Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 831-835
CHƯƠNG 831: THẰNG NHÓC NÀY MUỐN GIẾT ÔNG À
Mọi người xung quanh thoáng sửng sốt.
Khu quân nhân là một nơi như thế nào chứ?
Đó đâu phải là nơi mà những người bình thường có thể tùy tiện ra vào.
Ai đi vào cũng phải thông qua kiểm tra và đăng kí.
Vậy mà Diệp Ân Tuấn lại bảo họ chạy xe vào luôn, làm mọi người cứ tưởng lỗ tai mình có vấn đề hay sao.
“Chủ tịch Diệp, anh nói là chạy thẳng vào khu quân nhân luôn sao? Anh chắc chứ? Đây là khu quân nhân đó! Coi chừng ồn ào lên báo chí là phiền lắm đấy!”
Một người lên tiếng nói, giọng lộ rõ sự bất an.
Diệp Ân Tuấn cười khẩy một tiếng rồi nói: “Báo chí? Tôi đang trông được lên tiêu đề đây! Khu quân nhân thì sao? Khu quân nhân là sẽ có quyền giam lỏng vợ tôi sao? Tôi cố tình muốn cho chính quyền thấy đấy, rốt cuộc là ai cho bọn họ cái quyền được ỷ thế hiếp người như vậy?”
Nói rồi anh lái xe đi ngay.
Những người còn lại dáo dác nhìn nhau.
Ai ỷ thế hiếp người?
Trông Diệp Ân Tuấn lúc này cứ như đang muốn đi gây sự vậy, dáng vẻ lưu manh thổ phỉ của anh thật sự khiến bọ họ cảm thấy có hơi bất an.
“Anh Hoa, chúng ta…”
“Cứ nghe theo chủ tịch Diệp đi, dù sao thì cũng ta cũng là lính của chủ tịch. Đừng quan tâm chuyện họ có thù hằn gì với nhau, chúng ta chỉ việc nghe theo là được rồi.”
Người được gọi là anh Hoa kia lên tiếng cắt ngang câu hỏi của người nọ, sau đó cũng chạy theo sau xe của Diệp Ân Tuấn.
Hai mươi mấy chiếc BMW chạy thẳng đến trước cổng khu quân nhân.
Bảo vệ thấy cảnh này thì thoáng ngây người rồi vội bước lên cản lại.
“Chủ tịch Diệp, xin hãy trình giấy xác nhận ra, đây là…”
“Cút!”
Khuôn mặt của Diệp Ân Tuấn âm u đến sợ, anh không dừng lại mà tông vỡ rào chắn rồi chạy thẳng vào bên trong.
Bảo vệ chưa bao giờ gặp phải những chuyện như vậy, luống cuống lùi về sau rồi ngã bệt xuống đất, nếu cậu ta lui lại muộn một chút thì chắc xe của Diệp Ân Tuấn đã tông thẳng vào người cậu rồi.
Còn chưa kịp đứng dậy thì cậu ta lại thấy từng chiếc siêu xe nối đuôi nhau chạy vào bên trong, không hề dừng lại dù chỉ một giây.
Người bảo vệ vô cùng sợ hãi.
Hôm nay là ngày trực của cậu ta, để xảy ra chuyện như vậy thì toi thật rồi.
Cậu ta vội đứng lên gọi điện báo cho cấp trên và kéo còi cảnh báo.
Trong thoáng chốc tiếng còi đã vang lên khắp khu dân cư, đội quân sự và cảnh sát cũng đã có mặt.
Tất nhiên chuyện lớn như vậy đã dẫn dụ rất nhiều các phóng viên săn tin nhạy bén mò đến.
Chuyện Diệp Ân Tuấn dẫn theo hơn hai mươi chiếc xe xông thẳng vào khu quân nhân lan truyền trên mạng một cách nhanh chóng.
“Ông chủ, không ổn rồi, chủ tịch Diệp dẫn theo hơn hai mươi chiếc xe chạy về phía chúng ta.’ Có người nhanh chân chạy đến báo tin cho ông cụ Tiêu.
Phòng của Thẩm Hạ Lan đang mở cửa sổ, vậy nên cô nghe rõ mồn một những lời người kia nói, Thẩm Hạ Lan sững sờ.
Diệp Ân Tuấn xông vào khu quân nhân?
Sao lại như vậy được?
Chính anh cũng từng là quân nhân, sao có thể không biết quy tắc của khu quân nhân được.
Thẩm Hạ Lan đã từng nghĩ có lẽ Diệp Ân Tuấn sẽ làm giấy đăng ký, và hẳn ông cụ Tiêu sẽ làm khó anh, nhưng dù thế nào thì cô cũng chẳng ngờ được rằng anh sẽ làm nhưng việc nông nổi như vậy.
Ông cụ Tiêu ngây ra một thoáng rồi bật cười ha ha.
“Thằng nhóc này! Đi! Từ đó đến giờ chưa từng có ai dám xông vào khu quân nhân như vậy đâu, cậu ta không sợ sẽ phải ăn mấy viên kẹo đồng à?”
Những lời ông cụ Tiêu nói khiến Thẩm Hạ Lan bỗng thấy vô cùng căng thẳng.
Cô vội mở cửa phòng chạy ra.
“Ông ngoại! Ông không thể làm thế với anh ấy!”
“Quay về phòng đi! Con là tù nhân, từ giờ trở đi con phải biết thân biết phận của mình, đừng quên chuyện ông đã nói với con.”
Ông cụ Tiêu nhìn Thẩm Hạ Lan rồi lắc đầu, sau đó ông sai người đứng gác trước cửa phòng và đưa cô vào trong.
Khương Hiểu cũng được đưa đến bên cạnh Thẩm Hạ Lan.
“Cô chủ, tôi nghe nói chủ tịch Diệp…”
“Khoan đừng nói chuyện.”
Lòng Thẩm Hạ Lan rối như tơ vò.
Sao bây giờ Diệp Ân Tuấn lại liều như vậy chứ? Không biết có gây ra chuyện gì lớn không?
Cô muốn ra ngoài xem Diệp Ân Tuấn và ông cụ Tiêu sẽ làm gì hay nói gì với nhau, nhưng cửa phòng đang có người đứng gác, cô không thể đi ra được.
“Cô chủ, cô làm gì vậy?”
Khương Hiếu thấy Thẩm Hạ Lan định leo xuống từ cửa sổ thì sợ đến nỗi mặt cắt không còn giọt máu.
“Cô chủ à, đừng làm thế mà, phải cẩn thận với cơ thể của mình chứ. Cô hãy nghe tôi nói đi, chủ tịch Diệp đã đến đây rồi, tôi tin rằng dù có ra sao thì anh ấy có thể cứu chúng ta ra ngoài thôi. Cô hãy bình tĩnh đã!”
Khương Hiểu vội túm lấy cánh tay của Thẩm Hạ Lan, nhất quyết không chịu buông ra.
Thẩm Hạ Lan sốt ruột nói: “Tôi ra ngoài nghe thử xem hai người đó nói gì thôi.”
“Dù họ có nói gì thì cô cũng đâu làm gì được đâu. Cô chủ à, cô nghe tôi nói đi, chúng ta cứ chờ ở đây là được rồi, chủ tịch Diệp là người biết suy nghĩ, anh ấy biết mình nên làm gì và không nên làm gì mà. Chẳng lẽ cô không tin chồng của mình sao?”
Nghe thấy Khương Hiểu nói vậy, Thẩm Hạ Lan chợt ngây ra.
Đúng vậy.
Diệp Ân Tuấn là chồng cô mà, lẽ nào cô lại không hiểu anh ấy?
Nhưng vì quá hiểu nên cô mới lo lắng như vậy.
Cô sợ Diệp Ân Tuấn sẽ thật sự đánh nhau với ông cụ Tiêu.
Nói gì thì nói, cô chẳng mong thấy cảnh ai trong hai người họ bị thương cả.
Nhưng mà Khương Hiểu nói cũng phải, cô có thể làm gì được chứ?
Bây giờ cô chỉ là một kẻ đang bị giam cầm, chẳng thể làm gì được.
Thẩm Hạ Lan dần bình tĩnh lại.
Khương Hiểu thấy Thẩm Hạ Lan không nói gì nữa thì vội vàng rót cho cô một ly nước, sau đó an ủi cô: “Cô chủ à, cô cứ yên tâm đi, chắc chắn chủ tịch sẽ đưa chúng ta về nhà thôi.”
Thẩm Hạ Lan không lo rằng Diệp Ân Tuấn sẽ không thể cứu cô ra, huống gì đây chỉ là kế hoạch của ông cụ Tiêu mà thôi, chẳng qua là cô thấy có đôi chút bất an, cũng không rõ vì đâu, chỉ biết trong lòng mình cứ thấp thỏm.
Diệp Ân Tuấn nghênh ngang chạy thẳng đến nhà của ông cụ Tiêu.
Chỗ này hiện đã có cảnh sát vũ trang cầm súng đứng đợi từ trước.
Diệp Ân Tuấn chẳng hề đoái hoài gì tới bọn họ.
“Tôi muốn gặp ông cụ Tiêu.”
Diệp Ân Tuấn nói lớn, giọng anh lạnh tanh.
“Xin lỗi, không có giấy thông hành thì không thể gặp ông Tiêu được, chủ tịch Diệp, mời anh về cho.”
Người nọ vừa mới dứt lời thì Diệp Ân Tuấn đã xông đến tấn công anh ta, chỉ một chiêu đã hạ gục được người nọ, số còn lại đang định nói gì thì đã bị đàn em của Diệp Ân Tuấn xông lên cướp súng, hơn nữa còn bị đè xuống mặt đất.
Diệp Ân Tuấn chẳng thèm nhìn bọn họ lấy một cái, anh đi thẳng vào bên trong.
“Chủ tịch Diệp, cậu làm vậy là xâm nhập gia cư bất hợp pháp. Cậu có biết tội xâm nhập vào nhà riêng của cán bộ về hưu là tội gì không? Dù cậu có là người giàu nhất Hải Thành thì cũng không thể làm vậy được.”
Người đàn ông lúc trước đưa Thẩm Hạ Lan đi vội vàng bước tới cản Diệp Ân Tuấn lại.
Lần này Diệp Ân Tuấn chẳng thèm ừ hử lấy một câu, thẳng tay vứt anh ta ra xa.
Có vài người phóng viên tranh thủ chạy vào được, nhìn thấy Diệp Ân Tuấn ra tay bạo lực như vậy thì vội vàng ấn nút chụp lại, sau đó đăng luôn lên mạng.
Diệp Ân Tuấn không hề biết gì về chuyện đó, anh xông thẳng vào cổng nhà họ Tiêu.
Khi ông cụ Tiêu trông thấy Diệp Ân Tuấn lành lặn đứng trước mặt mình thì khuôn mặt ông tối sầm lại.
Dù sao thì người của ông cũng là lính đã xuất ngũ, vậy mà khi đối mặt với Diệp Ân Tuấn và đàn em của em lại vô dụng như vậy.
“Ông cụ Tiêu, vợ của tôi đâu? Tôi tới đón cô ấy về.”
Diệp Ân Tuấn đi thẳng vào vấn đề, không thèm đoái hoài gì đến thái độ của ông cụ Tiêu.
Ông cụ Tiêu thở phì phì nói: “Cậu xông vào nhà của tôi đánh người của tôi, bây giờ còn mặt dày đòi cháu gái của tôi nữa à?”
“Ông bắt vợ tôi đi, gây sự với phó chủ tịch của tôi, giờ tôi làm vậy cũng là nể mặt rồi, nếu không vì nể ông là cán bộ về hưu thì tôi đánh luôn ông không biết chừng.”
Diệp Ân Tuấn chẳng hề để tâm đến thân phận của ông cụ Tiêu.
Ông cụ Tiêu tức đến run cả người.
“Giỏi lắm, đánh cả tôi sao? Mạnh mồm thật ấy, cậu đánh thử tôi xem! Tôi không tin mình làm lính cả đời rồi mà còn không trị được cậu!”
Ông cụ Tiêu tức giận đứng vụt dậy đi thẳng về phía Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn cũng nghiêm túc cởi áo ra ném đi, trực diện chống trả những đòn tấn công của ông cụ.
Hai người đánh tới đánh lui, mọi người xung quanh nhìn mà hoa cả mắt. Tuy ông cụ Tiêu đã lớn tuổi rồi nhưng vẫn còn rất mạnh mẽ, không hề thua kém thanh niên trai tráng.
Diệp Ân Tuấn cũng rất đáng gờm, đấu với ông cụ Tiêu có vẻ ngang tài ngang sức.
Khi mọi người xung quanh đang vô cùng phấn khởi quan sát thì Diệp Ân Tuấn bỗng túm ông cụ ném qua vai khiến ông ngã xuống đất.
“Ai da!”
Dù sao ông cụ Tiêu cũng đã lớn tuổi, bị Diệp Ân Tuấn nèm xuống đất như vậy ông cảm thấy sống lưng mình như gãy ra vậy.
Diệp Ân Tuấn còn chưa hả giận, anh túm cổ áo lôi ông cụ Tiêu dậy định ném thêm lần nữa, nhưng ông cụ lại mau chóng tránh được khỏi tay anh.
“Thằng nhóc này, muốn đánh chết ông à?”
“Ông không tôn trọng vợ tôi, tại sao tôi phải nể nang ông?”
Nói rồi Diệp Ân Tuấn lại xông đến.
“Dừng tay!”
Lúc này bỗng có một người đàn ông túm lấy cổ Thẩm Hạ Lan kéo cô ra khỏi phòng.
“Ân Tuấn!”
Thẩm Hạ Lan lo lắng quan sát mọi chuyện, cô thấy tim mình đập nhanh như trống bỏi.
Diệp Ân Tuấn ném ông ngoại của cô ngã xuống đất sao?
Hơn nữa trông anh còn có vẻ muốn đấu đến cùng nữa.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy hơi buồn rầu.
Cô không biết sau này mình phải làm sao đây.
Vào giây phút trông thấy Thẩm Hạ Lan, vẻ u ám phẫn nộ của Diệp Ân Tuấn đã hoàn toàn tan biến, nhưng khi thấy rõ tình cảnh hiện giờ của cô thì cơn giận dữ lại tuôn trào trong anh.
“Buông cô ấy ra!”
Trông anh vô cùng đáng sợ, nhưng người đàn ông kia vẫn cứ thờ ơ.
“Chủ tịch Diệp, tôi thừa nhận là anh rất mạnh, cũng biết những người anh dẫn đến đây hôm nay toàn là cao thủ, chúng tôi không thể đánh lại anh, nhưng tôi tin chắc rằng dù anh có nhanh nhẹn đến cỡ nào thì cũng không thể nhanh hơn tay của tôi được. Anh nhìn cho kỹ đi, xem ngón tay của tôi đang đặt ở đâu, nếu anh còn dám hỗn xược với ông chủ thì tôi sẽ bẻ đứt cổ vợ anh, cùng lắm thì đổi một mạng lấy một mạng thôi, nếu không tin thì anh cứ thử xem.”
Nghe người nọ nói vậy, ánh mắt của Diệp Ân Tuấn chợt trở nên lạnh tanh.
“Nếu anh dám động vào một sợi tóc của cô ấy tôi sẽ khiến anh phải hối hận vì đã sinh ra trên đời này.”
Thấy Diệp Ân Tuấn đã nổi giận thật sự, Thẩm Hạ Lan quay qua nhìn ông cụ Tiêu, ánh mắt nài nỉ, rất rõ ràng là nếu ông cụ Tiêu không chịu đứng ra thì cô sẽ mặc kệ kế hoạch quan trọng gì đấy của ông luôn.
Ông cụ Tiêu vô cùng tức tối.
Ông bị người ta vật ngã đến bây giờ lưng đang còn hơi đau, thế mà phải để tâm đến thái độ của thằng nhóc này nữa chứ, sao lại kỳ cục vậy?
Quan trọng là ông không tin Diệp Ân Tuấn không biết mối quan hệ giữa ông và Thẩm Hạ Lan.
Đã biết ông là ông ngoại của cô mà còn dám mạnh bạo như vậy, đúng là lố bịch mà!
Nhưng rồi nghĩ đến kế hoạch quan trọng của mình, ông cụ Tiêu chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
“Diệp Ân Tuấn, chỉ cần cậu chịu đồng ý với điều kiện của tôi thì tôi sẽ để Thẩm Hạ Lan về nhà với cậu, nếu không thì con bé sẽ phải ở lại nhà họ Tiêu này cả đời.”
“Điều kiện gì?”
Diệp Ân Tuấn nhìn người đàn ông đang túm lấy Thẩm Hạ Lan chòng chọc, nếu có thể giết người bằng ánh mắt thì chắc giờ anh ta đã biến thành một đống thịt vụn.
Ông cụ Tiêu bỗng nói: “Ai cha, quên mất, hình như hồi nãy Hạ Lan bị động thai thì phải, còn chảy máu nữa, giờ lại sợ hãi như vậy, không biết… Ôi …”
Còn chưa dứt lời thì Diệp Ân Tuấn đã cầm một con dao quân dụng kề sát cổ ông.
CHƯƠNG 832: TÔI SỢ CHỒNG TÔI VỀ CHẶT TAY ANH
“Chảy máu?”
Diệp Ân Tuấn gằn từng chữ hỏi, trong giọng nói mang theo khí lạnh dường như có thể đông cứng một người.
Thẩm Hạ Lan sợ đổ mồ hôi lạnh.
“Ân Tuấn, đừng!”
Cô thật sự cảm thấy ông cụ Tiêu đang tìm đường chết.
“Ông ngoại, ông đừng làm rộn chuyện lên nữa!”
Thẩm Hạ Lan thật sự sợ Diệp Ân Tuấn với tính tình liều mạng sẽ ông cụ Tiêu bị thương.
Thanh dao găm lạnh băng kề dưới cằm ông, ông cụ Tiêu lại có chút vui mừng.
“Xem ra cậu mạnh hơn ba vợ của cậu rất nhiều. Nể tình cậu để ý đến cháu ngoại của tôi nhiều đến thế, tôi không đùa cậu nữa.
Con bé rất khỏe, không có chuyện gì hết, chỉ cần cậu đi rút đơn thưa kiện Phương Thiến về, tôi sẽ cho con bé về nhà với cậu, nếu không, vẫn là câu nói đó, tôi sẽ để con bé ở lại đây sống cùng với ông già này cả đời. Tôi cũng không tin lần sau cậu còn dám xông vào lần nữa.”
Diệp Ân Tuấn nhíu chặt mày khi nghe thấy ông cụ Tiêu nói.
“Ông muốn tôi thả Phương Thiến ra?”
“Đúng vậy. Cậu còn trẻ mà đã bị lãng tai rồi sao?”
Ông cụ Tiêu thấy eo vẫn còn đau âm ỉ, bây giờ cằm còn bị người ta kề dao uy hiếp, giọng điệu chẳng tốt lành gì.
Diệp Ân Tuấn híp mắt lại, lại nhìn Thẩm Hạ Lan, thấy ông cụ Tiêu cũng không bảo người ta đóng cửa, người bên ngoài đều nhìn thấy rõ tất cả mọi chuyện, nhưng chắc người bên ngoài sẽ không nghe rõ được cuộc nói chuyện này.
Đây là đâu?
Đây là đại viện quân đội!
Cho dù anh dẫn người xông vào, phóng viên và người nhiều chuyện cũng không thể nào đi theo vào nhiều đến thế.
Diệp Ân Tuấn sống đến bây giờ, tuy không thể nói là cực kỳ khôn khéo, nhưng vẫn có thể hiểu được một số việc, lại thấy Thẩm Hạ Lan vô cùng khỏe mạnh, tuy người đàn ông kia bóp cổ họng Thẩm Hạ Lan, nhưng cũng không bóp quá mạnh. Anh đã đoán đươc điều gì rồi.
“Được, còn không phải chỉ là Phương Thiến thôi sao? Tôi thả là được, nhưng tôi muốn dẫn Hạ Lan đi trước.”
“Cái này thì không được, nếu cậu dẫn con bé đi rồi không chịu đồng ý với tôi thì tôi phải làm sao đây? Tôi tốn rất nhiều công sức mới có thể bắt con bé ra, cũng không thể kiếm củi ba năm đốt trong một giờ được. Diệp Ân Tuấn, khi nào cậu làm xong chuyện này thì tôi sẽ thả người.”
Mắt Diệp Ân Tuấn lại lạnh hơn khi nghe thấy ông cụ Tiêu nói.
“Nếu vợ của tôi rớt mất miếng thịt nào ở chỗ của ông, tôi sẽ không để yên cho ông đâu.”
Cuộc đời ông cụ Tiêu không bị uy hiếp bao nhiêu làn, cho dù là người nhà họ Hoắc khi xưa cũng không dám ăn nói với ông như thế, không ngờ Diệp Ân Tuấn lai dám nói với ông những lời này.
Ông giận muốn chết, quay đầu nói với Thẩm Hạ Lan: “Con nhìn thằng cháu rể tốt con tìm kìa, còn không chịu biến về phòng đi?!”
“Ông ngoại!”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy cô là người vô tội nhất.
Cô không có bảo ông ngoại tự tìm đường chết như thế.
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan, trong mắt mang theo chút dịu dàng.
“Ở yên ở đây đợi, chờ anh đón em về.”
“Được, sắp xếp cho Tử Thất giúp em. Đúng rồi, Tống Đình sao rồi?”
Thẩm Hạ Lan nhớ đến chuyện này vội vàng hỏi.
“Không sao, trên đầu bị trầy một chút, nghỉ ngơi vài hôm là được, anh sẽ chăm sóc tốt cho Tử Thất, em yên tâm đi. Chờ anh, không lâu nữa anh sẽ về.”
Diệp Ân Tuấn nói xong, xoay người nhìn ông cụ Tiêu, lạnh lùng nói: “Chăm sóc vợ của tôi cho tốt, tôi lập tức về ngay.”
“Làm chuyện đó xong trước rồi lại nói.”
Ông cụ Tiêu lập tức phất tay, Diệp Ân Tuấn mới thu dao găm về.
Anh lại nhìn Thẩm Hạ Lan, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan có hơi khổ sở.
“Ân Tuấn, nếu anh khó xử thì không cần làm, không cần vì em…”
“Vì em, cho dù phải đối địch với cả thế giới thì anh cũng sẵn lòng.”
Diệp Ân Tuấn không quay đầu lại, nhưng những lời này lại trôi nổi trong không khí, làm Thẩm Hạ Lan lập tức đỏ vành mắt.
Cô không biết Diệp Ân Tuấn cố ý nói nhưng lời này cho người khác nghe thấy, hay là tự nói với chính anh, cô chỉ biết bây giờ trong lòng cô đang sông cuộn biển gầm, có thứ tình cảm gì đó đang lên men, đang lan rộng, tràn ngập trái tim cô, ấm áp, nóng cháy.
“Ra vẻ! Ai mà không nói được mấy lời dễ nghe, chờ cậu làm việc mới biết là thật hay giả.”
Ông cụ Tiêu khinh thường phản bác.
Thẩm Hạ Lan không có phản ứng, nhìn Diệp Ân Tuấn biến mất trước của nhà họ Tiêu, cô khẽ nói: “Ông ngoại, người ta không phải là đồ ngu, ông làm thế hình như hơi rõ ràng quá rồi đúng không?”
“Không sao, dù sao ông đạt được mục đích là được rồi. Con về nghỉ ngơi đi, đúng rồi, ông nghe nói con tham dự cuộc thi thiết kế gì đúng không? Không còn bao nhiêu thời gian, sắp đấu vòng loại, trong khoảng thời gian này con ở chỗ ông, tĩnh tâm hoàn thành tốt tác phẩm thiết kế của con đi, ông đã kêu người mang máy tính của con về, con về phòng làm việc đi, nhớ kỹ, phải chú ý kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi.”
Thẩm Hạ Lan hơi ngẩn ra khi nghe ông cụ Tiêu nói.
“Ông ngoại, ý của ông là bảo con ở lại nơi này trong một khoảng thời gian sao?”
“Sao lại không được? Ông là một ông già cô đơn góa vợ, con không sống cùng ông à?”
Ông cụ Tiêu nói một cách hùng hồn, lại chọc Thẩm Hạ Lan tức đến phát cười.
“Ân Tuấn sẽ về nhanh thôi, tính tình của anh ấy…”
“Nó có nóng nảy đến cỡ nào thì không phải chỉ cần con nói một câu là tắt lửa ngay sao? Con muốn ở lại đây sống chung với ông, nó dám không đồng ý à?”
“Nhưng mà con cũng chưa nói là muốn ở lại mà!”
Thẩm Hạ Lan không hề nể mặt ông.
Ông cụ Tiêu ngang ngược nói: “Ông mặc kệ, dù sao đây là nhà của ông, ông quyết định”
Thấy ông cụ Tiêu chơi xấu như thế, Thẩm Hạ Lan lập tức cạn lời.
“Nếu ông không sợ Diệp Ân Tuấn phá banh nhà ông thì ông cứ tiếp tục ngang ngược đi.”
Nói xong, cô đẩy người đàn ông bên cạnh ra, lạnh lùng nói: “Tốt nhất anh nên đi tìm chỗ trốn đi, tôi sợ chồng tôi về chặt tay anh đó.”
Nói xong, cô lập tức đứng dậy đi vào phòng.
Người đàn ông hơi xấu hổ.
Ông cụ Tiêu lại vuốt cằm nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.
“Con bé này nói không sai, cậu nên tìm chỗ trốn, chờ thằng ranh Diệp Ân Tuấn kia bớt giận rồi lại quay về.”
“Gia chủ, tôi…”
“Ui da, cái eo già của tôi!”
Ông cụ Tiêu không nghe đối phương giải thích, đè eo về phòng của ông.
Lúc Diệp Ân Tuấn đi ra ngoài, thấy có rất nhiều người bao vây ở xung quanh, anh lạnh lùng nói: “Tản ra hết đi! Vây quanh ở đây làm chi? Không biết đây là đâu sao? Lúc nãy có phần tử khủng bố xông vào nhà ông cụ Tiêu, thời gian khẩn cấp, tôi không kịp đưa giấy tờ thông hành, cho nên lập tức xông vào. Mấy người không biết thì đừng có viết lung tung, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
Tuy Diệp Ân Tuấn nói thế, nhưng không ai tin.
Đúng lúc này, Tô Nam cầm giấy thông hành đi đến.
“Đã phê duyệt giấy thông hành rồi.”
Tô Nam chớp mắt nhìn Diệp Ân Tuấn, đưa giấy thông hành cho Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn không nói thêm câu nào, ném giấy thông hành cho tên lính đứng canh ở bên cạnh, anh lại dẫn theo người của anh lái xe đi ra ngoài giống như lúc đến.
Những người khác thấy Diệp Ân Tuấn đã đi rồi, bọn họ đương nhiên không dám ở lại nơi này, tất cả đều lui ra ngoài, nhưng chuyện xảy ra ở nơi này vẫn bị truyền ra ngoài.
Diệp Ân Tuấn đi rồi, Thẩm Hạ Lan cũng quay về phòng, cô biết hiệu quả mà ông cụ Tiêu muốn đã đạt được, nhưng cô lại không biết cuối cùng sẽ đạt đến hiệu quả ì.
Cũng không biết Diệp Ân Tuấn có nhận ra hay không?
Thẩm Hạ Lan có hơi lo lắng.
Khương Hiểu đưa một ít thức ăn cho Thẩm Hạ Lan, hơi tức giận nói: “Bà chủ, ông cụ Tiêu kia thật sự là ông ngoại của cô sao?
Sao lại ngang ngược như thế? Tôi nói tôi nấu cơm dinh dưỡng cho cô, ông ta lại nhất quyết bắt tôi phải nấu cơm trưa cho ông ta luôn, tôi đâu phải bảo mẫu nhà họ đâu chứ.”
Thẩm Hạ Lan hơi khựng lại, sau đó cười nói: “Có sao đâu, bây giờ chúng ta là con tin của ông ấy mà.”
“Tôi nghe nói, tổng giám đốc Diệp cực kỳ khí phách oai phong, nếu không phải sợ người ta làm cô bị thường, bây giờ tổng giám đốc Diệp đã đón cô về nhà từ lâu rồi. Ông cụ này cũng thật là, uống công sống lâu như thế, lại đối xử hà khắc với cháu ngoại ruột như vậy.”
Khương Hiểu lải nhải, rõ ràng rất không hài lòng đối với ông cụ Tiêu.
Suy nghĩ của Thẩm Hạ Lan lại bay đến một nơi khác.
Diệp Ân Tuấn thông minh như thế, chắc cũng đã nhìn rõ sự sắp xếp của ông ngoại đúng không? Tống đình cũng không có việc gì, chỉ là không nhìn thấy Lam Tử Thất, nhưng bây giờ người cô đang nghĩ đến là Tiêu Ái.”
Bây giờ bà đang làm gì thế?
Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan không ngồi yên được nữa.
Cô đột nhiên đứng bật dậy, làm Khương Hiểu hoảng sợ.
“Bà chủ, cô làm sao thế?”
“Tôi đi tìm ông ngoại.”
Thẩm Hạ Lan nói xong lập tức ra khỏi phòng.
Khương Hiểu sợ Thẩm Hạ Lan xảy ra chuyện gì, có hơi sợ hãi, vẫn đi theo sau Thẩm Hạ Lan bước ra ngoài.
Ông cụ Tiêu đang gọi điện thoại, thấy Thẩm Hạ Lan chạy đến, vội vàng nói: “Để lát nữa nói sau, bên tôi có khách.”
Khác?
Thẩm Hạ Lan nhíu mày.
Bọn họ không phải là người thân sao?
Sao lại thành khách rồi?
Ông cụ Tiêu đang gọi điện thoại cho ai?
Không lẽ người sắp xếp mọi chuyện không phải ông cụ Tiêu? Còn có người khác sao?
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng động não.
“Sao vậy? Không lo nghỉ ngơi cho tốt, ra ngoài này làm gì? Máy tính của con sẽ đến nhanh thôi, đừng có vội. Ông hỏi thăm rồi, lần đấu vòng loại này trên cơ bản là không thành vấn đề đối với con, trình độ của bọn họ kém xa con.”
“Ông ngoại, con muốn gặp mẹ của con. Ngay bây giờ, lập tức, lập tức.”
Thẩm Hạ Lan ngắt lời ông cụ Tiêu, đưa ra yêu cầu làm ông cụ Tiêu hơi khựng lại, sắc mặt có hơi khó coi.
“Đợi sau khi xong chuyện này rồi ông sẽ cho con gặp mẹ.”
“Con nói, con muốn gặp mẹ ngay bây giờ, cho dù con không thể bay sang đó, con cũng có thể gọi video với mẹ mà đúng không? Con chỉ muốn biết bây giờ mẹ như thế nào, sống có tốt không.”
Ông cụ Tiêu cực kỳ ghét cái tính cố chấp của Thẩm Hạ Lan.
“Mẹ con là con gái của ông, ông có thể làm gì mẹ con chứ? Ngoại trừ việc hạn chế không cho mẹ con đi ra ngoài, mọi thứ còn lại đều rất tốt, con cứ yên tâm đi, bây giờ vẫn chưa đến lúc để hai mẹ con con gặp nhau.”
“Đến khi nào mới là lúc để con và mẹ gặp nhau chứ? Ông ngoại, con chỉ muốn biết, ông giam lỏng mẹ con, Trương Linh ở đó làm gì? Bà ta là bác sĩ, không phải bảo mẫu, đừng nói là ông lại nói với con là bà ta ở bên cạnh mẹ con là để chăm sóc mẹ con đó nha?”
Đây là vấn đề mà Thẩm Hạ Lan nghĩ mãi cũng kkhông ra.
Nếu ông cụ Tiêu muốn tìm người chăm sóc Tiêu Ái, tìm đại bất cứ bảo mẫu nào cũng được, tại sao cứ nhất quyết phải là Trương Linh?
Lúc trước Trương Linh đến nhà họ Phương để khám bệnh cho Phương Đình, nhưng Phương Đình lại bị người ta hại chết, Trương Linh lại mất tích một cách ly kỳ, rồi lại xuất hiện ở nơi Tiêu Ái bị giam lỏng, giữa những chuyện này không lẽ không có bất cứ mối liên hệ nào hay sao?
Thẩm Hạ Lan nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy không thích hợp, hôm nay cô nhất định phải nói chuyện rõ ràng với ông cụ Tiêu, nếu không cô không thể nào yên tâm được.
Ông cụ Tiêu nghe thấy câu hỏi của Thẩm Hạ Lan xong, đột nhiên thay đổi sắc mặt.
CHƯƠNG 833: SAO BÀ LẠI NHẪN TÂM ĐẾN THẾ
“Có một số việc con nên biết thì tự nhiên sẽ để con biết, con không nên biết thì tốt nhất đừng hỏi. Bây giờ con ngoan ngoãn về phòng nghiên cứu tác phẩm dự thi của con đi, đây mới là việc bây giờ con nên làm.”
Ông cụ Tiêu rõ ràng lãng tránh vấn đề này.
Thẩm Hạ Lan lại càng nghi ngơ hơn.
“Có phải mẹ con đã xảy ra chuyện gì rồi không? Hay là mẹ con bị bệnh gì? Con hiểu rất rõ y thuật của Trương Linh, không phải ai bà ta cũng sẽ khám, con đoán chắc là ông đã dùng quyền uy của ông cưỡng ép bắt bà ấy ở lại bên cạnh mẹ của con đúng không? Rốt cuộc mẹ con bị làm ssao thế? Ông trả lời thật cho con có được không?”
Thẩm Hạ Lan sốt ruột kéo cổ tay ông cụ Tiêu, rưng rưng nước mắt giống như một đứa bé.
Trong lòng ông cụ Tiêu rất hụt hẫng.
“Ông nói rồi, bây giờ con đừng hỏi gì cả, đừng…”
“Nếu ông không nnói cho con, con lập tức chết cho ông xem, con cũng không tin, Diệp Ân Tuấn biết con gặp chuyện ở chỗ của ông thì sẽ còn tiếp tục diễn kịch với ông nữa.
Ông cụ Tiêu hoảng sợ khi nghe Thẩm Hạ Lan nói.
“Con dám!”
“Ông cứ thử đi!”
Thẩm Hạ Lan mà cứng đầu thì đúng là giống hệt Tiêu Ái.
Ông cụ Tiêu tức giận trừng mắt, nhưng Thẩm Hạ Lan không thèm sợ.
Cuối cùng ông cụ Tiêu cũng thua cuộc.
“Ông nói với con cũng không có tác dụng gì, bây giờ con không sang đó được.”
“Ít nhất ông cho con biết mẹ con làm sao được không? Còn có có thể video call với mẹ!”
Trong lòng Thẩm Hạ Lan càng ngày càng cảm thấy bất an.
Ông cụ Tiêu thở dài, sau đó ngồi xuống ghế.
Ông nhìn Thẩm Hạ Lan đứng đối diện, nhìn gương mặt của cô, tuy biết gương mặt này không phải là gương mặt lúc đầu của cô, nhưng đôi mắt kia vẫn làm ông có chút cảm giác quen thuộc.
“Ngồi xuống đi, ông sợ lát nữa con quá kích động, đừng động thai. Cái cô kia, cô đi sắc thuốc an thai đi, trong nhà có đủ hết đó.”
Ông cụ Tiêu không gọi thẳng tên của Khương Hiểu, nhưng lúc này Khương Hiểu cũng không rảnh lo chuyện này, cô cũng nhận ra, những lời ông cụ Tiêu sắp nói có khả năng sẽ là một đả kích lớn đối với Thẩm Hạ Lan.
“Bà chủ, tôi…”
Khương Hiểu do dự nhìn Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan vuốt bụng, cô biết, một khi là chuyện liên quan đến Tiêu Ái và người nhà, có lẽ cô rất khó giữ bình tĩnh nghe ông cụ Tiêu nói hết.
Nghĩ đến đây, cô gật đầu nhìn Khương Hiểu nói: “Đi đi, có lẽ tôi sẽ cần một chén thuốc dưỡng thai.”
“Được, bà chủ, bà đừng kích dộng. Có một số việc không phải con người có thể khống chế được, chỉ cần bản thân cố gắng, không thẹn với lòng là được.”
Khương Hiểu không biết hai người bọn họ muốn nói gì, nhưng cô vẫn có thể an ủi Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan thấy trong lòng rất ấm áp, nhẹ nhàng gật đầu.
Sau khi Khương Hiểu đi ra ngoài, lúc trong phòng chỉ còn lại ông cụ Tiêu và Thẩm Hạ Lan, Thẩm Hạ Lan khẽ nói: “Ông ngoại nhất định đừng có nói với con là ông đã làm mẹ của con chịu khổ đó.”
“Haizz!”
Ông cụ Tiêu thở dài, nhìn Thẩm Hạ Lan ở trước mặt, nhìn vẻ mong chờ dưới đáy mắt cô, đau lòng nói: “Chuyện này là do ông không tính toán đầy đủ.”
“Có liên quan đến ông sao?”
“Xem như vậy. Lúc trước khi mẹ con yêu ba con, ông không đồng ý, dù sao ông cũng xuất thân là quân nhân, ông biết một khi một người đàn ông vào chiến trường thì có ý nghĩa gì, làm phụ nữ theo một người đàn ông như thế đúng là rất cực khổ. Lúc trước nếu không phải vì công việc của ông thì bà ngoại của con cũng đã không ngoại tình rồi, cũng không thể nào đẻ ra một đứa con gái riêng cho ông.
Nhà họ Hoắc là loại người nào chhứ? Tiêu Ái không biết, ông còn không biết sao? Cho nên ông không đồng ý cho bọn họ yêu nhau, nhưng lúc đó Tiêu Ái giống hệt con, cứng đầu lắm, vì muốn được kết hôn với ba con, thậm chí mẹ con còn cắt đứt quan hệ ba con với ông, sau đó bỏ đi xa quê. Sau đó khi ông biết được ba của con đầu quân, mẹ của con thất tình, ông đã từng muốn tìm mẹ con về, nhưng mẹ con có lòng tự trọng quá cao, cũng không cảm thấy bản thân đã làm sai, không thèm chấp nhận lời cầu hòa của ông, một thân một mình rời khỏi thành phố này.
Sau đó mẹ con sinh con ra, lại bỏ rơi con, đi ghi danh một trường học ngoại giao một mình, từ đó về sau đã rời khỏi đất nước, không quay về nữa, cũng không hề liên lạc với ông lần nào, không biết có phải là đang trách ông về chuyện của ba con không nữa.”
Thẩm Hạ Lan khẽ nhíu mày.
“Trách ông? Cho dù ông không đồng ý chuyện của ba mẹ con thì chắc là cũng không nên trách ông chứ? Dù sao ông cũng vì muốn tốt cho mẹ con.”
Ông cụ Tiêu nhìn Thẩm Hạ Lan, lại thở dài nói: “Lúc bọn họ yêu nhau, ông lén giấu mẹ con đi gặp riêng ba con, ông bắt ba của con chia tay với mẹ con, ba con không đồng ý, ông lập tức nói cho ba con biết nỗi khổ khi làm vợ quân nhân, hơn nữa nói với ba con, ba con nhất định phải đi đầu quân báo đáp quốc gia, kết hôn với mẹ con thì chỉ làm chậm trễ hạnh phúc của mẹ con mà thôi, làm mẹ con phải đau khổ suốt đời. Lúc này ba con mới quyết định chia tay với mẹ con.”
Thẩm Hạ Lan có nghĩ thế nào cũng không ngờ được nguyên nhân ba mẹ cô chia tay lại còn có ông cụ Tiêu xen vào, nhưng ba làm thế cũng là một biểu hiện cho việc yêu mẹ, vì muốn mẹ có nhiều lựa chọn họ cho nên mới đưa ra quyết định đó.
Nhưng có lẽ Tiêu Ái không chấp nhận được.
Làm một người phụ nữ, toàn tâm toàn ý yêu một người đàn ông, mà người đàn ông này lại chia tay vì muốn đi đầu quân, nói thế nào thì Thẩm Hạ Lan đều cảm thấy khó mà vượt qua khúc mắc này được.
“Sau khi mẹ con rời khỏi, ông cũng không liên lạc gì với mẹ sao? Dù sao cũng là người thân, suốt bao năm qua…”
“Con không hiểu mẹ của con, mẹ con cảm thấy ông phá hoại hạnh phúc của nó, nó sống ở nước ngoài cũng không tốt, không vui, sau khi say rượu còn sinh thêm một cô con gái nữa, chắc chỉ có mẹ con mới hiểu rõ ràng nỗi đau này nhất, mà có lẽ nó càng hận ông. Nếu không, vì sao nó lại không nói cho con biết ông còn sống chứ? Vì sao không nói cho con biết ông ở Hải Thành? Thậm chí còn không thèm về thăm ông lấy một lần?”
Ông cụ Tiêu cười đầy chua xót, nhưng lại làm Thẩm Hạ Lan cảm thấy có hơi đau xót.
“Ông ngoại, chắc mẹ con sẽ nghĩ thông suốt thôi.”
“Kệ nó đi. Đời của ông cũng chỉ có một cô con gái, nó muốn sống như thế, làm sao mới sống vui ông cũng đều chiều theo ý nó.
Nhưng lần này thì không được, ông không thể để mẹ con quyết định nữa.”
Lúc ông cụ Tiêu nói đến đây, đáy mắt đã có hơi rưng rưng.
“Rốt cuộc mẹ con bị làm sao vậy?”
Quay về vấn đề ban đầu, Thẩm Hạ Lan càng thêm bất an.
Ông cụ Tiêu nhìn Thẩm Hạ Lan, suy nghĩ một chút rồi nói: “Mẹ con bị bệnh nan y.”
“Cái gì?”
Suýt chút nữa Thẩm Hạ Lan đã té xỉu, nếu không phải lúc nãy ông cụ Tiêu bảo cô ngồi xuống trước, chỉ sợ bây giờ cô đã té lăn ra đất thật rồi.
“Bệnh nan y gì?”
Thẩm Hạ Lan run rẩy hỏi, hai lòng bàn tay đã siết chặt lại với nhau.
Cả đời ông cụ Tiêu chỉ có một cô con gái, sao lại không đau lòng? Bây giờ bị hỏi trúng chỗ đau, cũng không nhịn được rớt vài giọt nước mắt.
“Ung thư dạ dày. Thời kỳ cuối rồi. Lúc trước khi mẹ con rời khỏi nhà họ Hoắc, một phần là vì chuyện em gái cùng cha khác mẹ của con làm ầm lên, mẹ con không còn mặt mũi ở lại nhà họ Hoắc nữa, một phần khác cũng là vì mẹ con kiểm tra ra được bệnh ung thư dạ dày thời kỳ cuối, định rời khỏi nơi này, tìm một chỗ không có ai tự sinh tự diệt. Mẹ con không muốn để con biết được bệnh tình của nó, sợ con biết được sắp phải mất mẹ thì tâm lý không chịu đựng nỗi. Nó cũng không muốn để đứa con gái còn lại biết được bệnh của nó, sinh mà không nuôi, nó cảm thấy bản thân nó không có trách nhiệm gì với con cái, cho nên không cần thiết để con bé kia khó chịu chung với nó.”
Ông cụ Tiêu lau nước mắt, nói nhỏ: “Cuộc đời mẹ con không thua kém ai, yêu một người đàn ông nhưng lại không có được, đến cả gặp nhau lần cuối cũng không gặp được, nhưng lại phải sống cả đời với một người đàn ông mà nó không yêu.
Mẹ con sinh con ra là vì người mẹ con yêu, nhưng rồi lại vứt bỏ con, lại sinh một đứa con gái khác vì người đàn ông mà nó không yêu, nhưng lại sinh mà không dưỡng, kiếp này, trông mặt ngoài thì rất hạnh phúc, thật ra trong lòng mẹ con lại đau khổ hơn bất cứ ai. Nó sống đủ rồi, thấy con có cuộc hôn nhân hạnh phúc, có Diệp Ân Tuấn cưng chiều con, có bọn nhỏ quây quần bên cạnh con, mẹ con cảm thấy kiếp này nó cũng có thể yên tâm đi gặp ba con rồi. Cho dù đã đến giây phút cuối cùng của cuộc sống, nó vẫn không liên lạc với ông, có thể thấy được mẹ con rất để ý đến chuyện ông đã chia rẽ mẹ con và ba con vào năm xưa đến cỡ nào.
Nếu không phải ông cử người theo dõi mẹ con, hơn nữa cứu nó kịp lúc, chắc bây giờ mẹ con đã đi rồi. Bây giờ ông chỉ có thể để Trương Linh ở bên cạnh nó, cố gắng để nó sống lâu thêm một chút, nhưng nó vẫn không chịu hợp tác, muốn chạy trốn, cho nên ông mới giam lỏng mẹ con lại.”
Cho dù thế nào thì Thẩm Hạ Lan cũng không ngờ được đây là nguyên nhân thật sự làm ông cụ Tiêu giam lỏng Tiêu Ái, mũi cay xè, nước mắt rơi xuống như mưa.
“Ông ngoại, sao ông không nói cho con biết sớm chứ? Sao ông không chịu tìm ra con sớm chứ? Lâu như thế, mẹ con phải cô đơn đến cỡ nào? Bất lực đến cỡ nào chứ! Mẹ con rời xa quê hương một mình, bây giờ khi sắp kết thúc cuộc sống lại vẫn cứ một mình, sao mẹ lại nhẫn tâm đến thế chứ?”
Thấy Thẩm Hạ Lan khóc nức nở như thế, ông cụ Tiêu vội vàng bước lên ôm vai cô, vỗ nhẹ nói: “Đừng không, mẹ con không muốn con đau lòng nên mới không nói cho con. Ông thật sự không muốn để con gọi video với mẹ con, thật sự là cho dù bây giờ con có gọi video thì mẹ con cũng sẽ không nghe máy. Hóa trị đã làm mẹ con thay đổi hoàn toàn, sao mẹ con có thể để con nhìn thấy dáng vẻ của nó vào lúc này chứ? Bây giờ ông chỉ cầu mong chuyện của Phương Thiến có thể giải quyết xong, sau đó ông có thể công khai đón mẹ con về. Nếu không ông sợ mẹ con mà không về nữa thì sẽ chết trên đường về mất.”
Nghe ông cụ Tiêu nói thế, Thẩm Hạ Lan khóc càng đau lòng hơn.
“Ông ngoại, con nhớ mẹ, thật sự rất nhớ mẹ. Ngay từ giây phút con biết được Lưu Mai là dì của con, con đã bắt đầu tìm mẹ, nhưng con không tìm được. Con đã cử người đi tìm nhưng vẫn không có tin tức, con sợ mẹ đã gặp chuyện gì, con sợ Phương Thiến đã ra tay với mẹ. Nhưng con không nghĩ đến kết quả lại là như thế này.”
“Con bé ngốc, Phương Thiến đương nhiên không thể tha cho mẹ con. Có mẹ con, Phương Thiến mới uy hiếp con, ép con làm cái gì được, nhưng ông đã giấu mẹ con đi nhanh hơn bà ta một bước. Lúc Phương Thiến cử Trương Linh đến Lịch Thành tìm con đàm phán, ông đã âm thầm tìm được Trương Linh, cho bà ta một tương lai sáng lạng xem như báo đáp, bảo bà ta rời khỏi nhà họ Phương, đến chữa bệnh cho mẹ con, nếu không còn cho rằng dựa vào khả năng của Trương Linh, bà ta có thể tự nhiên biến mất khỏi nhà họ Phương sao?”
Thông qua những gì ông cụ Tiêu nói biết được nguyên nhân Trương Linh mất tích, tâm trạng Thẩm Hạ Lan lại không hề nhẹ nhàng chút nào, ngược lại còn nặng nề đến sắp không thở nỗi. Nhưng cô vẫn còn nhớ những lời Lam Thần từng nói.
Anh nói, cái chết của Phương Đình rất khác thường.
Bây giờ Thẩm Hạ Lan rất muốn liên lạc với Trương Linh, biết được nguyên nhân cái chết thật sự của Phương Đình là cái gì. Vì sao Phương Đình lại chết?
CHƯƠNG 834: TÔI MUỐN YÊN LẶNG MỘT MÌNH
“Con không gặp mẹ được, vậy con có thể gặp Trương Linh không? Cho dù là để con gọi video cho bà ta cũng được, con có chuyện muốn hỏi bà ta. Được không?”
Ở trước mặt ông cụ Tiêu, lời thỉnh cầu củ Thẩm Hạ Lan vô cùng chân thành và gấp gáp.
Ông cụ Tiêu hơi khựng lại, nói nhỏ: “Chỉ sợ bà ta sẽ không gặp con.”
“Tại sao? Con và bà ta cũng không có thù hận gì.”
Thẩm Hạ Lan không hiểu nỗi chuyện này.
Ông cụ Tiêu lắc đầu: “Ông không rõ, nhưng lúc bà ta đồng ý chăm sóc mẹ của con, đã đưa cho ông một điều kiện duy nhất chính là kiếp này bà ta không muốn gặp lại con.”
“Cái gì?”
Thẩm Hạ Lan hoảng sợ không nói nên lời.
Không lẽ là bởi vì lúc ở Lịch Thành cô không nể mặt bà ta, cho nên kiếp này bà ta không muốn gặp cô nữa?
Trương Linh không phải người có lòng dạ hẹp hòi như vậy.
“Ông ngoại, ông có thể…”
“Thật sự không có cách nào, đây là điều kiện ông đã hứa với bà ta, có lẽ một khoảng thời gian sau ông sẽ thử lại, nhưng bây giờ thật sự không được. Ông cũng mệt rồi, con về nghỉ ngơi đi.”
Ông cụ Tiêu rõ ràng muốn đuổi cô về.
Thẩm Hạ Lan biết cô có ở lại đây thì cũng không có kêt quả gì, lúc này mới đáp lời ông cụ Tiêu, sau đó ra khỏi phòng.
Lúc Khương Hiểu quay về, thấy Thẩm Hạ Lan như đang mất hồn mất vía, không khỏi lo lắng hỏi: “Bà chủ, cô có sao không?”
“Mệt, muốn nghỉ ngơi một lúc.”
Thẩm Hạ Lan về phòng mẹ cô.
Cô đột nhiên nhớ đến lời ông cụ Tiêu nói, ông nói Tiêu Ái bị bệnh nan y, không còn sống được bao lâu. Ông nói, lúc Tiêu Ái rời khỏi Hải Thành đã biết rồi.
Cô đột nhiên cảm thấy mũi cay xè.
Lúc trước khi Tiêu Ái còn khỏe mạnh, Thẩm Hạ Lan không cảm thấy người mẹ này quan trọng đến thế, thậm chí khi bà nói muốn rời khỏi Hải Thành, đi ra ngoài du lịch, cô cũng chỉ buồn trong chốc lát, không cảm thấy người này chiễm giữ vị trí nào trong cuộc sống của cô.
Về mặt huyết thống, bà sinh cô ra, cho cô mạng sống, nhưng trong gần ba mươi năm này, là ba mẹ Thẩm cho cô tình yêu của ba và tình yêu của mẹ, cô sống rất hạnh phúc, cho nên cô luôn lạnh nhạt với Tiêu Ái, cho dù có tình thân, cũng không cảm thấy quá quan trọng, huống chi đứa con còn lại mà bà sinh ra còn làm cô thấy rất bực bội.
Thậm chí Thẩm Hạ Lan còn cảm thấy, nếu không phải vì nhà họ Hoắc, không phải vì lễ nghĩa, cô không biết cô có tiếp xúc nhiều với Tiêu Ái hay không nữa, nhưng su khi biết được bà không còn sống được bao lâu, cuối cùng Thẩm Hạ Lan cũng cảm nhận được đáy lòng đau nhói từng cơn.
Cơn đau này giống như một sợi dây leo mọc đầy gai đọc quấn chặt lấy cơ thể cô, hết vòng này đến vòng khác, càng ngày càng chặt, càng ngày càng chặt, chặt đến mức cô không thở nổ.
Cô xé rách cổ áo, nhưng vẫn cảm thấy ngột ngạt đến khó chịu.
Sao lại bị bệnh nan y chứ?
Bà còn trẻ như thế, còn bừng bừng sức sống như thế.
Ông cụ Tiêu nói, cả cuộc đời Tiêu Ái đều khổ, lúc đầu Thẩm Hạ Lan không thấy thế, nhưng giờ phút này lại đột nhiên cảm nhận được nỗi đau buồn nặng nề.
Cảm giác sợ hãi và đau thương vì sắp âm dương cách biệt làm Thẩm Hạ Lan đau đến suýt không thở nỗi.
Tiêu Ái có hai cô con gái, nhưng mà khi sắp chết lại định chọn một nơi không người từ từ cô đơn mà chết đi, không cho bất cứ ai biết, Thẩm Hạ Lan nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy sóng mũi cay cay.
Khương Hiểu không yên tâm về Thẩm Hạ Lan, lúc đi vào phòng Thẩm Hạ Lan thì nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đang khóc.
Cô khóc một cách yên lặng không phát ra bất cứ tiếng động nào, thậm chí giống như không tự chủ được nữa, nhưng cô khóc thút thít như thế, làm Khương Hiểu thấy lo lắng.
“Bà chủ, cô đang lo cho tổng giám đốc Diệp sao? Cô yên tâm đi, tổng giám đốc Diệp rất giỏi, anh ấy chắc chắc sẽ khỏe mạnh đến đón cô về.”
Khương Hiểu đoán.
Thẩm Hạ Lan không phủ nhận, cũng không nói lời nào, cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ cái gì.
Bên ngoài không biết đã có mưa phùn từ khi nào, sương mù mênh mông, lại làm tâm trạng Thẩm Hạ Lan càng tệ hơn nữa.
Cô muốn gặp Tiêu Ái, thật sự rất muốn rất muốn, nhưng cô cũng biết, không được ông cụ Tiêu đồng ý thì cô không gặp được, cũng không thể gặp được.
Thẩm Hạ Lan nhìn tấm ảnh trước đầu giường, nước mắt cứ như hạt châu bị đứt dây rơi xuống liên tục.
Cô có thể làm tất cả mọi thứ, nhưng lại không thể cướp người từ tay Diêm Vương được.
Làm sao đây?
Không lẽ duyên mẹ con giữa cô và Tiêu Ái mỏng manh đến vậy sao?
Cô còn chưa sống cùng bà, chưa ở bên cạnh bà, cũng chưa bao giờ rúc vào lòng bà làm nũng như bao đứa trẻ khác, sao bà lại rời khỏi thế giới này rồi?
Có lẽ từ sau khi ba hy sinh, mẹ cũng đã khổ, bà cũng chỉ ráng miễn cưỡng sống qua ngày, nhưng bây giờ, cuối cùng mẹ cũng không cần chờ nữa, cuối cùng cũng muốn đi tìm ba rồi sao?
Từ nay về sau, cô sẽ thành một người mồ côi không ba không mẹ sao?
Lần đầu tiên Thẩm Hạ Lan cảm giác cô giống như lục bình.
Cảm giác này ba mẹ Thẩm không thể nào bù đắp được.
Cuối cùng thì tình cảm máu mủ này cũng làm cho tim gan cô đau nhói.
Thẩm Hạ Lan không để ý đến Khương Hiểu, nằm thẳng lên giường, nắm chặt chăn che kín đầu cô lại, ngửi hơi thở ở trên này, giống như đang rúc vào lòng mẹ.
Đầu óc cô không tự chủ được mà nhớ lại giọng nói và nụ cười của Tiêu Ái.
Thật ra Tiêu Ái là một người phụ nữ không thú vị chút nào, bà rất hiếm khi cười, lúc nào cũng căng mặt, không biết là vì liên quan đến quan ngoại giao, hay là bởi vì bà đã mất đi người yêu cho nên mới buồn bực không vui.
Thẩm Hạ Lan chỉ nhớ rõ, lần đầu tiên cô nhìn thấy Tiêu Ái cười là lúc Tiêu Ái nhìn thấy cô, là lúc Tiêu Ái biết cô là con gái của bà.
Lúc đó, Tiêu Ái cười rất sáng lạng, làm người ta cảm thấy vô cùng ấm áp, nhưng từ nay về sau cô sẽ không bao giờ được nhìn thấy nữa sao?
Thẩm Hạ Lan nắm chặt chăn, khóc nấc lên.
Khương Hiểu sợ hãi.
“Bà chủ, bà làm sao vậy? Có phải khó chịu ở đâu không? Tôi đã sắc thuốc dưỡng thai, cô uống một chút được không? Cô có cảm xúc như thế sẽ không tốt cho thai nhi.”
Nhưng cho dù Khương Hiểu nói như thế nào, Thẩm Hạ Lan cũng không ngừng khóc.
Đúng vậy, cô cũng đã từng cuộn tròn trong bụng mẹ giống như thế này, cũng từng dày vò Tiêu Ái suốt mười tháng, để bà ta chịu đựng đau đớn rất lớn mới sinh cô ra, bây giờ bà bị bệnh, cô lại bất lực ngồi ở đây, không làm được gì, không giúp được gì.
Thẩm Hạ Lan thấy cô quá bất hiếu.
Không!
Cô không thể ngồi ở đây chờ chết được, cô muốn gặp Tiêu Ái!
Thẩm Hạ Lan chưa bao giờ kiên quyết như giờ phút này.
Nhưng đây là nhà họ Tiêu, bên ngoài toàn là vệ sĩ, cho dù cô có ba đầu sáu tay thì cũng không thể mọc cánh bay ra khỏi nơi nỳ được.
Diệp Ân Tuấn đã đi, cô lại không ra ngoài được, bây giờ lại càng không biết tình hình bệnh của Tiêu Ái như thế nào, rốt cuộc cô nên làm cái gì bây giờ?
Khương Hiểu thấy Thẩm Hạ Lan không nói tiếng nào, vội vàng đặt thuốc dưỡng thai lên bàn, lúc định đi ra ngoài tìm người, cuối cùng cũng nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói.
Giọng cô rất nghẹn ngào, có thể nhận thấy cô đang cố kềm nén điều gì đó.
Cô nói: “Khương Hiểu, tôi không sao, tôi chỉ muốn yên lặng một mình.”
“Bà chủ, cảm xúc của cô đang quá đau buồn, tôi lo là…”
“Không có gì phải lo cả, tôi biết được một vài chuyện nên hơi đau lòng, cô cứ yên tâm, tôi ngủ một giấc là được. Bây giờ cô có thể đi ra ngoài không? Cô đóng cửa lại giúp tôi, tắt đèn, tôi muốn ngủ một giấc, tôi mệt quá.”
Giọng Thẩm Hạ Lan có chút yếu ớt, giống như thật sự rất mệt.
Tuy Khương Hiểu rất lo lắng, nhưng thấy Thẩm Hạ Lan như thế, cũng không nỡ nói cái gì.
“Được rồi, bà chủ, cô uống thuốc dưỡng thai xong, tôi lập tức đi ra được không?”
Lần này, Thẩm Hạ Lan không từ chối nữa.
Cô xốc chăn ngồi dậy, cầm chén tu ừng ực uống hết. Sau đó đưa chén cho Khương Hiểu.
Thuốc đắng như thế, vậy mà Thẩm Hạ Lan lại không nói gì, uống hết sạch.
Khương Hiểu cũng nhận ra tâm trạng của cô đang không vui, cũng không tiện nói nhiều, lập tức cầm chén đi ra ngoài.
Ông cụ Tiêu ở bên ngoài chờ, thấy Khương Hiểu đi ra, còn cầm chén không, lo lắng hỏi: “Uống thuốc rồi sao?”
“Uống rồi. Tôi có bỏ thêm một vài liều thuốc an thần, chắc tối nay bà chủ có thể ngủ ngon.”
Khương Hiểu không hợp với ông cụ Tiêu, nhưng bây giờ lại rất hợp tác.
Cuối cùng ông cụ Tiêu cũng thôi không lo lắng nữa, nhưng nhìn Khương Hiểu, khẽ nói: “Tối nay đành phiền cô ngủ bên ngoài hành lang đi, nghe ngóng tiếng động ở bên trong bất cứ lúc nào, tôi sợ con bé…”
Ông cụ Tiêu không nói rõ là sợ cái gì, nhưng vẻ quan tâm đong đầy dưới đáy mắt vẫn làm Khương Hiểu bớt đi rất nhiều địch ý đối với ông.
“Tôi biết rồi.”
“Cô yên tâm, tôi sẽ bảo người ta điều chỉnh lại nhiệt độ ở bên này, sẽ không làm cô bị cảm, tôi còn dặn người cầm chăn đến.”
“Cảm ơn.”
Khương Hiểu cũng không về phòng, ngồi thẳng xuống hành lang.
Thẩm Hạ Lan uống thuốc dưỡng thai xong, kéo dép lê leo lên giường, kéo chăn che cơ thể lại. Hơi thở trên chăn làm Thẩm Hạ Lan có ảo giác, giống như Tiêu Ái đang ở bên cạnh cô, đang hát ru dỗ cô vào giấc ngủ.
Mắt cô không kềm được mà hơi ươn ướt.
Đầu chóang váng nặng nề, Thẩm Hạ Lan biết có lẽ Khương Hiểu đã bỏ thêm thuốc cho cô, nhưng cô cũng không có ý kiến gì, dù sao cũng muốn nghỉ ngơi.
Cô quá mệt, muốn ngủ một giấc thật ngon, không suy nghĩ gì, không cần phải hỏi cái gì, chỉ cần ngủ một giấc ngon lành như em bé là được, cách làm của Khương Hiểu cũng giúp ích cho cô.
Thẩm Hạ Lan không suy nghĩ gì chìm vào giấc ngủ.
Tối nay cô ngủ rất ngon, Khương Hiểu và ông cụ Tiêu lại ngủ không yên giấc.
Suốt đêm nay ông cụ Tiêu giật mình rất nhiều lần, lúc đi đến bên ngoài phòng Thẩm Hạ Lan, thấy Khương Hiểu cũng không ngủ, hỏi nhỏ: “Bên trong thế nào rồi?”
“Tôi mới vào nhìn, ngu rất say, nhịp thở đều đều, không có gì.”
Nghe Khương Hiểu nói thế, lúc này ông cụ Tiêu mới yên lòng.
Cuối cùng vào lúc rạng sáng, ông cụ Tiêu cũng không chịu nổi nữa.
“Được rồi, cô cũng đi ngủ đi, tôi thấy chắc trong khoảng thời gian ngắn con bé cũng chưa thức dậy đâu. Chờ nó thức dậy rồi lại nói.”
“Được.”
Khương Hiểu cũng ngáp dài, cảm thấy mí mắt đang đánh nhau.
Rốt cuộc tất cả mọi người đều đi ngủ.
Khi mặt trời dần đàn ló dạng, Thẩm Hạ Lan thức dậy.
Cô ngủ một giấc cảm thấy đầu óc tỉnh táo, nhìn đồng hồ, cũng chỉ mới hơn năm giờ sáng.
Cả nhà họ Tiêu đều yên ắng, tất cả mọi người đều ngủ say.
Thẩm Hạ Lan để chân trần đứng dậy, lúc mở cửa phòng ra, thý Khương Hiểu nghiêng người ngủ trước cửa, mà vệ sĩ đứng gác trước cửa phòng cô đã rút lui từ lâu.
Cô không biết đây là có ý gì, nhưng Thẩm Hạ Lan vẫn nhẹ nhàng đi vào phòng ông cụ Tiêu.
Ông cụ Tiêu vừa mới rơi vào giấc ngủ sau, hoàn toàn không nhận ra Thẩm Hạ Lan đã đến, cho nên cũng không nhìn thấy Thẩm Hạ Lan nhẹ nhàng kéo tủ đầu giường của ông ra, lấy ra một món đồ từ trong đó.
CHƯƠNG 835: ĐÓ CHỈ LÀ MỘT CĂN NHÀ LẠNH LẼO MÀ THÔI
Tim Thẩm Hạ Lan sắp nhảy lên đến cổ họng, sợ ông cụ Tiêu đột nhiên tỉnh dậy, cũng may ông cụ Tiêu ngủ rất say, cũng không có phản ứng gì.
Cô nhanh chóng nhét đồ vào túi, sau đó nhẹ nhàng rời khỏi phòng ông cụ Tiêu.
Thẩm Hạ Lan lại không nhìn thấy, ngay khoảnh khắc cô đóng cửa phòng lại, ông cụ Tiêu lập tức mở mắt.
Ông nhìn ngăn kéo đã mất giấy thông hành, không khỏi thở dài.
“Dũng.”
Giọng ông cụ Tiêu không quá lớn, nhưng lại có một người đàn ông mở cửa bước vào, nếu Thẩm Hạ Lan còn ở đây thì chắc là sẽ nhận ra được, người này chính là người đàn ông nửa đường bắt cóc cô về bên này.
Ông cụ bảo anh đi ra ngoài trốn tránh, anh còn chưa kịp đi, bây giờ nghe thấy ông cụ Tiêu gọi anh, lập tức đi vào.
“Gia chủ, có gì muốn dặn dò?”
“Đi theo con bé, đừng để con bé gặp nguy hiểm gì trên đường. Con bé này cuối cùng vẫn là giống Tiêu Ái, cứng đầu cứng cổ.
Nó muốn đi gặp Tiêu Ái.”
Ông cụ Tiêu lại thở dài lần nữa.
Dũng cũng nhíu chặt mày lại.
“Gia chủ, dựa theo tính tình của cô cả thì sẽ không gặp cô ấy, huống cho dọc theo đường đi cũng sẽ không yên bình, lỡ cô ấy gặp chuyện gì, bên phía Diệp Ân Tuấn…”
“Cho nên mới bảo cậu đi theo con bé. Tôi cũng biết Tiêu Ái rất cứng đầu, sẽ không gặp con bé, nhưng nếu không cho con bé đi, con bé ở lại đây tâm trạng sẽ buồn bực, con bé còn đang mang thai.”
Tóc ông cụ Tiêu đã bạc đi rất nhiều.
Đời này, người mà ông muốn gặp nhất là con gái ông, nhưng con gái lại không tha thứ cho ông. Bây giờ thấy cháu ngoại gái lại quật cường như thế, đúng là giống hệt như Tiêu Ái khi xưa.
Có lẽ năm xưa ông sai thật rồi, không nên chia rẽ hai người đang yêu nhau, nhưng bây giờ nói như thế thì có tác dụng gì đâu?
Cuối cùng cũng không thể vãn hồi lại được cái gì.
Ông cụ Tiêu không muốn ngăn cách giữa ông và con gái ảnh hướng đến Thẩm Hạ Lan, thật ra ông vẫn rất thích đứa cháu ngoại gái này, dù sao cô chính là một trong số ít những người thân còn sót lại của ông.
Dũng cũng hiểu được lòng ông cụ Tiêu, sau đó gật đầu đi ra ngoài.
Sau khi Thẩm Hạ Lan quay về phòng, thấy Khương Hiểu còn ngủ, cô cũng có chút không nỡ, nhưng nếu cô cứ vậy mà đi, cô lại thấy hơi lo.
Bây giờ cô đang mang thai, cô không dám mạo hiểm.
Thẩm Hạ Lan vẫn gọi Khương Hiểu dậy.
“Bà chủ? Cô dậy rồi? Có phải muốn uống nước không? Hay đói bụng rồi? Tôi lập tức đi chuẩn bị.”
Khương Hiểu nói xong định đứng dậy, lại bị Thẩm Hạ Lan đè lại.
“Đừng nói gì hết, nghe tôi nói, mau đi sửa soạn đồ đạc của chúng ta, đi theo tôi ngay lập tức.
“Đi?”
Khương Hiểu vẫn chưa hiểu rõ lắm.
“Ông cụ Tiêu cho chúng ta đi sao?”
“Không có, chúng ta nhân cơ hội bọn họ ngủ rồi, đi ngay lập tức.”
Thẩm Hạ Lan cũng không giải thích gì nhiều, nhưng cô đã đứng dậy sửa soạn một vài thứ đồ tùy thân, lúc nhìn thấy ảnh của Tiêu Ái ở trên đầu giường, cô hơi khựng lại, cuối cùng vẫn đem theo bên cạnh.
Khương Hiểu cảm thấy có lẽ là do cô thiếu ngủ, đầu óc không sử dụng được, sao cô không thể hiểu nổi ý của Thẩm Hạ Lan chứ?
Đây là nhà họ Tiêu.
Cô còn nhớ rõ nơi này được canh gác nghiêm ngặt đến cỡ nào, lúc trước Diệp Ân Tuấn dẫn người đến mà vẫn không thể dẫn Thẩm Hạ Lan đi được, bây giờ hình như Thẩm Hạ Lan lại định dẫn theo cô rời khỏi nơi này đúng không?
Có được không?
Tuy khó hiểu, nhưng Khương Hiểu vẫn nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc, thấy Thẩm Hạ Lan đã nhanh chóng sửa soạn xong, ngượng ngùng nói: “Bà chủ, xin lỗi, tôi…”
“Đi ra ngoài rồi nói sau. Đi theo tôi, đừng phát ra tiếng động.”
Thẩm Hạ Lan nhẹ nhàng mở cửa phòng ra.
Hàng lang bên ngoài không có một bóng người, tim cô đập thình thịch.
Cô không biết lỡ như người của ông cụ Tiêu cản cô lại thì cô sẽ như thế nào, nhưng bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng tìm được Tiêu Ái, gặp bà một lần.
Có lẽ nếu đi chậm thì kiếp này thạ sự sẽ không còn thời gian nhìn thấy mẹ nữa.
Thẩm Hạ Lan dẫn Khương Hiểu ra khỏi nhà.
Cô cẩn thận quay đầu nhìn lại, thậm chí còn còn hơi dừng lại trước cửa phòng ông cụ Tiêu, sau đó còn quỳ xuống hướng về phía cửa của ông cụ Tiêu.
“Bà chủ, cô…”
“Suỵt!”
Thẩm Hạ Lan không cho cô nói chuyện, hốc mắt đã hơi nóng lên.
Cô biết thoạt nhìn ông cụ Tiêu trông rất nghiêm khắc, nhưng lại rất hiền từ.
Ông đối xử với cô rất tốt.
Cho dù trong mắt người ngoià, ông cụ Tiêu đang giam giữ cô, nhưng ông luôn cho cô ăn tất cả những món cô thích ăn.
Nếu ông cụ Tiêu không điều tra sở thích của cô từ trước, thì tại sao lại trùng hợp toàn là món mà cô thích chứ?
Cô thích, ông cụ Tiêu lập tức lẳng lặng đặt vào phòng cô, từ những thứ lơn như máy tính cô cần để dự thi, đến những thứ nhỏ nhặt như màu bức màn mà cô thích, ông đều len lén kêu người đi thay đổi.
Ông không nói lời ngọt ngào, nhưng Thẩm Hạ Lan vãn biết ông rất yêu thương Thẩm Hạ Lan.
“Ông ngoại, xin lỗi, con đi đây, chờ con về, con sẽ xin lỗi ông sau!”
Thẩm Hạ Lan nói xong lại muốn khóc.
Cô dập đầu lạy ông cụ Tiêu ba cái, sau đó dứt khoát đứng dậy, xoay người nhấc chân đi mất.
Cô sợ cô còn chần chừ chút nào nữa thì sẽ do dự.
Ông cụ Tiêu đứng bên cửa sổ nhìn thấy hành động của Thẩm Hạ Lan, hai mắt cũng đã hơi ươn ướt.
“Đi đi, đi gặp mẹ của con, ông tin chắc con sẽ làm mẹ của con thỏa hiệp. Nhưng ông cũng không biết đời này của ông còn có thể nhận được sự tha thứ của mẹ con không nữa.”
Ông cụ Tiêu nói xong, vội vàng dùng mu bàn tay lau khóe mắt, quay về nằm xuống, giống như đã ngủ rồi.
Thẩm Hạ Lan dẫn Khương Hiểu rời khỏi nhà họ Tiêu, lúc Thẩm Hạ Lan chạy đến gara, nhìn thấy Dũng, Thẩm Hạ Lan hơi khựng lại, thậm chí còn muốn xoay người rời đi.
“Cô Tôn.”
Dũng vội vàng bước lên, chào Thẩm Hạ Lan theo kiểu nhà binh, làm Thẩm Hạ Lan hoảng sợ.
“Anh…”
“Cô Tôn, tôi tên là Dũng, gia chủ bảo tôi ở đây chờ cô, ông ấy nói cô đng mang thai, trên đường đi xốc nảy, không tốt, bảo tôi dẫn cô đến Vân Nam. Huống chi trên đoạn đường này cũng không yên bình, lỡ như xảy ra chuyện gì, gia chủ cũng không thể ăn nói với tổng giám đốc Diệp.”
Thẩm Hạ Lan lập tức cảm thấy mũi cay cay.
“Ông ngoại biết hết rồi sao?”
“Gia chủ đã biết hết rồi, gia chủ nói cô cũng cứng đầu giống hệt cô cr, nhưng ông hy vọng cô có thể gặp được cô cả, có thể làm cô cả vực dậy tinh thần, gia chủ còn nói, cửa nhà họ Tiêu luôn rộng mở cho bà, nếu ở bên ngoài quá mệt mỏi thì quay về.”
Thẩm Hạ Lan lại cảm thấy khó chịu khi nghe Dũng nói.
Mặt ngoài trông ông cụ Tiêu rất oai phong, nhưng cô biết trong lòng ông cụ rất cô đơn, tịch mịch, thậm chí còn có chút đáng thương.
“Tôi chắc chắn sẽ dẫn mẹ về.”
Thẩm Hạ Lan lại nhìn về phía nhà họ Tiêu, sau đó lên xe.
Tuy Khương Hiểu không biết Thẩm Hạ Lan và Dũng đang nói cái gì, nhưng nhìn thấy cảm xúc Thẩm Hạ Lan kích động đến thế, vẫn có hơi lo lắng.
“Bà chủ, chúng ta lên xe đi, lúc rạng sáng trời rất lạnh, đừng để bị cảm.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu với lời nói của Khương Hiểu.
Sau khi cô và Khương Hiểu lên xem, Dũng lập tức lái xe rời khỏi nhà họ Tiêu, Dũng nói: “Cô Tôn đưa giấy thông hành cho tôi đi.”
Thẩm Hạ Lan có hơi áy náy.
Ông cụ Tiêu biết hết mọi thứ, đương nhiên cũng biết cô là người lấy giấy thông hành của ông, nhưng ông vẫn ngầm đồng ý.
Cái ông cụ cứng đầu này!
Nói cô và mẹ cô cứng đầu, không phải là giống ông hay sao?
Thẩm Hạ Lan đưa giấy thông hành cho Dũng.
Xe rời khỏi đại viện quân khu không bao xa, Thẩm Hạ Lan lập tức nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang ngồi chồm hổm ở ven đường, cô không khỏi hô to: “Dũng, dừng xe.”
Dũng còn tưởng là đã xảy ra chuyện gì, lập tức phanh gấp.
“Cô Tôn, làm sao vậy?”
“Tôi nhìn thấy người quen, anh chờ tôi một chút.”
Thẩm Hạ Lan định xuống xe, lại bị Dũng và Khương Hiểu cản lại.
“Bà chủ, thời buổi bây giờ rất rối loạn, cô không được đi xuống.”
“Cô Tôn, chúng ta nên đi thôi.”
Nhưng Thẩm Hạ Lan đã quyết tâm muốn xuống xe, bọn họ cũng không có cách nào, chỉ có thể chiều theo ý Thẩm Hạ Lan, nhưng lại cực kỳ căng thẳng.
Thẩm Hạ Lan không để ý đến bọn họ, cô tự xuống xe, đi thẳng đến trước mặt người đó, không quá chắc chắn mà gọi thử: “Dì?”
Lưu Mai đột nhiên ngẩng đầu, lúc nhìn thấy Thẩm Hạ Lan còn hơi sửng sốt.
“Sao con lại ở đây?”
Thắc mắc của Lưu Mai đương nhiên cũng là thắc mắc của Thẩm Hạ Lan, nhưng Thẩm Hạ Lan đã đoán được một chút.
“Dì đến tìm ông ngoại sao?”
Thẩm Hạ Lan nhớ đến thân thế của Lưu Mai, nhớ đến tận bây giờ ông cụ Tiêu vẫn còn để ý đến chuyện này, không khỏi thấy đau lòng và khó xử.
Lưu Mai không được khỏe cho lắm, hơn nữa còn bị trúng đúng, cho dù Tô Nam và Bạch Tử Đồng chữa trị cho bà, nhưng nghe nói vẫn không mấy lạc quan, mà không biết Tống Văn Kỳ đã đi đâu rồi, bây giờ chỉ còn lại Lưu Mai cô đơn một mình, Thẩm Hạ Lan không kềm được có hơi đau lòng.
Lưu Mai nhìn đại viện quân khu gần trong gang tấc, tự giễu nói: “Dì muốn đi gặp ông ấy, nhưng ông ấy không muốn gặp dì.
Huống chi nơi này cũng không phải là nơi dì muốn vào là có thể vào.”
“Dì, ông ngoại cũng có khổ tâm riêng, hai người rồi sẽ hóa giải khúc mắc được thôi.”
“Có lẽ đi, dì cũng không bắt buộc nữa, dì đã là người sắp chết, ông ấy có gặp dì hay không thì cũng có quan hệ gì đâu? Nhưng dì vẫn không cam lòng, trong lòng rất khó chịu, dì đến đây cũng không có ý gì khác, chỉ muốn nhìn một chút, chỉ muốn nhìn một chút mà thôi.”
Lưu Mai nói vô cùng buồn bã, làm Thẩm Hạ Lan cảm thấy rất hụt hẫng.
Cô có thể nghe ra được từ trong giọng nói của Lưu Mai, Lưu Mai thật sự xem ông cụ Tiêu là ba, có lẽ bà cũng không biết được sự thật năm đó, nhưng càng là như thế thì lại càng làm người ta khổ sở và đau lòng hơn.
“Dì ơi, chỗ này gió rất to, tối rất lạnh, dì mau về đi. Không biết Tống Văn Kỳ đi đâu rồi, sao lại bỏ dì ở chỗ này một mình chứ?”
Thẩm Hạ Lan nói xong lập tức nắm tay Lưu Mai, cảm thấy tay của Lưu Mai rất lạnh, trên người cũng đầy khí lạnh.
“Dì, không lẽ dì đã ở đây suốt một buổi tối sao?”
“Dì thấy Diệp Ân Tuấn dẫn theo người đến đây, dì tưởng ông ấy sẽ đối xử với con giống như đối xử với dì và mẹ của dì năm đó, cho nên mới lại đây xem thử, sau đó Diệp Ân Tuấn đi rồi, nhưng không thấy con đâu, dì nghe mấy người đó nói chuyện, dì sợ ông ấy làm khó dễ con, nhưng dì không vào được, dì chỉ có thể ở ngoài này chờ.”
Lưu Mai giải thích làm Thẩm Hạ Lan hiểu ra, bà lo lắng cho cô nên mới đến đây, rồi lại gợi lên chuyện cũ đau lòng của bà, cho nên mới ngẩn người ở đây suốt đêm.
“Dì ơi, còn đưa dì về nhà.”
Thẩm Hạ Lan kéo tay bà, lại bị Lưu Mai hất ra.
“Nhà? Chỗ nào là nhà? Không có chồng, không có con trai, không có ba mẹ, đó chỉ là một căn nhà lạnh lẽo mà thôi.”
Thẩm Hạ Lan lập tức cô cùng khó chịu.
“Vậy dì đi theo con đi, con muốn đi tìm mẹ của con, hai chị em dì lâu lắm rồi không gặp nhau, có lẽ đây là lần gặp mặt cuối cùng.”
Lưu Mai lập tức ngẩn người khi nghe Thẩm Hạ Lan nói.
“Có ý gì?”
Mọi người xung quanh thoáng sửng sốt.
Khu quân nhân là một nơi như thế nào chứ?
Đó đâu phải là nơi mà những người bình thường có thể tùy tiện ra vào.
Ai đi vào cũng phải thông qua kiểm tra và đăng kí.
Vậy mà Diệp Ân Tuấn lại bảo họ chạy xe vào luôn, làm mọi người cứ tưởng lỗ tai mình có vấn đề hay sao.
“Chủ tịch Diệp, anh nói là chạy thẳng vào khu quân nhân luôn sao? Anh chắc chứ? Đây là khu quân nhân đó! Coi chừng ồn ào lên báo chí là phiền lắm đấy!”
Một người lên tiếng nói, giọng lộ rõ sự bất an.
Diệp Ân Tuấn cười khẩy một tiếng rồi nói: “Báo chí? Tôi đang trông được lên tiêu đề đây! Khu quân nhân thì sao? Khu quân nhân là sẽ có quyền giam lỏng vợ tôi sao? Tôi cố tình muốn cho chính quyền thấy đấy, rốt cuộc là ai cho bọn họ cái quyền được ỷ thế hiếp người như vậy?”
Nói rồi anh lái xe đi ngay.
Những người còn lại dáo dác nhìn nhau.
Ai ỷ thế hiếp người?
Trông Diệp Ân Tuấn lúc này cứ như đang muốn đi gây sự vậy, dáng vẻ lưu manh thổ phỉ của anh thật sự khiến bọ họ cảm thấy có hơi bất an.
“Anh Hoa, chúng ta…”
“Cứ nghe theo chủ tịch Diệp đi, dù sao thì cũng ta cũng là lính của chủ tịch. Đừng quan tâm chuyện họ có thù hằn gì với nhau, chúng ta chỉ việc nghe theo là được rồi.”
Người được gọi là anh Hoa kia lên tiếng cắt ngang câu hỏi của người nọ, sau đó cũng chạy theo sau xe của Diệp Ân Tuấn.
Hai mươi mấy chiếc BMW chạy thẳng đến trước cổng khu quân nhân.
Bảo vệ thấy cảnh này thì thoáng ngây người rồi vội bước lên cản lại.
“Chủ tịch Diệp, xin hãy trình giấy xác nhận ra, đây là…”
“Cút!”
Khuôn mặt của Diệp Ân Tuấn âm u đến sợ, anh không dừng lại mà tông vỡ rào chắn rồi chạy thẳng vào bên trong.
Bảo vệ chưa bao giờ gặp phải những chuyện như vậy, luống cuống lùi về sau rồi ngã bệt xuống đất, nếu cậu ta lui lại muộn một chút thì chắc xe của Diệp Ân Tuấn đã tông thẳng vào người cậu rồi.
Còn chưa kịp đứng dậy thì cậu ta lại thấy từng chiếc siêu xe nối đuôi nhau chạy vào bên trong, không hề dừng lại dù chỉ một giây.
Người bảo vệ vô cùng sợ hãi.
Hôm nay là ngày trực của cậu ta, để xảy ra chuyện như vậy thì toi thật rồi.
Cậu ta vội đứng lên gọi điện báo cho cấp trên và kéo còi cảnh báo.
Trong thoáng chốc tiếng còi đã vang lên khắp khu dân cư, đội quân sự và cảnh sát cũng đã có mặt.
Tất nhiên chuyện lớn như vậy đã dẫn dụ rất nhiều các phóng viên săn tin nhạy bén mò đến.
Chuyện Diệp Ân Tuấn dẫn theo hơn hai mươi chiếc xe xông thẳng vào khu quân nhân lan truyền trên mạng một cách nhanh chóng.
“Ông chủ, không ổn rồi, chủ tịch Diệp dẫn theo hơn hai mươi chiếc xe chạy về phía chúng ta.’ Có người nhanh chân chạy đến báo tin cho ông cụ Tiêu.
Phòng của Thẩm Hạ Lan đang mở cửa sổ, vậy nên cô nghe rõ mồn một những lời người kia nói, Thẩm Hạ Lan sững sờ.
Diệp Ân Tuấn xông vào khu quân nhân?
Sao lại như vậy được?
Chính anh cũng từng là quân nhân, sao có thể không biết quy tắc của khu quân nhân được.
Thẩm Hạ Lan đã từng nghĩ có lẽ Diệp Ân Tuấn sẽ làm giấy đăng ký, và hẳn ông cụ Tiêu sẽ làm khó anh, nhưng dù thế nào thì cô cũng chẳng ngờ được rằng anh sẽ làm nhưng việc nông nổi như vậy.
Ông cụ Tiêu ngây ra một thoáng rồi bật cười ha ha.
“Thằng nhóc này! Đi! Từ đó đến giờ chưa từng có ai dám xông vào khu quân nhân như vậy đâu, cậu ta không sợ sẽ phải ăn mấy viên kẹo đồng à?”
Những lời ông cụ Tiêu nói khiến Thẩm Hạ Lan bỗng thấy vô cùng căng thẳng.
Cô vội mở cửa phòng chạy ra.
“Ông ngoại! Ông không thể làm thế với anh ấy!”
“Quay về phòng đi! Con là tù nhân, từ giờ trở đi con phải biết thân biết phận của mình, đừng quên chuyện ông đã nói với con.”
Ông cụ Tiêu nhìn Thẩm Hạ Lan rồi lắc đầu, sau đó ông sai người đứng gác trước cửa phòng và đưa cô vào trong.
Khương Hiểu cũng được đưa đến bên cạnh Thẩm Hạ Lan.
“Cô chủ, tôi nghe nói chủ tịch Diệp…”
“Khoan đừng nói chuyện.”
Lòng Thẩm Hạ Lan rối như tơ vò.
Sao bây giờ Diệp Ân Tuấn lại liều như vậy chứ? Không biết có gây ra chuyện gì lớn không?
Cô muốn ra ngoài xem Diệp Ân Tuấn và ông cụ Tiêu sẽ làm gì hay nói gì với nhau, nhưng cửa phòng đang có người đứng gác, cô không thể đi ra được.
“Cô chủ, cô làm gì vậy?”
Khương Hiếu thấy Thẩm Hạ Lan định leo xuống từ cửa sổ thì sợ đến nỗi mặt cắt không còn giọt máu.
“Cô chủ à, đừng làm thế mà, phải cẩn thận với cơ thể của mình chứ. Cô hãy nghe tôi nói đi, chủ tịch Diệp đã đến đây rồi, tôi tin rằng dù có ra sao thì anh ấy có thể cứu chúng ta ra ngoài thôi. Cô hãy bình tĩnh đã!”
Khương Hiểu vội túm lấy cánh tay của Thẩm Hạ Lan, nhất quyết không chịu buông ra.
Thẩm Hạ Lan sốt ruột nói: “Tôi ra ngoài nghe thử xem hai người đó nói gì thôi.”
“Dù họ có nói gì thì cô cũng đâu làm gì được đâu. Cô chủ à, cô nghe tôi nói đi, chúng ta cứ chờ ở đây là được rồi, chủ tịch Diệp là người biết suy nghĩ, anh ấy biết mình nên làm gì và không nên làm gì mà. Chẳng lẽ cô không tin chồng của mình sao?”
Nghe thấy Khương Hiểu nói vậy, Thẩm Hạ Lan chợt ngây ra.
Đúng vậy.
Diệp Ân Tuấn là chồng cô mà, lẽ nào cô lại không hiểu anh ấy?
Nhưng vì quá hiểu nên cô mới lo lắng như vậy.
Cô sợ Diệp Ân Tuấn sẽ thật sự đánh nhau với ông cụ Tiêu.
Nói gì thì nói, cô chẳng mong thấy cảnh ai trong hai người họ bị thương cả.
Nhưng mà Khương Hiểu nói cũng phải, cô có thể làm gì được chứ?
Bây giờ cô chỉ là một kẻ đang bị giam cầm, chẳng thể làm gì được.
Thẩm Hạ Lan dần bình tĩnh lại.
Khương Hiểu thấy Thẩm Hạ Lan không nói gì nữa thì vội vàng rót cho cô một ly nước, sau đó an ủi cô: “Cô chủ à, cô cứ yên tâm đi, chắc chắn chủ tịch sẽ đưa chúng ta về nhà thôi.”
Thẩm Hạ Lan không lo rằng Diệp Ân Tuấn sẽ không thể cứu cô ra, huống gì đây chỉ là kế hoạch của ông cụ Tiêu mà thôi, chẳng qua là cô thấy có đôi chút bất an, cũng không rõ vì đâu, chỉ biết trong lòng mình cứ thấp thỏm.
Diệp Ân Tuấn nghênh ngang chạy thẳng đến nhà của ông cụ Tiêu.
Chỗ này hiện đã có cảnh sát vũ trang cầm súng đứng đợi từ trước.
Diệp Ân Tuấn chẳng hề đoái hoài gì tới bọn họ.
“Tôi muốn gặp ông cụ Tiêu.”
Diệp Ân Tuấn nói lớn, giọng anh lạnh tanh.
“Xin lỗi, không có giấy thông hành thì không thể gặp ông Tiêu được, chủ tịch Diệp, mời anh về cho.”
Người nọ vừa mới dứt lời thì Diệp Ân Tuấn đã xông đến tấn công anh ta, chỉ một chiêu đã hạ gục được người nọ, số còn lại đang định nói gì thì đã bị đàn em của Diệp Ân Tuấn xông lên cướp súng, hơn nữa còn bị đè xuống mặt đất.
Diệp Ân Tuấn chẳng thèm nhìn bọn họ lấy một cái, anh đi thẳng vào bên trong.
“Chủ tịch Diệp, cậu làm vậy là xâm nhập gia cư bất hợp pháp. Cậu có biết tội xâm nhập vào nhà riêng của cán bộ về hưu là tội gì không? Dù cậu có là người giàu nhất Hải Thành thì cũng không thể làm vậy được.”
Người đàn ông lúc trước đưa Thẩm Hạ Lan đi vội vàng bước tới cản Diệp Ân Tuấn lại.
Lần này Diệp Ân Tuấn chẳng thèm ừ hử lấy một câu, thẳng tay vứt anh ta ra xa.
Có vài người phóng viên tranh thủ chạy vào được, nhìn thấy Diệp Ân Tuấn ra tay bạo lực như vậy thì vội vàng ấn nút chụp lại, sau đó đăng luôn lên mạng.
Diệp Ân Tuấn không hề biết gì về chuyện đó, anh xông thẳng vào cổng nhà họ Tiêu.
Khi ông cụ Tiêu trông thấy Diệp Ân Tuấn lành lặn đứng trước mặt mình thì khuôn mặt ông tối sầm lại.
Dù sao thì người của ông cũng là lính đã xuất ngũ, vậy mà khi đối mặt với Diệp Ân Tuấn và đàn em của em lại vô dụng như vậy.
“Ông cụ Tiêu, vợ của tôi đâu? Tôi tới đón cô ấy về.”
Diệp Ân Tuấn đi thẳng vào vấn đề, không thèm đoái hoài gì đến thái độ của ông cụ Tiêu.
Ông cụ Tiêu thở phì phì nói: “Cậu xông vào nhà của tôi đánh người của tôi, bây giờ còn mặt dày đòi cháu gái của tôi nữa à?”
“Ông bắt vợ tôi đi, gây sự với phó chủ tịch của tôi, giờ tôi làm vậy cũng là nể mặt rồi, nếu không vì nể ông là cán bộ về hưu thì tôi đánh luôn ông không biết chừng.”
Diệp Ân Tuấn chẳng hề để tâm đến thân phận của ông cụ Tiêu.
Ông cụ Tiêu tức đến run cả người.
“Giỏi lắm, đánh cả tôi sao? Mạnh mồm thật ấy, cậu đánh thử tôi xem! Tôi không tin mình làm lính cả đời rồi mà còn không trị được cậu!”
Ông cụ Tiêu tức giận đứng vụt dậy đi thẳng về phía Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn cũng nghiêm túc cởi áo ra ném đi, trực diện chống trả những đòn tấn công của ông cụ.
Hai người đánh tới đánh lui, mọi người xung quanh nhìn mà hoa cả mắt. Tuy ông cụ Tiêu đã lớn tuổi rồi nhưng vẫn còn rất mạnh mẽ, không hề thua kém thanh niên trai tráng.
Diệp Ân Tuấn cũng rất đáng gờm, đấu với ông cụ Tiêu có vẻ ngang tài ngang sức.
Khi mọi người xung quanh đang vô cùng phấn khởi quan sát thì Diệp Ân Tuấn bỗng túm ông cụ ném qua vai khiến ông ngã xuống đất.
“Ai da!”
Dù sao ông cụ Tiêu cũng đã lớn tuổi, bị Diệp Ân Tuấn nèm xuống đất như vậy ông cảm thấy sống lưng mình như gãy ra vậy.
Diệp Ân Tuấn còn chưa hả giận, anh túm cổ áo lôi ông cụ Tiêu dậy định ném thêm lần nữa, nhưng ông cụ lại mau chóng tránh được khỏi tay anh.
“Thằng nhóc này, muốn đánh chết ông à?”
“Ông không tôn trọng vợ tôi, tại sao tôi phải nể nang ông?”
Nói rồi Diệp Ân Tuấn lại xông đến.
“Dừng tay!”
Lúc này bỗng có một người đàn ông túm lấy cổ Thẩm Hạ Lan kéo cô ra khỏi phòng.
“Ân Tuấn!”
Thẩm Hạ Lan lo lắng quan sát mọi chuyện, cô thấy tim mình đập nhanh như trống bỏi.
Diệp Ân Tuấn ném ông ngoại của cô ngã xuống đất sao?
Hơn nữa trông anh còn có vẻ muốn đấu đến cùng nữa.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy hơi buồn rầu.
Cô không biết sau này mình phải làm sao đây.
Vào giây phút trông thấy Thẩm Hạ Lan, vẻ u ám phẫn nộ của Diệp Ân Tuấn đã hoàn toàn tan biến, nhưng khi thấy rõ tình cảnh hiện giờ của cô thì cơn giận dữ lại tuôn trào trong anh.
“Buông cô ấy ra!”
Trông anh vô cùng đáng sợ, nhưng người đàn ông kia vẫn cứ thờ ơ.
“Chủ tịch Diệp, tôi thừa nhận là anh rất mạnh, cũng biết những người anh dẫn đến đây hôm nay toàn là cao thủ, chúng tôi không thể đánh lại anh, nhưng tôi tin chắc rằng dù anh có nhanh nhẹn đến cỡ nào thì cũng không thể nhanh hơn tay của tôi được. Anh nhìn cho kỹ đi, xem ngón tay của tôi đang đặt ở đâu, nếu anh còn dám hỗn xược với ông chủ thì tôi sẽ bẻ đứt cổ vợ anh, cùng lắm thì đổi một mạng lấy một mạng thôi, nếu không tin thì anh cứ thử xem.”
Nghe người nọ nói vậy, ánh mắt của Diệp Ân Tuấn chợt trở nên lạnh tanh.
“Nếu anh dám động vào một sợi tóc của cô ấy tôi sẽ khiến anh phải hối hận vì đã sinh ra trên đời này.”
Thấy Diệp Ân Tuấn đã nổi giận thật sự, Thẩm Hạ Lan quay qua nhìn ông cụ Tiêu, ánh mắt nài nỉ, rất rõ ràng là nếu ông cụ Tiêu không chịu đứng ra thì cô sẽ mặc kệ kế hoạch quan trọng gì đấy của ông luôn.
Ông cụ Tiêu vô cùng tức tối.
Ông bị người ta vật ngã đến bây giờ lưng đang còn hơi đau, thế mà phải để tâm đến thái độ của thằng nhóc này nữa chứ, sao lại kỳ cục vậy?
Quan trọng là ông không tin Diệp Ân Tuấn không biết mối quan hệ giữa ông và Thẩm Hạ Lan.
Đã biết ông là ông ngoại của cô mà còn dám mạnh bạo như vậy, đúng là lố bịch mà!
Nhưng rồi nghĩ đến kế hoạch quan trọng của mình, ông cụ Tiêu chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
“Diệp Ân Tuấn, chỉ cần cậu chịu đồng ý với điều kiện của tôi thì tôi sẽ để Thẩm Hạ Lan về nhà với cậu, nếu không thì con bé sẽ phải ở lại nhà họ Tiêu này cả đời.”
“Điều kiện gì?”
Diệp Ân Tuấn nhìn người đàn ông đang túm lấy Thẩm Hạ Lan chòng chọc, nếu có thể giết người bằng ánh mắt thì chắc giờ anh ta đã biến thành một đống thịt vụn.
Ông cụ Tiêu bỗng nói: “Ai cha, quên mất, hình như hồi nãy Hạ Lan bị động thai thì phải, còn chảy máu nữa, giờ lại sợ hãi như vậy, không biết… Ôi …”
Còn chưa dứt lời thì Diệp Ân Tuấn đã cầm một con dao quân dụng kề sát cổ ông.
CHƯƠNG 832: TÔI SỢ CHỒNG TÔI VỀ CHẶT TAY ANH
“Chảy máu?”
Diệp Ân Tuấn gằn từng chữ hỏi, trong giọng nói mang theo khí lạnh dường như có thể đông cứng một người.
Thẩm Hạ Lan sợ đổ mồ hôi lạnh.
“Ân Tuấn, đừng!”
Cô thật sự cảm thấy ông cụ Tiêu đang tìm đường chết.
“Ông ngoại, ông đừng làm rộn chuyện lên nữa!”
Thẩm Hạ Lan thật sự sợ Diệp Ân Tuấn với tính tình liều mạng sẽ ông cụ Tiêu bị thương.
Thanh dao găm lạnh băng kề dưới cằm ông, ông cụ Tiêu lại có chút vui mừng.
“Xem ra cậu mạnh hơn ba vợ của cậu rất nhiều. Nể tình cậu để ý đến cháu ngoại của tôi nhiều đến thế, tôi không đùa cậu nữa.
Con bé rất khỏe, không có chuyện gì hết, chỉ cần cậu đi rút đơn thưa kiện Phương Thiến về, tôi sẽ cho con bé về nhà với cậu, nếu không, vẫn là câu nói đó, tôi sẽ để con bé ở lại đây sống cùng với ông già này cả đời. Tôi cũng không tin lần sau cậu còn dám xông vào lần nữa.”
Diệp Ân Tuấn nhíu chặt mày khi nghe thấy ông cụ Tiêu nói.
“Ông muốn tôi thả Phương Thiến ra?”
“Đúng vậy. Cậu còn trẻ mà đã bị lãng tai rồi sao?”
Ông cụ Tiêu thấy eo vẫn còn đau âm ỉ, bây giờ cằm còn bị người ta kề dao uy hiếp, giọng điệu chẳng tốt lành gì.
Diệp Ân Tuấn híp mắt lại, lại nhìn Thẩm Hạ Lan, thấy ông cụ Tiêu cũng không bảo người ta đóng cửa, người bên ngoài đều nhìn thấy rõ tất cả mọi chuyện, nhưng chắc người bên ngoài sẽ không nghe rõ được cuộc nói chuyện này.
Đây là đâu?
Đây là đại viện quân đội!
Cho dù anh dẫn người xông vào, phóng viên và người nhiều chuyện cũng không thể nào đi theo vào nhiều đến thế.
Diệp Ân Tuấn sống đến bây giờ, tuy không thể nói là cực kỳ khôn khéo, nhưng vẫn có thể hiểu được một số việc, lại thấy Thẩm Hạ Lan vô cùng khỏe mạnh, tuy người đàn ông kia bóp cổ họng Thẩm Hạ Lan, nhưng cũng không bóp quá mạnh. Anh đã đoán đươc điều gì rồi.
“Được, còn không phải chỉ là Phương Thiến thôi sao? Tôi thả là được, nhưng tôi muốn dẫn Hạ Lan đi trước.”
“Cái này thì không được, nếu cậu dẫn con bé đi rồi không chịu đồng ý với tôi thì tôi phải làm sao đây? Tôi tốn rất nhiều công sức mới có thể bắt con bé ra, cũng không thể kiếm củi ba năm đốt trong một giờ được. Diệp Ân Tuấn, khi nào cậu làm xong chuyện này thì tôi sẽ thả người.”
Mắt Diệp Ân Tuấn lại lạnh hơn khi nghe thấy ông cụ Tiêu nói.
“Nếu vợ của tôi rớt mất miếng thịt nào ở chỗ của ông, tôi sẽ không để yên cho ông đâu.”
Cuộc đời ông cụ Tiêu không bị uy hiếp bao nhiêu làn, cho dù là người nhà họ Hoắc khi xưa cũng không dám ăn nói với ông như thế, không ngờ Diệp Ân Tuấn lai dám nói với ông những lời này.
Ông giận muốn chết, quay đầu nói với Thẩm Hạ Lan: “Con nhìn thằng cháu rể tốt con tìm kìa, còn không chịu biến về phòng đi?!”
“Ông ngoại!”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy cô là người vô tội nhất.
Cô không có bảo ông ngoại tự tìm đường chết như thế.
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan, trong mắt mang theo chút dịu dàng.
“Ở yên ở đây đợi, chờ anh đón em về.”
“Được, sắp xếp cho Tử Thất giúp em. Đúng rồi, Tống Đình sao rồi?”
Thẩm Hạ Lan nhớ đến chuyện này vội vàng hỏi.
“Không sao, trên đầu bị trầy một chút, nghỉ ngơi vài hôm là được, anh sẽ chăm sóc tốt cho Tử Thất, em yên tâm đi. Chờ anh, không lâu nữa anh sẽ về.”
Diệp Ân Tuấn nói xong, xoay người nhìn ông cụ Tiêu, lạnh lùng nói: “Chăm sóc vợ của tôi cho tốt, tôi lập tức về ngay.”
“Làm chuyện đó xong trước rồi lại nói.”
Ông cụ Tiêu lập tức phất tay, Diệp Ân Tuấn mới thu dao găm về.
Anh lại nhìn Thẩm Hạ Lan, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan có hơi khổ sở.
“Ân Tuấn, nếu anh khó xử thì không cần làm, không cần vì em…”
“Vì em, cho dù phải đối địch với cả thế giới thì anh cũng sẵn lòng.”
Diệp Ân Tuấn không quay đầu lại, nhưng những lời này lại trôi nổi trong không khí, làm Thẩm Hạ Lan lập tức đỏ vành mắt.
Cô không biết Diệp Ân Tuấn cố ý nói nhưng lời này cho người khác nghe thấy, hay là tự nói với chính anh, cô chỉ biết bây giờ trong lòng cô đang sông cuộn biển gầm, có thứ tình cảm gì đó đang lên men, đang lan rộng, tràn ngập trái tim cô, ấm áp, nóng cháy.
“Ra vẻ! Ai mà không nói được mấy lời dễ nghe, chờ cậu làm việc mới biết là thật hay giả.”
Ông cụ Tiêu khinh thường phản bác.
Thẩm Hạ Lan không có phản ứng, nhìn Diệp Ân Tuấn biến mất trước của nhà họ Tiêu, cô khẽ nói: “Ông ngoại, người ta không phải là đồ ngu, ông làm thế hình như hơi rõ ràng quá rồi đúng không?”
“Không sao, dù sao ông đạt được mục đích là được rồi. Con về nghỉ ngơi đi, đúng rồi, ông nghe nói con tham dự cuộc thi thiết kế gì đúng không? Không còn bao nhiêu thời gian, sắp đấu vòng loại, trong khoảng thời gian này con ở chỗ ông, tĩnh tâm hoàn thành tốt tác phẩm thiết kế của con đi, ông đã kêu người mang máy tính của con về, con về phòng làm việc đi, nhớ kỹ, phải chú ý kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi.”
Thẩm Hạ Lan hơi ngẩn ra khi nghe ông cụ Tiêu nói.
“Ông ngoại, ý của ông là bảo con ở lại nơi này trong một khoảng thời gian sao?”
“Sao lại không được? Ông là một ông già cô đơn góa vợ, con không sống cùng ông à?”
Ông cụ Tiêu nói một cách hùng hồn, lại chọc Thẩm Hạ Lan tức đến phát cười.
“Ân Tuấn sẽ về nhanh thôi, tính tình của anh ấy…”
“Nó có nóng nảy đến cỡ nào thì không phải chỉ cần con nói một câu là tắt lửa ngay sao? Con muốn ở lại đây sống chung với ông, nó dám không đồng ý à?”
“Nhưng mà con cũng chưa nói là muốn ở lại mà!”
Thẩm Hạ Lan không hề nể mặt ông.
Ông cụ Tiêu ngang ngược nói: “Ông mặc kệ, dù sao đây là nhà của ông, ông quyết định”
Thấy ông cụ Tiêu chơi xấu như thế, Thẩm Hạ Lan lập tức cạn lời.
“Nếu ông không sợ Diệp Ân Tuấn phá banh nhà ông thì ông cứ tiếp tục ngang ngược đi.”
Nói xong, cô đẩy người đàn ông bên cạnh ra, lạnh lùng nói: “Tốt nhất anh nên đi tìm chỗ trốn đi, tôi sợ chồng tôi về chặt tay anh đó.”
Nói xong, cô lập tức đứng dậy đi vào phòng.
Người đàn ông hơi xấu hổ.
Ông cụ Tiêu lại vuốt cằm nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.
“Con bé này nói không sai, cậu nên tìm chỗ trốn, chờ thằng ranh Diệp Ân Tuấn kia bớt giận rồi lại quay về.”
“Gia chủ, tôi…”
“Ui da, cái eo già của tôi!”
Ông cụ Tiêu không nghe đối phương giải thích, đè eo về phòng của ông.
Lúc Diệp Ân Tuấn đi ra ngoài, thấy có rất nhiều người bao vây ở xung quanh, anh lạnh lùng nói: “Tản ra hết đi! Vây quanh ở đây làm chi? Không biết đây là đâu sao? Lúc nãy có phần tử khủng bố xông vào nhà ông cụ Tiêu, thời gian khẩn cấp, tôi không kịp đưa giấy tờ thông hành, cho nên lập tức xông vào. Mấy người không biết thì đừng có viết lung tung, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
Tuy Diệp Ân Tuấn nói thế, nhưng không ai tin.
Đúng lúc này, Tô Nam cầm giấy thông hành đi đến.
“Đã phê duyệt giấy thông hành rồi.”
Tô Nam chớp mắt nhìn Diệp Ân Tuấn, đưa giấy thông hành cho Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn không nói thêm câu nào, ném giấy thông hành cho tên lính đứng canh ở bên cạnh, anh lại dẫn theo người của anh lái xe đi ra ngoài giống như lúc đến.
Những người khác thấy Diệp Ân Tuấn đã đi rồi, bọn họ đương nhiên không dám ở lại nơi này, tất cả đều lui ra ngoài, nhưng chuyện xảy ra ở nơi này vẫn bị truyền ra ngoài.
Diệp Ân Tuấn đi rồi, Thẩm Hạ Lan cũng quay về phòng, cô biết hiệu quả mà ông cụ Tiêu muốn đã đạt được, nhưng cô lại không biết cuối cùng sẽ đạt đến hiệu quả ì.
Cũng không biết Diệp Ân Tuấn có nhận ra hay không?
Thẩm Hạ Lan có hơi lo lắng.
Khương Hiểu đưa một ít thức ăn cho Thẩm Hạ Lan, hơi tức giận nói: “Bà chủ, ông cụ Tiêu kia thật sự là ông ngoại của cô sao?
Sao lại ngang ngược như thế? Tôi nói tôi nấu cơm dinh dưỡng cho cô, ông ta lại nhất quyết bắt tôi phải nấu cơm trưa cho ông ta luôn, tôi đâu phải bảo mẫu nhà họ đâu chứ.”
Thẩm Hạ Lan hơi khựng lại, sau đó cười nói: “Có sao đâu, bây giờ chúng ta là con tin của ông ấy mà.”
“Tôi nghe nói, tổng giám đốc Diệp cực kỳ khí phách oai phong, nếu không phải sợ người ta làm cô bị thường, bây giờ tổng giám đốc Diệp đã đón cô về nhà từ lâu rồi. Ông cụ này cũng thật là, uống công sống lâu như thế, lại đối xử hà khắc với cháu ngoại ruột như vậy.”
Khương Hiểu lải nhải, rõ ràng rất không hài lòng đối với ông cụ Tiêu.
Suy nghĩ của Thẩm Hạ Lan lại bay đến một nơi khác.
Diệp Ân Tuấn thông minh như thế, chắc cũng đã nhìn rõ sự sắp xếp của ông ngoại đúng không? Tống đình cũng không có việc gì, chỉ là không nhìn thấy Lam Tử Thất, nhưng bây giờ người cô đang nghĩ đến là Tiêu Ái.”
Bây giờ bà đang làm gì thế?
Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan không ngồi yên được nữa.
Cô đột nhiên đứng bật dậy, làm Khương Hiểu hoảng sợ.
“Bà chủ, cô làm sao thế?”
“Tôi đi tìm ông ngoại.”
Thẩm Hạ Lan nói xong lập tức ra khỏi phòng.
Khương Hiểu sợ Thẩm Hạ Lan xảy ra chuyện gì, có hơi sợ hãi, vẫn đi theo sau Thẩm Hạ Lan bước ra ngoài.
Ông cụ Tiêu đang gọi điện thoại, thấy Thẩm Hạ Lan chạy đến, vội vàng nói: “Để lát nữa nói sau, bên tôi có khách.”
Khác?
Thẩm Hạ Lan nhíu mày.
Bọn họ không phải là người thân sao?
Sao lại thành khách rồi?
Ông cụ Tiêu đang gọi điện thoại cho ai?
Không lẽ người sắp xếp mọi chuyện không phải ông cụ Tiêu? Còn có người khác sao?
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng động não.
“Sao vậy? Không lo nghỉ ngơi cho tốt, ra ngoài này làm gì? Máy tính của con sẽ đến nhanh thôi, đừng có vội. Ông hỏi thăm rồi, lần đấu vòng loại này trên cơ bản là không thành vấn đề đối với con, trình độ của bọn họ kém xa con.”
“Ông ngoại, con muốn gặp mẹ của con. Ngay bây giờ, lập tức, lập tức.”
Thẩm Hạ Lan ngắt lời ông cụ Tiêu, đưa ra yêu cầu làm ông cụ Tiêu hơi khựng lại, sắc mặt có hơi khó coi.
“Đợi sau khi xong chuyện này rồi ông sẽ cho con gặp mẹ.”
“Con nói, con muốn gặp mẹ ngay bây giờ, cho dù con không thể bay sang đó, con cũng có thể gọi video với mẹ mà đúng không? Con chỉ muốn biết bây giờ mẹ như thế nào, sống có tốt không.”
Ông cụ Tiêu cực kỳ ghét cái tính cố chấp của Thẩm Hạ Lan.
“Mẹ con là con gái của ông, ông có thể làm gì mẹ con chứ? Ngoại trừ việc hạn chế không cho mẹ con đi ra ngoài, mọi thứ còn lại đều rất tốt, con cứ yên tâm đi, bây giờ vẫn chưa đến lúc để hai mẹ con con gặp nhau.”
“Đến khi nào mới là lúc để con và mẹ gặp nhau chứ? Ông ngoại, con chỉ muốn biết, ông giam lỏng mẹ con, Trương Linh ở đó làm gì? Bà ta là bác sĩ, không phải bảo mẫu, đừng nói là ông lại nói với con là bà ta ở bên cạnh mẹ con là để chăm sóc mẹ con đó nha?”
Đây là vấn đề mà Thẩm Hạ Lan nghĩ mãi cũng kkhông ra.
Nếu ông cụ Tiêu muốn tìm người chăm sóc Tiêu Ái, tìm đại bất cứ bảo mẫu nào cũng được, tại sao cứ nhất quyết phải là Trương Linh?
Lúc trước Trương Linh đến nhà họ Phương để khám bệnh cho Phương Đình, nhưng Phương Đình lại bị người ta hại chết, Trương Linh lại mất tích một cách ly kỳ, rồi lại xuất hiện ở nơi Tiêu Ái bị giam lỏng, giữa những chuyện này không lẽ không có bất cứ mối liên hệ nào hay sao?
Thẩm Hạ Lan nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy không thích hợp, hôm nay cô nhất định phải nói chuyện rõ ràng với ông cụ Tiêu, nếu không cô không thể nào yên tâm được.
Ông cụ Tiêu nghe thấy câu hỏi của Thẩm Hạ Lan xong, đột nhiên thay đổi sắc mặt.
CHƯƠNG 833: SAO BÀ LẠI NHẪN TÂM ĐẾN THẾ
“Có một số việc con nên biết thì tự nhiên sẽ để con biết, con không nên biết thì tốt nhất đừng hỏi. Bây giờ con ngoan ngoãn về phòng nghiên cứu tác phẩm dự thi của con đi, đây mới là việc bây giờ con nên làm.”
Ông cụ Tiêu rõ ràng lãng tránh vấn đề này.
Thẩm Hạ Lan lại càng nghi ngơ hơn.
“Có phải mẹ con đã xảy ra chuyện gì rồi không? Hay là mẹ con bị bệnh gì? Con hiểu rất rõ y thuật của Trương Linh, không phải ai bà ta cũng sẽ khám, con đoán chắc là ông đã dùng quyền uy của ông cưỡng ép bắt bà ấy ở lại bên cạnh mẹ của con đúng không? Rốt cuộc mẹ con bị làm ssao thế? Ông trả lời thật cho con có được không?”
Thẩm Hạ Lan sốt ruột kéo cổ tay ông cụ Tiêu, rưng rưng nước mắt giống như một đứa bé.
Trong lòng ông cụ Tiêu rất hụt hẫng.
“Ông nói rồi, bây giờ con đừng hỏi gì cả, đừng…”
“Nếu ông không nnói cho con, con lập tức chết cho ông xem, con cũng không tin, Diệp Ân Tuấn biết con gặp chuyện ở chỗ của ông thì sẽ còn tiếp tục diễn kịch với ông nữa.
Ông cụ Tiêu hoảng sợ khi nghe Thẩm Hạ Lan nói.
“Con dám!”
“Ông cứ thử đi!”
Thẩm Hạ Lan mà cứng đầu thì đúng là giống hệt Tiêu Ái.
Ông cụ Tiêu tức giận trừng mắt, nhưng Thẩm Hạ Lan không thèm sợ.
Cuối cùng ông cụ Tiêu cũng thua cuộc.
“Ông nói với con cũng không có tác dụng gì, bây giờ con không sang đó được.”
“Ít nhất ông cho con biết mẹ con làm sao được không? Còn có có thể video call với mẹ!”
Trong lòng Thẩm Hạ Lan càng ngày càng cảm thấy bất an.
Ông cụ Tiêu thở dài, sau đó ngồi xuống ghế.
Ông nhìn Thẩm Hạ Lan đứng đối diện, nhìn gương mặt của cô, tuy biết gương mặt này không phải là gương mặt lúc đầu của cô, nhưng đôi mắt kia vẫn làm ông có chút cảm giác quen thuộc.
“Ngồi xuống đi, ông sợ lát nữa con quá kích động, đừng động thai. Cái cô kia, cô đi sắc thuốc an thai đi, trong nhà có đủ hết đó.”
Ông cụ Tiêu không gọi thẳng tên của Khương Hiểu, nhưng lúc này Khương Hiểu cũng không rảnh lo chuyện này, cô cũng nhận ra, những lời ông cụ Tiêu sắp nói có khả năng sẽ là một đả kích lớn đối với Thẩm Hạ Lan.
“Bà chủ, tôi…”
Khương Hiểu do dự nhìn Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan vuốt bụng, cô biết, một khi là chuyện liên quan đến Tiêu Ái và người nhà, có lẽ cô rất khó giữ bình tĩnh nghe ông cụ Tiêu nói hết.
Nghĩ đến đây, cô gật đầu nhìn Khương Hiểu nói: “Đi đi, có lẽ tôi sẽ cần một chén thuốc dưỡng thai.”
“Được, bà chủ, bà đừng kích dộng. Có một số việc không phải con người có thể khống chế được, chỉ cần bản thân cố gắng, không thẹn với lòng là được.”
Khương Hiểu không biết hai người bọn họ muốn nói gì, nhưng cô vẫn có thể an ủi Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan thấy trong lòng rất ấm áp, nhẹ nhàng gật đầu.
Sau khi Khương Hiểu đi ra ngoài, lúc trong phòng chỉ còn lại ông cụ Tiêu và Thẩm Hạ Lan, Thẩm Hạ Lan khẽ nói: “Ông ngoại nhất định đừng có nói với con là ông đã làm mẹ của con chịu khổ đó.”
“Haizz!”
Ông cụ Tiêu thở dài, nhìn Thẩm Hạ Lan ở trước mặt, nhìn vẻ mong chờ dưới đáy mắt cô, đau lòng nói: “Chuyện này là do ông không tính toán đầy đủ.”
“Có liên quan đến ông sao?”
“Xem như vậy. Lúc trước khi mẹ con yêu ba con, ông không đồng ý, dù sao ông cũng xuất thân là quân nhân, ông biết một khi một người đàn ông vào chiến trường thì có ý nghĩa gì, làm phụ nữ theo một người đàn ông như thế đúng là rất cực khổ. Lúc trước nếu không phải vì công việc của ông thì bà ngoại của con cũng đã không ngoại tình rồi, cũng không thể nào đẻ ra một đứa con gái riêng cho ông.
Nhà họ Hoắc là loại người nào chhứ? Tiêu Ái không biết, ông còn không biết sao? Cho nên ông không đồng ý cho bọn họ yêu nhau, nhưng lúc đó Tiêu Ái giống hệt con, cứng đầu lắm, vì muốn được kết hôn với ba con, thậm chí mẹ con còn cắt đứt quan hệ ba con với ông, sau đó bỏ đi xa quê. Sau đó khi ông biết được ba của con đầu quân, mẹ của con thất tình, ông đã từng muốn tìm mẹ con về, nhưng mẹ con có lòng tự trọng quá cao, cũng không cảm thấy bản thân đã làm sai, không thèm chấp nhận lời cầu hòa của ông, một thân một mình rời khỏi thành phố này.
Sau đó mẹ con sinh con ra, lại bỏ rơi con, đi ghi danh một trường học ngoại giao một mình, từ đó về sau đã rời khỏi đất nước, không quay về nữa, cũng không hề liên lạc với ông lần nào, không biết có phải là đang trách ông về chuyện của ba con không nữa.”
Thẩm Hạ Lan khẽ nhíu mày.
“Trách ông? Cho dù ông không đồng ý chuyện của ba mẹ con thì chắc là cũng không nên trách ông chứ? Dù sao ông cũng vì muốn tốt cho mẹ con.”
Ông cụ Tiêu nhìn Thẩm Hạ Lan, lại thở dài nói: “Lúc bọn họ yêu nhau, ông lén giấu mẹ con đi gặp riêng ba con, ông bắt ba của con chia tay với mẹ con, ba con không đồng ý, ông lập tức nói cho ba con biết nỗi khổ khi làm vợ quân nhân, hơn nữa nói với ba con, ba con nhất định phải đi đầu quân báo đáp quốc gia, kết hôn với mẹ con thì chỉ làm chậm trễ hạnh phúc của mẹ con mà thôi, làm mẹ con phải đau khổ suốt đời. Lúc này ba con mới quyết định chia tay với mẹ con.”
Thẩm Hạ Lan có nghĩ thế nào cũng không ngờ được nguyên nhân ba mẹ cô chia tay lại còn có ông cụ Tiêu xen vào, nhưng ba làm thế cũng là một biểu hiện cho việc yêu mẹ, vì muốn mẹ có nhiều lựa chọn họ cho nên mới đưa ra quyết định đó.
Nhưng có lẽ Tiêu Ái không chấp nhận được.
Làm một người phụ nữ, toàn tâm toàn ý yêu một người đàn ông, mà người đàn ông này lại chia tay vì muốn đi đầu quân, nói thế nào thì Thẩm Hạ Lan đều cảm thấy khó mà vượt qua khúc mắc này được.
“Sau khi mẹ con rời khỏi, ông cũng không liên lạc gì với mẹ sao? Dù sao cũng là người thân, suốt bao năm qua…”
“Con không hiểu mẹ của con, mẹ con cảm thấy ông phá hoại hạnh phúc của nó, nó sống ở nước ngoài cũng không tốt, không vui, sau khi say rượu còn sinh thêm một cô con gái nữa, chắc chỉ có mẹ con mới hiểu rõ ràng nỗi đau này nhất, mà có lẽ nó càng hận ông. Nếu không, vì sao nó lại không nói cho con biết ông còn sống chứ? Vì sao không nói cho con biết ông ở Hải Thành? Thậm chí còn không thèm về thăm ông lấy một lần?”
Ông cụ Tiêu cười đầy chua xót, nhưng lại làm Thẩm Hạ Lan cảm thấy có hơi đau xót.
“Ông ngoại, chắc mẹ con sẽ nghĩ thông suốt thôi.”
“Kệ nó đi. Đời của ông cũng chỉ có một cô con gái, nó muốn sống như thế, làm sao mới sống vui ông cũng đều chiều theo ý nó.
Nhưng lần này thì không được, ông không thể để mẹ con quyết định nữa.”
Lúc ông cụ Tiêu nói đến đây, đáy mắt đã có hơi rưng rưng.
“Rốt cuộc mẹ con bị làm sao vậy?”
Quay về vấn đề ban đầu, Thẩm Hạ Lan càng thêm bất an.
Ông cụ Tiêu nhìn Thẩm Hạ Lan, suy nghĩ một chút rồi nói: “Mẹ con bị bệnh nan y.”
“Cái gì?”
Suýt chút nữa Thẩm Hạ Lan đã té xỉu, nếu không phải lúc nãy ông cụ Tiêu bảo cô ngồi xuống trước, chỉ sợ bây giờ cô đã té lăn ra đất thật rồi.
“Bệnh nan y gì?”
Thẩm Hạ Lan run rẩy hỏi, hai lòng bàn tay đã siết chặt lại với nhau.
Cả đời ông cụ Tiêu chỉ có một cô con gái, sao lại không đau lòng? Bây giờ bị hỏi trúng chỗ đau, cũng không nhịn được rớt vài giọt nước mắt.
“Ung thư dạ dày. Thời kỳ cuối rồi. Lúc trước khi mẹ con rời khỏi nhà họ Hoắc, một phần là vì chuyện em gái cùng cha khác mẹ của con làm ầm lên, mẹ con không còn mặt mũi ở lại nhà họ Hoắc nữa, một phần khác cũng là vì mẹ con kiểm tra ra được bệnh ung thư dạ dày thời kỳ cuối, định rời khỏi nơi này, tìm một chỗ không có ai tự sinh tự diệt. Mẹ con không muốn để con biết được bệnh tình của nó, sợ con biết được sắp phải mất mẹ thì tâm lý không chịu đựng nỗi. Nó cũng không muốn để đứa con gái còn lại biết được bệnh của nó, sinh mà không nuôi, nó cảm thấy bản thân nó không có trách nhiệm gì với con cái, cho nên không cần thiết để con bé kia khó chịu chung với nó.”
Ông cụ Tiêu lau nước mắt, nói nhỏ: “Cuộc đời mẹ con không thua kém ai, yêu một người đàn ông nhưng lại không có được, đến cả gặp nhau lần cuối cũng không gặp được, nhưng lại phải sống cả đời với một người đàn ông mà nó không yêu.
Mẹ con sinh con ra là vì người mẹ con yêu, nhưng rồi lại vứt bỏ con, lại sinh một đứa con gái khác vì người đàn ông mà nó không yêu, nhưng lại sinh mà không dưỡng, kiếp này, trông mặt ngoài thì rất hạnh phúc, thật ra trong lòng mẹ con lại đau khổ hơn bất cứ ai. Nó sống đủ rồi, thấy con có cuộc hôn nhân hạnh phúc, có Diệp Ân Tuấn cưng chiều con, có bọn nhỏ quây quần bên cạnh con, mẹ con cảm thấy kiếp này nó cũng có thể yên tâm đi gặp ba con rồi. Cho dù đã đến giây phút cuối cùng của cuộc sống, nó vẫn không liên lạc với ông, có thể thấy được mẹ con rất để ý đến chuyện ông đã chia rẽ mẹ con và ba con vào năm xưa đến cỡ nào.
Nếu không phải ông cử người theo dõi mẹ con, hơn nữa cứu nó kịp lúc, chắc bây giờ mẹ con đã đi rồi. Bây giờ ông chỉ có thể để Trương Linh ở bên cạnh nó, cố gắng để nó sống lâu thêm một chút, nhưng nó vẫn không chịu hợp tác, muốn chạy trốn, cho nên ông mới giam lỏng mẹ con lại.”
Cho dù thế nào thì Thẩm Hạ Lan cũng không ngờ được đây là nguyên nhân thật sự làm ông cụ Tiêu giam lỏng Tiêu Ái, mũi cay xè, nước mắt rơi xuống như mưa.
“Ông ngoại, sao ông không nói cho con biết sớm chứ? Sao ông không chịu tìm ra con sớm chứ? Lâu như thế, mẹ con phải cô đơn đến cỡ nào? Bất lực đến cỡ nào chứ! Mẹ con rời xa quê hương một mình, bây giờ khi sắp kết thúc cuộc sống lại vẫn cứ một mình, sao mẹ lại nhẫn tâm đến thế chứ?”
Thấy Thẩm Hạ Lan khóc nức nở như thế, ông cụ Tiêu vội vàng bước lên ôm vai cô, vỗ nhẹ nói: “Đừng không, mẹ con không muốn con đau lòng nên mới không nói cho con. Ông thật sự không muốn để con gọi video với mẹ con, thật sự là cho dù bây giờ con có gọi video thì mẹ con cũng sẽ không nghe máy. Hóa trị đã làm mẹ con thay đổi hoàn toàn, sao mẹ con có thể để con nhìn thấy dáng vẻ của nó vào lúc này chứ? Bây giờ ông chỉ cầu mong chuyện của Phương Thiến có thể giải quyết xong, sau đó ông có thể công khai đón mẹ con về. Nếu không ông sợ mẹ con mà không về nữa thì sẽ chết trên đường về mất.”
Nghe ông cụ Tiêu nói thế, Thẩm Hạ Lan khóc càng đau lòng hơn.
“Ông ngoại, con nhớ mẹ, thật sự rất nhớ mẹ. Ngay từ giây phút con biết được Lưu Mai là dì của con, con đã bắt đầu tìm mẹ, nhưng con không tìm được. Con đã cử người đi tìm nhưng vẫn không có tin tức, con sợ mẹ đã gặp chuyện gì, con sợ Phương Thiến đã ra tay với mẹ. Nhưng con không nghĩ đến kết quả lại là như thế này.”
“Con bé ngốc, Phương Thiến đương nhiên không thể tha cho mẹ con. Có mẹ con, Phương Thiến mới uy hiếp con, ép con làm cái gì được, nhưng ông đã giấu mẹ con đi nhanh hơn bà ta một bước. Lúc Phương Thiến cử Trương Linh đến Lịch Thành tìm con đàm phán, ông đã âm thầm tìm được Trương Linh, cho bà ta một tương lai sáng lạng xem như báo đáp, bảo bà ta rời khỏi nhà họ Phương, đến chữa bệnh cho mẹ con, nếu không còn cho rằng dựa vào khả năng của Trương Linh, bà ta có thể tự nhiên biến mất khỏi nhà họ Phương sao?”
Thông qua những gì ông cụ Tiêu nói biết được nguyên nhân Trương Linh mất tích, tâm trạng Thẩm Hạ Lan lại không hề nhẹ nhàng chút nào, ngược lại còn nặng nề đến sắp không thở nỗi. Nhưng cô vẫn còn nhớ những lời Lam Thần từng nói.
Anh nói, cái chết của Phương Đình rất khác thường.
Bây giờ Thẩm Hạ Lan rất muốn liên lạc với Trương Linh, biết được nguyên nhân cái chết thật sự của Phương Đình là cái gì. Vì sao Phương Đình lại chết?
CHƯƠNG 834: TÔI MUỐN YÊN LẶNG MỘT MÌNH
“Con không gặp mẹ được, vậy con có thể gặp Trương Linh không? Cho dù là để con gọi video cho bà ta cũng được, con có chuyện muốn hỏi bà ta. Được không?”
Ở trước mặt ông cụ Tiêu, lời thỉnh cầu củ Thẩm Hạ Lan vô cùng chân thành và gấp gáp.
Ông cụ Tiêu hơi khựng lại, nói nhỏ: “Chỉ sợ bà ta sẽ không gặp con.”
“Tại sao? Con và bà ta cũng không có thù hận gì.”
Thẩm Hạ Lan không hiểu nỗi chuyện này.
Ông cụ Tiêu lắc đầu: “Ông không rõ, nhưng lúc bà ta đồng ý chăm sóc mẹ của con, đã đưa cho ông một điều kiện duy nhất chính là kiếp này bà ta không muốn gặp lại con.”
“Cái gì?”
Thẩm Hạ Lan hoảng sợ không nói nên lời.
Không lẽ là bởi vì lúc ở Lịch Thành cô không nể mặt bà ta, cho nên kiếp này bà ta không muốn gặp cô nữa?
Trương Linh không phải người có lòng dạ hẹp hòi như vậy.
“Ông ngoại, ông có thể…”
“Thật sự không có cách nào, đây là điều kiện ông đã hứa với bà ta, có lẽ một khoảng thời gian sau ông sẽ thử lại, nhưng bây giờ thật sự không được. Ông cũng mệt rồi, con về nghỉ ngơi đi.”
Ông cụ Tiêu rõ ràng muốn đuổi cô về.
Thẩm Hạ Lan biết cô có ở lại đây thì cũng không có kêt quả gì, lúc này mới đáp lời ông cụ Tiêu, sau đó ra khỏi phòng.
Lúc Khương Hiểu quay về, thấy Thẩm Hạ Lan như đang mất hồn mất vía, không khỏi lo lắng hỏi: “Bà chủ, cô có sao không?”
“Mệt, muốn nghỉ ngơi một lúc.”
Thẩm Hạ Lan về phòng mẹ cô.
Cô đột nhiên nhớ đến lời ông cụ Tiêu nói, ông nói Tiêu Ái bị bệnh nan y, không còn sống được bao lâu. Ông nói, lúc Tiêu Ái rời khỏi Hải Thành đã biết rồi.
Cô đột nhiên cảm thấy mũi cay xè.
Lúc trước khi Tiêu Ái còn khỏe mạnh, Thẩm Hạ Lan không cảm thấy người mẹ này quan trọng đến thế, thậm chí khi bà nói muốn rời khỏi Hải Thành, đi ra ngoài du lịch, cô cũng chỉ buồn trong chốc lát, không cảm thấy người này chiễm giữ vị trí nào trong cuộc sống của cô.
Về mặt huyết thống, bà sinh cô ra, cho cô mạng sống, nhưng trong gần ba mươi năm này, là ba mẹ Thẩm cho cô tình yêu của ba và tình yêu của mẹ, cô sống rất hạnh phúc, cho nên cô luôn lạnh nhạt với Tiêu Ái, cho dù có tình thân, cũng không cảm thấy quá quan trọng, huống chi đứa con còn lại mà bà sinh ra còn làm cô thấy rất bực bội.
Thậm chí Thẩm Hạ Lan còn cảm thấy, nếu không phải vì nhà họ Hoắc, không phải vì lễ nghĩa, cô không biết cô có tiếp xúc nhiều với Tiêu Ái hay không nữa, nhưng su khi biết được bà không còn sống được bao lâu, cuối cùng Thẩm Hạ Lan cũng cảm nhận được đáy lòng đau nhói từng cơn.
Cơn đau này giống như một sợi dây leo mọc đầy gai đọc quấn chặt lấy cơ thể cô, hết vòng này đến vòng khác, càng ngày càng chặt, càng ngày càng chặt, chặt đến mức cô không thở nổ.
Cô xé rách cổ áo, nhưng vẫn cảm thấy ngột ngạt đến khó chịu.
Sao lại bị bệnh nan y chứ?
Bà còn trẻ như thế, còn bừng bừng sức sống như thế.
Ông cụ Tiêu nói, cả cuộc đời Tiêu Ái đều khổ, lúc đầu Thẩm Hạ Lan không thấy thế, nhưng giờ phút này lại đột nhiên cảm nhận được nỗi đau buồn nặng nề.
Cảm giác sợ hãi và đau thương vì sắp âm dương cách biệt làm Thẩm Hạ Lan đau đến suýt không thở nỗi.
Tiêu Ái có hai cô con gái, nhưng mà khi sắp chết lại định chọn một nơi không người từ từ cô đơn mà chết đi, không cho bất cứ ai biết, Thẩm Hạ Lan nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy sóng mũi cay cay.
Khương Hiểu không yên tâm về Thẩm Hạ Lan, lúc đi vào phòng Thẩm Hạ Lan thì nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đang khóc.
Cô khóc một cách yên lặng không phát ra bất cứ tiếng động nào, thậm chí giống như không tự chủ được nữa, nhưng cô khóc thút thít như thế, làm Khương Hiểu thấy lo lắng.
“Bà chủ, cô đang lo cho tổng giám đốc Diệp sao? Cô yên tâm đi, tổng giám đốc Diệp rất giỏi, anh ấy chắc chắc sẽ khỏe mạnh đến đón cô về.”
Khương Hiểu đoán.
Thẩm Hạ Lan không phủ nhận, cũng không nói lời nào, cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ cái gì.
Bên ngoài không biết đã có mưa phùn từ khi nào, sương mù mênh mông, lại làm tâm trạng Thẩm Hạ Lan càng tệ hơn nữa.
Cô muốn gặp Tiêu Ái, thật sự rất muốn rất muốn, nhưng cô cũng biết, không được ông cụ Tiêu đồng ý thì cô không gặp được, cũng không thể gặp được.
Thẩm Hạ Lan nhìn tấm ảnh trước đầu giường, nước mắt cứ như hạt châu bị đứt dây rơi xuống liên tục.
Cô có thể làm tất cả mọi thứ, nhưng lại không thể cướp người từ tay Diêm Vương được.
Làm sao đây?
Không lẽ duyên mẹ con giữa cô và Tiêu Ái mỏng manh đến vậy sao?
Cô còn chưa sống cùng bà, chưa ở bên cạnh bà, cũng chưa bao giờ rúc vào lòng bà làm nũng như bao đứa trẻ khác, sao bà lại rời khỏi thế giới này rồi?
Có lẽ từ sau khi ba hy sinh, mẹ cũng đã khổ, bà cũng chỉ ráng miễn cưỡng sống qua ngày, nhưng bây giờ, cuối cùng mẹ cũng không cần chờ nữa, cuối cùng cũng muốn đi tìm ba rồi sao?
Từ nay về sau, cô sẽ thành một người mồ côi không ba không mẹ sao?
Lần đầu tiên Thẩm Hạ Lan cảm giác cô giống như lục bình.
Cảm giác này ba mẹ Thẩm không thể nào bù đắp được.
Cuối cùng thì tình cảm máu mủ này cũng làm cho tim gan cô đau nhói.
Thẩm Hạ Lan không để ý đến Khương Hiểu, nằm thẳng lên giường, nắm chặt chăn che kín đầu cô lại, ngửi hơi thở ở trên này, giống như đang rúc vào lòng mẹ.
Đầu óc cô không tự chủ được mà nhớ lại giọng nói và nụ cười của Tiêu Ái.
Thật ra Tiêu Ái là một người phụ nữ không thú vị chút nào, bà rất hiếm khi cười, lúc nào cũng căng mặt, không biết là vì liên quan đến quan ngoại giao, hay là bởi vì bà đã mất đi người yêu cho nên mới buồn bực không vui.
Thẩm Hạ Lan chỉ nhớ rõ, lần đầu tiên cô nhìn thấy Tiêu Ái cười là lúc Tiêu Ái nhìn thấy cô, là lúc Tiêu Ái biết cô là con gái của bà.
Lúc đó, Tiêu Ái cười rất sáng lạng, làm người ta cảm thấy vô cùng ấm áp, nhưng từ nay về sau cô sẽ không bao giờ được nhìn thấy nữa sao?
Thẩm Hạ Lan nắm chặt chăn, khóc nấc lên.
Khương Hiểu sợ hãi.
“Bà chủ, bà làm sao vậy? Có phải khó chịu ở đâu không? Tôi đã sắc thuốc dưỡng thai, cô uống một chút được không? Cô có cảm xúc như thế sẽ không tốt cho thai nhi.”
Nhưng cho dù Khương Hiểu nói như thế nào, Thẩm Hạ Lan cũng không ngừng khóc.
Đúng vậy, cô cũng đã từng cuộn tròn trong bụng mẹ giống như thế này, cũng từng dày vò Tiêu Ái suốt mười tháng, để bà ta chịu đựng đau đớn rất lớn mới sinh cô ra, bây giờ bà bị bệnh, cô lại bất lực ngồi ở đây, không làm được gì, không giúp được gì.
Thẩm Hạ Lan thấy cô quá bất hiếu.
Không!
Cô không thể ngồi ở đây chờ chết được, cô muốn gặp Tiêu Ái!
Thẩm Hạ Lan chưa bao giờ kiên quyết như giờ phút này.
Nhưng đây là nhà họ Tiêu, bên ngoài toàn là vệ sĩ, cho dù cô có ba đầu sáu tay thì cũng không thể mọc cánh bay ra khỏi nơi nỳ được.
Diệp Ân Tuấn đã đi, cô lại không ra ngoài được, bây giờ lại càng không biết tình hình bệnh của Tiêu Ái như thế nào, rốt cuộc cô nên làm cái gì bây giờ?
Khương Hiểu thấy Thẩm Hạ Lan không nói tiếng nào, vội vàng đặt thuốc dưỡng thai lên bàn, lúc định đi ra ngoài tìm người, cuối cùng cũng nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói.
Giọng cô rất nghẹn ngào, có thể nhận thấy cô đang cố kềm nén điều gì đó.
Cô nói: “Khương Hiểu, tôi không sao, tôi chỉ muốn yên lặng một mình.”
“Bà chủ, cảm xúc của cô đang quá đau buồn, tôi lo là…”
“Không có gì phải lo cả, tôi biết được một vài chuyện nên hơi đau lòng, cô cứ yên tâm, tôi ngủ một giấc là được. Bây giờ cô có thể đi ra ngoài không? Cô đóng cửa lại giúp tôi, tắt đèn, tôi muốn ngủ một giấc, tôi mệt quá.”
Giọng Thẩm Hạ Lan có chút yếu ớt, giống như thật sự rất mệt.
Tuy Khương Hiểu rất lo lắng, nhưng thấy Thẩm Hạ Lan như thế, cũng không nỡ nói cái gì.
“Được rồi, bà chủ, cô uống thuốc dưỡng thai xong, tôi lập tức đi ra được không?”
Lần này, Thẩm Hạ Lan không từ chối nữa.
Cô xốc chăn ngồi dậy, cầm chén tu ừng ực uống hết. Sau đó đưa chén cho Khương Hiểu.
Thuốc đắng như thế, vậy mà Thẩm Hạ Lan lại không nói gì, uống hết sạch.
Khương Hiểu cũng nhận ra tâm trạng của cô đang không vui, cũng không tiện nói nhiều, lập tức cầm chén đi ra ngoài.
Ông cụ Tiêu ở bên ngoài chờ, thấy Khương Hiểu đi ra, còn cầm chén không, lo lắng hỏi: “Uống thuốc rồi sao?”
“Uống rồi. Tôi có bỏ thêm một vài liều thuốc an thần, chắc tối nay bà chủ có thể ngủ ngon.”
Khương Hiểu không hợp với ông cụ Tiêu, nhưng bây giờ lại rất hợp tác.
Cuối cùng ông cụ Tiêu cũng thôi không lo lắng nữa, nhưng nhìn Khương Hiểu, khẽ nói: “Tối nay đành phiền cô ngủ bên ngoài hành lang đi, nghe ngóng tiếng động ở bên trong bất cứ lúc nào, tôi sợ con bé…”
Ông cụ Tiêu không nói rõ là sợ cái gì, nhưng vẻ quan tâm đong đầy dưới đáy mắt vẫn làm Khương Hiểu bớt đi rất nhiều địch ý đối với ông.
“Tôi biết rồi.”
“Cô yên tâm, tôi sẽ bảo người ta điều chỉnh lại nhiệt độ ở bên này, sẽ không làm cô bị cảm, tôi còn dặn người cầm chăn đến.”
“Cảm ơn.”
Khương Hiểu cũng không về phòng, ngồi thẳng xuống hành lang.
Thẩm Hạ Lan uống thuốc dưỡng thai xong, kéo dép lê leo lên giường, kéo chăn che cơ thể lại. Hơi thở trên chăn làm Thẩm Hạ Lan có ảo giác, giống như Tiêu Ái đang ở bên cạnh cô, đang hát ru dỗ cô vào giấc ngủ.
Mắt cô không kềm được mà hơi ươn ướt.
Đầu chóang váng nặng nề, Thẩm Hạ Lan biết có lẽ Khương Hiểu đã bỏ thêm thuốc cho cô, nhưng cô cũng không có ý kiến gì, dù sao cũng muốn nghỉ ngơi.
Cô quá mệt, muốn ngủ một giấc thật ngon, không suy nghĩ gì, không cần phải hỏi cái gì, chỉ cần ngủ một giấc ngon lành như em bé là được, cách làm của Khương Hiểu cũng giúp ích cho cô.
Thẩm Hạ Lan không suy nghĩ gì chìm vào giấc ngủ.
Tối nay cô ngủ rất ngon, Khương Hiểu và ông cụ Tiêu lại ngủ không yên giấc.
Suốt đêm nay ông cụ Tiêu giật mình rất nhiều lần, lúc đi đến bên ngoài phòng Thẩm Hạ Lan, thấy Khương Hiểu cũng không ngủ, hỏi nhỏ: “Bên trong thế nào rồi?”
“Tôi mới vào nhìn, ngu rất say, nhịp thở đều đều, không có gì.”
Nghe Khương Hiểu nói thế, lúc này ông cụ Tiêu mới yên lòng.
Cuối cùng vào lúc rạng sáng, ông cụ Tiêu cũng không chịu nổi nữa.
“Được rồi, cô cũng đi ngủ đi, tôi thấy chắc trong khoảng thời gian ngắn con bé cũng chưa thức dậy đâu. Chờ nó thức dậy rồi lại nói.”
“Được.”
Khương Hiểu cũng ngáp dài, cảm thấy mí mắt đang đánh nhau.
Rốt cuộc tất cả mọi người đều đi ngủ.
Khi mặt trời dần đàn ló dạng, Thẩm Hạ Lan thức dậy.
Cô ngủ một giấc cảm thấy đầu óc tỉnh táo, nhìn đồng hồ, cũng chỉ mới hơn năm giờ sáng.
Cả nhà họ Tiêu đều yên ắng, tất cả mọi người đều ngủ say.
Thẩm Hạ Lan để chân trần đứng dậy, lúc mở cửa phòng ra, thý Khương Hiểu nghiêng người ngủ trước cửa, mà vệ sĩ đứng gác trước cửa phòng cô đã rút lui từ lâu.
Cô không biết đây là có ý gì, nhưng Thẩm Hạ Lan vẫn nhẹ nhàng đi vào phòng ông cụ Tiêu.
Ông cụ Tiêu vừa mới rơi vào giấc ngủ sau, hoàn toàn không nhận ra Thẩm Hạ Lan đã đến, cho nên cũng không nhìn thấy Thẩm Hạ Lan nhẹ nhàng kéo tủ đầu giường của ông ra, lấy ra một món đồ từ trong đó.
CHƯƠNG 835: ĐÓ CHỈ LÀ MỘT CĂN NHÀ LẠNH LẼO MÀ THÔI
Tim Thẩm Hạ Lan sắp nhảy lên đến cổ họng, sợ ông cụ Tiêu đột nhiên tỉnh dậy, cũng may ông cụ Tiêu ngủ rất say, cũng không có phản ứng gì.
Cô nhanh chóng nhét đồ vào túi, sau đó nhẹ nhàng rời khỏi phòng ông cụ Tiêu.
Thẩm Hạ Lan lại không nhìn thấy, ngay khoảnh khắc cô đóng cửa phòng lại, ông cụ Tiêu lập tức mở mắt.
Ông nhìn ngăn kéo đã mất giấy thông hành, không khỏi thở dài.
“Dũng.”
Giọng ông cụ Tiêu không quá lớn, nhưng lại có một người đàn ông mở cửa bước vào, nếu Thẩm Hạ Lan còn ở đây thì chắc là sẽ nhận ra được, người này chính là người đàn ông nửa đường bắt cóc cô về bên này.
Ông cụ bảo anh đi ra ngoài trốn tránh, anh còn chưa kịp đi, bây giờ nghe thấy ông cụ Tiêu gọi anh, lập tức đi vào.
“Gia chủ, có gì muốn dặn dò?”
“Đi theo con bé, đừng để con bé gặp nguy hiểm gì trên đường. Con bé này cuối cùng vẫn là giống Tiêu Ái, cứng đầu cứng cổ.
Nó muốn đi gặp Tiêu Ái.”
Ông cụ Tiêu lại thở dài lần nữa.
Dũng cũng nhíu chặt mày lại.
“Gia chủ, dựa theo tính tình của cô cả thì sẽ không gặp cô ấy, huống cho dọc theo đường đi cũng sẽ không yên bình, lỡ cô ấy gặp chuyện gì, bên phía Diệp Ân Tuấn…”
“Cho nên mới bảo cậu đi theo con bé. Tôi cũng biết Tiêu Ái rất cứng đầu, sẽ không gặp con bé, nhưng nếu không cho con bé đi, con bé ở lại đây tâm trạng sẽ buồn bực, con bé còn đang mang thai.”
Tóc ông cụ Tiêu đã bạc đi rất nhiều.
Đời này, người mà ông muốn gặp nhất là con gái ông, nhưng con gái lại không tha thứ cho ông. Bây giờ thấy cháu ngoại gái lại quật cường như thế, đúng là giống hệt như Tiêu Ái khi xưa.
Có lẽ năm xưa ông sai thật rồi, không nên chia rẽ hai người đang yêu nhau, nhưng bây giờ nói như thế thì có tác dụng gì đâu?
Cuối cùng cũng không thể vãn hồi lại được cái gì.
Ông cụ Tiêu không muốn ngăn cách giữa ông và con gái ảnh hướng đến Thẩm Hạ Lan, thật ra ông vẫn rất thích đứa cháu ngoại gái này, dù sao cô chính là một trong số ít những người thân còn sót lại của ông.
Dũng cũng hiểu được lòng ông cụ Tiêu, sau đó gật đầu đi ra ngoài.
Sau khi Thẩm Hạ Lan quay về phòng, thấy Khương Hiểu còn ngủ, cô cũng có chút không nỡ, nhưng nếu cô cứ vậy mà đi, cô lại thấy hơi lo.
Bây giờ cô đang mang thai, cô không dám mạo hiểm.
Thẩm Hạ Lan vẫn gọi Khương Hiểu dậy.
“Bà chủ? Cô dậy rồi? Có phải muốn uống nước không? Hay đói bụng rồi? Tôi lập tức đi chuẩn bị.”
Khương Hiểu nói xong định đứng dậy, lại bị Thẩm Hạ Lan đè lại.
“Đừng nói gì hết, nghe tôi nói, mau đi sửa soạn đồ đạc của chúng ta, đi theo tôi ngay lập tức.
“Đi?”
Khương Hiểu vẫn chưa hiểu rõ lắm.
“Ông cụ Tiêu cho chúng ta đi sao?”
“Không có, chúng ta nhân cơ hội bọn họ ngủ rồi, đi ngay lập tức.”
Thẩm Hạ Lan cũng không giải thích gì nhiều, nhưng cô đã đứng dậy sửa soạn một vài thứ đồ tùy thân, lúc nhìn thấy ảnh của Tiêu Ái ở trên đầu giường, cô hơi khựng lại, cuối cùng vẫn đem theo bên cạnh.
Khương Hiểu cảm thấy có lẽ là do cô thiếu ngủ, đầu óc không sử dụng được, sao cô không thể hiểu nổi ý của Thẩm Hạ Lan chứ?
Đây là nhà họ Tiêu.
Cô còn nhớ rõ nơi này được canh gác nghiêm ngặt đến cỡ nào, lúc trước Diệp Ân Tuấn dẫn người đến mà vẫn không thể dẫn Thẩm Hạ Lan đi được, bây giờ hình như Thẩm Hạ Lan lại định dẫn theo cô rời khỏi nơi này đúng không?
Có được không?
Tuy khó hiểu, nhưng Khương Hiểu vẫn nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc, thấy Thẩm Hạ Lan đã nhanh chóng sửa soạn xong, ngượng ngùng nói: “Bà chủ, xin lỗi, tôi…”
“Đi ra ngoài rồi nói sau. Đi theo tôi, đừng phát ra tiếng động.”
Thẩm Hạ Lan nhẹ nhàng mở cửa phòng ra.
Hàng lang bên ngoài không có một bóng người, tim cô đập thình thịch.
Cô không biết lỡ như người của ông cụ Tiêu cản cô lại thì cô sẽ như thế nào, nhưng bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng tìm được Tiêu Ái, gặp bà một lần.
Có lẽ nếu đi chậm thì kiếp này thạ sự sẽ không còn thời gian nhìn thấy mẹ nữa.
Thẩm Hạ Lan dẫn Khương Hiểu ra khỏi nhà.
Cô cẩn thận quay đầu nhìn lại, thậm chí còn còn hơi dừng lại trước cửa phòng ông cụ Tiêu, sau đó còn quỳ xuống hướng về phía cửa của ông cụ Tiêu.
“Bà chủ, cô…”
“Suỵt!”
Thẩm Hạ Lan không cho cô nói chuyện, hốc mắt đã hơi nóng lên.
Cô biết thoạt nhìn ông cụ Tiêu trông rất nghiêm khắc, nhưng lại rất hiền từ.
Ông đối xử với cô rất tốt.
Cho dù trong mắt người ngoià, ông cụ Tiêu đang giam giữ cô, nhưng ông luôn cho cô ăn tất cả những món cô thích ăn.
Nếu ông cụ Tiêu không điều tra sở thích của cô từ trước, thì tại sao lại trùng hợp toàn là món mà cô thích chứ?
Cô thích, ông cụ Tiêu lập tức lẳng lặng đặt vào phòng cô, từ những thứ lơn như máy tính cô cần để dự thi, đến những thứ nhỏ nhặt như màu bức màn mà cô thích, ông đều len lén kêu người đi thay đổi.
Ông không nói lời ngọt ngào, nhưng Thẩm Hạ Lan vãn biết ông rất yêu thương Thẩm Hạ Lan.
“Ông ngoại, xin lỗi, con đi đây, chờ con về, con sẽ xin lỗi ông sau!”
Thẩm Hạ Lan nói xong lại muốn khóc.
Cô dập đầu lạy ông cụ Tiêu ba cái, sau đó dứt khoát đứng dậy, xoay người nhấc chân đi mất.
Cô sợ cô còn chần chừ chút nào nữa thì sẽ do dự.
Ông cụ Tiêu đứng bên cửa sổ nhìn thấy hành động của Thẩm Hạ Lan, hai mắt cũng đã hơi ươn ướt.
“Đi đi, đi gặp mẹ của con, ông tin chắc con sẽ làm mẹ của con thỏa hiệp. Nhưng ông cũng không biết đời này của ông còn có thể nhận được sự tha thứ của mẹ con không nữa.”
Ông cụ Tiêu nói xong, vội vàng dùng mu bàn tay lau khóe mắt, quay về nằm xuống, giống như đã ngủ rồi.
Thẩm Hạ Lan dẫn Khương Hiểu rời khỏi nhà họ Tiêu, lúc Thẩm Hạ Lan chạy đến gara, nhìn thấy Dũng, Thẩm Hạ Lan hơi khựng lại, thậm chí còn muốn xoay người rời đi.
“Cô Tôn.”
Dũng vội vàng bước lên, chào Thẩm Hạ Lan theo kiểu nhà binh, làm Thẩm Hạ Lan hoảng sợ.
“Anh…”
“Cô Tôn, tôi tên là Dũng, gia chủ bảo tôi ở đây chờ cô, ông ấy nói cô đng mang thai, trên đường đi xốc nảy, không tốt, bảo tôi dẫn cô đến Vân Nam. Huống chi trên đoạn đường này cũng không yên bình, lỡ như xảy ra chuyện gì, gia chủ cũng không thể ăn nói với tổng giám đốc Diệp.”
Thẩm Hạ Lan lập tức cảm thấy mũi cay cay.
“Ông ngoại biết hết rồi sao?”
“Gia chủ đã biết hết rồi, gia chủ nói cô cũng cứng đầu giống hệt cô cr, nhưng ông hy vọng cô có thể gặp được cô cả, có thể làm cô cả vực dậy tinh thần, gia chủ còn nói, cửa nhà họ Tiêu luôn rộng mở cho bà, nếu ở bên ngoài quá mệt mỏi thì quay về.”
Thẩm Hạ Lan lại cảm thấy khó chịu khi nghe Dũng nói.
Mặt ngoài trông ông cụ Tiêu rất oai phong, nhưng cô biết trong lòng ông cụ rất cô đơn, tịch mịch, thậm chí còn có chút đáng thương.
“Tôi chắc chắn sẽ dẫn mẹ về.”
Thẩm Hạ Lan lại nhìn về phía nhà họ Tiêu, sau đó lên xe.
Tuy Khương Hiểu không biết Thẩm Hạ Lan và Dũng đang nói cái gì, nhưng nhìn thấy cảm xúc Thẩm Hạ Lan kích động đến thế, vẫn có hơi lo lắng.
“Bà chủ, chúng ta lên xe đi, lúc rạng sáng trời rất lạnh, đừng để bị cảm.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu với lời nói của Khương Hiểu.
Sau khi cô và Khương Hiểu lên xem, Dũng lập tức lái xe rời khỏi nhà họ Tiêu, Dũng nói: “Cô Tôn đưa giấy thông hành cho tôi đi.”
Thẩm Hạ Lan có hơi áy náy.
Ông cụ Tiêu biết hết mọi thứ, đương nhiên cũng biết cô là người lấy giấy thông hành của ông, nhưng ông vẫn ngầm đồng ý.
Cái ông cụ cứng đầu này!
Nói cô và mẹ cô cứng đầu, không phải là giống ông hay sao?
Thẩm Hạ Lan đưa giấy thông hành cho Dũng.
Xe rời khỏi đại viện quân khu không bao xa, Thẩm Hạ Lan lập tức nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang ngồi chồm hổm ở ven đường, cô không khỏi hô to: “Dũng, dừng xe.”
Dũng còn tưởng là đã xảy ra chuyện gì, lập tức phanh gấp.
“Cô Tôn, làm sao vậy?”
“Tôi nhìn thấy người quen, anh chờ tôi một chút.”
Thẩm Hạ Lan định xuống xe, lại bị Dũng và Khương Hiểu cản lại.
“Bà chủ, thời buổi bây giờ rất rối loạn, cô không được đi xuống.”
“Cô Tôn, chúng ta nên đi thôi.”
Nhưng Thẩm Hạ Lan đã quyết tâm muốn xuống xe, bọn họ cũng không có cách nào, chỉ có thể chiều theo ý Thẩm Hạ Lan, nhưng lại cực kỳ căng thẳng.
Thẩm Hạ Lan không để ý đến bọn họ, cô tự xuống xe, đi thẳng đến trước mặt người đó, không quá chắc chắn mà gọi thử: “Dì?”
Lưu Mai đột nhiên ngẩng đầu, lúc nhìn thấy Thẩm Hạ Lan còn hơi sửng sốt.
“Sao con lại ở đây?”
Thắc mắc của Lưu Mai đương nhiên cũng là thắc mắc của Thẩm Hạ Lan, nhưng Thẩm Hạ Lan đã đoán được một chút.
“Dì đến tìm ông ngoại sao?”
Thẩm Hạ Lan nhớ đến thân thế của Lưu Mai, nhớ đến tận bây giờ ông cụ Tiêu vẫn còn để ý đến chuyện này, không khỏi thấy đau lòng và khó xử.
Lưu Mai không được khỏe cho lắm, hơn nữa còn bị trúng đúng, cho dù Tô Nam và Bạch Tử Đồng chữa trị cho bà, nhưng nghe nói vẫn không mấy lạc quan, mà không biết Tống Văn Kỳ đã đi đâu rồi, bây giờ chỉ còn lại Lưu Mai cô đơn một mình, Thẩm Hạ Lan không kềm được có hơi đau lòng.
Lưu Mai nhìn đại viện quân khu gần trong gang tấc, tự giễu nói: “Dì muốn đi gặp ông ấy, nhưng ông ấy không muốn gặp dì.
Huống chi nơi này cũng không phải là nơi dì muốn vào là có thể vào.”
“Dì, ông ngoại cũng có khổ tâm riêng, hai người rồi sẽ hóa giải khúc mắc được thôi.”
“Có lẽ đi, dì cũng không bắt buộc nữa, dì đã là người sắp chết, ông ấy có gặp dì hay không thì cũng có quan hệ gì đâu? Nhưng dì vẫn không cam lòng, trong lòng rất khó chịu, dì đến đây cũng không có ý gì khác, chỉ muốn nhìn một chút, chỉ muốn nhìn một chút mà thôi.”
Lưu Mai nói vô cùng buồn bã, làm Thẩm Hạ Lan cảm thấy rất hụt hẫng.
Cô có thể nghe ra được từ trong giọng nói của Lưu Mai, Lưu Mai thật sự xem ông cụ Tiêu là ba, có lẽ bà cũng không biết được sự thật năm đó, nhưng càng là như thế thì lại càng làm người ta khổ sở và đau lòng hơn.
“Dì ơi, chỗ này gió rất to, tối rất lạnh, dì mau về đi. Không biết Tống Văn Kỳ đi đâu rồi, sao lại bỏ dì ở chỗ này một mình chứ?”
Thẩm Hạ Lan nói xong lập tức nắm tay Lưu Mai, cảm thấy tay của Lưu Mai rất lạnh, trên người cũng đầy khí lạnh.
“Dì, không lẽ dì đã ở đây suốt một buổi tối sao?”
“Dì thấy Diệp Ân Tuấn dẫn theo người đến đây, dì tưởng ông ấy sẽ đối xử với con giống như đối xử với dì và mẹ của dì năm đó, cho nên mới lại đây xem thử, sau đó Diệp Ân Tuấn đi rồi, nhưng không thấy con đâu, dì nghe mấy người đó nói chuyện, dì sợ ông ấy làm khó dễ con, nhưng dì không vào được, dì chỉ có thể ở ngoài này chờ.”
Lưu Mai giải thích làm Thẩm Hạ Lan hiểu ra, bà lo lắng cho cô nên mới đến đây, rồi lại gợi lên chuyện cũ đau lòng của bà, cho nên mới ngẩn người ở đây suốt đêm.
“Dì ơi, còn đưa dì về nhà.”
Thẩm Hạ Lan kéo tay bà, lại bị Lưu Mai hất ra.
“Nhà? Chỗ nào là nhà? Không có chồng, không có con trai, không có ba mẹ, đó chỉ là một căn nhà lạnh lẽo mà thôi.”
Thẩm Hạ Lan lập tức cô cùng khó chịu.
“Vậy dì đi theo con đi, con muốn đi tìm mẹ của con, hai chị em dì lâu lắm rồi không gặp nhau, có lẽ đây là lần gặp mặt cuối cùng.”
Lưu Mai lập tức ngẩn người khi nghe Thẩm Hạ Lan nói.
“Có ý gì?”
Bình luận facebook