Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 778: CHUYỆN NÀY CŨNG LIÊN QUAN ĐẾN ANH
Tống Dật Hiên hơi sững sờ.
"Bạch Tử Đồng? Cô đến đây làm gì?"
Lúc này Thẩm Hạ Lan mới nhớ ra cái đó.
"Anh đợi em một chút, em lập tức trở về."
Nói xong cô vội vàng chạy về phía Bạch Tử Đồng.
Tống Dật Hiên khẽ nhíu mày, luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản, cũng không có trưng cầu Thẩm Hạ Lan ý kiến, trực tiếp đi theo.
"Tử Đồng, sao rồi? Có kết quả sao?"
Thẩm Hạ Lan mười phần lo lắng hỏi.
Bạch Tử Đồng đưa báo cáo xét nghiệm máu cho Thẩm Hạ Lan.
"Như cô đã nói, thành phần trong máu xác thực có độc mạn tính đã tích tụ lâu dài. Chuyện này không dễ xử lí đâu."
Ngay khi Bạch Tử Đồng nói xong, Tống Dật Hiên đã chạy tới.
"Có chuyện gì không dễ xử lí?"
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Tống Dật Hiên đi đến đây, không khỏi sững sờ.
"Tại sao anh cũng đi đến đây?"
"Mấy người có chuyện gì giấu diếm tôi sao?"
Tống Dật Hiên nhìn Thẩm Hạ Lan, ánh mắt kia quả thực khiến cho Thẩm Hạ Lan không cách nào che giấu.
"Không muốn giấu diếm anh, chỉ là cảm thấy chờ mọi người đến đủ rồi nói."
Thẩm Hạ Lan theo bản năng giấu tờ xét nghiệm đi.
Tống Dật Hiên nhìn thấy Thẩm Hạ Lan như vậy, mặc dù trong lòng thấp thỏm, nhưng mà vẫn khẽ gật đầu.
"Được. Vậy thì tôi chờ một lúc."
Anh ta nhìn Bạch Tử Đồng một chút, sau đó trở về cõng Trương Vũ vào bệnh viện trước.
Lúc này Thẩm Hạ Lan mới thở dài một hơi.
Bạch Tử Đồng nhìn thấy Thẩm Hạ Lan như vậy, thấp giọng hỏi: "Cô vẫn chưa nói với anh ta sao?"
"Chưa tìm được cơ hội, đợi một lúc nữa mọi người đến đông đủ, rồi nói sau. Tống Hải Đình cũng tới, tôi không nói, tôi muốn chờ cảnh sát báo cho bọn họ."
Thẩm Hạ Lan cũng không muốn, nhưng mà những chuyện thật sự không tốt cứ lặp đi lặp lại, gặp người lại nói không phải?
Bạch Tử Đồng vỗ vỗ bờ vai cô thấp giọng nói: "Vất vả cho cô. Chuyện này mặc kệ nói hay không, đều không phải chuyện tốt."
"Ai nói không phải, Tống Dật Hiên vẫn là người thích sĩ diện như vậy, tôi cũng không biết sau khi nói xong anh ta có nổ tung tại chỗ hay không. Lần này chuyện của Trương Mẫn đối với anh ta đã là đả kích rất lớn."
Thẩm Hạ Lan thở dài một hơi.
Bạch Tử Đồng cũng lắc đầu nói: "Các người có quan hệ như vậy, chuyện này cũng chỉ có thể để cô đi nói. Cô nói còn tốt hơn những người khác."
"Chưa chắc, vì Trương Mẫn chết, Tống Dật Hiên suýt chút nữa đã đánh tôi."
Nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Bạch Tử Đồng cũng bàng hoàng
"Không thể nào? Tình cảm của Tống Dật Hiên đối với Trương Mẫn sâu đậm như vậy sao?"
"Cũng chưa chắc là tình yêu, chỉ là Trương Mẫn làm nhiều chuyện vì anh ta như vậy, anh ta cô cũng biết, trọng tình nghĩa, hơn nữa Trương Mẫn cuối cùng còn dùng mạng của mình để anh ta tránh khỏi mối đe dọa này, điều này là chuyện mà đời này Tống Dật Hiên không thể đổi. Có đôi khi, càng lâu, càng cảm thấy trong lòng có áp lực. Trương Mẫn có lẽ chính là kẻ cướp của Tống Dật Hiên."
Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến Bạch Tử Đồng phải gật đầu.
"Đúng vậy, đời này ai cũng có kiếp số. Có lẽ Trương Mẫn chính là kiếp số của Tống Dật Hiên, chờ kiếp số này qua đi, có lẽ sau này sẽ xuôi gió xuôi nước."
"Chỉ mong như vậy."
Thẩm Hạ Lan hít sâu một hơi nói: "Không nói với cô nữa, tô phải đi nhìn Trương Vũ thế nào. Đứa nhỏ này bị Trương Mẫn nhốt ở trong căn hộ, cũng không biết đói bụng mấy ngày. Tôi đã đáp ứng Trương Mẫn, sẽ chăm sóc Trương Vũ thật tốt."
"Được, cô đi đi, cẩn thận một chút, bệnh viện của tôi cũng còn có chút chuyện, đi về trước."
"Được."
Thẩm Hạ Lan tạm biệt Bạch Tử Đồng xong, nhanh chóng đi về phía bệnh viện, sau đó dựa theo chỉ dẫn của Tống Dật Hiên tìm được Tống Dật Hiên cùng Trương Vũ.
"Thế nào rồi?"
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Trương Vũ còn đang được kiểm tra, vội vàng hỏi.
"Không có việc gì lớn, chỉ là có chút mệt mỏi. Nghỉ ngơi một chút, truyền dịch dinh dưỡng sẽ tốt."
Tống Dật Hiên thấp giọng nói.
Khi bọn họ đang nói chuyện, Tống Hải Đình cùng Diệp Ân Tuấn đều đã đi tới, thậm chí sau lưng còn có Tống Đình đi theo.
"Anh ta tới làm gì?"
Thái độ của Tống Dật Hiên không phải rất tốt, nếu như không phải bởi vì có Thẩm Hạ Lan cùng Diệp Ân Tuấn ở đây, đoán chừng Tống Dật Hiên đã sớm đuổi Tống Đình ra ngoài.
Tống Hải Đình nghe thấy Tống Dật Hiên nói như vậy, không khỏi nói: "Nó là em trai con, làm sao không thể đến?"
"Tôi cũng không thừa nhận. Trước kia đã không thừa nhận, hiện tại cũng không thừa nhận, về sau càng sẽ không thừa nhận."
Lời nói của Tống Dật Hiên khiến cho sắc mặc của Tống Hải Đình lập tức trầm xuống.
"Con cái này thằng con bất hiếu, con…"
"Chú Tống, cháu cảm thấy có chuyện gì cũng chờ cháu nói xong thì mọi người nói sau được không?"
Thẩm Hạ Lan kịp thời ngăn cản Tống Hải Đình.
Có lẽ là cố kỵ thân phận của Thẩm Hạ Lan, có lẽ bởi vì Diệp Ân Tuấn vẫn ở đây, Tống Hải Đình lập tức im lặng, mà sắc mặt của Tống Đình cũng dễ nhìn, dù sao bất kể là ai, bị người khác không chào đón cũng khó chịu, hơn nữa anh ta còn có thân phận con riêng.
"Sếp Diệp, mợ chủ, nếu không tôi đi ra bên ngoài chờ."
Tống Đình nói vừa muốn đi ra ngoài, lại bị Thẩm Hạ Lan cản lại.
"Tống Đình, chuyện này cũng có liên quan đến anh, anh vẫn ở lại đây đi, chờ sau khi nghe xong nếu như vẫn muốn rời khỏi, chúng tôi cũng không ngăn anh. Nhưng mà mặc kệ có chuyện gì xảy ra, chúng tôi chẳng qua chỉ cảm thấy anh có quyền được biết, sẽ không bởi vì thân phận của anh mà thay đổi thái độ với anh, điều này anh cũng hiểu chứ?"
Thẩm Hạ Lan thật sự sợ Tống Đình không chịu nổi, hơn nữa cô cũng biết tình cảm của Diệp Ân Tuấn đối với Tống Đình đã nhiều năm như vậy, mặc dù hai người có quan hệ chủ tớ, nhưng mà Thẩm Hạ Lan biết Diệp Ân Tuấn coi anh ta như anh em ruột.
Tống Đình nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, không khỏi ngây người một lúc.
"Liên quan đến tôi sao?"
"Đúng vậy, nghe xong anh sẽ biết."
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn một chút, thấy Diệp Ân Tuấn gật đầu với cô, lúc này mới đưa điện thoại trong tay ra.
"Đoạn thời gian trước tôi trong lúc vô tình phát hiện một chuyện, chuyện này tôi cảm thấy vẫn nên để mọi người biết thì tốt hơn, bởi vì thân phận bây giờ của tôi là cháu ngoại của Lưu Mai, em họ của Tống Dật Hiên, chuyện này cùng có liên quan đến dì Lưu Mai, cho nên tôi vẫn nên nhúng tay can thiệp vào chuyện của nhà họ Tống mấy người."
Thẩm Hạ Lan nói xong nhìn thoáng qua Tống Hải Đình.
Hiển nhiên, Tống Hải Đình hết sức kinh ngạc.
"Cô là cháu gái của Lưu Mai sao? Làm sao có thể? Lưu Mai năm đó chỉ là đứa trẻ được nuôi dưỡng trong gia đình đơn thân, bà ấy cũng chỉ có một mình, lúc ấy mẹ của bà ấy làm thuê ở nhà chúng tôi, tôi biết rõ nhất, mẹ bà ấy đã nói qua, chỉ có một đứa con gái."
Nghe thấy Tống Hải Đình nói như vậy, Thẩm Hạ Lan hơi nghi hoặc một chút, nhưng mà cô cảm thấy Lưu Mai không cần thiết phải lừa gạt mình, lại nói lại những gì Lưu Mai đã nói một lần.
Tống Hải Đình kinh hãi.
"Lưu Mai là đứa trẻ nhà họ Tiêu sao? Sao có thể như thế đây? Cho tới bây giờ tôi cũng không biết, tôi còn tưởng rằng..."
"Ông cho rằng cái gì? Lúc nào ông thật lòng quan tâm tới mẹ tôi? Tôi thậm chí còn hoài nghi, mục đích lúc trước ông cưới mẹ tôi là cái gì? Bà ấy không quyền không thế cũng không có tiền, vẫn là còn gái của người làm thuê trong nhà ông, tại sao ông có thể cưới bà ấy? Nói là chân ái, sau khi cưới một năm thì ông đã ngoại tình, đây là biểu hiện của chân ái sao?"
Lời nói mỉa mai của Tống Dật Hiên khiến Tống Hải Đình có chút bắt không được.
"Chuyện của ba và mẹ con, lúc nào đến phiên con chen miệng vào?"
"Tôi không thể sao? Mẹ tôi đã điên rồi mấy năm? Ông quan tâm được mấy năm? Những năm này mẹ tôi vẫn luôn sống trong mộng tốt đẹp mà ông xây lên không nguyện ý tỉnh lại, ông thì sao? Ông ngược lại còn sống vui vẻ bên người vợ bé. Như vậy ông còn dám nói yêu mẹ tôi sao? Tôi thật sự hi vọng thời gian đảo ngược, lúc kia mẹ tôi thậm chí có thể có lựa chọn khác."
Tống Dật Hiên oán hận nói.
Tống Hải Đình lập tức á khẩu không trả lời được.
Ông ta còn muốn nói gì?
Đã nhiều năm như vậy, ông ta căn bản cũng không đi xem qua Lưu Mai, nếu không phải là bởi vì lo lắng Tống Dật Hiên xảy ra chuyện, có lẽ ông ta cũng không quay về nhìn bà.
Ông ta không phải là không muốn, mà là không dám. Thế nhưng mà ông ta có thểnói những lời này với Tống Dật Hiên như thế nào?
Tống Đình vẫn đứng ở nơi đó, nghe những lời này, không biết mình nên làm cái gì, dứt khoát không phản ứng lại, giống như người gỗ, về phần trong lòng anh ta nghĩ như thế nào, người khác cũng không thể nào biết được.
Tống Dật Hiên nhìn Tống Hải Đình như vậy, còn nghĩ muốn nói mấy câu, lại bị Thẩm Hạ Lan ngăn cản.
"Chuyện trước kia cũng đừng nói lại, tình cảm giữa dì và chú Tống để chính bọn họ quyết định đi, hôm nay muốn nói một chuyện, còn xin mọi người chuẩn bị tâm lý, thật sự là lúc tôi nghe được đã quá khiếp sợ."
Thẩm Hạ Lan nói xong thì mở công năng ghi âm của điện thoại lên, tìm được tệp ở trong đó, sau đó giọng nói của Vu Vĩ cùng Phương Quyên truyền ra.
Tống Hải Đình cùng Phương Quyên sinh sống với nhau nhiều năm như vậy, làm sao có thể không nghe rõ giọng nói của Phương Quyên?
Gần như ngay lúc Phương Quyên nói chuyện, ông thở nín thở lắng nghe, nhưng mà càng nghe sắc mặt càng khó coi.
Sắc mặt c ủa Tống Đình cũng thay đổi.
Anh ta từ kinh ngạc, đến phẫn nộ, đến xấu hổ, sau cùng là cực kì xấu hổ.
Toàn bộ thời gian này tất cả mọi người không nói một lời.
Tống Dật Hiên nắm tay thật chặt đứng một chỗ, nếu như Phương Quyên ở trước mắt, anh ta thật hận không thể đem Phương Quyên chém thành muôn mảnh.
Thật vất vả nghe xong đoạn ghi âm, tất cả mọi người đều trầm mặc, loại trầm mặc này giống như là một núi to vô hình đặt ở lòng của mỗi người, đặc biệt là Tống Hải Đình.
Sắc mặt của ông ta biến ảo khó lường, một lúc đỏ một lúc đen, đương nhiên đã tức giận không nhẹ.
Người phụ nữ sinh sống cùng ông ta nhiều năm như vậy, thậm chí vì bà ta, ngay cả người vợ chân chính ông ta cũng không cần, thế nhưng mà kết quả là, người phụ nữ này lại liên hợp với người ngoài tính toán tài sản của ông ta, thậm chí ước gì ông ta chết sớm.
Mà ông ta toàn tâm toàn ý cảm thấy thật xin lỗi đứa con riêng Tống Đình, thế mà lại không phải con của ông ta!
Ông ta thật sự ngu ngốc!
Làm con rùa nhiều năm như vậy, còn vui vẻ, quả thực khiến cho người khác tức giận phẫn nộ.
Tống Hải Đình nhìn về phía Tống Dật Hiên ngay lập tức.
Lúc này ông ta mới phát giác được chỉ có Tống Dật Hiên mới là con của mình, mới là huyết mạch của ông ta, muốn biết Tống Dật Hiên có thái độ gì với chuyện này, đáng tiếc Tống Dật Hiên cũng không nhìn ông ta.
Tống Dật Hiên nhìn về phía Thẩm Hạ Lan, thấp giọng hỏi: "Lúc trước Bạch Tử Đồng đã đưa cho em cái gì?"
"À là báo cáo xét nghiệm máu của dì. Sau khi tôi có được ghi âm này, đã để cho Bạch Tử Đồng đi làm xét nghiệm cho dì."
"Kết quả như thế nào?"
Đối Tống Dật Hiên mà nói, Phương Quyên cấu kết với ai, ba anh ta có bị đội nón xanh hay không, Tống Đình có phải là anh em ruột của anh ta không những này đều không quan trọng, quan trọng nhất chính là mẹ của anh ta.
Anh ta chỉ hi vọng mẹ của mình bình an, khỏe mạnh là được.
Nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Tống Dật Hiên, Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy mình thật sự tàn nhẫn, mặc dù chuyện này không liên quan gì đến cô, nhưng mà cô vẫn hơi khó chịu khí tiết lộ những chuyện này.
Thẩm Hạ Lan lấy báo cáo xét nghiệm máu từ trong túi ra, do do dự dự đưa cho Tống Dật Hiên.
"Anh vẫn nên tự mình xem đi."
Tống Dật Hiên tiếp nhận phiếu xét nghiệm, sắc mặt lập tức thay đổi.
"Bạch Tử Đồng? Cô đến đây làm gì?"
Lúc này Thẩm Hạ Lan mới nhớ ra cái đó.
"Anh đợi em một chút, em lập tức trở về."
Nói xong cô vội vàng chạy về phía Bạch Tử Đồng.
Tống Dật Hiên khẽ nhíu mày, luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản, cũng không có trưng cầu Thẩm Hạ Lan ý kiến, trực tiếp đi theo.
"Tử Đồng, sao rồi? Có kết quả sao?"
Thẩm Hạ Lan mười phần lo lắng hỏi.
Bạch Tử Đồng đưa báo cáo xét nghiệm máu cho Thẩm Hạ Lan.
"Như cô đã nói, thành phần trong máu xác thực có độc mạn tính đã tích tụ lâu dài. Chuyện này không dễ xử lí đâu."
Ngay khi Bạch Tử Đồng nói xong, Tống Dật Hiên đã chạy tới.
"Có chuyện gì không dễ xử lí?"
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Tống Dật Hiên đi đến đây, không khỏi sững sờ.
"Tại sao anh cũng đi đến đây?"
"Mấy người có chuyện gì giấu diếm tôi sao?"
Tống Dật Hiên nhìn Thẩm Hạ Lan, ánh mắt kia quả thực khiến cho Thẩm Hạ Lan không cách nào che giấu.
"Không muốn giấu diếm anh, chỉ là cảm thấy chờ mọi người đến đủ rồi nói."
Thẩm Hạ Lan theo bản năng giấu tờ xét nghiệm đi.
Tống Dật Hiên nhìn thấy Thẩm Hạ Lan như vậy, mặc dù trong lòng thấp thỏm, nhưng mà vẫn khẽ gật đầu.
"Được. Vậy thì tôi chờ một lúc."
Anh ta nhìn Bạch Tử Đồng một chút, sau đó trở về cõng Trương Vũ vào bệnh viện trước.
Lúc này Thẩm Hạ Lan mới thở dài một hơi.
Bạch Tử Đồng nhìn thấy Thẩm Hạ Lan như vậy, thấp giọng hỏi: "Cô vẫn chưa nói với anh ta sao?"
"Chưa tìm được cơ hội, đợi một lúc nữa mọi người đến đông đủ, rồi nói sau. Tống Hải Đình cũng tới, tôi không nói, tôi muốn chờ cảnh sát báo cho bọn họ."
Thẩm Hạ Lan cũng không muốn, nhưng mà những chuyện thật sự không tốt cứ lặp đi lặp lại, gặp người lại nói không phải?
Bạch Tử Đồng vỗ vỗ bờ vai cô thấp giọng nói: "Vất vả cho cô. Chuyện này mặc kệ nói hay không, đều không phải chuyện tốt."
"Ai nói không phải, Tống Dật Hiên vẫn là người thích sĩ diện như vậy, tôi cũng không biết sau khi nói xong anh ta có nổ tung tại chỗ hay không. Lần này chuyện của Trương Mẫn đối với anh ta đã là đả kích rất lớn."
Thẩm Hạ Lan thở dài một hơi.
Bạch Tử Đồng cũng lắc đầu nói: "Các người có quan hệ như vậy, chuyện này cũng chỉ có thể để cô đi nói. Cô nói còn tốt hơn những người khác."
"Chưa chắc, vì Trương Mẫn chết, Tống Dật Hiên suýt chút nữa đã đánh tôi."
Nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Bạch Tử Đồng cũng bàng hoàng
"Không thể nào? Tình cảm của Tống Dật Hiên đối với Trương Mẫn sâu đậm như vậy sao?"
"Cũng chưa chắc là tình yêu, chỉ là Trương Mẫn làm nhiều chuyện vì anh ta như vậy, anh ta cô cũng biết, trọng tình nghĩa, hơn nữa Trương Mẫn cuối cùng còn dùng mạng của mình để anh ta tránh khỏi mối đe dọa này, điều này là chuyện mà đời này Tống Dật Hiên không thể đổi. Có đôi khi, càng lâu, càng cảm thấy trong lòng có áp lực. Trương Mẫn có lẽ chính là kẻ cướp của Tống Dật Hiên."
Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến Bạch Tử Đồng phải gật đầu.
"Đúng vậy, đời này ai cũng có kiếp số. Có lẽ Trương Mẫn chính là kiếp số của Tống Dật Hiên, chờ kiếp số này qua đi, có lẽ sau này sẽ xuôi gió xuôi nước."
"Chỉ mong như vậy."
Thẩm Hạ Lan hít sâu một hơi nói: "Không nói với cô nữa, tô phải đi nhìn Trương Vũ thế nào. Đứa nhỏ này bị Trương Mẫn nhốt ở trong căn hộ, cũng không biết đói bụng mấy ngày. Tôi đã đáp ứng Trương Mẫn, sẽ chăm sóc Trương Vũ thật tốt."
"Được, cô đi đi, cẩn thận một chút, bệnh viện của tôi cũng còn có chút chuyện, đi về trước."
"Được."
Thẩm Hạ Lan tạm biệt Bạch Tử Đồng xong, nhanh chóng đi về phía bệnh viện, sau đó dựa theo chỉ dẫn của Tống Dật Hiên tìm được Tống Dật Hiên cùng Trương Vũ.
"Thế nào rồi?"
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Trương Vũ còn đang được kiểm tra, vội vàng hỏi.
"Không có việc gì lớn, chỉ là có chút mệt mỏi. Nghỉ ngơi một chút, truyền dịch dinh dưỡng sẽ tốt."
Tống Dật Hiên thấp giọng nói.
Khi bọn họ đang nói chuyện, Tống Hải Đình cùng Diệp Ân Tuấn đều đã đi tới, thậm chí sau lưng còn có Tống Đình đi theo.
"Anh ta tới làm gì?"
Thái độ của Tống Dật Hiên không phải rất tốt, nếu như không phải bởi vì có Thẩm Hạ Lan cùng Diệp Ân Tuấn ở đây, đoán chừng Tống Dật Hiên đã sớm đuổi Tống Đình ra ngoài.
Tống Hải Đình nghe thấy Tống Dật Hiên nói như vậy, không khỏi nói: "Nó là em trai con, làm sao không thể đến?"
"Tôi cũng không thừa nhận. Trước kia đã không thừa nhận, hiện tại cũng không thừa nhận, về sau càng sẽ không thừa nhận."
Lời nói của Tống Dật Hiên khiến cho sắc mặc của Tống Hải Đình lập tức trầm xuống.
"Con cái này thằng con bất hiếu, con…"
"Chú Tống, cháu cảm thấy có chuyện gì cũng chờ cháu nói xong thì mọi người nói sau được không?"
Thẩm Hạ Lan kịp thời ngăn cản Tống Hải Đình.
Có lẽ là cố kỵ thân phận của Thẩm Hạ Lan, có lẽ bởi vì Diệp Ân Tuấn vẫn ở đây, Tống Hải Đình lập tức im lặng, mà sắc mặt của Tống Đình cũng dễ nhìn, dù sao bất kể là ai, bị người khác không chào đón cũng khó chịu, hơn nữa anh ta còn có thân phận con riêng.
"Sếp Diệp, mợ chủ, nếu không tôi đi ra bên ngoài chờ."
Tống Đình nói vừa muốn đi ra ngoài, lại bị Thẩm Hạ Lan cản lại.
"Tống Đình, chuyện này cũng có liên quan đến anh, anh vẫn ở lại đây đi, chờ sau khi nghe xong nếu như vẫn muốn rời khỏi, chúng tôi cũng không ngăn anh. Nhưng mà mặc kệ có chuyện gì xảy ra, chúng tôi chẳng qua chỉ cảm thấy anh có quyền được biết, sẽ không bởi vì thân phận của anh mà thay đổi thái độ với anh, điều này anh cũng hiểu chứ?"
Thẩm Hạ Lan thật sự sợ Tống Đình không chịu nổi, hơn nữa cô cũng biết tình cảm của Diệp Ân Tuấn đối với Tống Đình đã nhiều năm như vậy, mặc dù hai người có quan hệ chủ tớ, nhưng mà Thẩm Hạ Lan biết Diệp Ân Tuấn coi anh ta như anh em ruột.
Tống Đình nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, không khỏi ngây người một lúc.
"Liên quan đến tôi sao?"
"Đúng vậy, nghe xong anh sẽ biết."
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn một chút, thấy Diệp Ân Tuấn gật đầu với cô, lúc này mới đưa điện thoại trong tay ra.
"Đoạn thời gian trước tôi trong lúc vô tình phát hiện một chuyện, chuyện này tôi cảm thấy vẫn nên để mọi người biết thì tốt hơn, bởi vì thân phận bây giờ của tôi là cháu ngoại của Lưu Mai, em họ của Tống Dật Hiên, chuyện này cùng có liên quan đến dì Lưu Mai, cho nên tôi vẫn nên nhúng tay can thiệp vào chuyện của nhà họ Tống mấy người."
Thẩm Hạ Lan nói xong nhìn thoáng qua Tống Hải Đình.
Hiển nhiên, Tống Hải Đình hết sức kinh ngạc.
"Cô là cháu gái của Lưu Mai sao? Làm sao có thể? Lưu Mai năm đó chỉ là đứa trẻ được nuôi dưỡng trong gia đình đơn thân, bà ấy cũng chỉ có một mình, lúc ấy mẹ của bà ấy làm thuê ở nhà chúng tôi, tôi biết rõ nhất, mẹ bà ấy đã nói qua, chỉ có một đứa con gái."
Nghe thấy Tống Hải Đình nói như vậy, Thẩm Hạ Lan hơi nghi hoặc một chút, nhưng mà cô cảm thấy Lưu Mai không cần thiết phải lừa gạt mình, lại nói lại những gì Lưu Mai đã nói một lần.
Tống Hải Đình kinh hãi.
"Lưu Mai là đứa trẻ nhà họ Tiêu sao? Sao có thể như thế đây? Cho tới bây giờ tôi cũng không biết, tôi còn tưởng rằng..."
"Ông cho rằng cái gì? Lúc nào ông thật lòng quan tâm tới mẹ tôi? Tôi thậm chí còn hoài nghi, mục đích lúc trước ông cưới mẹ tôi là cái gì? Bà ấy không quyền không thế cũng không có tiền, vẫn là còn gái của người làm thuê trong nhà ông, tại sao ông có thể cưới bà ấy? Nói là chân ái, sau khi cưới một năm thì ông đã ngoại tình, đây là biểu hiện của chân ái sao?"
Lời nói mỉa mai của Tống Dật Hiên khiến Tống Hải Đình có chút bắt không được.
"Chuyện của ba và mẹ con, lúc nào đến phiên con chen miệng vào?"
"Tôi không thể sao? Mẹ tôi đã điên rồi mấy năm? Ông quan tâm được mấy năm? Những năm này mẹ tôi vẫn luôn sống trong mộng tốt đẹp mà ông xây lên không nguyện ý tỉnh lại, ông thì sao? Ông ngược lại còn sống vui vẻ bên người vợ bé. Như vậy ông còn dám nói yêu mẹ tôi sao? Tôi thật sự hi vọng thời gian đảo ngược, lúc kia mẹ tôi thậm chí có thể có lựa chọn khác."
Tống Dật Hiên oán hận nói.
Tống Hải Đình lập tức á khẩu không trả lời được.
Ông ta còn muốn nói gì?
Đã nhiều năm như vậy, ông ta căn bản cũng không đi xem qua Lưu Mai, nếu không phải là bởi vì lo lắng Tống Dật Hiên xảy ra chuyện, có lẽ ông ta cũng không quay về nhìn bà.
Ông ta không phải là không muốn, mà là không dám. Thế nhưng mà ông ta có thểnói những lời này với Tống Dật Hiên như thế nào?
Tống Đình vẫn đứng ở nơi đó, nghe những lời này, không biết mình nên làm cái gì, dứt khoát không phản ứng lại, giống như người gỗ, về phần trong lòng anh ta nghĩ như thế nào, người khác cũng không thể nào biết được.
Tống Dật Hiên nhìn Tống Hải Đình như vậy, còn nghĩ muốn nói mấy câu, lại bị Thẩm Hạ Lan ngăn cản.
"Chuyện trước kia cũng đừng nói lại, tình cảm giữa dì và chú Tống để chính bọn họ quyết định đi, hôm nay muốn nói một chuyện, còn xin mọi người chuẩn bị tâm lý, thật sự là lúc tôi nghe được đã quá khiếp sợ."
Thẩm Hạ Lan nói xong thì mở công năng ghi âm của điện thoại lên, tìm được tệp ở trong đó, sau đó giọng nói của Vu Vĩ cùng Phương Quyên truyền ra.
Tống Hải Đình cùng Phương Quyên sinh sống với nhau nhiều năm như vậy, làm sao có thể không nghe rõ giọng nói của Phương Quyên?
Gần như ngay lúc Phương Quyên nói chuyện, ông thở nín thở lắng nghe, nhưng mà càng nghe sắc mặt càng khó coi.
Sắc mặt c ủa Tống Đình cũng thay đổi.
Anh ta từ kinh ngạc, đến phẫn nộ, đến xấu hổ, sau cùng là cực kì xấu hổ.
Toàn bộ thời gian này tất cả mọi người không nói một lời.
Tống Dật Hiên nắm tay thật chặt đứng một chỗ, nếu như Phương Quyên ở trước mắt, anh ta thật hận không thể đem Phương Quyên chém thành muôn mảnh.
Thật vất vả nghe xong đoạn ghi âm, tất cả mọi người đều trầm mặc, loại trầm mặc này giống như là một núi to vô hình đặt ở lòng của mỗi người, đặc biệt là Tống Hải Đình.
Sắc mặt của ông ta biến ảo khó lường, một lúc đỏ một lúc đen, đương nhiên đã tức giận không nhẹ.
Người phụ nữ sinh sống cùng ông ta nhiều năm như vậy, thậm chí vì bà ta, ngay cả người vợ chân chính ông ta cũng không cần, thế nhưng mà kết quả là, người phụ nữ này lại liên hợp với người ngoài tính toán tài sản của ông ta, thậm chí ước gì ông ta chết sớm.
Mà ông ta toàn tâm toàn ý cảm thấy thật xin lỗi đứa con riêng Tống Đình, thế mà lại không phải con của ông ta!
Ông ta thật sự ngu ngốc!
Làm con rùa nhiều năm như vậy, còn vui vẻ, quả thực khiến cho người khác tức giận phẫn nộ.
Tống Hải Đình nhìn về phía Tống Dật Hiên ngay lập tức.
Lúc này ông ta mới phát giác được chỉ có Tống Dật Hiên mới là con của mình, mới là huyết mạch của ông ta, muốn biết Tống Dật Hiên có thái độ gì với chuyện này, đáng tiếc Tống Dật Hiên cũng không nhìn ông ta.
Tống Dật Hiên nhìn về phía Thẩm Hạ Lan, thấp giọng hỏi: "Lúc trước Bạch Tử Đồng đã đưa cho em cái gì?"
"À là báo cáo xét nghiệm máu của dì. Sau khi tôi có được ghi âm này, đã để cho Bạch Tử Đồng đi làm xét nghiệm cho dì."
"Kết quả như thế nào?"
Đối Tống Dật Hiên mà nói, Phương Quyên cấu kết với ai, ba anh ta có bị đội nón xanh hay không, Tống Đình có phải là anh em ruột của anh ta không những này đều không quan trọng, quan trọng nhất chính là mẹ của anh ta.
Anh ta chỉ hi vọng mẹ của mình bình an, khỏe mạnh là được.
Nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Tống Dật Hiên, Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy mình thật sự tàn nhẫn, mặc dù chuyện này không liên quan gì đến cô, nhưng mà cô vẫn hơi khó chịu khí tiết lộ những chuyện này.
Thẩm Hạ Lan lấy báo cáo xét nghiệm máu từ trong túi ra, do do dự dự đưa cho Tống Dật Hiên.
"Anh vẫn nên tự mình xem đi."
Tống Dật Hiên tiếp nhận phiếu xét nghiệm, sắc mặt lập tức thay đổi.
Bình luận facebook