Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 91-96
CHƯƠNG 91: TÔI ĐÂY COI TRỌNG CÔ
Trái tim Thẩm Hạ Lan hoảng loạn, nhưng không biểu hiện ra ngoài, cô lạnh lùng nhìn Tống Dật Hiên nói: “Anh và Diệp Ân Tuấn trở thành bạn tốt lúc nào? Bắt đầu mai mối cho anh ta rôi sao?"
Tống Dật Hiên ngây người, bỗng ý thức được gì đó.
"Làm gì có! Tôi mới không mai mối cho anh ta. Không đúng, vừa rồi tôi nói bậy nói bạ. Thật ra Diệp Ân Tuấn thích nhất là anh ta đúng không? Haha, người đẹp, có phải cô muốn cần nhắc đến tôi đúng không?"
Tống Dật Hiên cười đùa đi tới.
Thấm Hạ Lan cười lạnh nói: "Còn đùa giỡn sao?"
“Tôi không đùa giỡn, tôi đây coi trọng cô.'
Tống Dật Hiên nói xong thì muốn lén hôn một cái, không nghĩ tới Thẩm Hạ Lan đã sớm nhìn thấu ý đồ của anh ta, cô nghiêng qua một bên, Tống Dật Hiên suýt nữa rơi xuống biển, cũng may Thẩm Hạ Lan kéo anh ta lại.
"Mẹ nó! Cô vẫn biết đau lòng cho tôi, tôi biết cô thích tôi"
Miệng Tống Dật Hiên vẫn đê tiện như thế.
Thẩm Hạ Lan cũng lười đến so đo với anh ta, sau khi cô kéo anh ta lại, không biết anh ta cố ý hay là vô tình, Tống Dật Hiên ngã lên người Thẩm Hạ Lan.
"Trời ơi, không đứng lên được, gió ở đây thật là lớn”
Một hương thơm ập vào trước mặt.
Tống Dật Hiên chỉ cảm thấy thấm vào tim gan, nhẹ nhàng thoải mái lạ thường.
Anh ta đã quen rất nhiều phụ nữ, trên người đủ loại nước hoa, nhưng trên người Thẩm Hạ Lan lại không hề có nước hoa, mang theo một hơi thở độc đáo làm cho người ta đảm chìm trong đó.
Anh ta hít một hơi, muốn có bao nhiêu đê tiện thì có bấy nhiêu.
“Cút ngay!"
Thẩm Hạ Lan thật sự không nhịu nổi dáng vẻ vô lại của Tống Dật Hiên, cô đưa tay muốn đẩy anh ta ra, Tống Dật Hiên lại cầm tay cô nói: "Khó trách người xưa nói chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ vẫn phong lưu. Người đẹp, cô làm cho tôi say mê, ôi, trái tim tôi đang đập vì cô, cô có cảm nhận được không?"
Anh ta nói xong thì cầm tay Thẩm Hạ Lan đặt lên ngực mình.
"Hai người đang làm gì vậy?"
Diệp Ân Tuấn đột nhiên quát lạnh một tiếng, Thẩm Hạ Lan sợ tới mức theo bản năng rút tay lại, hơn nữa kéo khoảng cách với Tống Dật Hiên, nhưng trong mắt Diệp Ân Tuấn lại thấy giấu đầu lòi đuôi.
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn làm cho Tống Dật Hiên sợ tới mức suýt nữa rơi xuống biển.
Anh ta cũng nhạy bén nhận ra phản ứng của Thẩm Hạ Lan.
Động tác như vậy còn nói cô và Diệp Ân Tuấn không có quan hệ gì sao?
Ai tin chứt
Tống Dật Hiên đứng thẳng người, cau mày nói: "Tôi nói Diệp Ân Tuấn này, sao anh lại làm mất hứng như thế chứ? Không thấy tôi và bạn gái đang nói chuyện yêu đương sao? Anh không kiêng dè một chút được sao?”
Diệp Ân Tuấn tức giận đến bật cười.
"Bạn gái anh? Anh chắc chứ?”
"Đương nhiên!"
Tống Dật Hiên cứng cổ, giống như gà chọi.
Thẩm Hạ Lan mới lấy lại tinh thần, cô chán nản vì động tác theo bản năng lúc nãy, hiện tại cô thấy Tống Dật Hiên không sợ chết khiêu khích Diệp Ân Tuấn như thế, khóe miệng cô giật giật.
Hôm nay Tổng Dật Hiên thật sự không mang đầu óc ra ngoài sao?
Cô túm ống tay áo Tống Dật Hiên, ra hiệu anh ta thu lại một chút, nhưng Tống Dật Hiên lại hiểu sai.
"Yên tâm đi, anh ta không thế làm gì tôi, tôi là người thừa kế của nhà họ Tống, tôi cũng không tin anh ta có thể ném tôi xuống biển?"
Tống Dật Hiên nói chắc chắn, sau đó anh ta cảm giác một cơn gió ập vào trước mặt.
"Đậu má! Diệp Ân Tuấn, mẹ nó, anh điên rồi sao?"
Tống Dật Hiên bản năng đưa tay ngăn cản, nhưng Diệp Ân Tuấn tấn công mạnh mẽ, không cho Tống Dật Hiên có cơ hội thở dốc.
"Bà nội ơi, ai nói anh ta bị thương vậy? Người này giống như bị thương sao? Người đẹp, đừng chỉ đứng nhìn chứ, mau giúp tôi đi! Cô lại không nói lời nào, anh ta sẽ ném tôi xuống biển”
Diệp Ân Tuấn ép Tống Dật Hiên vô cùng chật vật.
Anh ta chưa từng nghĩ tới mình mất hết mặt mũi ở trước mặt Thẩm Hạ Lan như vậy, nhưng ai bảo anh ta đụng tấm sắt chứ?
Sau lưng là biển rộng, hiện tại bọn họ đứng ở chỗ đá ngầm, không thể phát huy bình thường mà thôi. Diệp Ân Tuấn lại chặn con đường trước mắt, vốn không cho anh ta có cơ hội đi lên.
Thẩm Hạ Lan thấy Diệp Ân Tuấn đánh nhau, tuy rằng lần đầu tiên cô thấy Diệp Ân Tuấn đánh nhau, nhưng cô cũng nhìn đủ rồi.
"Diệp Ân Tuấn, anh mau dừng tay lại! Tống Dật Hiên không thể đứng vững được nữa!"
Thẩm Hạ Lan không nhịn mở miệng nhắc nhở.
Cô không nói gì còn tốt, cô vừa mở miệng cầu xin cho Tống Dật Hiên thì sắc mặt Diệp Ân Tuấn càng khó coi, động tác càng không nhẹ tay.
"ÁI Diệp Ân Tuấn, tôi đây thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho anh!"
Tống Dật Hiên sợ hãi kêu lên một tiếng, Diệp Ân Tuấn lập tức đẩy anh ta xuống biến.
Bởi vì liên quan đến cân nặng, mặt biển nổi lên nhiều bọt nước làm cho Thẩm Hạ Lan sợ hãi không thôi.
“Anh ta...
"Không chết được! Anh ta là quán quân bơi lội, sóng biển này với anh ta chả là gì. Diêm Chấn, phái người tới đây, trước khi mặt trời lặn thì không được cho anh ta lên bờ!"
Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nói giống như băng đá vào mùa đông.
Thẩm Hạ Lan nghe vậy thì khóe miệng lại giật giật.
"Hiện tại mới buổi sáng, anh lại để người ta ở dưới biển cả ngày, sẽ chết người đấy!"
"Em đang lo lắng cho anh ta sao?"
Diệp Ân Tuấn bỗng nhiên đi tới trước mặt Thẩm Hạ Lan, đôi mắt phượng tràn đầy tổn thương.
"Tôi nằm ở phòng phâu thuật, hy vọng mở mắt ra có thể nhìn thấy em đầu tiên, kết quả em và anh ta lại ra biển nói chuyện vui vẻ. Hiện tại em còn lo lắng cho sự an toàn của anh ta nên trách mắng tôi. Thấm Hạ Lan, có phải em thật sự quên mất ai mới là người đàn ông của em hay không?"
Hơi thở của Diệp Ân Tuấn ập vào trước mặt.
Thẩm Hạ Lan bản năng muốn lùi lại phía sau trốn tránh, Diệp Ân Tuấn ôm lấy eo cô, còn kéo cô một cái vào lòng mình.
"Tôi bày tỏ với em, tôi giải thích với em, có phải em không tin đúng không? Em bằng lòng tin vào những gì mình thấy cũng không cho tôi một cơ hội đúng không? Em bảng lòng dây dưa với Tống Dật Hiên cũng không muốn liếc mắt nhìn tôi một cái đúng không? Tôi làm cho em chán ghét như vậy sao? Tôi chướng mắt em như thể sao?"
"Phải! Tôi chán ghét anh! Cũng chướng mắt anh! Nếu không phải bởi vì nguyên nhân đặc biệt thì cả đời của Thẩm Hạ Lan này sẽ không bước đến Hải Thành, không bao giờ muốn gặp con người tên là Diệp Ân Tuấn!"
Thấm Hạ Lan cũng bị chọc giận.
Tại sao anh lại nằm giữ tâm trạng của cô?
Vì sao anh lớn tiếng la hét với cô?
Cô đã làm sai cái gì?
Huống hồ anh có tư cách gì quan tâm chứ?
Lời nói của Thẩm Hạ Lan chặn họng Diệp Ân Tuấn.
"Nguyên nhân đặc biệt? Nguyên nhân đặc biệt gì? Không phải bởi vì em còn yêu tôi mới trở vê sao?"
"Anh cho rằng sau khi tôi trải qua ba năm yêu anh nhận lấy đau khổ, trải qua chuyện chồng tôi đón kẻ thứ ba về nhà lại đuổi tôi ra ngoài, trải qua chuyện chìm trong biển lửa, nhận lấy vô số rắc rối, tôi vẫn ngu ngốc kiên trì với tình yêu năm đó sao? Diệp Ân Tuấn anh có điểm nào đáng để tôi yêu chứ? Năm năm trước tôi một lòng một dạ với anh, bởi vì tôi nhỏ tuổi không biết gì. Nếu hiện tại tôi còn tiếp tục yêu anh thì anh coi tôi là cái gì?"
Thẩm Hạ Lan dùng hết sức đẩy Diệp Ân Tuấn ra, đúng lúc đụng phải miệng vết thương của anh.
Diệp Ân Tuấn kêu lên một tiếng, miệng vết thương chảy ra máu tươi, nhưng Thẩm Hạ Lan lại giống như không thấy đi ngang qua anh.
Lúc Thẩm Hạ Lan đi ngang qua Diệp Ân Tuấn thì lạnh lùng nói: "Diệp Ân Tuấn, đời này anh nợ tôi, nợ con tôi, cho dù tình mạng này của anh cũng không đủ trả! Đừng dùng thủ đoạn để tôi thỏa hiệp, hiện tại anh đối với tôi mà nói không khác gì người xa lạ”
Cô nói xong thì nhấc chân rời đi, nhưng lời cô nói giống như con dao sắc bén đâm vào trái tim Diệp Ân Tuấn.
Người xa lạ!
Cô nói bọn họ là người xa lạ!
Cuộc sống kết hôn ba năm, hơn một nghìn ngày đêm cùng chung chăn gối, hai người còn sinh ra một đứa bé, hiện tại cô nói bọn họ là người xa lạ! Đọc nhanh nhất tại Tam linh 247.com
Diệp Ân Tuấn nắm chặt tay lại, đột nhiên cảm thấy ngực đau đớn làm cho anh không chịu nổi.
"Thẩm Hạ Lan!"
Anh gọi tên Thẩm Hạ Lan, hy vọng cô có thế quay đầu lại, cho dù chỉ liếc anh một cái cũng tốt.
Từ lúc nào Diệp Ân Tuấn kiêu ngạo lại hy vọng một phụ nữ nhìn mình một cái chứ?
Nhưng Thẩm Hạ Lan cũng sẽ không để anh có được mong ước đơn giản như vậy.
Thẩm Hạ Lan giống như không nghe thấy, nhanh chóng rời đi, chỉ còn lại một mình Diệp Ân Tuấn đứng ở bờ biển đế gió lạnh thổi, cô đơn tịch mịch lạnh lẽo.
Diêm Chấn không biết rốt cuộc bọn họ đã xảy ra chuyện này, nhưng anh ta thấy Diệp Ân Tuấn như vậy thì có chút đau lòng nói: "Diệp Tổng, cơ thể của anh không chịu nổi giày vò như vậy. Có vẻ như anh và cô ấy không dễ hàn gắn, anh nên tìm ra nguyên nhân rốt cuộc vì sao hai người lại đi đến mức này.
Những lời này đánh thức Diệp Ân Tuấn.
Đúng vậy!
Anh tự hỏi năm năm trước mình không hề làm gì Thẩm Hạ Lan, nhưng vì sao cô lại hận anh như thế.
Cho dù anh đưa Sở Anh Lạc về nhà họ Diệp, cũng bởi vì nguyên nhân khác, anh đã giải thích với cô, Sở Anh Lạc và anh không hề có quan hệ gì sao?
Vì sao Thẩm Hạ Lan lại không tin?
Nếu chỉ đơn giản bởi vì sự ghen ghét của phụ nữ thì có lẽ không có kết quả như ngày hôm nay.
Diệp Ân Tuấn híp mắt lại, thấp giọng nói: "Tôi nhất định phải điều tra rõ ràng chuyện này”
"Có lẽ anh cũng phải điều tra thêm một người"
"AI?"
"Sở Anh Lạc!"
Diêm Chấn nói làm cho Diệp Ân Tuấn sửng sốt.
"Sở Anh Lạc?”
"Không sai, khi một phụ nữ ghen ghét rất đáng sợ, từ đầu cô ta là bạn gái anh, nếu không phải bởi vì trong bữa tiệc anh và vợ mình xảy ra quan hệ mà bị ép cưới, nói không chừng Sở Anh Lạc trở thành bà chủ nhà họ Diệp. Năm đó cô ta rời khỏi Hải Thành, không ai biết cô ta đi đâu, nhưng vì sao ba năm sau lại trùng hợp như vậy? Cô ta mang thai con cháu nhà họ Diệp quay về? Mà cậu hai nhà họ Diệp lại gặp tai nạn, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp?”
Diêm Chấn biết chuyện của Diệp Ân Tuấn, anh ta là người ngoài cuộc nên nhìn rõ ràng. Mà anh ta vẫn luôn cảm thấy người phụ nữ Sở Anh Lạc không quá đơn giản.
Diệp Ân Tuấn càng nhíu mày chặt hơn.
"Anh nghi ngờ Sở Anh Lạc sắp đặt tất cả mọi chuyện?”
"Chỉ sợ nghỉ ngờ của tôi sẽ trở thành sự thật, nếu đó là sự thật, vậy thì trận hỏa hoạn của bà chủ và Triệu Ninh mất tích năm đó chắc chăn có liên quan đến Sở Anh Lạc. Nhưng đây chỉ là suy đoán của tôi, Diệp Tổng phải tự mình tìm chứng cứ”
Từng câu từng chữ của Diêm Chấn làm cho Diệp Ân Tuấn giống như đột nhiên tỉnh ngộ.
"Tôi biết rồi."
Anh nhấc chân rời khỏi bờ biển, đi tới phòng của Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Minh Triết và Diệp Tranh vẫn đang ngủ.
Lúc này hai tên nhóc đang năm trên giường. Thẩm Tử ngủ rất yên tĩnh, Diệp Tranh lại ôm chân Thẩm Minh Triết, cũng không biết cậu bé đang nằm mơ gì lại nhe răng cười, có vẻ không tim không phổi.
CHƯƠNG 92: CON KHÔNG DỖ MẸ VUI THÌ DỖ AI.
Diệp Ân Tuấn vốn dĩ muốn đến tìm Thẩm Hạ Lan, nhưng lúc anh nhìn thấy cảnh này, không thể nhấc chân lên được.
Anh còn nhớ những lời Thẩm Minh Triết nói với anh lúc anh mơ mơ màng năm trên bàn phẫu thuật.
Mặc dù đứa nhỏ này có chút khó chịu, nhưng trong lúc quan trọng nhất lại hiến máu cho anh, điều này khiến Diệp Ân Tuấn không biết trong lòng mình có cảm giác gì.
Đây chính là con trai của anh!
Thấm Hạ Lan không có ở trong phòng, không biết đã đi đâu.
Diệp Ân Tuấn nhẹ nhàng đi đến bên cạnh giường, cố gắng tách hai anh em ra, ôm Diệp Tranh lên, đặt bên cạnh Thẩm Minh Triết.
Nhưng Diệp Tranh ngủ rất xấu, vừa nằm xuống đã duỗi một chân ra, gác lên eo Thẩm Minh Triết, và cánh tay nhỏ quấn chặt lấy người Thẩm Minh Triết, lẩm bẩm nói: “Lão đại, tớ không cho cậu đi!”
Nhìn thấy dáng vẻ hồn nhiên của Diệp Tranh, đôi mắt của Diệp Ân Tuấn ôn hòa hơn rất nhiều.
Mặc dù thằng bé là con của Sở Anh Lạc, nhưng thực sự cậu bé không giống như Sở Anh Lạc, điều này khiến Diệp Ân Tuấn an ủi hơn rất nhiều.
Nếu như những lời Diêm Chấn nói là thật, vì Diệp Tranh anh không thể để Diệp Tranh quay lại Hải Thành, ít nhất bây giờ không thể.
Thẩm Minh Triết khi ngủ rất dễ bị tỉnh, cảm nhận được có người đang nhìn mình, lập tức mở mắt ra.
Ánh mắt của cậu bé trong veo, không chút mơ màng, lúc nhìn thấy Diệp Ân Tuấn cũng cảm thấy ngạc nhiên, nhưng lại không nói gì, nhưng đến khi cảm nhận được tư thế ngủ khó coi của Diệp Tranh, lông mày nhíu chặt lại.
Thẩm Minh Triết có chút ghét bỏ trừng mắt với Diệp Tranh, nhưng tiếc là Diệp Tranh đang ngủ rất ngon, khéo miệng còn lưu lại nụ cười.
Lông mày của cậu bé đường như nhanh chóng trở lại bình thường.
Nhìn thấy biếu cảm của Thẩm Minh Triết, Diệp Ân Tuấn đột nhiên bật cười.
Đây đúng là con trai của anh, giống hệt anh năm đó.
“Nhẹ nhàng di chuyển tay chân của thẳng bé ra, nếu như không di chuyển được thì nói ba đã về, thằng bé sẽ lập tức trở nên thành thực hơn”
Diệp Ân Tuấn khẽ giọng nói.
Mặc dù Thẩm Minh Triết không muốn làm, nhưng bị giam câm giống như một con cá bị mắc vào lưới, quả thật có chút khó chịu.
Cậu bé cổ gắng muốn di chuyển tay chân của Diệp Tranh ra, nhưng cậu bé giống như quấn chặt lên người mình, khiến Thẩm Minh Triết thực sự không còn lời nào để nói.
Không có cách nào, cậu bé chỉ có thể rầu rĩ nói: “Ba đến rồi!"
Vừa nói ra câu này, Diệp Tranh lập tức giống như một con búp bê bị người khác khống chế, hoảng loạn buông Thẩm Minh Triết ra, ngoan ngoãn cuộn tròn nằm ngủ ở bên cạnh.
Mà Diệp Ân Tuấn nghe thấy câu nói lúc nãy của Thầm Minh Triết, cả người run rẩy.
“Câu lúc nãy con nói có thể nói lại một lân nữa không”
Diệp Ân Tuấn tràn đầy mong đợi nhìn con trai.
Thấm Minh Triết lại kiêu ngạo liếc nhìn anh, đứng dậy, đi xuống giường
“Mẹ con đâu?”
“Đi ra ngoài rồi”
Diệp Ân Tuấn biết, bản thân sợ không nghe được câu nói kia, càng không thể nghe được Thẩm Minh Triết gọi anh là ba.
Nghĩ đến đây thật sự có chút xót xa, con trai của mình rõ ràng biết mối quan hệ của họ, nhưng lại giống như người xa lạ, sống chết không chịu nhận anh, loại cảm giác này thật sự không dễ chịu.
“Minh Triết, con có biết 5 năm trước mẹ con rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì không?”
Diệp Ân Tuấn hỏi xong lập tức cảm thấy hối hận.
Một đứa bé hơn 4 tuổi có thể biết điều gì?
Lúc đó cậu bé vẫn còn nằm trong bụng Thẩm Hạ An.
“Bỏ đi, có thể con cũng không biết, coi như ba chưa hỏi”
Diệp Ân Tuấn nói xong liên đứng dậy.
Thẩm Minh Triết hơi nhướng mày.
“Sao chú lại hỏi như vậy? Năm năm trước xảy ra chuyện gì chú cũng không biết sao?”
“Nếu như ba nói là ba không biết, con có tin không? Thậm chí ba còn không biết trận cháy lớn kia là như thế nào. Năm đó ba cử vệ sĩ bảo vệ đưa mẹ con rời khỏi thành phố Hải Thành, ba đã sắp xếp thỏa đáng, nhưng nửa đường lại nhận được tin tức mẹ con bỏ trốn cùng người đàn ông khác, và trận cháy kia đã xóa sạch mọi dấu vết. Năm năm nay ba vẫn luôn điều tra, nhưng cho dù mẹ con hay là tên vệ sĩ năm đó đều mất tích. Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chú hoàn toàn không biết gì cả”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy chắc chắn mình đã điên rồi, nếu không tại sao lại nói những điều này với một đứa trẻ hơn 4 tuổi chứ?
Thẩm Minh Triết nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, trầm tư một lúc, sau đó hỏi: “Vậy chú đã nói chuyện này với mẹ chưa?”
“Mẹ con không tin ba!”
Diệp Ân Tuấn cười khổ.
Thừa nhận sự thất bại của mình trước mặt con trai, điều này có được xem như là nhu nhược.
Nhưng anh không có cách nào trơ mắt nhìn vợ và con trai của mình cách mình ngày càng xa.
Thẩm Minh Triết không nói gì, giống như cũng đang đánh giá xem lời Diệp Ân Tuấn nói có thật không.
Có những lúc Diệp Ân Tuấn rất cảm kích Thẩm Hạ An.
Đứa nhỏ này trưởng thành ở Mỹ, rất nhiều sự giáo dục và suy nghĩ không giống với ở trong nước, đứa nhỏ sớm đã có suy nghĩ và tư duy của riêng mình, không giống như những đứa trẻ trong nước, luôn cân người lớn bảo vệ.
Trên phương diện độc lập, Diệp Tranh không bao giờ so sánh được với Thẩm Minh Triết.
Đây chính là niềm kiêu ngạo của Diệp Ân Tuấn!
Mặc dù anh tự biết mình chưa từng làm gì, nhưng sự tự hào này đến một cách rất tự nhiên, làm thế nào cũng không thể ngăn được.
Thẩm Minh Triết có chút không chịu được ánh mắt của Diệp Ân Tuấn, ho một tiếng: “Nếu như những lời chú nói đều là thật, cháu sẽ giúp chú. Nhưng nếu như để cháu biết được chú lừa cháu, cháu sẽ khiến chú phải trả giá. Chú biết đó cháu có bản lĩnh đó”
Trên thương trường, thậm chí cả thành phố Hải Thành, có mấy người dám nói chuyện với Diệp Ân Tuấn như vậy, nhưng con trai của anh lại dám.
Diệp Ân Tuấn không những không tức giận, ngược lại còn cảm thấy vô cùng tự hào.
“Được! Nếu như ba lừa con, con cứ bắt ba sống cô độc một mình đến già”
“Không cân. Nếu như chú sống cô độc đến già, Diệp Tranh phải làm sao?”
Thẩm Minh Triết có chút bực bội nói, sau đó mặc áo khoác lên, nói với Diệp Ân Tuấn: “Cháu đi tìm mẹ, mẹ có nấu cơm, có lẽ để trong lò vi sóng để giữ ấm, lát nữa chú gọi Diệp Tranh dậy ăn, cậu ấy hiến máu cho chú, phải cần bổ sung dinh dưỡng”
Diệp Ân Tuấn sững sờ, anh không ngờ Diệp Tranh cũng hiến máu cho mình.
“Con cũng hiển máu, không cùng ăn sao? Con cũng cân bổ sung dinh dưỡng”
Diệp Ân Tuấn đau lòng nhìn Thẩm Minh Triết.
Thẩm Minh Triết lại không quan tâm, nói: “Cháu không sao, cháu đi tìm mẹ đây. Đúng rồi, là mẹ làm chú bị thương sao?”
“Không phải!"
Diệp Ân Tuấn vội vàng phủ nhận.
Lúc này Thẩm Minh Triết mới thở phào nhẹ nhõm.
“Như vậy là tốt nhất. Nhớ lấy, chú còn nợ cháu một mạng!”
“Ừ, ba nhớ rồi”
Diệp Ân Tuấn mỉm cười, vô cùng ôn hòa. Diệp Ân Tuấn như vậy ngược lại khiến Thẩm Minh Triết có chút không thích ứng được.
Cậu bé dường như muốn chạy khỏi căn phòng này.
Thẩm Minh Triết tìm được Thẩm Hạ An trên thao trường.
“Mẹ! Sao mẹ lại ở đây?”
Lúc Thẩm Minh Triết chạy về phía Thấm Hạ An, giọng nói vô cùng vang.
Thẩm Hạ An nhìn thấy cậu bé chạy về phía mình, vội vàng đi về phía trước.
“Đừng chạy nhanh như vậy. Vừa mới hiến nhiêu máu như vậy, con không cần mạng nữa sao?”
Cô hơi trách mắng, bế Thẩm Minh Triết lên, quay người đi vê phòng.
“Cơm mẹ nấu con cũng chưa ăn đúng không? Nhìn con đi, chạy đến mức trên trán đều là mồ hôi, không sợ bị cảm sao?”
“Không sợ, có mẹ ở đây, Minh Triết không sợ gì cả!”
Thẩm Minh Triết giống như làm nũng, dùng cánh tay nhỏ của mình ôm lấy cố Thấm Hạ An, khuôn mặt nhỏ nhắn dán lên trên.
Hành động thân mật này của con trai khiến trái tim của Thấm Hạ An gần như bị hòa tan.
“Tiểu tử thối, ngày nào cũng biết dỗ mẹ vui”
“Mẹ là mẹ của con, con không dỗ mẹ vui thì dỗ dai?”
Cái miệng của Thẩm Minh Triết ngày càng ngọt.
Khóe miệng của Thẩm Hạ An hơi cong lên, ôm Thẩm Minh Triết về phòng.
Lúc cô mở cửa phòng ra, đúng lúc Diệp Ân Tuấn gọi Diệp Tranh dậy, đúng lúc Diệp Tranh đã rửa mặt xong, đang định ăn cơm.
Cả người Thẩm Hạ An đều sững sờ.
Cô cứ nghĩ là sau khi ở Hậu Hải ồn ào với Diệp Ân Tuấn thành như vậy, lúc này cho dù Diệp Ân Tuấn không rời hỏi căn cứ, chắc chắn cũng sẽ không đến đây, dù sao anh cũng là một người đàn ông rất cao ngạo. Đọc truyện nhanh nhất tại Tam Linh 247.com
Nhưng không ngờ anh không chỉ đến đây, hơn nữa còn giống như một người chồng tốt, dọn cơm, bưng đồ ăn lên cho Diệp Tranh, dáng vẻ kia thực sự khiến cô cảm thấy vô cùng xa lạ.
Diệp Ân Tuấn thấy cô sững sờ, cười nói: “Mau kêu Minh Triết đi rửa tay đi, cùng nhau ăn cơm”
Động tác này, giọng điệu này giống như bọn họ là người một nhà vậy.
Thấm Hạ An đột nhiên cảm thấy trái tim mình rất khó chịu.
“Tôi không ăn đâu, Minh Triết, con đi rửa tay đi, sau đó ăn cơm cùng với Diệp Tranh”
Nói xong, Thẩm Hạ An đặt Thẩm Minh Triết xuống, lúc này cô không muốn ngồi cùng một bàn, cùng ăn cơm với Diệp Ân Tuấn, nhưng lúc cô nhấc chân rời đi, Thẩm Minh Triết kéo tay cô lại.
“Mẹ, con muốn mẹ ăn cơm cùng với con, lâu lắm rồi mẹ không ăn cơm cùng với con”
Thẩm Minh Triết nói một cách rất đáng thương, thậm chí trong đôi mắt phượng kia còn ầng ậc nước mắt.
Nói xong, cậu bé nháy mắt với Diệp Tranh.
Diệp Tranh nhanh chóng hiểu ra, vội vàng đi xuống, cũng kéo tay của Thẩm Hạ An nói: “Dì à, cơm mà di nấu chắc chắn rất ngon, dì ở lại ăn cùng với bọn con có được không? Dì nhìn đi, sau khi hai anh em bọn con hiến máu cho ba đều rất yếu, ba con cũng là một bệnh nhân, dì thật sự muốn đến ba người già gì đó ở đây ăn cơm sao? Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?”
Thẩm Minh Triết thật sự không thể chịu đựng được câu thành ngữ của Diệp Tranh.
“Là già nua yếu ớt”
“Ồ, đúng rồi! Già nua yếu ớt! Này? Lão đại, cậu thật sự lớn lên ở Mỹ sao? Tại sao cậu nói tiếng mẹ đẻ còn giỏi hơn tớ?”
Diệp Tranh sờ gáy, có chút không hiểu hỏi Thẩm Minh Triết.
Đối với một câu hỏi ngu ngốc như vậy, Thẩm Minh Triết lựa chọn trực tiếp bỏ qua.
Cậu bé nhìn Thẩm Hạ An, cầu xin nói: “Mẹ, một lân này có được không? Ở lại ăn cơm cùng với con đi mà”
Rất ít khi Thấm Minh Triết cầu xin Thẩm Hạ An chuyện gì.
Từ lúc cậu bé hiểu chuyện, đứa bé này vẫn luôn tự lực gánh sinh, khiến Thẩm Hạ An vô cùng đau lòng, bây giờ Thẩm Minh Triết cầu xin cô như vậy, Thẩm Hạ An cảm thấy nếu như mình thật sự xoay người rời đi, có thể sẽ làm tổn thương Thẩm Minh Triết.
Hơn nữa Thẩm Minh Triết cũng không biết ân oán giữa cô và Diệp Ân Tuấn, cô không thể giận cá chém thớt lên con trai của mình.
Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ An thở dài nói: “Được rồi, nể mặt hai đứa, mẹ sẽ miễn cưỡng ăn một chút”
“Yep! Muôn năm!”
Diệp Tranh vui mừng đến mức nhảy cẵng lên.
Mặc dù Thẩm Minh Triết không thể hiện quá rõ ràng, nhưng khóe miệng vẫn cong lên, rõ ràng tâm trạng rất tốt.
Diệp Ân Tuấn nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến việc Thẩm Minh Triết sẽ giúp mình giữ Thẩm Hạ An lại.
Như này có phải là con trai đã quyết định đứng cùng một chiến tuyến với anh, muốn giúp anh theo đuối lại Thẩm Hạ An?
Diệp Ân Tuấn tươi cười nhìn Thẩm Hạ An, Thẩm Hạ An lại tự động bỏ qua ánh mắt của anh, dẫn con trai đi rửa tay, nhưng lúc này lại nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vàng.
CHƯƠNG 93: TÔI VẪN LUÔN CHO RẰNG EM LÀ MỘT NGƯỜI HAY HOÀI NIỆM.
Trong mắt của Thẩm Hạ An đột nhiên hiện lên một chút vui mừng. Cho dù là ai đến, với tư cách là người phụ trách ở đây, chắc chắn Diệp Ân Tuấn phải rời đi, đến lúc Diệp Ân Tuấn rời đi, cô sẽ thoải mái hơn khi ăn cùng với bọn nhỏ.
Lúc này, Thẩm Hạ An không muốn nghĩ tại sao mình lại bài xích ở cùng Diệp Ân Tuấn như vậy, chỉ đơn thuần là không muốn ở cùng anh, đặc biệt là sau khi trải qua chuyện kia.
Sắc mặt Diệp Ân Tuấn có chút khó coi, mà Thẩm Minh Triết hơi cau mày, Diệp Tranh lại không bị ảnh hưởng quá nhiều, có lẽ đối với Diệp Tranh mà nói, Diệp Ân Tuấn vốn dĩ quá bận rộn, bình thường lúc ở nhà họ Diệp cũng không có nhiều cơ hội gặp Diệp Ân Tuấn, chứ đừng nói đến chuyện ăn cơm cùng nhau.
Thẩm Hạ An khẽ ho một tiếng nói: “Anh không đi ra ngoài xem sao?”
“Em rất hi vọng tôi rời đi?”
Diệp Ân Tuấn nhìn chằm chằm vào Thẩm Hạ An, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng ánh mắt của Thẩm Hạ An đã bán đứng cô, điều này khiến Diệp Ân Tuấn cảm thấy rất khó chịu.
Một người phụ nữ đã từng yêu mình như vậy, bây giờ sao lại biến thành như thế này?
Không phải Thẩm Hạ An không nhìn thấy sự bi thương trong mắt của Diệp Ân Tuấn, nhưng cô tự động giả vờ như không nhìn thấy, cúi đầu nói: “Nếu như tôi nói đúng, anh có rời đi không?”
“Không! Rất lâu rồi tôi chưa ăn đồ ăn em nấu, bây giờ cho dù có xảy ra chuyện lớn thế nào tôi cũng không thể rời đi.”
Rõ ràng Diệp Ân Tuấn không muốn để Thẩm Hạ An được như ý muốn.
Người phụ nữ này bây giờ ngày càng có năng lực khiến anh tức giận.
Kết quả như vậy, Thẩm Hạ An cũng đã đoán được, nên không quá thất vọng, chỉ thờ ơ nhún vai sau đó ngồi xuống bên cạnh Thẩm Minh Triết.
Diệp Tranh có chút nghi hoặc.
Ba lúc ở đây sao lại không giống với lúc ở Hải Thành chứ?
Nhưng Diệp Tranh cũng không có can đảm để đi hỏi Diệp Ân Tuấn, chỉ có thể cúi đầu uống nước ở trước mặt, nháy mắt cốc nước đã thấy đáy, đột nhiên một đôi tay mũm mĩm duỗi ra cầm lấy cốc nước của cậu.
“Này? Nước của tôi!”
Diệp Tranh vội vàng hét lên, nhưng lại nhìn thấy Thẩm Minh Triết đã đặt cốc nước ra một chỗ xa hơn, thờ ơ nói: “Ăn cơm đi.”
“Nhưng ba vẫn chưa ăn.”
Diệp Tranh cũng rất đói, ngực của cậu đã dán vào lưng rồi, nhưng Diệp Ân Tuấn vẫn chưa động đũa, cậu bé không dám động, đây là quy định của nhà họ Diệp, là Sở Anh Lạc nói với cậu bé.
Thẩm Minh Triết liếc nhìn Diệp Ân Tuấn, khẽ nói: “Cậu truyền nhiều máu như vậy không cảm thấy đói sao?”
“Đói!”
Diệp Tranh yếu ớt nói, liếc nhìn Diệp Ân Tuấn hết lần này đến lần khác, ánh mắt vô cùng đáng thương.
Diệp Ân Tuấn đột nhiên cảm thấy mình thật ấu trĩ, vì tức giận với Thẩm Hạ An mà bỏ qua cảm nhận của các con.
“Ăn đi.”
Diệp Ân Tuấn vừa nói xong, Diệp Tranh đã vội vàng cầm đũa lên, còn Thẩm Minh Triết căn bản không để ý đến mệnh lệnh của Diệp Ân Tuấn, cầm đũa lên gắp một miếng thịt kho tàu cho Thẩm Hạ An.
“Mẹ, gần đây mẹ cũng vất vả rồi, ăn nhiều một chút.”
“Ngoan, con cũng ăn nhiều một chút.”
Thẩm Hạ An xoa đầu con trai, đột nhiên trở nên vô cùng ôn hòa, mất hết những góc cạnh.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy dáng vẻ này của cô, chỉ nghĩ đến bốn chữ cuộc sống bình yên.
Tiếng bước chân bên ngoài ngày càng đến gần.
Giọng nói của Tống Đình từ bên ngoài truyền đến.
“Diệp tổng, bên phía Hải Thành có chuyện gấp.”
Tay của Diệp Ân Tuấn dừng lại, hờ hững nói: “Trời có sập xuống cũng phải đợi, tôi phải ăn xong bữa cơm này đã.”
“Nhưng….”
“Nghe không hiểu sao?’
Câu hỏi này mang theo một chút chất vấn.
Tống Đình vội vàng lui xuống.
Anh ta không biết bên trong rốt cuộc đang trải qua chuyện gì, nhưng có thể khiến Diệp Ân Tuấn để ý và coi trọng như vậy, có lẽ chỉ có Thẩm Hạ An.
Từ khi biết được thân phận thật sự của Thẩm Hạ An, thái độ của Tống Đình . với Thẩm Hạ An thay đổi 180 độ, nhưng Thẩm Hạ An bây giờ vẫn chưa chú ý đến.
Thẩm Hạ An nhìn Diệp Ân Tuấn nói: “Ở Hải Thành có nhiều người như vậy chỉ đợi anh ăn cơm sao, anh đang ở đây ăn cơm một cách rất thoải mái, nói không chừng bọn họ sắp bị thất nghiệp rồi.”
“Đó là chuyện của tôi.”
Diệp Ân Tuấn bực bội đến mức nói ra một câu chửi thề, điều này khiến Thẩm Hạ An sững sờ.
Người đàn ông này uống nhầm thuốc sao?
Giống như không nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Thẩm Hạ An, Diệp Ân Tuấn lại gắp một miếng đậu bắp bỏ vào bát của Thẩm Hạ An nói: “Anh nhớ em thích ăn cái này.”
Thẩm Hạ An hơi sững sờ, sau đó tránh miếng đậu bắp kia, hờ hững nói: “Món đã từng thích ăn, bây giờ không nhất định vẫn còn thích, con người đều sẽ thay đổi, đặc biệt là phụ nữ, Diệp tổng không biết sao?’
“Tôi thật sự không biết, tôi cứ cho rằng em là một người hoài niệm.”
Diệp Ân Tuấn có ý khác nói.
Thẩm Hạ An lại cố ý giả vờ như không hiểu.
“Hoài niệm? Vậy thì cũng phải xem đó là ai. Có những người không đáng để mình phải dốc lòng dốc sức, vậy tại sao phải hoài niệm? Trước đây tôi từng quá ngốc nghếch, bây giờ tôi nghĩ thông rồi, rất nhiều người không xứng để tôi lãng phí tình cảm, cho dù là hận cũng không xứng, vì vậy tôi vẫn nên sống những ngày tháng tiêu diêu tự tại là được rồi, còn những chuyện cũ hãy cút đi.”
Thấy Thẩm Hạ An nói một cách tùy hứng như vậy, đôi mắt của Diệp Ân Tuấn trở nên âm u, lại hờ hững nói: “Chỉ cần em vui là được.”
Câu nói này khiến Thẩm Hạ An đột nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cái gì mà chỉ cần em vui là được?
Suýt nữa cô đã nói ra, tôi muốn mạng của anh, anh có cho không?
Nhưng đang suy nghĩ, trước đó không lâu Diệp Ân Tuấn đã làm ra hành động tự sát, cô lại nuốt câu kia xuống.
Lúc này, Thẩm Hạ An cảm thấy vô cùng khó chịu.
Vốn dĩ định trút giận lên Diệp Ân Tuấn, kết quả giống như đang khiến mình càng thêm tức giận, còn không thể nói ra, không thể biểu đạt.
Thẩm Hạ An cúi đầu, bắt đầu ăn cơm, dứt khoát không quan tâm đến Diệp Ân Tuấn nữa.
Thẩm Minh Triết tập trung quan sát tương tác giữa hai người, thấy mẹ không quá hận Diệp Ân Tuấn, cậu bé cũng không hiểu rốt cuộc Thẩm Hạ An đang nghĩ gì.
Chỉ có Diệp Tranh giống như một tiểu ham ăn, ăn không ngừng, còn lẩm bẩm nói: “Dì à, đồ ăn dì nấu rất ngon, sau này dì thường nấu cơm cho cháu được không?”
“Nằm mơ đi!”
Thẩm Minh Triết cảm thấy tên tiểu tử thối Diệp Tranh lại bắt đầu giành mẹ với mình, lạnh lùng đánh vào ngực cậu bé một cái.
“Aiya, lão đại, đau.”
“Không đau tớ đánh cậu làm gì? Tôi cũng đau mà?”
Thẩm Minh Triết tức giận nói.
Diệp Tranh xoa xoa ngực nói: “Hình như cũng đúng a.”
Thấy Thẩm Minh Triết bắt nạt Diệp Tranh một cách trắng trợn như vậy, Diệp Ân Tuấn không nói ra được mình có cảm nhận gì.
Anh đè thấp giọng nói: “Chú cũng từng có một người em trai, cũng giống như Minh Triết thường xuyên bắt nạt cậu ấy.”
Đây là lần đầu tiên Diệp Ân Tuấn nhắc đến chuyện của mình, Thẩm Minh Triết sững sờ, Thẩm Hạ An cũng vô cùng ngạc nhiên.
Diệp Ân Tuấn còn có một người em trai?
Sao từ trước đến giờ cô không biết?
Gả cho Diệp Ân Tuấn ba năm, cô không nghe thấy bất kỳ người nào nói đến Diệp Ân Tuấn còn có một người em trai, cô vẫn cho rằng Diệp Ân Tuấn là con một.
“Anh đang nằm mơ sao? Ai mà không biết anh là người thừa kế duy nhất của nhà họ Diệp.”
Thẩm Hạ An châm chọc nói.
Diệp Ân Tuấn đè thấp giọng nói: “Đó là vì em trai của tôi đã bị đuổi khỏi nhà họ Diệp, đã bị gạch tên khỏi gia phả, trong nhà cũng không cho phép bất kỳ người nào nhắc đến tên của cậu ấy, lâu ngày mọi người cũng đã quên rồi.”
Lúc nói đến đây, anh đột nhiên cảm thấy không thể nuốt trôi.
“Lúc mười tám tuổi em trai của tôi đã phạm phải sai lầm, lúc cậu ấy còn trẻ dễ kích động, nên đã đánh chết người. Mặc dù nhà họ Diệp chúng tôi là một gia tộc lớn, là một tập đoàn lớn, nhưng đứng trước pháp luật tất cả mọi người đều bình đẳng. Mẹ tôi dù sao cũng là một người mẹ, vì bảo vệ em trai tôi, đã đứng trước mặt mọi người gạt tên em trai tôi ra khỏi gia tộc, hơn nữa còn nói cả đời này không cho phép cậu ấy về nhà họ Diệp. Tối hôm đó, em trai tôi rời khỏi Hải Thành, không ai biết cậu ấy rời đi như thế nào, nhưng tôi biết, mẹ tôi đã sắp xếp người đưa cậu ấy đi. Người nhà của người bị đánh chết kia không tìm được em trai tôi, đến nhà họ Diệp đòi người, mẹ của tôi đã bồi thường cho đối phương rất nhiều tiền chuyện này mới xem như là được giải quyết riêng, nhưng từ lúc đó tôi cũng không có tin tức gì của cậu ấy.”
Diệp Ân Tuấn nói đến chuyện cũ, rõ ràng có chút bi thương.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Hạ An nghe anh nói về chuyện của nhà họ Diệp. Điều châm biếm là, lúc cô còn là mợ chủ của nhà họ Diệp cô lại không hề biết những chuyện này, bây giờ cô không còn là mợ chủ của nhà họ Diệp nữa lại nghe được bí mật này.
“Sau này thì sao? Anh có đi tìm cậu ấy không?”
“Có đi tìm, nhưng tiếc là không tìm thấy, cậu ấy giống như biến mất trong biển người vậy, không có bất kỳ tin tức gì, cho dù tôi dùng quan hệ như thế nào đều không tìm được cậu ấy, sau này tôi mới biết được cậu ấy thay tên đổi họ, đi đến một tỉnh nhỏ ở biên giới, làm một người bình thường, không có ai biết được quá khứ của cậu ấy, cũng không có ai chỉ chỉ trỏ trỏ cậu ấy, một mình cậu ấy sống rất vui vẻ.”
Diệp Ân Tuấn khẽ cười.
Diệp Tranh nghe đến mức say mê, vội vàng hỏi: “Sau này thì sao? Chú có trở về không?”
“Chú?”
Diệp Ân Tuấn đè thấp giọng nói lại chữ này, ánh mắt nhìn Diệp Tranh có chút phức tạp, lại thở dài nói: “Cậu ấy không trở về, cũng không thể trở về được nữa. Cậu ấy chết ở một tỉnh nhỏ. Trong một trận truy bắt giữa cảnh sát và tội phạm buôn bán ma túy, cậu ấy là người cung cấp thông tin, đã bị mất mạng trong cuộc truy bắt đó.”
Thẩm Hạ An sững sờ.
Cô đã nghĩ đến vô số khả năng, thậm còn cảm thấy đây là câu chuyện mà Diệp Ân Tuấn bịa ra, nhưng lúc này nhìn thấy biểu cảm bi thương của anh, cô lại có chút muốn tin.
Diệp Tranh đột nhiên trở nên buồn bã.
“Chết rồi? Sao lại chết? Con vẫn chưa được gặp chú, vẫn chưa biết chú trông như thế nào mà.”
Ánh mắt Diệp Ân Tuấn nhìn Diệp Tranh có chút thay đổi, anh đè thấp giọng nói: “Ngày nào đó có cơ hội, ba sẽ đưa con đi đến bái tế cậu ấy.”
“Bái tế là gì ạ?”
Diệp Tranh chớp đôi mắt to tròn nhìn Diệp Ân Tuấn.
Thẩm Minh Triết cảm thấy có những lúc Diệp Tranh thật sự rất ngốc.
“Chính là đi tảo mộ.”
“Ồ!”
Thẩm Minh Triết giải thích như vậy, Diệp Tranh lập tức hiểu ra.
“Vậy đợi ba có thời gian dẫn con đi được không. Nhưng chú là một đại anh hùng đúng không?”
“Đương nhiên rồi. Cậu ấy là niềm kiêu ngạo của nhà họ Diệp, là một anh hùng.”
Lúc Diệp Ân Tuấn nói những lời này, giọng nói có chút run rẩy.
Diệp Tranh gật đầu nói: “Sau này con cũng muốn trở thành một anh hùng giống như chú!”
“Vậy trước tiên cậu nên rèn luyện thân thể tốt đi rồi nói.”
Thỉnh thoảng Thẩm Minh Triết lại dội cho Diệp Tranh một gáo nước lạnh.
Diệp Tranh lập tức trở nên buồn rầu.
Thẩm Hạ An xoa đầu Diệp Tranh nói: “Không sao, cháu sẽ trở thành một người rất lợi hại.”
“Cảm ơn dì! Dì thật tốt! Hay là dì làm mẹ nuôi của cháu đi.”
Diệp Tranh ôm lấy cánh tay của Thẩm Hạ An, Thẩm Minh Triết lập tức tách cậu bé ra.
“Tớ cảnh cáo cậu, cậu còn dám đánh chủ ý lên người mẹ tớ, cả đời này tớ sẽ không quan tâm đến cậu.”
“Đừng mà, lão đại, tớ chỉ nói vậy thôi.”
Diệp Tranh vội vàng sửa lại.
Diệp Ân Tuấn không quan tâm hai anh em, đè thấp giọng nói: “Đi theo tôi, tôi có chuyện muốn nói với em.”
CHƯƠNG 94: KHÔNG PHẢI LÀ ĐẦU ÓC ANH CÓ VẤN ĐỀ CHỨ
Thẩm Hạ Lan lại có chút bài xích
"Tôi không có gì để nói với anh."
Thẩm Hạ Lan cũng không muốn đáp lại Diệp Ân Tuấn, mặc dù câu chuyện vừa rồi của anh có chút làm người ta cảm động, nhưng mà người đó cũng không phải anh cô vì sao phải theo anh ra ngoài.
Diệp Ân Tuấn lại không nói gì cầm tay Thẩm Hạ Lan, đứng lên ra ngoài.
"Này này này, Diệp Ân Tuấn, anh là thổ phỉ à? Tôi còn chưa cơm nước xong."
Sức lức của Thẩm Hạ Lan không bằng Diệp Ân Tuấn, chủ yếu nhất là lúc này có nhớ đến vết thương trên người Diệp Ân Tuấn.
Nếu như cô dùng sức, vết thương của anh chắc sẽ hở miệng?
Cứ do dự như vậy, Thẩm Hạ Lan đã bị Diệp Ân Tuấn lôi ra bên ngoài.
"Diệp Ân Tuấn, anh đừng quá đáng!"
Mặc dù Thẩm Hạ Lan gầm lên, nhưng mà tay vẫn không dùng chút sức nào. Phát hiện điều này, khóe môi Diệp Ân Tuấn hơi cong lên.
Người phụ nữ này đúng là miệng cứng tâm mềm, ai nói cô không niệm tình cũ chứ?
Tống Đình thấy Diệp Ân Tuấn đi ra, vốn định bước lên báo cáo công việc, nhưng nhìn thấy anh dắt Thẩm Hạ Lan ra, hơn mang theo gương mặt đào hoa, Tống Đình lại lặng yên không tiếng động lui xuống.
Thẩm Hạ Lan lại thấy Tống Đình, vội vàng nói: "Không phải anh có chuyện gì muốn tìm Diệp Ân Tuấn sao? Nhanh lôi anh ta đi đi."
Tống Đình làm như không nghe thấy gì, cười hắc hắc, trực tiếp lui xuống.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Tống Đình quá ghê tởm, đúng là giống Diệp Ân Tuấn như đúc!
Diệp Ân Tuấn lại có chút vui vẻ, mang Thẩm Hạ Lan đi thẳng đến Hậu Hải.
Gió biển có hơi lớn, Diệp Ân Tuấn cởi áo khoác của mình khoác lên người Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan vừa định lấy xuống, chợt nghe Diệp Ân Tuấn nói: "Không muốn anh dùng sức, tốt nhất nên ngoan ngoãn."
"Xì, nói như thể là bây giờ anh có thể mạnh đến mức nào, cũng không biết là ai cách đây không lâu như con ma ốm nằm trên bàn phẫu thuật chờ máu của hai người con trai."
Thẩm Hạ Lan không lưu tình chút đâm chọt Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn cảm thấy bây giờ mình đúng là không biết giận, người phụ nữ này nói gì cũng như dao găm, đáng tiếc là anh lại rất thích nghe cô nói chuyện.
Anh cảm thấy mình có khuynh hướng chịu ngược.
Năm năm trước Thẩm Hạ Lan đối với anh quá tốt, quá dịu dàng, anh ngược lại không thể phát hiện tâm ý của mình với cô, hôm nay cô phản nghịch, càng lạnh lùng, anh lại vô cùng yêu thích.
Diệp Ân Tuấn đột nhiên cười cười, trong mắt Thẩm Hạ Lan có chút quỷ dị
"Không phải đầu óc của anh có bệnh chứ?"
Diệp Ân Tuấn đứng bên cạnh cô, nhìn về phía biển rộng, thấp giọng nói: "Diệp Tranh là con trai của em trai anh, anh và em trai anh là song sinh. Năm đó Sở Anh Lạc quay về tìm anh, nói mang thai con trai của em trai anh, mà em trai anh đã hy sinh, đứa bé này mồ côi từ trong bụng mẹ, đáng thương người em trai của anh đến chết cũng không biết mình có con. Lúc ấy em ở bệnh viện như thấy anh đưa cô ấy đi khám thai, nhưng thật ra là đi chọc nước ối. Anh và em trai anh DNA cơ bản là giống nhau, nếu như đứa nhỏ này đúng là của em trai anh, giám định DNA nhất định sẽ có sự tương đồng."
Thẩm Hạ Lan cũng ngẩn người, cô cứ như vậy ngây ngốc nhìn Diệp Ân Tuấn, nhất thời đại não trống rỗng.
"Anh nói dối."
Coi phản bác theo bản năng.
Đây không phải là thật!
"Sở Anh Lạc là bạn gái cũ của anh, sao lại có thể bên cạnh em trai anh được?"
Diệp Ân Tuấn biết chuyện này rất khó làm Thẩm Hạ Lan tin tưởng, nhưng mà vẫn thấp giọng giải thích.
"Anh cũng tò mò, cho nên tìm người đi thăm dò, lúc ấy Sở Anh Lạc rời khỏi Hải Thành, đi thẳng đến Vân Nam giải sầu, lại không ngờ lại sang nhầm biên giới Myanmar, chính mắt nhìn thấy một cuộc giao dịch thuốc phiện, bị nhóm ma túy đuổi giết. Cô ấy hốt hoảng chạy thục mạng thì gặp em trai anh. Em trai anh biết là bạn của anh, nên cứu Sở Anh Lạc. Hai người tiếp xúc thì tự nhiên nảy sinh hảo cảm, cứ tự nhiên như vậy mà ở bên nhau."
Diệp Ân Tuấn nói xong những lời này, nhìn Thẩm Hạ Lan nói: "Trước kia không nói cho em biết điều này, là không biết nên nói đến chuyện của em trai anh như thế nào với em, dù sao lúc em gả vào nhà họ Diệp, cũng không biết người em trai này của anh, đột nhiên nói với em, em cũng sẽ không tin, huống hồ Sở Anh Lạc lúc về là mang theo tin tử của em trai anh về. Lúc đó tâm trạng của anh cũng vô cùng bi thống, đương nhiên không rảnh quan tâm đến cảm nhận của em. Anh lúc đó chỉ là muốn xác định xem có đúng như cô ấy nói không, mà đứa bé trong bụng cô ấy có phải là của em trai anh hay không. Nếu như đúng đó là con cháu của nhà họ Diệp, anh cũng không thể để con trai của em trai anh lưu lạc bên ngoài. Mà điều kiện duy nhất của Sở Anh Lạc lúc ấy là vào ở nhà họ Diệp. Cô ấy nói cho dù không có ai, không có một danh phận chính thức, tốt xấu gì cô ấy cũng phải để con trai của em trai anh sinh ra ở nhà họ Diệp, đây cũng là nguyện vọng duy nhất của em trai anh trước khi chết. Cho nên anh chỉ có thể đồng ý. Chỉ có điều còn chưa kịp giải thích với em, cũng không biết làm sao có thể giải thích với em, em lại mang thai vào lúc đó.”
"Quan hệ giữa em và Sở Anh Lạc anh biết rõ. Năm đó, mặc dù Sở Anh Lạc rời khỏi Hải Thành, hơn nữa sau đó ở cùng với em trai của anh, nhưng mà anh không dám cam đoan sau khi cô ấy vào nhà họ Diệp có thể gây bất lợi cho em không. Huống hồ trong bụng em còn có con, nếu như cô ấy muốn quyền thừa kế của nhà họ Diệp, tuyệt đối sẽ động thủ với em. Anh cũng suy tính rất lâu mới ra quyết định muốn đưa em xuất ngoại nuôi thai. Mẹ của anh vốn ở nước ngoài, anh định đưa em qua cùng bà ấy, hai người có thể chăm sóc lẫn nhau, nhưng mà anh không ngờ, em lại nửa đường gặp chuyện không may."
Diệp Ân Tuấn nói nhiều như vậy, đầu Thẩm Hạ Lan hoàn toàn nổ mạnh.
Cô không biết mình có nên tin Diệp Ân Tuân không, nhưng mà sao Diệp Ân Tuấn phải lặp đi lặp lại giải thích với cô nhiều lần chứ?
Cô ngoại trừ là nhà thiết kế hợp tác tập đoàn H’J phái đến, Diệp Ân Tuấn còn có ý đồ gì với cô?
Về phần mục đích cô trở về, ngoại trừ Đường Trình Siêu ra không ai biết, cô không cảm thấy là Đường Trình Siêu bán đứng mình, như vậy sao Diệp Ân Tuấn lại cứ níu kéo mình chứ?
Chẵng lẽ đây đúng là một hiểu lầm sao?
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình không thể tiếp nhận được
"Trận cháy lớn năm năm trước là do người làm, là anh phái vệ sĩ đi làm, anh ta chính miệng nói với em, là anh bày mưu tính kết muốn nửa đường giải quyết hết tôi."
Thẩm Hạ Lan nhìn chằm chằm vào Diệp Ân Tuấn, từng chữ từng chữ nói
Trong ánh mắt Diệp Ân Tuấn có khiếp sợ, có phẫn nộ
"Sao anh có thể động thủ với em và con của anh? Xem như là anh lúc ấy không phát hiện được tình cảm của em, nhưng mà ba năm chúng ta chung chăn chung gối, em làm mọi thứ cho anh anh cũng không phải là người mù, chẳng lẽ anh không cảm nhận được tình cảm của em với anh sao? Ở trong lòng em, anh là lòng dạ độc ác như vậy sao? Là loại đàn ông ngay cả con mình cũng có thể giết được sao? Thẩm Hạ Lan, em vì cái này mới yêu anh sao? Hay là em cảm thấy ánh mắt em kém đến nỗi toàn tâm toàn ý yêu một người đàn ông ba năm, một người đàn ông cặn bã như lời em nói?"
Diệp Ân Tuấn giữ chặt bả vai Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan hoàn toàn không biết làm thể nào để đáp lại.
"Tôi không biết! Tôi không biết gì cả! Tôi vẫn cho rằng người đàn ông tôi yêu là tốt nhất đời này, nhưng mà trận cháy lớn này đã làm tôi nhận ra rất nhiều, tôi căn bản cũng không rõ tôi có nên tin tưởng anh không? Diệp Ân Tuấn, anh đừng tưởng rằng anh nói kể nhiều chuyện như vayạ, tôi sẽ tin anh, lần nữa ngốc nghếch tha thứ cho anh, bị anh tiếp tục lừa gạt. Không! Tôi sẽ không!" Thẩm Hạ Lan gạt Diệp Ân Tuấn ra, hoảng hốt chạy ra ngoài.
Cô không chấp nhận giải thích như vậy, tuyệt đối không !
Diệp Ân Tuấn nhình bóng lưng cô rời đi, thở dài lầm bầm lầu bầu nói: "Rốt cuộc anh phải làm thế nào, em mới có thể tin anh?"
Nhưng mà đáp lại anh chỉ có gió biển vù vù.
Diệp Ân Tuấn hồn bay phách lạc rời khỏi Hậu Hải.
Thẩm Minh Triết từ chỗ tối đi ra, như có điều suy nghĩ nhìn phương hướng Diệp Ân Tuấn rời đi, không biết đang nghĩ gì.
Diệp Tranh lại bị lạnh run.
"Lão đại, lời vừa rồi cha nói là có ý gì? Mẹ của anh trước kia quen cha em sao? Sao em nghe được tên của mẹ em?"
Thẩm Minh Triết không nói gì, xoay người rời đi, Diệp Tranh không thể làm gì đành đi theo.
"Lão đại, anh còn muốn tiếp tục đi nghe lén sao? Cha nói nghe lén là chuyện chỉ có phụ nữ mới làm."
"Câm miệng!"
Thẩm Minh Triết khẽ nhíu mày, giọng nói có chút lạnh
Diệp Tranh lập tức ngậm miệng, nhưng mà vẫn nhắm mắt theo đuôi Thẩm Minh Triết.
Bóng dáng của hai tên nhóc kia cũng không lớn, cũng không có mấy ai phát hiện bọn họ.
Lúc Diệp Ân Tuấn đi đến trước mặt Tống Đình, Tống Đình có vẻ vô cùng gấp gáp, thấy Diệp Ân Tuấn một mình trở về, lúc này mới bước lên nói: "Diệp tổng, bên phía Hải Thành có biến."
"Nói."
Ngực Diệp Ân Tuấn có chút đau, không biết là miệng vết thương nứt ra, hay là vì Thẩm Hạ Lan không chịu chấp nhận lời giải thích của anh mà đau lòng, nhưng mà anh lại tự động bỏ qua. Đối với anh mà nói, ngoại trừ Thẩm Hạ Lan, không ai có thể làm anh đau khổ, ngay cả anh cũng không làm được.
Từ khi mất đi Thẩm Hạ Lan, anh quả thật là sống như một người máy không có máu thịt.
Tống Đình thấy sắc mặt anh có chút tái nhợt, cũng muốn hỏi có phải là anh không thoải mái không, nhưng mà nghĩ đến tin tức mình mang đến, thấp giọng nói: "Nhà họ Hoắc không chịu buông tay, đã chính thức đệ đơn tố tụng lên, muốn cô Thẩm chịu trách nhiệm pháp luật."
"Chịu trách nhiệm pháp luật? Rõ ràng là nhà hoạc Hoắc ăn vạ, bây giờ còn muốn trả đũa, bà cụ Hoắc thật sự muốn cứng với nhà họ Diệp đến cùng sao?"
Ánh mắt Diệp Ân Tuấn lạnh như băng, như một cây kiếm sắc.
Tống Đình thấp giọng nói: "Bọn họ cũng không phải là nói như vậy, bọn họ nói là cô Thẩm cố ý đẩy bà ta, hơn nữa dưới tình huống biết rõ thân thể bà không tốt ra tay, bọn họ còn có người làm chứng."
"Nhân chứng? Ai?"
"Không rõ lắm, một người bình thường không có chút dấu vết nào, không có chút quan hệ nào với nhà họ Hoặc.."
Tống Đình trong lời nói làm cho Diệp Ân Tuấn nhắm mắt lại một chút
"Triệu Ninh có tin tức không?"
"Không có, người này giống như là mất tích cùng với bà chủ năm năm trước, tôi dùng tất cả thủ đoạn đều không có tin tức của anh ta. Nhưng mà có một chuyện rất kỳ lạ."
Lời nói của Tống Đình làm Diệp Ân Tuấn chú ý.
"Chuyện gì?"
"Cha mẹ cô Thẩm gần đây hình như có ý định xuất ngoại. Có vẻ không giống như là ra nước ngoài du lịch, cũng không giống định cư, bọn họ làm thị thực vô cùng sốt ruột, thậm chí đưa rất nhiều tiền, chỉ cần nhanh chóng."
Nghe thấy Tống Đình nhắc đến cha mẹ Thẩm Hạ Lan, sắc mặt Diệp Ân Tuấn lập tức thay đổi.
"Tra ra được vì sao không?"
"Tạm thời không tra được, nhưng mà giống như có người ở sau lưng giúp bọn họ, thủ tục sau khi hoàn thành, hôm nay sẽ xuất ngoại, chuyến bay vào lúc bốn giờ rưỡi chiều. Không có sắp xếp của anh, chúng tôi cũng không dám ngăn lại."
Tống Đình vừa nói như vậy, Diệp Ân Tuấn cảm thấy có chút không đúng.
Thẩm Hạ Lan đã hiểu lầm anh, anh không thể lại để cha mẹ Thẩm Hạ Lan xảy ra chuyện gì được.
CHƯƠNG 95: CÓ EM LÀ ĐỦ
"Lập tức về Hải Thành!"
Diệp Ân Tuấn lập tức quyết định.
Tống Đình cũng không biết lúc này Diệp Ân Tuấn bị thương, sau khi nghe mệnh lệnh của Diệp Ân Tuấn, nhanh chóng sắp xếp máy bay trực thăng về Hải Thành.
Sau khi Thẩm Hạ Lan nghe tin lập tức ra ngoài, cô vẫn còn chút nghi ngờ muốn hỏi Diệp Ân Tuấn, lập phát hiện Thẩm Minh Triết tâm trạng nặng nề đi đến.
"Sao thế? Minh Triết? Cãi nhau với Diệp Tranh?"
Vấn đề cô có thể nghĩ đến chỉ có cái này, mà cô không biết là Diệp Tranh sao có thể bắt nạt Thẩm Minh Triết được.
Thẩm Minh Triết nhìn Thẩm Hạ Lan, nghi ngờ hỏi: "Mẹ, mẹ có cha mẹ không? Con có ông bà ngoại không?"
"Vì sao hỏi thế?"
Thẩm Hạ Lan ít nhiều có chút đau lòng.
Năm năm đến bây giờ cô chưa từng kể cho bọn nhỏ chuyện cha mẹ, không phải là không muốn nói, mà là không biết nên mở miệng thế nào, huống hồ năm năm này bệnh tình của Nghê Nghê làm Thẩm Hạ Lan lao tâm lao lực quá độ, cô có rất ít cơ hội nhắc đến cha mẹ mình, mà bây giờ Thẩm Minh Triết đột nhiên hỏi như vậy, thật sự làm cho Thẩm Hạ Lan có chút bất ngờ.
"Có phải con nghe được cái gì không?"
"Ừm, vừa rồi con nghe trợ lý Diệp Ân Tuấn nói với ông ấy, cha mẹ cô Thẩm có việc gấp phải ra nước ngoài, nhưng mà hình như có chuyện gì đấy không bình thường. Cô Thẩm là mẹ sao?"
Thẩm Minh Triết nói lại mấy thứ mình vừa trộm nghe được cho Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan lập tức luống cuống.
"Con chính tai nghe trợ lý Diệp Ân Tuấn nói như vậy?"
"Ừ."
Thẩm Minh Triết thấy Thẩm Hạ Lan căng thẳng, ý thức được cô Thẩm kia là Thẩm Hạ Lan.
"Mẹ, mẹ đừng gấp, Diệp Ân Tuấn đang chuẩn bị về, còn chưa đi, mẹ có thể đi cùng với ông ấy về. Con ở đây sẽ chăm sóc mình cho tốt, mẹ không cần lo lắng cho con."
Thẩm Minh Triết hiểu chuyện an ủi Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy ông trời có thể cho cô một đứa con trai như vậy, đúng là ban ân. Lúc này không phải cô nên chăm sóc Thẩm Minh Triết sao? Nhưng mà nếu như cha mẹ có chuyện gì, cô cũng không thể ngồi yên không quan tâm.
"Minh Triết, ngoan ngoãn ở đây có biết không? Cho dù xảy ra chuyện gì, con đi tìm giáo quan Diêm Chấn, chú ấy sẽ bảo vệ von. Còn có, bảo vệ Diệp Tranh."
Mặc dù Thẩm Hạ Lan không muốn tin lời Diệp Ân Tuấn nới, nhưng nếu như lời anh nói là thật sự thì sao?
Nếu như Diệp Tranh đúng là đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ của em trai anh, như vậy, cô không nên so đo với một đứa bé, huống hồ Thẩm Minh Triết với cậu bé cũng rất tốt.
Thẩm Minh Triết có chút bất ngờ, nhưng mà vẫn gật đầu.
"Mẹ, mẹ cũng phải chăm sóc mình cho tốt. Mỗi ngày con sẽ gọi video với em gái, mẹ yên tâm đi."
"Con ngoan!"
Thẩm Hạ Lan có chút không muốn, nhưng mà cũng không dám trì hoãn nữa, nếu như Diệp Ân Tuấn đi rồi, cô không biết một mình rời khỏi nơi này thế nào.
"Nói cho dì Lam, mẹ có việc đi trước, để dì ấy không phải lo lắng cho mẹ, biết chưa?"
"Ừm, biết rồi, tạm biệt mẹ."
Thẩm Minh Triết có chút không muốn, nặng nề ôm Thẩm Hạ Lan một cái.
Thẩm Hạ Lan không nỡ nhìn con trai, hôn cậu bé một cái rồi lập tức rời đi.
Cô nhanh chóng đuổi theo Diệp Ân Tuấn.
Lúc Thẩm Hạ Lan đuổi đến, Diệp Ân Tuấn đang chuẩn bị rời đi.
"Diệp Ân Tuấn! Anh chờ một chút!"
Thẩm Hạ Lan dưới tình thế cấp bách gọi một tiếng
Diệp Ân Tuấn hơi sững sờ, quay đầu lại, thấy Thẩm Hạ Lan chạy như một cơn gió sang bên này.
"Em chậm một chút, cẩn thận ngã !"
Diệp Ân Tuấn nhìn mà hoảng hốt.
Trong ký ức của anh, Thẩm Hạ Lan là một người ngu ngốc trong vận động, hôm nay liều mạng chạy đến như vậy, là điên rồi sao?
Anh theo bản năng nhấc chân đi về phía Thẩm Hạ Lan.
Tống Đình nhìn Diệp Ân Tuấn lúc này, cũng không ngăn cản.
Diệp Ân Tuấn đi đến bên cạnh Thẩm Hạ Lan, Thẩm Hạ Lan đã thở hồng hộc.
"Làm sao vậy? Không nỡ xa anh sao?"
Diệp Ân Tuấn hiếm khi trêu đùa
Thẩm Hạ Lan lại không có tâm trạng trêu đùa với anh, cô đưa tay nắm lấy cổ áo Diệp Ân Tuấn, hung dữ nói: "Có phải là ba mẹ tôi xảy ra chuyện gì rồi? Có phải không?"
Sắc mặt Diệp Ân Tuấn ít nhiều có chút thay đổi.
Tống Đình lại hít một hơi, Diêm Chấn bên cạnh cũng có chút kinh ngạc.
"Ngoan ngoãn, đây là người phụ nữ đầu tiên dám túm cổ Diệp tổng."
"Cô ấy cũng không phải là phụ nữ bình thường."
Tống Đình nuốt nước miếng một cái, làm như không nhìn thấy
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan căng thẳng, thấp giọng nói: "Không xảy ra chuyện gì, chỉ là có khả năng ra nước ngoài du lịch, anh về xem."
"Tôi cũng phải đi về!"
Thái độ của Thẩm Hạ Lan vô cùng kiên trì.
Mặc dù không biết Thẩm Hạ Lan nghe chuyện cha mẹ Thẩm từ chỗ nào, nhưng mà Diệp Ân Tuấn vẫn thấp giọng nói: "Em không thể về được, bà cụ Hoắc đã chính thức đâm đơn kiện em, bây giờ em về không khác gì đưa mặt mình đến trước bọn họ. Ở đây còn một số việc anh chưa giải quyết xong, em cứ ở đây đợi mấy ngày, em yên tâm, chuyện cha mẹ em anh sẽ giúp em xử lý tốt."
"Tôi lo lắng! Diệp Ân Tuấn, đó là cha mẹ tôi, năm đó vì muốn gả cho anh, bọn họ đã chặt đứt liên lạc vói tôi, năm năm nay phải chịu nỗi đau để tang con gái, nếu như bây giờ bọn họ gặp nguy hiểm, tôi làm sao có thể làm như không nghe thấy gì được, làm như không thấy được?"
Đáy mắt Thẩm Hạ Lan có nước mắt trong suốt lóe ra.
Cô vẫn nợ cha mẹ mình, là những người mấy năm gần đây cô không dám nhắc đến nhưng vẫn luôn lo lắng.
Nếu như chỉ là xuất ngoại đơn giản, Diệp Ân Tuấn không thể về gấp gáp như vậy. Nhớ đến lúc Tống Đình vội vã như vậy, Thẩm Hạ Lan cũng không thể bình tĩnh được.
Diệp Ân Tuấn khẽ nhíu mày.
Lý trí nói anh biết phải từ chối Thẩm Hạ Lan trở về mới là ság suốt, nhưng khi nhìn thấy hơi nước ở đáy mắt Thẩm Hạ Lan, anh mềm lòng.
"Được, anh đưa em về, nhưng mà dù xảy ra chuyện gì, em cũng phải ở bên cạnh anh, cái gì cũng không được làm, giao hết mọi thứ cho anh biết không? Em bây giờ không phải là Thẩm Hạ Lan của năm năm trước, em là Lisa, đối với cha mẹ mà nói, em là một người xa lạ."
Mặc dù không muốn nhắc nhở Thẩm Hạ Lan như vậy, nhưng Diệp Ân Tuấn không mở miệng không được.
Tình hình bây giờ không rõ, nhà họ Hoắc đối phó với Thẩm Hạ Lan, lại có người khác muốn dẫn cha mẹ Thẩm ra ngoài, anh tạm thời vẫn không thể công khai thân phận thật của Thẩm Hạ Lan..
Mặc dù Thẩm Hạ Lan khó chịu, nhưng vẫn xem như có lý trí, biết Diệp Ân Tuấn làm vậy có lẽ có nguyên nhân, chỉ gật nhẹ đầu..
Với cô mà nói, chỉ cần cho cô trở về, để cô tận mắt nhìn thấy cha mẹ của mình, cô đã thấy đủ rồi.
Diệp Ân Tuấn thở dài một hơi, cầm tay cô, thấp giọng nói: "Đi thôi, từ giờ trở đi, em là thư ký bên người anh."
Thẩm Hạ Lan vừa muốn kháng nghị, đã nghe Diệp Ân Tuấn nói: "Không đồng ý thì ở lại đây."
"Anh chỉ biết uy hiếp tôi!"
Mặc dù Thẩm Hạ Lan rất tức giận, nhưng cũng chỉ đành thỏa hiệp. .
Diệp Ân Tuấn đối với sự nghe lời thuận theo của cô như vậy, ít nhiều có chút hoài niệm.
Hai người tay nắm tay lên máy bay, mặc dù Thẩm Hạ Lan vẫn muốn tránh Diệp Ân Tuấn, nhưng vẫn luôn hông thể thành công. Mà thái độ của Tống Đình đối với Thẩm Hạ Lan vô cùng cung kính, điều này làm Thẩm Hạ Lan nhiều ít có chút nghi hoặc.
"Anh ta làm sao vậy?"
Thẩm Hạ Lan vẫn nhớ Tống Đình lúc trước ở nhà họ Diệp không vừa mắt cô đến mức nào.
Diệp Ân Tuấn lại không muốn nóiTống Đình thay đổi, chỉ là nhàn nhạt nói: "Ngực của anh có chút đau, em giúp anh xem xem có phải là vết thương nứt ra rồi không? Trên máy bay có hòm thuốc."
Thẩm Hạ Lan thật ra là muốn từ chối, nhưng mà dáng vẻ Diệp Ân Tuấn tái nhợt không chút máu, cô sợ anh thật sự nửa đường nghẻo rồi, cô sẽ không còn cách nào đi gặp cha mẹ mình nữa.
"Rõ ràng biết mình bị thương, sao còn không mang bác sĩ theo?"
"Không cần, có em là đủ."
Diệp Ân Tuấn bây giờ mấy lời sến súa nói ra càng lúc càng thuận miệng.
Trưa kia không cảm thấy nói mấy lời dỗ ngon dỗ ngọt này với phụ nữ này được gì, cũng không cảm thấy mình có kỹ năng này. Nhưng sau khi Thẩm Hạ Lan trở về, anh cảm thấy khả năng này của mình được khai phá rồi, hơn nữa cũng không thể kéo lại.
Thẩm Hạ Lan lại không đáp lại anh, trực tiếp thô bạo vạch áo sơ mi của anh.
"Em dịu dàng một chút, anh chỉ có một bộ áo trong như vậy, em làm hỏng áo trong của anh, chẳng lẽ muốn anh quần áo không chỉnh tề đến gặp bố mẹ vợ?"
Diệp Ân Tuấn hiếm khi có tâm trạng nói đùa.
Cảm giác này rất kỳ lạ, cùng với Thẩm Hạ Lan, dù là chỉ đợi như vậy, anh cũng cảm thấy tâm trạng vô cùng yên bình.
Tống Đình không biết một người đàn ông lạnh nhạt như Diệp Ân Tuấn có thể nói ra những lời như vậy, nhất thời có chút không chịu được, chỉ có thể chạy ra đằng sau, miễn cho bị nhét một miệng cẩu lương.
Anh ta còn chưa có bạn gái đâu!
Thiếu cái bóng đèn Tống Đình này, Diệp An Tuấn càng không ngại ngùng gì.
Thẩm Hạ Lan cũng không quan tâm áo sơ mi của anh thế nào, mà là nghĩ nếu như anh thật sự quần áo không chỉnh tề xuất hiện trước mặt cha mẹ, mà cô không thể nói cô bây giờ là Thẩm Hạ Lan, lúc đó chỉ sợ là cha mẹ sẽ ngộ nhận cô là người phụ nữ không đứng đắn, nói không chừng sẽ cho rằng cô câu dẫu Diệp Ân Tuấn.
Nghĩ tới đây, Thẩm Hạ Lan mặc dù không vui, cũng bắt đầu nhẹ tay nhẹ chân tháo băng gạc cho Diệp Ân Tuấn.
Miệng vết thương của anh nhiều ít vẫn rịn ra một chút máu tươi, thấm vào băng vải, có vẻ có chút đỏ sậm, rõ ràng là thời gian rất dài rồi.
Đối với hành động không thương tiếc mình như vậy của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan nhiều ít có chút tức giận, nhưng mà vừa nghĩ đến bây giờ hai người không còn quan hệ gì cả, tức giận thì có làm sao?
Cô nỗ lực làm mình giữ tâm trạng bình tĩnh, hoàn toàn bỏ qua lồng ngực to lớn của Diệp Ân Tuấn, cùng với nhiệt độ cực nóng trên mặt, nhưng mà Diệp Ân Tuấn lại có chút tà mị nói: "Còn nhớ không? Em đã từng nói thích nhất cơ thể này của anh, em còn nói sau khi anh cởi quần áo ra không giống thương nhân chút nào."
Lời này là sau khi kết hôn không lâu Thẩm Hạ Lan một lần say rượu nói ra, không ngờ Diệp Ân Tuấn còn nhớ rõ đến bây giờ, làm cho Thẩm Hạ Lan có chút bất ngờ, nhưng mà cũng chỉ bất ngờ mà thôi.
"Diệp tổng, tôi không cho rằng đây là cơ hội tốt để tán tỉnh."
Thẩm Hạ Lan lạnh lùng nói, con mắt không chớp nhìn vết thương của anh.
Diệp Ân Tuấn lại không thèm để ý nói: "Vậy em nói lúc nào mới là cơ hội tốt?"
"Kiếp sau đi, không, kiếp sau cũng không phải cơ hội tốt, nếu quả thật có kiếp sau, tôi nhất định không để mình gặp được anh."
Thẩm Hạ Lan không chút lưu tình nói lời vô tình.
Diệp Ân Tuấn nhịn lại đau đớn trong ngực: "Vậy thì đời này di, đời này dù nợ em, hay là nợ ai, chúng ta cũng làm rõ. Thẩm Hạ Lan, đời này của em nhất định sẽ dây dưa với anh không dứt. Lúc này, anh tuyệt đối sẽ không buông tay em nữa."
Thẩm Hạ Lan từ chối cho ý kiến, vừa muốn phản bác hai câu, máy bay lại đột nhiên cất cánh lên, xóc này kịch liệt này làm cho Thẩm Hạ Lan không kịp chuẩn bị, cả người không khỏi chông chênh ngã xuống, nhào vào trong ngực Diệp Ân Tuấn
CHƯƠNG 96: QUẢ THẬT LÀM CHO NGƯỜI TA CÓ CHÚT THẸN THÙNG
"A!"
Thẩm Hạ Lan kêu lên một tiếng, cơ thể bị Diệp Ân Tuấn ôm lấy.
Sau khi hai thân thể đụng chạm vào nhau, một cảm giác lâu năm lần nữa tập kích, thế mà làm bọn họ ngây người.
Miệng vết thương của Diệp Ân Tuấn kỳ thật đau không chịu nổi, nhưng mà vào lúc này, anh lại cảm thấy đau cũng không sao cả.
Máy bay vẫn đang xóc nảy, Tống Đình đằng trước nói.
"Tổng giám đóc Diệp, gặp phải khí lưu rồi, máy bay có chút xóc, hai người..."
Lời của anh ta còn chưa nói hết, quay lại nhìn thấy Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan vẫn đang ôm nhau, vội vàng ngậm miệng, tiếp tục làm người câm, nhưng mà anh ta vẫn làm Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn nhanh chóng buông nhau ra.
Diệp Ân Tuấn đương nhiên là có chút không nỡ, huống chi làm hòa thượng năm năm, hôm nay ôm được bà xã của mình, nhưng hết lần này đến lần khác anh đều không làm được gì, cũng không dám làm cái gì.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy có chút xấu hổ, vội vàng ngồi xuống, hơn nữa còn buộc lại dây an toàn cho mình.
Nếu không đi lên xử lý miệng vết thương cho Diệp Ân Tuấn, cũng sẽ không quên chuyện dây an toàn này, hôm nay xảy ra chuyện lúng túng này, đúng là làm cho người ta có chút thẹn thùng.
Hai người nhất thời không còn gì để nói.
Không khí có chút xấu hổ, Tống Đình đương nhiên cũng không nói gì vào lúc này.
Máy bay bay hơn một tiếng đã đến Hải Thành.
Lúc đáp xuống Hải Thành, nhìn ra được Thẩm Hạ Lan có chút gấp gáp và kích động.
Diệp Ân Tuấn mặc áo khoác, che dấu hoàn toàn chuyện mình bị thương đi, Nhưng năm này nhà họ Diệp ở Hải Thành mặc dù nói một không hai, nhưng cũng làm một số người ghen ghét, cũng không ít kẻ thù, nếu như lúc này tuồn ra chuyện thân thể Diệp Ân Tuấn không tốt, có thể sẽ có rất nhiều người nhân cơ hội này lấy mạng anh.
Dù sao Diệp Ân Tuấn chết, nhà họ Diệp cũng hết rồi, những tập đoàn kia sẽ bị gia tộc của anh phân chia hết.
Sự thật luôn tàn khốc như vậy.
Diệp Ân Tuấn mặc xong áo khoác, Thẩm Hạ Lan đã không đợi máy bay hạ cánh kịp.
Không khí bên ngoài có chút âm trầm, vô duyên cớ làm nguòi ta cảm thấy không quá thoải mái và bị đè nén.
Sau khi máy bay hạ cánh, Diệp Ân Tuấn nắm chặt tay Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: "Đừng căng thẳng, mọi chuyện có anh."
Thẩm Hạ Lan muốn rút tay mình về, nhưng mà Diệp Ân Tuấn nắm chặt, cô cũng không thể thoát ra.
Tống Đình đã chuẩn bị xe xong nhìn bọn họ.
Sau khi máy bay hạ cánh, Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan đi cào xe, nhanh chóng lái về phía nhà họ Thẩm.
Con đường này, Thẩm Hạ Lan đã tám năm không đi lại.
Vừa dến nhà họ Diệp, Thẩm Hạ Lan cố gắng trở về cùng với cha mẹ mình hòa hoãn quan hệ, lại bị cha đánh đuỏi ra, mẹ làm như không thấy, càng vì cô trở về mà mẹ bệnh nặng một trận, thiếu chút nữa buông tay rời đi. Sau một lần đó, Thẩm Hạ Lan cũng không dám về nữa.
Mỗi lần cô đều thừa dịp mẹ ra ngoài mua thức ăn hoặc là tản bộ quanh mà lén lút đến thăm bà, thậm chỉ còn lén lút mua ít đồ, để người hầu trong nhà dùng các loại danh nghĩa mang đến cho cha mẹ, nhưng mà chuyện này sau đó bị cha mẹ phát hiện, đều vứt những thứ cô mua ra, hơn nữa còn tuyên bố không có đứa con gái này.
Thẩm Hạ Lan lén rơi lệ vô số lần, mặc dù không có cách nào. Sự cố chấp của cha mẹ cô không thể nào thay đổi được, mà năm đó cô cũng không dám đi làm phiền Diệp Ân Tuấn, để anh hỗ trợ hòa hoãn tầng quan hệ này.
Sau đó cô biết mình mang thai, vui vẻ muốn đi về nói với mẹ, hy vọng có thể mượn đứa bé trong bụng làm mẹ tiếp nhận mình, không ngờ còn chưa kịp nói ra, cô đã táng thân trong biển lửa, một lần đã là năm năm.
Thời gian trôi qua, tám năm qua đi, cô không biết trêu đầu cha mẹ có thêm bao nhiêu tóc bạn, cũng không biết thân thể cha mẹ có vấn đề gì không.
Tất cả tâm trạng của Thẩm Hạ Lan đều ở trên người cha mẹ, nhìn con đường quen thuộc này, khóe mắt không khỏi có chút ướt át.
Diệp Ân Tuấn nhìn dáng vẻ đau khổ của cô, duỗi tay ôm lấy vai cô.
Thẩm Hạ Lan giãy ra, nhưng giãy không thoát, lúc đang muốn nổi giận chợt nghe Diệp Ân Tuấn nói: "Thực xin lỗi, năm đó làm em phải uất ức lớn. Sau ba năm kết hôn, anh chỉ bận công tác, căn bản không nghĩ đến khát vọng của em với cha mẹ, cũng không kịp thời cùng với em quay về xin cha mẹ tha thứ, là thất trách của anh."
Vốn Thẩm Hạ Lan không muốn nghe Diệp Ân Tuấn nói những điều này, cũng hiểu, những uất ức đó là cô tự nhận lấy, ai bảo năm đó cô yêu người đàn ông này?
Vì người đàn ông này cô thật sự bỏ ra mọi thứ.
Nhưg mà cách nhiều năm như vậy, lúc cô nghe được Diệp Ân Tuấn nói ra những lời này, Thẩm Hạ Lan đau xót, nướt mắt nhịn không được chảy xuống.
"Ngoan, đừng khóc. Đều là lỗi của anh, nếu em cảm thấy uất ức, đánh anh mắng anh là được, nhưng mà đừng khóc, nước mắt của em quả thật như dao đâm vào lòng anh."
Diệp Ân Tuấn thấp giọng dỗ Thẩm Hạ Lan.
Tống Đình cảm thấy hai mắt mình sắp mù rồi.
Anh ta đi theo Diệp Ân Tuấn nhiều năm như vậy, lúc nào thấy Diệp Ân Tuấn ôn nhu với một người phụ nữ như vậy? Hơn nữa những lời này đúng là Diệp Ân Tuấn nói sao?
Tống Đình không thể tin được.
Thẩm Hạ Lan lại giống như vô cùng uất ức, nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy, cũng không già mồm cãi láo, cũng không có ý định kiềm hãm mình lại, mở miệng, trực tiếp cắn lấy bả vai Diệp Ân Tuấn.
"Phập - "
Một ngụm này của Thẩm Hạ Lan cũng không nhẹ, mặc đù Diệp Ân Tuấn đã chuẩn bị tâm ký, vẫn không nhịn được kêu lên một tiếng, cơ thể theo bản năng căng thẳng, nhưng mà anh rất nhanh phát hiện, hàm răng Thẩm Hạ Lan vẫn không buông ra, mình da dày thịt thô, nhưng nếu ảnh hưởng đến hàm răng Thẩm Hạ Lan thì sao.
Nghĩ tới đây, Diệp Ân Tuấn lập tức thả lỏng người tùy ý Thẩm Hạ Lan cắn.
Uất ức mấy năm nay của Thẩm Hạ Lan giống như mượn cái này biểu lộ ra, hạ miệng không chút nể tình, lúc sau trong miệng nhộn nhạo mùi máu tươi, mang theo vị mặn mặn của nước mắt cô, một tư vị đắng cay không nói thành lời.
Diệp Ân Tuấn trước kia sẽ không cưng chiều cô như vậy.
Mặc dù Thẩm Hạ Lan không muốn thừa nhận, nhưng mà cô không thể không thừa nhận, lần này trở về, Diệp Ân Tuấn thay đổi, làm cho cô nhận không ra, làm cô có chút không thể khống chế được lòng mình rồi.
Cô có chút ảo não buông Diệp Ân Tuấn ra, sau đó đẩy anh ra.
Diệp Ân Tuấn muốn lau nước mắt cho cô, lại bị Thẩm Hạ Lan lần nữa đẩy ra.
"Đừng đụng tôi!"
Những lời này rõ ràng mang theo chút bài xích, rõ ràng vẫn chưa phát tiếc hết cơn giận, cũng không biết cô tức giận cái gì.
Diệp Ân Tuấn than nhẹ một tiếng, nhưng vẫn cưỡng chế kéo cô vào lòng, không nói gì lau nước mắt cho cô, thấp giọng nói: "Em khóc như vậy gặp cha mẹ em, mặc dù bây giờ có thể bọn họ không nhận ra em, nhưng em thật sự muốn dùng trạng thái như vậy đi gặp bọn họ?"
Những lời này đúng là làm Thẩm Hạ Lan yên tĩnh lại.
Cô nghĩ vô số lần tình cảnh gặp lại cha mẹ mình, lại không biết mình có nên nói với bọn họ mình là con gái của bọn họ, hôm nay nhìn thấy nhà trước mặt, cô lại có chút gần cố hương lại e sợ rồi.
"Mấy năm nay bọn họ sống có khỏe không?"
Thẩm Hạ Lan không có ý định hỏi Diệp Ân Tuấn, nhưng lại hỏi theo bản năng
Diệp Ân Tuấn ôn nhu nói: "Không tốt không xấu. Năm năm trước em đột nhiên gặp chuyện không may, hai người già bọn họ suýt chút nữa đi theo, nhưng mà sau đó thì rất ổn. Nhưng mà ngược lại đối với chuyện trước kia thích nghi rất nhiều, Nếu như bây giờ em nói với bọn họ biết em còn sống, có thể bọn họ sẽ cao hứng tiếp nhận em cũng nói không chừng."
Thẩm Hạ Lan cũng không dám lạc quan như vậy.
Cha mẹ là người như thế nào cô rõ nhất, kết quả hôm nay như vậy, đặc biệt cô còn từ nước Mỹ về, cũng không cho cha mẹ biết luôn, rõ ràng bây giờ còn muốn làm chuyện khác, nói cách khác rất khó cam đoan cha mẹ có thể giận cô thêm lần nữa không..
Dù sao trong mắt cha mẹ, mạng của anh cũng quý giá.
Thẩm Hạ Lan không nói gì, tâm trạng có vẻ nặng nề.
Diệp Ân Tuấn cảm thấy lần này Thẩm Hạ Lan quay về, ẩn dấu rất nhiều tâm sự, làm gì cô cũng không nói, mà mình cũng không tra ra được cái gì.
Anh chỉ có thể thở dài một tiếng, muốn nói gì đó, cuối cùng lại không mở miệng.
Lúc xe chạy đến cửa chính nhà họ Thẩm, khóe mắt Thẩm Hạ Lan lại lần nữa ẩm ướt.
Đây là nơi cô lớn lên từ nhỏ, là nơi cô sinh sống hơi hai mươi năm, dã từng là hòn ngọc quý trên tay cha mẹ, hôm nay lại biến thành thế này.
Đều nói cơ thể tóc móng đều của cha mẹ cho, hôm nay cô hoàn toàn thay đổi dáng vẻ đứng trước mặt cha mẹ, cô thật sự có dũng khí này sao?
Thẩm Hạ Lan đột nhiên khiếp đảm.
Cô nắm chặt tay vịn xe, trở nên trắng bệch, thậm chí cơ thể hơi có chút run rẩy, tròng mắt lập tức nhìn chằm chằm vào cửa chỉnh, nhưng mà hai chân như đeo chì, không nhúc nhích được chút nào.
Diệp Ân Tuấn đương nhiểu hiểu được nỗi sợ khi về nơi cũ của cô.
Anh nắm chặt tay Thẩm Hạ Lan.
Nhiệt độ cơ thể ấm áp làm Thẩm Hạ Lan hoàn hồn.
Trong mắt cô có chút mê mang, có sự e sợ, có kích động, cũng có phức tạp không nói thành lời.
Trái tim Diệp Ân Tuấn bị bóp chặt.
Anh ôm Thẩm Hạ Lan vào trong ngực, thấp giọng nói: "Nhớ kỹ, bây giờ em là thư ký của anh Lisa, em chỉ là bạn tốt của Thẩm Hạ Lan, em là lấy thân phận bạn tốt đến thăm hai người họ. Chỉ có em tự nói mình như vậy, em mới không căng thẳng. Mặc dù anh không biết em vì sao bây giờ không muốn nhận bọn họ, nhưng mà em đã quyết định như vậy, anh sẽ giúp em."
Thẩm Hạ Lan tâm lý lại phức tạp hơn.
Diệp Ân Tuấn không phải người ngốc mà thông minh làm cho người ta sợ hãi. Anh liếc thấy mình không muốn thừa nhận thân phận, cũng không truy cứu, cũng không hỏi thăm, mà lại cho cô sự ấm áp và ủng hộ.
Thẩm Hạ Lan không biết nên đáp lại thế nào, cứng ngắc theo Diệp Ân Tuấn xuống xe, bước chân có chút không quá tự tại đi về phía nhà họ Thẩm.
Lái xe nhà họ Thẩm vẫn là chú Chu trước đây, bây giờ tuổi cũng không còn trẻ, nhưng mà ba Thẩm vẫn không đổi ông đi, có thể thấy được ông là người hoài niệm đến thế nào.
Thẩm Hạ Lan nhìn chú Chu đang chuyển hành lý của cha mẹ, nhưng mà cơ thể vẫn không được như xưa, ít nhiều có chút chậm chạp.
Nhìn tấm lưng gù của ông, hốc mắt Thẩm Hạ Lan đỏ lên.
Cô muốn bước lên gọi một tiếng chú Chu, nhưng mà trong cổ họng như bị vật gì đó ngắc lại, một âm cũng không phát ra được.
Diệp Ân Tuấn nắm chặt tay cô, sức lực có chút lớn, cũng làm Thẩm Hạ Lan tìm lại chút lý trí của mình.
Bây giờ cô không thể nhận được!
Cô không thể nói gì được!
Như vậy cô có vẻ vô cùng đè nén, cô chỉ có thể đi theo Diệp Ân Tuấn từng bước vào nhà họ Thẩm, mà lúc đối mặt với cặp vợ chồng Thẩm Hạ Lan lập tức đỏ cả mắt.
Trái tim Thẩm Hạ Lan hoảng loạn, nhưng không biểu hiện ra ngoài, cô lạnh lùng nhìn Tống Dật Hiên nói: “Anh và Diệp Ân Tuấn trở thành bạn tốt lúc nào? Bắt đầu mai mối cho anh ta rôi sao?"
Tống Dật Hiên ngây người, bỗng ý thức được gì đó.
"Làm gì có! Tôi mới không mai mối cho anh ta. Không đúng, vừa rồi tôi nói bậy nói bạ. Thật ra Diệp Ân Tuấn thích nhất là anh ta đúng không? Haha, người đẹp, có phải cô muốn cần nhắc đến tôi đúng không?"
Tống Dật Hiên cười đùa đi tới.
Thấm Hạ Lan cười lạnh nói: "Còn đùa giỡn sao?"
“Tôi không đùa giỡn, tôi đây coi trọng cô.'
Tống Dật Hiên nói xong thì muốn lén hôn một cái, không nghĩ tới Thẩm Hạ Lan đã sớm nhìn thấu ý đồ của anh ta, cô nghiêng qua một bên, Tống Dật Hiên suýt nữa rơi xuống biển, cũng may Thẩm Hạ Lan kéo anh ta lại.
"Mẹ nó! Cô vẫn biết đau lòng cho tôi, tôi biết cô thích tôi"
Miệng Tống Dật Hiên vẫn đê tiện như thế.
Thẩm Hạ Lan cũng lười đến so đo với anh ta, sau khi cô kéo anh ta lại, không biết anh ta cố ý hay là vô tình, Tống Dật Hiên ngã lên người Thẩm Hạ Lan.
"Trời ơi, không đứng lên được, gió ở đây thật là lớn”
Một hương thơm ập vào trước mặt.
Tống Dật Hiên chỉ cảm thấy thấm vào tim gan, nhẹ nhàng thoải mái lạ thường.
Anh ta đã quen rất nhiều phụ nữ, trên người đủ loại nước hoa, nhưng trên người Thẩm Hạ Lan lại không hề có nước hoa, mang theo một hơi thở độc đáo làm cho người ta đảm chìm trong đó.
Anh ta hít một hơi, muốn có bao nhiêu đê tiện thì có bấy nhiêu.
“Cút ngay!"
Thẩm Hạ Lan thật sự không nhịu nổi dáng vẻ vô lại của Tống Dật Hiên, cô đưa tay muốn đẩy anh ta ra, Tống Dật Hiên lại cầm tay cô nói: "Khó trách người xưa nói chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ vẫn phong lưu. Người đẹp, cô làm cho tôi say mê, ôi, trái tim tôi đang đập vì cô, cô có cảm nhận được không?"
Anh ta nói xong thì cầm tay Thẩm Hạ Lan đặt lên ngực mình.
"Hai người đang làm gì vậy?"
Diệp Ân Tuấn đột nhiên quát lạnh một tiếng, Thẩm Hạ Lan sợ tới mức theo bản năng rút tay lại, hơn nữa kéo khoảng cách với Tống Dật Hiên, nhưng trong mắt Diệp Ân Tuấn lại thấy giấu đầu lòi đuôi.
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn làm cho Tống Dật Hiên sợ tới mức suýt nữa rơi xuống biển.
Anh ta cũng nhạy bén nhận ra phản ứng của Thẩm Hạ Lan.
Động tác như vậy còn nói cô và Diệp Ân Tuấn không có quan hệ gì sao?
Ai tin chứt
Tống Dật Hiên đứng thẳng người, cau mày nói: "Tôi nói Diệp Ân Tuấn này, sao anh lại làm mất hứng như thế chứ? Không thấy tôi và bạn gái đang nói chuyện yêu đương sao? Anh không kiêng dè một chút được sao?”
Diệp Ân Tuấn tức giận đến bật cười.
"Bạn gái anh? Anh chắc chứ?”
"Đương nhiên!"
Tống Dật Hiên cứng cổ, giống như gà chọi.
Thẩm Hạ Lan mới lấy lại tinh thần, cô chán nản vì động tác theo bản năng lúc nãy, hiện tại cô thấy Tống Dật Hiên không sợ chết khiêu khích Diệp Ân Tuấn như thế, khóe miệng cô giật giật.
Hôm nay Tổng Dật Hiên thật sự không mang đầu óc ra ngoài sao?
Cô túm ống tay áo Tống Dật Hiên, ra hiệu anh ta thu lại một chút, nhưng Tống Dật Hiên lại hiểu sai.
"Yên tâm đi, anh ta không thế làm gì tôi, tôi là người thừa kế của nhà họ Tống, tôi cũng không tin anh ta có thể ném tôi xuống biển?"
Tống Dật Hiên nói chắc chắn, sau đó anh ta cảm giác một cơn gió ập vào trước mặt.
"Đậu má! Diệp Ân Tuấn, mẹ nó, anh điên rồi sao?"
Tống Dật Hiên bản năng đưa tay ngăn cản, nhưng Diệp Ân Tuấn tấn công mạnh mẽ, không cho Tống Dật Hiên có cơ hội thở dốc.
"Bà nội ơi, ai nói anh ta bị thương vậy? Người này giống như bị thương sao? Người đẹp, đừng chỉ đứng nhìn chứ, mau giúp tôi đi! Cô lại không nói lời nào, anh ta sẽ ném tôi xuống biển”
Diệp Ân Tuấn ép Tống Dật Hiên vô cùng chật vật.
Anh ta chưa từng nghĩ tới mình mất hết mặt mũi ở trước mặt Thẩm Hạ Lan như vậy, nhưng ai bảo anh ta đụng tấm sắt chứ?
Sau lưng là biển rộng, hiện tại bọn họ đứng ở chỗ đá ngầm, không thể phát huy bình thường mà thôi. Diệp Ân Tuấn lại chặn con đường trước mắt, vốn không cho anh ta có cơ hội đi lên.
Thẩm Hạ Lan thấy Diệp Ân Tuấn đánh nhau, tuy rằng lần đầu tiên cô thấy Diệp Ân Tuấn đánh nhau, nhưng cô cũng nhìn đủ rồi.
"Diệp Ân Tuấn, anh mau dừng tay lại! Tống Dật Hiên không thể đứng vững được nữa!"
Thẩm Hạ Lan không nhịn mở miệng nhắc nhở.
Cô không nói gì còn tốt, cô vừa mở miệng cầu xin cho Tống Dật Hiên thì sắc mặt Diệp Ân Tuấn càng khó coi, động tác càng không nhẹ tay.
"ÁI Diệp Ân Tuấn, tôi đây thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho anh!"
Tống Dật Hiên sợ hãi kêu lên một tiếng, Diệp Ân Tuấn lập tức đẩy anh ta xuống biến.
Bởi vì liên quan đến cân nặng, mặt biển nổi lên nhiều bọt nước làm cho Thẩm Hạ Lan sợ hãi không thôi.
“Anh ta...
"Không chết được! Anh ta là quán quân bơi lội, sóng biển này với anh ta chả là gì. Diêm Chấn, phái người tới đây, trước khi mặt trời lặn thì không được cho anh ta lên bờ!"
Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nói giống như băng đá vào mùa đông.
Thẩm Hạ Lan nghe vậy thì khóe miệng lại giật giật.
"Hiện tại mới buổi sáng, anh lại để người ta ở dưới biển cả ngày, sẽ chết người đấy!"
"Em đang lo lắng cho anh ta sao?"
Diệp Ân Tuấn bỗng nhiên đi tới trước mặt Thẩm Hạ Lan, đôi mắt phượng tràn đầy tổn thương.
"Tôi nằm ở phòng phâu thuật, hy vọng mở mắt ra có thể nhìn thấy em đầu tiên, kết quả em và anh ta lại ra biển nói chuyện vui vẻ. Hiện tại em còn lo lắng cho sự an toàn của anh ta nên trách mắng tôi. Thấm Hạ Lan, có phải em thật sự quên mất ai mới là người đàn ông của em hay không?"
Hơi thở của Diệp Ân Tuấn ập vào trước mặt.
Thẩm Hạ Lan bản năng muốn lùi lại phía sau trốn tránh, Diệp Ân Tuấn ôm lấy eo cô, còn kéo cô một cái vào lòng mình.
"Tôi bày tỏ với em, tôi giải thích với em, có phải em không tin đúng không? Em bằng lòng tin vào những gì mình thấy cũng không cho tôi một cơ hội đúng không? Em bảng lòng dây dưa với Tống Dật Hiên cũng không muốn liếc mắt nhìn tôi một cái đúng không? Tôi làm cho em chán ghét như vậy sao? Tôi chướng mắt em như thể sao?"
"Phải! Tôi chán ghét anh! Cũng chướng mắt anh! Nếu không phải bởi vì nguyên nhân đặc biệt thì cả đời của Thẩm Hạ Lan này sẽ không bước đến Hải Thành, không bao giờ muốn gặp con người tên là Diệp Ân Tuấn!"
Thấm Hạ Lan cũng bị chọc giận.
Tại sao anh lại nằm giữ tâm trạng của cô?
Vì sao anh lớn tiếng la hét với cô?
Cô đã làm sai cái gì?
Huống hồ anh có tư cách gì quan tâm chứ?
Lời nói của Thẩm Hạ Lan chặn họng Diệp Ân Tuấn.
"Nguyên nhân đặc biệt? Nguyên nhân đặc biệt gì? Không phải bởi vì em còn yêu tôi mới trở vê sao?"
"Anh cho rằng sau khi tôi trải qua ba năm yêu anh nhận lấy đau khổ, trải qua chuyện chồng tôi đón kẻ thứ ba về nhà lại đuổi tôi ra ngoài, trải qua chuyện chìm trong biển lửa, nhận lấy vô số rắc rối, tôi vẫn ngu ngốc kiên trì với tình yêu năm đó sao? Diệp Ân Tuấn anh có điểm nào đáng để tôi yêu chứ? Năm năm trước tôi một lòng một dạ với anh, bởi vì tôi nhỏ tuổi không biết gì. Nếu hiện tại tôi còn tiếp tục yêu anh thì anh coi tôi là cái gì?"
Thẩm Hạ Lan dùng hết sức đẩy Diệp Ân Tuấn ra, đúng lúc đụng phải miệng vết thương của anh.
Diệp Ân Tuấn kêu lên một tiếng, miệng vết thương chảy ra máu tươi, nhưng Thẩm Hạ Lan lại giống như không thấy đi ngang qua anh.
Lúc Thẩm Hạ Lan đi ngang qua Diệp Ân Tuấn thì lạnh lùng nói: "Diệp Ân Tuấn, đời này anh nợ tôi, nợ con tôi, cho dù tình mạng này của anh cũng không đủ trả! Đừng dùng thủ đoạn để tôi thỏa hiệp, hiện tại anh đối với tôi mà nói không khác gì người xa lạ”
Cô nói xong thì nhấc chân rời đi, nhưng lời cô nói giống như con dao sắc bén đâm vào trái tim Diệp Ân Tuấn.
Người xa lạ!
Cô nói bọn họ là người xa lạ!
Cuộc sống kết hôn ba năm, hơn một nghìn ngày đêm cùng chung chăn gối, hai người còn sinh ra một đứa bé, hiện tại cô nói bọn họ là người xa lạ! Đọc nhanh nhất tại Tam linh 247.com
Diệp Ân Tuấn nắm chặt tay lại, đột nhiên cảm thấy ngực đau đớn làm cho anh không chịu nổi.
"Thẩm Hạ Lan!"
Anh gọi tên Thẩm Hạ Lan, hy vọng cô có thế quay đầu lại, cho dù chỉ liếc anh một cái cũng tốt.
Từ lúc nào Diệp Ân Tuấn kiêu ngạo lại hy vọng một phụ nữ nhìn mình một cái chứ?
Nhưng Thẩm Hạ Lan cũng sẽ không để anh có được mong ước đơn giản như vậy.
Thẩm Hạ Lan giống như không nghe thấy, nhanh chóng rời đi, chỉ còn lại một mình Diệp Ân Tuấn đứng ở bờ biển đế gió lạnh thổi, cô đơn tịch mịch lạnh lẽo.
Diêm Chấn không biết rốt cuộc bọn họ đã xảy ra chuyện này, nhưng anh ta thấy Diệp Ân Tuấn như vậy thì có chút đau lòng nói: "Diệp Tổng, cơ thể của anh không chịu nổi giày vò như vậy. Có vẻ như anh và cô ấy không dễ hàn gắn, anh nên tìm ra nguyên nhân rốt cuộc vì sao hai người lại đi đến mức này.
Những lời này đánh thức Diệp Ân Tuấn.
Đúng vậy!
Anh tự hỏi năm năm trước mình không hề làm gì Thẩm Hạ Lan, nhưng vì sao cô lại hận anh như thế.
Cho dù anh đưa Sở Anh Lạc về nhà họ Diệp, cũng bởi vì nguyên nhân khác, anh đã giải thích với cô, Sở Anh Lạc và anh không hề có quan hệ gì sao?
Vì sao Thẩm Hạ Lan lại không tin?
Nếu chỉ đơn giản bởi vì sự ghen ghét của phụ nữ thì có lẽ không có kết quả như ngày hôm nay.
Diệp Ân Tuấn híp mắt lại, thấp giọng nói: "Tôi nhất định phải điều tra rõ ràng chuyện này”
"Có lẽ anh cũng phải điều tra thêm một người"
"AI?"
"Sở Anh Lạc!"
Diêm Chấn nói làm cho Diệp Ân Tuấn sửng sốt.
"Sở Anh Lạc?”
"Không sai, khi một phụ nữ ghen ghét rất đáng sợ, từ đầu cô ta là bạn gái anh, nếu không phải bởi vì trong bữa tiệc anh và vợ mình xảy ra quan hệ mà bị ép cưới, nói không chừng Sở Anh Lạc trở thành bà chủ nhà họ Diệp. Năm đó cô ta rời khỏi Hải Thành, không ai biết cô ta đi đâu, nhưng vì sao ba năm sau lại trùng hợp như vậy? Cô ta mang thai con cháu nhà họ Diệp quay về? Mà cậu hai nhà họ Diệp lại gặp tai nạn, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp?”
Diêm Chấn biết chuyện của Diệp Ân Tuấn, anh ta là người ngoài cuộc nên nhìn rõ ràng. Mà anh ta vẫn luôn cảm thấy người phụ nữ Sở Anh Lạc không quá đơn giản.
Diệp Ân Tuấn càng nhíu mày chặt hơn.
"Anh nghi ngờ Sở Anh Lạc sắp đặt tất cả mọi chuyện?”
"Chỉ sợ nghỉ ngờ của tôi sẽ trở thành sự thật, nếu đó là sự thật, vậy thì trận hỏa hoạn của bà chủ và Triệu Ninh mất tích năm đó chắc chăn có liên quan đến Sở Anh Lạc. Nhưng đây chỉ là suy đoán của tôi, Diệp Tổng phải tự mình tìm chứng cứ”
Từng câu từng chữ của Diêm Chấn làm cho Diệp Ân Tuấn giống như đột nhiên tỉnh ngộ.
"Tôi biết rồi."
Anh nhấc chân rời khỏi bờ biển, đi tới phòng của Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Minh Triết và Diệp Tranh vẫn đang ngủ.
Lúc này hai tên nhóc đang năm trên giường. Thẩm Tử ngủ rất yên tĩnh, Diệp Tranh lại ôm chân Thẩm Minh Triết, cũng không biết cậu bé đang nằm mơ gì lại nhe răng cười, có vẻ không tim không phổi.
CHƯƠNG 92: CON KHÔNG DỖ MẸ VUI THÌ DỖ AI.
Diệp Ân Tuấn vốn dĩ muốn đến tìm Thẩm Hạ Lan, nhưng lúc anh nhìn thấy cảnh này, không thể nhấc chân lên được.
Anh còn nhớ những lời Thẩm Minh Triết nói với anh lúc anh mơ mơ màng năm trên bàn phẫu thuật.
Mặc dù đứa nhỏ này có chút khó chịu, nhưng trong lúc quan trọng nhất lại hiến máu cho anh, điều này khiến Diệp Ân Tuấn không biết trong lòng mình có cảm giác gì.
Đây chính là con trai của anh!
Thấm Hạ Lan không có ở trong phòng, không biết đã đi đâu.
Diệp Ân Tuấn nhẹ nhàng đi đến bên cạnh giường, cố gắng tách hai anh em ra, ôm Diệp Tranh lên, đặt bên cạnh Thẩm Minh Triết.
Nhưng Diệp Tranh ngủ rất xấu, vừa nằm xuống đã duỗi một chân ra, gác lên eo Thẩm Minh Triết, và cánh tay nhỏ quấn chặt lấy người Thẩm Minh Triết, lẩm bẩm nói: “Lão đại, tớ không cho cậu đi!”
Nhìn thấy dáng vẻ hồn nhiên của Diệp Tranh, đôi mắt của Diệp Ân Tuấn ôn hòa hơn rất nhiều.
Mặc dù thằng bé là con của Sở Anh Lạc, nhưng thực sự cậu bé không giống như Sở Anh Lạc, điều này khiến Diệp Ân Tuấn an ủi hơn rất nhiều.
Nếu như những lời Diêm Chấn nói là thật, vì Diệp Tranh anh không thể để Diệp Tranh quay lại Hải Thành, ít nhất bây giờ không thể.
Thẩm Minh Triết khi ngủ rất dễ bị tỉnh, cảm nhận được có người đang nhìn mình, lập tức mở mắt ra.
Ánh mắt của cậu bé trong veo, không chút mơ màng, lúc nhìn thấy Diệp Ân Tuấn cũng cảm thấy ngạc nhiên, nhưng lại không nói gì, nhưng đến khi cảm nhận được tư thế ngủ khó coi của Diệp Tranh, lông mày nhíu chặt lại.
Thẩm Minh Triết có chút ghét bỏ trừng mắt với Diệp Tranh, nhưng tiếc là Diệp Tranh đang ngủ rất ngon, khéo miệng còn lưu lại nụ cười.
Lông mày của cậu bé đường như nhanh chóng trở lại bình thường.
Nhìn thấy biếu cảm của Thẩm Minh Triết, Diệp Ân Tuấn đột nhiên bật cười.
Đây đúng là con trai của anh, giống hệt anh năm đó.
“Nhẹ nhàng di chuyển tay chân của thẳng bé ra, nếu như không di chuyển được thì nói ba đã về, thằng bé sẽ lập tức trở nên thành thực hơn”
Diệp Ân Tuấn khẽ giọng nói.
Mặc dù Thẩm Minh Triết không muốn làm, nhưng bị giam câm giống như một con cá bị mắc vào lưới, quả thật có chút khó chịu.
Cậu bé cổ gắng muốn di chuyển tay chân của Diệp Tranh ra, nhưng cậu bé giống như quấn chặt lên người mình, khiến Thẩm Minh Triết thực sự không còn lời nào để nói.
Không có cách nào, cậu bé chỉ có thể rầu rĩ nói: “Ba đến rồi!"
Vừa nói ra câu này, Diệp Tranh lập tức giống như một con búp bê bị người khác khống chế, hoảng loạn buông Thẩm Minh Triết ra, ngoan ngoãn cuộn tròn nằm ngủ ở bên cạnh.
Mà Diệp Ân Tuấn nghe thấy câu nói lúc nãy của Thầm Minh Triết, cả người run rẩy.
“Câu lúc nãy con nói có thể nói lại một lân nữa không”
Diệp Ân Tuấn tràn đầy mong đợi nhìn con trai.
Thấm Minh Triết lại kiêu ngạo liếc nhìn anh, đứng dậy, đi xuống giường
“Mẹ con đâu?”
“Đi ra ngoài rồi”
Diệp Ân Tuấn biết, bản thân sợ không nghe được câu nói kia, càng không thể nghe được Thẩm Minh Triết gọi anh là ba.
Nghĩ đến đây thật sự có chút xót xa, con trai của mình rõ ràng biết mối quan hệ của họ, nhưng lại giống như người xa lạ, sống chết không chịu nhận anh, loại cảm giác này thật sự không dễ chịu.
“Minh Triết, con có biết 5 năm trước mẹ con rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì không?”
Diệp Ân Tuấn hỏi xong lập tức cảm thấy hối hận.
Một đứa bé hơn 4 tuổi có thể biết điều gì?
Lúc đó cậu bé vẫn còn nằm trong bụng Thẩm Hạ An.
“Bỏ đi, có thể con cũng không biết, coi như ba chưa hỏi”
Diệp Ân Tuấn nói xong liên đứng dậy.
Thẩm Minh Triết hơi nhướng mày.
“Sao chú lại hỏi như vậy? Năm năm trước xảy ra chuyện gì chú cũng không biết sao?”
“Nếu như ba nói là ba không biết, con có tin không? Thậm chí ba còn không biết trận cháy lớn kia là như thế nào. Năm đó ba cử vệ sĩ bảo vệ đưa mẹ con rời khỏi thành phố Hải Thành, ba đã sắp xếp thỏa đáng, nhưng nửa đường lại nhận được tin tức mẹ con bỏ trốn cùng người đàn ông khác, và trận cháy kia đã xóa sạch mọi dấu vết. Năm năm nay ba vẫn luôn điều tra, nhưng cho dù mẹ con hay là tên vệ sĩ năm đó đều mất tích. Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chú hoàn toàn không biết gì cả”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy chắc chắn mình đã điên rồi, nếu không tại sao lại nói những điều này với một đứa trẻ hơn 4 tuổi chứ?
Thẩm Minh Triết nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, trầm tư một lúc, sau đó hỏi: “Vậy chú đã nói chuyện này với mẹ chưa?”
“Mẹ con không tin ba!”
Diệp Ân Tuấn cười khổ.
Thừa nhận sự thất bại của mình trước mặt con trai, điều này có được xem như là nhu nhược.
Nhưng anh không có cách nào trơ mắt nhìn vợ và con trai của mình cách mình ngày càng xa.
Thẩm Minh Triết không nói gì, giống như cũng đang đánh giá xem lời Diệp Ân Tuấn nói có thật không.
Có những lúc Diệp Ân Tuấn rất cảm kích Thẩm Hạ An.
Đứa nhỏ này trưởng thành ở Mỹ, rất nhiều sự giáo dục và suy nghĩ không giống với ở trong nước, đứa nhỏ sớm đã có suy nghĩ và tư duy của riêng mình, không giống như những đứa trẻ trong nước, luôn cân người lớn bảo vệ.
Trên phương diện độc lập, Diệp Tranh không bao giờ so sánh được với Thẩm Minh Triết.
Đây chính là niềm kiêu ngạo của Diệp Ân Tuấn!
Mặc dù anh tự biết mình chưa từng làm gì, nhưng sự tự hào này đến một cách rất tự nhiên, làm thế nào cũng không thể ngăn được.
Thẩm Minh Triết có chút không chịu được ánh mắt của Diệp Ân Tuấn, ho một tiếng: “Nếu như những lời chú nói đều là thật, cháu sẽ giúp chú. Nhưng nếu như để cháu biết được chú lừa cháu, cháu sẽ khiến chú phải trả giá. Chú biết đó cháu có bản lĩnh đó”
Trên thương trường, thậm chí cả thành phố Hải Thành, có mấy người dám nói chuyện với Diệp Ân Tuấn như vậy, nhưng con trai của anh lại dám.
Diệp Ân Tuấn không những không tức giận, ngược lại còn cảm thấy vô cùng tự hào.
“Được! Nếu như ba lừa con, con cứ bắt ba sống cô độc một mình đến già”
“Không cân. Nếu như chú sống cô độc đến già, Diệp Tranh phải làm sao?”
Thẩm Minh Triết có chút bực bội nói, sau đó mặc áo khoác lên, nói với Diệp Ân Tuấn: “Cháu đi tìm mẹ, mẹ có nấu cơm, có lẽ để trong lò vi sóng để giữ ấm, lát nữa chú gọi Diệp Tranh dậy ăn, cậu ấy hiến máu cho chú, phải cần bổ sung dinh dưỡng”
Diệp Ân Tuấn sững sờ, anh không ngờ Diệp Tranh cũng hiến máu cho mình.
“Con cũng hiển máu, không cùng ăn sao? Con cũng cân bổ sung dinh dưỡng”
Diệp Ân Tuấn đau lòng nhìn Thẩm Minh Triết.
Thẩm Minh Triết lại không quan tâm, nói: “Cháu không sao, cháu đi tìm mẹ đây. Đúng rồi, là mẹ làm chú bị thương sao?”
“Không phải!"
Diệp Ân Tuấn vội vàng phủ nhận.
Lúc này Thẩm Minh Triết mới thở phào nhẹ nhõm.
“Như vậy là tốt nhất. Nhớ lấy, chú còn nợ cháu một mạng!”
“Ừ, ba nhớ rồi”
Diệp Ân Tuấn mỉm cười, vô cùng ôn hòa. Diệp Ân Tuấn như vậy ngược lại khiến Thẩm Minh Triết có chút không thích ứng được.
Cậu bé dường như muốn chạy khỏi căn phòng này.
Thẩm Minh Triết tìm được Thẩm Hạ An trên thao trường.
“Mẹ! Sao mẹ lại ở đây?”
Lúc Thẩm Minh Triết chạy về phía Thấm Hạ An, giọng nói vô cùng vang.
Thẩm Hạ An nhìn thấy cậu bé chạy về phía mình, vội vàng đi về phía trước.
“Đừng chạy nhanh như vậy. Vừa mới hiến nhiêu máu như vậy, con không cần mạng nữa sao?”
Cô hơi trách mắng, bế Thẩm Minh Triết lên, quay người đi vê phòng.
“Cơm mẹ nấu con cũng chưa ăn đúng không? Nhìn con đi, chạy đến mức trên trán đều là mồ hôi, không sợ bị cảm sao?”
“Không sợ, có mẹ ở đây, Minh Triết không sợ gì cả!”
Thẩm Minh Triết giống như làm nũng, dùng cánh tay nhỏ của mình ôm lấy cố Thấm Hạ An, khuôn mặt nhỏ nhắn dán lên trên.
Hành động thân mật này của con trai khiến trái tim của Thấm Hạ An gần như bị hòa tan.
“Tiểu tử thối, ngày nào cũng biết dỗ mẹ vui”
“Mẹ là mẹ của con, con không dỗ mẹ vui thì dỗ dai?”
Cái miệng của Thẩm Minh Triết ngày càng ngọt.
Khóe miệng của Thẩm Hạ An hơi cong lên, ôm Thẩm Minh Triết về phòng.
Lúc cô mở cửa phòng ra, đúng lúc Diệp Ân Tuấn gọi Diệp Tranh dậy, đúng lúc Diệp Tranh đã rửa mặt xong, đang định ăn cơm.
Cả người Thẩm Hạ An đều sững sờ.
Cô cứ nghĩ là sau khi ở Hậu Hải ồn ào với Diệp Ân Tuấn thành như vậy, lúc này cho dù Diệp Ân Tuấn không rời hỏi căn cứ, chắc chắn cũng sẽ không đến đây, dù sao anh cũng là một người đàn ông rất cao ngạo. Đọc truyện nhanh nhất tại Tam Linh 247.com
Nhưng không ngờ anh không chỉ đến đây, hơn nữa còn giống như một người chồng tốt, dọn cơm, bưng đồ ăn lên cho Diệp Tranh, dáng vẻ kia thực sự khiến cô cảm thấy vô cùng xa lạ.
Diệp Ân Tuấn thấy cô sững sờ, cười nói: “Mau kêu Minh Triết đi rửa tay đi, cùng nhau ăn cơm”
Động tác này, giọng điệu này giống như bọn họ là người một nhà vậy.
Thấm Hạ An đột nhiên cảm thấy trái tim mình rất khó chịu.
“Tôi không ăn đâu, Minh Triết, con đi rửa tay đi, sau đó ăn cơm cùng với Diệp Tranh”
Nói xong, Thẩm Hạ An đặt Thẩm Minh Triết xuống, lúc này cô không muốn ngồi cùng một bàn, cùng ăn cơm với Diệp Ân Tuấn, nhưng lúc cô nhấc chân rời đi, Thẩm Minh Triết kéo tay cô lại.
“Mẹ, con muốn mẹ ăn cơm cùng với con, lâu lắm rồi mẹ không ăn cơm cùng với con”
Thẩm Minh Triết nói một cách rất đáng thương, thậm chí trong đôi mắt phượng kia còn ầng ậc nước mắt.
Nói xong, cậu bé nháy mắt với Diệp Tranh.
Diệp Tranh nhanh chóng hiểu ra, vội vàng đi xuống, cũng kéo tay của Thẩm Hạ An nói: “Dì à, cơm mà di nấu chắc chắn rất ngon, dì ở lại ăn cùng với bọn con có được không? Dì nhìn đi, sau khi hai anh em bọn con hiến máu cho ba đều rất yếu, ba con cũng là một bệnh nhân, dì thật sự muốn đến ba người già gì đó ở đây ăn cơm sao? Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?”
Thẩm Minh Triết thật sự không thể chịu đựng được câu thành ngữ của Diệp Tranh.
“Là già nua yếu ớt”
“Ồ, đúng rồi! Già nua yếu ớt! Này? Lão đại, cậu thật sự lớn lên ở Mỹ sao? Tại sao cậu nói tiếng mẹ đẻ còn giỏi hơn tớ?”
Diệp Tranh sờ gáy, có chút không hiểu hỏi Thẩm Minh Triết.
Đối với một câu hỏi ngu ngốc như vậy, Thẩm Minh Triết lựa chọn trực tiếp bỏ qua.
Cậu bé nhìn Thẩm Hạ An, cầu xin nói: “Mẹ, một lân này có được không? Ở lại ăn cơm cùng với con đi mà”
Rất ít khi Thấm Minh Triết cầu xin Thẩm Hạ An chuyện gì.
Từ lúc cậu bé hiểu chuyện, đứa bé này vẫn luôn tự lực gánh sinh, khiến Thẩm Hạ An vô cùng đau lòng, bây giờ Thẩm Minh Triết cầu xin cô như vậy, Thẩm Hạ An cảm thấy nếu như mình thật sự xoay người rời đi, có thể sẽ làm tổn thương Thẩm Minh Triết.
Hơn nữa Thẩm Minh Triết cũng không biết ân oán giữa cô và Diệp Ân Tuấn, cô không thể giận cá chém thớt lên con trai của mình.
Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ An thở dài nói: “Được rồi, nể mặt hai đứa, mẹ sẽ miễn cưỡng ăn một chút”
“Yep! Muôn năm!”
Diệp Tranh vui mừng đến mức nhảy cẵng lên.
Mặc dù Thẩm Minh Triết không thể hiện quá rõ ràng, nhưng khóe miệng vẫn cong lên, rõ ràng tâm trạng rất tốt.
Diệp Ân Tuấn nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến việc Thẩm Minh Triết sẽ giúp mình giữ Thẩm Hạ An lại.
Như này có phải là con trai đã quyết định đứng cùng một chiến tuyến với anh, muốn giúp anh theo đuối lại Thẩm Hạ An?
Diệp Ân Tuấn tươi cười nhìn Thẩm Hạ An, Thẩm Hạ An lại tự động bỏ qua ánh mắt của anh, dẫn con trai đi rửa tay, nhưng lúc này lại nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vàng.
CHƯƠNG 93: TÔI VẪN LUÔN CHO RẰNG EM LÀ MỘT NGƯỜI HAY HOÀI NIỆM.
Trong mắt của Thẩm Hạ An đột nhiên hiện lên một chút vui mừng. Cho dù là ai đến, với tư cách là người phụ trách ở đây, chắc chắn Diệp Ân Tuấn phải rời đi, đến lúc Diệp Ân Tuấn rời đi, cô sẽ thoải mái hơn khi ăn cùng với bọn nhỏ.
Lúc này, Thẩm Hạ An không muốn nghĩ tại sao mình lại bài xích ở cùng Diệp Ân Tuấn như vậy, chỉ đơn thuần là không muốn ở cùng anh, đặc biệt là sau khi trải qua chuyện kia.
Sắc mặt Diệp Ân Tuấn có chút khó coi, mà Thẩm Minh Triết hơi cau mày, Diệp Tranh lại không bị ảnh hưởng quá nhiều, có lẽ đối với Diệp Tranh mà nói, Diệp Ân Tuấn vốn dĩ quá bận rộn, bình thường lúc ở nhà họ Diệp cũng không có nhiều cơ hội gặp Diệp Ân Tuấn, chứ đừng nói đến chuyện ăn cơm cùng nhau.
Thẩm Hạ An khẽ ho một tiếng nói: “Anh không đi ra ngoài xem sao?”
“Em rất hi vọng tôi rời đi?”
Diệp Ân Tuấn nhìn chằm chằm vào Thẩm Hạ An, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng ánh mắt của Thẩm Hạ An đã bán đứng cô, điều này khiến Diệp Ân Tuấn cảm thấy rất khó chịu.
Một người phụ nữ đã từng yêu mình như vậy, bây giờ sao lại biến thành như thế này?
Không phải Thẩm Hạ An không nhìn thấy sự bi thương trong mắt của Diệp Ân Tuấn, nhưng cô tự động giả vờ như không nhìn thấy, cúi đầu nói: “Nếu như tôi nói đúng, anh có rời đi không?”
“Không! Rất lâu rồi tôi chưa ăn đồ ăn em nấu, bây giờ cho dù có xảy ra chuyện lớn thế nào tôi cũng không thể rời đi.”
Rõ ràng Diệp Ân Tuấn không muốn để Thẩm Hạ An được như ý muốn.
Người phụ nữ này bây giờ ngày càng có năng lực khiến anh tức giận.
Kết quả như vậy, Thẩm Hạ An cũng đã đoán được, nên không quá thất vọng, chỉ thờ ơ nhún vai sau đó ngồi xuống bên cạnh Thẩm Minh Triết.
Diệp Tranh có chút nghi hoặc.
Ba lúc ở đây sao lại không giống với lúc ở Hải Thành chứ?
Nhưng Diệp Tranh cũng không có can đảm để đi hỏi Diệp Ân Tuấn, chỉ có thể cúi đầu uống nước ở trước mặt, nháy mắt cốc nước đã thấy đáy, đột nhiên một đôi tay mũm mĩm duỗi ra cầm lấy cốc nước của cậu.
“Này? Nước của tôi!”
Diệp Tranh vội vàng hét lên, nhưng lại nhìn thấy Thẩm Minh Triết đã đặt cốc nước ra một chỗ xa hơn, thờ ơ nói: “Ăn cơm đi.”
“Nhưng ba vẫn chưa ăn.”
Diệp Tranh cũng rất đói, ngực của cậu đã dán vào lưng rồi, nhưng Diệp Ân Tuấn vẫn chưa động đũa, cậu bé không dám động, đây là quy định của nhà họ Diệp, là Sở Anh Lạc nói với cậu bé.
Thẩm Minh Triết liếc nhìn Diệp Ân Tuấn, khẽ nói: “Cậu truyền nhiều máu như vậy không cảm thấy đói sao?”
“Đói!”
Diệp Tranh yếu ớt nói, liếc nhìn Diệp Ân Tuấn hết lần này đến lần khác, ánh mắt vô cùng đáng thương.
Diệp Ân Tuấn đột nhiên cảm thấy mình thật ấu trĩ, vì tức giận với Thẩm Hạ An mà bỏ qua cảm nhận của các con.
“Ăn đi.”
Diệp Ân Tuấn vừa nói xong, Diệp Tranh đã vội vàng cầm đũa lên, còn Thẩm Minh Triết căn bản không để ý đến mệnh lệnh của Diệp Ân Tuấn, cầm đũa lên gắp một miếng thịt kho tàu cho Thẩm Hạ An.
“Mẹ, gần đây mẹ cũng vất vả rồi, ăn nhiều một chút.”
“Ngoan, con cũng ăn nhiều một chút.”
Thẩm Hạ An xoa đầu con trai, đột nhiên trở nên vô cùng ôn hòa, mất hết những góc cạnh.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy dáng vẻ này của cô, chỉ nghĩ đến bốn chữ cuộc sống bình yên.
Tiếng bước chân bên ngoài ngày càng đến gần.
Giọng nói của Tống Đình từ bên ngoài truyền đến.
“Diệp tổng, bên phía Hải Thành có chuyện gấp.”
Tay của Diệp Ân Tuấn dừng lại, hờ hững nói: “Trời có sập xuống cũng phải đợi, tôi phải ăn xong bữa cơm này đã.”
“Nhưng….”
“Nghe không hiểu sao?’
Câu hỏi này mang theo một chút chất vấn.
Tống Đình vội vàng lui xuống.
Anh ta không biết bên trong rốt cuộc đang trải qua chuyện gì, nhưng có thể khiến Diệp Ân Tuấn để ý và coi trọng như vậy, có lẽ chỉ có Thẩm Hạ An.
Từ khi biết được thân phận thật sự của Thẩm Hạ An, thái độ của Tống Đình . với Thẩm Hạ An thay đổi 180 độ, nhưng Thẩm Hạ An bây giờ vẫn chưa chú ý đến.
Thẩm Hạ An nhìn Diệp Ân Tuấn nói: “Ở Hải Thành có nhiều người như vậy chỉ đợi anh ăn cơm sao, anh đang ở đây ăn cơm một cách rất thoải mái, nói không chừng bọn họ sắp bị thất nghiệp rồi.”
“Đó là chuyện của tôi.”
Diệp Ân Tuấn bực bội đến mức nói ra một câu chửi thề, điều này khiến Thẩm Hạ An sững sờ.
Người đàn ông này uống nhầm thuốc sao?
Giống như không nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Thẩm Hạ An, Diệp Ân Tuấn lại gắp một miếng đậu bắp bỏ vào bát của Thẩm Hạ An nói: “Anh nhớ em thích ăn cái này.”
Thẩm Hạ An hơi sững sờ, sau đó tránh miếng đậu bắp kia, hờ hững nói: “Món đã từng thích ăn, bây giờ không nhất định vẫn còn thích, con người đều sẽ thay đổi, đặc biệt là phụ nữ, Diệp tổng không biết sao?’
“Tôi thật sự không biết, tôi cứ cho rằng em là một người hoài niệm.”
Diệp Ân Tuấn có ý khác nói.
Thẩm Hạ An lại cố ý giả vờ như không hiểu.
“Hoài niệm? Vậy thì cũng phải xem đó là ai. Có những người không đáng để mình phải dốc lòng dốc sức, vậy tại sao phải hoài niệm? Trước đây tôi từng quá ngốc nghếch, bây giờ tôi nghĩ thông rồi, rất nhiều người không xứng để tôi lãng phí tình cảm, cho dù là hận cũng không xứng, vì vậy tôi vẫn nên sống những ngày tháng tiêu diêu tự tại là được rồi, còn những chuyện cũ hãy cút đi.”
Thấy Thẩm Hạ An nói một cách tùy hứng như vậy, đôi mắt của Diệp Ân Tuấn trở nên âm u, lại hờ hững nói: “Chỉ cần em vui là được.”
Câu nói này khiến Thẩm Hạ An đột nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cái gì mà chỉ cần em vui là được?
Suýt nữa cô đã nói ra, tôi muốn mạng của anh, anh có cho không?
Nhưng đang suy nghĩ, trước đó không lâu Diệp Ân Tuấn đã làm ra hành động tự sát, cô lại nuốt câu kia xuống.
Lúc này, Thẩm Hạ An cảm thấy vô cùng khó chịu.
Vốn dĩ định trút giận lên Diệp Ân Tuấn, kết quả giống như đang khiến mình càng thêm tức giận, còn không thể nói ra, không thể biểu đạt.
Thẩm Hạ An cúi đầu, bắt đầu ăn cơm, dứt khoát không quan tâm đến Diệp Ân Tuấn nữa.
Thẩm Minh Triết tập trung quan sát tương tác giữa hai người, thấy mẹ không quá hận Diệp Ân Tuấn, cậu bé cũng không hiểu rốt cuộc Thẩm Hạ An đang nghĩ gì.
Chỉ có Diệp Tranh giống như một tiểu ham ăn, ăn không ngừng, còn lẩm bẩm nói: “Dì à, đồ ăn dì nấu rất ngon, sau này dì thường nấu cơm cho cháu được không?”
“Nằm mơ đi!”
Thẩm Minh Triết cảm thấy tên tiểu tử thối Diệp Tranh lại bắt đầu giành mẹ với mình, lạnh lùng đánh vào ngực cậu bé một cái.
“Aiya, lão đại, đau.”
“Không đau tớ đánh cậu làm gì? Tôi cũng đau mà?”
Thẩm Minh Triết tức giận nói.
Diệp Tranh xoa xoa ngực nói: “Hình như cũng đúng a.”
Thấy Thẩm Minh Triết bắt nạt Diệp Tranh một cách trắng trợn như vậy, Diệp Ân Tuấn không nói ra được mình có cảm nhận gì.
Anh đè thấp giọng nói: “Chú cũng từng có một người em trai, cũng giống như Minh Triết thường xuyên bắt nạt cậu ấy.”
Đây là lần đầu tiên Diệp Ân Tuấn nhắc đến chuyện của mình, Thẩm Minh Triết sững sờ, Thẩm Hạ An cũng vô cùng ngạc nhiên.
Diệp Ân Tuấn còn có một người em trai?
Sao từ trước đến giờ cô không biết?
Gả cho Diệp Ân Tuấn ba năm, cô không nghe thấy bất kỳ người nào nói đến Diệp Ân Tuấn còn có một người em trai, cô vẫn cho rằng Diệp Ân Tuấn là con một.
“Anh đang nằm mơ sao? Ai mà không biết anh là người thừa kế duy nhất của nhà họ Diệp.”
Thẩm Hạ An châm chọc nói.
Diệp Ân Tuấn đè thấp giọng nói: “Đó là vì em trai của tôi đã bị đuổi khỏi nhà họ Diệp, đã bị gạch tên khỏi gia phả, trong nhà cũng không cho phép bất kỳ người nào nhắc đến tên của cậu ấy, lâu ngày mọi người cũng đã quên rồi.”
Lúc nói đến đây, anh đột nhiên cảm thấy không thể nuốt trôi.
“Lúc mười tám tuổi em trai của tôi đã phạm phải sai lầm, lúc cậu ấy còn trẻ dễ kích động, nên đã đánh chết người. Mặc dù nhà họ Diệp chúng tôi là một gia tộc lớn, là một tập đoàn lớn, nhưng đứng trước pháp luật tất cả mọi người đều bình đẳng. Mẹ tôi dù sao cũng là một người mẹ, vì bảo vệ em trai tôi, đã đứng trước mặt mọi người gạt tên em trai tôi ra khỏi gia tộc, hơn nữa còn nói cả đời này không cho phép cậu ấy về nhà họ Diệp. Tối hôm đó, em trai tôi rời khỏi Hải Thành, không ai biết cậu ấy rời đi như thế nào, nhưng tôi biết, mẹ tôi đã sắp xếp người đưa cậu ấy đi. Người nhà của người bị đánh chết kia không tìm được em trai tôi, đến nhà họ Diệp đòi người, mẹ của tôi đã bồi thường cho đối phương rất nhiều tiền chuyện này mới xem như là được giải quyết riêng, nhưng từ lúc đó tôi cũng không có tin tức gì của cậu ấy.”
Diệp Ân Tuấn nói đến chuyện cũ, rõ ràng có chút bi thương.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Hạ An nghe anh nói về chuyện của nhà họ Diệp. Điều châm biếm là, lúc cô còn là mợ chủ của nhà họ Diệp cô lại không hề biết những chuyện này, bây giờ cô không còn là mợ chủ của nhà họ Diệp nữa lại nghe được bí mật này.
“Sau này thì sao? Anh có đi tìm cậu ấy không?”
“Có đi tìm, nhưng tiếc là không tìm thấy, cậu ấy giống như biến mất trong biển người vậy, không có bất kỳ tin tức gì, cho dù tôi dùng quan hệ như thế nào đều không tìm được cậu ấy, sau này tôi mới biết được cậu ấy thay tên đổi họ, đi đến một tỉnh nhỏ ở biên giới, làm một người bình thường, không có ai biết được quá khứ của cậu ấy, cũng không có ai chỉ chỉ trỏ trỏ cậu ấy, một mình cậu ấy sống rất vui vẻ.”
Diệp Ân Tuấn khẽ cười.
Diệp Tranh nghe đến mức say mê, vội vàng hỏi: “Sau này thì sao? Chú có trở về không?”
“Chú?”
Diệp Ân Tuấn đè thấp giọng nói lại chữ này, ánh mắt nhìn Diệp Tranh có chút phức tạp, lại thở dài nói: “Cậu ấy không trở về, cũng không thể trở về được nữa. Cậu ấy chết ở một tỉnh nhỏ. Trong một trận truy bắt giữa cảnh sát và tội phạm buôn bán ma túy, cậu ấy là người cung cấp thông tin, đã bị mất mạng trong cuộc truy bắt đó.”
Thẩm Hạ An sững sờ.
Cô đã nghĩ đến vô số khả năng, thậm còn cảm thấy đây là câu chuyện mà Diệp Ân Tuấn bịa ra, nhưng lúc này nhìn thấy biểu cảm bi thương của anh, cô lại có chút muốn tin.
Diệp Tranh đột nhiên trở nên buồn bã.
“Chết rồi? Sao lại chết? Con vẫn chưa được gặp chú, vẫn chưa biết chú trông như thế nào mà.”
Ánh mắt Diệp Ân Tuấn nhìn Diệp Tranh có chút thay đổi, anh đè thấp giọng nói: “Ngày nào đó có cơ hội, ba sẽ đưa con đi đến bái tế cậu ấy.”
“Bái tế là gì ạ?”
Diệp Tranh chớp đôi mắt to tròn nhìn Diệp Ân Tuấn.
Thẩm Minh Triết cảm thấy có những lúc Diệp Tranh thật sự rất ngốc.
“Chính là đi tảo mộ.”
“Ồ!”
Thẩm Minh Triết giải thích như vậy, Diệp Tranh lập tức hiểu ra.
“Vậy đợi ba có thời gian dẫn con đi được không. Nhưng chú là một đại anh hùng đúng không?”
“Đương nhiên rồi. Cậu ấy là niềm kiêu ngạo của nhà họ Diệp, là một anh hùng.”
Lúc Diệp Ân Tuấn nói những lời này, giọng nói có chút run rẩy.
Diệp Tranh gật đầu nói: “Sau này con cũng muốn trở thành một anh hùng giống như chú!”
“Vậy trước tiên cậu nên rèn luyện thân thể tốt đi rồi nói.”
Thỉnh thoảng Thẩm Minh Triết lại dội cho Diệp Tranh một gáo nước lạnh.
Diệp Tranh lập tức trở nên buồn rầu.
Thẩm Hạ An xoa đầu Diệp Tranh nói: “Không sao, cháu sẽ trở thành một người rất lợi hại.”
“Cảm ơn dì! Dì thật tốt! Hay là dì làm mẹ nuôi của cháu đi.”
Diệp Tranh ôm lấy cánh tay của Thẩm Hạ An, Thẩm Minh Triết lập tức tách cậu bé ra.
“Tớ cảnh cáo cậu, cậu còn dám đánh chủ ý lên người mẹ tớ, cả đời này tớ sẽ không quan tâm đến cậu.”
“Đừng mà, lão đại, tớ chỉ nói vậy thôi.”
Diệp Tranh vội vàng sửa lại.
Diệp Ân Tuấn không quan tâm hai anh em, đè thấp giọng nói: “Đi theo tôi, tôi có chuyện muốn nói với em.”
CHƯƠNG 94: KHÔNG PHẢI LÀ ĐẦU ÓC ANH CÓ VẤN ĐỀ CHỨ
Thẩm Hạ Lan lại có chút bài xích
"Tôi không có gì để nói với anh."
Thẩm Hạ Lan cũng không muốn đáp lại Diệp Ân Tuấn, mặc dù câu chuyện vừa rồi của anh có chút làm người ta cảm động, nhưng mà người đó cũng không phải anh cô vì sao phải theo anh ra ngoài.
Diệp Ân Tuấn lại không nói gì cầm tay Thẩm Hạ Lan, đứng lên ra ngoài.
"Này này này, Diệp Ân Tuấn, anh là thổ phỉ à? Tôi còn chưa cơm nước xong."
Sức lức của Thẩm Hạ Lan không bằng Diệp Ân Tuấn, chủ yếu nhất là lúc này có nhớ đến vết thương trên người Diệp Ân Tuấn.
Nếu như cô dùng sức, vết thương của anh chắc sẽ hở miệng?
Cứ do dự như vậy, Thẩm Hạ Lan đã bị Diệp Ân Tuấn lôi ra bên ngoài.
"Diệp Ân Tuấn, anh đừng quá đáng!"
Mặc dù Thẩm Hạ Lan gầm lên, nhưng mà tay vẫn không dùng chút sức nào. Phát hiện điều này, khóe môi Diệp Ân Tuấn hơi cong lên.
Người phụ nữ này đúng là miệng cứng tâm mềm, ai nói cô không niệm tình cũ chứ?
Tống Đình thấy Diệp Ân Tuấn đi ra, vốn định bước lên báo cáo công việc, nhưng nhìn thấy anh dắt Thẩm Hạ Lan ra, hơn mang theo gương mặt đào hoa, Tống Đình lại lặng yên không tiếng động lui xuống.
Thẩm Hạ Lan lại thấy Tống Đình, vội vàng nói: "Không phải anh có chuyện gì muốn tìm Diệp Ân Tuấn sao? Nhanh lôi anh ta đi đi."
Tống Đình làm như không nghe thấy gì, cười hắc hắc, trực tiếp lui xuống.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Tống Đình quá ghê tởm, đúng là giống Diệp Ân Tuấn như đúc!
Diệp Ân Tuấn lại có chút vui vẻ, mang Thẩm Hạ Lan đi thẳng đến Hậu Hải.
Gió biển có hơi lớn, Diệp Ân Tuấn cởi áo khoác của mình khoác lên người Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan vừa định lấy xuống, chợt nghe Diệp Ân Tuấn nói: "Không muốn anh dùng sức, tốt nhất nên ngoan ngoãn."
"Xì, nói như thể là bây giờ anh có thể mạnh đến mức nào, cũng không biết là ai cách đây không lâu như con ma ốm nằm trên bàn phẫu thuật chờ máu của hai người con trai."
Thẩm Hạ Lan không lưu tình chút đâm chọt Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn cảm thấy bây giờ mình đúng là không biết giận, người phụ nữ này nói gì cũng như dao găm, đáng tiếc là anh lại rất thích nghe cô nói chuyện.
Anh cảm thấy mình có khuynh hướng chịu ngược.
Năm năm trước Thẩm Hạ Lan đối với anh quá tốt, quá dịu dàng, anh ngược lại không thể phát hiện tâm ý của mình với cô, hôm nay cô phản nghịch, càng lạnh lùng, anh lại vô cùng yêu thích.
Diệp Ân Tuấn đột nhiên cười cười, trong mắt Thẩm Hạ Lan có chút quỷ dị
"Không phải đầu óc của anh có bệnh chứ?"
Diệp Ân Tuấn đứng bên cạnh cô, nhìn về phía biển rộng, thấp giọng nói: "Diệp Tranh là con trai của em trai anh, anh và em trai anh là song sinh. Năm đó Sở Anh Lạc quay về tìm anh, nói mang thai con trai của em trai anh, mà em trai anh đã hy sinh, đứa bé này mồ côi từ trong bụng mẹ, đáng thương người em trai của anh đến chết cũng không biết mình có con. Lúc ấy em ở bệnh viện như thấy anh đưa cô ấy đi khám thai, nhưng thật ra là đi chọc nước ối. Anh và em trai anh DNA cơ bản là giống nhau, nếu như đứa nhỏ này đúng là của em trai anh, giám định DNA nhất định sẽ có sự tương đồng."
Thẩm Hạ Lan cũng ngẩn người, cô cứ như vậy ngây ngốc nhìn Diệp Ân Tuấn, nhất thời đại não trống rỗng.
"Anh nói dối."
Coi phản bác theo bản năng.
Đây không phải là thật!
"Sở Anh Lạc là bạn gái cũ của anh, sao lại có thể bên cạnh em trai anh được?"
Diệp Ân Tuấn biết chuyện này rất khó làm Thẩm Hạ Lan tin tưởng, nhưng mà vẫn thấp giọng giải thích.
"Anh cũng tò mò, cho nên tìm người đi thăm dò, lúc ấy Sở Anh Lạc rời khỏi Hải Thành, đi thẳng đến Vân Nam giải sầu, lại không ngờ lại sang nhầm biên giới Myanmar, chính mắt nhìn thấy một cuộc giao dịch thuốc phiện, bị nhóm ma túy đuổi giết. Cô ấy hốt hoảng chạy thục mạng thì gặp em trai anh. Em trai anh biết là bạn của anh, nên cứu Sở Anh Lạc. Hai người tiếp xúc thì tự nhiên nảy sinh hảo cảm, cứ tự nhiên như vậy mà ở bên nhau."
Diệp Ân Tuấn nói xong những lời này, nhìn Thẩm Hạ Lan nói: "Trước kia không nói cho em biết điều này, là không biết nên nói đến chuyện của em trai anh như thế nào với em, dù sao lúc em gả vào nhà họ Diệp, cũng không biết người em trai này của anh, đột nhiên nói với em, em cũng sẽ không tin, huống hồ Sở Anh Lạc lúc về là mang theo tin tử của em trai anh về. Lúc đó tâm trạng của anh cũng vô cùng bi thống, đương nhiên không rảnh quan tâm đến cảm nhận của em. Anh lúc đó chỉ là muốn xác định xem có đúng như cô ấy nói không, mà đứa bé trong bụng cô ấy có phải là của em trai anh hay không. Nếu như đúng đó là con cháu của nhà họ Diệp, anh cũng không thể để con trai của em trai anh lưu lạc bên ngoài. Mà điều kiện duy nhất của Sở Anh Lạc lúc ấy là vào ở nhà họ Diệp. Cô ấy nói cho dù không có ai, không có một danh phận chính thức, tốt xấu gì cô ấy cũng phải để con trai của em trai anh sinh ra ở nhà họ Diệp, đây cũng là nguyện vọng duy nhất của em trai anh trước khi chết. Cho nên anh chỉ có thể đồng ý. Chỉ có điều còn chưa kịp giải thích với em, cũng không biết làm sao có thể giải thích với em, em lại mang thai vào lúc đó.”
"Quan hệ giữa em và Sở Anh Lạc anh biết rõ. Năm đó, mặc dù Sở Anh Lạc rời khỏi Hải Thành, hơn nữa sau đó ở cùng với em trai của anh, nhưng mà anh không dám cam đoan sau khi cô ấy vào nhà họ Diệp có thể gây bất lợi cho em không. Huống hồ trong bụng em còn có con, nếu như cô ấy muốn quyền thừa kế của nhà họ Diệp, tuyệt đối sẽ động thủ với em. Anh cũng suy tính rất lâu mới ra quyết định muốn đưa em xuất ngoại nuôi thai. Mẹ của anh vốn ở nước ngoài, anh định đưa em qua cùng bà ấy, hai người có thể chăm sóc lẫn nhau, nhưng mà anh không ngờ, em lại nửa đường gặp chuyện không may."
Diệp Ân Tuấn nói nhiều như vậy, đầu Thẩm Hạ Lan hoàn toàn nổ mạnh.
Cô không biết mình có nên tin Diệp Ân Tuân không, nhưng mà sao Diệp Ân Tuấn phải lặp đi lặp lại giải thích với cô nhiều lần chứ?
Cô ngoại trừ là nhà thiết kế hợp tác tập đoàn H’J phái đến, Diệp Ân Tuấn còn có ý đồ gì với cô?
Về phần mục đích cô trở về, ngoại trừ Đường Trình Siêu ra không ai biết, cô không cảm thấy là Đường Trình Siêu bán đứng mình, như vậy sao Diệp Ân Tuấn lại cứ níu kéo mình chứ?
Chẵng lẽ đây đúng là một hiểu lầm sao?
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình không thể tiếp nhận được
"Trận cháy lớn năm năm trước là do người làm, là anh phái vệ sĩ đi làm, anh ta chính miệng nói với em, là anh bày mưu tính kết muốn nửa đường giải quyết hết tôi."
Thẩm Hạ Lan nhìn chằm chằm vào Diệp Ân Tuấn, từng chữ từng chữ nói
Trong ánh mắt Diệp Ân Tuấn có khiếp sợ, có phẫn nộ
"Sao anh có thể động thủ với em và con của anh? Xem như là anh lúc ấy không phát hiện được tình cảm của em, nhưng mà ba năm chúng ta chung chăn chung gối, em làm mọi thứ cho anh anh cũng không phải là người mù, chẳng lẽ anh không cảm nhận được tình cảm của em với anh sao? Ở trong lòng em, anh là lòng dạ độc ác như vậy sao? Là loại đàn ông ngay cả con mình cũng có thể giết được sao? Thẩm Hạ Lan, em vì cái này mới yêu anh sao? Hay là em cảm thấy ánh mắt em kém đến nỗi toàn tâm toàn ý yêu một người đàn ông ba năm, một người đàn ông cặn bã như lời em nói?"
Diệp Ân Tuấn giữ chặt bả vai Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan hoàn toàn không biết làm thể nào để đáp lại.
"Tôi không biết! Tôi không biết gì cả! Tôi vẫn cho rằng người đàn ông tôi yêu là tốt nhất đời này, nhưng mà trận cháy lớn này đã làm tôi nhận ra rất nhiều, tôi căn bản cũng không rõ tôi có nên tin tưởng anh không? Diệp Ân Tuấn, anh đừng tưởng rằng anh nói kể nhiều chuyện như vayạ, tôi sẽ tin anh, lần nữa ngốc nghếch tha thứ cho anh, bị anh tiếp tục lừa gạt. Không! Tôi sẽ không!" Thẩm Hạ Lan gạt Diệp Ân Tuấn ra, hoảng hốt chạy ra ngoài.
Cô không chấp nhận giải thích như vậy, tuyệt đối không !
Diệp Ân Tuấn nhình bóng lưng cô rời đi, thở dài lầm bầm lầu bầu nói: "Rốt cuộc anh phải làm thế nào, em mới có thể tin anh?"
Nhưng mà đáp lại anh chỉ có gió biển vù vù.
Diệp Ân Tuấn hồn bay phách lạc rời khỏi Hậu Hải.
Thẩm Minh Triết từ chỗ tối đi ra, như có điều suy nghĩ nhìn phương hướng Diệp Ân Tuấn rời đi, không biết đang nghĩ gì.
Diệp Tranh lại bị lạnh run.
"Lão đại, lời vừa rồi cha nói là có ý gì? Mẹ của anh trước kia quen cha em sao? Sao em nghe được tên của mẹ em?"
Thẩm Minh Triết không nói gì, xoay người rời đi, Diệp Tranh không thể làm gì đành đi theo.
"Lão đại, anh còn muốn tiếp tục đi nghe lén sao? Cha nói nghe lén là chuyện chỉ có phụ nữ mới làm."
"Câm miệng!"
Thẩm Minh Triết khẽ nhíu mày, giọng nói có chút lạnh
Diệp Tranh lập tức ngậm miệng, nhưng mà vẫn nhắm mắt theo đuôi Thẩm Minh Triết.
Bóng dáng của hai tên nhóc kia cũng không lớn, cũng không có mấy ai phát hiện bọn họ.
Lúc Diệp Ân Tuấn đi đến trước mặt Tống Đình, Tống Đình có vẻ vô cùng gấp gáp, thấy Diệp Ân Tuấn một mình trở về, lúc này mới bước lên nói: "Diệp tổng, bên phía Hải Thành có biến."
"Nói."
Ngực Diệp Ân Tuấn có chút đau, không biết là miệng vết thương nứt ra, hay là vì Thẩm Hạ Lan không chịu chấp nhận lời giải thích của anh mà đau lòng, nhưng mà anh lại tự động bỏ qua. Đối với anh mà nói, ngoại trừ Thẩm Hạ Lan, không ai có thể làm anh đau khổ, ngay cả anh cũng không làm được.
Từ khi mất đi Thẩm Hạ Lan, anh quả thật là sống như một người máy không có máu thịt.
Tống Đình thấy sắc mặt anh có chút tái nhợt, cũng muốn hỏi có phải là anh không thoải mái không, nhưng mà nghĩ đến tin tức mình mang đến, thấp giọng nói: "Nhà họ Hoắc không chịu buông tay, đã chính thức đệ đơn tố tụng lên, muốn cô Thẩm chịu trách nhiệm pháp luật."
"Chịu trách nhiệm pháp luật? Rõ ràng là nhà hoạc Hoắc ăn vạ, bây giờ còn muốn trả đũa, bà cụ Hoắc thật sự muốn cứng với nhà họ Diệp đến cùng sao?"
Ánh mắt Diệp Ân Tuấn lạnh như băng, như một cây kiếm sắc.
Tống Đình thấp giọng nói: "Bọn họ cũng không phải là nói như vậy, bọn họ nói là cô Thẩm cố ý đẩy bà ta, hơn nữa dưới tình huống biết rõ thân thể bà không tốt ra tay, bọn họ còn có người làm chứng."
"Nhân chứng? Ai?"
"Không rõ lắm, một người bình thường không có chút dấu vết nào, không có chút quan hệ nào với nhà họ Hoặc.."
Tống Đình trong lời nói làm cho Diệp Ân Tuấn nhắm mắt lại một chút
"Triệu Ninh có tin tức không?"
"Không có, người này giống như là mất tích cùng với bà chủ năm năm trước, tôi dùng tất cả thủ đoạn đều không có tin tức của anh ta. Nhưng mà có một chuyện rất kỳ lạ."
Lời nói của Tống Đình làm Diệp Ân Tuấn chú ý.
"Chuyện gì?"
"Cha mẹ cô Thẩm gần đây hình như có ý định xuất ngoại. Có vẻ không giống như là ra nước ngoài du lịch, cũng không giống định cư, bọn họ làm thị thực vô cùng sốt ruột, thậm chí đưa rất nhiều tiền, chỉ cần nhanh chóng."
Nghe thấy Tống Đình nhắc đến cha mẹ Thẩm Hạ Lan, sắc mặt Diệp Ân Tuấn lập tức thay đổi.
"Tra ra được vì sao không?"
"Tạm thời không tra được, nhưng mà giống như có người ở sau lưng giúp bọn họ, thủ tục sau khi hoàn thành, hôm nay sẽ xuất ngoại, chuyến bay vào lúc bốn giờ rưỡi chiều. Không có sắp xếp của anh, chúng tôi cũng không dám ngăn lại."
Tống Đình vừa nói như vậy, Diệp Ân Tuấn cảm thấy có chút không đúng.
Thẩm Hạ Lan đã hiểu lầm anh, anh không thể lại để cha mẹ Thẩm Hạ Lan xảy ra chuyện gì được.
CHƯƠNG 95: CÓ EM LÀ ĐỦ
"Lập tức về Hải Thành!"
Diệp Ân Tuấn lập tức quyết định.
Tống Đình cũng không biết lúc này Diệp Ân Tuấn bị thương, sau khi nghe mệnh lệnh của Diệp Ân Tuấn, nhanh chóng sắp xếp máy bay trực thăng về Hải Thành.
Sau khi Thẩm Hạ Lan nghe tin lập tức ra ngoài, cô vẫn còn chút nghi ngờ muốn hỏi Diệp Ân Tuấn, lập phát hiện Thẩm Minh Triết tâm trạng nặng nề đi đến.
"Sao thế? Minh Triết? Cãi nhau với Diệp Tranh?"
Vấn đề cô có thể nghĩ đến chỉ có cái này, mà cô không biết là Diệp Tranh sao có thể bắt nạt Thẩm Minh Triết được.
Thẩm Minh Triết nhìn Thẩm Hạ Lan, nghi ngờ hỏi: "Mẹ, mẹ có cha mẹ không? Con có ông bà ngoại không?"
"Vì sao hỏi thế?"
Thẩm Hạ Lan ít nhiều có chút đau lòng.
Năm năm đến bây giờ cô chưa từng kể cho bọn nhỏ chuyện cha mẹ, không phải là không muốn nói, mà là không biết nên mở miệng thế nào, huống hồ năm năm này bệnh tình của Nghê Nghê làm Thẩm Hạ Lan lao tâm lao lực quá độ, cô có rất ít cơ hội nhắc đến cha mẹ mình, mà bây giờ Thẩm Minh Triết đột nhiên hỏi như vậy, thật sự làm cho Thẩm Hạ Lan có chút bất ngờ.
"Có phải con nghe được cái gì không?"
"Ừm, vừa rồi con nghe trợ lý Diệp Ân Tuấn nói với ông ấy, cha mẹ cô Thẩm có việc gấp phải ra nước ngoài, nhưng mà hình như có chuyện gì đấy không bình thường. Cô Thẩm là mẹ sao?"
Thẩm Minh Triết nói lại mấy thứ mình vừa trộm nghe được cho Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan lập tức luống cuống.
"Con chính tai nghe trợ lý Diệp Ân Tuấn nói như vậy?"
"Ừ."
Thẩm Minh Triết thấy Thẩm Hạ Lan căng thẳng, ý thức được cô Thẩm kia là Thẩm Hạ Lan.
"Mẹ, mẹ đừng gấp, Diệp Ân Tuấn đang chuẩn bị về, còn chưa đi, mẹ có thể đi cùng với ông ấy về. Con ở đây sẽ chăm sóc mình cho tốt, mẹ không cần lo lắng cho con."
Thẩm Minh Triết hiểu chuyện an ủi Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy ông trời có thể cho cô một đứa con trai như vậy, đúng là ban ân. Lúc này không phải cô nên chăm sóc Thẩm Minh Triết sao? Nhưng mà nếu như cha mẹ có chuyện gì, cô cũng không thể ngồi yên không quan tâm.
"Minh Triết, ngoan ngoãn ở đây có biết không? Cho dù xảy ra chuyện gì, con đi tìm giáo quan Diêm Chấn, chú ấy sẽ bảo vệ von. Còn có, bảo vệ Diệp Tranh."
Mặc dù Thẩm Hạ Lan không muốn tin lời Diệp Ân Tuấn nới, nhưng nếu như lời anh nói là thật sự thì sao?
Nếu như Diệp Tranh đúng là đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ của em trai anh, như vậy, cô không nên so đo với một đứa bé, huống hồ Thẩm Minh Triết với cậu bé cũng rất tốt.
Thẩm Minh Triết có chút bất ngờ, nhưng mà vẫn gật đầu.
"Mẹ, mẹ cũng phải chăm sóc mình cho tốt. Mỗi ngày con sẽ gọi video với em gái, mẹ yên tâm đi."
"Con ngoan!"
Thẩm Hạ Lan có chút không muốn, nhưng mà cũng không dám trì hoãn nữa, nếu như Diệp Ân Tuấn đi rồi, cô không biết một mình rời khỏi nơi này thế nào.
"Nói cho dì Lam, mẹ có việc đi trước, để dì ấy không phải lo lắng cho mẹ, biết chưa?"
"Ừm, biết rồi, tạm biệt mẹ."
Thẩm Minh Triết có chút không muốn, nặng nề ôm Thẩm Hạ Lan một cái.
Thẩm Hạ Lan không nỡ nhìn con trai, hôn cậu bé một cái rồi lập tức rời đi.
Cô nhanh chóng đuổi theo Diệp Ân Tuấn.
Lúc Thẩm Hạ Lan đuổi đến, Diệp Ân Tuấn đang chuẩn bị rời đi.
"Diệp Ân Tuấn! Anh chờ một chút!"
Thẩm Hạ Lan dưới tình thế cấp bách gọi một tiếng
Diệp Ân Tuấn hơi sững sờ, quay đầu lại, thấy Thẩm Hạ Lan chạy như một cơn gió sang bên này.
"Em chậm một chút, cẩn thận ngã !"
Diệp Ân Tuấn nhìn mà hoảng hốt.
Trong ký ức của anh, Thẩm Hạ Lan là một người ngu ngốc trong vận động, hôm nay liều mạng chạy đến như vậy, là điên rồi sao?
Anh theo bản năng nhấc chân đi về phía Thẩm Hạ Lan.
Tống Đình nhìn Diệp Ân Tuấn lúc này, cũng không ngăn cản.
Diệp Ân Tuấn đi đến bên cạnh Thẩm Hạ Lan, Thẩm Hạ Lan đã thở hồng hộc.
"Làm sao vậy? Không nỡ xa anh sao?"
Diệp Ân Tuấn hiếm khi trêu đùa
Thẩm Hạ Lan lại không có tâm trạng trêu đùa với anh, cô đưa tay nắm lấy cổ áo Diệp Ân Tuấn, hung dữ nói: "Có phải là ba mẹ tôi xảy ra chuyện gì rồi? Có phải không?"
Sắc mặt Diệp Ân Tuấn ít nhiều có chút thay đổi.
Tống Đình lại hít một hơi, Diêm Chấn bên cạnh cũng có chút kinh ngạc.
"Ngoan ngoãn, đây là người phụ nữ đầu tiên dám túm cổ Diệp tổng."
"Cô ấy cũng không phải là phụ nữ bình thường."
Tống Đình nuốt nước miếng một cái, làm như không nhìn thấy
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan căng thẳng, thấp giọng nói: "Không xảy ra chuyện gì, chỉ là có khả năng ra nước ngoài du lịch, anh về xem."
"Tôi cũng phải đi về!"
Thái độ của Thẩm Hạ Lan vô cùng kiên trì.
Mặc dù không biết Thẩm Hạ Lan nghe chuyện cha mẹ Thẩm từ chỗ nào, nhưng mà Diệp Ân Tuấn vẫn thấp giọng nói: "Em không thể về được, bà cụ Hoắc đã chính thức đâm đơn kiện em, bây giờ em về không khác gì đưa mặt mình đến trước bọn họ. Ở đây còn một số việc anh chưa giải quyết xong, em cứ ở đây đợi mấy ngày, em yên tâm, chuyện cha mẹ em anh sẽ giúp em xử lý tốt."
"Tôi lo lắng! Diệp Ân Tuấn, đó là cha mẹ tôi, năm đó vì muốn gả cho anh, bọn họ đã chặt đứt liên lạc vói tôi, năm năm nay phải chịu nỗi đau để tang con gái, nếu như bây giờ bọn họ gặp nguy hiểm, tôi làm sao có thể làm như không nghe thấy gì được, làm như không thấy được?"
Đáy mắt Thẩm Hạ Lan có nước mắt trong suốt lóe ra.
Cô vẫn nợ cha mẹ mình, là những người mấy năm gần đây cô không dám nhắc đến nhưng vẫn luôn lo lắng.
Nếu như chỉ là xuất ngoại đơn giản, Diệp Ân Tuấn không thể về gấp gáp như vậy. Nhớ đến lúc Tống Đình vội vã như vậy, Thẩm Hạ Lan cũng không thể bình tĩnh được.
Diệp Ân Tuấn khẽ nhíu mày.
Lý trí nói anh biết phải từ chối Thẩm Hạ Lan trở về mới là ság suốt, nhưng khi nhìn thấy hơi nước ở đáy mắt Thẩm Hạ Lan, anh mềm lòng.
"Được, anh đưa em về, nhưng mà dù xảy ra chuyện gì, em cũng phải ở bên cạnh anh, cái gì cũng không được làm, giao hết mọi thứ cho anh biết không? Em bây giờ không phải là Thẩm Hạ Lan của năm năm trước, em là Lisa, đối với cha mẹ mà nói, em là một người xa lạ."
Mặc dù không muốn nhắc nhở Thẩm Hạ Lan như vậy, nhưng Diệp Ân Tuấn không mở miệng không được.
Tình hình bây giờ không rõ, nhà họ Hoắc đối phó với Thẩm Hạ Lan, lại có người khác muốn dẫn cha mẹ Thẩm ra ngoài, anh tạm thời vẫn không thể công khai thân phận thật của Thẩm Hạ Lan..
Mặc dù Thẩm Hạ Lan khó chịu, nhưng vẫn xem như có lý trí, biết Diệp Ân Tuấn làm vậy có lẽ có nguyên nhân, chỉ gật nhẹ đầu..
Với cô mà nói, chỉ cần cho cô trở về, để cô tận mắt nhìn thấy cha mẹ của mình, cô đã thấy đủ rồi.
Diệp Ân Tuấn thở dài một hơi, cầm tay cô, thấp giọng nói: "Đi thôi, từ giờ trở đi, em là thư ký bên người anh."
Thẩm Hạ Lan vừa muốn kháng nghị, đã nghe Diệp Ân Tuấn nói: "Không đồng ý thì ở lại đây."
"Anh chỉ biết uy hiếp tôi!"
Mặc dù Thẩm Hạ Lan rất tức giận, nhưng cũng chỉ đành thỏa hiệp. .
Diệp Ân Tuấn đối với sự nghe lời thuận theo của cô như vậy, ít nhiều có chút hoài niệm.
Hai người tay nắm tay lên máy bay, mặc dù Thẩm Hạ Lan vẫn muốn tránh Diệp Ân Tuấn, nhưng vẫn luôn hông thể thành công. Mà thái độ của Tống Đình đối với Thẩm Hạ Lan vô cùng cung kính, điều này làm Thẩm Hạ Lan nhiều ít có chút nghi hoặc.
"Anh ta làm sao vậy?"
Thẩm Hạ Lan vẫn nhớ Tống Đình lúc trước ở nhà họ Diệp không vừa mắt cô đến mức nào.
Diệp Ân Tuấn lại không muốn nóiTống Đình thay đổi, chỉ là nhàn nhạt nói: "Ngực của anh có chút đau, em giúp anh xem xem có phải là vết thương nứt ra rồi không? Trên máy bay có hòm thuốc."
Thẩm Hạ Lan thật ra là muốn từ chối, nhưng mà dáng vẻ Diệp Ân Tuấn tái nhợt không chút máu, cô sợ anh thật sự nửa đường nghẻo rồi, cô sẽ không còn cách nào đi gặp cha mẹ mình nữa.
"Rõ ràng biết mình bị thương, sao còn không mang bác sĩ theo?"
"Không cần, có em là đủ."
Diệp Ân Tuấn bây giờ mấy lời sến súa nói ra càng lúc càng thuận miệng.
Trưa kia không cảm thấy nói mấy lời dỗ ngon dỗ ngọt này với phụ nữ này được gì, cũng không cảm thấy mình có kỹ năng này. Nhưng sau khi Thẩm Hạ Lan trở về, anh cảm thấy khả năng này của mình được khai phá rồi, hơn nữa cũng không thể kéo lại.
Thẩm Hạ Lan lại không đáp lại anh, trực tiếp thô bạo vạch áo sơ mi của anh.
"Em dịu dàng một chút, anh chỉ có một bộ áo trong như vậy, em làm hỏng áo trong của anh, chẳng lẽ muốn anh quần áo không chỉnh tề đến gặp bố mẹ vợ?"
Diệp Ân Tuấn hiếm khi có tâm trạng nói đùa.
Cảm giác này rất kỳ lạ, cùng với Thẩm Hạ Lan, dù là chỉ đợi như vậy, anh cũng cảm thấy tâm trạng vô cùng yên bình.
Tống Đình không biết một người đàn ông lạnh nhạt như Diệp Ân Tuấn có thể nói ra những lời như vậy, nhất thời có chút không chịu được, chỉ có thể chạy ra đằng sau, miễn cho bị nhét một miệng cẩu lương.
Anh ta còn chưa có bạn gái đâu!
Thiếu cái bóng đèn Tống Đình này, Diệp An Tuấn càng không ngại ngùng gì.
Thẩm Hạ Lan cũng không quan tâm áo sơ mi của anh thế nào, mà là nghĩ nếu như anh thật sự quần áo không chỉnh tề xuất hiện trước mặt cha mẹ, mà cô không thể nói cô bây giờ là Thẩm Hạ Lan, lúc đó chỉ sợ là cha mẹ sẽ ngộ nhận cô là người phụ nữ không đứng đắn, nói không chừng sẽ cho rằng cô câu dẫu Diệp Ân Tuấn.
Nghĩ tới đây, Thẩm Hạ Lan mặc dù không vui, cũng bắt đầu nhẹ tay nhẹ chân tháo băng gạc cho Diệp Ân Tuấn.
Miệng vết thương của anh nhiều ít vẫn rịn ra một chút máu tươi, thấm vào băng vải, có vẻ có chút đỏ sậm, rõ ràng là thời gian rất dài rồi.
Đối với hành động không thương tiếc mình như vậy của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan nhiều ít có chút tức giận, nhưng mà vừa nghĩ đến bây giờ hai người không còn quan hệ gì cả, tức giận thì có làm sao?
Cô nỗ lực làm mình giữ tâm trạng bình tĩnh, hoàn toàn bỏ qua lồng ngực to lớn của Diệp Ân Tuấn, cùng với nhiệt độ cực nóng trên mặt, nhưng mà Diệp Ân Tuấn lại có chút tà mị nói: "Còn nhớ không? Em đã từng nói thích nhất cơ thể này của anh, em còn nói sau khi anh cởi quần áo ra không giống thương nhân chút nào."
Lời này là sau khi kết hôn không lâu Thẩm Hạ Lan một lần say rượu nói ra, không ngờ Diệp Ân Tuấn còn nhớ rõ đến bây giờ, làm cho Thẩm Hạ Lan có chút bất ngờ, nhưng mà cũng chỉ bất ngờ mà thôi.
"Diệp tổng, tôi không cho rằng đây là cơ hội tốt để tán tỉnh."
Thẩm Hạ Lan lạnh lùng nói, con mắt không chớp nhìn vết thương của anh.
Diệp Ân Tuấn lại không thèm để ý nói: "Vậy em nói lúc nào mới là cơ hội tốt?"
"Kiếp sau đi, không, kiếp sau cũng không phải cơ hội tốt, nếu quả thật có kiếp sau, tôi nhất định không để mình gặp được anh."
Thẩm Hạ Lan không chút lưu tình nói lời vô tình.
Diệp Ân Tuấn nhịn lại đau đớn trong ngực: "Vậy thì đời này di, đời này dù nợ em, hay là nợ ai, chúng ta cũng làm rõ. Thẩm Hạ Lan, đời này của em nhất định sẽ dây dưa với anh không dứt. Lúc này, anh tuyệt đối sẽ không buông tay em nữa."
Thẩm Hạ Lan từ chối cho ý kiến, vừa muốn phản bác hai câu, máy bay lại đột nhiên cất cánh lên, xóc này kịch liệt này làm cho Thẩm Hạ Lan không kịp chuẩn bị, cả người không khỏi chông chênh ngã xuống, nhào vào trong ngực Diệp Ân Tuấn
CHƯƠNG 96: QUẢ THẬT LÀM CHO NGƯỜI TA CÓ CHÚT THẸN THÙNG
"A!"
Thẩm Hạ Lan kêu lên một tiếng, cơ thể bị Diệp Ân Tuấn ôm lấy.
Sau khi hai thân thể đụng chạm vào nhau, một cảm giác lâu năm lần nữa tập kích, thế mà làm bọn họ ngây người.
Miệng vết thương của Diệp Ân Tuấn kỳ thật đau không chịu nổi, nhưng mà vào lúc này, anh lại cảm thấy đau cũng không sao cả.
Máy bay vẫn đang xóc nảy, Tống Đình đằng trước nói.
"Tổng giám đóc Diệp, gặp phải khí lưu rồi, máy bay có chút xóc, hai người..."
Lời của anh ta còn chưa nói hết, quay lại nhìn thấy Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan vẫn đang ôm nhau, vội vàng ngậm miệng, tiếp tục làm người câm, nhưng mà anh ta vẫn làm Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn nhanh chóng buông nhau ra.
Diệp Ân Tuấn đương nhiên là có chút không nỡ, huống chi làm hòa thượng năm năm, hôm nay ôm được bà xã của mình, nhưng hết lần này đến lần khác anh đều không làm được gì, cũng không dám làm cái gì.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy có chút xấu hổ, vội vàng ngồi xuống, hơn nữa còn buộc lại dây an toàn cho mình.
Nếu không đi lên xử lý miệng vết thương cho Diệp Ân Tuấn, cũng sẽ không quên chuyện dây an toàn này, hôm nay xảy ra chuyện lúng túng này, đúng là làm cho người ta có chút thẹn thùng.
Hai người nhất thời không còn gì để nói.
Không khí có chút xấu hổ, Tống Đình đương nhiên cũng không nói gì vào lúc này.
Máy bay bay hơn một tiếng đã đến Hải Thành.
Lúc đáp xuống Hải Thành, nhìn ra được Thẩm Hạ Lan có chút gấp gáp và kích động.
Diệp Ân Tuấn mặc áo khoác, che dấu hoàn toàn chuyện mình bị thương đi, Nhưng năm này nhà họ Diệp ở Hải Thành mặc dù nói một không hai, nhưng cũng làm một số người ghen ghét, cũng không ít kẻ thù, nếu như lúc này tuồn ra chuyện thân thể Diệp Ân Tuấn không tốt, có thể sẽ có rất nhiều người nhân cơ hội này lấy mạng anh.
Dù sao Diệp Ân Tuấn chết, nhà họ Diệp cũng hết rồi, những tập đoàn kia sẽ bị gia tộc của anh phân chia hết.
Sự thật luôn tàn khốc như vậy.
Diệp Ân Tuấn mặc xong áo khoác, Thẩm Hạ Lan đã không đợi máy bay hạ cánh kịp.
Không khí bên ngoài có chút âm trầm, vô duyên cớ làm nguòi ta cảm thấy không quá thoải mái và bị đè nén.
Sau khi máy bay hạ cánh, Diệp Ân Tuấn nắm chặt tay Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: "Đừng căng thẳng, mọi chuyện có anh."
Thẩm Hạ Lan muốn rút tay mình về, nhưng mà Diệp Ân Tuấn nắm chặt, cô cũng không thể thoát ra.
Tống Đình đã chuẩn bị xe xong nhìn bọn họ.
Sau khi máy bay hạ cánh, Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan đi cào xe, nhanh chóng lái về phía nhà họ Thẩm.
Con đường này, Thẩm Hạ Lan đã tám năm không đi lại.
Vừa dến nhà họ Diệp, Thẩm Hạ Lan cố gắng trở về cùng với cha mẹ mình hòa hoãn quan hệ, lại bị cha đánh đuỏi ra, mẹ làm như không thấy, càng vì cô trở về mà mẹ bệnh nặng một trận, thiếu chút nữa buông tay rời đi. Sau một lần đó, Thẩm Hạ Lan cũng không dám về nữa.
Mỗi lần cô đều thừa dịp mẹ ra ngoài mua thức ăn hoặc là tản bộ quanh mà lén lút đến thăm bà, thậm chỉ còn lén lút mua ít đồ, để người hầu trong nhà dùng các loại danh nghĩa mang đến cho cha mẹ, nhưng mà chuyện này sau đó bị cha mẹ phát hiện, đều vứt những thứ cô mua ra, hơn nữa còn tuyên bố không có đứa con gái này.
Thẩm Hạ Lan lén rơi lệ vô số lần, mặc dù không có cách nào. Sự cố chấp của cha mẹ cô không thể nào thay đổi được, mà năm đó cô cũng không dám đi làm phiền Diệp Ân Tuấn, để anh hỗ trợ hòa hoãn tầng quan hệ này.
Sau đó cô biết mình mang thai, vui vẻ muốn đi về nói với mẹ, hy vọng có thể mượn đứa bé trong bụng làm mẹ tiếp nhận mình, không ngờ còn chưa kịp nói ra, cô đã táng thân trong biển lửa, một lần đã là năm năm.
Thời gian trôi qua, tám năm qua đi, cô không biết trêu đầu cha mẹ có thêm bao nhiêu tóc bạn, cũng không biết thân thể cha mẹ có vấn đề gì không.
Tất cả tâm trạng của Thẩm Hạ Lan đều ở trên người cha mẹ, nhìn con đường quen thuộc này, khóe mắt không khỏi có chút ướt át.
Diệp Ân Tuấn nhìn dáng vẻ đau khổ của cô, duỗi tay ôm lấy vai cô.
Thẩm Hạ Lan giãy ra, nhưng giãy không thoát, lúc đang muốn nổi giận chợt nghe Diệp Ân Tuấn nói: "Thực xin lỗi, năm đó làm em phải uất ức lớn. Sau ba năm kết hôn, anh chỉ bận công tác, căn bản không nghĩ đến khát vọng của em với cha mẹ, cũng không kịp thời cùng với em quay về xin cha mẹ tha thứ, là thất trách của anh."
Vốn Thẩm Hạ Lan không muốn nghe Diệp Ân Tuấn nói những điều này, cũng hiểu, những uất ức đó là cô tự nhận lấy, ai bảo năm đó cô yêu người đàn ông này?
Vì người đàn ông này cô thật sự bỏ ra mọi thứ.
Nhưg mà cách nhiều năm như vậy, lúc cô nghe được Diệp Ân Tuấn nói ra những lời này, Thẩm Hạ Lan đau xót, nướt mắt nhịn không được chảy xuống.
"Ngoan, đừng khóc. Đều là lỗi của anh, nếu em cảm thấy uất ức, đánh anh mắng anh là được, nhưng mà đừng khóc, nước mắt của em quả thật như dao đâm vào lòng anh."
Diệp Ân Tuấn thấp giọng dỗ Thẩm Hạ Lan.
Tống Đình cảm thấy hai mắt mình sắp mù rồi.
Anh ta đi theo Diệp Ân Tuấn nhiều năm như vậy, lúc nào thấy Diệp Ân Tuấn ôn nhu với một người phụ nữ như vậy? Hơn nữa những lời này đúng là Diệp Ân Tuấn nói sao?
Tống Đình không thể tin được.
Thẩm Hạ Lan lại giống như vô cùng uất ức, nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy, cũng không già mồm cãi láo, cũng không có ý định kiềm hãm mình lại, mở miệng, trực tiếp cắn lấy bả vai Diệp Ân Tuấn.
"Phập - "
Một ngụm này của Thẩm Hạ Lan cũng không nhẹ, mặc đù Diệp Ân Tuấn đã chuẩn bị tâm ký, vẫn không nhịn được kêu lên một tiếng, cơ thể theo bản năng căng thẳng, nhưng mà anh rất nhanh phát hiện, hàm răng Thẩm Hạ Lan vẫn không buông ra, mình da dày thịt thô, nhưng nếu ảnh hưởng đến hàm răng Thẩm Hạ Lan thì sao.
Nghĩ tới đây, Diệp Ân Tuấn lập tức thả lỏng người tùy ý Thẩm Hạ Lan cắn.
Uất ức mấy năm nay của Thẩm Hạ Lan giống như mượn cái này biểu lộ ra, hạ miệng không chút nể tình, lúc sau trong miệng nhộn nhạo mùi máu tươi, mang theo vị mặn mặn của nước mắt cô, một tư vị đắng cay không nói thành lời.
Diệp Ân Tuấn trước kia sẽ không cưng chiều cô như vậy.
Mặc dù Thẩm Hạ Lan không muốn thừa nhận, nhưng mà cô không thể không thừa nhận, lần này trở về, Diệp Ân Tuấn thay đổi, làm cho cô nhận không ra, làm cô có chút không thể khống chế được lòng mình rồi.
Cô có chút ảo não buông Diệp Ân Tuấn ra, sau đó đẩy anh ra.
Diệp Ân Tuấn muốn lau nước mắt cho cô, lại bị Thẩm Hạ Lan lần nữa đẩy ra.
"Đừng đụng tôi!"
Những lời này rõ ràng mang theo chút bài xích, rõ ràng vẫn chưa phát tiếc hết cơn giận, cũng không biết cô tức giận cái gì.
Diệp Ân Tuấn than nhẹ một tiếng, nhưng vẫn cưỡng chế kéo cô vào lòng, không nói gì lau nước mắt cho cô, thấp giọng nói: "Em khóc như vậy gặp cha mẹ em, mặc dù bây giờ có thể bọn họ không nhận ra em, nhưng em thật sự muốn dùng trạng thái như vậy đi gặp bọn họ?"
Những lời này đúng là làm Thẩm Hạ Lan yên tĩnh lại.
Cô nghĩ vô số lần tình cảnh gặp lại cha mẹ mình, lại không biết mình có nên nói với bọn họ mình là con gái của bọn họ, hôm nay nhìn thấy nhà trước mặt, cô lại có chút gần cố hương lại e sợ rồi.
"Mấy năm nay bọn họ sống có khỏe không?"
Thẩm Hạ Lan không có ý định hỏi Diệp Ân Tuấn, nhưng lại hỏi theo bản năng
Diệp Ân Tuấn ôn nhu nói: "Không tốt không xấu. Năm năm trước em đột nhiên gặp chuyện không may, hai người già bọn họ suýt chút nữa đi theo, nhưng mà sau đó thì rất ổn. Nhưng mà ngược lại đối với chuyện trước kia thích nghi rất nhiều, Nếu như bây giờ em nói với bọn họ biết em còn sống, có thể bọn họ sẽ cao hứng tiếp nhận em cũng nói không chừng."
Thẩm Hạ Lan cũng không dám lạc quan như vậy.
Cha mẹ là người như thế nào cô rõ nhất, kết quả hôm nay như vậy, đặc biệt cô còn từ nước Mỹ về, cũng không cho cha mẹ biết luôn, rõ ràng bây giờ còn muốn làm chuyện khác, nói cách khác rất khó cam đoan cha mẹ có thể giận cô thêm lần nữa không..
Dù sao trong mắt cha mẹ, mạng của anh cũng quý giá.
Thẩm Hạ Lan không nói gì, tâm trạng có vẻ nặng nề.
Diệp Ân Tuấn cảm thấy lần này Thẩm Hạ Lan quay về, ẩn dấu rất nhiều tâm sự, làm gì cô cũng không nói, mà mình cũng không tra ra được cái gì.
Anh chỉ có thể thở dài một tiếng, muốn nói gì đó, cuối cùng lại không mở miệng.
Lúc xe chạy đến cửa chính nhà họ Thẩm, khóe mắt Thẩm Hạ Lan lại lần nữa ẩm ướt.
Đây là nơi cô lớn lên từ nhỏ, là nơi cô sinh sống hơi hai mươi năm, dã từng là hòn ngọc quý trên tay cha mẹ, hôm nay lại biến thành thế này.
Đều nói cơ thể tóc móng đều của cha mẹ cho, hôm nay cô hoàn toàn thay đổi dáng vẻ đứng trước mặt cha mẹ, cô thật sự có dũng khí này sao?
Thẩm Hạ Lan đột nhiên khiếp đảm.
Cô nắm chặt tay vịn xe, trở nên trắng bệch, thậm chí cơ thể hơi có chút run rẩy, tròng mắt lập tức nhìn chằm chằm vào cửa chỉnh, nhưng mà hai chân như đeo chì, không nhúc nhích được chút nào.
Diệp Ân Tuấn đương nhiểu hiểu được nỗi sợ khi về nơi cũ của cô.
Anh nắm chặt tay Thẩm Hạ Lan.
Nhiệt độ cơ thể ấm áp làm Thẩm Hạ Lan hoàn hồn.
Trong mắt cô có chút mê mang, có sự e sợ, có kích động, cũng có phức tạp không nói thành lời.
Trái tim Diệp Ân Tuấn bị bóp chặt.
Anh ôm Thẩm Hạ Lan vào trong ngực, thấp giọng nói: "Nhớ kỹ, bây giờ em là thư ký của anh Lisa, em chỉ là bạn tốt của Thẩm Hạ Lan, em là lấy thân phận bạn tốt đến thăm hai người họ. Chỉ có em tự nói mình như vậy, em mới không căng thẳng. Mặc dù anh không biết em vì sao bây giờ không muốn nhận bọn họ, nhưng mà em đã quyết định như vậy, anh sẽ giúp em."
Thẩm Hạ Lan tâm lý lại phức tạp hơn.
Diệp Ân Tuấn không phải người ngốc mà thông minh làm cho người ta sợ hãi. Anh liếc thấy mình không muốn thừa nhận thân phận, cũng không truy cứu, cũng không hỏi thăm, mà lại cho cô sự ấm áp và ủng hộ.
Thẩm Hạ Lan không biết nên đáp lại thế nào, cứng ngắc theo Diệp Ân Tuấn xuống xe, bước chân có chút không quá tự tại đi về phía nhà họ Thẩm.
Lái xe nhà họ Thẩm vẫn là chú Chu trước đây, bây giờ tuổi cũng không còn trẻ, nhưng mà ba Thẩm vẫn không đổi ông đi, có thể thấy được ông là người hoài niệm đến thế nào.
Thẩm Hạ Lan nhìn chú Chu đang chuyển hành lý của cha mẹ, nhưng mà cơ thể vẫn không được như xưa, ít nhiều có chút chậm chạp.
Nhìn tấm lưng gù của ông, hốc mắt Thẩm Hạ Lan đỏ lên.
Cô muốn bước lên gọi một tiếng chú Chu, nhưng mà trong cổ họng như bị vật gì đó ngắc lại, một âm cũng không phát ra được.
Diệp Ân Tuấn nắm chặt tay cô, sức lực có chút lớn, cũng làm Thẩm Hạ Lan tìm lại chút lý trí của mình.
Bây giờ cô không thể nhận được!
Cô không thể nói gì được!
Như vậy cô có vẻ vô cùng đè nén, cô chỉ có thể đi theo Diệp Ân Tuấn từng bước vào nhà họ Thẩm, mà lúc đối mặt với cặp vợ chồng Thẩm Hạ Lan lập tức đỏ cả mắt.
Bình luận facebook