Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 898: CẬU QUẢ NHIÊN THEO DIỆP ÂN TUẤN HỌC THÓI HƯ TẬT XẤU RỒI
Lam Dũng hơi hơi cười khổ nói: “Bác sĩ Tiêu làm phẫu thuật cho tôi cực kỳ thành công, chỉ có điều sau đó tại bản thân tôi không chú ý giữ gìn vệ sinh, nên mới bị nhiễm trùng, bây giờ hơi phiền phức một chút thôi.”
Tuy rằng Lam Dũng đã nói như thế, nhưng mà điều đầu tiên Thẩm Hạ Lan nghĩ đến chính là thứ gì đã khiến cho Lam Dũng không chú ý giữ gìn vệ sinh được, rõ ràng là bởi hoàn cảnh sinh sống mà.
Khi đó nếu như không phải là vì bị Diệp Tri Thu bức bách, thì Lam Dũng sao có thể bị nhiễm trùng được?
“Cậu cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm được bác sĩ giỏi nhát thế giới tới khám chân cho cậu, cho dù thế nào, tôi cũng sẽ không để cậu trở thành người tàn phế đâu.”
Nghe được lời Thẩm Hạ Lan nói Lam Dũng gật gật đầu.
“Chị Thẩm, không cần đầu, Diệp tổng đã sắp xếp hết cho tôi rồi, ngày mai sẽ phẫu thuật, chị cứ yên tâm, tôi sẽ không việc gì đâu mà.”
Nghe Lam Dũng nói như thế, Thẩm Hạ Lan mới thả lỏng tâm tình.
“Có khó khăn gì nhớ phải nói tới tôi đấy nhé, đừng có ngại ngùng gì đấy.”
“Việc gì mà phải ngại ngùng chứ? Nói cho cùng cũng là nhà họ Diệp các cậu nợ nhà họ Lam bọn tớ mà, cho dù bọn tớ có đòi hỏi gì đi nữa cũng là chuyện hết sức chính đáng thôi.”
Lam Tử Thắt không biết tỉnh dậy từ khi nào, lời nói ra khiến Thẩm Hạ Lan ngây người giây lát.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Tớ nói không đúng hay sao?”
Lam Tử Thắt ngửa cổ lên trời, bộ dạng muốn có bao nhiêu thiếu đánh liền có bấy nhiêu thiếu đánh, có điều Thẩm Hạ Lan vẫn vội vàng gật đầu.
“Đúng đúng đúng, cậu nói gì cũng đúng, cậu đẹp cậu có lý.”
“Còn không à, ai bảo tớ đẹp thế này chứ.”
Lam Tử Thất nghe vậy mới thỏa mãn gật gật đầu, nhưng ngay sau đó đã nhỏm dậy, thẳng tay túm lấy cổ áo Thẩm Hạ Lan, vuốt nhẹ một cái rồi kéo hẳn xuống.
“Nè, Tử Thất…”
Bị người vạch áo trước mặt người khác, Thẩm Hạ Lan có chút không biết làm sao, huống hồ nơi này còn có Lam Dũng nữa.
Lam Dũng vội vàng nhắm tịt mắt lại, có điều trên mặt vẫn nhịn không được đỏ bừng lên.
“Bị thương ở đâu?”
Lam Tử Thất nhíu chặt mày, trên mặt đầy vẻ sốt ruột cùng lo lắng.
Trong lòng Thẩm Hạ Lan nhát thời như có dòng nước ấm chảy qua, nóng bừng, cô cảm thấy tình cảm giữa mình và Lam Tử Thất đã khôi phục lại rồi.
“Không bị thương, tớ chỉ diễn một màn kịch cho mọi người xem thôi, bên trong đeo túi máu giả, chỗ máu đó cũng đều từ trong túi máu mà ra cả đấy, không phải của tớ đâu.”
Lam Tử Thất nghe vậy ngây ngắn cả người.
Cô nhìn Thẩm Hạ Lan, sau khi xác nhận trên người Thẩm Hạ Lan quả thực không thấy có vết thương nào, mới nhíu chặt mày ghét bỏ nói: “Cậu quả nhiên theo DIỆP ÂN TUẤN học thói hư tật xấu rồi.”
“Trước mặt cậu, tớ vẫn là tớ trước đây thôi.”
Thẩm Hạ Lan từ phía sau ôm lấy cô.
“Tử Thất, sau này không cho cậu tùy tiện nói cắt đứt quan hệ với tớ nữa, cậu cũng biết còn gì, đời này người bạn tốt nhất của tớ chính là cậu, nếu cậu không cần tớ nữa tớ sẽ buồn lắm đấy.”
Cả người Lam Tử Thất cứng ngắc tại chỗ, hốc mắt cũng hơi hơi nóng lên.
“Chuyện của ba mẹ quả thực đã khiến tớ rất đau lòng, lúc ấy tớ cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ là vì tận mắt trông thấy cái người đó là Diệp Ân Tuần, nên tớ mới phát điên lên như vậy thôi. Hạ Lan, cậu biết mà, là ai đều được, duy chỉ không thể là cậu, càng không thể là người có liên quan tới cậu thôi, tớ không thể chịu nổi đâu.”
Nước mắt của Lam Tử Thắt tí tách tí tách rơi xuống.
Máy ngày nay Tống Đình không dám nhắc gì đến những chuyện liên quan tới nhà họ Diệp hay Thẩm Hạ Lan bên tai cô, nhưng mà anh ta sẽ nói với Lam Dũng.
Lam Tử Thất ở một bên cũng nghe được đôi chút, kỳ thực vẫn lo lắng đấy, thậm chí còn hận không thể chắp cánh bay tới đó nữa kìa, nhưng mà cô chính là không vượt qua được chuyện của ba mẹ thôi.
Đến bây giờ biết được chuyện của ba mẹ không liên quan gì tới DIỆP ÂN TUẤN rồi, lại nhớ đến những việc vô sỉ mình từng làm để trả thù bọn họ, Lam Tử Thất chỉ cảm thấy chẳng còn mặt mũi nào để mà gặp Thẩm Hạ Lan nữa, chỉ là không ngờ Thẩm Hạ Lan lại tự mình tới đây.
Thẩm Hạ Lan sao lại không biết Lam Tử Thất nghĩ cái gì được?
Cô thấp giọng nói: “Đều đã qua rồi, sau này chúng ta vẫn là chị em tốt. Bát kể gặp phải chuyện gì, cậu cũng không được giấu giếm tớ đâu nhé có được không?”
“Được.
Hai người cuối cùng cũng dẹp bỏ hết khúc mắc.
Thẩm Hạ Lan và Lam Tử Thắt ở cạnh nhau luôn không hết chuyện đề nói, Lam Dũng trông thầy vậy cũng vui vẻ thay cho bọn họ.
Bắt tri bất giác, Thẩm Hạ Lan liền nhắc đến ba mẹ nhà họ Thẩm và Thẩm Niệm Niệm, Lam Tử Thất nghe xong có chút nghi hoặc nhìn cô nói: “Cậu vậy mà vẫn còn nhịn được con nhỏ Thẩm Niệm Niệm ấy à?
Không phải, ba mẹ nuôi cậu như vậy là có ý gì chứ? Lợi dụng cậu để trải đường cho Thẩm Niệm Niệm đây à?”
“Hẳn là vậy đó.”
Nhắc đến chuyện này, Thẩm Hạ Lan cũng cảm thấy khó chịu.
“Thôi bỏ đi, cứ xem như là trả lại công ơn nuôi dưỡng của bọn họ vậy. Chỉ cần Thẩm Niệm Niệm không gây chuyện, tớ nâng đỡ cô ta một chút cũng không phải không được.”
Nghe Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Lam Tử Thất nổi giận đùng đùng.
“Ba mẹ nuôi cậu làm như vậy là bắt ép cậu rồi còn gì.”
“Được rồi, đừng nói về tớ nữa, cậu với Lam Dũng cứ ở lại đây dưỡng thương cho tốt đi, đợi Ân Tuần quay lại, giải quyết xong xuôi mọi việc, tớ sẽ cùng chị em cậu đón bác Lam về nhà.”
Lam Tử Thất và Lam Dũng ngần người giây lát, sau đó gật gật đầu.
“Cũng không biết ba của tớ bây giờ thế nào rồi? Cậu nói xem liệu Diệp Ân Tuấn có thể đưa họ trở lại thật không?”
“Có thể ! Tớ tin tưởng anh ấy.”
Ánh mắt kiên định của Thẩm Hạ Lan truyền dũng khí cùng hy vọng cho Lam Tử Thất.
“Chỉ cần anh ấy đưa được ba của tớ trở về, cho dù tớ có phải quỳ xuống nhận tội cũng không vấn đề gì.”
“Được rồi mà.”
Thẩm Hạ Lan nói chuyện với Lam Tử Thất thêm một lát, rồi mới trở về phòng bệnh của mình.
A Phi nói với cô, Tiêu Ái cùng ông cụ Tiêu đã đến rồi.
Thẩm Hạ Lan có chút đau đầu.
Tuy là trong chuyện bắt được Diệp Tri Thu mình có đóng góp lớn, nhưng mà việc bị đâm vẫn khiến cho rất nhiều người phải lo lắng.
Cô thở ra một hơi, sau đó đẩy cửa ra tiến vào phòng.
“Mẹ, ông ngoại, hai người đến rồi ạ?”
Thẩm Hạ Lan nở nụ cười nhẹ, sau đó bước vào trong phòng.
“Hạ Lan, con sao rồi? Vừa đi đâu thế? Bị thương nặng như vậy rồi, mà con vẫn còn đi lung tung nữa hả?
Mau cho mẹ xem xem nào.”
Mắy ngày nay nhờ có sự chăm sóc của ông cụ Tiêu, sắc mặt Tiêu Ái đã dễ nhìn hơn rất nhiều, bây giờ vừa trông thấy Thẩm Hạ Lan, bước đi cũng trở nên nhẹ nhàng nhanh nhẹn.
Thẩm Hạ Lan có chút áy náy le le lưỡi, lặp lại một lần chuyện mình thực ra không bị thương.
Ông cụ Tiêu cùng với Tiêu Ái đều ngây ngắn cả người.
Vẫn là ông cụ Tiêu phản ứng lại đầu tiên.
“Cháu cái con nhóc này, cho dù là đóng kịch đi nữa, thì ít nhất cháu cũng phải gọi một cuộc điện thoại cho ông với mẹ cháu, để chúng ta biết, khỏi phải lo lắng cho cháu chú, cháu xem đấy, một chữ cháu cũng không chịu nói, có còn xem chúng ta như người một nhà nữa không hả?”
Ông cụ Tiêu là tức giận thật.
Thẩm Hạ Lan vội vàng tiến lên vỗ vễ ông.
“Ông ngoại, không phải mà, nếu như cháu nói trước cho ông với mẹ biết, thì hai người còn có thể tới thăm cháu nữa sao? Người ngoài nhìn vào lại bảo, ui giời, Thẩm Hạ Lan đã bị đâm bị thương ròi, mà người nhà còn chẳng thèm tới bệnh viện thăm cô ta, như vậy có phải cháu mắt mặt lắm không? Sau này cũng không thể đạt được hiệu quả như mong đợi !”
“Vậy cũng không thể lừa chúng ta như thế được.”
Ông cụ Tiêu như con nít giận dỗi nói, dù sao cũng không thể nuốt trôi được cục tức này.
Tiêu Ái lại nhất thời bật cười.
“Được rồi, ba, Hạ Lan không sao chẳng phải là tốt nhát rồi còn gỉ? Lẽ nào ba còn mong nó bị thương thật hay sao ạ?”
“Làm gì có chuyện đó.”
Ông cụ Tiêu thế mới vơi bớt phần nào cơn tức giận.
“Qua đây, cho mẹ nhìn xem thế nào nào.”
Tiêu Ái nắm lấy tay Thẩm Hạ Lan, thầy con gái mình thông minh, lại có thể gánh vác như vậy, đột nhiên bà ta cảm thấy mình có thể buông xuống được rồi.
“Hạ Lan, con đường sau này vẫn còn rất dài, con nhất định phải thật trân trọng đấy nhé.”
Thẩm Hạ Lan nhất thời cảm thấy tâm tình có chút nặng nề.
Bệnh của Tiêu Ái càng ngày càng lan rộng, Trương Linh đã nói không cách nào trị khỏi được, thời gian cô còn được ở bên mẹ mình càng ngày càng ít đi.
Cố tình Diệp Tri Thu lại gây ra bao nhiêu là chuyện như thế, làm lãng phí quá nhiều thời gian của cô, cũng khiến cho cô không còn thời gian bầu bạn bên cạnh Tiêu Ái nữa.
Thẩm Hạ Lan vòng tay ôm lấy Tiêu Ái, nghẹn ngào nói: “Mẹ, con muốn mẹ ở bên con, muốn mẹ ở bên con cả đời này.”
“Đứa nhỏ ngốc này, sao mẹ có thể ở bên con cả đời được? Sau này con sẽ có Ân Tuần cùng đám nhỏ bầu bạn. Con sống cho thật tốt, là mẹ vui vẻ rồi.”
“Mẹ-”
Cô đã hơi muốn khóc rồi.
Ông cụ Tiêu không nhìn nỗi cảnh này, ho lên một tiếng nói: “Được rồi, nếu đã biết nó không sao, thì tối nay kêu Ân Tuần đưa nó về nhà ăn cơm đi.”
“Ông ngoại, Ân Tuần ra nước ngoài rồi, tối nay không về kịp đâu ạ.”
Chuyện này không có bao nhiêu người biết, Thẩm Hạ Lan nói với ông cụ Tiêu.
Ông cụ Tiêu ngây người giây lát, mới nổi giận đùng đùng nói: “Nó cũng bận bịu ghê nhỉ. Là vì chuyện của Diệp Tri Thu à?”
Tin tức liên quan đến việc Diệp Tri Thu bị bắt vẫn còn đang bị phong tỏa, có điều với địa vị của ông cụ Tiêu đương nhiên có thể biết được ngay lập tức rồi, cũng ít nhiều hiểu được chuyện xảy ra năm đó.
Thẩm Hạ Lan gật gật đầu.
Chân mày của ông cụ Tiêu nhíu lại thật chặt.
“Ông biết rồi. Vậy thì đợi khi nào nó quay lại, kêu nó đưa cháu về đi. Sức khỏe của mẹ cháu không tốt lắm, cháu ngồi nói chuyện với mẹ một lát đi, ông ra ngoài đi dạo loanh quanh.”
Ông cụ Tiêu có lẽ là muốn đề lại không gian riêng cho Thẩm Hạ Lan và Tiêu Ái nói chuyện, liền nhắc chân rời khỏi phòng bệnh.
Thẩm Hạ Lan để Tiêu Ái ngồi lên giường bệnh, quan tâm hỏi: “Mẹ, sức khỏe của mẹ thế nào rồi?”
“Mấy hôm nay đã tốt lên nhiều rồi. Không cần phải lo cho mẹ đâu. Mẹ đang muốn nói với con về chuyện của DIỆP ÂN TUẤN ấy.”
“Anh ấy làm sao ạ?”
Thẩm Hạ Lan nghe vậy nhất thời căng thẳng.
Tiêu Ái kéo tay cô cười nói: “Con không cần phải căng thẳng vậy đâu, không có vấn đề gì hết, chỉ là mẹ nghe nói thế lực của DIỆP ÂN TUẤN ở nước ngoài rất lớn. Ở nước ngoài hiện có ba thế lực lớn, một cái là của Diệp Tri Thu, một cái là của tổ chức R, còn lại một cái là của Kình Thiên Minh. Có điều Kình Thiên Minh chủ yếu tập trung vào việc kinh doanh, không máy khi tham gia vào chuyện giữa các bang phái. Mẹ cũng phải đến gần đây mới biết được từ chỗ ông ngoại con, DIỆP ÂN TUẤN chính là lão đại của Kình Thiên Minh.”
“Thật ạ?”
Máy chuyện này Thẩm Hạ Lan cũng không rõ lắm, có điều biết được thế lực của DIỆP ÂN TUẤN có thể đối chọi được với tổ chức R, là cô yên tâm rồi.
Tiêu Ái nhìn bộ dạng mơ hồ của Thẩm Hạ Lan, cười nói: “Con đó, chẳng hiểu gì về người đàn ông của mình cả.”
“Con chỉ cần biết anh ấy yêu con, yêu gia đình của chúng con là được rồi, những thứ khác con không quan tâm. Mẹ nói với con những chuyện này, là vì muốn con yên tâm, không cần lo lắng anh ấy xảy ra chuyện ở nước ngoài có đúng không ạ?”
“Uhm, ý của mẹ chính là như thế đáy.”
Tiêu Ái thấy con gái mình bây giờ càng lúc càng trưởng thành ổn trọng, không khỏi nhẹ lòng hơn rất nhiều.
“Ba mẹ bên nhà họ Thẩm kia của con đã qua thăm con chưa?”
Câu hỏi này khiến Thẩm Hạ Lan ít nhiều có chút khổ sở.
Cô lắc lắc đầu, cười trả lời: “Gần đây hai người họ hơi bận ạ.”
Ánh mắt Tiêu Ái tối đi mấy phần, có điều vẫn cười nói: ‘Hạ Lan, mẹ biết con là một đứa trẻ ngoan, nhưng mà có đôi khi, không nên vì bản thân lương thiện mà đem lại phiền phức không đáng có cho mình. Mẹ biết công ơn dưỡng dục to lớn hơn cả trời, nhưng mà mẹ vẫn ích kỷ, mẹ không hy vọng con phải chịu ấm ức. Có một số chuyện, mẹ tin con có thể tự giải quyết tốt được, phải không?”
Nghe tháy Tiêu Ái nói như thế, Thẩm Hạ Lan liền biết có lẽ Tiêu Ái đã biết chuyện Thẩm Niệm Niệm, cũng biết chuyện ba mẹ nhà họ Thẩm lợi dụng mình rồi, cô gật gật đầu.
Mẹ, chỉ cần không phải chuyện quá đáng quá, con không muốn xé rách mặt với họ. Dẫu sao họ cũng đã nuôi dưỡng con thành người mà. Không có bọn họ sẽ không có con của ngày hôm nay.”
Nói đến việc này, Tiêu Ái lại cảm thầy cực kỳ áy náy.
“Hạ Lan, đều tại mẹ, đều tại lỗi của mẹ năm đó.”
“Mẹ, mọi chuyện đều đã qua rồi.”
Thẩm Hạ Lan bây giờ đã thật lòng tha thứ rồi, cô không muốn Tiêu Ái nghĩ ngợi nhiều, vội vàng an ủi bà ta.
Đúng vào lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Tuy rằng Lam Dũng đã nói như thế, nhưng mà điều đầu tiên Thẩm Hạ Lan nghĩ đến chính là thứ gì đã khiến cho Lam Dũng không chú ý giữ gìn vệ sinh được, rõ ràng là bởi hoàn cảnh sinh sống mà.
Khi đó nếu như không phải là vì bị Diệp Tri Thu bức bách, thì Lam Dũng sao có thể bị nhiễm trùng được?
“Cậu cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm được bác sĩ giỏi nhát thế giới tới khám chân cho cậu, cho dù thế nào, tôi cũng sẽ không để cậu trở thành người tàn phế đâu.”
Nghe được lời Thẩm Hạ Lan nói Lam Dũng gật gật đầu.
“Chị Thẩm, không cần đầu, Diệp tổng đã sắp xếp hết cho tôi rồi, ngày mai sẽ phẫu thuật, chị cứ yên tâm, tôi sẽ không việc gì đâu mà.”
Nghe Lam Dũng nói như thế, Thẩm Hạ Lan mới thả lỏng tâm tình.
“Có khó khăn gì nhớ phải nói tới tôi đấy nhé, đừng có ngại ngùng gì đấy.”
“Việc gì mà phải ngại ngùng chứ? Nói cho cùng cũng là nhà họ Diệp các cậu nợ nhà họ Lam bọn tớ mà, cho dù bọn tớ có đòi hỏi gì đi nữa cũng là chuyện hết sức chính đáng thôi.”
Lam Tử Thắt không biết tỉnh dậy từ khi nào, lời nói ra khiến Thẩm Hạ Lan ngây người giây lát.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Tớ nói không đúng hay sao?”
Lam Tử Thắt ngửa cổ lên trời, bộ dạng muốn có bao nhiêu thiếu đánh liền có bấy nhiêu thiếu đánh, có điều Thẩm Hạ Lan vẫn vội vàng gật đầu.
“Đúng đúng đúng, cậu nói gì cũng đúng, cậu đẹp cậu có lý.”
“Còn không à, ai bảo tớ đẹp thế này chứ.”
Lam Tử Thất nghe vậy mới thỏa mãn gật gật đầu, nhưng ngay sau đó đã nhỏm dậy, thẳng tay túm lấy cổ áo Thẩm Hạ Lan, vuốt nhẹ một cái rồi kéo hẳn xuống.
“Nè, Tử Thất…”
Bị người vạch áo trước mặt người khác, Thẩm Hạ Lan có chút không biết làm sao, huống hồ nơi này còn có Lam Dũng nữa.
Lam Dũng vội vàng nhắm tịt mắt lại, có điều trên mặt vẫn nhịn không được đỏ bừng lên.
“Bị thương ở đâu?”
Lam Tử Thất nhíu chặt mày, trên mặt đầy vẻ sốt ruột cùng lo lắng.
Trong lòng Thẩm Hạ Lan nhát thời như có dòng nước ấm chảy qua, nóng bừng, cô cảm thấy tình cảm giữa mình và Lam Tử Thất đã khôi phục lại rồi.
“Không bị thương, tớ chỉ diễn một màn kịch cho mọi người xem thôi, bên trong đeo túi máu giả, chỗ máu đó cũng đều từ trong túi máu mà ra cả đấy, không phải của tớ đâu.”
Lam Tử Thất nghe vậy ngây ngắn cả người.
Cô nhìn Thẩm Hạ Lan, sau khi xác nhận trên người Thẩm Hạ Lan quả thực không thấy có vết thương nào, mới nhíu chặt mày ghét bỏ nói: “Cậu quả nhiên theo DIỆP ÂN TUẤN học thói hư tật xấu rồi.”
“Trước mặt cậu, tớ vẫn là tớ trước đây thôi.”
Thẩm Hạ Lan từ phía sau ôm lấy cô.
“Tử Thất, sau này không cho cậu tùy tiện nói cắt đứt quan hệ với tớ nữa, cậu cũng biết còn gì, đời này người bạn tốt nhất của tớ chính là cậu, nếu cậu không cần tớ nữa tớ sẽ buồn lắm đấy.”
Cả người Lam Tử Thất cứng ngắc tại chỗ, hốc mắt cũng hơi hơi nóng lên.
“Chuyện của ba mẹ quả thực đã khiến tớ rất đau lòng, lúc ấy tớ cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ là vì tận mắt trông thấy cái người đó là Diệp Ân Tuần, nên tớ mới phát điên lên như vậy thôi. Hạ Lan, cậu biết mà, là ai đều được, duy chỉ không thể là cậu, càng không thể là người có liên quan tới cậu thôi, tớ không thể chịu nổi đâu.”
Nước mắt của Lam Tử Thắt tí tách tí tách rơi xuống.
Máy ngày nay Tống Đình không dám nhắc gì đến những chuyện liên quan tới nhà họ Diệp hay Thẩm Hạ Lan bên tai cô, nhưng mà anh ta sẽ nói với Lam Dũng.
Lam Tử Thất ở một bên cũng nghe được đôi chút, kỳ thực vẫn lo lắng đấy, thậm chí còn hận không thể chắp cánh bay tới đó nữa kìa, nhưng mà cô chính là không vượt qua được chuyện của ba mẹ thôi.
Đến bây giờ biết được chuyện của ba mẹ không liên quan gì tới DIỆP ÂN TUẤN rồi, lại nhớ đến những việc vô sỉ mình từng làm để trả thù bọn họ, Lam Tử Thất chỉ cảm thấy chẳng còn mặt mũi nào để mà gặp Thẩm Hạ Lan nữa, chỉ là không ngờ Thẩm Hạ Lan lại tự mình tới đây.
Thẩm Hạ Lan sao lại không biết Lam Tử Thất nghĩ cái gì được?
Cô thấp giọng nói: “Đều đã qua rồi, sau này chúng ta vẫn là chị em tốt. Bát kể gặp phải chuyện gì, cậu cũng không được giấu giếm tớ đâu nhé có được không?”
“Được.
Hai người cuối cùng cũng dẹp bỏ hết khúc mắc.
Thẩm Hạ Lan và Lam Tử Thắt ở cạnh nhau luôn không hết chuyện đề nói, Lam Dũng trông thầy vậy cũng vui vẻ thay cho bọn họ.
Bắt tri bất giác, Thẩm Hạ Lan liền nhắc đến ba mẹ nhà họ Thẩm và Thẩm Niệm Niệm, Lam Tử Thất nghe xong có chút nghi hoặc nhìn cô nói: “Cậu vậy mà vẫn còn nhịn được con nhỏ Thẩm Niệm Niệm ấy à?
Không phải, ba mẹ nuôi cậu như vậy là có ý gì chứ? Lợi dụng cậu để trải đường cho Thẩm Niệm Niệm đây à?”
“Hẳn là vậy đó.”
Nhắc đến chuyện này, Thẩm Hạ Lan cũng cảm thấy khó chịu.
“Thôi bỏ đi, cứ xem như là trả lại công ơn nuôi dưỡng của bọn họ vậy. Chỉ cần Thẩm Niệm Niệm không gây chuyện, tớ nâng đỡ cô ta một chút cũng không phải không được.”
Nghe Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Lam Tử Thất nổi giận đùng đùng.
“Ba mẹ nuôi cậu làm như vậy là bắt ép cậu rồi còn gì.”
“Được rồi, đừng nói về tớ nữa, cậu với Lam Dũng cứ ở lại đây dưỡng thương cho tốt đi, đợi Ân Tuần quay lại, giải quyết xong xuôi mọi việc, tớ sẽ cùng chị em cậu đón bác Lam về nhà.”
Lam Tử Thất và Lam Dũng ngần người giây lát, sau đó gật gật đầu.
“Cũng không biết ba của tớ bây giờ thế nào rồi? Cậu nói xem liệu Diệp Ân Tuấn có thể đưa họ trở lại thật không?”
“Có thể ! Tớ tin tưởng anh ấy.”
Ánh mắt kiên định của Thẩm Hạ Lan truyền dũng khí cùng hy vọng cho Lam Tử Thất.
“Chỉ cần anh ấy đưa được ba của tớ trở về, cho dù tớ có phải quỳ xuống nhận tội cũng không vấn đề gì.”
“Được rồi mà.”
Thẩm Hạ Lan nói chuyện với Lam Tử Thất thêm một lát, rồi mới trở về phòng bệnh của mình.
A Phi nói với cô, Tiêu Ái cùng ông cụ Tiêu đã đến rồi.
Thẩm Hạ Lan có chút đau đầu.
Tuy là trong chuyện bắt được Diệp Tri Thu mình có đóng góp lớn, nhưng mà việc bị đâm vẫn khiến cho rất nhiều người phải lo lắng.
Cô thở ra một hơi, sau đó đẩy cửa ra tiến vào phòng.
“Mẹ, ông ngoại, hai người đến rồi ạ?”
Thẩm Hạ Lan nở nụ cười nhẹ, sau đó bước vào trong phòng.
“Hạ Lan, con sao rồi? Vừa đi đâu thế? Bị thương nặng như vậy rồi, mà con vẫn còn đi lung tung nữa hả?
Mau cho mẹ xem xem nào.”
Mắy ngày nay nhờ có sự chăm sóc của ông cụ Tiêu, sắc mặt Tiêu Ái đã dễ nhìn hơn rất nhiều, bây giờ vừa trông thấy Thẩm Hạ Lan, bước đi cũng trở nên nhẹ nhàng nhanh nhẹn.
Thẩm Hạ Lan có chút áy náy le le lưỡi, lặp lại một lần chuyện mình thực ra không bị thương.
Ông cụ Tiêu cùng với Tiêu Ái đều ngây ngắn cả người.
Vẫn là ông cụ Tiêu phản ứng lại đầu tiên.
“Cháu cái con nhóc này, cho dù là đóng kịch đi nữa, thì ít nhất cháu cũng phải gọi một cuộc điện thoại cho ông với mẹ cháu, để chúng ta biết, khỏi phải lo lắng cho cháu chú, cháu xem đấy, một chữ cháu cũng không chịu nói, có còn xem chúng ta như người một nhà nữa không hả?”
Ông cụ Tiêu là tức giận thật.
Thẩm Hạ Lan vội vàng tiến lên vỗ vễ ông.
“Ông ngoại, không phải mà, nếu như cháu nói trước cho ông với mẹ biết, thì hai người còn có thể tới thăm cháu nữa sao? Người ngoài nhìn vào lại bảo, ui giời, Thẩm Hạ Lan đã bị đâm bị thương ròi, mà người nhà còn chẳng thèm tới bệnh viện thăm cô ta, như vậy có phải cháu mắt mặt lắm không? Sau này cũng không thể đạt được hiệu quả như mong đợi !”
“Vậy cũng không thể lừa chúng ta như thế được.”
Ông cụ Tiêu như con nít giận dỗi nói, dù sao cũng không thể nuốt trôi được cục tức này.
Tiêu Ái lại nhất thời bật cười.
“Được rồi, ba, Hạ Lan không sao chẳng phải là tốt nhát rồi còn gỉ? Lẽ nào ba còn mong nó bị thương thật hay sao ạ?”
“Làm gì có chuyện đó.”
Ông cụ Tiêu thế mới vơi bớt phần nào cơn tức giận.
“Qua đây, cho mẹ nhìn xem thế nào nào.”
Tiêu Ái nắm lấy tay Thẩm Hạ Lan, thầy con gái mình thông minh, lại có thể gánh vác như vậy, đột nhiên bà ta cảm thấy mình có thể buông xuống được rồi.
“Hạ Lan, con đường sau này vẫn còn rất dài, con nhất định phải thật trân trọng đấy nhé.”
Thẩm Hạ Lan nhất thời cảm thấy tâm tình có chút nặng nề.
Bệnh của Tiêu Ái càng ngày càng lan rộng, Trương Linh đã nói không cách nào trị khỏi được, thời gian cô còn được ở bên mẹ mình càng ngày càng ít đi.
Cố tình Diệp Tri Thu lại gây ra bao nhiêu là chuyện như thế, làm lãng phí quá nhiều thời gian của cô, cũng khiến cho cô không còn thời gian bầu bạn bên cạnh Tiêu Ái nữa.
Thẩm Hạ Lan vòng tay ôm lấy Tiêu Ái, nghẹn ngào nói: “Mẹ, con muốn mẹ ở bên con, muốn mẹ ở bên con cả đời này.”
“Đứa nhỏ ngốc này, sao mẹ có thể ở bên con cả đời được? Sau này con sẽ có Ân Tuần cùng đám nhỏ bầu bạn. Con sống cho thật tốt, là mẹ vui vẻ rồi.”
“Mẹ-”
Cô đã hơi muốn khóc rồi.
Ông cụ Tiêu không nhìn nỗi cảnh này, ho lên một tiếng nói: “Được rồi, nếu đã biết nó không sao, thì tối nay kêu Ân Tuần đưa nó về nhà ăn cơm đi.”
“Ông ngoại, Ân Tuần ra nước ngoài rồi, tối nay không về kịp đâu ạ.”
Chuyện này không có bao nhiêu người biết, Thẩm Hạ Lan nói với ông cụ Tiêu.
Ông cụ Tiêu ngây người giây lát, mới nổi giận đùng đùng nói: “Nó cũng bận bịu ghê nhỉ. Là vì chuyện của Diệp Tri Thu à?”
Tin tức liên quan đến việc Diệp Tri Thu bị bắt vẫn còn đang bị phong tỏa, có điều với địa vị của ông cụ Tiêu đương nhiên có thể biết được ngay lập tức rồi, cũng ít nhiều hiểu được chuyện xảy ra năm đó.
Thẩm Hạ Lan gật gật đầu.
Chân mày của ông cụ Tiêu nhíu lại thật chặt.
“Ông biết rồi. Vậy thì đợi khi nào nó quay lại, kêu nó đưa cháu về đi. Sức khỏe của mẹ cháu không tốt lắm, cháu ngồi nói chuyện với mẹ một lát đi, ông ra ngoài đi dạo loanh quanh.”
Ông cụ Tiêu có lẽ là muốn đề lại không gian riêng cho Thẩm Hạ Lan và Tiêu Ái nói chuyện, liền nhắc chân rời khỏi phòng bệnh.
Thẩm Hạ Lan để Tiêu Ái ngồi lên giường bệnh, quan tâm hỏi: “Mẹ, sức khỏe của mẹ thế nào rồi?”
“Mấy hôm nay đã tốt lên nhiều rồi. Không cần phải lo cho mẹ đâu. Mẹ đang muốn nói với con về chuyện của DIỆP ÂN TUẤN ấy.”
“Anh ấy làm sao ạ?”
Thẩm Hạ Lan nghe vậy nhất thời căng thẳng.
Tiêu Ái kéo tay cô cười nói: “Con không cần phải căng thẳng vậy đâu, không có vấn đề gì hết, chỉ là mẹ nghe nói thế lực của DIỆP ÂN TUẤN ở nước ngoài rất lớn. Ở nước ngoài hiện có ba thế lực lớn, một cái là của Diệp Tri Thu, một cái là của tổ chức R, còn lại một cái là của Kình Thiên Minh. Có điều Kình Thiên Minh chủ yếu tập trung vào việc kinh doanh, không máy khi tham gia vào chuyện giữa các bang phái. Mẹ cũng phải đến gần đây mới biết được từ chỗ ông ngoại con, DIỆP ÂN TUẤN chính là lão đại của Kình Thiên Minh.”
“Thật ạ?”
Máy chuyện này Thẩm Hạ Lan cũng không rõ lắm, có điều biết được thế lực của DIỆP ÂN TUẤN có thể đối chọi được với tổ chức R, là cô yên tâm rồi.
Tiêu Ái nhìn bộ dạng mơ hồ của Thẩm Hạ Lan, cười nói: “Con đó, chẳng hiểu gì về người đàn ông của mình cả.”
“Con chỉ cần biết anh ấy yêu con, yêu gia đình của chúng con là được rồi, những thứ khác con không quan tâm. Mẹ nói với con những chuyện này, là vì muốn con yên tâm, không cần lo lắng anh ấy xảy ra chuyện ở nước ngoài có đúng không ạ?”
“Uhm, ý của mẹ chính là như thế đáy.”
Tiêu Ái thấy con gái mình bây giờ càng lúc càng trưởng thành ổn trọng, không khỏi nhẹ lòng hơn rất nhiều.
“Ba mẹ bên nhà họ Thẩm kia của con đã qua thăm con chưa?”
Câu hỏi này khiến Thẩm Hạ Lan ít nhiều có chút khổ sở.
Cô lắc lắc đầu, cười trả lời: “Gần đây hai người họ hơi bận ạ.”
Ánh mắt Tiêu Ái tối đi mấy phần, có điều vẫn cười nói: ‘Hạ Lan, mẹ biết con là một đứa trẻ ngoan, nhưng mà có đôi khi, không nên vì bản thân lương thiện mà đem lại phiền phức không đáng có cho mình. Mẹ biết công ơn dưỡng dục to lớn hơn cả trời, nhưng mà mẹ vẫn ích kỷ, mẹ không hy vọng con phải chịu ấm ức. Có một số chuyện, mẹ tin con có thể tự giải quyết tốt được, phải không?”
Nghe tháy Tiêu Ái nói như thế, Thẩm Hạ Lan liền biết có lẽ Tiêu Ái đã biết chuyện Thẩm Niệm Niệm, cũng biết chuyện ba mẹ nhà họ Thẩm lợi dụng mình rồi, cô gật gật đầu.
Mẹ, chỉ cần không phải chuyện quá đáng quá, con không muốn xé rách mặt với họ. Dẫu sao họ cũng đã nuôi dưỡng con thành người mà. Không có bọn họ sẽ không có con của ngày hôm nay.”
Nói đến việc này, Tiêu Ái lại cảm thầy cực kỳ áy náy.
“Hạ Lan, đều tại mẹ, đều tại lỗi của mẹ năm đó.”
“Mẹ, mọi chuyện đều đã qua rồi.”
Thẩm Hạ Lan bây giờ đã thật lòng tha thứ rồi, cô không muốn Tiêu Ái nghĩ ngợi nhiều, vội vàng an ủi bà ta.
Đúng vào lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Bình luận facebook