước xuống địa ngục. Rất nhiều người mang theo gia tài bạc triệu tới đây cược ngọc, chỉ sau một hai lần đã thua sạch sành sanh, tán gia bại sản, cũng có người chỉ mua một viên đá thôi, đã lập tức trở thành triệu phú rồi.

Nơi này là thiên đường chốn nhân gian, đồng thời cũng là địa ngục trần gian.

Thẩm Hạ Lan nhìn người đến người đi ở nơi này, có chút nghi hoặc hỏi: “Đây không phải là khu cược ngọc à? Sao mấy người kia đều không dừng chân xem thử đá nguyên khối trên các sạp hàng chứ?”

“Mợ Diệp, cô không hiểu rồi, bên ngoài này đều là mấy món cược nhỏ nhỏ cho vui thôi, thông thường người tới đây đều là người dân bình thường, còn nơi chúng ta sắp tới là khu cược ngọc VIP. Mỗi lần cược đều là chục tỷ, trăm tỷ ấy.”

Lưu Mạnh kiên nhẫn giải thích, có điều trông thấy bộ dạng ngây ngốc này của Thẩm Hạ Lan, trong lòng ông ta lại cực kỳ vui vẻ.

Bởi vì càng là như vậy, tiền Thẩm Hạ Lan cống cho ông ta sẽ càng nhiều, khu cược ngọc này ông ta nắm một nửa cổ phần đấy.

“Ồ, hóa ra là như vậy, thế thì chúng ta mau đi thôi.”

Thẩm Hạ Lan ôm lấy cánh tay Diệp Ân Tuấn.

Sau khi hai người đi lên tầng, được Lưu Mạnh sắp xếp cho ngồi ở hàng trước, sau đó đưa cho bọn họ một tấm bảng đánh số, dùng để hô lên giá đặt cược.

“Mợ Diệp, những viên đá nằm trên này cô có thể tùy tiện chọn một viên.”

“Nhưng mà tôi không hiểu mấy thứ này.”

Thẩm Hạ Lan vừa mới nói dứt câu, Diệp Ân Tuấn đã mở miệng.

“Không hiểu cũng không sao hết, em vui vẻ là được, thấy viên nào thuận mắt thì mua viên ấy, cùng lắm thì mất chút tiền thôi mà.”

Khóe miệng Lưu Mạnh co rút một cái.

Cả chục tỷ cả trăm tỷ mà đến miệng của Diệp Ân Tuấn chỉ là chút xíu tiền thôi. Chủ yếu nhất vẫn là để cho Thẩm Hạ Lan được vui vẻ.

Quả nhiên là người lắm tiền nhiều của mà.

Thẩm Hạ Lan vui vẻ hôn Diệp Ân Tuấn một cái, nói: “Ông xã thật tốt, vậy thì em chọn nha.”

“Tùy tiện chọn đi.”

Thẩm Hạ Lan vừa xoay người, đã chỉ một viên đá rất lớn, nói: “Chọn viên này đi.”

“Được, mợ Diệp, lát nữa lúc đấu giá cô vẫn phải đưa ra giá cao hơn đấy nhé, giá khởi điểm của viên đá này là ba mươi tỷ.”

“Tôi biết rồi.”

Thẩm Hạ Lan không hề gì xua xua tay, nói với Diệp Ân Tuấn: “Ba mươi tỷ thì có đáng là gì chứ, thứ mà em để ở chỗ Trương Mẫn đáng giá hơn thế nhiều.”

Lưu Mạnh liên tục nghe Thẩm Hạ Lan nhắc đến thứ đồ nằm trong tay Trương Mẫn, nhịn không được quăng cho người bên cạnh một ánh mắt.

Một tên tủy tùng lẳng lặng lui xuống.

Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đều trông thấy hết, nhưng lại vẫn giả vờ như không thấy gì hết.

Hai người bắt đầu tham gia đấu giá, cuối cùng mua được với giá bốn mươi tỷ.

Thẩm Hạ Lan yêu cầu cắt viên đá thô này ra ngay tại đây, Lưu Mạnh liền không vui vẻ được nữa.

Khi thợ cắt đá cắt viên đá thô nguyên khối kia ra, bên trong là ngọc lục bảo, có điều không quá tinh khiết, hàm lượng cũng không nhiều, cao nhất thì được cỡ mười lăm hai mươi tỷ thôi.

Không thể nghi ngờ, lần cược ngọc này Thẩm Hạ Lan phải bù tiền rồi.

“Mợ Diệp, thật ngại quá, cô xem, không thể giúp cô kiếm được tiền rồi.”

Lưu Mạnh vội vàng nói.

Thẩm Hạ Lan xua xua tay, nói: “Không sao không sao, chẳng phải vẫn đập được ra đồ đấy à? Cái đó Lưu tổng này, mài thứ này thành một cái tay nắm được không, rồi đưa cho Trương Mẫn, để cô ấy đeo lên cho thứ đồ kia của tôi, chí ít cũng thêm được cho nó chút màu sắc phải không?”

Diệp Ân Tuấn nghe xong câu này, sắc mặt nhất thời có chút khó coi.

“Thứ đồ kia không cần phải đeo mấy thứ giá trị liên thành như viên ngọc này đâu.”

Thẩm Hạ Lan đương nhiên nghe ra được mùi giấm trong câu nói của Diệp Ân Tuấn, nhịn không được cười nói: “Em đưa viên ngọc hôm nay Lưu tổng tặng đi đánh bóng, rồi tặng lại cho anh có được không?”

“Tùy em.”

Diệp Ân Tuấn làm kiêu nghiêng mặt sang một bên, có điều vẻ mặt lại dễ nhìn hơn vừa rồi không ít.

Đúng là vại giấm chua mà.

Thẩm Hạ Lan lẩm bẩm trong lòng, quay sang cười với Lưu Mạnh, nói: “Làm phiền Lưu tổng rồi.”

“Không phiền gì hết, không phiền gì hết !”

Lưu Mạnh vội vàng nhận lấy, kêu người đem đi đánh bóng, trong lòng càng thêm hứng thú với thứ đồ giá trị liên thành mà Thẩm Hạ Lan nhắc đến kia.

Khi Trương Mẫn nhận được tin tức Thẩm Hạ Lan cùng Diệp Ân Tuấn không đến tìm Lưu Mạnh gây chuyện, mà ngược lại còn cùng với Lưu Mạnh đi tới khu cược ngọc chơi đùa thì tức đến thiếu chút nữa đập vỡ hết đồ đạc trong phòng bệnh.

“Tống Dật Hiên, đây chính là người phụ nữ mà anh thích đấy hả? Đây chính là Diệp Ân Tuấn mà anh xem như bạn bè đó sao?

Bây giờ anh đang hôn mê, chứ nếu như thanh tỉnh, chắc cũng tức muốn phát điên ấy nhỉ?”

Trương Mẫn tức tối nói, nhìn Tống Dật Hiên nằm trên giường bệnh, nhịn không được rối rắm trong lòng.

“Tống Dật Hiên, anh có nghe thấy lời tôi nói không?”

Tống Dật Hiên chẳng phản ứng lấy một chút.

Đúng vào lúc này, một người đàn ông đột nhiên đẩy cửa phòng bệnh ra.

“Ai đó?”

Trương Mẫn đột nhiên quay đầu, lại trông thấy người đàn ông kia tiến thẳng về phía mình.

“Anh là ai? Anh đến đây làm gì?”

Trương Mẫn nhất thời cảm thấy hoảng sợ.

Người đàn ông kia dừng lại trước mặt Trương Mẫn, thấp giọng nói: “Cô Trương Mẫn, tôi là người của Lưu tổng Lưu Mạnh, Lưu tổng kêu tôi tới lấy món bảo vật mà mợ Diệp để ở chỗ của cô.”

“Bảo vật gì cơ? Tôi không biết !”

Trên mặt Trương Mẫn đầy vẻ ngơ ngác, tiếc là đối phương căn bản không tin lời cô ta nói.
CHƯƠNG 735: ANH LÀM HOÀNG TỬ CỦA EM THẾ NÀO

“Cô Trương Mẫn, cô đừng có cố giấu giếm nữa, mợ chủ Diệp đã nói rồi, lễ vật để ở chỗ cô là vô giá đâu.”

“Ông đừng có nghe cô ta nói bậy, cô ta không có đưa cho tôi món đồ quý giá nào.”

Trương Mẫn nhíu mày.

“Chẳng lẽ chú Lưu không tin tôi sao?”

“Chuyện này tôi không biết, cô Trương Mẫn nếu không giao ra cũng được, vậy theo tôi đi một chuyến đi, cô tự nói với Lưu tổng.

Nếu không tôi cũng không có cách nào để bàn giao.”

Lời của người đàn ông khiến nét mặt Trương Mẫn rất khó coi.

“Chú Lưu xem tôi giống như con gái vậy, nếu mấy người dám làm gì tôi, đừng trách tôi méc chú ấy. Hơn nữa, bạn trai tôi còn hôn mê ở đây, tôi không thể rời đi. Ông quay về trước, nói lại với chú Lưu, Thẩm Hạ Lan không có để lại thứ gì ở chỗ tôi cả.”

Trương Mẫn nói xong thì bước tới trước giường của Tống Dật Hiên.

Người đàn ông hừ lạnh một tiếng nói: “Trương Mẫn, cô cho mình là ai chứ? Lưu tổng có quyền có thế như vậy, sao lại xem trọng cô gái trẻ là cô? Nếu không phải nể mặt ba mẹ cô, cô nghĩ Lưu tổng sẽ để ý tới cô sao? Làm người thì phải tự hiểu lấy mình. Lưu tổng trước đây đối xử với cô thế nào tự cô biết rõ, tôi cũng không ngại nói với cô, mợ chủ Diệp đã lấy đi hai miếng ngọc phỉ thúy giá trị liên thành từ chỗ Lưu tổng, cô ấy nói món đồ ấy ở chỗ cô thì chắc chắc là ở chỗ cô, tôi khuyên cô nhanh giao ra đi, đừng để sau này gặp Lưu tổng lại ngượng ngùng.”

Trương Mẫn giận run.

“Nể mặt ba mẹ tôi? Nếu thật sự nể mặt ba mẹ tôi sao lại đối xử với tôi như vậy? Còn làm vậy với bạn trai tôi? Đừng cho là tôi không biết, mấy người ở bãi đỗ xe là do Lưu Mạnh phái tới đúng không? Sao các người lại làm vậy với bạn trai tôi?”

“Chuyện này tôi không rõ lắm, cô Trương Mẫn vẫn là tự đi hỏi Lưu tổng tốt hơn. Tôi lặp lại lần nữa, giao đồ ra đi, nếu không thì cô đi với tôi.”

“Nếu tôi không đi với ông thì sao?”

Trương Mẫn ngước cổ lên thở phì phì hỏi lại.

Người đàn ông cười lạnh nói: “Không đi theo tôi cũng không sao, tôi mang cô Trương Mẫn đi thì được rồi.”

“Ông làm gì? Tôi cảnh cáo ông, ông đừng làm xằng bậy! Bạn trai tôi rất giỏi võ. Chờ anh ấy tỉnh lại, nếu anh ấy biết các người đụng tới tôi, anh ấy… A!”

Trương Mẫn lui về phía sau, nhưng cuối cũng không tránh thoát được hai tay của người đàn ông, sau khi ra sức giãy dụa thì vẫn bị bắt đi.

Trương Mẫn vừa bị người mang đi, bên phía Thẩm Hạ Lan liền nhận được tin tức.

“Mợ chủ Diệp, cô Trương bị một người đàn ông khiêng đi rồi, cô xem…”

“Tống Dật Hiên thì sao?”

“Không có ai chăm sóc.”

Nét mặt Thẩm Hạ Lan hơi trầm xuống.

Lưu Mạnh thấy Thẩm Hạ Lan nghe điện thoại xong thì vẻ mặt không tốt lắm, ít nhiều cũng đoán được một vài thứ.

Thẩm Hạ Lan nhìn Lưu Mạnh một cái, nhỏ tiếng nói: “Thuê y tá chăm sóc đi, phải đáng tin, lát tôi sẽ đến.”

“Vâng.”

Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Hạ Lan ẩn ý nhìn Lưu Mạnh nói: “Lưu tổng, người của ông đi tìm Trương Mẫn?”

“Không có, tôi tìm Mẫn Mẫn làm gì?”

Lưu Mạnh trực tiếp phủ nhận.

Thẩm Hạ Lan cười lạnh nói: “Lưu tổng, Trương Mẫn là người của tôi, ông lấy đồ thì được rồi, đừng làm hại người khác, nếu không…”

“Mợ chủ Diệp cô nói đi, Mẫn Mẫn là cháu gái tôi, sao tôi làm hại nó được đâu?”

“A. Vậy bạn trai cô ấy thì sao?”

Thẩm Hạ Lan vừa nói ra, Lưu Mạnh khựng lại.

“Mợ chủ Diệp, bạn trai con bé cũng là bạn của cô sao?”

“Là anh em của tôi.”

Diệp Ân Tuấn bình thản nói.

Lưu Mạnh nhíu mày nói: “Tôi không biết, tôi chỉ là muốn cậu ta an phận thôi, cách Mẫn Mẫn xa một chút, dù sao Mẫn Mẫn rất ngây thơ.”

“Trương Mẫn ngây thơ không thì không chắc, tôi chỉ biết Tống Dật Hiên vô cùng ngây thơ. Lưu tổng, nếu ở đây Tống Dật Hiên lại xảy ra chuyện, tôi sẽ không bỏ qua nữa.”

Thẩm Hạ Lan cười nói, nhưng ánh mắt cô nhìn Lưu Mạnh cực kì nghiêm túc.

“Nếu mợ chủ Diệp đã lên tiếng, tôi tự nhiên sẽ không đụng tới cậu ta nữa.”

“Cám ơn Lưu tổng. Tôi lấy hết tất cả ngọc cược còn thừa lại ở đây, dù cắt ra gì đều tặng cho Lưu tổng.”

Thẩm Hạ Lan vừa dứt lời, Lưu Mạnh lập tức đơ ra.

Ông ta gặp qua người hào phóng, nhưng chưa thấy ai hào phóng như Thẩm Hạ Lan.

“Mợ chủ Diệp, cô nói thật sao?”

“Chỉ cần Tống Dật Hiên vẫn ổn, thì tự nhiên là thật.”

“Vâng vâng. Tôi tuyệt đối không đụng tới cậu ta.”

Lưu Mạnh vui vẻ đi cắt ngọc.

Diệp Ân Tuấn lắc đầu nói: “Cho ông ta nhiều như vậy làm gì? Tiền của anh em cho là gió thổi tới sao?”

“Không có thứ gì tốt đâu.”

Lời của Thẩm Hạ Lan làm Diệp Ân Tuấn ngớ ra một lúc.

“Em biết xem đổ thạch?”

“Biết một chút. Mấy đá thô đó nhìn thì có vẻ như đá ngọc lâu năm, nhưng mà nhìn kỹ màu và vết rạn của chúng, không đáng tiền, cùng lắm chỉ cắt ra được ngọc lục bảo. Yên tâm đi, em tính rồi, mấy khối này không tốn tới 30 tỷ đâu, không chừng lát nữa vì ân tình này của chúng ta, Tống Dật Hiên chắc chắn không chỉ cho chúng ta một mối làm ăn 30 tỷ đâu.”

Diệp Ân Tuấn lập tức nở nụ cười.

“Em ngày càng giỏi làm ăn buôn bán rồi!”

“Còn không phải học anh sao?”

Thẩm Hạ Lan cười nhẹ, nhưng trong ánh mắt cô có chút lo lắng.

Diệp Ân Tuấn bế cô ngồi lên đùi mình, nhỏ tiếng hỏi: “Em lo cho Trương Mẫn?”

“Em lo cho cô ta làm gì? Lúc cô ta chọc em thì cũng nên biết em không dễ ăn hiếp đâu. Nhưng dù sao cô ta cũng là bạn gái Tống Dật Hiên, lỡ đâu Lưu Mạnh làm quá mức, đến lúc đó chỉ sợ Tống Dật Hiên sẽ trách em.”

Nói tới đây, Thẩm Hạ Lan hơi buồn rầu.

Diệp Ân Tuấn ghen tị nói: “Điểm yếu của em giờ trừ anh ra còn có Tống Dật Hiên? Có bao giờ em chịu nhẫn nhịn như vậy? Sao có thể vì để Tống Dật Hiên không giận em, mà chịu đựng sự thiếu tôn trọng của Trương Mẫn?”

“Ai nha, em chỉ muốn dạy cô ta một bài học thôi, hơn nữa còn có Trương Vũ mà. Không phải anh đã mời Trương Vũ vào làm trong tập đoàn sao?”

“Hai chuyện khác nhau.”

Vẻ mặt Diệp Ân Tuấn khó chịu .

Thẩm Hạ Lan thấy Diệp Ân Tuấn lại ghen tị, không nhịn được mà hơi phiền lòng.

“Diệp Ân Tuấn, anh đừng vậy à? Em chỉ quan tâm Tống Dật Hiên một chút, không chỉ là quan tâm, giờ em còn tới bệnh viện chăm sóc cậu ta, anh ghen thì cứ ghen cho tức chết đi.”

Thẩm Hạ Lan nói xong đứng dậy rời đi.

Diệp Ân Tuấn túm cô lại.

“Thật sự tính bỏ anh một mình ở đây? Ân?”

“Không thì sao? Anh cũng không đi chăm sóc Tống Dật Hiên với em.”

Thẩm Hạ Lan cúi đầu u buồn nói.

Diệp Ân Tuấn biết Thẩm Hạ Lan cố ý, nhưng dù là cố ý, anh cũng không thể để mình Thẩm Hạ Lan đi chăm sóc Tống Dật Hiên.

Anh còn chưa được vậy đâu.

“Anh đi, em ở bên cạnh chờ, một cô gái đã kết hôn đi chăm sóc người đàn ông khác, sao xem được?”

“Em không chăm thì ai chăm? Không lẽ để cho Tổng giám đốc Diệp cao cao tại thượng là anh đi chăm sao?”

“Thẩm Hạ Lan, em đủ rồi đó.”

Diệp Ân Tuấn thật sự rất muốn chặn miệng Thẩm Hạ Lan lại.

Thẩm Hạ Lan thấy cũng được rồi, vội vàng nói: “Rồi rồi, em không làm, em ở một bên nhìn anh làm được chưa?”

Diệp Ân Tuấn biết mình bị Thẩm Hạ Lan lừa vào tròng rồi, nhưng biết sao?

Anh không thể để Thẩm Hạ Lan tốt với người đàn ông khác.

Hai người tạm biệt Lưu Mạnh, trực tiếp đi bệnh viện.

Lưu Mạnh vội vàng cắt đá thô, không có thời gian tiễn họ, chỉ nói tiếng tạm biệt.

Thẩm Hạ Lan thấy ông ta như vậy, cau mày nói: “Anh nói xem sao Tống Dật Hiên sao lại đắc tội Lưu Mạnh? Khiến Lưu Mạnh ra tay nặng vậy? Hơn nữa anh xem, Lưu Mạnh yêu tiền như vậy, anh nói ông ta giống như anh, em thật không dám tin.”

Diệp Ân Tuấn không nói gì, kéo Thẩm Hạ Lan đi ra khỏi nơi cược ngọc.

Sau khi lên xe, Diệp Ân Tuấn mới nhỏ giọng nói: “Có lẽ là có liên quan tới cái chết của ba mẹ Trương Mẫn.”

“Có ý gì?”

Thẩm Hạ Lan kinh ngạc.

Diệp Ân Tuấn nhỏ giọng nói: “Lúc trước Minh Triết lấy được danh sách nhiệm vụ ba mẹ Trương Mẫn tham gia năm đó, bên trong có tên của Lưu Mạnh. Nghe nói nhiệm vụ lần đó là ba mẹ Trương Mẫn đem theo 9 tỷ đi giao dịch với trùm thuốc phiện, nhưng sau đó ba mẹ cô ta hy sinh, tuy bắt được trùm buôn thuốc phiện, nhưng 9 tỷ lại biến mất, cho nên cấp trên vẫn luôn điều tra chuyện này, ba mẹ Trương Mẫn cũng không được chôn ở nghĩa trang liệt sĩ. Chuyện này ảnh hưởng rất lớn tới Trương Mẫn, cho nên có lẽ Tống Dật Hiên là vì tra chuyện này mới chọc giận Lưu Mạnh.”

“Anh lại kêu Minh Triết đi hack…”

Thẩm Hạ Lan tức tới xém nói ra, nhưng cô vẫn biết chừng mực.

“Diệp Ân Tuấn, anh dạy dỗ con trai anh có được không? Cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn cũng có chuyện, phải biết rằng núi cao còn có núi cao hơn, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, đừng suốt ngày ỷ vào mình biết chút kỹ thuật vi tính gây chuyện khắp nơi được không? Nhà chúng ta sống an ổn qua ngày được không?”

Thẩm Hạ Lan bị dọa sợ.

Đó là chỗ nào chứ?

Có thể tìm ra tư liệu bảo mật như vậy, Diệp Minh Triết không biết nặng nhẹ, chẳng lẽ Diệp Ân Tuấn cũng không biết nặng nhẹ sao?

Thấy Thẩm Hạ Lan giận dữ, Diệp Ân Tuấn vội trấn an: “Không có chuyện gì đâu, anh xóa hết dấu vết rồi, không ai phát hiện đâu, em yên tâm đi. Sau này anh sẽ canh Minh Triết, không cho nó làm mấy chuyện nguy hiểm như vậy nữa, được không?”

“Cái gì được không chứ? Một lần hai lần, em công nhận Minh Triết thật sự giúp không ít chuyện, nhưng chuyện của người lớn có thể tự giải quyết hay không? Đó là con anh! Là em trải qua muôn vàn đắng cay, đau khổ mới sinh ra! Nó mà có chuyện, em biết làm sao bây giờ?”

Dáng vẻ lo lắng của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn đau lòng.

Anh ôm lấy cô vào lòng, dịu dàngnói: “Là anh sai, anh sai được không? Anh cam đoan về sau sẽ dạy dỗ tên nhóc thúi kia thật tốt.”

“Hai người khiến em không bớt lo mà.”

Lúc Thẩm Hạ Lan nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy, trong lòng cũng bớt giận.

Thấy tâm trạng Thẩm Hạ Lan đã ổn hơn, Diệp Ân Tuấn lúc này mới cẩn thận nói: “Nữ vương đại nhân, chúng ta giờ có thể khởi hành đi bệnh viện chưa?”

Thẩm Hạ Lan bị xưng hô và dáng vẻ cẩn thận của Diệp Ân Tuấn chọc cho nở nụ cười.

“Ai là nữ vương đại nhân nha?”

“Là em, em là nữ vương đại nhân của anh, không thấy mỗi khi em hằn giọng là anh sẽ ngoan ngoãn nghe lời sao?”

Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan cười lớn.

“Cút đi, em mới không thèm làm nữ vương đại nhân của anh, đều mệt chết.”

“Vậy anh làm hoàng tử của em được không?”

“Diệp Ân Tuấn, lái xe!”

Thẩm Hạ Lan hờn dỗi trừng Diệp Ân Tuấn một cái.

“Rồi.”

Diệp Ân Tuấn nghe thấy lệnh của Thẩm Hạ Lan, thì dặm chân ga, nhưng đúng lúc này, một bóng người nhào ra trước xe Thẩm Hạ, khiến Diệp Ân Tuấn vội phanh xe.

Tiếng bánh xe ma sát với mặt đường điếc tai vang khắp không gian.
CHƯƠNG 736: LÀ MỘT PHỤ NỮ, CÔ TA THẬT BI AI

“Ai?”

Thẩm Hạ Lan mất cảnh giác và bị đá thẳng tới tấm kính chắn gió trước mặt.

Đôi mắt của Diệp Ân Tuấn đã thâm trầm vài phần.

“Không sao chứ?”

“Không sao.”

Thẩm Hạ Lan sờ đầu của mình, đau tới mức có hơi nổ đom đóm mắt.

Còn chưa đợi cô phản ứng lại, một bóng người đã lao tới, đập vào cửa kính ở phía Thẩm Hạ Lan, giọng điệu dữ dằn nói: “Thẩm Hạ Lan, cô xuống cho tôi!”

Thẩm Hạ Lan hơi sững người, lần nữa ngẩng đầu thì nhìn thấy Trương Mẫn giống như mụ điên đập tay vào cửa sổ, nhất thời có hơi ngây ra.

“Người vừa rồi cản xe là cô ta?”

Ánh mắt của Diệp Ân Tuấn có hơi tối đi.

“Anh đi xuống xử lý.”

“Không cần, tự em có thể.”

Thẩm Hạ Lan đã hoàn toàn tỉnh táo rồi.

Nếu là Trương Mẫn thì cô biết Trương Mẫn muốn làm cái gì rồi.

Thẩm Hạ Lan mở cửa xe ra, bởi vì lực đạo của cửa xe khiến Trương Mẫn không khỏi lùi lại hai bước, nhân cơ hội này, Thẩm Hạ Lan đã xuống xe.

“Cô có chuyện gì?”

“Thẩm Hạ Lan, đồ chó bỉ ổi! Tôi khi nào lấy bảo bối của cô chứ? Cô vậy mà kêu Lưu Mạnh tới đòi tôi. Cô muốn làm cái gì?”

Trương Mẫn tức tối nhìn Thẩm Hạ Lan, tất cả sự cung kính và thuận theo đối với Thẩm Hạ Lan lúc đầu đều không thấy nữa rồi, cái bây giờ có chỉ có sự căm tức và hận.

Thẩm Hạ Lan đã bối rối, giữa cô và Trương Mẫn sao lại đi tới bước này rồi chứ?

Trương Mẫn của trước kia và Trương Mẫn của hiện tại thật sự là như hai người. Nếu không phải sau thời kỳ kiến quốc không thể thành tinh, cô thật sự sẽ cho rằng linh hồn của Trương Mẫn bị người ta thay thế rồi.

“Cô đã lấy thứ gì quan trọng của tôi cô không biết sao? Anh ta ở bên cạnh cô giá trị liên thành, cô vậy mà cái gì cũng không có phát giác sao?”

“Tôi căn bản chưa từng lấy đồ của cô! Cô đừng ngậm máu phun người!”

“Tống Dật Hiên.”

Thẩm Hạ Lan nhàn nhạt nói ra một cái tên.

“Cái gì?”

Trương Mẫn có hơi bối rối, có điều lập tức phản ứng lại.

“Cô vậy mà xem Tống Dật Hiên thành đồ vật? Thẩm Hạ Lan, cô thật sự khiến tôi cảm thấy buồn nôn.”

“Vậy sao? Bây giờ cảm thấy tôi buồn nôn rồi? Vậy thì khi tôi cất nhắc cô làm phó tổng cô sao không cảm thấy tôi buồn nôn? Tôi cử cô tới bên này khai thác thị trường, khi để Tống Dật Hiên đi cùng cô cô sao không cảm thấy buồn nôn? Cô biết rõ bản thân có năng lực phòng thân, lại để mặc Lưu Thi Văn đánh cô tới mức trọng thương, sao không chê bản thân buồn nôn?”

Đã xé rách mặt rồi, Thẩm Hạ Lan cũng không để tâm mà đem lời nói ra.

Trương Mẫn bỗng chốc sững ra.

“Cô có ý gì?”

“Cô nói tôi có ý gì? Cô là người của thôn họ Trương đúng chứ? Người của Thôn họ Trương từ nhỏ đã học y, nếu như là người khác, tôi ngược lại còn có thể tin cô đơn thuần chỉ vì cứu Tống Dật Hiên, nhưng là người của Thôn họ Trương, tôi ngược lại muốn hỏi thử cô, một người từ nhỏ quen thuộc các huyệt vị trung y như cô, sao lại không bảo vệ được vị trí quan trọng của mình mà để mặc người khác đối đãi với bản thân cô như vậy chứ? Tôi từng điều tra, người của Thôn họ Trương các cô mỗi người bên mình đều sẽ mang theo một bộ ngân châm, là dùng để phòng thân. Trương Mẫn, ngân châm của cô đâu? Cô cứu Tống Dật Hiên, tôi cảm kích cô, nhưng cô tiếp cận Tống Dật Hiên, muốn bám vào anh ta là có mục đích gì? Cô tốt nhất nói rõ ràng, nếu không, đôi mắt này của tôi sẽ luôn nhìn chằm chằm vào cô.”

Lời của Thẩm Hạ Lan khiến sắc mặt của Trương Mẫn có hơi thay đổi.

“Cô sao lại biết Thôn họ Trương?”

“Cái này cô không cần quan tâm. Cô chỉ cần quan tâm tới bản thân cô là được rồi. Tôi bây giờ có hơi hối hận, không nên không có điều tra rõ bối cảnh của cô thì đã đem Tống Dật Hiên phái tới bên cạnh cô. Tôi mặc kệ cô đối với anh ta có bất cứ ý đồ gì, tốt nhất bây giờ ngừng lại, nếu không, đừng nói Lưu Mạnh, tôi có thể khiến cô biến mất từ trước mắt của Tống Dật Hiên. Cô tự thu xếp ổn thỏa đi.”

Thẩm Hạ Lan nói xong thì muốn lên xe thì lại nghe thấy Trương Mẫn nói: “Cô tưởng Tống Dật Hiên của bây giờ vẫn là Tống Dật Hiên mà cô quen biết sao? Anh ấy bây giờ đã không yêu cô nữa rồi. Cô không phải là mong anh ấy sống tốt sao? Không phải là mong anh ấy không còn yêu cô nữa sao? Bây giờ dáng vẻ này không phải là rất tốt sao? Cô nếu như nói tất cả mọi chuyện với anh ấy, cô cảm thấy anh ấy liệu có đau khổ hay không?”

“Cô lấy Tống Dật Hiên tới uy hiếp tôi? Cô tìm chết sao?”

Lửa giận của Thẩm Hạ Lan lập tức bốc lên.

Trương Mẫn này, lá gan thật sự rất lớn.

Sự lạnh lùng của Thẩm Hạ Lan một chút cũng không có dọa tới Trương Mẫn, ngược lại khiến cô ta cười rạng rỡ nói: “Tôi tìm chết? Cô dám động tới tôi sao? Nếu như Tống Dật Hiên tỉnh, biết cô động tới bạn gái của anh ấy, anh ấy sẽ nghĩ như nào?”

“Trương Mẫn, cô đừng xem bản thân mình quá mức quan trọng.”

“Tôi không quan trọng, nhưng cô quan trọng. Cô một mặt nói khiến Tống Dật Hiên buông bỏ cô, tìm được hạnh phúc của mình, một mặt lại nhân lúc anh ấy hôn mê làm tổn hại tới hạnh phúc của anh ấy, cho nên Thẩm Hạ Lan, cô rốt cuộc có ý gì? Định một chân đạp hai thuyền, để Tống Dật Hiên tiếp tục làm túi sơ cua của cô sao?”

Lời của Trương Mẫn đã kích động sâu tới Thẩm Hạ Lan, cô bỗng giơ tay tung ra một cái tát.

“Người phụ nữ như cô thật sự không xứng tới Tống Dật Hiên!”

Trương Mẫn bị đánh miệng hơi lệch đi, bên trong có vị máu tanh truyền tới.

Cô ta dùng lưỡi chọc chọc gò má, nụ cười có hơi không thèm để tâm.

“Tôi không xứng với Tống Dật Hiên? Vậy thì ai xứng? Cô sao? Thẩm Hạ Lan, cô đừng quên, cô đã kết hôn rồi, chồng của cô còn ở trong xe nhìn cô đó.”

Thẩm Hạ Lan tức giận tới mức toàn thân run rẩy, nhưng cũng biết, động tay với Trương Mẫn cũng không có ý nghĩa gì.

Trương Mẫn bây giờ là hoàn toàn xé rách mặt với cô rồi.

Thẩm Hạ Lan thật sự hối hận rồi, lúc đầu sao lại cảm thấy Trương Mẫn là một cô gái đơn thuần lương thiện chứ?

“Chuyện và tình cảm giữa tôi và Tống Dật Hiên không có liên quan tới cô, Trương Mẫn tôi cảnh cáo cô, cô nếu như dám làm tổn thương anh ta, tôi sẽ không tha cho cô.”

Thẩm Hạ Lan nói xong thì đã lên xe.

Diệp Ân Tuấn nhìn thấy bộ dạng tức giận của cô, thấp giọng nói: “Chỉ cần em lên tiếng, anh cho người xử lý cô ta.”

“Sau đó thì sao? Ăn nói thế nào với Tống Dật Hiên? Hay nói cô ta đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn? Ân Tuấn, có câu Trương Mẫn nói đúng, cô ta bây giờ là bạn gái của Tống Dật Hiên, là người mà Tống Dật Hiên để tâm nhất. Tống Dật Hiên không dễ gì mới mở lòng định chấp nhận một người phụ nữ, nếu như chúng ta vào lúc này làm gì với Trương Mẫn, Tống Dật Hiên sẽ chịu đả kích. Sau này anh ta liệu còn tìm được hạnh phúc của bản thân nữa hay không em cũng không dám nghĩ. Chúng ta nợ Tống Dật Hiên quá nhiều rồi, em không muốn làm lỡ một đời của anh ta.”

Thẩm Hạ Lan rất rối rắm, nhưng cũng không thể không thừa nhận, lúc này, cô không thể động vào Trương Mẫn. Không phải vì thực lực không đủ, mà là vì cô ta bây giờ là người mà Tống Dật Hiên để tâm nhất.

Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan ủy khuất bản thân như vậy, không khỏi có hơi đau lòng.

“Một người đàn ông như Tống Dật Hiên nếu như ngay cả chút đả kích này cũng gánh không được, cũng không cần sống nữa.

Em chính là suy nghĩ quá nhiều cho cậu ta, ngược lại đã ủy khuất bản thân. Trương Mẫn đó hung hăng ngang ngược như vậy, em không ra tay được, để anh. Cho dù Tống Dật Hiên tìm anh liều mạng anh cũng nhận. Tóm lại so với sau này sau khi anh ta đã nặng tình mới biết được con người của Trương Mẫn thì tốt hơn?”

Thẩm Hạ Lan biết những điều Diệp Ân Tuấn nói cũng có đạo lý, nhưng chuyện tình cảm ai nói chuẩn được chứ?

“Chuyện này vẫn là để Tống Dật Hiên tự mình xử lý đi. Lưu Mạnh bây giờ đã nhận định em có bảo bối để ở chỗ Trương Mẫn, tự nhiên sẽ không động sát ý với Trương Mẫn. Tống Dật Hiên đoán chắc cũng sắp tỉnh rồi. Vấn đề tình cảm giữa bọn họ phải chính bọn họ đi giải quyết. Điều nên nói, điều nên nhắc nhở, em đều nói với Tống Dật Hiên rồi, còn anh ta muốn chọn lựa như nào, em không có quyền can thiệp, cũng không có quyền thay anh ta đi trừng phạt Trương Mẫn không phải sao?”

Sự buông tay đột ngột của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn sững ra, có điều lại khẽ mỉm cười.

“Hạ Lan, em trưởng thành rồi.”

“Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, còn không trưởng thành nữa thì em thật sự thành phế nhân rồi. Đi thôi, tới bệnh viện xem Tống Dật Hiên, anh ta nếu như không sao thì chúng ta về nhà. Trong nhà còn có Nghê Nghê và Diệp Tranh bọn chúng đang đợi chúng ta đó.”

Thẩm Hạ Lan cười nhạt nói.

Diệp Ân Tuấn thấp giọng hỏi: “Chuyện của Lưu Mạnh không tra sao?”

“Không tra nữa, vốn dĩ không phải là chuyện của chúng ta, em nghĩ sau khi Tống Dật Hiên tỉnh thì sẽ tra rõ ràng. Anh ta nếu như ngay cả năng lực bảo vệ bạn gái và bản thân đều không có, cũng không phải là Tống Dật Hiên mà chúng ta quen biết rồi. Là bạn bè, vào lúc anh ta cần nhất, chúng ta giúp anh ta là đủ rồi, con đường còn lại vẫn là phải tự anh ta đi. Có lẽ Trương Mẫn nói đúng, không có em, Tống Dật Hiên mới sẽ bắt đầu lại.”

Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn đau lòng, lập tức ôm cô vào lòng.

“Không cần buồn, em còn có anh và tụi nhỏ, sau này bọn anh sẽ cố gắng khiến em trở lên bận rộn. Tránh cho em quá rảnh.”

“Em đâu có rảnh chứ? Công ty du lịch này của em còn phải đi xử lý đó.”

Thẩm Hạ Lan đẩy nhẹ Diệp Ân Tuấn, không có đẩy ra, có điều trong lòng ngược lại thấy cảm động.

Người có thể để mặc cô quậy cũng chỉ có Diệp Ân Tuấn.

Cô nhìn Diệp Ân Tuấn, dịu dàng nói: “Đi thôi, tới bệnh viện thăm Tống Dật Hiên.”

“Được.”

Diệp Ân Tuấn đã buông Thẩm Hạ Lan ra, sau đó khởi động xe rời đi.

Trương Mẫn nhìn dáng vẻ phu xướng phụ tùy của bọn họ, không khỏi thấy có hơi ngưỡng mộ.

Cô ta và Tống Dật Hiên cũng có thể như vậy sao?

Tống Dật Hiên xem như là cô ta dùng mưu kế cướp từ chỗ Thẩm Hạ Lan về, tuy không muốn thừa nhận, nhưng lúc này, cô ta đối diện với bản thân, đối diện với Thẩm Hạ Lan vẫn có chút hổ thẹn.

Trương Mẫn cô ta muốn một người đàn ông, vậy mà còn cần phải sử dụng thủ đoạn.

Trương Mẫn cười khổ một tiếng, tay ôm chặt bụng của mình, nơi đó đang nhâm nhẩm đau.

Thẩm Hạ Lan nói đúng, cô ta là người của Thôn họ Trương, cô ta biết tình trạng của mình như thế nào.

Đời này cô ta muốn làm mẹ, sợ là khó rồi.

Dùng sự cô độc của một đời tới đổi lấy sự áy náy của một người đàn ông, sự ràng buộc này khiến Tống Dật Hiên và cô ta ở bên nhau, cái giá như này có phải quá lớn rồi không?

Nhưng cô có thể làm thế nào chứ?

Một cô gái mồ côi như cô ta, không quyền không thế không địa vị, muốn điều tra nguyên nhân cái chết và chân tướng của ba mẹ mình đều không có cửa cầu, cô ta có thể làm sao chứ?

Trương Mẫn đột nhiên có hơi ngưỡng mộ Thẩm Hạ Lan.

Một người phụ nữ tùy hứng mà làm như vậy, mới là dáng vẻ cô ta muốn nhất, nhưng cô ta lại không thể sống tùy hứng như vậy.

Trương Mẫn nhìn đuôi xe của Thẩm Hạ Lan, từ từ khuỵu người xuống ôm lấy bụng của mình, đau tới mức toát mồ hôi lạnh, nhưng lại cắn chặt răng không rên một tiếng.

Thẩm Hạ Lan cũng là vô thức từ gương chiếu hậu liếc nhìn đằng sau, khi cô ta nhìn thấy dáng vẻ này của Trương Mẫn thì không khỏi hô lên: “Dừng xe!”

“Làm sao vậy?”

Diệp Ân Tuấn tưởng Thẩm Hạ Lan quên cái gì, thuận theo tầm mắt của Thẩm Hạ Lan nhìn đằng sau, không khỏi lắc đầu.

“Cô ta vừa rồi nói em như vậy, em chắc chắn còn muốn quản sống chết của cô ta sao?”

“Nể mặt của Tống Dật Hiên, cô ta đoán chắc là bụng lại đau rồi. Mặc kệ cô ta có mục đích gì, là một người phụ nữ, cô ta thật bi ai.”

“Em đồng cảm với cô ta?”

“Em chỉ là không muốn cô ta xảy ra chuyện ở trước mặt chúng ta, về sau không thể ăn nói với Tống Dật Hiên.”

Lời của Thẩm Hạ Lan lại khiến Diệp Ân Tuấn cười bất lực.
CHƯƠNG 737: CHÚNG TA TỰ MÌNH TRÂN TRỌNG ĐI

“Em đó, vẫn là sợ tổn thương Tống Dật Hiên, anh là sẽ thương tâm.”

Thẩm Hạ Lan nghiêng đầu nhìn Diệp Ân Tuấn, cười rồi nói: “Thương tâm phải không? Để em xem thử tim của anh đau hay chưa?”

Khi nói chuyện tay của cô đã sờ tới lồng ngực của Diệp Ân Tuấn, sau đó nhéo mạnh một cái.

“Aiya!”

Diệp Ân Tuấn đau mà rên khẽ một tiếng, sau đó đột nhiên dựa vào lưng ghế nói: “Không được rồi, anh bị thương rồi, không thể lái xe rồi.”

“Đừng quậy nữa, Ân Tuấn, mau lên. Tử cung của cô ta bị thương rồi, còn kéo dài nữa sẽ nguy hiểm tới tính mạng, cho dù không vì Tống Dật Hiên, cũng nghĩ cho Trương Vũ.”

Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn ngồi thẳng người.

“Em ấy, chính là người miệng lưỡi sắc bén trái tim đậu phụ.”

“Em là vì để trả nhân tình của Tống Dật Hiên, anh ta kiếp này tóm lại thoát ra được.”

Diệp Ân Tuấn đã lắc đầu, có điều vẫn lái xe quay lại.

Trương Mẫn đau tới mức toàn thân đều co rút lại, khi phát hiện chiếc ô tô đã quay lại thì không khỏi sững ra.

Thẩm Hạ Lan từ trên xe bước xuống, lạnh lùng nói: “Lên xe, tôi đưa cô tới bệnh viện.

“Tôi không cần cô giả từ bi.”

Trương Mẫn đau tới mức mặt mày đều biến sắc rồi, nhưng vẫn ương ngạnh nhìn Thẩm Hạ Lan, từ chối.

Thẩm Hạ Lan cũng không có sắc mặt tốt gì.

“Tôi không phải là vì cô, là vì Tống Dật Hiên. Anh ta nếu như tỉnh lại, cô xảy ra chút chuyện gì, tôi không có miệng để giải thích, huống chi cô không phải là bạn gái của Tống Dật Hiên hay sao? Giờ nếu như thân thể tàn tạ rồi thì làm sao chăm sóc người khác? Đợi Tống Dật Hiên tỉnh thì chúng tôi phải đi rồi. Cho nên cô nếu đã thừa nhận mình là bạn gái của anh ta thì mau lên xe, đừng lôi thôi, tôi không có nhiều thời gian tiếp cô như vậy.”

Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Trương Mẫn ngẩn ra.

“Cô muốn đi? Tống Dật Hiên cô không quản nữa?”

“Anh ta không phải là có cô sao? Tôi ở đây làm cái gì?”

Thẩm Hạ Lan nhàn nhạt nói.

Trương Mẫn bỗng chốc bị nghẹn.

“Tôi, tôi không có quyền thế như cô, tôi cũng không đối kháng nổi Lưu Mạnh, ngộ nhỡ Lưu Mạnh lại làm gì với Tống Dật Hiên thì phải làm sao?”

“Nếu như không phải là vì chuyện của cô, Lưu Mạnh căn bản sẽ không tìm tới Tống Dật Hiên, cho nên chỉ cần bản thân cô không tác quái, Tống Dật Hiên sẽ không sao. Huống chi Tống Dật Hiên anh ta là ai chứ? Chút chuyện như này tự anh ta giải quyết. Sẽ không bao giờ tìm chúng tôi nhờ giúp đỡ. Cô quá xem thường anh ta rồi. Mau chóng lên xe đi.”

Thẩm Hạ Lan nói xong thì đã lên xe.

Trương Mẫn nhìn cửa sau xe mở ra, nhất thời có hơi do dự.

Đau đớn khiến cô ta trong nháy mắt tỉnh táo lại.

Mặc kệ Thẩm Hạ Lan vì lý do gì mà cứu cô ta, cô ta đều phải sống tiếp, cô ta còn có rất nhiều chuyện chưa làm.

Nghĩ tới đây, Trương Mẫn nhanh chóng lên xe, đóng cửa xe lại.

“Cô đừng mơ tôi sẽ nói cảm ơn với cô.”

“Tôi cũng không dám khát vọng.”

Thẩm Hạ Lan nhàn nhạt nói xong thì dựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần.

Diệp Ân Tuấn không có nói gì, lái xe tới bệnh viện.

Trương Mẫn được đưa tới chỗ của bác sĩ, Thẩm Hạ Lan cũng không đi theo, mà lập tức cùng Diệp Ân Tuấn đi tới phòng bệnh của Tống Dật Hiên.

“Yo, tỉnh rồi à? Sức sống này đủ mạnh nha.”

Thẩm Hạ Lan thấy Tống Dật Hiên tỉnh rồi thì vội đi tới, dùng tay chạm vào vết thương trên người Tống Dật Hiên.

“Aiya, đau! Thẩm Hạ Lan, cô cố ý phải không?”

Tống Dật Hiên đau tới mức nhe răng, nhìn thấy Diệp Ân Tuấn ở đằng sau Thẩm Hạ Lan, vội nói: “Diệp Ân Tuấn, có thể quản người phụ nữ của anh không hả?”

“Người phụ nữ của tôi chạm vào cậu là vinh hạnh của cậu, đừng có không biết tốt xấu.”

Một câu nói nhàn nhạt của Diệp Ân Tuấn suýt chút nữa khiến Tống Dật Hiên tức chết.

“Fuck, hai người bây giờ là hùa vào, bắt nạt một người lẻ loi như tôi phải không?”

“Anh đâu có lẻ loi chứ? Không phải còn có một cô bạn gái Trương Mẫn ở bên anh hay sao?”

Lời của Thẩm Hạ Lan bỗng chốc khiến Tống Dật Hiên tập trung vào.

“Đúng rồi, hai người gặp Trương Mẫn rồi sao? Cô ấy có chuyện gì không? Những người đó có làm bị thương cô ấy không?”

Khi nói thì Tống Dật Hiên muốn đứng dậy, nhưng lại bị Thẩm Hạ Lan trực tiếp ấn lại.

“Anh còn có tâm tư quan tâm người khác sao? Bản thân đều mang cái dáng vẻ này rồi, thật sự định ở đây tiếp phải không?

Trương Mẫn có vấn đề, tôi có phải từng nhắc nhở anh không? Anh sao lại ngốc nghếch tới mức vì cô ta mà suýt nữa ngay cả tính mạng cũng không cần như vậy hả? Tống Dật Hiên, anh…”

“Cô ấy vì để cứu tôi, không phải cũng là ngay cả mạng cũng không cần rồi sao?”

Lời của Tống Dật Hiên bỗng chốc khiến Thẩm Hạ Lan sững ra.

“Cô ta là cố ý tiếp cận anh, anh không rõ sao?”

“Cho dù là cố ý, bỏ ra cơ hội làm mẹ của một người phụ nữ, cũng xem như là đã liều rồi nhỉ?”

Tống Dật Hiên cười khổ nói.

Thẩm Hạ Lan bỗng hiểu được cái gì đó.

“Anh thật sự đã yêu cô ta rồi? Cho dù lòng dạ cô ta không ngay thẳng, cho dù cô ta có ý đồ khác với anh, anh vẫn còn muốn hãm sâu sao?”

Tống Dật Hiên hít sâu một hơi, nói: “Thẩm Hạ Lan, tôi biết cô đang lo lắng cho tôi, tôi cũng biết, hai người đều sợ tôi bị lừa, đều cảm thấy tâm cơ của Trương Mẫn thâm sâu. Tôi thừa nhận, khi biết cô ấy tiếp cận tôi là có ý đồ khác, tôi cũng rất tức giận, tôi thậm chí muốn sau khi tìm được chứng cứ tôi muốn khiến cô ấy đẹp mặt, nhưng khi tôi nhìn thấy người đàn ông đó dùng dao kề vào cổ của cô ấy, khoảnh khắc tôi nhìn thấy máu của cô ấy chảy ra, trái tim của tôi đau đớn tới mức sắp không thở nổi. Lúc đó tôi biết tôi xong rồi.”

Nói tới đây, Tống Dật Hiên lại cười khổ một tiếng: “Tôi không biết từ khi nào bắt đầu bị người phụ nữ này thu hút rồi. Có lẽ là sự không làm màu lúc ban đầu của cô ấy, có lẽ là cuộc trò chuyện vào tối hôm đó, có lẽ là rất nhiều có lẽ khác, tôi chỉ biết, nếu như cô ấy còn nguyện ý tiếp tục diễn kịch cùng tôi, nếu như vẫn tiếp tục nguyện ý ở bên cạnh tôi như vậy, mặc kệ âm mưu quỷ kế, mục đích gì khác, tôi đều nhận rồi.”

Cả người Thẩm Hạ Lan đều sững ra.

Cô không ngờ Tống Dật Hiên đã hãm sâu như vậy rồi.

Diệp Ân Tuấn đi tới vỗ vỗ vai của anh ta, nói: “Chúc mừng cậu, cậu yêu rồi.”

“Bớt lại đi, anh là cảm thấy uy hiếp của anh không còn nữa có phải không? Diệp Ân Tuấn tôi nói cho anh biết, đừng tưởng tôi từ nay về sau không quản Thẩm Hạ Lan nữa. Cô ấy là người phụ nữ đầu tiên mà đời này tôi động lòng, cũng là anh em cả đời của tôi, anh nếu như dám đối với cô ấy không tốt, tôi bất cứ lúc nào cũng sẽ mang cô ấy đi.”

Lời của Tống Dật Hiên khiến Diệp Ân Tuấn bật cười.

“Lo tốt cho bản thân cậu đi, Hạ Lan có tôi rồi. Chúng tôi phải rời đi rồi, còn có rất nhiều chuyện đợi chúng tôi đi làm, nếu cậu đã không sao rồi, chuyện còn lại chúng tôi cảm thấy cậu có thể ứng phó được. Có điều nếu như cậu có gì cần, có thể gọi điện cho chúng tôi bất cứ lúc nào. Mặc kệ nói như nào, Hạ Lan nhận người anh em là cậu, vậy thì tôi nhận.”

Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Tống Dật Hiên chững lại.

“Hai người muốn đi sao? Nhanh như vậy?”

“Không nhanh, nếu như không phải cậu nằm viện thì chúng tôi căn bản sẽ không tới có được không hả?”

Diệp Ân Tuấn mặt mày chê bai nhìn Tống Dật Hiên.

Tống Dật Hiên mới không thèm để tâm anh nói như nào.

Anh ta nhìn Thẩm Hạ Lan, hỏi: “Trương Mẫn đâu?”

“Cô ta…”

“Em ở đây, vừa ra ngoài mua ít hoa quả. Đây không phải là Thẩm tổng và Diệp tổng tới rồi sao, em tóm lại không thể để người ta cái gì cũng không ăn có phải không? Huống chi phí phẫu thuật gì gì đó, còn là Thẩm tổng bỏ ra. Dật Hiên, nếu anh đã tỉnh rồi thì trả tiền cho Thẩm tổng đi.”

Trương Mẫn bỗng đẩy cửa đi vào, trong tay xách một túi hoa quả.

Thẩm Hạ Lan nghe cô ta nói như vậy, bỗng có hơi vướng. Giống như cô và Diệp Ân Tuấn không đi, ở lại đây đợi Tống Dật Hiên tỉnh chính là vì mấy đồng tiền này vậy.

Tống Dật Hiên cũng cảm thấy không quá xuôi tai, lông mày nhíu lại nói: “Hạ Lan và Ân Tuấn sẽ không để tâm tới chút tiền này.”

“Phải, Thẩm tổng không để tâm, nhưng anh cũng không thể không trả cho người ta. Với cả nói thế nào, Thẩm tổng vào thời khắc nguy cấp cho em tiền cứu anh, phần tình này chúng ta phải trả. Xin lỗi, cũng là bản thân em không tốt, những năm này cũng không tích được bao nhiêu tiền, anh xảy ra chuyện rồi, nằm viện rồi, toàn thân đều là máu, em hết cách mới gọi điện cho Thẩm tổng.”

Trương Mẫn nói rồi thì cúi thấp đầu, dáng vẻ bất cứ lúc nào cũng khóc được.

Thẩm Hạ Lan chưa từng thấy người phụ nữ nào biết diễn như vậy, cô tức giận muốn đi tới nói gì đó, lại bị Diệp Ân Tuấn cản lại.

“Không sao, vừa hay chúng tôi ở gần đây. Với cả, Tống Dật Hiên cũng từng giúp chúng tôi.”

Lời của Diệp Ân Tuấn rất chừng mực.

Tống Dật Hiên khựng ra, sau đó đưa một chiếc thẻ cho Trương Mẫn.

“Cầm lấy, mật mã là tám số tám, dùng khi cần.”

“Em không cần, em đâu phải là vì tiền của anh chứ. Em đã từ chức với Thẩm tổng rồi, khoảng thời gian này em sẽ chuyên tâm chăm sóc anh, anh yên tâm được rồi.”

Trương Mẫn không có cầm thẻ của Tống Dật Hiên, có điều lời của cô ta lại khiến Thẩm Hạ Lan sững ra.

Cô ta vậy mà không có cáo trạng chuyện cô đuổi việc cô ta với Tống Dật Hiên, ngược lại nói mình từ chức rồi. Đây rốt cuộc là có ý gì?

Tống Dật Hiên lại cười rồi nói: “Từ chức thì từ chức thôi, em nếu như muốn làm, về sau anh mở công ty cho em tự em làm là được rồi.”

Thẩm Hạ Lan vừa nghe, bỗng buồn bực rồi.

“Tống Dật Hiên, anh đây là định tranh bát cơm với tôi sao.”

“Đâu có đâu có, tôi là cảm thấy ấy mà, cô và Ân Tuấn sớm muộn gì cũng phải trở về Hải Thành, công ty du lịch này ở chỗ này cũng không có ai trông coi cho hai người. Cô xem như này có được hay không, tôi góp vốn cho Mẫn Mẫn, để cô ấy quản lý, hai người đợi chia hoa hồng là được, có thể không?”

Lời của Tống Dật Hiên khiến Thẩm Hạ Lan có hơi không biết nên nói thế nào.

Cô quả thật không có tâm sức lo cho công ty du lịch được, nhưng nếu như giao công ty du lịch cho Trương Mẫn, cô lại cảm thấy băn khoăn trong lòng.

“Cậu không trở về Hải Thành sao?”

Diệp Ân Tuấn hỏi thẳng vấn đề Thẩm Hạ Lan muốn hỏi.

Tống Dật Hiên cười rồi nói: “Tôi cô đơn lẻ loi một mình, ở đâu đều như nhau, Tống Hải Đình không phải là còn có một người con trai hay sao? Muốn con trai ở bên cạnh tận hiếu, có thể đi tìm Tống Đình. Không có tôi ở Hải Thành, một nhà ba người bọn họ mới có thể đoàn tụ. Còn mẹ tôi, về sau tôi sẽ tìm một viện điều dưỡng ở đây, rồi đón bà ta tới đây là được rồi. Nơi này phong cảnh không tệ, khí hậu cũng tốt, tôi cảm thấy ở đây an cư cũng khá tốt.”

Thẩm Hạ Lan nghe hiểu được ý tứ của Tống Dật Hiên rồi.

Vì người phụ nữ Trương Mẫn này, anh ta định triệt để ở lại nơi này rồi.

Không biết tại sao, Thẩm Hạ Lan có hơi khó chịu.

“Tống Dật Hiên, Hải Thành mới là gốc của anh.”

“Con người này của tôi cô biết mà, ở Hải Thành tôi sống không vui vẻ, ngược lại ở nơi này, tâm trạng tương đối tốt một chút.

Cho nên không cần khuyên tôi nữa, tôi không phải là trẻ con rồi, tự nhiên biết mình đang làm cái gì. Hạ Lan, Ân Tuấn, chúng ta tự mình trân trọng đi.”

Tống Dật Hiên đột nhiên có hơi thương cảm.

Anh ta nhìn Thẩm Hạ Lan, vẫn là có hơi lưu luyến, nhưng anh ta biết, trọng tâm sau này của mình không còn ở trên người Thẩm Hạ Lan nữa rồi.

Anh ta đã có mục tiêu mới, người phụ nữ mà đời này anh ta muốn giữ lấy cho riêng mình.

Anh ta không nỡ, anh ta buồn bã, thậm chí cũng có một tia tiếc nuối, nhưng Tống Dật Hiên biết, anh và Thẩm Hạ Lan hoàn toàn phải đi trên hai lối rồi.

Trương Mẫn nhìn ánh mắt mà Tống Dật Hiên nhìn Thẩm Hạ Lan, bỗng nhiên có chút đố kỵ.
CHƯƠNG 738: EM MỚI LÀ HIỆN TẠI VÀ TƯƠNG LAI CỦA ANH

“Dật Hiên, vết thương của anh cần tịnh dưỡng, anh vẫn là mau nằm xuống đi.”

Trương Mẫn vội đi tới, đứng ở giữa Tống Dật Hiên và Thẩm Hạ Lan, ngăn cản tầm nhìn của Tống Dật Hiên và Thẩm Hạ Lan.

Tống Dật Hiên biết Trương Mẫn là có địch ý, có điều cô cũng không nói gì, giống như Tống Dật Hiên đã nói, giữa bọn họ có lẽ sau này sẽ khác.

Bọn họ cũng không thể tùy hứng ngồi cùng nhau đùa nháo được nữa. Không phải vì những tình cảm đó không còn nữa, mà là vì mỗi người đều có người mình thật sự yêu, cần phải tránh, cần phải suy nghĩ cho tâm trạng của bọn họ.

Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy khá khó chịu.

Diệp Ân Tuấn kéo cô sát vào lòng mình, dịu dàng nói: “Có phải là không quá thoải mái không? Hay là quá mệt rồi? Ngồi máy bay tới thì em không nghỉ ngơi gì cả, không bằng chúng ta trở về nghỉ ngơi đi.”

738-cuc-cung.jpg


Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Tống Dật Hiên sững ra.

“Có ý gì?”

“Không có gì, tôi nghĩ Diệp tổng là không hy vọng quấy rầy tới chúng ta.”

Trương Mẫn có hơi căng thẳng nhìn Diệp Ân Tuấn.

Cô ta đều luôn phòng bị Thẩm Hạ Lan nói ra cái gì đó, lại không ngờ Diệp Ân Tuấn đã mở miệng.

Ở trong mắt của Trương Mẫn, Diệp Ân Tuấn là một người đàn ông trầm ổn, trầm mặc kiệm lời, bình thường sẽ không nhúng tay vào chuyện của phụ nữ, nhưng những lời của anh lúc này lại khiến Trương Mẫn lo sợ.

Thẩm Hạ Lan nhìn Trương Mẫn, thật sự rất muốn để Tống Dật Hiên biết được bộ mặt thật của Trương Mẫn, nhưng cô vẫn là nhịn xuống.

Tống Dật Hiên đã hãm vào rồi, anh ta thậm chí có thể tha thứ Trương Mẫn có dụng tâm khác, vậy thì cô còn có thể nói cái gì nữa?

Thẩm Hạ Lan nắm chặt tay của Diệp Ân Tuấn, cười nói với Tống Dật Hiên: “Tống Dật Hiên, chúng tôi đi đây, sau này anh phải sống tốt nhé. Tôi thật lòng chúc anh vui vẻ hạnh phúc. Khi quay về Hải Thành, đừng quên nói lời tạm biệt với chúng tôi.”

“Được.”

Tống Dật Hiên cũng nhìn ra sự không nỡ và buồn bã của Thẩm Hạ Lan.

Biết đủ rồi!

Đủ rồi!

Tuy ở trong lòng của Thẩm Hạ Lan, anh ta không có quan trọng bằng Diệp Ân Tuấn, nhưng lúc này, Tống Dật Hiên phát hiện mình ở trong lòng của Thẩm Hạ Lan cũng không phải là không có chỗ, cô quan tâm anh ta, để ý anh ta, tuy không phải là tình yêu, nhưng cũng đủ khiến anh ta vẽ lên một dấu chấm viên mãn cho đoạn tình cảm đơn phương này của mình rồi.

“Tôi cũng chúc phúc cho hai người từ nay về sau không có bệnh tật không có tai họa, vui vẻ một đời.”

“Cảm ơn.”

Diệp Ân Tuấn mỉm cười, mang Thẩm Hạ Lan rời khỏi.

Trương Mẫn và Tống Dật Hiên sau này sẽ như thế nào, bọn họ không biết, nhưng lúc này, bọn họ biết, bọn họ là dư thừa.

Ít nhất ở trong thế giới của Trương Mẫn và Tống Dật Hiên, bọn họ không cần thiết xuất hiện nữa rồi.

Thẩm Hạ Lan theo Diệp Ân Tuấn đi ra khỏi bệnh viện, tâm trạng vẫn rất đè nén.

“Ân Tuấn, trong lòng em khó chịu. Không phải vì Tống Dật Hiên tìm được tình yêu, mà là vì em cảm thấy Trương Mẫn không phải là định mệnh của anh ta, em sợ anh ta…”

“Ai có thể nói ai là định mệnh của ai chứ? Khi chưa thấy được bộ mặt thật của Trương Mẫn, em không phải cũng cảm thấy Trương Mẫn và Tống Dật Hiên rất thích hợp hay sao? Bây giờ cảm thấy không thích hợp, là vì em đã biết một vài chuyện.

Nhưng Tống Dật Hiên cũng biết động cơ không đơn thuần của Trương Mẫn, lại vẫn ở bên cô ta, đây chính là lựa chọn của cậu ta. Hạ Lan, em lo lắng cũng thế, buồn bã cũng vậy, đều không thay đổi được sự thật là Tống Dật Hiên đã yêu Trương Mẫn. Sau này bọn họ sống vui vẻ tự nhiên là tốt, nếu như có một ngày Tống Dật Hiên thật sự bị tổn thương tới mức không còn gì nữa, anh và em cùng chữa thương cho cậu ta. Cậu ta không phải có một mình, đằng sau cậu ta còn có chúng ta. Cậu ta bận lòng vì em, kêu anh đối tốt với em hơn, nói anh nếu như đối với em không tốt thì dùng thân phận anh em mang em đi, nghĩ ngược lại, cậu ta không phải là đang nói với em, em là người thân của cậu ta, là bến tránh gió cuối cùng của cậu ta.”

Những lời này của Diệp Ân Tuấn đã khiến mắt của Thẩm Hạ Lan bỗng chốc đỏ hoe.

“Vậy sao? Là ý này sao?”

“Tin anh, không có ai hiểu Tống Dật Hiên hơn anh, cậu ta nhìn như đã từ bỏ chúng ta, trên thực tế chẳng qua là muốn đi giữ lấy đoạn tình yêu thuộc về riêng mình. Thắng rồi thì rất vui mừng, thua rồi thì cậu ta còn có chúng ta. Chúng ta nên chúc phúc cho cậu ta, nói từ một phương diện khác, cậu ta coi như đã yêu rồi không phải sao?”

Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn, lần đầu tiên cảm thấy anh có tố chất làm thuyết khách.

“Nhưng tâm trạng của em vẫn không tốt thì phải làm sao?”

Thẩm Hạ Lan mím môi hờn dỗi.

Lớn như vậy rồi, còn giận nảy, bản thân cô đều có hơi xấu hổ rồi, Diệp Ân Tuấn lại cười nói: “Hay là anh mời em ăn bữa cơm?”

“Như này còn tạm, em muốn ăn rất rất nhiều thứ. Em còn muốn mua rất nhiều thứ. Đúng rồi, em quên đem phỉ thúy có được từ chỗ Lưu Mạnh cho bọn họ rồi, cũng xem như quà mừng cho bọn họ.”

Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn khẽ lắc đầu.

“Bọn họ có thành hay không còn chưa chắc được đó, đợi khi bọn họ thật sự quyết định kết hôn rồi nói tiếp.”

“Cũng được. Đi thôi, Diệp tổng, chúng ta đi ăn.”

Thẩm Hạ Lan khoác tay của Diệp Ân Tuấn.

Dưới lời khuyên của Diệp Ân Tuấn, tâm trạng của cô hiện nay đã thư thái hơn, dịu dàng dựa vào bên cạnh Diệp Ân Tuấn như chú chim nhỏ quấn người.

Diệp Ân Tuấn phát hiện, chỉ cần Thẩm Hạ Lan vui vẻ thì anh sẽ vui vẻ, loại cảm giác này thật sự rất kỳ diệu, lại khiến anh mừng rỡ.

Hai người đi ăn một bữa thật ngon, sau đó Diệp Ân Tuấn lại cùng Thẩm Hạ Lan đi dạo trong trung tâm thương mại, hào phóng mua sắm một phen.

Tống Dật Hiên từ bảng tin nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn, không khỏi cười rồi nói: “Cô ấy cuối cùng như ý nguyện rồi. Tám năm trước cô ấy khát vọng cuộc sống như vậy, hiện nay cuối cùng cũng toàn tâm toàn ý đợi được người người đàn ông này rồi. Thật hy vọng nụ cười của cô ấy có thể luôn vui vẻ như vậy.”

Trương Mẫn thấy thần sắc trong đáy mắt của Tống Dật Hiên, có hơi đố kỵ đi tới thu điện thoại của anh ta lại.

“Người ta vui vẻ là chuyện của người ta, bắt đầu từ bây giờ, cô ấy không còn là đối tượng mà anh quan tâm nữa rồi. Tống Dật Hiên, anh đã nói, anh là bạn trai của em, ở trước mặt bạn gái của anh đi nhìn người phụ nữ khác thật sự được sao?”

Tống Dật Hiên sững ra, sau đó cười nói: “Em ghen?”

“Em không ngược đãi bản thân đâu, em ghen gì chứ? Chỉ là thấy dáng vẻ thâm tình của anh chướng mắt mà thôi.”

Trương Mẫn để điện thoại lên bàn, cứng miệng không chịu thừa nhận.

Tống Dật Hiên càng cười dữ dội hơn.

“Ghen chính là ghen thôi, có gì mà không thể thừa nhận? Mẫn Mẫn, anh bị thương là vì ai? em còn nghi ngờ anh cái gì? Thẩm Hạ Lan là quá khứ rồi, ngay từ đầu là anh quấn lấy cô ấy, bây giờ cuối cùng cũng buông cô ấy ra rồi, cô ấy vui vẻ còn không kịp đó. Em mới là hiện tại và tương lai của anh.”

Tống Dật Hiên ôm lấy Trương Mẫn.

Trương Mẫn bỗng ngây ra.

“Em cái gì cũng không có, em còn là một cô gái mồ côi, em…”

“Anh hôn nhân tự do, không cần liên hôn, cũng không có ba mẹ chồng khua tay múa chân với em. Ở chỗ anh, em có thể sống với dáng vẻ mà em mong muốn. Mẫn Mẫn, mặc kệ có khó khăn gì, anh đều có thể giải quyết cho em, chỉ hy vọng em đừng lừa anh. Con người này của anh em cũng biết, một khi đã động lòng thì sẽ không dễ thu hồi. Anh có thể cho em bất cứ cái gì em muốn, cho dù là mạng của anh, yêu cầu duy nhất của anh đối với em chính là đừng lừa anh!”

Tống Dật Hiên nhìn Trương Mẫn, nói từng câu từng chữ.

Trương Mẫn bỗng sững ra, sau đó lập tức quay mặt đi.

“Em không có gì lừa anh cả.”

Cô ta cắn môi dưới, thần sắc có hơi rối rắm.

Tống Dật Hiên nhìn cô ta, nhìn hồi lâu, không phải là không thất vọng, anh ta đã cho Trương Mẫn cơ hội rồi, tại sao cô không thẳng thắn với mình chứ?

Chỉ cần cô thẳng thắn, mặc kệ lý do gì, mục đích gì, anh ta đều có thể tha thứ cho cô.

Tại sao không nói chứ?

Tống Dật Hiên gào thét trong lòng, nhưng cũng khó chịu.

Trương Mẫn không dám nhìn vào mắt của Tống Dật Hiên, ngồi lại có hơi không tự tại lắm, vội đứng dậy nói: “Em đi tìm bác sĩ tới khám cho anh.”

Nói xong, cô ta chạy ra ngoài giống như trốn chạy.

Trương Mẫn chạy ra ngoài thì dựa vào tường trên hành lang há miệng thở hổn hển.

Lừa anh sao?

Có thể nói sao?

Nếu như có thể nói thì cô ta sớm đã nói rồi, nhưng bây giờ cô ta có thể làm sao chứ?

Cô ta cũng thích Tống Dật Hiên.

Vào lúc Tống Dật Hiên không màng bản thân bị thương vì cứu cô ta thì cô ta đã yêu anh ta rồi.

Không có người phụ nữ nào có thể kháng cự được sự nhu tình của Tống Dật Hiên nhỉ?

Nhưng mà cô ta…

Trương Mẫn đau lòng bật khóc.

Nước mắt xuôi theo khóe mắt của cô ta mà rơi xuống, cô ta chỉ có thể khóc trong im lặng.

Có một số vết thương, cô ta không thể để người khác nhìn thấy, có một số đau đớn, cô ta chỉ có thể tự mình chịu đựng. Cho dù người đó là người mà cô ta yêu nhất.

Càng là yêu sâu đậm, càng không thể để anh ta phát hiện sự không hoàn mỹ của mình, không thể để anh ta biết mặt tối tăm bẩn thỉu vô sỉ của mình.

Trương Mẫn cắn môi dưới khóc một lúc, lúc này mới lau khô nước mắt, đi về phía phòng làm việc của bác sĩ.

Mặc kệ như thế nào, cô ta sẽ ở lại bên cạnh anh, cô ta sẽ cùng bên anh, mặc kệ thời gian bao lâu, cô ta chỉ muốn ở bên anh.

Tống Dật Hiên há lại dễ chịu?

Anh ta luôn đợi Trương Mẫn thẳng thắn với mình, thậm chí hôm nay đều đã nói tới mức này rồi, cô vẫn không chịu nói.

Là không thể nói, hay là có ẩn tình khác?

Tống Dật Hiên không biết.

Anh ta có thể cảm nhận được sự để tâm mà Trương Mẫn dành cho anh ta, nhưng trong sự để tâm này rốt cuộc có bao nhiêu sự thật lòng?

Tống Dật Hiên là một người rất xem trọng tình cảm, anh ta có thể bỏ ra mười phần thật lòng, không cần đối phương hồi đáp cả mười phần, nhưng ít nhất cần sự chân thành của đối phương.

Giống như Thẩm Hạ Lan vậy, cô không yêu anh ta thì nói không yêu anh ta, không có cho anh ta bất cứ cơ hội nào, nhưng đối với Trương Mẫn, anh ta rốt cuộc phải làm sao đây?

Tống Dật Hiên dựa vào đầu giường, phiền muộn mà châm một điếu thuốc.

Khi Trương Mẫn trở lại thì nhìn thấy Tống Dật Hiên đang hút thuốc.

Cô ta lập tức giật lấy điếu thuốc.

“Anh không cần mạng nữa hay sao? Hay là bị điên rồi? Tình trạng của mình như nào không biết hay sao? Anh vậy mà hút thuốc? Tống Dật Hiên, anh có biết anh đã chảy bao nhiêu máu không? anh có biết trên người anh có bao nhiêu vết thương không? Anh có biết… ưm…”

Lời của Trương Mẫn còn chưa nói xong thì trực tiếp bị Tống Dật Hiên kéo mạnh, lật người đè cô ta lên trên giường, nụ hôn bá đạo lập tức chặn lại.

Cô ta giãy giụa một lát, sau đó thì từ bỏ, hai tay vòng qua cổ của Tống Dật Hiên, từ từ trầm luân.
CHƯƠNG 739: EM KHÔNG CÓ NHÌN NHẦM CHỨ

Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn sau khi đi dạo một lượt ở trung tâm thương mại này, nhìn thấy đằng sau có mấy cái đuôi, hai người đã nhìn nhau cười.

“Anh nói Lưu Mạnh là kiêng kỵ thế lực của anh, hay là cái gì? Tại sao còn có gan bám theo chúng ta?”

Thẩm Hạ Lan có chút hờ hững hỏi.

Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nói: “Ông ta là chê ngày tháng quá mức thanh tịnh.”

Lúc nói chuyện, Diệp Ân Tuấn trực tiếp cầm một quả sầu riêng ở một bên, quăng về phía người đằng sau.

“Aiya!”

Người đàn ông rên một tiếng đầy đau đớn, lập tức nằm xuống.

Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nói: “Trở về nói với Lưu Mạnh, còn đi theo tôi đừng trách tôi không khách khí với ông ta.”

Nói xong, Diệp Ân Tuấn xoay người thì nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đang trả tiền cho ông chủ sạp hoa quả.

“Chú à, xin lỗi, chúng tôi thật sự là không nhịn được, quả sầu riêng này tôi trả cho chú 600 nghìn có được không? Có đủ không?”

Vốn dĩ ông chú của sạp hoa quả còn có hơi tức giận, có điều nhìn thấy Thẩm Hạ Lan chủ động trả tiền, lửa giận cũng biến mất.

“Đủ rồi đủ rồi, không cần 600 nghìn, quả sầu riêng đó không có nặng như vậy.”

“Không sao, chú cầm đi. Chúng tôi mua thêm ít quả da rắn và thanh mai, được chứ?”

Dáng vẻ dễ gần của Thẩm Hạ Lan khiến ông chủ rất là vui vẻ.

“Đương nhiên được, hai người tự chọn.”

“Để anh.”

Diệp Ân Tuấn bước lên một bước, lại bị Thẩm Hạ Lan vỗ vỗ tay nói: “Anh biết sao?”

Anh lập tức sững ra.

Nói tới chọn hoa quả, Diệp Ân Tuấn thật sự không biết.

Ông chủ nhìn dáng vẻ này của anh, cười nói: “Cái này là chọn như này.”

Thẩm Hạ Lan vốn muốn nói không cần rồi, nhưng lại nhìn thấy Diệp Ân Tuấn nghiêm túc nghe, sau đó dựa theo lời ông chủ nói mà đi chọn hoa quả.

Diệp Ân Tuấn của lúc này, cởi bỏ thân phận lão tổng của tập đoàn Hoàn Trí, bình người giống như người đàn ông trong gia đình bình thường.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy lúc này thật sự quá chân thực, cũng quá hạnh phúc.

“Ông chủ, cái này bán như nào?”

Khi Thẩm Hạ Lan đang chiêm ngưỡng Diệp Ân Tuấn, cô đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

Cô bỗng quay đầu thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi tới con ngõ bên kia.

Diệp Ân Tuấn nhanh chóng đi theo.

“Cảm ơn ông chủ. Hạ Lan, trả tiền.”

Diệp Ân Tuấn đã chọn xong hoa quả, vừa xoay người, Thẩm Hạ Lan đã không thấy rồi.

“Hạ Lan? Thẩm Hạ Lan!”

Diệp Ân Tuấn bỗng trở nên lo lắng.

Ông chủ vội nói: “Cậu này, tôi nhìn thấy vợ của cậu đi theo một người phụ nữ vào con ngõ kia.”

“Cảm ơn ông chủ.”

Diệp Ân Tuấn để hoa quả xuống, nhanh chóng chạy về phía mà ông chủ chỉ.

Anh ở chỗ rẽ thì đuổi kịp Thẩm Hạ Lan.

“Hạ Lan, em làm cái gì thế? Không nói một tiếng mà đã chạy mất, anh có biết anh sẽ lo lắng không hả? Thật sự cho rằng mình là nữ thần chiến đấu hay sao?”

Tim của Diệp Ân Tuấn đập thình thịch.

Khoảnh khắc vừa rồi không nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đâu, anh thật sự sắp phát điên rồi.

Thẩm Hạ Lan lại nắm lấy tay của anh, nói: “Em vừa rồi hình như nhìn thấy Trương Linh.”

“Ai?”

“Trương Linh.”

Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn ngẩn ra trong chốc lát mới phản ứng lại Trương Linh là ai.

“Em không có nhìn nhầm chứ?”

“Không thể nhìn nhầm. Là bà ta không sai. Chỉ là bà ta sao lại ở đây?”

Thẩm Hạ Lan nghĩ tới sự kinh sợ của Lam Thần, nghĩ tới sự nghi hoặc của Đường Trình Siêu, nghĩ tới sự mất tích không một lý do của Trương Linh.

Cái chết của Phương Đình, tới nay cũng chưa có kết luận gì.

Lúc đầu vì để cứu Diệp Ân Tuấn, cô đã liều mạng tìm kiếm Trương Linh, nhưng lại không có bất kỳ kết quả gì, hiện nay, Diệp Ân Tuấn đã chữa khỏi rồi, Trương Linh thế mà xuất hiện ở nơi này rồi.

“Người đâu?”

Diệp Ân Tuấn nhìn con ngõ vắng veo, có hơi nghi hoặc hỏi.

Thẩm Hạ Lan lắc đầu nói: “Mất dấu rồi, em chậm có mấy bước thì bà ta đã không thấy đâu nữa rồi. Có điều em dám bảo đảm, bà ta sống ở trong con ngõ này.”

“Em chắc sẽ không phải là muốn tìm từng nhà đấy chứ?”

Diệp Ân Tuấn nhìn dáng vẻ đó của Thẩm Hạ Lan, không khỏi hỏi một câu.

“Lúc đầu em tìm bà ta là vì để chữa bệnh cho anh, hiện nay bệnh của anh cũng khỏi rồi, tìm được bà ta hay không đều không có ý nghĩa gì nữa rồi. Huống hồ Trương Linh lại mất tích, chắc chắn có liên quan với chuyện của nhà họ Phương, trước tiên không nói nhà họ Phương đã xảy ra chuyện gì, người có thể khiến Trương Linh tránh đi không nhiều, anh hy vọng em đừng đưa chân vào vũng nước đục này. Hạ Lan, anh đã không chịu được khi em xảy ra bất cứ chuyện gì nữa rồi em có biết không?”

Diệp Ân Tuấn biết mình nói như này làm như này có lẽ rất ích kỷ, có lẽ Lam Thần luôn muốn tìm được Trương Linh, điều tra nguyên nhân cái chết của Phương Đình, nhưng anh không muốn vì những người khác lại khiến Thẩm Hạ Lan rơi vào nguy hiểm nữa.

Anh bây giờ trở nên vô cùng cẩn thận, vô cùng nhát gan.

Người mà anh kiếp này muốn bảo vệ chỉ có một mình Thẩm Hạ Lan mà thôi.

Thẩm Hạ Lan nghe ra được sự lo lắng của Diệp Ân Tuấn, cũng nhìn thấy sự thấp thỏm của Diệp Ân Tuấn.

Cô đột nhiên cảm thấy mình có lẽ quá tùy ý rồi.

Phải.

Trương Linh đối với bọn họ mà nói đã không quan trọng nữa rồi.

Mặc kệ bà ta tại sao rời khỏi nhà họ Phương, tại sao mất tích trốn ở đây, dường như đều không có liên quan quá lớn tới Thẩm Hạ Lan cô không phải sao?

Thẩm Hạ Lan nắm tay của Diệp Ân Tuấn, mới phát hiện trong lòng bàn tay của anh ướt đẫm mồ hôi.

“Em đồng ý với anh, em không tra nữa, cũng không quản nữa, chúng ta quay lại cầm hoa quả rồi đi. Có điều là bạn, em phải nói tin tức Trương Linh ở đây cho Lam Thần, điểm này anh không phản đối chứ?”

“Sẽ không.”

Diệp Ân Tuấn nghe nói Thẩm Hạ Lan không đuổi theo nữa, lúc này mới yên lòng.

Thẩm Hạ Lan theo Diệp Ân Tuấn xoay người rời khỏi.

Điều cô không biết là vì cái quay người này của cô, đã khiến cô hối tiếc cả đời.

Diệp Ân Tuấn dẫn Thẩm Hạ Lan nhanh chóng quay lại trước sạp hàng của ông chủ, cười tươi nói: “Ông chủ, hoa quả của chúng tôi còn không?”

“Còn.”

Ông chủ đưa túi hoa quả cho Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn.

Thẩm Hạ Lan trả tiền, sau đó cùng Diệp Ân Tuấn rời khỏi nơi này.

Sau khi hai người thư thả đi dạo một hồi, lúc này mới ngồi máy bay trở lại Thôn họ Trương.

Từ đường của nơi này đã sửa xong rồi, công nhân mà Diệp Ân Tuấn thuê cũng tới rồi.

Khi Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Trương Vũ ở đây thì không khỏi khựng lại.

“Cậu không phải là về trường học rồi sao?”

“Phải, về rồi, tôi đã nói với thầy hướng dẫn, tôi xin nghỉ một thời gian. Đây dù sao là quê hương của tôi, tro cốt của ba mẹ tôi cũng ở đây, tôi muốn đích thân nhìn bọn họ sửa chữa từ đường, tôi cũng muốn đích thân làm mới căn nhà cũ của gia đình chúng tôi, như thế, chị nếu như trở về, chúng tôi cũng còn có một căn nhà để ở.”

Trương Vũ cười hi hi nói.

Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Trương Vũ thì nghĩ tới Trương Mẫn.

Cô không khỏi hỏi: “Trương Vũ, cậu biết chị gái cậu những năm này sống như nào không?”

“Chị ấy à, còn không phải là đi làm sao, kiếm được ít tiền đều cho tôi rồi, bản thân không dám ăn không dám mặc. Tôi thật sự hy vọng chị gái suy nghĩ cho bản thân nhiều hơn. Nếu như có thể tìm được một người bạn trai thì tốt rồi.”

Lời của Trương Vũ khiến Thẩm Hạ Lan trầm tư một lát, hỏi: “Nếu như cô ta tìm được bạn trai rồi thì sao?”

“Không thể nào, chị tôi nếu như tìm được bạn trai rồi, chắc chắn sẽ lập tức nói cho tôi biết, đây là điều hai chúng tôi đã nói rõ rồi.”

“Có lẽ cô ta thật sự tìm được rồi, còn chưa kịp nói với cậu?”

“Mợ Diệp, chị không hiểu chị tôi, chị tôi chỉ có một người thân là tôi thôi, nếu như thật sự tìm được bạn trai rồi, chị ấy chắc chắn lập tức nói cho tôi biết.”

Trương Vũ mỉm cười, rút điện thoại ra: “Không tin chị hỏi thử chị tôi thì chị sẽ biết.”

Thẩm Hạ Lan còn chưa kịp ngăn cản thì Trương Vũ đã gọi điện đi rồi.

“Chị, chị có bạn trai chưa?”

Trương Mẫn bỗng sững ra, cầm điện thoại đi ra bên ngoài, khẽ hỏi: “Em sao lại hỏi như vậy? Có phải là nghe thấy ai nói cái gì rồi không?”

“Ai nói gì chứ? Em chỉ là hỏi thử, tuổi của chị cũng không nhỏ nữa, còn không tìm bạn trai thì sẽ trở thành bà cô già, đến lúc đó em còn phải hầu hạ chị, thật không có lợi.”

“Cái thằng nhóc thối tha này, bây giờ chê bai chị rồi? Chị nói cho em biết, cho dù chị cả đời không tìm được bạn trai, em cũng phải nuôi chị tới già có biết không hả?”

Giọng điệu của Trương Mẫn nhẹ nhanh hơn rất nhiều.

“Được được được, nuôi chị tới già, cho nên thì sao? Chị bây giờ vẫn là chưa có bạn trai có phải không?”

Vấn đề của Trương Vũ khiến Trương Mẫn liếc nhìn về phía phòng bệnh, sau đó thấp giọng nói: “Ừm, chưa có bạn trai. Chị nếu như tìm được bạn trai, chắc chắn sẽ lập tức nói cho em biết.”

Thẩm Hạ Lan ở bên cạnh nghe thấy câu trả lời của Trương Mẫn, ánh mắt lập tức tối đi vài phần.

Cô ta rõ ràng đang yêu đương với Tống Dật Hiên, tại sao muốn giấu Trương Vũ?

Trương Vũ lại cái gì cũng không biết, cười rồi nói: “Em nói này bà chị già, chị mau chóng tìm lấy một người đi, mặc kệ đối phương là ai, đối tốt với chị là được.”

“Em đừng quản chuyện của chị, nghe nói trong trường có bạn học nữ thích em, như thế nào? Không có nhìn trúng? Nếu như có, nói với chị, chị sẽ chuẩn bị tiền kết hôn cho em.”

“Chị, đừng quản em. Bản thân em kết hôn thì tự em sẽ kiếm tiền, chị cố gắng chăm sóc tốt bản thân đi. Như này đi, không bằng chúng ta thời gian tới gặp nhau đi, em cũng lâu rồi không được gặp chị rồi.”

Lời của Trương Vũ khiến Trương Mẫn bỗng chốc có hơi căng thẳng.

“Đừng, đừng làm chậm trễ vấn đề học tập của em. Đợi em tốt nghiệp rồi nói sau.”

“Chị, em có thể xin nghỉ, em đã rất rất lâu không có gặp chị rồi, em nhớ chị.”

“Chị cũng nhớ em, có điều gần đây thật sự không tiện, chị bây giờ đi công tác ở bên ngoài, không thể trở về gặp em.”

Trương Mẫn nhanh chóng nói.

Trương Vũ lại không để tâm, nói: “Vậy không sao cả, em có thể đi tìm chị.”

“Tiểu Vũ, chị là đang làm việc, không phải đang chơi, em đừng tới, để đồng nghiệp nhìn thấy sẽ không hay. Em nghe lời chị, em cố gắng học hành, không lâu nữa, đợi chị làm xong việc sẽ tới tìm em có được không?”

“Vậy được.”

Trương Vũ còn đang nói gì đó với Trương Mẫn nữa, có điều Thẩm Hạ Lan lại không nghe nổi nữa.

Trương Mẫn không để Trương Vũ biết sự tồn tại của Tống Dật Hiên, tại sao?

Tống Dật Hiên chưa được sao?

Anh ta có tiền có thế có ngoại hình, Trương Mẫn tại sao không dám để Trương Vũ gặp Tống Dật Hiên?

Thẩm Hạ Lan rất là lo lắng.

Diệp Ân Tuấn kéo Thẩm Hạ Lan tới, thấp giọng nói: “Tin tưởng Tống Dật Hiên, bản thân cậu ta có thể.”

“Nhưng tình cảm sẽ khiến IQ của con người trở thành con số không.”

“Tống Dật Hiên sẽ không. cậu ta có lẽ sẽ tổn thương, nhưng tuyệt đối sẽ không để mình rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục, dù sao cậu ta ngay cả từ đầu đã biết Trương Mẫn tiếp cận mình là có mục đích khác. Tuy nói tình cảm là không thể kìm nén, nhưng anh không tin Tống Dật Hiên một chút phòng bị một chút đường lui cũng sẽ không để lại cho mình. Hạ Lan, bây giờ chúng ta cái gì cũng không làm được, những gì nên làm chúng ta đều làm rồi, thế là được rồi.”

Diệp Ân Tuấn biết Thẩm Hạ Lan lo lắng cho Tống Dật Hiên.

Từ cuộc trò chuyện của Trương Vũ và Trương Mẫn thì thấy, Trương Mẫn thật sự là quá nhiều điểm nghi ngờ, nhưng Tống Dật Hiên đã biết rồi, con đường còn lại phải đi như nào thì phải xem bản thân Tống Dật Hiên rồi.

Thẩm Hạ Lan bỗng dưng có hơi bực bội.

“Thật sự hy vọng Tống Dật Hiên sẽ không chịu tổn thương.”
CHƯƠNG 740: ANH CÁI TÊN ĐIÊN NÀY

Diệp Ân Tuấn có hơi ghen, nhưng anh biết Thẩm Hạ Lan quan tâm Tống Dật Hiên không liên quan tới tình yêu.

“Được rồi, sửa soạn một chút, anh đi thắp hương cho thím Trương.”

Diệp Ân Tuấn vỗ vỗ vai của Thẩm Hạ Lan, xoay người rời đi.

Thẩm Hạ Lan nhìn bóng lưng của Diệp Ân Tuấn, tuy có rất nhiều ân oán với thím Trương, nhưng người chết đèn tắt, cô cũng không muốn tiếp tục không chết không thôi nữa.

Cô về phòng thay một bộ quần áo, đi tới trước mộ của thím Trương.

Diệp Ân Tuấn quỳ ở đó thắp hương.

Thẩm Hạ Lan không biết anh và thím Trương đã nói lời thân mật gì, lúc này cô chỉ là một cô con dâu.

“Em cũng thắp hương cho bà ấy đi.”

Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn có hơi sững ra, lập tức có hơi cảm động.

“Không cần miễn cưỡng bản thân. Anh biết những chuyện mà bà ấy lúc còn sống kia, đã thật sự tổn hại rất lớn đối với em và tụi nhỏ.”

“Anh cũng nói rồi, là lúc còn sống. Bà ấy đã ra đi rồi, hơn nữa trước khi chết đã chữa khỏi cho anh, chữa khỏi cho em, cũng xem như trả hết nợ rồi.”

Thẩm Hạ Lan đi tới thắp một nén hương cho thím Trương.

Cô nhìn bức ảnh trên bia mộ của thím Trương, nghĩ tới cuộc sống hôn nhân trong tám năm qua của mình, không khỏi trân trọng những gì hiện tại đang có.

“Diệp Ân Tuấn, chúng ta về nhà thôi. Em nhớ tụi nhỏ rồi.”

Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy, mặc kệ bất cứ ai, bất cứ chuyện gì, đều không có gì tốt đẹp bằng cả nhà vui vẻ ở bên nhau.

“Được. Chúng ta lát nữa sẽ đi.”

Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan nhìn nhau mỉm cười, mười ngón tay đan lại.

Khi Trương Vũ tìm được bọn họ, Thẩm Hạ Lan đã thu dọn xong đồ đạc.

“Hai người đây là…”

“Trở về Hải Thành, tôi vẫn là câu nói đó, tốt nghiệp rồi, tới Hải Thành tìm tôi. Nể tình người cùng thôn, tôi cho cậu một công việc, có điều cậu phải tự mình có thể nỗ lực giành lấy, nếu không tôi cho dù muốn cho cậu cơ hội cũng không được.”

Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Trương Vũ cảm kích giật đầu.

“Tôi sẽ cố gắng, Diệp tổng.”

“Tạm biệt!”

“Tạm biệt.”

Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đã rời khỏi Thôn họ Trương.

Trước khi lên máy bay, Thẩm Hạ Lan đã ủy thác cho luật sư giao công ty du lịch cho Tống Dật Hiên. Cô vốn dĩ chí không ở đây, hiện nay Tống Dật Hiên muốn một lòng góp vốn cho Trương Mẫn, vậy không bằng dứt khoát tặng luôn cho Tống Dật Hiên là được rồi.”

Thẩm Hạ Lan không phải là một người ủy khuất chính mình.

Cô và Trương Mẫn không phải là người chung đường, tự nhiên sau này cũng không đi cùng nhau được, thay vì trở thành cổ đông của một công ty trong kiểu khó xử như này, còn không bằng trực tiếp tặng đi, không thấy sẽ không vướng mắt.

Đối với cách làm của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn không có ngăn cản.

Khi Tống Dật Hiên nhận được thư ủy thác thì ngẩn ra.

Anh ta không hiểu, Thẩm Hạ Lan khá tán thưởng Trương Mẫn, tại sao vào lúc anh ta đưa ra đề nghị muốn góp vốn vào công ty cho Trương Mẫn thì đem công ty tặng cho anh ta.

Trương Mẫn thấy thư ủy thác trong tay Tống Dật Hiên, có hơi tò mò hỏi: “Chuyện gì thế?”

“Em và Thẩm Hạ Lan làm sao rồi?”

Trương Mẫn lập tức ngây ra, sau đó nhanh chóng cười nói: “Em và Thẩm tổng có thể làm sao chứ? Chúng em khá tốt.”

Tống Dật Hiên nhìn Trương Mẫn, không có nói chuyện, sau đó cất thư chuyển nhượng đi.

“Công ty du lịch của Thẩm Hạ Lan em vẫn là đừng góp vốn nữa, em nếu như thích, anh cho em tiền, em tự mình thành lập một công ty đi. Dù sao hợp tác kinh doanh không dễ làm.”

Lời của Tống Dật Hiên khiến Trương Mẫn ngây ra trong chốc lát, nói: “Em không có gì, làm cái gì cũng được, cũng không nhất định cứ phải làm trong công ty du lịch. Anh không cần quản em, tự em có thể sống bằng sức mình. Em biết, người giống như Thẩm tổng, chắc chắn là không thích hợp tác với loại nhân vật nhỏ như em.”

“Nói linh tinh cái gì thế? Thẩm Hạ Lan không phải là loại người mà em nói.”

Tống Dật Hiên đột nhiên có hơi tức giận.

Anh ta tuy không biết giữa Thẩm Hạ Lan và Trương Mẫn đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghe thấy giọng điệu kỳ quái như này của Trương Mẫn thì anh ta biết không phải là lỗi của Thẩm Hạ Lan.

Lẽ nào là Trương Mẫn đã làm ra chuyện gì quá đáng với Thẩm Hạ Lan?

Tống Dật Hiên nhắm mắt lại, trong đầu xuất hiện hình ảnh Thẩm Hạ Lan và Trương Mẫn cùng ở trong phòng bệnh, nhưng cả quá trình không có nói chuyện với nhau.

Tại anh ta lúc đó không có phát giác.

Thẩm Hạ Lan chắc chắn là đã vô cùng thất vọng với anh ta nhỉ?

Thích một cô gái như này, mà đắc tội với người bạn tốt nhất của mình.

Trương Mẫn thấy Tống Dật Hiên nhắm mắt lại không để ý mình nữa thì lập tức có hơi ủy khuất.

“Anh chỉ biết che chở cho Thẩm Hạ Lan thôi sao?”

Tống Dật Hiên lập tức mở mắt ra.

“Thẩm Hạ Lan? Em không gọi cô ấy là Thẩm tổng rồi sao?”

“Thẩm tổng? Em đã từ chức rồi, em việc gì còn phải gọi cô ta là Thẩm tổng? Tống Dật Hiên, anh bây giờ là bạn trai của em, anh lại tâm tâm niệm niệm trút giận cho Thẩm Hạ Lan, anh không phải là muốn biết em và cô ta bị làm sao hay sao? Cũng không có gì, em chính là nói thẳng với cô ta, bảo cô ta sau này cách xa bạn trai em ra một chút. Em nói như vậy có gì sai sao?”

Lời của Trương Mẫn bỗng chốc khiến lông mày của Tống Dật Hiên nhíu lại.

“Anh thích Thẩm Hạ Lan là chuyện của anh, không có một chút liên quan tới cô ấy. Cô ấy đối với anh căn bản không có loại cảm giác đó.”

“Phải, người ta không thích anh, là anh cứ muốn áp sát, nhưng cô ta vô tội sao? Cô ta biết anh thích cô ta, biết rõ không thể cho anh sự hồi đáp gì, còn cứ quấn lấy anh làm cái gì? Muốn một chân đạp hai thuyền sao? Em cũng thật sự là phục Diệp Ân Tuấn rồi, có một người vợ không thủy chung, lẳng lơ đào hoa như vậy, anh ta còn xem cô ta thành bảo bối. Ai biết cô ta ở bên ngoài có đội nón xanh cho Diệp Ân Tuấn hay không?”

Lời của Trương Mẫn vừa nói xong thì Tống Dật Hiên vung ra một cái tát.

Sau khi đánh xong, Trương Mẫn sững ra, Tống Dật Hiên cũng sững ra.

“Anh không cho phép em sỉ nhục Thẩm Hạ Lan!”

Lòng bàn tay của Tống Dật Hiên đau tê tái, nhưng trái tim của anh ta càng đau hơn.

Trương Mẫn phản ứng lại từ trong cơn bàng hoàng sau khi bị đánh, lạnh lùng nhìn Tống Dật Hiên, đột nhiên giống như phát điên mà đánh vào mặt của Tống Dật Hiên.

“Anh không cho phép? Tống Dật Hiên, em mới là bạn gái của anh! Anh vì người phụ nữ khác vậy mà đánh em? Anh còn có phải là đàn ông hay không?”

Tống Dật Hiên không có tránh, để mặc móng tay của Trương Mẫn cào vào mặt của mình.

Anh ta cũng không ngờ, anh ta vừa rồi quá kích động, sau khi đánh xong thì anh ta đã hối hận rồi, nhưng anh ta lại không thể cho phép ai nói Thẩm Hạ Lan lẳng lơ.

Ông trời biết Thẩm Hạ Lan căn bản cái gì cũng không làm, trong lòng cô chỉ có một mình Diệp Ân Tuấn.

Có điều đứng ở trên lập trường của Trương Mẫn, Tống Dật Hiên lại cảm thấy những gì mình làm thật sự là rất quá đáng.

Trương Mẫn nhìn thấy máu của Tống Dật Hiên chảy máu rồi, lập tức có hơi lo lắng.

“Anh có phải là ngốc không hả? Em đánh anh anh không biết tránh hay sao? Bây giờ đều hỏng mặt rồi, em xem Thẩm Hạ Lan còn thích anh nữa hay không?”

Nói rồi, Trương Mẫn vội vàng lấy nước sát khùng và tăm bông, cẩn thận lôi thuốc cho Tống Dật Hiên.

Nhìn bộ dạng lo lắng của Trương Mẫn, Tống Dật Hiên đột nhiên mỉm cười nói: “Thẩm Hạ Lan vốn dĩ không thích anh, anh hỏng mặt rồi cô ấy cũng sẽ không thích anh. Ngược lại là em, còn sẽ thích anh không?”

“Đầu của anh có bệnh à? Sẽ thích một người đàn ông động tay với em sao?”

Trương Mẫn không khách khí nói.

Tống Dật Hiên nhìn năm dấu tay trên mặt Trương Mẫn, không khỏi có hơi đau lòng.

“Đau không?”

“Phí lời.”

Trương Mẫn đã tránh bàn tay của Tống Dật Hiên, vẫn còn đang giận.

Tống Dật Hiên thở dài một tiếng, nói: “Mẫn Mẫn, anh biết em là vì ghen, anh cũng biết, không có người phụ nữ nào sẽ chấp nhận bạn trai của mình thích người phụ nữ khác, anh đã tận khả năng để quên cô ấy rồi. Thẩm Hạ Lan đối với anh, là sự ấm áp của hồi bé, sự cứu rỗi của lúc trưởng thành, không có cô ấy thì không có anh của hiện nay, ý nghĩa của cô ấy đối với anh không chỉ là người đầu tiên anh yêu và đối phương yêu thầm của anh. Có lẽ em sẽ không hiểu loại cảm giác muốn dốc hết sức nắm lấy mọi thứ của một đứa trẻ cô độc, một đứa trẻ không muốn sống nữa, sau khi nhìn thấy một tia ánh sáng và sự ấm áp. Thẩm Hạ Lan đối với anh, chính là như thế. Cô ấy sạch sẽ, thuần khiết, chung thủy. Cho dù Diệp Ân Tuấn đã từng mù không nhìn thấy cái tốt của cô ấy, nhưng cô ấy vẫn ở nguyên chỗ đó chờ đợi anh ta quay đầu. Trong thế giới của bọn họ không phải là anh có thể đi vào. Cho nên, đừng nói lời không hay về Thẩm Hạ Lan, cũng đừng bôi nhọ cô ấy, sỉ nhục cô ấy, bởi vì em là đang sỉ nhục tín ngưỡng của anh. Chính vì nhìn thấy tình cảm cô ấy dành cho Diệp Ân Tuấn, anh mới tin trên thế giới này còn có tình cảm chỉ dành riêng cho nửa còn lại, anh cũng mới có can đảm đi thử tìm kiếm sự duy nhất của mình. Em hiểu không?”

Trương Mẫn trước giờ chưa từng nghe Tống Dật Hiên nói tới những điều này.

Cô ta đột nhiên có hơi đố kỵ với Thẩm Hạ Lan.

“Cô ta đối với anh đặc biệt như vậy, quan trọng như vậy, anh thật sự có thể quên cô ta và ở bên em sao?”

“Tại sao phải quên chứ? Giá trị từng tồn tại trong cuộc đời của mỗi một người đều không giống nhau. Cô ấy đã từng là ngọn đèn dẫn đường của anh, anh vượt qua những năm tháng tối tắm đó, chào đón mặt trời là em, anh sẽ nắm chặt em, không để em tuột mất khỏi cuộc đời của anh. Cũng như vậy, anh cũng hy vọng anh là mặt trời của em, có chuyện gì em đều có thể nói với anh, anh và em cùng nhau gánh vác.”

Ánh mắt của Tống Dật Hiên vô cùng dịu dàng.

Trương Mẫn nhìn anh ta, trong lòng rất đau khổ.

“Em đi tìm đá chườm mặt, tránh ra ngoài bị người ta nhìn thấy rồi cười cho.”

Trương Mẫn lại muốn rời khỏi, nhưng lại bị Tống Dật Hiên cản lại.

“Em ngồi xuống nghỉ ngơi đi, anh đi lấy cho em. Hôm nay là anh không tốt, không nên động tay với em, sau này sẽ không nữa.

Nhưng anh cũng hy vọng, sau này sẽ không ở trong miệng của em nghe thấy bất kỳ lời vu khống Thẩm Hạ Lan nữa, có được không?”

“Được, anh nói như nào cũng được, mau chóng đi lấy đá đi.”

Trương Mẫn vội vàng quay đầu đi.

Tống Dật Hiên biết cô ta vẫn còn giận, có điều cũng không nói gì mà đi ra ngoài.

Trương Mẫn một mình ngồi ở trên giường bệnh, nghĩ tới những lời Tống Dật Hiên nói vừa rồi, trong lòng rất khó chịu.

Tại sao cô ta không có gặp được Tống Dật Hiên vào khoảng thời gian tốt nhất chứ?

Tại sao người đàn ông cô ta nhìn trúng, trong lòng cứ có một vị trí dành cho Thẩm Hạ Lan chứ?

Tại sao bạn trai của cô ta muốn vì người phụ nữ như Thẩm Hạ Lan mà ra tay đánh cô ta chứ?

Trương Mẫn không ngừng hỏi bản thân vì sao, trong vô thức đã ôm chặt mặt của mình.

Từ bé tới lớn, cô ta không phải là chưa từng bị bắt nạt, cũng không phải là chưa từng bị đánh, nhưng bị bạn trai đánh vẫn là lần đầu tiên.

Trương Mẫn không khỏi có hơi hận.

Đều tại Thẩm Hạ Lan!

Nếu như không có cô, cô ta và Tống Dật Hiên cũng sẽ không cãi nhau.

Một công ty du lịch rách mà thôi, cô còn thật sự cho rằng cô ta thèm sao?

Nếu cô ta không có được, vậy thì ai cũng đừng hòng có được.

Đáy mắt của Trương Mẫn vụt qua một tia độc ác và mưu tính, có điều trước khi Tống Dật Hiên trở lại đã hoàn toàn thu liễm lại rồi.

Cô ta không thể để Tống Dật Hiên nhìn thấy vẻ tà ác của cô ta, tuyệt đối không thể.

“Có đá rồi.”

Tống Dật Hiên cầm đá đi vào.

Lúc Trương Mẫn nhận lấy, Tống Dật Hiên cầm tay của Trương Mẫn, tát một cái vào mặt của mình.

“Á! Tống Dật Hiên, anh điên rồi sao? Anh làm cái gì thế?”

Trương Mẫn chỉ cảm thấy lòng bàn tay tê dại, mà má trái của Tống Dật Hiên đã sưng lên.

“Để em đánh trả lại.”

Tống Dật Hiên cười híp mắt nhìn Trương Mẫn, nước mắt của Trương Mẫn lập tức đã trào ra.

“Anh cái tên điên này!”

Cô ta bỗng đẩy Tống Dật Hiên ra rồi chạy ra ngoài.

Tống Dật Hiên nhìn thấy nước mắt ở đáy mắt của cô ta, mỉm cười hiểu ý. Thiết nghĩ Trương Mẫn chắc là tha thứ cho anh ta rồi.

Mặc kệ nói thế nào, anh ta đánh người là không đúng, anh ta nên cho Trương Mẫn một chút đù đắp mang tính thực tế.

Nghĩ rồi, Tống Dật Hiên mở điện thoại ra xem.

Mà sau khi Trương Mẫn chạy ra khỏi phòng bệnh thì buồn bã không thôi.

Vào lúc này, điện thoại của cô ta bỗng reo lên.

Nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình điện thoại, sắc mặt của Trương Mẫn bỗng chốc trắng bệch.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom