Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 949-950
CHƯƠNG 949 SAO CẬU PHẢI KHỔ CHỨ
Mắt của Thẩm Hạ Lan có hơi bốc hỏa.
Cô thế nào cũng không ngờ sẽ nhìn thấy một màn như này. Nhiều người như vậy vây lại đắm đá Lam Tử Thất.
Một người nhỏ bé như Lam Tử Thất cuộn người nằm trên đất, để mặc người khác bắt nạt.
Thẩm Hạ Lan đau lòng muốn chết, nhưng cũng tức giận muốn mạng.
Lam Tử Thất khẽ kéo cánh tay của Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Không liên quan tới đạo diễn, đây là cảnh quay, vai tớ diễn chính là một vai như này.”
“Vậy sao? Theo tớ biết, cậu là diễn viên quần chúng nhỉ? Tớ cũng không biết diễn viên quần chúng từ khi nào còn phải quay rất nhiều lần mới được?”
Thẩm Hạ Lan ở trong xe đã nhìn thấy rồi, một cảnh quay này Lam Tử Thất đã quay máy lần, điển hình chính là có người nhân lúc quay cố ý chỉnh Lam Tử Thắt.
Đạo diễn nhìn Thẩm Hạ Lan, tự nhiên biết cô, có điều cũng không cung kính quá, nhàn nhạt nói: “Diễn viên quần chúng diễn không tốt, tự nhiên phải quay rất nhiều lần. Bà Diệp cô là một người ngoài ngành thì đừng khua tay múa chân, nếu như không nỡ để cô ta ra ngoài chịu khổ, vậy thì đừng làm nữa, dù sao chúng tôi cũng không thiếu diễn viên quần chúng.”
Lồng ngực Thẩm Hạ Lan phập phồng vì tức giận, cô nắm tay của Lâm Tử Thất nói: “Đi! Chúng ta không làm nữa.”
Nhưng Lam Tử Thất không có nhắc chân.
“Hạ Lan, buông tớ ra!”
Ánh mắt của Lam Tử Thất có hơi cố chấp.
Thẩm Hạ Lan kinh ngạc nhìn vết xanh tím trên tay và trên mặt Lam Tử Thất, nhất thời không biết nên nói cái gì.
“Cậu việc gì phải khổ như vậy?”
“Tớ là diễn viên quần chúng, nhưng nếu như tớ thật sự muốn phát triển theo hướng diễn viên, có chút khổ tớ bắt buộc phải chịu. Nếu như tớ ngay cả những cái này cũng không chịu được, người nhà của tớ phải làm sao? Tương lai của tớ phải như nào? Cậu có thể giúp tớ một lần, có thể giúp tớ cả đời sao? Cho dù cậu có thể giúp tớ cả đời, nhưng tớ không muốn sống như vậy, tớ muốn dựa vào chính mình, gánh vác gánh nặng của nhà chúng tớ. Cho nên cậu đừng quản tớ. Cậu vẫn là đi đi, ở đây chỉ khiến tớ khó chịu.”
Lam Tử Thất đã từng hoạt bát vui tươi như nào, bây giờ vậy mà vì tiền mà ẩn nhẫn như vậy.
Trái tim của Thẩm Hạ Lan rất đau đớn, nhưng cũng không nói gì nữa.
“Tớ đợi cậu xong việc.”
Thẩm Hạ Lan cũng là một người ương ngạnh.
Lam Tử Thất không có cố thuyết phục cô nữa, thật ra cũng là bản thân không có thời gian, dù sao chỉ là một diễn viên đóng thế, đạo diễn nói đúng, anh ta có thể thay mình ngay lập tức, cho dù bản thân vì cảnh quay mà bị đánh hơn một tiếng cũng không ngó ngàng.
Cô hít sâu một hơi, quay đầu nói với đạo diễn: “Xin lỗi đạo diễn, có thể bắt đầu rồi.”
Đạo diễn hơi sững người.
Vốn tưởng cô gái này sẽ không chịu nổi mà bỏ đi, hoặc xin tha với anh ta, không ngờ cô vậy mà chống đỡ tiếp.
Mà Thẩm Hạ Lan ngồi ở một bên xem, điều này khiến đạo diễn cũng kiêng ky, cho dù muốn giở trò làm khó Lam Tử Thất cũng không dám ngang nhiên như vậy nữa, dù sao độ chiều vợ của Diệp Ân Tuấn là quá nổi tiếng.
“Bắt đầu đi, lần này chú tâm chút, tranh thủ một lần xong luôn.”
Đạo diễn đã mở miệng, những người khác tự nhiên cũng hiểu.
Lam Tử Thắt vẫn ở vị trí vừa rồi, dốc lòng dốc sức diễn cảnh vừa rồi, Thẩm Hạ Lan ở một bên nhìn, không có nói bất kỳ lời nào.
Mãi tới khi mặt trời dần lặn, Lam Tử Thất mới xong việc.
Đạo diễn sau khi trả tiền cho cô và chào hỏi một tiếng với Thẩm Hạ Lan thì rời đi.
Lam Tử Thất cả người đều đau, sau khi tất cả mọi người đi hết, cô đặt mông ngồi bên cạnh Thẩm Hạ Lan, cắn môi nói: “Kêu tài xế của cậu mua giúp tớ một lọ cồn, tớ thật sự không đi được nữa.”
*Tớ còn tưởng cậu là người sắt, không biết đau đớn, không biết mệt mỏi.”
Thẩm Hạ Lan có chút oán trách mở miệng.
Phi vội vàng lấy ra cồn mà Thẩm Hạ Lan đã mua từ lâu tới.
“Vén tay áo lên, tớ bôi thuốc cho cậu.”
Giọng điệu của Thẩm Hạ Lan không phải quá tốt, nhưng động tác rất nhẹ.
Lam Tử Thất nhìn Thẩm Hạ Lan, cười rồi nói: “Cậu chỉ mạnh miệng.”
“Cậu đó.”
CHƯƠNG 950 BÌNH AN TRỞ VỀ
Thẩm Hạ Lan có hơi bắt lực lườm Lâm Tử Thất một cái rồi nói: “Đừng tưởng tớ nhìn không ra, gì mà diễn viên quần chúng diễn không đạt? Căn bản chính là tên đạo diễn kia cố ý hành hạ cậu. Anh ta có phải là kêu cậu dùng quy tắc ngầm không? Cậu không đồng ý, anh ta tức tối trong lòng. Bây giờ không nhân thời cơ này chỉnh cậu sao mà được chứ? Tên đạo diễn này tớ nhớ rồi, đợt về sau tớ xử lý anh ta như nào.”
Lam Tử Thất sao không biết chuyện trong này chứ?
Có điều cô bây giờ cần tiền, có thể làm sao được?
Cô thở dài một hơi rồi nói: “Thật ra tớ cậu đều biết sự việc chính là như kia, nhưng ai kêu tớ bây giờ cần tiền chứ.”
“Cứ phải đi con đường này hay sao?”
Thẩm Hạ Lan nhìn Lam Tử Thất, vô thức hỏi.
Lam Tử Thắt khựng lại, sau đó gật đầu nói: “Phải, ngoài con đường này tớ còn có thể đi đường nào?
Điều kiện của nhà chúng tớ cậu cũng nhìn thấy rồi, một vực sâu như vậy, bao nhiêu tiền mới có thể lắp đầy? Tớ đã nghe ngóng, nếu tớ có thể debut, thu nhập một năm tuy không thể nói có thể để bọn họ sống tốt hơn, nhưng ít nhất tiền chỉ tiêu vẫn có. Cho nên con đường này tớ phải đi.”
Thẩm Hạ Lan cần thận bôi thuốc cho cô, thở dài một tiếng nói: “Nếu cậu đã quyết định rồi thì tớ ủng hộ cậu.
“Cảm ơn cậu.”
Lam Tử Thắt vẫn không biết chuyện Thẩm Hạ Lan vì cô mà mở công ty điện ảnh và truyền hình, Thẩm Hạ Lan cũng không nói, chỉ thay đổi chủ đề: “Gọi điện cho Lam Dũng đi, em áy rất lo lắng cho cậu.”
“(Ö) được.”
Lam Tử Thất lúc này rút điện thoại ra.
Bởi vì yều cầu công việc, điện thoại của cô không thể không đề ở chế độ im lặng, nhìn tháy Thẩm Hạ Lan từng gọi điện cho mình, cô khẽ mỉm cười, trực tiếp bỏ qua, sau đó gọi cho Lam Dũng.
“Chị vừa tan làm, thời gian làm việc không thể mang điện thoại, em tìm chị có chuyện gì?”
Lam Tử Thất có hơi mệt mỏi, nhưng khi gọi điện cho Lam Dũng thì giọng điệu lại rất nhẹ nhàng và dễ nghe.
Thẩm Hạ Lan nhìn cô, bỗng nhiên đã hiểu.
Lam Tử Thất là trưng một mặt tích cực nhất của mình với người nhà.
Người nhà chính là động lực để cô kiên trì bước tiếp.
Cô không có lên tiếng, mà tiếp tục bôi thuốc cho Lam Tử Thất.
Lam Dũng nghe thấy giọng của Lam Tử Thất thì thở phào nhẹ nhõm.
“Chị, điện thoại của chị gọi mãi mà không được, em và chị Hạ Lan đều rất lo lắng, đúng rồi, chị Hạ Lan qua đó rồi sao?”
“Ở bên cạnh chị.”
Lam Tử Thất khẽ mỉm cười nói: “Em tìm chị có chuyện gì?”
“Chị Hạ Lan nói đã liên lạc được với Nhất Đao Quốc Tế Tiêu Niệm Vi rồi, kêu em tới thành phố B một chuyển. Chị, em đi không?”
“Đi, tại sao không đi?
Lam Tử Thắt lúc này lấy lại tinh thần.
“Lam Dũng, em nghe rõ cho chị, mặc kệ tốn bao nhiêu, em đều phải chữa khỏi chân của em cho chị. Cho dù chỉ có một tia hy vọng cũng không được từ bỏ. Chỉ là tới thành phố B, chị khả năng không đi cùng em được.”
Lời này của Lam Tử Thất nói với sự bất lực.
Cô phải làm việc, phải kiếm tiền, phải đóng viện phí cho ba và Tống Đình, giấy giục đóng tiền xuất hiện hằng ngày, cô không đi được.
Lam Dũng tự nhiên biết tình trạng của Lam Tử Thắt, anh ta thấp giọng nói: “Em và chị Hạ Lan đi là được.
Chị, chị tạm thời chịu khổ một chút, đợi em chữa khỏi chân, đồi lại em tới bảo vệ chị và người nhà.”
“Được”
Mũi của Lam Tử Thất có hơi cay cay, mắt hơi đỏ hoe.
“Chị đợi em bình an trở về.”
Lam Tử Thắt sau khi cúp máy, trực tiếp quay người ôm lầy Thẩm Hạ Lan, nước mắt nóng hỗi cuối cùng cũng rơi xuống.
“Cảm ơn cậu, Hạ Lan, cảm ơn cậu.”
Cô vốn không phải là một cô gái yếu đuối, nhưng những chuyện này cộng lại, cô thật sự đã nhịn rất lâu rồi.
Hiện nay giống như tìm được một nơi phát tiết, nước mắt lăn dài trên gò má.
Mắt của Thẩm Hạ Lan có hơi bốc hỏa.
Cô thế nào cũng không ngờ sẽ nhìn thấy một màn như này. Nhiều người như vậy vây lại đắm đá Lam Tử Thất.
Một người nhỏ bé như Lam Tử Thất cuộn người nằm trên đất, để mặc người khác bắt nạt.
Thẩm Hạ Lan đau lòng muốn chết, nhưng cũng tức giận muốn mạng.
Lam Tử Thất khẽ kéo cánh tay của Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Không liên quan tới đạo diễn, đây là cảnh quay, vai tớ diễn chính là một vai như này.”
“Vậy sao? Theo tớ biết, cậu là diễn viên quần chúng nhỉ? Tớ cũng không biết diễn viên quần chúng từ khi nào còn phải quay rất nhiều lần mới được?”
Thẩm Hạ Lan ở trong xe đã nhìn thấy rồi, một cảnh quay này Lam Tử Thất đã quay máy lần, điển hình chính là có người nhân lúc quay cố ý chỉnh Lam Tử Thắt.
Đạo diễn nhìn Thẩm Hạ Lan, tự nhiên biết cô, có điều cũng không cung kính quá, nhàn nhạt nói: “Diễn viên quần chúng diễn không tốt, tự nhiên phải quay rất nhiều lần. Bà Diệp cô là một người ngoài ngành thì đừng khua tay múa chân, nếu như không nỡ để cô ta ra ngoài chịu khổ, vậy thì đừng làm nữa, dù sao chúng tôi cũng không thiếu diễn viên quần chúng.”
Lồng ngực Thẩm Hạ Lan phập phồng vì tức giận, cô nắm tay của Lâm Tử Thất nói: “Đi! Chúng ta không làm nữa.”
Nhưng Lam Tử Thất không có nhắc chân.
“Hạ Lan, buông tớ ra!”
Ánh mắt của Lam Tử Thất có hơi cố chấp.
Thẩm Hạ Lan kinh ngạc nhìn vết xanh tím trên tay và trên mặt Lam Tử Thất, nhất thời không biết nên nói cái gì.
“Cậu việc gì phải khổ như vậy?”
“Tớ là diễn viên quần chúng, nhưng nếu như tớ thật sự muốn phát triển theo hướng diễn viên, có chút khổ tớ bắt buộc phải chịu. Nếu như tớ ngay cả những cái này cũng không chịu được, người nhà của tớ phải làm sao? Tương lai của tớ phải như nào? Cậu có thể giúp tớ một lần, có thể giúp tớ cả đời sao? Cho dù cậu có thể giúp tớ cả đời, nhưng tớ không muốn sống như vậy, tớ muốn dựa vào chính mình, gánh vác gánh nặng của nhà chúng tớ. Cho nên cậu đừng quản tớ. Cậu vẫn là đi đi, ở đây chỉ khiến tớ khó chịu.”
Lam Tử Thất đã từng hoạt bát vui tươi như nào, bây giờ vậy mà vì tiền mà ẩn nhẫn như vậy.
Trái tim của Thẩm Hạ Lan rất đau đớn, nhưng cũng không nói gì nữa.
“Tớ đợi cậu xong việc.”
Thẩm Hạ Lan cũng là một người ương ngạnh.
Lam Tử Thất không có cố thuyết phục cô nữa, thật ra cũng là bản thân không có thời gian, dù sao chỉ là một diễn viên đóng thế, đạo diễn nói đúng, anh ta có thể thay mình ngay lập tức, cho dù bản thân vì cảnh quay mà bị đánh hơn một tiếng cũng không ngó ngàng.
Cô hít sâu một hơi, quay đầu nói với đạo diễn: “Xin lỗi đạo diễn, có thể bắt đầu rồi.”
Đạo diễn hơi sững người.
Vốn tưởng cô gái này sẽ không chịu nổi mà bỏ đi, hoặc xin tha với anh ta, không ngờ cô vậy mà chống đỡ tiếp.
Mà Thẩm Hạ Lan ngồi ở một bên xem, điều này khiến đạo diễn cũng kiêng ky, cho dù muốn giở trò làm khó Lam Tử Thất cũng không dám ngang nhiên như vậy nữa, dù sao độ chiều vợ của Diệp Ân Tuấn là quá nổi tiếng.
“Bắt đầu đi, lần này chú tâm chút, tranh thủ một lần xong luôn.”
Đạo diễn đã mở miệng, những người khác tự nhiên cũng hiểu.
Lam Tử Thắt vẫn ở vị trí vừa rồi, dốc lòng dốc sức diễn cảnh vừa rồi, Thẩm Hạ Lan ở một bên nhìn, không có nói bất kỳ lời nào.
Mãi tới khi mặt trời dần lặn, Lam Tử Thất mới xong việc.
Đạo diễn sau khi trả tiền cho cô và chào hỏi một tiếng với Thẩm Hạ Lan thì rời đi.
Lam Tử Thất cả người đều đau, sau khi tất cả mọi người đi hết, cô đặt mông ngồi bên cạnh Thẩm Hạ Lan, cắn môi nói: “Kêu tài xế của cậu mua giúp tớ một lọ cồn, tớ thật sự không đi được nữa.”
*Tớ còn tưởng cậu là người sắt, không biết đau đớn, không biết mệt mỏi.”
Thẩm Hạ Lan có chút oán trách mở miệng.
Phi vội vàng lấy ra cồn mà Thẩm Hạ Lan đã mua từ lâu tới.
“Vén tay áo lên, tớ bôi thuốc cho cậu.”
Giọng điệu của Thẩm Hạ Lan không phải quá tốt, nhưng động tác rất nhẹ.
Lam Tử Thất nhìn Thẩm Hạ Lan, cười rồi nói: “Cậu chỉ mạnh miệng.”
“Cậu đó.”
CHƯƠNG 950 BÌNH AN TRỞ VỀ
Thẩm Hạ Lan có hơi bắt lực lườm Lâm Tử Thất một cái rồi nói: “Đừng tưởng tớ nhìn không ra, gì mà diễn viên quần chúng diễn không đạt? Căn bản chính là tên đạo diễn kia cố ý hành hạ cậu. Anh ta có phải là kêu cậu dùng quy tắc ngầm không? Cậu không đồng ý, anh ta tức tối trong lòng. Bây giờ không nhân thời cơ này chỉnh cậu sao mà được chứ? Tên đạo diễn này tớ nhớ rồi, đợt về sau tớ xử lý anh ta như nào.”
Lam Tử Thất sao không biết chuyện trong này chứ?
Có điều cô bây giờ cần tiền, có thể làm sao được?
Cô thở dài một hơi rồi nói: “Thật ra tớ cậu đều biết sự việc chính là như kia, nhưng ai kêu tớ bây giờ cần tiền chứ.”
“Cứ phải đi con đường này hay sao?”
Thẩm Hạ Lan nhìn Lam Tử Thất, vô thức hỏi.
Lam Tử Thắt khựng lại, sau đó gật đầu nói: “Phải, ngoài con đường này tớ còn có thể đi đường nào?
Điều kiện của nhà chúng tớ cậu cũng nhìn thấy rồi, một vực sâu như vậy, bao nhiêu tiền mới có thể lắp đầy? Tớ đã nghe ngóng, nếu tớ có thể debut, thu nhập một năm tuy không thể nói có thể để bọn họ sống tốt hơn, nhưng ít nhất tiền chỉ tiêu vẫn có. Cho nên con đường này tớ phải đi.”
Thẩm Hạ Lan cần thận bôi thuốc cho cô, thở dài một tiếng nói: “Nếu cậu đã quyết định rồi thì tớ ủng hộ cậu.
“Cảm ơn cậu.”
Lam Tử Thắt vẫn không biết chuyện Thẩm Hạ Lan vì cô mà mở công ty điện ảnh và truyền hình, Thẩm Hạ Lan cũng không nói, chỉ thay đổi chủ đề: “Gọi điện cho Lam Dũng đi, em áy rất lo lắng cho cậu.”
“(Ö) được.”
Lam Tử Thất lúc này rút điện thoại ra.
Bởi vì yều cầu công việc, điện thoại của cô không thể không đề ở chế độ im lặng, nhìn tháy Thẩm Hạ Lan từng gọi điện cho mình, cô khẽ mỉm cười, trực tiếp bỏ qua, sau đó gọi cho Lam Dũng.
“Chị vừa tan làm, thời gian làm việc không thể mang điện thoại, em tìm chị có chuyện gì?”
Lam Tử Thất có hơi mệt mỏi, nhưng khi gọi điện cho Lam Dũng thì giọng điệu lại rất nhẹ nhàng và dễ nghe.
Thẩm Hạ Lan nhìn cô, bỗng nhiên đã hiểu.
Lam Tử Thất là trưng một mặt tích cực nhất của mình với người nhà.
Người nhà chính là động lực để cô kiên trì bước tiếp.
Cô không có lên tiếng, mà tiếp tục bôi thuốc cho Lam Tử Thất.
Lam Dũng nghe thấy giọng của Lam Tử Thất thì thở phào nhẹ nhõm.
“Chị, điện thoại của chị gọi mãi mà không được, em và chị Hạ Lan đều rất lo lắng, đúng rồi, chị Hạ Lan qua đó rồi sao?”
“Ở bên cạnh chị.”
Lam Tử Thất khẽ mỉm cười nói: “Em tìm chị có chuyện gì?”
“Chị Hạ Lan nói đã liên lạc được với Nhất Đao Quốc Tế Tiêu Niệm Vi rồi, kêu em tới thành phố B một chuyển. Chị, em đi không?”
“Đi, tại sao không đi?
Lam Tử Thắt lúc này lấy lại tinh thần.
“Lam Dũng, em nghe rõ cho chị, mặc kệ tốn bao nhiêu, em đều phải chữa khỏi chân của em cho chị. Cho dù chỉ có một tia hy vọng cũng không được từ bỏ. Chỉ là tới thành phố B, chị khả năng không đi cùng em được.”
Lời này của Lam Tử Thất nói với sự bất lực.
Cô phải làm việc, phải kiếm tiền, phải đóng viện phí cho ba và Tống Đình, giấy giục đóng tiền xuất hiện hằng ngày, cô không đi được.
Lam Dũng tự nhiên biết tình trạng của Lam Tử Thắt, anh ta thấp giọng nói: “Em và chị Hạ Lan đi là được.
Chị, chị tạm thời chịu khổ một chút, đợi em chữa khỏi chân, đồi lại em tới bảo vệ chị và người nhà.”
“Được”
Mũi của Lam Tử Thất có hơi cay cay, mắt hơi đỏ hoe.
“Chị đợi em bình an trở về.”
Lam Tử Thắt sau khi cúp máy, trực tiếp quay người ôm lầy Thẩm Hạ Lan, nước mắt nóng hỗi cuối cùng cũng rơi xuống.
“Cảm ơn cậu, Hạ Lan, cảm ơn cậu.”
Cô vốn không phải là một cô gái yếu đuối, nhưng những chuyện này cộng lại, cô thật sự đã nhịn rất lâu rồi.
Hiện nay giống như tìm được một nơi phát tiết, nước mắt lăn dài trên gò má.
Bình luận facebook